HỒI 86
Giờ Thìn
Bàn trà ba người, không khí lại căng thẳng, người căng thẳng nhất là Lưu Ninh. Cung Viễn Chủy sau điểm tâm sáng, y nói muốn thưa chuyện với Cung Thượng Giác.
Cung Thượng Giác uống một ngụm trà thuốc của Cung Viễn Chủy. Từ lúc dùng điểm tâm sáng, y nhìn thấy hai chiếc môi sưng đỏ có vết cắn kia, y liền biết Cung Viễn Chủy sẽ thưa với y chuyện gì rồi.
- Ca ca.
Cung Viễn Chủy nắm tay Lưu Ninh, cô căng thẳng đến đổ mồ hôi tay, y cũng chẳng dè chừng hay e ngại, vẫn đan tay hai bàn tay vào nhau. Cung Viễn Chủy mang hai bàn tay đan vào nhau đặt lên mặt bàn, y hắng giọng.
- Ca ca, đệ và Lưu Ninh đã viên phòng rồi.
Lưu Ninh quay ngoắc sang nhìn Cung Viễn Chủy, viên phòng lúc nào mà cô không biết vậy? Ban nãy y bảo vô cô chỉ nói hai người đang ở bên nhau thôi, chuyện thành thân vẫn là đợi tình hình sau này. Thỏa thuận xong, nhưng bây giờ Cung Viễn Chủy đang nói cái gì vậy!! Cung Viễn Chủy chưa thành niên, viên một cái là Lưu Ninh vào phòng giam mất.
- Vãi chưởng, đại ca!!
Cung Thượng Giác đã đoán trước được Cung Viễn Chủy sẽ thưa chuyện này, hoảng loạn cả tuần liền với y đã quá đủ rồi. Y cần thời gian tiếp nhận, hơn là cứ hoảng loạn mãi.
Lưu Ninh vội vàng xua tay.
- Không có, Cung Nhị tiên sinh bình tĩnh. Bọn ta chỉ vừa hẹn hò thôi, tình cảm hoàn toàn trong sáng. Viễn Chủy vẫn chưa thành niên, tuyệt đối sẽ không có những chuyện đó.
Cung Viễn Chủy lại lắc đầu, Lưu Ninh tròn mắt nhìn y lần nữa, rõ ràng đã làm gì với nhau đâu. Bình thường hóa việc hẹn hò với nhau rồi, nhưng teamwork vẫn không ăn ý với nhau.
- Đêm qua.
- Đêm qua ta bị vong nhập.
Trà trong miệng Cung Thượng Giác chưa kịp nuốt trôi đã sặc một hồi.
Chủ động hôn người ta, giờ lại bảo vong nhập. Cung Viễn Chủy không chấp nhận, Lưu Ninh vỗ vỗ lên tay y ý bảo một lát sẽ nói lại với y sau.
- Khụ.
Giác Cung bắt đầu bàn tán về những tiếng động phát ra từ tẩm phòng của Cung Viễn Chủy rồi, Cung Thượng Giác còn là nhân chứng đích thân nghe được. Bảo vong nhập thì cả thầy pháp còn không tin. Cung Thượng Giác nhìn Lưu Ninh, rồi lại nhìn sang Cung Viễn Chủy.
- Vậy Viễn Chủy đệ đệ giúp tiểu thư trục vong cả đêm qua à? Sáng nay tiểu thư cũng bị vong nhập đúng không?
Cung Thượng Giác cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng, Lưu Ninh căng thẳng ngại ngùng đỏ mặt.
- Cũng...cũng may có Viễn Chủy đệ đệ.
Cung Viễn Chủy khẩn trương.
- Ca ca, có thể tuyên bố ra bên ngoài. Lưu Ninh là tân nương của đệ không?
Nhìn nét mặt nghiêm túc của Cung Viễn Chủy, y biết đệ đệ trông chờ vào mối quan hệ này rất nhiều. Y cũng không nhẫn tâm đến mức vì bảo vệ Cung Viễn Chủy mà xem thường đoạn tình cảm của cả hai. Cung Thượng Giác thở hắt ra một hơi, tách trà xoay một vòng trên tay rồi đặt xuống.
- Việc chọn tân nương đến khi đệ cập quan mới thông qua đợt tuyển chọn. Bây giờ nếu tân nương được ấn định trước theo ý của đệ, phải thông qua Trưởng lão viện.
- Một lát nữa đệ cũng sẽ đến Trưởng lão viện, vậy xem như một công đôi việc.
Cung Thượng Giác lại nhíu mày.
- Đừng vội.
Cung Viễn Chủy vội, y rất vội! Vì đã biết trong số các vị trưởng lão kia đã có Nguyệt trưởng lão muốn chọn Lưu Ninh làm trưởng tức, y không thể nào ngồi yên được. Lưu Ninh vẫn chưa biết chuyện này, cô cũng không nghĩ y gấp gáp như thế.
- Viễn Chủy, ta cũng không vội. Đợi sau khi Cung Môn ổn định lại rồi tính đến cũng được.
Cung Viễn Chủy nắm chặt tay Lưu Ninh, khó khăn lắm mới đợi được cô nói ra đồng ý ở bên cạnh y, y không thể để người khác nhìn đến Lưu Ninh được.
- Vội. Rất vội!
- Về phía Nguyệt trưởng lão, ta sẽ nói giúp đệ. Đệ vừa mới khỏe lại, đừng lo lắng nhiều việc quá.
Lưu Ninh không nghĩ sẽ nhiều thủ tục như thế, cô biết Nguyệt trưởng lão đang bế quan ở ẩn, dù sao thì bây giờ ngồi ghế trưởng lão vẫn là Nguyệt công tử, đồng trang lứa thưa với y thì cũng dễ dàng hơn. Nhưng mà phải đến Cung Thượng Giác nói giúp cho Cung Viễn Chủy, là phải có việc gì nghiêm trọng khác.
Cung Viễn Chủy định nói thêm, Cung Thượng Giác liền đưa mắt nhìn Lưu Ninh. Cô hiểu ý, nhanh chóng đặt tay vỗ đùi Cung Viễn Chủy.
- Nếu Cung Nhị tiên sinh đã nói như thế rồi, thì Viễn Chủy đừng lo lắng nữa ha.
- Nhưng mà...
Lưu Ninh biết Cung Viễn Chủy lì lắm, y sẽ lo lắng đến khi nào đạt được thì thôi. Đành ra chiêu sách, cô khoác tay Cung Viễn Chủy, hơi cong môi lay lay cánh tay y.
- Đừng lo lắng nha nhaaaaa.
Chiêu này luôn có tác dụng với Cung Viễn Chủy, nghĩ đến thì cũng nên như thế vì tình thế Cung Môn vẫn còn đang rối bời, chuyện Nguyệt trưởng lão có ca ca của y lo liệu chắc chắn sẽ ổn. Cung Viễn Chủy mỉm cười, đưa tay khẩy lên chóp mũi của Lưu Ninh.
Cung Thượng Giác lại sặc trà, bình thường là Cung Viễn Chủy như thế này đó hả? Mấy cái động tác này.... Thảo nào Lưu Ninh lúc nào cũng "Viễn Chủy đệ đệ ơi". Đáng sợ quá, y không nhìn nổi nữa.
- Khụ.
- À ca ca, hôm nay đệ sẽ trở về Chủy Cung. Thượng Quan Thiển hôm nay cũng được đưa về đây mà đúng không?
Cung Thượng Giác gật đầu, vốn y định để thêm vài ngày nữa. Nhưng nhìn Thượng Quan Thiển mỗi ngày đều yếu đi một chút, y lo lắng không thôi nên muốn đưa nàng trở về.
- Đệ cứ lưu lại thêm vài hôm, Thượng Quan Thiển ở gian nữ quyến. Sẽ không phiền đến đệ.
Cung Viễn Chủy biết Cung Thượng Giác quan tâm Thượng Quan Thiển, y ở lại cũng sẽ cản trở ca ca. Nếu Cung Thượng Giác đã đồng ý chuyện của y và Lưu Ninh, thì y cũng sẽ tạm thời tu khẩu với Thượng Quan Thiển.
- Chủy Cung và Y Quán hai ngày nay có khá nhiều việc cần đệ xem qua. Ca ca có việc cần giao phó cứ cho người gọi đệ, đệ sẽ đến ngay.
Cung Thượng Giác gật đầu mỉm cười với Cung Viễn Chủy, y đứng dậy chỉnh lại phần y phục.
- Ta còn có công vụ, văn tự trình lên Trưởng lão viện của đệ ta đã xem qua rồi, không có sai sót. Một lát nữa ta cũng sẽ đến đó, không cần lo lắng.
Cung Viễn Chủy ngoan ngoãn gật đầu, Lưu Ninh phải cảm thán lời Cung Thượng Giác nói ra uy tín cực, kiểu như có chống lưng to bự thì lên tòa chẳng phải sợ gì.
Lưu Ninh nhìn Cung Thượng Giác, gật đầu thay lời chào trước khi y rời đi, lần này y cũng gật đầu đáp lại cô.
Đợi khi Cung Thượng Giác rời đi rồi, Lưu Ninh mới quay sang Cung Viễn Chủy, nhanh chóng hỏi chuyện.
- Viễn Chủy, chuyện gì có liên quan đến Nguyệt trưởng lão thế? Sao ta thấy trông đệ nghiêm trọng lắm.
Cung Viễn Chủy không định nói với Lưu Ninh, cô đã hỏi thì y không thể giấu chuyện được. Lưỡng lự một chút, Cung Viễn Chủy nắm tay Lưu Ninh đặt lên đùi y.
- Nguyệt trưởng lão muốn tỷ tỷ thành đôi với Nguyệt công tử.
- Hả?
Gì nữa!!! Suy tính này của Nguyệt trưởng lão, Lưu Ninh không nghĩ đến được. Ý là ông chỉ vừa gặp cô có một lần kia mà, chưa kể còn chưa nói gì quá hai câu với ông nữa, mà đã chấm chọn rồi. Vẻ ngoài Lưu Ninh không xuất chúng, cũng không có điểm nhấn, Nguyệt trưởng lão nhìn trúng cô ở điểm nào vậy...
Là thật như vậy luôn? Trước đây Lưu Ninh làm tình nguyện viên ở bệnh viện, các ông bà cũng bảo sau này về sẽ bảo cháu trai liên lạc cho cô, hứa hẹn sẽ cho cô danh phận cháu dâu. Sau đó thì không có sau đó nữa, như lời hứa vui lúc đấy. Nguyệt trưởng lão là như vậy đúng không? Chứ không thể nào nghiêm túc nhìn ra Lưu Ninh có cơ hội thành đôi với Nguyệt công tử được.
Một buổi sáng, Lưu Ninh đón nhận những tin ngạc nhiên đến tròn mắt. Vẻ mặt nghệch ra của Lưu Ninh làm Cung Viễn Chủy phải phì cười, y vươn người nhân cơ hội hôn lên má cô.
- Nhưng tỷ tỷ đã là của ta rồi.
.
.
|| Núi sau ||
Nguyệt công tử được Nguyệt trưởng lão gọi về mật thất ở núi sau, y áng chừng chắc ông muốn thăm hỏi tình hình ở núi trước những ngày qua. Một lời khó mà kể hết, Nguyệt công tử quyết định mang theo cả sổ sách văn tự đến để ông đích thân xem.
Mật thất vẫn như thường ngày, thị vệ Hoàng Ngọc thân cận gác bên ngoài, Nguyệt công tử một thân theo lối tối vào bên trong.
- Nguyệt trưởng lão.
Nguyệt công tử ôm giữ sổ sách, văn tự vẫn thuận tay thủ lễ với Nguyệt trưởng lão.
- À, Nguyệt Nhi đến rồi à.
Nguyệt trưởng lão rời thiền định, xoay người mở mắt hướng đến Nguyệt công tử. Ông rời đệm ngồi, đứng dậy hướng đến bên bàn đá.
- Ở đây chỉ có ta và con, không cần xưng hô khách khí như thế.
Nguyệt công tử mỉm cười, đi đến bên bàn đá đặt sổ sách xuống.
- Cha.
Nguyệt công tử lật ngửa tách trà, tráng một vòng nước trà đổ đi, rồi mới đong trà vào tách. Động tác cung kính đặt tách trà xuống phía trước Nguyệt trưởng lão.
- Cha. Đêm Nguyên Tiêu vài ngày trước, Chấp Nhẫn cùng tân nương ra khỏi Cung Môn bằng mật đạo cha đã hay tin chưa?
- Đã hay rồi.
- Vậy Vô Phong lúc đó muốn tấn công Chấp Nhẫn, cha đã hay chưa?
- Đã tường tận rồi.
- Vậy chuyện đêm Nguyên Tiêu Cung Viễn Chủy bị Cung Thượng Giác ngộ thương, cha đã hay chưa?
- Đã hay rồi.
Việc gì cũng đã hay rồi, vậy y nhiệt huyết mang hết sổ sách đến cho ông xem là dã tràng rồi. Nguyệt công tử thở dài trong lòng một hơi.
- Cha, vậy người gọi Nguyệt nhi đến...
- Con vẫn chưa hỏi ta đã hay chuyện của Lưu Ninh tiểu thư.
- Chuyện của Lưu Ninh tiểu thư ạ?
Nguyệt công tử tự hỏi một lúc, ra là y cũng vừa quên mất chuyện của Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy đánh nhau sống chết ở doanh trại, tin chấn động lan truyền vượt khỏi Sơn Cốc. Hình ảnh Lưu Ninh vả Lý Hoán Du không trượt phát nào ở sảnh nghị viện tái hiện trong não bộ của Nguyệt công tử, y không khỏi rùng mình một hồi.
- Cha, chuyện đó không mấy vui vẻ, nên Nguyệt nhi không nhắc với người. Chủy công tử cũng đã xử lý đâu vào đấy rồi.
Trên môi Nguyệt trưởng lão đã cong thành điệu cười.
- Xem ra Nguyệt nhi cũng để tâm đến vui vẻ của Lưu Ninh tiểu thư.
- Cũng không để tâm mấy ạ.
Nguyệt công tử vừa đáp lời, Nguyệt trưởng lão bị y xịt keo cứng ngắt không biết nên biểu tình thế nào.
- Ý Nguyệt nhi...ý con là việc tiểu thư vui vẻ hay không thì có Chủy công tử để tâm rồi ạ.
- Con đã đến thăm hỏi Lưu Ninh tiểu thư chưa?
Nguyệt công tử nâng tách, uống một ngụm trà, y lắc đầu.
- Nguyệt nhi chưa. Gần đây Cung Môn nhiều việc, Vạn Tượng Các cũng cần sắp xếp lại vài thứ.
Đột nhiên Nguyệt trưởng lão hỏi nhiều về Lưu Ninh, lại còn bảo Nguyệt công tử để tâm đến cô. Y liền nhìn ra ý của phụ thân mình, trốn tránh được chi bằng cứ thế khẳng định với ông.
- Cha, con biết người lo lắng cho con. Nhưng con với Lưu Ninh tiểu thư không có khả năng đâu.
Nguyệt trưởng lão phiền lòng thở dài một hơi.
- Con vẫn để người của Vô Phong ở trong lòng à?
- Cha, nàng ấy không phải người xấu.
- Vậy ý con người của Vô Phong là người tốt?
- Ý Nguyệt nhi không phải như thế, nhưng Vân Tước là người tốt. Nàng ấy chưa từng tổn hại đến Cung Môn.
Nguyệt trưởng lão lại thở dài một hơi.
- Nguyệt nhi, nếu Viễn Chủy không phát hiện ra cô ta trộm thảo dược ở Y Quán. Thì sẽ còn nhiều thứ của Cung Môn bị đem ra bên ngoài nữa, con vẫn tính là chưa từng tổn hại à?
Nguyệt công tử nhất thời không thể tiếp lời, cũng đã hai năm rồi y vẫn không thể phủ nhận với phụ thân rằng nàng là người của Vô Phong, cũng là nỗi đau đáu trong lòng của y.
- Nguyệt nhi, Lưu Ninh tiểu thư là nữ nhân bình thường. Nguyệt tộc chúng ta là hậu thuẫn của Cung Môn, không cần chọn tân nương phải môn đăng hộ đối. Ta muốn người ở bên cạnh con phải đơn thuần một chút.
- Cha, thứ lỗi cho Nguyệt nhi. Nhưng đến giờ người vẫn tin nữ nhân yếu ớt đêm hôm có thể đột nhập vào Chủy Cung là người bình thường ạ? Cho dù thân phận có điều tra ra, thì cũng giống như cả hai tân nương kia thôi. Cha, sao người vẫn tin tưởng như thế?
Trước sự đối chất của Nguyệt công tử, Nguyệt trưởng lão dường như đã đoán được y sẽ đáp lời ông như thế này. Ông chầm chậm nâng tách trà lên.
- Như Nguyệt nhi nói, không tổn hại đến Cung Môn thì là người tốt.
Một ngụm trà ấm vào khoang miệng, Nguyệt trưởng lão hắng giọng tiếp tục.
- Từ lần đầu gặp Lưu Ninh tiểu thư, ta đã nhìn thấy ấn đường của con bé rất sáng. Khí tức dương trên người, thích hợp đến núi sau hơn.
.
.
.
|| Giác Cung ||
Vốn là Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh đã trở về Chủy Cung từ sớm, nhưng sau đó Cung Viễn Chủy bảo y cần phải đi mao xí. Nên thành ra Lưu Ninh phải lưu lại một chút để chờ Cung Viễn Chủy giải quyết.
Lưu Ninh vặn người, xoay khớp tay khớp chân, vẫn y như cũ những tiếng rắc rắc- khởi động cơ thể mỗi buổi sáng. Cũng tạm xem như là đặc trưng riêng của Lưu Ninh, vì tiếng rắc của xương khớp này Cung Viễn Chủy vừa nghe là biết của cô.
Tập dưỡng sinh nhưng mệt, Lưu Ninh tựa người ôm cột gỗ lớn, tiện tay vươn ra ngắt một nhánh Nguyệt Quế, nhìn hoa trong tay một lúc, bất giác lại ngại ngùng che mặt mỉm cười. Tính ra mà nói, Lưu Ninh trước đây không có thời gian để yêu đương, cũng không có thời gian để quá để tâm đến cảm xúc của bản thân. Đến đây lại kiểu nhàn rỗi, còn ngày nào cũng gặp trai trẻ, rơm cũng bén lửa rồi cô hốt luôn cậu trai trẻ này.
Nghĩ đến thì cũng thích, cũng vui. Trừ cái mỏ hỗn ra thì Cung Viễn Chủy không có điểm nào để chê cả, còn có khả năng học tập rất nhanh nữa. Lưu Ninh che mặt cười thành tiếng, vặn vẹo ngã người ra sau suýt nữa nằm chổng đầu xuống bãi đất. Cũng may có bàn tay kéo giữ tay cô lại, Lưu Ninh mở mắt hoàn hồn trở về.
- Ôi mẹ ơi! Cung Nhị!!
Nhìn mãi vẫn thấy khó coi, Cung Thượng Giác không tin được nữ nhân đến cả đứng cứ ngã lên ngã xuống này tương lai sẽ là đệ muội của y.
- Chú ý một chút.
- Đa tạ, đa tạ Cung Nhị tiên sinh.
- Viễn Chủy đệ đệ đâu rồi?
Lưu Ninh chạy từ vựng trong não bộ, xem xem nên chọn từ nào nói giảm nói tránh thích hợp với Cung Thượng Giác.
- Viễn Chủy đi xả chất thải rồi.
- Đi đâu?
- Đi mao xí.
Từ đầu nên nói như vậy luôn, chọn từ chi rồi lại nói về từ cũ. Lưu Ninh thở dài một hơi, nhìn Cung Thượng Giác cũng có chút khan khát ban nãy, cô nheo mắt rà lại từ trên xuống dưới, ánh vàng sáng chói thêm một đoạn.
- Á à a. Cung Nhị tiên sinh đổi kim quan, đổi khoác ngoài thêu chỉ vàng, thắt lưng điểm ngọc luôn.
Cung Thượng Giác lùi bước, giả vờ không quan tâm những lời Lưu Ninh vừa nói.
- Á à a á. Cung Nhị đi đón Thượng Quan Thiển tiểu thư chứ gì, đàn ông các anh người thơm phức là biết đi đâu liền.
Cung Thượng Giác hắng giọng một cái, muốn đe dọa Lưu Ninh, nhưng nào ngờ đến cả mang tay và gò má của y đã đỏ ửng một đoạn vì bị cô nói trúng tim đen.
- Nói nhăng nói cuội.
Lưu Ninh được nước tiến lên trước Cung Thượng Giác.
- Phái quá trời rồi chứ gì, Cung Nhị tiên sinh thích thì bảo thích. Cần gì phải gồng mình, cùng lắm thì cược một ván, vận của người đỏ chắc chắn không thua đâu.
Cung Thượng Giác lại hắng giọng, y dời bước tránh sang một bên. Lưu Ninh đã thừa nhận tình cảm với Cung Viên Chủy rồi, bây giờ Cung Thượng Giác muốn nói cô cũng đâu có được. Nước biển lấn đến, Lưu Ninh chặn phía trước Cung Thượng Giác.
- Mặt đỏ kè đỏ ké ha, Cung Nhị tiên sinh cũng biết ngại ngùng nữa chòi. Người định về phòng xem gương một lần nữa rồi mới đi đón nàng có đúng không? Không cần xem đâu, nhìn đã bảnh lắm rồi.
Lần nữa Cung Thượng Giác bị Lưu Ninh nói trúng. Nữ nhân đáng ghét này! Y xoay người choàng tay giữ kẹp cổ Lưu Ninh, bịt chặt miệng cô.
- Lưu Ninh! Đừng nghĩ ta vì Viễn Chủy mà không dám làm gì cô!
Cánh tay lớn như khúc cây của Cung Thượng Giác đè lên đường thở của Lưu Ninh, cô vung tay đánh mạnh lên tay y. Cung Thượng Giác chợt nhận ra y nóng giận, thì chắc chắn lời của Lưu Ninh là đúng. Chần chừ một lúc lực tay mới thả lỏng, để Lưu Ninh thoát khỏi cánh tay y.
- Aissssss. Người ta ghẹo có chút xíuu!
Cung Thượng Giác lườm Lưu Ninh một cái để cảnh cáo, y xoay người rời đi, cô bảo bảnh trai rồi chắc cũng không cần xem gương lại lần nữa. Đi được vài bước Cung Thượng Giác cảm nhận được điều gì, y xoay người lại đã thấy Lưu Ninh giơ tay cao, chân trụ phía trước như sắp đánh mạnh vào lưng y.
Lưu Ninh có ý định đánh thật, nhưng bị phát giác mất tiêu rồi, khựng tay giữa không trung, cô cười mỉm chi một cái thu chân và tay về.
- Vong nhập vong nhập. Haha, Cung Nhị tiên sinh đừng để tâm.
Cung Thượng Giác lườm cô một cái nữa, Lưu Ninh nép người ngoan ngoãn chắp tay phía trước, y an tâm về cái lưng của mình rồi rời đi.
Đợi Cung Thượng Giác đi khỏi rồi, Lưu Ninh mới chống tay lên hông, bĩu môi cực kỳ chê bai.
- Cỡ anh không phải anh của bạn trai tôi. Thì tôi pressing anh tới ngưng thở thì thôi, anh Giác ạ!
Cái chắn miệng bằng tay của Cung Thượng Giác làm trôi son Lưu Ninh, cô mím môi kiểm tra xem còn sáp son hay không, thì là không. Vừa định quay trở về phòng son lại chiếc môi cho thật xinh đẹp, từ xa đã nghe thấy tiếng gọi.
- Lưu Ninh tiểu thư!!!
Lưu Ninh nheo mắt cố gắng nhìn xa, đợi người tiến về gần hơi mới nhận ra được là Như Yên và Kim Phục.
- Ơi, làm sao đó.
Như Yên với Kim Phục cùng nhau chạy đến, thở gấp gáp không nói kịp lời chào, hai người họ đã nâng tay Lưu Ninh lên, cúi đầu xuống để cô đặt tay lên đầu họ. Lưu Ninh ngạc nhiên sợ hãi thu tay về, lại bị giữ chặt.
- Từ từ, làm sao đó....?
- Sắp hói rồi tiểu thư, sắp hói đến nơi rồi.
Kim Phục hoảng loạn, cúi thấp đầu hơn để Lưu Ninh nhìn thấy rõ đỉnh đầu của y.
- Tóc của Như Yên rụng một nắm tay lận tiểu thư. Huhuhu, tiểu thư. Như Yên vì người nên mới mách với Chủy công tử.
Lưu Ninh nghệch ra vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Thì tóc ai cũng rụng mà, có rụng thì mới có tóc con mọc ra. Tóc ta cũng rụng cả nắm luôn nè.
- Không phải đâu tiểu thư, huhuhuhu.
Hai con người hoảng loạn phía trước, Lưu Ninh cũng hoảng theo luôn. Cô mới nhớ ra là đêm đó cô buộc hai người phải hứa không được nói chuyện đó, ra là nói rồi nên đang sợ bị hói rất nhiều. Nhưng mấy cái ngoéo tay này thì cũng chỉ dụ được con nít thôi, mấy khi lại ứng nghiệm.
Kim Phục sợ Lưu Ninh không tin, y trực tiếp dẫn chứng, y cởi bỏ kim quan, tóc dài xõa xuống, tay còn lại vuốt tóc một cái.
Một nắm tóc nằm gọn trong lòng bàn tay y.
- Tiểu thư, vuốt tóc thôi đã rụng rồiii. Huhuhuhu.
- Vãi chưởng.
Lưu Ninh không tin thật, ý là cô không biết miệng cô ăn mắm ăn muối nói linh ứng như thế.
- Vậy...vậy bây giờ phải làm sao?
- Tiểu thư phải cứu Như Yên với Kim Phục. Huhuhu.
- Nhưng cứu làm sao. Ta không cố ý muốn hai người bị hói đâu.
Chuyện này khó tin, Lưu Ninh muốn xĩu không dám cử động tay sợ mạnh tay sẽ đem cả đầu tóc của hai người xuống.
- Như Yên là người mách với Chủy công tử chuyện của tiểu thư.
- Kim Phục là người mách với Giác công tử. Tiểu thư, người bảo người tha thứ cho chúng ta đi.
Lưu Ninh nhanh chóng gật gật đầu.
- Được được, ta tha thứ. Không có lỗi gì hết, cũng không có hói đầu.
Lời Lưu Ninh vừa dứt, Kim Phục lần nữa tự đưa tay vuốt tóc mình thì không còn sợi tóc nào rơi rụng ra nữa.
- Vãi chưởng.
Lưu Ninh thu tay, Như Yên và Kim Phục thẳng người đứng dậy, mừng rõ nắm tay nhau.
- Không có hói rồi!! Thoát hói rồi!!
Lưu Ninh giơ tay nhìn vào lòng bàn tay mình, không chỉ có hào quang của nữ chính mà cô còn có phép thuật luôn nữa hả? Thử nghiệm phép thuật, Lưu Ninh giơ tay chưởng vào cột gỗ xem nó gãy không.
Không có gãy nứt, là không có phép thuật.
- Đa tạ Lưu Ninh tiểu thư.
- Trên có phụ mẫu, dưới có tiểu thư. Đời này Như Yên mãi không quên người.
Như Yên ôm chầm Lưu Ninh, cô cũng vòng tay vỗ vỗ lên lưng nàng.
- Nghe thấy áp lực quá trời rồi.
Như Yên rời tay khỏi Lưu Ninh, không dám rời vị trí làm việc lâu, nên sau đó cũng vội vã nắm tay Kim Phục chạy đi. Hai người họ vừa đi, vừa đúng lúc Cung Viễn Chủy quay về.
- Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy hai cặp mày đều đanh vào nhau, nom nhìn khó chịu vô cùng. Lưu Ninh vừa tiến đến gần y, y lập tức kéo tay cô đặt lên trước bụng mình.
Đại ca?!
Lưu Ninh tròn mắt ngẩng nhìn Cung Viễn Chủy, bàn tay chợt trở nên lạnh ngắt, mấp máy môi.
- Vừa mới hôn thôi, không lẽ....Đệ, có hài tử...!!!!
Cung Viễn Chủy ấn bàn tay Lưu Ninh lên bụng y.
- Tỷ tỷ cảm nhận được gì không?
Lưu Ninh tái xanh mặt. Lại thêm chuyện vô lý gì nữa đây! Hoảng loạn nối tiếp hoảng loạn, Lưu Ninh vội vàng giải thích.
- Đệ không thể có thai được Cung Viễn Chủy, đệ là nam nhân mà. Hơn nữa ta với đệ mới hôn nhau thôi, ta chưa muốn phải lên chức đâu!
Cung Viễn Chủy tặc lưỡi.
- Ăn nói xà lơ. Ta có thai khi nào?
- Hả?
Lưu Ninh thở phào một hơi, vuốt vuốt ngực thở điều đặn trấn an.
- May quá may, trộm vía không lên chức.
Vỗ vỗ lên bụng Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh định thu tay về lại bị giữ lại.
- Mà đệ bị làm sao?
Cung Viễn Chủy nuốt nước bọt một hơi, hắng giọng.
- Lần trước ta có ngoéo tay với Lưu Ninh, nếu ta ra ngoài không mang theo tỷ tỷ, thì sẽ bị đi ngoài khó khăn. Hôm đó, ta có đi ra bìa Cung Môn bắt đom đóm về Chủy Cung cho tỷ tỷ. Nên là....
Cung Viễn Chủy dừng lại một đoạn, hơi cúi mặt nhỏ giọng.
- Ta thất hứa, bị đi ngoài khó khăn.
Lưu Ninh cắn môi, nghe vừa thương lại vừa buồn cười. Cung Tam tiên sinh lẫy lừng cũng xó ngày này!
- Khụ.
Lưu Ninh xoa xoa bụng Cung Viễn Chủy.
- Rồi rồi không có trách đệ, đệ vì muốn cho ta bất ngờ nên mới làm thế. Úm ba la xí bùm, không còn khó khăn nữa, nhẹ re nhẹ re.
Lời Lưu Ninh vừa dứt, bụng Cung Viễn Chủy cũng thấy dễ chịu hơn nửa phần. Y hơi tròn mặt ngạc nhiên trước 'thần lực' của Lưu Ninh. Mấy cái hứa rồi ngoéo tay như này, Cung Viễn Chủy sợ rồi. Y đau bụng nhưng không xả chất được, cảm giác cực kỳ tồi tệ.
Trông Cung Viễn Chủy toát mồ hôi, Lưu Ninh vừa thương, vừa phải cố nén cười. Cô lấy găng tay, nhón chân lau mồ hôi trên vần trán, rồi đến cổ cho y.
- Ta chừa rồi, lần sau sẽ không sai lời của tỷ tỷ nữa.
Lưu Ninh tiện tay bẹo má Cung Viễn Chủy một cái, choàng tay ôm eo y.
- Viễn Chủy đệ đệ ngoan. Thương thương.
Cung Viễn Chủy dời tay ôm eo Lưu Ninh, áp người cô đến phía tường, đỡ tay phía sau đầu cô.
- Viễn Chủy...bên ngoài này...
Cunh Viễn Chủy cúi đầu.
- Tỷ tỷ hôn ta một cái có được không? Ta vừa chiến đấu cần hồi sức.
Lưu Ninh nhìn tứ phía, trước mắt và bên cái tránh vẫn còn có hạ nhân lui đến ra vào. Cô chắn tay che miệng Cung Viễn Chủy.
- Bên ngoài này có người mà.
Cung Viễn Chủy chu môi, hôn lên lòng bàn tay Lưu Ninh.
- Thì làm sao?
Chắn tay không được, Lưu Ninh chuyển sang dùng ngón tay 'kẹp mỏ' Cung Viễn Chủy.
- Thì...không được.
Cung Viễn Chủy lắc đầu, lại áp sát người Lưu Ninh hơn nữa. Lưu Ninh đành phải dời tay chắn người y một, chiếc mỏ được tự do liền đem đến đặt chờ sẵn phía trước mặt Lưu Ninh.
- Viễn Chủy...
- Tỷ tỷ.
Quá dễ thu phục Lưu Ninh, hai tiếng gọi đó là đủ rồi. Cô nhìn dáo dát tứ phía, canh xem thời cơ ít người chú ý đến nhất. Cô nhắm mắt, đặt chiếc hôn lên môi Cung Viễn Chủy.
Khóe môi Cung Viễn Chủy cong hẳn một đoạn, y giữ sau đầu Lưu Ninh, áp sát tiến đến thuận lợi để chiếc hôn kéo dài một lúc. Đến lúc rời đi, cả mặt Lưu Ninh đểu đỏ ửng áp vào bả vai của Cung Viễn Chủy.
Lưu Ninh chỉ nghĩ hôn một cái chụt nhẹ thôi, không ngờ đến Cung Viễn Chủy đã dụ cô vào tròng từ trước. Lưu Ninh gầm gừ, rồi cắn lên cổ Cung Viễn Chủy một vết.
- Cung Viễn Chủy!
HẾT HỒI 86
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro