HỒI 64

Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh cùng câu giờ để có thể về Chủy Cung khi mọi việc đã được hạ nhân chuẩn bị xong xuôi. Thành ra Cunh Viễn Chủy bước nửa bước, Lưu Ninh bước một bước.

Lưu Ninh biết tốc độ thường ngày của Cung Viễn Chủy gấp năm lần cô, y đi một bước đã bằng Lưu Ninh chạy nhiều bước nhỏ. Trước đó Lưu Ninh đã nhờ quản sự xem lại ngân sách, còn dư hẳn một khoảng nên cô đã nảy ra ý muốn Chủy Cung như là hội đèn lồng thu nhỏ. Vì Cung Viễn Chủy trước giờ chưa từng được ra khỏi Cung Môn, Lưu Ninh sợ sau này không có cơ hội cùng y ngắm lồng đèn, tham dự hội ở bên ngoài trấn. Vậy nên có cơ hội, Lưu Ninh vẫn muốn cùng Cung Viễn Chủy trải qua thật nhiều những điều vui vẻ hơn. Quản sự đồng ý với Lưu Ninh, sẽ cố gắng sắp xếp từng gian hàng, bố trí những thứ hệt như bên ngoài trấn.

- Phía trước có người.

- Hả?

Lưu Ninh nheo mắt nhìn trong khoảng đường tối kịt phía trước, không có một bóng người nào. Cung Viễn Chủy bảo có người, không lẽ y lại nhìn thấy "bạn" rồi. Lưu Ninh rùng mình một cái, Cung Viễn Chủy đã choàng tay ôm cô vào lòng.

- Từ từ Viễn Chủy, có "bạn" nữa hả? Eo ơi không ấy mình cúng đi.

Cung Viễn Chủy chưa đáp lời Lưu Ninh, toàn bộ ánh mắt đều tập trung về phía trước. Y giữ gọn cô trong vòng tay, dùng tay cầm đèn lồng đưa ra phía sau thắt lưng, dù tay vướng bận cầm đèn cũng không ngăn được y tung ám khí.

Xoẹt-

Tiếng ám khí bay về phía trước, Lưu Ninh nghe rõ mồn một, vẫn không nhìn kịp được động tác lấy ám khí của y. Ám khí lao vút về phía trước, trong bóng tối vang lên tiếng va chạm vào vật kim loại, vài khắc sau tiếng ken két là ám khí trở ngược về hướng Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy bọc gọn Lưu Ninh trong lớp khoác, xoay người thành công né tránh ám khí.

- Là Bích Nguyệt Tâm Thức!

Ám khí của Cung Viễn Chủy bị đòn đánh trả ghim chặt lên thân cây, ám khí của y chưa bao giờ lệch hướng, ấy vậy mà bị đánh trả trở về tấn công Cung Viễn Chủy, người đỡ ám khí ra chiêu này không đơn thuần là phòng thủ.

Căng đét cuốn hút, Lưu Ninh hôm nay được xem đánh nhau tận hai lần. Cung Viễn Chủy lại còn ôm cô xoay một cái tránh đòn, trải nghiệm mạo hiểm này Lưu Ninh rất thích. Ngẩng mặt lên định khen ngợi Cung Viễn Chủy, nhưng y đã nhíu mày nghiến răng nhìn chăm chăm về phía trước. Vậy không phải là đấu giao lưu như ban sáng với Kim Phồn, Lưu Ninh biết lúc này cô nên sợ hãi rồi.

Cung Viễn Chủy gằng giọng, Lưu Ninh cảm nhận được cả lồng ngực của y đều run lên.

- Nguyệt công tử!

Lưu Ninh ngẩng mặt ngạc nhiên nhìn Cung Viễn Chủy, rồi lại xoay đầu nhìn về phía sau, nhưng với tầm nhìn của Lưu Ninh thì không thể nào nhìn rõ được. Nguyệt công tử sao lại ở đây được?

Xột xoạt sau tán cây lớn, bóng người trắng toát dần hiện ra, giữa rừng cây yên tĩnh tiếng bước chân càng lúc càng rõ dần hơn. Lưu Ninh không hiểu sao, lúc này cô mới ập đến một cảm xúc sợ hãi vô cùng.

- Có ý gì?!

Câu hỏi không chủ vị của Cung Viễn Chủy, y cọc. Nếu không có Lưu Ninh, y đã lao đến giao chiến với đối phương rồi, Trưởng Lão Viện hay phạt quỳ gì cũng mặc kệ, đánh một mất một còn thì thôi.

Cung Viễn Chủy ánh mắt như muốn xé đối phương ra làm đôi, bàn tay ngược lại dỗ dành lên lưng Lưu Ninh. Lưu Ninh hít thở một hơi, vỗ lên ngực Cung Viễn Chủy ý bảo với y cô đã ổn rồi. Lưu Ninh xoay cả người lại, trước mắt thân người trắng toát, đúng là Nguyệt công tử.

- Nguyệt công tử? Sao người lại ở đây? 50 vạn lượng bạc đã trả rồi. Không có thối lại được đâu.

Lưu Ninh không nghĩ ra được lý do nào khác để Nguyệt công tử đến đây ngoài chuyện deal giá với số ngân lượng giao dịch. Người ở Cung Môn có thiếu tiền đâu, sao phải đánh nhau như thế. Nguyệt công tử càng không thể có gì với Lưu Ninh, lý do nào thì cũng chẳng mấy hợp lý.

Nguyệt công tử tiến đến gần hơn, trái ngược với Cung Viễn Chủy, trên gương mặt của y không có lấy một nét tức giận, lạnh lùng đến vô cảm. Y lấy từ trong lớp y phục ra một mảnh giấy nhỏ, đưa đến cho Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy nhíu mày nhận lấy, thở hắc ra một hơi. Mảnh giấy được gấp làm sáu, bên trong là văn tự mực đen, Cung Viễn Chủy hơi giơ cao lồng đèn để ánh sáng soi đến mảnh giấy.

Lưu Ninh cũng nhón chân bám vào tay Cung Viễn Chủy, xem xem bên trong mảnh giấy viết gì. Nheo mắt nhìn chữ bên trong, nét thanh nét đấm chấm bút rõ ràng, mực còn có hương thơm nữa. Nhưng Lưu Ninh đọc không hiểu.

Đọc xong chân mày của Cung Viễn Chủy nhíu đến như dán chặt vào nhau.

"Ánh sáng khuất lối sau màn đêm
Náo nhiệt nhường nơi cho an tĩnh
Sự thật người cần biết đang ở chỗ ta.
Lưu Ninh."

Câu đầu tiên là thời gian, câu tiếp theo là địa điểm, câu cuối là chủ đích và kết hạ còn có đề danh Lưu Ninh. Cung Viễn Chủy nhìn Lưu Ninh, cô lập tức nhận ra mảnh giấy này có liên quan đến mình.

- Sao thế? Đừng nói là trong này viết ta hẹn Nguyệt công tử ra đây nha.

- Ừ.

Cung Viễn Chủy gật đầu, Lưu Ninh thở dài một hơi. Quài đi, sao cứ dính mãi scandal với Nguyệt công tử vậy. Kiểu như có một cái tin mà blogger cứ xào lên hắc mãi thôi.

Nét chữ của Lưu Ninh không đẹp như thế này, với người cầm cọ chấm mực nhem hết lên tay như cô thì để mảnh giấy nhỏ này được sạch đẹp, chữ phồn thể nhưng nét nào cũng ra nét đó thì phi lí.

Hơn nữa, nét bút đặt chấm ở cuối câu, khoảng cách chữ đều không lệch một li, dù nét chữ đã cố gắng viết khác đi. Nhưng Cung Viễn Chủy đã nhìn ra được của ai rồi.

Cung Viễn Chủy hít một hơi, đưa trả lại mảnh giấy cho Nguyệt công tử.

- Nguyệt công tử thấy nó ở đâu?

- Vạn Tượng Các, vừa trở về đã nhìn thấy.

Nguyệt công tử ban trưa trở về Nguyệt Cung, sau đó lại đến Vạn Tượng Các tiếp tục kiểm tra văn thư. Vừa trở về đến đã thấy mảnh giấy nằm dưới tách trà của y. Lưu Ninh từng nhắc đến với y Vân Vi Sam, cũng như là 'tình' của y, nên đã nghĩ sự thật mà mảnh giấy nhắc đến có liên quan đến Vân Tước và Vô Phong. Nguyệt công tử thật sự nghĩ Lưu Ninh đã hẹn gặp y.

- Nguyệt công tử, chữ của ta không đẹp như thế đâu.

Từ khi Nguyệt công tử đến chỗ hẹn, nhìn thấy Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh tay trong tay, bây giờ chỉnh chủ lại còn phủ nhận cuộc hẹn này, Nguyệt công tử biết cuộc hẹn này y bị hớ rồi. Chỉ là vẫn chưa nghĩ ra được, kẻ nặc danh này là ai, y và Lưu Ninh không thù không oán, cả Cung Viễn Chủy cũng thế, người chỉ ở núi sau như y thì có gây thù gì được với ai chứ.

- Chủy công tử đã biết nét chữ này của ai rồi đúng không?

Đúng là Cung Viễn Chủy đã biết rồi, y quả thật không muốn biết. Tại sao lại nhắm vào Lưu Ninh? Tin đồn đoán tư tình của Nguyệt công tử và Lưu Ninh còn chưa kịp lắng xuống, nếu có ai nhìn thấy hai người hẹn gặp nhau trong đêm tối như thế này, chắc chắn sẽ còn dậy sóng hơn tin ban đầu.
Lưu Ninh là người của Cung Viễn Chủy, y không cho phép.

- Nét chữ này khác lạ, vẫn chưa đoán ra. Nguyệt công tử xem lại xem có quen thuộc với người không?

Cung Viễn Chủy phủ nhận, Nguyệt công tử cũng lắc đầu.

- Không quen.

Lưu Ninh suy nghĩ một lúc, dường như người này muốn cô và Nguyệt công tử hẹn gặp riêng nhau, nếu một mảnh giấy nặc danh đã hẹn Nguyệt công tử, thì cô cũng phải có một mảnh chứ. Nhưng Lưu Ninh không có nhận được mảnh giấy nào, Cung Viễn Chủy còn ngạc nhiên với sự xuất hiện của Nguyệt công tử ở đây, thì không có lý nào Cung Viễn Chủy là người ém dẹm mảnh giấy hẹn của Lưu Ninh. Vậy là ai...?

Nghĩ đến là nhức đầu, từ người viết giấy này đến người ém dẹm giấy hẹn.

- Viễn Chủy, ban nãy đệ ra ám khí trước với Nguyệt công tử. Tình ngay lý gian, Nguyệt công tử cũng không muốn đến đây đâu.

Lưu Ninh nhón chân, nhỏ giọng tiếp tục.

- Đệ xin lỗi người ta đi.

Lưu Ninh dự định chỉ nhắc nhở nhỏ nhỏ đủ để Cung Viễn Chủy nghe, vì cô biết y chỉ có nghênh mặt chứ không xuống nước nhượng bộ, mặt mũi rất là cần giữ thể diện. Cung Viễn Chủy lại lớn tiếng đáp lời, hậm hực bức xúc lườm Nguyệt công tử.

- Xin lỗi?! Nhưng hắn cũng ra tay lại với ta rồi còn gì!!

Lưu Ninh lắc đầu lập tức kéo tay Cung Viễn Chủy, kịch liệt dùng ánh mắt trao đổi với y.

- Viễn Chủy.

Nguyệt công tử cũng không cần thiết lời xin lỗi của Cung Viễn Chủy, tính tình y như thế rồi cũng sẽ không xét nét.

- Ta còn có việc, nếu không phải Lưu Ninh tiểu thư hẹn gặp ta, thì ta xin phép.

- Ê khoan đã.

Lưu Ninh không rời tay khỏi Cung Viễn Chủy, lại còn kéo ống tay áo của Nguyệt công tử. Cãi nhau, đánh nhau mà bỏ lửng sẽ thành bằng mặt không bằng lòng.

- Viễn Chủy với Nguyệt công tử ôm nhau làm hòa đi.

Gì nữa!!

Cung Viễn Chủy nhướn mày nhìn Lưu Ninh, Nguyệt công tử cũng dừng bước lại khó hiểu nhìn cô. Không không không, không có nhu cầu ôm nhau!!!

Lưu Ninh dùng lực kéo ống tay áo của Nguyệt công tử để y tiến gần đến Cung Viễn Chủy.

- Hiểu lầm hiểu lầm, ôm nhau làm hòa á. Gắn kết huynh đệ, sau trước một nhà.

Cung Viễn Chủy bĩu môi chê bai Nguyệt công tử, vươn tay nắm tay Lưu Ninh trở về. Nhưng Lưu Ninh nhất quyết không buông ống tay áo của Nguyệt công tử.

- Lưu Ninh.

Kính thưa các vị trưởng lão, trong đó Nguyệt trưởng lão là phụ huynh của Nguyệt công tử. Kính thưa Cung chủ Giác Cung, anh "guột" của cháu Cung Viễn Chủy. Hai cháu bất hòa đánh bạn, với tư cách là giáo viên giáo dục công dân tự phong, Lưu Ninh xin tự xử lý hành vi vi phạm này.

Lưu Ninh nghiêm mặt nhìn lần lượt Cung Viễn Chủy đến Nguyệt công tử, gằng giọng.

- Viễn Chủy! Nguyệt công tử!

Ánh sáng từ lồng đèn mập mờ chiếu rọi vào mặt Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy cũng có chút rùng mình rợn sóng lưng. Nguyệt công tử chẳng mấy can tâm, nhưng trông Lưu Ninh nghiêm túc còn giữ chặt áo y, sợ rách cả ống tay áo nên Nguyệt công tử cũng không dám trái lời.

Cung Viễn Chủy nhìn Nguyệt công tử, cả hai chê bai lẫn nhau một lúc, cũng dang tay tiến đến gần đối phương. Lưu Ninh lập tức buông tay, để hai cháu nhỏ này thuận tiện ôm nhau làm hòa.

Lưu Ninh khoanh tay hài lòng.

- Rồi xin lỗi bạn đi!

Chiều cao bằng nhau, Cung Viễn Chủy và Nguyệt công tử vỗ vỗ tay lên lưng đối phương, đồng loạt thở dài.

- Xin lỗi.

- Thành tâm hơn nữa!

- Rất xin lỗi bạn.

Gần ba mươi năm cuộc đời của Nguyệt công tử, mười tám năm của Cung Viễn Chủy, lần đầu tiên phải ôm nhau xin lỗi kiểu ấu trĩ thế này, hơn cả quỳ phạt ở Trưởng lão viện nữa. Thế lực vô hình nào đó của Lưu Ninh, cả hai buộc phải làm theo lời cô.

Trước khi rời tay khỏi lưng Cung Viễn Chủy, Nguyệt công tử nhỏ giọng bên tai y.

- Nơi này còn có kẻ khác, cẩn thận.

Cung Viễn Chủy gật nhẹ đầu ghi nhận lời căn dặn này.

Có xin lỗi, có dặn dò nhưng cũng không đáng kể, vừa rời khỏi cái ôm Cung Viễn Chủy đã tiếp tục bĩu môi.

- Như thế đã được chưa Lưu Ninh tiểu thư?

Hơi gượng ép, nhưng thôi cũng tạm chấp nhận. Lưu Ninh gật đầu tặng Nguyệt công tử một cái like. Nguyệt công tử cũng đủ mệt khi cả ngày nay tiếp Cung Viễn Chủy tận 3 lần, lần nào cũng không hạnh họe nhau thì cũng đánh nhau. Không chần chừ thêm một phút nào, bước chân lớn rời đi trở về hướng Vạn Tượng Các.

- Nguyệt công tử, Nguyên Tiêu vui vẻ nhaaa.

Nguyệt công tử gật đầu nhận lời chúc này, thân ảnh khuất xa y mới mỉm cười đáp lại lời chúc của Lưu Ninh.

- Nguyên Tiêu vui vẻ.

Cung Viễn Chủy cũng chịu ôm nhau xin lỗi Nguyệt công tử, nhưng Lưu Ninh không tặng y cái like nào cả. Không công bằng, Cung Viễn Chủy không chịu!

- Lưu Ninh, cái này của ta đâu?

Lưu Ninh nhìn sang Cung Viễn Chủy, y giơ ngón cái tạo thành chiếc like đưa đến trước mặt cô, còn nhấn mạnh hai cái.

- Like hai lần thành dislike rồi.

Lưu Ninh đánh nhẹ lên tay Cung Viễn Chủy, khoanh tay bước đi trước.

- Địt sờ lai là gì? Lưu Ninh!

Cung Viễn Chủy đã được nhắc nhở nơi này còn có kẻ khác, y không thể để Lưu Ninh đi trước y quá xa. Lập tức bước lớn đi theo sát bên cạnh Lưu Ninh, ngoài mặt đùa theo mảng miếng của cô, nhưng toàn bộ giác đều tập trung cảnh giác xung quanh.

- Ban nãy xin lỗi rồi đệ còn bĩu môi, trông chê lắm. Không thành tâm, khi nào bé ngoan mới có phiếu bé ngoan.

Cung Viễn Chủy lắc đầu.

- Cơ địa, chính xác là do cơ địa.

Eo ơi hôm nay nay biết lươn lẹo rồi đó, cái miệng bình thường đã thế, lươn thì thành lươn chúa. Lưu Ninh thẳng tay bẹo má Cung Viễn Chủy.

- Cơ địa nào thái độ như thế!

Cung Viễn Chủy vẫn khăng khăng giơ like với Lưu Ninh.

- Ta muốn cái này.

Lưu Ninh kiên quyết lắc đầu.

- Hông. Hông hônggg.

Để chắc chắn đoạn đường đi phía trước an toàn, Cung Viễn Chủy choàng tay khoác vai Lưu Ninh, để cả thân to lớn của y đều che đi cô.

- Tỷ tỷ, ta muốn cái này.

.
.
.

Giờ Dậu

|| Chủy Cung ||

Đại môn của Chủy Cung đóng hẳn cửa, Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh đứng trước đại môn nhìn nhau với thị vệ canh gác được một lúc rồi. Đúng thời gian một canh giờ rồi, nhưng không có tín hiệu có thể vào được nên cả hai vẫn chưa tiến vào.

- Chủy công tử, Lưu Ninh tiểu thư... không vào trong ạ?

Cung Viễn Chủy im lặng nắm tay Lưu Ninh suy tính, nến bên trong lồng đèn mèo cũng sắp cháy hết rồi. Lưu Ninh nhìn y, rồi nhìn đến thị vệ đối diện, cô muốn dùng ánh mắt để trao đổi với thị vệ xem mọi việc bên trong đã ổn chưa.

Nhưng thị vệ không hiểu, liên tục mở mắt rồi tròn mắt chớp chớp nhìn Lưu Ninh ý hỏi cô muốn xem gì. Bất lực quá!

Cung Viễn Chủy lại nhìn thị vệ, với tư cách là chủ tử và hạ nhân bao nhiêu năm nay, không hiểu nhau nữa thì cho thôi việc. Cung Viễn Chủy hất mặt hướng mắt về phía thị vệ, khác với Lưu Ninh, thông tin của Cung Viễn Chủy được chấp nhận. Thị vệ hướng mắt gật đầu với Cung Viễn Chủy.

Gà nhà, gà nhà.

Cung Viễn Chủy cực kỳ hài lòng.

- Cô nhắm mắt lại đi.

- Hả?

Tay Cung Viễn Chủy đã giữ hai vật quan trọng rồi, đành phải để Lưu Ninh tự giác nhắm mắt. Lưu Ninh vẫn nhìn Cung Viễn Chủy, thường kiểu nhắm mắt này sẽ có mấy kiểu tạo bất ngờ té ngửa đồ đó, nhưng phải là cô bảo y nhắm mắt mới đúng chứ.

- Không sao ta nắm tay cô rồi, không vấp đâu. Hay ta bế cô.

- Từ từ Viễn Chủy. Ta nhắm mắt hả?

Cung Viễn Chủy gật đầu, vừa gật xong tay Lưu Ninh đã vươn lên vuốt mi mắt y cụp xuống.

- Đệ nhắm mắt mới đúng.

Là sao nữa?!!

Cung Viễn Chủy không hiểu, nhưng cũng dùng tay cầm lồng đèn, lau tay lên y phục, lau sạch đi vết bẩn do ám khí ban nãy còn sót lại trên tay, rồi chắn che mắt Lưu Ninh.

- Ủa?

Cồng kềnh vô cùng tận, cả hai cứ nắm tay che mắt lẫn nhau như thế tiến vào Chủy Cung. Với Cung Viễn Chủy thì lối đi hay vật chắn đều trong lòng bàn tay y, Lưu Ninh thì ngược lại, vừa đến bậc thang thứ nhất cô đã vấp rồi. Cung Viễn Chủy phải cồng kềnh hơn, vừa che mắt Lưu Ninh, vừa luân tay đỡ trước eo cô.

Trầy trật mãi đến được bậc thềm dẫn lối vào, đại môn mở toang ra bên trong là những tiếng người ồn ào náo nhiệt, còn có cả tiếng đàn tiếng hát.

Từng bước đặt chân vào Chủy Cung, hai cánh tay đồng điệu hạ xuống. Trước mắt cả hai, là ánh sáng nhiều màu sặc sỡ, lồng đèn điểm treo kín cả một vùng trời. Trên những tán lá thảo mộc, ngoài những hạt sương trắng, là ánh sáng xanh từ những bạn đom đóm nhỏ.

Cung Viễn Chủy ghi nhớ Lưu Ninh nói ở chỗ cô không có những thứ như ở đây. Vì vậy y đã muốn chuẩn bị cho Lưu Ninh một lễ hội Nguyên Tiêu đúng nghĩa, không thể rời khỏi Cung Môn được, thì cứ mang cả lễ hội ở trấn lên Chủy Cung.

- Viễn Chủy, đẹp vãiiii!

Lưu Ninh tròn mắt, xoay người một vòng nhìn tất thẩy Chủy Cung.

Dòng người náo nhiệt tiếng nói cười, thị vệ và thị nữa không còn mặc y phục của hạ nhân nữa, ai ai cũng khoác lên mình những bộ y phục trang sức như người dưới trấn. Phía bên trong đại sảnh kia còn dựng lên khung rạp lớn, có người đàn, có người hát múa.

- Ây da công tử với tiểu thư trông rất đẹp đôi đó. Có muốn xem một quẻ về ngày thành thân không chứ hả?

Bên tay trái của Cung Viễn Chủy có một chiếc sạp gỗ lớn, một lá cờ dựng cao có hình bát quái đề chữ "Tử vi trọn đời". Người ngồi bên dưới vận y phục trắng đen, dán râu trắng dài, nét vẽ vết chân chim và nếp nhăn ở trán hơi giả nhưng vẫn nhìn ra được là thầy bói tu vi cao.

Những thứ này Cung Viễn Chủy chưa từng được thấy qua, chỉ nghe qua lời miêu tả rồi mường tượng ra khung cảnh này trong suốt những năm qua. Y đã chờ mình thành niên để có thể rời khỏi Cung Môn trải nghiệm những thứ từng ấy năm y chưa từng được nhìn thấy. Những cảm xúc trong lòng không thể diễn tả hết được, Cung Viễn Chủy thích lắm, rất rất thích.

Lưu Ninh không nghĩ có thể làm thật đến thế này, còn diễn cả vai thầy bói rồi bán hàng nữa, cả khung rạp trên đại sảnh kia cũng là tiếng đàn và tiếng hát thật. Xem trên phim ảnh đúng là chỉ được năm phần, năm phần còn lại phải trải nghiệm mới thấy được xinh đẹp tuyệt vời như thế nào. Toàn bộ ánh sáng đều được thắp từ lồng đèn, điểm thêm là ánh sáng xanh nhấp nháy đom đóm, những thứ này ở hiện đại làm sao Lưu Ninh có thể thấy trọn vẹn nguyên bản như thế này. Lưu Ninh rất thích, thật sự rất rất thích.

Lưu Ninh kéo tay Cung Viễn Chủy cùng ngồi xuống ghế ở chiếc bàn gỗ "Tử vi trọn đời", kéo đặt tay y và cô lên bàn. Không đợi thầy bói này nhắc nhở, Lưu Ninh tự sắp xếp đặt ngửa lòng bàn tay của Cung Viễn Chủy đặt tay trái, còn cô là tay phải.

Sự rành rọt này của Lưu Ninh, thầy bói kia cũng xuất hiện mồ hôi trên vần trán, vết chì đen tạo nếp nhăn kia cũng sắp bị bôi hết rồi. Thị vệ này không muốn nhận vai thầy bói đâu, nhưng y rút thăm bị thua, bây giờ phải xem bói cho người được gọi là "thiên mệnh", áp lực điên.

- E hèm, công tử và tiểu thư đường phu thê hợp nhau, ghép lại không hề đứt gãy. Như thế này sẽ răng long đầu bạc, con cháu sum vầy.

Thầy bói phải lật giấy xem "phao", trên giấy có chữ nào đọc y hệt chữ đó. Diễn xuất chưa ổn lắm, nhưng Cung Viễn Chủy cũng đánh giá cao, sẽ tăng bổng lộc.

Cung Viễn Chủy hắng giọng.

- Thế ngày nào có thể thành thân.

- Ngày mai.

- Bây giờ luôn được không?

- Được được. Thế công tử và tiểu thư đây chính thức là phu thê!

Thầy bói đem mai rùa gieo quẻ đập mạnh xuống bàn gỗ như chốt đơn đấu giá. Lưu Ninh không tin có thể bói ra được như vậy luôn, show chứng chỉ hành nghề ra thì kết quả này mới đáng tin. Lưu Ninh biết thầy bói này do thị vệ nào thủ vai, ngày mai là tới công chuyện liền he.

Cung Viễn Chủy mỉm cười, nhếch một bên chân mày nhìn Lưu Ninh.

- Vậy bây giờ gọi Lưu Ninh tiểu thư là gì đây? Tân nương của Cung Viễn Chủy. Hay là Cung Tam phu nhân. Tiểu thư thích gọi như thế nào?

Ban nãy không hề ngại, đến lúc Cung Viễn Chủy tìm được có trêu lại, Lưu Ninh ngại đến không dám nhìn lên nữa. Hạ tay đánh lên đùi Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh vội đẩy ghế đứng dậy, mang hai má ửng hồng nhanh chóng rời đi.

Cung Viễn Chủy lấy trong túi gấm, đặt một nén bạc nhỏ lên bàn. Trăm phần hài lòng cong khóe môi.

- Thê tử của ta có chút ngại rồi. Tiên sinh đây làm tốt lắm.

Phía trước là dọc những gian hàng bàn gỗ, từ lồng đèn đến cả mỹ phẩm trang sức đều có đủ. Lưu Ninh nhìn qua nhìn lại rồi tắp ngẫu nhiên vào một gian trang sức. Bà chủ ở đây - là Hương Kiều.

- Kiều tỷ.

- E hèm, tiểu thư gọi ta là bà chủ Hương.

Vài giờ trước còn là thị nữ, bây giờ lên chức thành bà chủ, đời lên voi luôn. Lưu Ninh phì cười gật gật đầu, nét trang điểm và y phục của Hương Kiều cũng ra dáng hệt như bà chủ.

- Tiểu thư, các loại trâm cài ở đây đều được khắc từ ngọc quý. Ta thấy vị phu quân kia của người, chắc chắn phú quý. Người cứ chọn thoải mái đi.

Thật ra số trâm này trước sau gì cũng sẽ thuộc sở hữu của Lưu Ninh, không cần lựa tất cả là của cô.

- Suỵttt, bà chủ Hương. Không phải phu quân!

Mặt Lưu Ninh đều đỏ rần, trông thích lắm nhưng cứ luôn miệng bảo không phải. Bây giờ Hương Kiều là bà chủ, phải dí đến cùng. Hương Kiều phe phẩy quạt lụa, chỉ tay vào Cung Viễn Chủy đang đi đến.

- Ui đẹp đôi như thế không phải là phu thê sao? Vậy vị công tử đi cùng là gì của tiểu thư?

Bình thường là tỷ muội, sao lại tàn nhẫn hỏi những câu dí vào đời tư tình cảm của Lưu Ninh. Cô nên trả lời như thế nào mới đúng, không ấy cô nằm xuống giãy khóc với Hương Kiều được không.

- Là đệ đệ của tiểu thư sao? Không biết y đã có ý trung nhân chưa nhỉ? Ta như thế này nhưng vẫn còn giường đơn gối chiếc, hay tiểu thư mai mối đệ đệ của người cho ta nhé.

Hương Kiều vừa kết câu, Cung Viễn Chủy đã đi đến bên cạnh Lưu Ninh, quạt trên tay Hương Kiều có chút lệch hướng khựng lại. Câu này của bà chủ Hương, xin đừng hiểu lầm, Hương Kiều không có sở thích với nam nhân.

- Đệ đệ...

Lưu Ninh dè chừng nhìn Cung Viễn Chủy. Cho dù người trước mắt là Hương Kiều, nhưng lời nói ra như thế Lưu Ninh cảm thấy rất khó chịu. Sao có thể mai mối Cung Viễn Chủy cho nữ nhân khác được.

- Ha, bà chủ Hương. Vị đệ đệ này đã có ý trung nhân rồi.

Hương Kiều bày tỏ sự tiếc nuối, đột nhiên có Cung Viễn Chủy, nét diễn bị sượng liền.

- Ây da thế thì tiếc quá. Công tử anh tuấn khí chất, chắc chắn ý trung nhân phải là mỹ nhân khuynh thành.

Cung Viễn Chủy mỉm cười, nhìn qua hàng trâm phía trước, chọn một chiếc trâm ngọc dạ khắc hoa đưa đến cho Lưu Ninh.

- Trông chừng mỹ nhân này, cũng khá đau đầu.

Lưu Ninh bĩu môi.

- Mỹ nhân chắc hẳn cũng lắm lời, mới có thể làm Chủy công tử đau đầu.

Cung Viễn Chủy lắc đầu tặc lưỡi.

- Tiểu thư đừng tự nói bản thân mình như thế chứ. Lời của tiểu thư nói ra là hoa là ngọc.

Eo ơi, trời ơi trời. Không chỉ hạ nhân nhập vai diễn, mà Cung Viễn Chủy cũng diễn vai công tử đào hoa dùng miệng ngọt để trêu ghẹo nữ nhân luôn rồi. Đáng sợ quá, Lưu Ninh phải đánh Cung Viễn Chủy một cái.

- Viễn Chủy, ai dạy đệ thế.

- Những thứ này không cần phải dạy.

Cung Viễn Chủy nhìn theo tầm mắt của Lưu Ninh, chọn cầm lên đúng chiếc trâm mà cô nhắm đến.  Cung Viễn Chủy đưa hai chiếc trâm ngọc cùng nén bạc lớn đến cho Hương Kiều.

- Lấy hai chiếc này.

Quá đã, Hương Kiều job này lời to.

Hương Kiều cho hai chiếc trâm vào hai hộp gỗ lót nhung, thuần thục động tác gói lại hộp gỗ bằng vải lụa, trao lại cho Cung Viễn Chủy.

- Công tử khéo chọn thật, hai chiếc trâm này rất hợp với kiểu tóc thường ngày của tiểu thư.

Cung Viễn Chủy thành tựu nghênh mặt, hân hoan nạp thêm vào tay xách hai hộp gỗ. Lưu Ninh được trải nghiệm đi shopping không cần phải nhìn giá, cảnh vừa đẹp lại vừa được mua đồ. Tuyệt vời! Đánh giá chục sao không nói nhiều!

Tiếp theo sau đó, Cung Viễn Chủy cùng Lưu Ninh chơi ném vòng, phi tiêu, xếp hình gỗ,... Lưu Ninh bày ra việc thi đấu với Cung Viễn Chủy, thắng thua tính điều kiện sau, kết quả là Cung Viễn Chủy dẫn tỉ số 3-0.

- Đệ ăn gian!

- Ông chủ làm chứng, ta hé mắt khi nào.

- Ăn giannn! Đệ không hé mắt đệ cũng thấy mà.

Cung Viễn Chủy khoanh tay.

- Ông chủ, ông nói một tiếng công bằng xem.

Phận làm công lên làm chủ vẫn bị làm khó như thường. Giờ bảo ăn gian thì bị cắt bổng lộc, Lưu Ninh tiểu thư thua thì cũng không vui, tiểu thư không vui thì chủ tử không vui, vẫn bị cắt bổng lộc.

- Hay ta tính thế này, ván này công tử và tiểu thư hòa nhau nhé.

- Viễn Chủy ăn gian!!

Lưu Ninh thắng thì chấp nhận, nhưng chưa thắng lần nào. Chơi thua thì tố đối thủ ăn gian.

- Được được ăn gian ăn gian. Thế hủy kết quả đấu lại nhé có chịu không?

Cung Viễn Chủy mười phần bất lực, trăm phần nuông chiều để Lưu Ninh mè nheo với y. Nói vậy thì Lưu Ninh chấp nhận, sẵn sàng thi đấu lại.

Trận đấu tiếp tục diễn ra, cũng đông đảo các khán giả đứng xung quanh xem thi đấu, cá cược nhỏ diễn ra giữa các khán giả xem xem ai sẽ thắng.

- Aaaaaa. Thắng rồi!!! Khà khà khà dăm ba mấy cái này.

Cung Viễn Chủy cố ý ném lệch hướng đi, có cái còn suýt trúng vào người ông chủ. Lưu Ninh thi đấu lại, toàn thắng.

Lưu Ninh vui vẻ đến bắt tay giao hảo với Cung Viễn Chủy, còn cúi đầu cảm ơn khán giả xung quanh đã ủng hộ nhiệt tình cho cô.

- Viễn Chủy nhường ta đúng không?

Khó hiểu quá, thua thì tố y ăn gian, thắng thì bảo y nhường. Cung Viễn Chủy không theo kịp Lưu Ninh, nhưng chung quy cô vui là được. Chơi cũng ba trò chục ván, tóc Lưu Ninh đều loạn lên hết, cả cổ áo cũng bị trễ xuống một bên. Cung Viễn Chủy cũng không chần chừ giúp Lưu Ninh chỉnh lại, ông chủ quầy còn mang nước ấm đến đưa cho Cung Viễn Chủy.

Chén nước ấm về tay Lưu Ninh, cô uống một ngụm lớn đã cạn sạch chén. Cung Viễn Chủy lấy khăn tay, lau sạch đi vết bẩn và mồ hôi trên mặt cô, nhẹ giọng dịu dàng.

- Lưu Ninh có vui không?

Lưu Ninh lập tức gật đầu, tặng liên tục like cho Cung Viễn Chủy.

- Vui tuyệt cà lời vời. Viễn Chủy có vui không?

Cung Viễn Chủy học theo Lưu Ninh giơ liên tục like, chỉa đều tứ phương tám hướng.

- Tuyệt cà là vời.

_____

Nhân An có giọng hát tốt, tuy không nhiều kĩ thuật nhưng lời hát ra rất thuận tai. Quản sự Chủy Cung còn ngạc nhiên hơn, kỹ năng chơi cầm của bà vô cùng tốt.

Lưu Ninh cắn một miếng kẹo đường hình mèo mặp, chăm chú theo dõi Nhân An biểu diễn ở phía trước. Thuận tay đưa sang bên cạnh cho Cung Viễn Chủy, y không dùng đồ ngọt, nhưng Lưu Ninh đã cắn chỗ nào thì y dùng chỗ đó.

Hai tay của Cung Viễn Chủy đều bị mắc kẹt xách đồ, từ hộp gỗ đủ size, đến cả túi vải túi gấm, với sức của y thì không nặng, chỉ hơi vướn tay để y ôm Lưu Ninh thôi. Cung Viễn Chủy cúi khom người cắn kẹo đường, hơi nhíu mày vì vị ngọt lập tức tan trong miệng.

- Viễn Chủy, Viễn Chủy.

Lưu Ninh với tay nhích người gần Cung Viễn Chủy, vì tiếng đàn và tiếng hát khá lớn, y lập tức khom người thấp hơn để tiện Lưu Ninh trò chuyện với y.

- Nhân An với mấy bé múa bên này, xinh vãi chưởng luôn.

Cung Viễn Chủy còn tưởng có việc hệ trọng, ra là chỉ khen nữ nhân khác xinh đẹp thôi.

- Không ấy đệ đổi y phục thị nữ Chủy Cung đi, ta thấy kiểu như này xinh hơn á.

Cung Viễn Chủy không để tâm, nên họ mặc y phục như thế nào cũng vậy thôi, có y phục mặc là được rồi. Nhưng Lưu Ninh đề nghị thì y sẽ để tâm đến.

- Cô cứ bảo với quản sự. Nói ý của ta là được.

Nói như thế chứ Lưu Ninh cũng không dám quá phận mình. Kẹo đường thu về, Lưu Ninh lại cắn một miếng. Vấn đề ăn chung trước đây Lưu Ninh kĩ tính lắm, vì cô cũng biết có những bệnh có thể lây qua đường miệng, một số bệnh như nhiễm khuẩn đường ruột hay vi khuẩn HP. Cung Viễn Chủy đã cho Lưu Ninh cảm giác an toàn đến mức cô không nghĩ đến những trường hợp bệnh khi ở bên cạnh y, ăn chung một cây kẹo đường vẫn là chuyện bình thường.

Đoạn sau của bài hát là kết hợp với cả múa. Nhân An từ người hát chính đã chuyển ra vị trí center của đoàn.

- Hú húuu! Hay quá!! Ems đẹp lắm!!

Cung Viễn Chủy giật mình với màn cổ vũ nhiệt tình của Lưu Ninh, không chỉ có y mà tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô. Trên tinh thần đu idol đột nhiên bao nhiêu ánh nhìn đổ dồn về cô, Lưu Ninh quê sượng huých chân cầu cứu Cung Viễn Chủy.

- Cứu bạn.

Cung Viễn Chủy ném đi thể diện, lớn giọng.

- Hay!! Hay!!!!

Phao phóng ra, Lưu Ninh phải hết sức bám lấy, cô vỗ tay liên hồi phụ họa cho Cung Viễn Chủy. Cũng may sau đó hiệu ứng đám đông cũng vỗ tay vang rần theo.

Đoạn sau đó, Lý Hoán Du bước ra cùng Nhân An một cặp. Vừa bước ra, Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh liền tắt đi điệu cười và những cái vỗ tay. Người vui vẻ nhất là Nhân An.

- Viễn Chủy, lẽ ra nên để Lý Hoán Du đến nhà Nhân An. Giữ Kim Thiền ở lại, nhìn kiểu này Kim Thiền làm gì còn cơ hội nữa.

- Không sao đâu, Kim Thiền chân thành hơn tên họ Lý đó.

Lý Hoán Du cầm tay Nhân An, động tác để nàng xoay tròn rồi đỡ eo nhịp nàng không một tí sơ suất. Nhân An cảm nhận được hơi ấm của Lý Hoán Du, nàng vui vẻ đón nhận mọi thứ. Y mỉm cười dịu dàng với Nhân An, mọi động tác đều nâng niu như cánh hoa sẽ rơi. Lẽ ra Lý Hoán Du nên cảm nhận những cảm xúc từ Nhân An, nhưng ánh mắt của y không thể nào rời khỏi được Lưu Ninh ở phía bên dưới.

Khúc cầm dừng lại, cũng là lúc tiếc mục kết thúc, cả đoàn nắm tay nhau cùng cúi đầu với những khán giả bên dưới. Tiếng vỗ tay lớn vang Chủy Cung, Lưu Ninh cũng dùng hết sức tặng liên hồi vỗ tay cho đoàn hát bên trên, đương nhiên là trừ Lý Hoán Du.

Đoàn hát lui xuống, rèm nhung đỏ phủ xuống khung rạp phía sau. Quản sự vẫn chưa vội lui đi, bà hướng mắt về phía Lưu Ninh.

- Lưu Ninh tiểu thư có điều gì muốn gửi lại không?

Hôm nay tất cả hạ nhân ở Chủy Cung đều vất vả rồi, quản sự cũng vừa hay đoán được ý Lưu Ninh muốn gửi lời cảm ơn đến bọn họ. Lưu Ninh gật đầu giao lại kẹo đường vào tay Cung Viễn Chủy, tiến lên phía trước.

- Lần đầu tiên Lưu Ninh được trải nghiệm hội Nguyên Tiêu như thế này, phải nói là cực kỳ thích thích. Hôm nay mọi người đã vất vả nhiều rồi, xin cảm ơn mọi người.

Vốn soạn văn sẵn, nhưng lên đến đó đột nhiên văn đều tịt cả vào. Lưu Ninh cũng run tay, nghĩ được lời nào thì nói ra. Chưa gì đã yếu nghề rồi, kiểu này khi trở về hiện đại báo cáo đề tài với cả trăm người chắc Lưu Ninh gãy gánh trên bục. Kết lời, Lưu Ninh cúi người biểu thị cho lời cảm ơn lần nữa với Chủy Cung.

Hạ nhân ở bên dưới, gật đầu vỗ tay sau đó cũng cúi người đáp lễ lại Lưu Ninh. Với bọn họ cũng chưa từng xem Lưu Ninh là khách, họ đã sớm xem cô như chủ tử của mình.

- Cung Tam tiên sinh có muốn phát biểu đôi lời không ạ?

Lưu Ninh bán cái sang cho Cung Viễn Chủy, ánh nhìn lập tức dồn về phía y. Cung Viễn Chủy khựng hẳn người một lúc, cũng tiến lên đến bên cạnh Lưu Ninh.

Hạ nhân hồi hộp chờ xem Cung Viễn Chủy có tăng bổng lộc cho họ hay không, hôm nay đã làm quá tốt rồi. Diễn trò vai từ bà chủ/ông chủ đến khán giả qua đường.
Cung Viễn Chủy nhìn Lưu Ninh, hắng giọng.

- Vui!

Bài phát biểu của Cung Viễn Chủy kết thúc, gồm 4 kí tự gom về 1 chữ. Từ nôn nao đến tuyệt vọng, nhưng hạ nhân vẫn vỗ tay hết sức cho chủ tử.

- Được rồi cả nhà yêu! Chuẩn bị Buffet thôi!!

Lưu Ninh vừa dứt câu, khung rạp rèm đỏ phía sau đã bị bứng đi, thay vào đó là 4 chiếc bàn gỗ lớn. Như đã chuẩn bị sẵn chờ đợi, vừa đặt bàn xuống là những đĩa thức ăn vẫn còn hương khói được bày lên.
Như thường lệ, dù Cung Viễn Chủy bận tay vẫn động đũa lên từng món hạ nhân mới dám gắp đến. Thức ăn từ món Âu đến món Á, thực đơn là do Lưu Ninh lên, từ salad, thịt xông khói, khoai tây nghiền hay đến sườn hầm củ sen, sủi cảo nhân tôm, tôm nướng phô mai thêm mấy món ăn vặt như bánh quẩy chiên béo ngậy, bánh flan, bánh crep,... đều có đủ và còn được đặt lại tên hoa mỹ vô cùng. Nước uống được cho phép dùng rượu với đủ tuổi thành niên, chưa đủ tuổi thì sẽ uống Thanh Long Mơ Tuyết Nãi Trà của Lưu Ninh.

Lưu Ninh dúi đút cho Cung Viễn Chủy được vài miếng lót bụng, sau đó y lại trở về tẩm phòng cất đi mớ đồ shopping cồng kềnh trên tay. Lưu Ninh cũng gắp đầy đĩa thức ăn theo sau y.

- Sao cô không ở bên ngoài ăn cùng họ?

Cung Viễn Chủy chất cao hộp gỗ và túi lên bàn, vừa xoay người lại đã thấy Lưu Ninh tay cầm đĩa thức ăn lớn đứng đợi y.

- Ta phải ở cùng đệ.

Cung Viễn Chủy kéo ghế ngồi cho Lưu Ninh.

- Ta không định ra bên ngoài nữa. Có ta bọn họ cũng không được tự nhiên.

Có những chuyện Cung Viễn Chủy không biểu hiện ra chỉ lẳng lặng quan sát, y biết hạ nhân dè chừng y, dạo đây Cung Môn căng thẳng, cả năm dù sao cũng chỉ mỗi ngày nay mới có thể vui vẻ, nên để bọn họ thoải mái một chút.

- Vậy ta cũng ở đây ăn cùng đệ. Ta chuẩn bị sẵn hai đôi đũa rồi.

Lưu Ninh biết đứa nhỏ này hiểu chuyện lắm, nhìn trông đanh đá ương bướng thế nhưng hành động rất để ý đến người khác.

- Một đôi là được rồi.

Cung Viễn Chủy ngồi xuống bên cạnh Lưu Ninh, há miệng chờ đợi. Lưu Ninh phì cười bẹo má y một cái, chọn chiếc sủi cao nhân tôm bự nhất gắp đưa đến miệng y. Cung Viễn Chủy vui vẻ cắn trọn sủi cảo nhân tôm.

- Ta còn muốn uống nước của cô.

- Hả?

Lưu Ninh đột nhiên tắt đèn ngang, đánh Cung Viễn Chủy một cái. Cung Viễn Chủy oan ức nhướn mày.

- Cô đánh ta. Ý ta là Thanh Long Nãi Trà của cô.

- Àaaaa.

Lưu Ninh cười chữa quê xoa xoa cánh tay cho Cung Viễn Chủy.

- Vậy đệ cầm giúp ta, ta đi lấy cho đệ. Ở ngoan trong này nghe chưa, 2 phút ta trở lại liền.

Nhờ Cung Viễn Chủy cầm giúp đĩa thức ăn, dặn dò đến khi y gật đầu xác nhận cô mới rời đi. Phần riêng của nãi trà cho Cung Viễn Chủy cô để ở nhà bếp, đoạn đường đến đó phải đi vòng hẳn một đoạn không leo đi tắt như cách ban chiều của Lưu Ninh được.

Thanh Long Mơ Tuyết Nãi Trà size L, 30% đường, thêm trân châu đên được giao hàng đến tẩm phòng của Cung Viễn Chủy.

Nhưng mà, không thấy y đâu cả.

Lưu Ninh vội đặt cốc nước lên bàn bên cạnh đĩa thức ăn, ở bên gỗ bên cạnh rơi xuống cả những mảnh giấy, chữ bên trên là tên thảo mộc...trong đơn thuốc của Thượng Quan Thiển.

- Viễn Chủy!

Chạy nhanh ra bên ngoài ngó quanh không hề thấy bóng dáng của y, chạm mặt Lý Hoán Du đã thay y phục đứng gác phía trước, Lưu Ninh liền kéo tay.

- Viễn Chủy đâu rồi? Huynh thấy đệ ấy không?

- Chủy công tử vội đến Giác Cung rồi tiểu thư. Người đừng lo, có 2 huynh đệ khác theo sau Chủy công tử.

Mẹ nó, lo điên ấy chứ! Lưu Ninh lạnh tay rời tay khỏi cánh tay của Lý Hoán Du, cả mặt đều đen kịt đi.

- Huynh đến y quán, bảo y sư đến Giác Cung. Mang theo sâm núi và bột cầm máu.

Lưu Ninh tìm xung quanh lồng đèn có thể cầm trên tay soi đường được, nhanh chóng muốn chạy đến Giác Cung.

- Tiểu thư khoan đã! Người đi đâu?

Nóng ruột lo lắng đến điên, Lý Hoán Du lại kéo tay Lưu Ninh giữ lại, cô lập tức dùng lực vùng khỏi tay.

- Nhanh đến y quán đi!!

Lưu Ninh nói rồi vội vàng xách đèn chạy lao ra khỏi Chủy Cung, thị vệ gác đại môn cũng không phản ứng kịp với Lưu Ninh.

- Lý huynh, tiểu thư...

- Đi theo tiểu thư đi!

- Rõ!

.
.
.

|| Giác Cung ||

Lúc nãy trong khi chờ Lưu Ninh có chút lâu, Cung Viễn Chủy lại viết đơn thuốc của Thượng Quan Thiển. Trong đơn thuốc thoạt nhìn qua là bình thường, thanh nhiệt giải độc, nhưng nếu tráo đi thứ tự cho vào của từng loại thảo mộc sẽ trở thành độc dược.

Cung Viễn Chủy không thể đợi đến lúc Lưu Ninh quay lại, vì độc dược được tính bằng khắc. Y vội vàng chạy đến Giác Cung.

- Ca ca.

Cung Viễn Chủy nhíu mày, cuộn tròn nắm tay. Những bậc thang thường ngày bây giờ lại xa xôi đến lạ, Cung Viễn Chủy nhìn thấy chiếc đèn lồng vẫn còn được đặt ở chỗ cũ, chắc Cung Thượng Giác vẫn chưa hay đến việc y đã đến đây. Cũng đồng nghĩ, thời gian đó Cung Thượng Giác không rời khỏi Thượng Quan Thiển, có thể đã ăn phải độc rồi.

Ở bậc thang nhìn lên ở mái đình Thượng Quan Thiển vừa đông bát cháo cho Cung Thượng Giác, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, vậy độc kia chắc chắn được cho vào trong cháo. Cung Viễn Chủy không suy nghĩ nhiều, phải ngăn cản Cung Thượng Giác ăn nó bằng mọi cách.

- Ca.

Cung Viễn Chủy rút ám khí, nhắm thẳng đến bát cháo trong tay Cung Thượng Giác. Chén sứ trên tay y vỡ toang rơi mảnh xuống mặt bàn, Cung Thượng Giác cau mày lập tức phản xạ, dùng mảnh sứ tấn công lại hướng ám khí vừa bay đến.

Cung Viễn Chủy còn nghĩ, ván cờ này y cứu được Cung Thượng Giác rồi. Nhưng khắc sau đó mảnh sứ lao đến đâm thẳng vào ngực trái của y.

- CUNG VIỄN CHỦY!!

Lưu Ninh đến chậm một bước, cô vừa đặt chân lên đến cũng là lúc Cung Viễn Chủy ngã xuống.

Tiếng hét của Lưu Ninh làm cho Cung Thượng Giác bừng tỉnh, ám khí ban nãy là của đệ đệ y. Cung Viễn Chủy ngã xuống, vị trí bị mảnh sứ cắm vào bắt đầu chảy máu loang trên y phục, gần đến kinh mạch mệnh môn, máu tươi ở lồng ngực y bị đẩy hết ra bên ngoài.

- Viễn Chủy!! Viễn Chủy! Đệ còn nghe ta nói không?

Lưu Ninh ngồi rạp xuống vội nắm tay Cung Viễn Chủy, là vị trí gần tim cô không dám động đến vết thương hay đỡ y. Cung Viễn Chủy dùng chút nhận thức còn sót lại, nắm chặt tay Lưu Ninh.

- Lưu Ninh...trong cháo của ca ca..có độc.

Lưu Ninh vội vàng gật đầu.

- Ta biết rồi, ca ca của đệ không sao. Ca ca của đệ vẫn ổn.

Mâu tươi tiếp tục từ miệng Cung Viễn Chủy nôn ra, Lưu Ninh dùng khăn tay cũng không thể chặn được máu y vừa nôn ra. Chân Lưu Ninh không đứng lên nổi nữa, tay lạnh cố gắng nắm chặt lấy tay Cung Viễn Chủy. Giờ không phải lúc để Lưu Ninh hoảng sợ hay hoảng loạn, phải cố gắng bình tình hết sức có thể.

- Gọi y sư! Gọi y sư nhanh lên! Viễn Chủy!

Tự tay ngộ thương đệ đệ, Cung Thượng Giác không thể giữ được bình tĩnh. Thượng Quan Thiển cũng sợ hãi chạy đi tìm người gọi y sư đến.

- Chủy công tử!

Kim Phục và Lý Hoán Du cùng các y sư vừa đến, tình trạng của Cung Viễn Chủy khiến tất cả những đến sau đều ngạc nhiên đến hoảng sợ. Vừa ban nãy y còn ở Chủy Cung dùng tiệc kia mà! Các y sư chạy đến giữ cầm máu trên vết thương. Cung Viễn Chủy tuy vẫn giữ tay Lưu Ninh, nhưng hầu như đã mất ý thức hoàn toàn.

_______

Tẩm phòng của Cung Viễn Chủy ở Giác Cung sáng đèn. Người ra kẻ vào mang nước ấm và vải trắng cầm máu đến cho Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác ngồi ở trước của tẩm phòng, cầm lồng đèn rông của Cung Viễn Chủy. Y không muốn vào trong, vì y sợ không đủ bình tĩnh ảnh hưởng đến việc sơ cứu cho Cung Viễn Chủy.

Y chạm từng nét vẽ vẩy rồng, nỗi sợ hãi bao trùm Cung Thượng Giác, bóng tối lại lần nữa quấn lấy y. Cung Thượng Giác đã trách Cung Viễn Chủy hôm nay là Nguyên Tiêu, chỉ biết theo sau nữ nhân không nhìn lấy y một lần, cả việc Chủy Cung có tiệc mừng như thế nào cũng không thông qua y một lời. Nhưng mà Cung Viễn Chủy đã đến Giác Cung tìm y trong lúc y cứ mãi quẩn quanh trách đệ đệ.

Cung Viễn Chủy ngã xuống, cũng là lúc tim của Cung Thượng Giác không còn nhịp nào nữa. Y chưa từng xem Cung Viễn Chủy là thay thế cho Lãng đệ đệ, Lãng đệ đệ không thể thay thế, còn Cung Viễn Chủy là duy nhất. Nếu bây giờ vì y ngộ thương, Cung Viễn Chủy có mệnh hệ gì, Cung Thượng Giác tự đoạt mạng của mình cũng không đủ cho đệ đệ.

Cung Thượng Giác không tin thần linh, càng không tin cầu thần khấn trời. Nhưng lúc này ngoài việc khấn xin thần linh ra Cung Thượng Giác không thể làm gì cả.

Kim Phục mệt nhoài từ tẩm phòng bước ra, nhìn thấy bóng lưng của chủ tử, khóe mắt y lại đỏ một hồi.

- Giác công tử...

Cung Thượng Giác khàn giọng.

- Viễn Chủy thế nào rồi? Bao nhiêu canh giờ nữa sẽ tỉnh lại?

- Chủy công tử...

Lời nghẹn lại ở Kim Phục, y hít thở cuộn tròn nắm tay tiếp lời.

- Chủy công tử mãi mãi sẽ không tỉnh lại nữa.

HẾT HỒI 64

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro