HỒI 37

Nhà bếp của Thương Cung bình thường chỉ có nổ, hôm nay là cháy. Nổ một cái rồi thôi, nay nó cháy còn lan ra nữa. Cung Tử Thương hoảng loạn gọi người, nhưng gọi mãi không thấy ai đến mà còn cháy to hơn. Thật ra thì do Cung Tử Thương căn dặn hạ nhân nàng làm chuyện bí mật, không có lệnh thì đừng lui đến.

- Nước nước nước!!

- Thương tỷ ra ngoài trước đi.

Lưu Ninh cũng sợ vãi ra. Nhưng trước đây từng có chứng chỉ an toàn phòng thí nghiệm rồi, có cháy nổ, điều đâu tiên là phải bình tĩnh mới xử lý được
Bây giờ mà sợ hãi là bị bay khỏi cái nghề này luôn. Đây không phải là lúc để yếu nghề.

Lưu Ninh kéo tay Cung Tử Thương đẩy nàng ra ngoài, nhân tiện hít một hơi không khí sạch ở bên ngoài. Lưu Ninh nhanh chóng cởi hai lớp khoác ngoài đưa cho Cung Tử Thương, xắn ống tay rồi đi trở lại vào trong.

Quanh phòng có một chum nước lớn, chắc là nước sạch được dùng để nấu ăn. Bấm bụng phải dùng chỗ nước sạch này, Lưu Ninh tìm quanh thấy một chiếc xô gỗ to, trọng lượng cũng không hề nhẹ.

- Nặng quá vậy!!

Lúc cần thiết như thế này, Lưu Ninh mới nhớ đến cô có nội lực của Cung Viễn Chủy, nhưng chưa có hướng dẫn sử dụng.

Nhiệt độ càng tăng, lửa lại càng lan ra gần sang tận kệ để nguyên vật liệu thực phẩm. Lưu Ninh dùng hết sức bình sinh múc nhanh từng xô nước tạt vào đám cháy. Chum nước vơi đi gần 2/3 nhưng đám cháy vẫn như vậy.

Đến nước này thì chỉ có liều mình thôi, Lưu Ninh đặt chiếc xô gỗ xuống, cởi nốt lớp y phục đã bị ướt làm nặng người. Hai chân rộng bằng vai, khom người một tay giữ thành chum, dùng sức nghiêng chum sang một bên rồi tay còn lại đặt dưới đáy chum. Giờ mà yếu sức buông ra là rớt cái tay, Lưu Ninh nhắm mắt nghiến răng dùng sức để nâng lên.

- Cung Viễn Chủy!!

Sau cái hét của Lưu Ninh, nội lực trong người cô phát huy tác dụng rồi. Một tay Lưu Ninh cũng có thể xách được chum lên, còn không có cảm giác nặng nữa.

Nước ào một cái lớn vào đám cháy, mấy tiếng xèo xèo rồi lửa cũng được tắt. Ơn giời.

- Ninh Ninh, nước đến rồi. Nước nè!

Cung Tử Thương từ bên ngoài chạy vào, đôi tay lực điền xách tận 4 xô nước. Sau còn còn có thêm 5 người xách theo nước chạy vào. 

Ào-

Chỉ một mình Cung Tử Thương kịp thắng lại, 5 người theo sao thủ sẵn thế chạy tọt vào để dập lửa. Nhưng lửa đã tắt rồi không dừng đà lại kịp. Lưu Ninh hứng trọn 10 xô nước.

Cái chum trên tay Lưu Ninh đặt xuống vang một tiếng lớn. Lưu Ninh xoay người lại, tóc rũ rượi chảy nước róc rách, nước vào tận khoang mũi.

- Khụ khặc khặc.

Hạ nhân sợ Lưu Ninh tức giận, rồi bọn họ cũng sẽ như cái chum đặt xuống đất, có điều sẽ có tiếng 'rắc'. Bọn họ vội vứt thùng gỗ xuống, chạy đến nép sau lưng Cung Tử Thương.

Cung Tử Thương cũng không dám cử động, vốn nàng nghĩ Lưu Ninh là liễu yếu đào tơ, ai mà có dè lại khỏe như thế. Mũi dại thì lái chịu đòn, hạ nhân làm thì cung chủ cũng nên đứng ra nhận sai.

- Ninh Ninh, bình tĩnh ha. Bọn họ không cố ý, ta thay mặt họ xin lỗi muội...bình tĩnh ha, bình tĩnh.

Nước trên người Lưu Ninh vẫn liên hồi chảy xuống sàn, cô đưa tay vuốt đoạn tóc rũ xuống che khuất mặt. Mở mắt, cả mắt và mũi đều cay xè vì nước vào. Lưu Ninh vẫn còn sặc nước, xua xua tay.

Cung Tử Thương đặt 4 xô nước trên tay xuống, ngoái đầu lệnh cho các hạ nhân đứng run rẩy phía sau.

- Mau mau đi chuẩn bị y phục mới và khăn đi.

Các hạ nhân liền vội vàng chạy đi. Cung Tử Thương cũng nhanh nhấc váy đi đến chỗ Lưu Ninh, vướt nước trên mặt cho cô, tay nhanh nhẹ vắt khô nước ở vạt áo và váy.

- Khụ.

Lưu Ninh cố đẩy hết nước trong khoang mũi ra, đợt gió luồn từ của chính vào, còn lạnh hơn cả tắm nước đá nữa. Nếu biết trước như thế này, Lưu Ninh đã không lắc hông, ưỡn người rồi.
.
.
.

|| Giác Cung ||

- Ca ca, con rắn đó là Rắn Hổ. Đệ đã xem qua xác của nó, lớp da của nó vẫn còn đang thay đổi để trở nên dày hơn, chất nhờn trên da được tiết ra cũng nhiều hơn. Chứng tỏ nó được đưa từ ngoài Sơn Cốc vào.

Cung Thượng Giác nhấp một ngụm trà, suy ngẫm một lúc rồi đáp lời Cung Viễn Chủy.

- Cung Hoán Vũ và Vụ Cơ phu nhân sẽ không dùng những trò thế này.

- Nơi đó do đệ quản lý, thị vệ gác cũng không phải là có kẽ hở. Ca ca, ban sáng Thượng Quan Thiển có rời khỏi Giác Cung không?

Cung Thượng Giác lắc đầu.

- Không. Thượng Quan Thiển đến tìm ta chơi cờ.

Cung Viễn Chủy bĩu môi phán xét Thượng Quan Thiển.

Eo ơi, hôm nay lại chơi cờ nữa cơ đấy.

Cung Thượng Giác xem biểu tình của Cung Viễn Chủy, không nhịn được mà mỉm cười. Dù ban sáng đệ đệ cũng đã đi cùng Lưu Ninh, nhưng nghe thấy ca ca chơi cờ cùng người khác thì vẫn hơn thua.

- Đệ nghi ngờ chỉ có thể là người của Cung Môn. Cung Tử Vũ và Vân Vi Sam cũng không rỗi để chơi trò mèo này. Ca ca, ban nãy Cung Tử Thương cũng đến đó, nhưng lại bảo tìm Lưu Ninh.

- Đệ nghi ngờ Cung Tử Thương à?

- Đệ không chắc. Vì tỷ ấy đối tốt với Lưu Ninh.

Trước đây thế giới của Cung Viễn Chủy chia thành hai hướng, một là Cung Thượng Giác - hai là không phải Cung Thượng Giác. Bây giờ cũng có chút thay đổi, một là người đối tốt với Lưu Ninh - hai là người không tốt với Lưu Ninh. Đương nhiên không tốt với Lưu Ninh thì là kẻ xấu, kẻ tệ bạc. Cung Viễn Chủy còn đang phân vân nên để Cung Thượng Giác vào hướng tốt hay không tốt với Lưu Ninh.

- Không phải là không có khả năng.

- Đệ đã cho người điều tra xem trước Cung Tử Thương và Vụ Cơ, có ai đã từng lui đến nữa không, cũng giữ lại độc rắn rồi.

- Cẩn thận kẻo rứt dây động rừng.

Cung Viễn Chủy gật đầu ghi nhớ.

- À ca ca, bên phía Cung Tử Vũ thế nào rồi?

- Các trưởng lão có ý muốn giúp đỡ hắn vượt thử thách Tam vực.

Cung Viễn Chủy lại lần nữa bĩu môi phán xét.

- Tên vô dụng đó làm gì cũng cần giúp đỡ.

Cung Thượng Giác cũng có phần trong cái giúp đỡ đó, biết làm sao được nếu không giúp thì biết bao giờ mới có thêt hoàn thành. Nếu là Cung Viễn Chủy, có khi lại thời gian hoàn thành thử thách còn nhanh hơn cả Cung Thượng Giác.

- Còn việc nữa.

Cung Thượng Giác dừng không vội nói tiếp, đưa mắt nhìn quanh để chắc chắn rằng không có ai đang ẩn nấp bên ngoài

- Nguyệt công tử chuyển lời, Nguyệt trưởng lão muốn gặp Lưu Ninh.

Cho dù chỉ là lời cảnh báo nhưng Nguyệt trưởng lão đã xem như Lưu Ninh cứu ông ấy một mạng. Có ơn phải đền, ông ấy còn muốn dò hỏi thêm ở Lưu Ninh một vài chuyện nữa.

Cung Viễn Chủy tiếp nhận thông tin, lập tức nhíu mày. Y nghĩ những lý do để Nguyệt trưởng lão cần gặp Lưu Ninh, trưởng lão không phải là người nhẹ dạ cả tin, những lời nói nhăng cuội của Lưu Ninh đã thể khiến ông để tâm. Lại còn cái tin Nguyệt công tử có tư tình với cô.

Không lẽ, Nguyệt trưởng lão đã ngầm nhận Lưu Ninh là con dâu của Nguyệt tộc rồi. Không được, trăm vạn lần không được!

- Ca, thời điểm này quá nhạy cảm để Lưu Ninh đến núi sau.

- Ta biết, nên đã chuyển lời lại rồi.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác biết đệ đệ còn lo lắng điều khác chứ không đơn thuần là vì thời điểm nhạy cảm. Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy, đệ đệ biết tâm tư của mình đã bị lộ ra rồi, gượng gạo nhấp một ngụm trà.

- Ca ca, ý của đệ...

- Đều viết cả lên mặt rồi.

Cung Viễn Chủy còn chưa đặt tách trà xuống đã nâng lên uống cạn, động tác chẳng hề tự nhiên, ngại ngùng phủ cả một lớp đỏ au trên gò má.

Cung Thượng Giác châm lại tách trà cho Cung Viễn Chủy.

- Trên dưới Cung Môn đều nói Lưu Ninh là thiên mệnh của đệ. Đệ còn lo lắng sẽ bị giành mất sao?

Cung Viễn Chủy khe khẽ gật đầu.

Lo chứ, đương nhiên là lo.

Cung Thượng Giác gõ từng ngón tay lên mặt bàn, nhướn mày.

- Viễn Chủy đệ đệ trước giờ luôn tự tin những gì của đệ, sẽ mãi là của đệ. Bây giờ lại lo lắng vì sợ nữ nhân bị giành mất. Đệ nói xem, người làm ca ca như ta nên vui hay buồn đây?

Cung Viễn Chủy không biết, cả bản thân y cũng không biết mình thay đổi nhiều như thế là nên vui hay nên buồn. Cung Viễn Chủy tự tin và cả tự đắc với mọi việc mà y làm được, riêng việc có được Lưu Ninh thì y luôn lo lắng mình sẽ không giữ được cô ở bên cạnh.

- Chủy công tử, công tử.

Kim Phục từ bên ngoài chạy vào, chưa thủ lễ với Cung Thượng Giác đã vội gọi Cung Viễn Chủy.

- Chuyện gì?

Cung Viễn Chủy nhìn dáng vẻ chạy hớt hải của Kim Phục, đoán chừng lại có chuyện gì không tốt xảy ra rồi.

- Lưu Ninh tiểu thư ở Thương Cung, xảy ra chuyện rồi.

Cung Viễn Chủy nhanh chóng đứng dậy, mang đao tra lên thắt lưng.

- Ca, đệ đến Thương Cung.

Cung Thượng Giác còn chưa đáp lời lại, bóng dáng Cung Viễn Chủy đã không thấy đâu.

_______

Một canh giờ trôi qua.
Món Thanh Long Mơ Tuyết Nãi Trà vẫn chưa được hoàn thành.

Lưu Ninh thay y phục, mặc tạm vào y phục của Cung Tử Thương, y phục có thể điều chỉnh vừa dáng người, nhưng bất tiện là chiều dài thì không. Tà váy phủ cả chân Lưu Ninh, còn dài và dư ra hẳn một đoạn. Lưu Ninh suy nghĩ mới nhận thấy, rời khỏi Cung Viễn Chủy thật sự là bão tố, dù ở bên cạnh y cũng là bão nhưng là bão cấp thấp.

Cung Tử Thương đưa Lưu Ninh đến phòng nghiên cứu của mình, vì sợ chuyện này sẽ phiền phụ thân. Nàng giúp Lưu Ninh lau khô tóc, trong lòng không nguôi áy náy với Lưu Ninh.

- Ninh Ninh, thật xin lỗi muội nhiều.

- Ây không sao mà Thương tỷ, chỉ tiếc hôm nay vẫn chưa hoàn thành được nãi trà rồi.

- Làm phiền muội cả canh giờ nhưng lại không thu được gì. Hay thế này đi, muội nói từng bước làm, ta sẽ ghi lại.

Lưu Ninh hoàn toàn đồng ý, cô để Cung Tử Thương chuẩn bị giấy và mực, tự mình dùng khăn bông để lau khô tóc, dù đã ấp tay trong khăn bông nhưng hai tay vẫn còn lạnh.

- Đại tiểu thư.

- Ôi mẹ ơi!

Từ trên lại rơi xuống một cục đen thui, lại còn gọi Cung Tử Thương nữa. Lưu Ninh giật bắn cả mình, quăng cả khăn bông đi.

-......

Cục đen đen kia là con người, y đứng thẳng người dậy. Bốn mắt nhìn nhau với Lưu Ninh.

- Hoa công tử...đúng không?

Đối phương biểu cảm hoạn loạn vì bị Lưu Ninh chỉ đúng húy danh, ra dấu hiệu suỵt suỵt, cầu xin Lưu Ninh đừng nói nữa sẽ lộ ra.

- Tiểu Hắc đến rồi à. Ngồi ngoan đợi ta một lát.

Lưu Ninh nhặt lại khăn bông tiếp tục lau tóc. Hoa công tử lại chẳng lấy làm lạ với Lưu Ninh, ngồi xuống bên cạnh cô.

- Cô họ Lưu đúng không?

- Hoa công tử sao biết được thế?

Hoa công tử nhanh chóng bịt miệng Lưu Ninh.

- Suỵttt. Gọi ta là Tiểu Hắc.

Lưu Ninh gật gật đầu, Hoa công tử mới an tâm bỏ tay ra.

- Nguyệt công tử kể với ta. Huynh ấy kể cô không giống với nữ nhân bình thường. Ta vừa nhìn đã biết cô  là gì gì đó Lưu rồi.

Hoa công tử chống tay, hơi ngã người về sau. Y nhìn phong tình anh tuấn, vừa nhìn đã ra khí chất công tử, vậy mà Cung Tử Thương vẫn còn tin y là người làm.
Lưu Ninh không rời mắt đánh giá Hoa công tử, mũi cao y cao, mắt lại hai mí, tóc kiểu vấn cao nhìn rất phong tình nữa chứ trong lòng khen mãi là y anh tuấn...nam sắc này thuận mắt quá.

- Cô tên gì?

Lưu Ninh tự đánh thức bản thân tỉnh táo, sự anh tuấn này chỉ để ngắm thôi.

- Lưu Ninh.

- Nhìn cô cũng vui đó. Cô biết xem vận mệnh đúng không? Xem cho ta một quẻ đi.

Hoa công tử thản nhiên đưa lòng bàn tay ngửa ra đến trước mặt Lưu Ninh.

- Vận mệnh của công tử....

Lưu Ninh làm sao có thể nói tiếp cả y và cha đều sẽ hi sinh tính mạng vì Cung Môn. Tập mà Hoa công tử tự hiến thân mình, Lưu Ninh còn khóc bù lu bù loa vì team núi sau mất dần. Một chút xúc động vẫn còn đó, Lưu Ninh không nói tiếp được thành lời.

Lần đâu gặp mặt, Hoa công tử đã làm cho nữ nhân này xị mặt. Y hoảng loạn một hồi, y tự đánh giá thấy mình cũng vui vẻ hòa nhã mà. Phải cầu cứu Cung Tử Thương.

- Đại tiểu thư.

- Ngồi ngoan đi, ta đang tìm giấy trắng.

Cung Tử Thương không nhận được tín hiệu cầu cứu của Hoa công tử, còn quát y bảo ngồi ngoan. Hoa công tử ngoan mà, y chỉ muốn xem bói thôi.

- Lưu Ninh, ta..ta với cô lần đầu gặp nhau...Ta không biết cô có hiểu lầm gì với ta không. Nhưng nếu có thì ta xin lỗi cô trước nhé. Cười lên đi, cười haha. Cô như thế đại tiểu thư giận ta mất.

- Không có, ta không có hiểu lầm gì với công tử. Ta bị bụi bay vào mắt thôi. Ta vui mà, vui!

Lưu Ninh cười 'khà khà khà' để chứng tỏ cô vui vẻ với Hoa công tử, xúc động chỉ là nhất thời thôi. Hoa công tử là người vui vẻ, còn quan tâm đến Cung Tử Thương, chí ít Lưu Ninh mong có thể giúp được Hoa công tử và Hoa trưởng lão không phải hi sinh.

- Đại tiểu thư sẽ không giận công tử đâu.

- Trông vậy, chứ nàng ấy giận lên sẽ đáng sợ lắm.

Nhắc đến Cung Tử Thương, là mắt Hoa công tử lại sáng lên như nhìn thấy trời sao. Một trong số những thuyền OTP đã chìm nghỉm của Lưu Ninh có Tiểu Hắc - Đại tiểu thư.
Bây giờ lại thấy được biểu tình suy Cung Tử Thương của Hoa công tử, Lưu Ninh muốn lên thuyền trở lại, nhưng Cung Tử Thương còn đang nhờ chỉ dẫn làm nãi trà cho Kim Phồn.

- Ninh Ninh, muội đọc đi. Ta chuẩn bị xong rồi, chắc Cung Viễn Chủy cũng sắp đến đón muội.

Lưu Ninh xoay người nhích đến bên gần bàn với Cung Tử Thương. Tranh thủ đọc các bước làm thật nhanh. Hoa công tử được Cung Tử Thương bảo ngoan ngoãn ngồi đợi, y cũng ngoan ngồi như cục bột đợi hai nữ nhân xong việc.

- Ta vẫn chưa nghĩ ra nên báo đáp muội như thế nào. Hay thế này.

Cung Tử Thương choàng vai Lưu Ninh, nghiêng người nhỏ giọng thì thầm vào tai cô.

- Hay ta đưa muội đến doanh trại thị vệ nhé. Hoa thơm trái ngọt, muội tùy tiện lấy một trái cũng được.

Vãi chưởng!!

Cung Viễn Chủy mà biết được chắc hai cái chân của Lưu Ninh bị treo lên luôn quá. Nhưng mà doanh trại thị vệ thì cũng cuốn đó, lên phim đã cuốn như thế rồi chắc bên ngoài... Lưu Ninh đỏ bừng hai mang tai, dù gì tuổi trẻ cũng có một lần. Cung Tử Thương đã có lòng, thì Lưu Ninh nhận.

- Muội...

- Đừng ngại, đến một lần là phấn khích liền. Ta lấy cớ đến tìm Kim Phồn là được.

- Muội không dám từ chối Thương tỷ.

Cung Tử Thương đắc ý che miệng cười khúc khích. Lưu Ninh có hơi ngại, nhưng thích nhiều hơn ngại, điệu cười còn đáng sợ hơn cả Cung Tử Thương.

Hoa công tử chẳng hiểu hai nữ nhân đã nói gì, đúng là thế giới của bọn họ là thứ nam nhân không thể chạm đến. Cung Tử Thương nhìn thấy Hoa công tử đang nhìn, liền hắng giọng.

- E hèm. Vậy để ta sắp xếp nhé.

Thành giao rồi, cái kèo này phải giấu Cung Viễn Chủy.

- Lưu Ninh!!!

Vừa nhắc đã đến, cửa mở toang ra nghe rõ tiếng của va mạnh vào tường gỗ. Cung Viễn Chủy vội vã chạy vào, nhìn quanh tìm Lưu Ninh.

Cung Viễn Chủy vừa vào, bóng đen của Hoa công tử cũng biến mất tiêu. Nhanh đến không thấy chuyển hình, y hệt đi mây về gió.

Xác định được vị trí của Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy liền lao đến gạt hẳn tay của Cung Tử Thương ở vai Lưu Ninh, ôm cô vào lòng.

- Viễn Chủy.

Lưu Ninh ban nãy giật mình muốn thòng tim, tưởng chiếc kèo xem trai 8 múi của mình đã bị phát hiện rồi. Nhưng Cung Viễn Chủy lại chạy đến ôm cô, vẻ mặt y hớt hãi lắm. Lưu Ninh nghe nhịp đập tim và nhịp thở của Cung Viễn Chủy nhanh liên hồi, dường như y đã chạy suốt quãng đường để đến đây, trên trán y còn vươn cả mồ hôi. Lưu Ninh vòng tay, xoa xoa lưng Cung Viễn Chủy.

- Thở đều, thở đều.

Cung Viễn Chủy để Lưu Ninh ra, chuẩn mạch và kiểm tra tay chân của Lưu Ninh, còn xoay cô một vòng để kiểm tra cho chắc chắn.

Lưu Ninh đoán chắc là Cung Viễn Chủy nghe tin sự cố cháy nên đã vội chạy đến. Cô xắn tay áo, gồng tay cho lên cơ để thể hiện sự khỏe khắn với Cung Viễn Chủy.

- Không sao. Còn nguyên ha, còn nguyên.

Cung Viễn Chủy kiểm tra nhận thấy ngoài việc trôi phấn son, thay y phục thì Lưu Ninh không có vết thương nào ngoài da. Trên đường đến đây, y còn tự nhủ nếu Lưu Ninh có chuyện gì không hay, thì Thương Cung đến cái cổng cũng không còn.

Cung Tử Thương được xem ôm nhau, dỗ dành nhau cảnh cận luôn. Đệ đệ đến còn chẳng thèm chào lấy một câu, tủi thân chồng tủi thân.

- Có chuyện gì xảy ra thế? Đại tiểu thư, tỷ cố ý đúng không?

- Mắt cá chết! Đệ vừa hỏi chuyện gì xảy ra, đã mặc định là do ta. Đệ xem có vô lý không?

Lưu Ninh đẩy Cung Viễn Chủy ra xa một chút, không khéo chắc tý nữa lại bem nhau mất.

- Viễn Chủy, bình tĩnh ha. Là do ta.

- ...

Cung Viễn Chủy im bật, thu cái lông xù trở về. Y định chơi sống còn rồi, mà người của mình bảo là do cô ấy.

- Ta cùng với Thương tỷ nấu ăn. Do mất tập trung một xíu, một xíu thôi á. Nên bị cháy...

Cung Viễn Chủy day day mi tâm, đã cùng nhau nấu ăn như vầy rồi biết cãi thế nào nữa.

- Là ta bảo muội ấy dạy ta, cũng là lỗi do ta. Nhưng mà đệ không rõ đầu đuôi đã lớn tiếng với ta trước, ta ghét lắm biết không?!!!!

Cung Tử Thương lườm Cung Viễn Chủy. Tỷ đệ bọn họ cãi nhau như cơm bữa, lần nào cũng là Cung Viễn Chủy lớn tiếng trước. Cung Tử Thương cũng tủi thân nhiều chứ.

Lưu Ninh dùng văn mẫu của Cung Thượng Giác, đỡ lời giúp cho Cung Viễn Chủy.

- Viễn Chủy vẫn còn tuổi trẻ bốc đồng. Thương tỷ đừng trách đệ ấy.

Cung Viễn Chủy chấp nhận Cung Thượng Giác xem y là đệ đệ còn nhỏ tuổi. Nhưng với Lưu Ninh thì y không chấp nhận, Cung Viễn Chủy muốn trưởng thành để xứng ở bên cạnh Lưu Ninh. Trưởng thành thì có sai có nhận.

Cung Viễn Chủy hắng giọng.

- Chuyện vừa nãy, ta xin lỗi tỷ.

Lưu Ninh ngạc nhiên quay ngoắc nhìn sang Cung Viễn Chủy. Vẻ mặt khó tin vì y xin lỗi Cung Tử Thương. Cả Cung Tử Thương cũng ngạc nhiên, miệng tròn thành chữ O.

- Ta đưa Lưu Ninh về trước.

Cung Viễn Chủy cởi khoác ngoài của mình, choàng lên người Lưu Ninh, áo vẫn còn hơi ấm và mùi hương của Cung Viễn Chủy. Hơi ấm phủ lấy cái người Lưu Ninh, lập tức không lạnh nữa, mà còn thêm cả cảm giác an toàn.

- Vậy muội về nha Thương tỷ. Nếu như vẫn không làm ra, muội sẽ đến giúp tỷ.

- Ta sẽ đến tìm muội á.

Lưu Ninh đứng dậy, vẫy tay tạm biệt, Cung Tử Thương nháy mắt với cô. Nháy mắt này thì Lưu Ninh hiểu, là cái kèo đi xem trai 8 múi.

Cung Viễn Chủy nhìn tà váy dài của Lưu Ninh. Tà bình thường Lưu Ninh đi còn vấp cả chục lần, tà này chắc không đi được luôn. Cung Viễn Chủy khom người, choàng tay Lưu Ninh sang cổ mình, bế hẳn cô lên.

- Ey Viễn Chủy. Eee.

Lưu Ninh hoảng loạn muốn trèo xuống, nhưng tay Cung Viễn Chủy giữ chặt ở eo và chân cô, bỏ tay ra còn không ngã.

Cung Viễn Chủy không quan tâm, y không ngại thì người ngại là người xem.

- Viễn Chủy, chân ta đi được. Bỏ ta xuống đi.

- Cô không đi được đâu.

- Đi được!!

Cung Viễn Chủy cứ thế mà bế Lưu Ninh rời khỏi Thương Cung.

Lưu Ninh ngại điên, từ hạ nhân đến thị vệ canh gác đều nhìn. Cung Viễn Chủy thì vẫn thẳng lưng hiên ngang bế cô. Lưu Ninh lần đầu cảm nhận được Cung Viễn Chủy bế là cảm giác thế nào, đương nhiên mấy lần kia không tính vì Lưu Ninh trong tình trạng không tỉnh táo.

Tỉnh táo rồi mới thấy thích.

Lưu Ninh không còn kháng cự nữa, vòng tay còn lại lên cổ Cung Viễn Chủy, áp ngực tựa vào trước ngực y. Góc này nhìn lên có thể thấy rõ góc cạnh mặt của Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh nhìn mãi không thôi.

- Đệ cười cái gì?

- Không nói cho cô biết.

HẾT HỒI 37

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro