Chương 9
Lần nữa, Giang Hành nhìn căn nhà không có Lý Phái Ân.
Nhưng lần này cậu không thể dùng năm ngày chờ đợi để đổi lấy kết quả.
Khi Lý Phái Ân nói ra hai chữ "chia tay", Giang Hành không bất ngờ.
Thật ra, cậu biết mục đích kết hôn của Lý Phái Ân. Cậu hiểu anh đã nhiều năm, trong đầu người này chỉ toàn là sự nghiệp, không màng tình cảm, tâm tư hiện rõ trên mặt, cộng với lần thăm đoàn phim, cậu thử dò hỏi Tiểu Hoàng ngây thơ, đã ghép được gần hết sự thật. Giờ Lý Phái Ân sắp quay xong phim, nhận ra không thể tiếp tục với Giang Hành không có tình cảm, muốn ly hôn cũng là bình thường.
Sau khi cưới, Giang Hành chỉ từng tâm sự với một người bạn lâu năm, bạn cậu khuyên với giọng từng trải: Cậu không thể chiều anh ta mãi được, phải thường xuyên tỏ ra tủi thân, giả vờ đáng thương.
Giang Hành bảo: Nhưng nhìn thấy anh ấy là tôi vui rồi.
Trước khi cưới, Giang Hành cũng lo, vì chưa từng kết hôn, chưa học được cách yêu người khác, sau khi kết hôn lại phát hiện Lý Phái Ân tuy chuyên môn giỏi nhưng sinh hoạt cuộc sống lại hơi lơ ngơ, không rành rẽ, mà những thứ này cậu đều biết, như thể đời Lý Phái Ân thiếu một Giang Hành để lấp đầy. Thế là cậu tự học chăm sóc anh. Giang Hành không phải thánh, cậu cũng có điều mình mong muốn. Trước kia cậu mong có thể ở bên Lý Phái Ân mãi mãi, giờ cậu lại mong anh hạnh phúc vui vẻ.
Còn cậu, ít nhất đã từng có hạnh phúc.
Hôm đề nghị ly hôn, Lý Phái Ân nói tiếp một câu xin lỗi.
Giang Hành không biết phải nói với anh thế nào, người được yêu không cần xin lỗi.
Họ ngồi xuống bàn, quyết định tạm giấu bố mẹ hai bên, nhận giấy quyết định ly hôn sau cũng được, không gấp làm thủ tục.
Lý Phái Ân bảo: Vậy tôi dọn ra trước.
Đồ đạc Lý Phái Ân không nhiều, đồ mang đi cũng ít, phần lớn đồ đạc tăng lên sau khi kết hôn là của chung, như máy rửa bát chẳng hạn. Nhưng căn nhà bỗng trống vắng hẳn đi.
Cũng thiếu tiếng sủa và tiếng chân chạy lạch bạch thỉnh thoảng vang lên nữa, vì Lý Phái Ân đã mang Lạc Lạc đi rồi.
—Đây là điều duy nhất Giang Hành bất mãn với anh!
Ban đầu, trong lúc thương lượng quyền nuôi Lạc Lạc, hai bên trình bày lý do. Giang Hành bảo: Một, Lạc Lạc tôi nhặt, tôi hiểu nó nhất. Hai, anh nói xem, thời gian qua anh toàn ở đoàn phim, có phải đều là tôi nuôi nước nuôi cơm Lạc Lạc không? Anh chỉ chơi với nó thôi. Ba, anh thể lực kém lại mù đường, mỗi lần dắt chó đều đi cùng tôi, nếu anh tự dắt, lỡ lạc thì sao.
Lý Phái Ân muốn nói lại thôi, cuối cùng trước sự thật hùng hồn chỉ đành thừa nhận, Lạc Lạc hợp để Giang Hành nuôi hơn.
Nhưng trước khi đi, Lạc Lạc như cảm nhận được gì, chạy lạch bạch đến trước Lý Phái Ân, kêu ư ử, thè lưỡi ướt liếm lòng bàn tay anh. Lý Phái Ân ôm cục lông nhỏ, buồn bã, lưu luyến, đổi ý. Rồi lóe ra lý do: Lạc Lạc tên đầy đủ là Lý Lạc Lạc, nên về lý thuộc về anh. Anh nói phim còn vài ngày là xong, sẽ có nhiều thời gian chăm Lạc Lạc.
Dù trên tòa án, Giang Hành thắng quyền nuôi chó, nhưng Lý Phái Ân không chỉ là bên thua mà còn kiêm cả thẩm phán nắm quyền quyết định số phận cậu, nên cậu buộc phải nhượng bộ.
Giang Hành thấy đây là nghiệp mình tạo, giờ mỗi ngày mở mắt là lo Lý Phái Ân có chăm sóc tốt cho Lạc Lạc không, người này đến bản thân mình còn chẳng biết tự chăm.
Ba ngày, tròn ba ngày, Giang Hành không chịu nổi.
Cậu mở bảng xếp lịch quay Lý Phái Ân gửi trước đó, quyết định chọn lúc anh không ở nhà sẽ mang Lạc Lạc về.
—Tất nhiên có thể gọi là trộm, nhưng Giang Hành không trộm mù quáng, mà trộm chính xác, hiệu quả, có chuẩn bị, chiến lược, và bền vững.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro