Chương 5
Vân Thường tỉnh dậy,cô cũng không có như trước tinh thần hoảng loạn.Trầm tĩnh ngồi trước gương cho mấy cái Tỷ Tỷ làm tóc cho.Cung Tử Thương chạy vào.
"Tiểu Thường Muội sao rồi, có thấy không khỏe ở đâu không?"
Thiếu Nữ nhẹ nghiên đầu,trâm cài khẽ đung đưa theo.Nàng một thân Bạch Y viền xanh nhẹ nhàng,cổ áo nhún bèo dễ thương.Gương mặt trong trẻo có chút kém sắc,giữa chân mày lộ ra cổ ưu phiền không nên có.Cung Tử Thương đau xót,chạm lên da thịt gần vết thương ở trán.
"Có phải đau lắm không? Là Tỷ không tốt, Tỷ không nên trộm ra ngoài để Muội ở lại một mình."
Vân Thường cười trấn an,hơi má lúm lộ ra,giọng nói mềm mại.
"Đều không có đau.Tiểu Thư cứ an tâm."
Cả người bỗng rơi vào cái ôm.
"Tiểu Bảo Bối để Muội chịu khổ rồi."
Nàng buông ra Vân Thường.
"Để Tỷ đi lấy pháo hoa cây cho Muội.À đúng rồi còn có Y Phục xinh đẹp nữa."
Đại Tiểu Thư là thế một buồn một chút lại vui lên rất nhanh.
"À Đúng rồi.Cái Khương Tiểu Thư gì đó vừa mới trúng độc,là do nàng ăn bánh của ai đó.Hiện giờ đang ở Y Quán,Muội cẩn thận một chút bên nhóm Tân Nương đưa gì đừng có ăn đấy."
Vân Thường đặt xuống Trâm cài,lo lắng hỏi.
"Tiểu Thư nàng ta có nguy hiểm gì không?"
Khương Ly Ly là người biết rõ tương lai,cô vẫn còn phải nhờ vào cô ấy rất nhiều.Nếu bây giờ cô ta chết,là một điều vô cùng tiếc.
"Tỷ nghe nói là ăn ít chắc không sao đâu.Muội đấy phải nghỉ ngơi cho tốt."
Vân Thường đợi Đại Tiểu Thư đi cũng lén lút rời đi.Cô mặc thêm một chiếc áo choàng Lam Nhạt đi về phía nữ khách viện.
Nữ khách viện ở cửa ra vào tụ tập rất nhiều thị vệ. Dẫn đầu thị vệ kia hỏi chưởng sự ma ma: "Tất cả mọi người ở đây sao?"
Chưởng sự ma ma đã vừa mới kiểm kê nhân số, chi tiết bẩm báo: "Trừ Vân Vi Sam, Thượng Quan Thiển hai vị cô nương, còn lại cô nương đều ở đây."
Thị vệ lập tức quay người đối với sau lưng bọn thị vệ phát nói.
"Phong tỏa cả tòa biệt viện, trước khi Chấp Nhẫn đến, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào."
Chưởng sự ma ma nghe vậy giật mình: "Chấp Nhẫn muốn tới?"
Trong sân thưa thớt tụ họp các nữ quyến nghe nói Chấp Nhẫn muốn tới, thì thầm to nhỏ mặt lộ vẻ hưng phấn chờ mong, có người thậm chí nhịn không được từ trong tay áo móc ra gương đồng bắt đầu nhìn gương chỉnh trang, hoặc son phấn dặm lại.
Chưởng sự ma ma liếc mắt nhìn, mặt lộ vẻ khó xử.
"Chấp Nhẫn tới đây. . . Phù hợp quy củ sao?"
Dẫn đầu thị vệ.
"Chấp Nhẫn nói lời chính là quy củ."
Càng nghĩ càng không thoả đáng, chưởng sự ma ma do dự.
"Thế nhưng là đây cũng quá..... "
Lời còn chưa dứt, Cung Tử Vũ cười hì hì thanh âm từ ngoài cửa lớn truyền đến: "Giàu ma ma thế nhưng là đối ta mệnh lệnh có ý kiến a?"
Tất cả mọi người đều cúi đầu hành lễ.
Chưởng sự ma ma lập tức nghênh đón, khuôn mặt tươi cười đón lấy.
"Không có không có. . . Thế nhưng là, ta tiểu thiếu gia a, ngươi cái này... "
Lời muốn nói liền mất, bởi vì nàng nhìn thấy đi cùng Cung Tử Vũ bên người Vân Vi Sam.
Bọn họ đi rất gần nhau,hiển nhiên đi cùng nhau.
Không chỉ là chưởng sự ma ma, những người khác thấy cảnh này đều sinh lòng hiếu kì.
Tống Tiểu Thư vốn là chờ mong Chấp Nhẫn tới, thấy thế liền nói.
"Vân Cô Nương người làm sao.. ở cùng Chấp Nhẫn một chỗ."
Nàng vừa nói ra,không ai dám nói nữa trong sân yên tĩnh.
Cung Tử Vũ ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc nói dối.
"Ta có một cái bí mật nhiệm vụ, giao cho Vân Vi Sam cô nương đi giúp ta hoàn thành."
Cứ như vậy, dù là hoài nghi, cũng không ai dám ở Chấp Nhẫn trước mặt nói thêm cái gì.
Đám người xì xào bàn tán.
Cung Tử Vũ không quan tâm các nữ quyến oán thầm, hắn nghiêng người, đối bên kia thị vệ thì thầm vài câu, thanh âm rất nhẹ. Vân Vi Sam cách hắn gần, cũng không nghe thấy hắn nói cái gì.
Dẫn đầu thị vệ nghe xong, ôm quyền lĩnh mệnh, hướng đến sau lưng nói.
"Đi, đi theo ta, tất cả các gian phòng đều tra hết."
Những người khác không biết chuyện gì xảy ra, chỉ được kiên nhẫn chờ. Cung Tử Vũ dù bận vẫn ung dung, thanh thản chắp tay đứng, chỉ có Vân Vi Sam lặng lẽ giương mắt, nhìn qua trong hành lang cái kia cửa phòng.
Một loạt âm thanh của trang sức va chạm vào nhau vang lên.Ở cửa ra vào thấp thoáng một bóng dáng.Mọi người đồng loạt nhìn ra.Chỉ thấy chậm rãi đi đến Tiểu Cô Nương nhẹ nhàng cởi mũ áo choàng xuống.
Cung Tử Vũ ngạc nhiên đến bên cái kia tiểu cô nương.
"A Thường, Muội sao lại ở đây.Bên ngoài gió to còn không trở về phòng."
Chưởng Sự ma ma hướng đến chào hỏi.
"Vân Thường Cô Nương."
Vân Thường chấp tay hành lễ.
"Chấp Nhẫn Đại Nhân,Ma ma, các vị Tiểu Thư."
Bọn họ ở đây sớm chiều cũng biết tâm ý của Chấp Nhẫn mới này, cũng nhún người đáp lễ.
"Nô Tì vừa nghe Khương Tiểu Thư trúng độc, liền muốn đến nhìn các Tiểu Thư khác một chút."
Cung Tử Vũ lại không cho rằng việc hỏi thăm này là việc nên làm.Chỉ là thấy ánh mắt của Vân Thường liền thôi trách mắng.Đành bất lực cho Muội ấy ở lại.
"Mau lấy ghế ra đây."
Hắn không quên càm ràm vài câu.
"Muội đấy không nghỉ ngơi đi.Các nàng đều không có sao, ngược lại người có sao là Muội đấy.Ngồi xuống đi."
Vân Thường không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống.
(Thật sự rất được cưng.)
Tống Tiểu Thư nghiến răng.
(Cái này Tiện nhân thật đáng ghét.)
Vân Vi Sam đưa mắt đánh giá một lượt.Bắt gặp ánh mắt của Cung Tử Vũ liền thu hồi lại.
Hai cái thị vệ là từ nữ khách gian phòng ra tới, giờ phút này trên tay đều nâng một tờ giấy và một cái khác lẻ tẻ lá trà.Mở ra tờ giấy là một nhúm bột phấn
Đó là cái gì ? Mọi người tò mò,ghé tai nói nhỏ,cho dù không biết bột phấn là cái gì vật nhưng trong lòng không nhịn được thấp thỏm.Trong đám người chỉ có Vân Vi Sam là thần sắc lạnh lùng tự nhiên nhưng bên trong vô cùng khẩn trương.
Vân Thường hứng thú nghe tiếng lòng nàng ta, một chút đều không bỏ sót.
Dẫn đầu thị vệ hồi bẩm
"Bẩm báo Chấp Nhẫn, lá trà là từ Thượng Quan Thiển tiểu thư gian phòng bên trong tìm ra đến. Mặt khác những cái kia bột phấn. . ."
Nói, đầu lĩnh giơ lên trong tay một cái màu lam đồ sứ bình nhỏ.
"Là từ Tống tiểu thư gian phòng lục soát, ở bên trong cái này bình thuốc ."
Tống tứ tiểu thư liền trợn nhìn, lắp bắp nói.
"Đây là. . . Đây là. . ."
Kim Phồn theo lệnh Cũng Tử Vũ lấy ra một cây châm,đưa vào bột phấn.Bằng mắt thường đều thấy ngân châm đổi màu rất nhanh.
"Bột phấn có độc."
Tống tứ tiểu thư trên trán toát ra mồ hôi lạnh, khó có thể tin, không ngừng mà lắc đầu.
"Làm sao lại như vậy? Đây là. . . Đây là ta mang vào trị ta thở khò khè tật thuốc, đây không phải độc a. . ."
Kim Phồn đi qua, đao hướng về phía trước, chất vấn
"Tiến vào Cung Môn người, đều sẽ bị soát người kiểm tra, bất kỳ cái gì dược vật đều không cho phép mang theo, ngươi là đem cái này bình nhỏ giấu ở nơi nào mang vào?"
Tống tứ tiểu thư trên mặt ửng lên một mạt hồng cúi đầu ấp úng
"Ta đặt ở. . . Ta đặt ở. . ."
Không cần nàng nói ra Kim Phồn lập tức hiểu.Khí thế hùng hồn lúc này đều ỉu xìu đi xuống, gương mặt không kém cạnh người kia là mấy.
Vân Thường nhịn cười đến nỗi đỏ cả mặt.Cung Tử Vũ thấp giọng.
"Ngươi có chút tiền đồ được không. Muội muốn cười cứ cười."
Vân Thường che miệng, mắt hạnh khẽ đảo.Bị ánh mắt như dao găm phóng đến liền bình tĩnh lại,không có dám cười ra tới.
Nói xong, Cung Tử Vũ ngẩng đầu nhìn Tống tứ tiểu thư:
"Cô nương nói là thuốc, ở đây trực tiếp sử dụng đi ."
Để chứng trong sạch của mình, Tống Tiểu Thư vội vàng đáp ứng.
"Có thể! Đương nhiên có thể!"
Thị vệ mang tới một bát nước đến, Tống tiểu thư đổ ra bột phấn, nó tan ra , nước trở nên đậm đặc, giống như là một bát trà. Tống tứ tiểu thư nhíu mày, ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng.
Tống Tiền Thư do dự.
"
Cái này màu sắc. . . Cái này màu sắc không đúng. . ."
Cung Tử Vũ hỏi: "Thế nào, không thể uống sao?"
Tống tứ tiểu thư không còn cách nào,nhắm mắt uống xuống.
Mọi người đều không chú ý đến Vân Vi Sam khẽ nhắm mắt lại.
(Đấy là độc mà Thượng Quan Thiển kêu nàng đưa vào chỗ Tống Tiểu Thư....)
Vân Thường đứng lên,không phải vì tò mò mà là lo lắng.
Vân Vi Sam lấy lại tinh thần, thấy nữ khách viện người đều ngừng thở chờ đợi kết quả, nàng cúi đầu, không ai biết nàng vừa rồi đang suy nghĩ cái gì.Ngoại trừ Vân Thường,tuy nhiên Vân Thường cũng sẽ không nói ra.
Lúc này Tống tiểu thư đã uống xong thuốc, dược hiệu cực nhanh, chính nàng lại không hay biết cảm giác ra cái gì khác thường.
Cung Tử Vũ nhìn xem Tống tứ tiểu thư khuôn mặt, khe khẽ thở dài
"Quả nhiên."
Tống tứ tiểu thư hơi nghi hoặc một chút: "Có ý tứ gì?"
Nàng không hề biết, giờ phút này trên mặt của mình đã xuất hiện mấy chấm đỏ.
Kia phiến đỏ ửng càng ngày rõ ràng, xung quanh cái khác cô nương đều bị hù đến, nhịn không được lùi lại mấy bước.
Cung Tử Vũ nhíu mày
"Đáng tiếc xinh đẹp như vậy khuôn mặt, tâm địa lại như thế ác độc."
Đối thị vệ phất tay
"Dẫn đi, đem nàng đưa ra sơn cốc, trả tới Tống gia."
"Không phải là ta. . . Không phải là. . ."
Tống tứ tiểu thư không dám tin, nàng kêu khóc oan uổng. Nhưng tự mình mang thuốc đã là không rõ, huống chi hiện tại còn gánh cái tội danh ác ý cạnh tranh tổn thương người khác , Tống tiểu thư không thể nào giải thích, thế là chỉ có thể trơ mắt bị kéo đi.
Cung Tử Vũ đang nghĩ đem lá trà cẩn thận bọc lại
"Thú vị. Kia liền đem những lá trà này mang về y quán, nhường các đại phu nghiên cứu đi."
Từ đầu tới đuôi một mực trầm lặng không nói Vân Vi Sam đột nhiên đi đến một bước, mở miệng
"Ta tới thử đi.Dù gì ta cùng Thượng Quan Tiểu Thư uống trà cùng nhau,ta cũng không có xảy ra chuyện gì.Ta tin tưởng trà này không có vấn đề."
Một hồi trà pha xong Vân Vi Sam định uống liền bị Cung Tử Vũ ngăn lại.
"Vân Vi Sam cô nương đã nói thế rồi,không cần uống đâu."
Vân Thường cũng lười biếng xem một màn này.Nhanh chân chuồn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro