Chương 4
Giang Hành cảm thấy từ năm nay mình rất may mắn.
Đầu tiên là bất ngờ nhận được nhiều công việc, rồi đi cùng đồng nghiệp mua vé số lại trúng 500 tệ, quan trọng nhất là cưới được Lý Phái Ân.
Khi mẹ Giang gọi đến, Giang Hành đang đặt mua dụng cụ bếp mới trên điện thoại, thấy tên người gọi thì ngẩn ra. Có lẽ trong mắt người lớn, hôn nhân là chuyện lớn nhất đời, mấy ngày tổ chức hôn lễ này, sự tồn tại của cậu tăng vọt, mẹ liên lạc với cậu nhiều gần bằng mấy năm trước cộng lại.
"Con à, hôm đó quên dặn, con với Tiểu Trương... gì nhỉ? Đừng cãi nhau, đợi mẹ rảnh qua thăm, mang nho con thích."
Hôm đó là lễ cưới sao? Mẹ đúng là đến vội, chẳng nói được mấy câu. Người cậu cưới không phải họ Trương, trái cây cậu thích cũng không phải nho. Hai mươi mấy năm tình thân nhạt nhòa, bố mẹ từ nhỏ đã đi sớm về khuya đến hiếm gặp, khi tốt nghiệp bôn ba làm việc, cậu cũng đã quen sống một mình.
"Vâng, con biết rồi."
Cúp máy, cảm giác trong nhà trống rỗng.
Căn nhà này gần công ty Lý Phái Ân, ở Thượng Hải vị trí tốt thế này, thuê nhà hai phòng là chi phí lớn, không gian nhỏ, hai người ở hơi chật, nhưng giờ chỉ có mình cậu, cũng thành ra lớn.
Tối qua Lý Phái Ân nói phải ở đoàn phim vài ngày, thu dọn một vali nhỏ, sáng nay ngáp liên tục rồi đi. Lúc này Giang Hành mở điện thoại, nhìn lịch trình công việc hôm nay đã bị bản thân từ chối mà ngẩn người.
Muốn ra ngoài đi dạo, vào siêu thị một vòng lại tay không về. Còn năm ngày nữa Lý Phái Ân mới về, cậu có danh sách mua sắm trong đầu, nhưng giờ mua rau củ thịt cá, năm ngày sau sẽ không còn tươi nữa, chi bằng đợi gần ngày mới mua.
Trên đường về, đi ngang tiệm lẩu bò Triều Châu tên Lạc Lạc, gần khu nhà họ, bữa đầu Lý Phái Ân dọn đến họ đã ăn ở đây, cũng là lần đầu hai người ăn riêng, trông Lý Phái Ân thích lắm. Nghĩ thế, Giang Hành định hỏi xem có thể gói riêng thịt bò tươi và viên bò về không, cậu sẽ nấu lẩu cho Lý Phái Ân ở nhà.
Lại gần cửa tiệm, bỗng nghe trong bụi cỏ vang lên tiếng kêu yếu ớt.
Giang Hành dừng bước, đi hai bước, vạch bụi cỏ ven đường ra, thấy một hộp giấy cũ và một chú chó con màu chocolate rõ ràng đã bị bỏ rơi, mới sinh không lâu, trông rất bẩn thỉu.
Tay nhanh hơn não, chưa kịp nghĩ nhiều, tay Giang Hành đã tự động bưng hộp lên, hộp rất nhẹ, chú chó Teddy bé xíu cuộn tròn bên trong, kêu ư ử.
Cậu thử đặt tay lên đầu chú chó vuốt vài cái, chú nghiêng đầu, ngừng kêu, đôi mắt tròn xoe láo liên nhìn cậu.
Lý Phái Ân có thích động vật nhỏ không nhỉ, Giang Hành nghĩ. Cùng Lý Phái Ân nuôi chú chó lớn lên, niềm hạnh phúc thực tế này quá hấp dẫn đối với cậu. Cậu nhớ lại các câu lạc bộ Lý Phái Ân tham gia thời đại học, hình như có một cái liên quan đến cứu trợ mèo chó đi lạc, tìm được bằng chứng này, Giang Hành thở phào, vỗ hộp nói: Theo tao về nhà nhé.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro