Chap 6
Một tuần sau bữa tiệc, Hyun không ra khỏi nhà. Cô ghét khí hậu ỏ đây, ghét cái không khí của gia đình này. Từ lúc về, cô không hề bước chân vào căn phòng của ba cô và của Ji Yeon.
Hyun thay đổi gần như tất cả cây kiểng, đồ đạt và cách bố trí trong biệt thự, ngoại trừ phòng ba cô và Ji Yeon. Từ lúc tát hai mẹ con Ji Ah đến giờ thì họ vẫn vậy, một mực nể sợ cô.
Seohyun không ăn cơm. Cô chỉ ăn những thức ăn ngoại nhập, đa số là thịt gà và bò. Đầu bếp cũng chính là quản gia của Hyun. Mọi thứ có vẻ như chuyển biến êm xuôi, không bắt cô phải nhọc công nghĩ ngợi...
Hôm nay là một ngày chủ nhật u ám. Trời mưa như trút nước từ sớm tinh mơ. Trong bàn ăn của gia đình họ Seo, ngoại trừ tiếng dao nĩa va vào đĩa thì chỉ còn âm thanh của mưa. Thỉnh thoảng, ba Hyun lại hỏi thăm chu đáo cô vài câu rồi lại ăn tiếp.
- Con nghĩ sao nếu như ba giao cho con quyền quản lí hai chi nhánh lớn ở Seol? - Một câu hỏi phá tan bầu không khí nặng trịch.
- Hiện giờ con vẫn chưa muốn! - Hyun không nghĩ ngợi mà trả lời ngay tức khắc, tay nhẹ nhàng cắt miếng thịt bò.
- Hay là con cứ đi du lịch một chuyến. Đang là mùa hè mà! Con cùng Jiyeon...
- Không bao giờ con đi với nó! - Chưa đợi ba nói hết câu thì Hyun đã nói trước.
- Ba nghĩ con còn nhiều định kiến với dì và em lắm thì phải? - Sức chịu đựng cũng có hạng nên ba cô hỏi ngay vấn đề chính.
- Quá nhiều là khác! - Một câu nói xuyên thẳng qua màn nhĩ ba của Hyun.
- Tại sao?
- Không có lí do! Con ăn no rồi! Ba cứ tiếp tục! - Hyun toan đứng dậy đi thì ba cô lên tiếng.
- Con ngồi đó đi! Ba còn một vấn đề nữa cần nói với con! - Giọng nói của ba cô hết sức là nhẹ nhàng.
- Con nghe đây! - Hyun không nhìn ba cô mà là nhìn hai người trước mặt.
- Con nên đến trường vào tháng 8 tới! Jiyeon bằng tuổi con nên hai đứa sẽ học chung! - Ba Hyun đề nghị.
- Ba đang đề nghị? - Hyun chau mài.
- Cứ cho là thế! Con thấy sao?
- Chung với cô ta?
- Ừ! Dù gì hai đứa cũng bằng tuổi nhau mà!
Nghe đến đây, Hyun lườm hai mẹ con ngồi đối diện không dám ngước mặt lên kia. Thật là kinh tởm. Nhưng một ý nghĩ gì đó chợt lóe lên trong đầu Yến Nguyên.
- Nếu là đề nghị thì con sẽ suy nghĩ lại? Được chứ ạ?
- Ừ! Là đề nghị! - Ba cô cưng chiều nói.
- Vậy thì được rồi! Con sẽ đi học vào tháng 8 tới! Và con cần thông tin của cái trường " quái quỷ" đó! - Hyun nửa đùa nửa thật.
- Được rồi! Một lát nữa ba sẽ cho người đem lên phòng con. Là một ngôi trường quý tộc!
- Quý tộc! Lạ thật ta!? - Hyun giọng mỉa mai nhìn thẳng vào Ji Yeon.
- Ý con là gì?
- Không có! Ba ăn tiếp đi! Con lên phòng! - Hyun nói rồi xoay người bước đi.
- Em cảm ơn anh! - Bà Ji Ah mừng rỡ khi Hyun đã đi khỏi. Thì ra là chủ ý của bà ta.
- Không có gì! Dù gì con bé cũng cần có bạn mà!
- Ba ơi, con và chị sẽ học chung ạ? - Trong đầu Ji Yeon bắt đầu có kế hoạch " phục thù".
- Ừ! Ba sẽ sắp xếp cho chị con học chung với con! Nhưng hai đứa không nên đi chung xe! Hyun sẽ không vui đâu! Con đừng buồn nha JiYeon!?
- Dạ không có buồn đâu ba!
Jiyeon nói xong quay sang nhìn bà Ji Ah cười tinh quái. Không biết hai mẹ con độc ác này đã dùng cách gì mà có thể thuyết phục ông Seo nữa.
Cái lớp đó, đứa con gái nào mà chẳng nghe lời nhỏ. Hyun vào đó thì sẽ bị " củ hành" ( Đánh hội đồng đó bà con.) cho mà xem. Nghĩ đến đây là Ji Yeon sắp điên lên vì sướng. Seo Hyun ơi, ngày tàn của cô đã đến.
Ai cho cô dám làm mất mặt mẹ con tôi, đó là hậu quả. Ngày tháng sau này của cô sẽ đầy sỏi cho mà xem...
Trên phòng Hyun...
Hyun đứng nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ. Từ ngày cô về đến giờ chưa mưa một ngày. Hôm nay xem ra ông trời đã chịu hết nổi.
Đi học à? Cũng thú vị đó chứ! Thông minh như cô thì thừa biết hai mẹ con đó muốn giở trò. Chờ đó, thách đấu thì cô chấp nhận hết. Chỉ sợ đấu không lại Seo Joo Hyun cô mà thôi.
- Bà chủ, café đây ạ! - Quản gia cầm trên tay ly café sữa nghi ngút khói bước vào.
- Để trên bàn vi tính giúp cháu! - Hyun trả lời, mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Không còn gì thì tôi xin phép! - Quản gia nói rồi lui ra.
Quản gia rời khỏi phòng thì Hyun mới bước đến bàn vi tính. Cô nhìn chăm chú làn khói trắng tỏa ra từ ly café, đó là một trong những sở thích nho nhã của cô. Ở Úc, cô có một anh bạn kì lạ. Anh ta thích pha café nhưng không thích café, cũng không thích uống café. Anh ta nói với Hyun rằng, café rất tốt cho những người thích cô đơn như cô.
Hyun là người không hề thích tiếp xúc nhiều nhưng anh bạn này làm cô có hứng thú, hứng thú nhất là đôi mắt. Trái ngược với đôi mắt màu tro lạnh lẽo và quyết đoán của cô, anh bạn này có đôi mắt màu xanh lá cây ấm áp và ngọt ngào. 2% dân số có đôi mắt xanh lá và cô thật may mắn khi có người bạn như anh.
Cô thử tưởng tượng xem giờ này " anh bạn café" của mình đang làm gì. Chắc là đang mày mò tìm ra công thức pha café mới. Người anh ta có hương café, y hệt như cái máy pha café. Lúc về nước, Hyun im lặng không cho ai biết, chắc anh ta cũng hơi khó hiểu đây.
Hyun ngồi đó nghĩ ngợi hồi lâu, ngắm nhìn ly café tỏa khói ít dần rồi biến mất hẳn. Cô xoay người đứng dậy đi đến cửa sổ, tiếp tục ngắm nhìn màn mưa trắng xóa và hòa mình vào không gian lặng thinh đến ngộp thở của căn phòng chỉ đơn độc mình cô...
.....
Căn chung cư cao cấp Ventura hiện giờ cũng đang được bao phủ bởi làn mưa trắng xóa.
Mina đứng trước cửa sổ kính cường lực trong phòng ngắm mưa. Mọi thứ bị bao phủ bởi thứ nước theo dòng tuần hoàn đó làm cô cảm thấy bản thân thật sự nhỏ bé.
Cô vô cùng mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Khi mà bao nhiêu người bằng tuổi cô còn đang bương trải bên trong màn mưa lạnh lẽo đó thì cô lại ấm áp vô cùng trong một căn chung cư cao cấp.
Tất cả mọi thứ từ cuộc sống cho đến sở thích, Mina đã phó thác cho hai từ " Số mệnh". Cô thông minh, cô xinh đẹp, cô tài giỏi và cô giàu có. Tất cả đều là " Số mệnh" ban cho cô. Xem ra Mina rất tin vào " Chúa Trời" và " Duyên Số".
Tất cả mọi thứ, đơn giản chỉ là cái vòng lẫn quẫn, cuối cùng thì lá cũng rụng về cội. Giống như những giọt mưa, bốc hơi từ dòng sông nào đó rồi lại trở về nơi mình đã ra đi.
- Tiểu thư, hồ sơ nhập học đã được chuẩn bị xong! - Bà quản gia già mở cửa bước vào, trên tay cầm túi hồ sơ màu vàng mới tinh tươm.
Mi xoay người nhìn bà, tay vuốt vuốt phần tóc mái mượt như tơ rồi khẽ cười:
- Cảm ơn! Bà ra ngoài trước đi!
- Vâng! Chào tiểu thư!
Cạch!
Cánh cửa đống sầm lại, Mi từ từ đi đến chiếc ghế xoay rồi ngồi xuống mở túi hồ sơ.
Cô sắp đến trường, đó là những gì cô mong đợi. Lúc ở trường cũ, cô chán ghét cái chương trình học kiểu Mỹ đó. Nó quá nhẹ nhàng so với IQ của Mi. Nhưng cuối cùng thì kì thi cũng không làm cô thất vọng. Chỉ có 15% học viên trong học kì đó đỗ bằng ưu tú. Cái tên Mina lại đứng đầu danh sách học viên ưu tú đó.
Mi khẽ cười khi nhớ lại thành tích cũ. Cái bằng tốt nghiệp đó đối với cô không quan trọng. Lần này Mi đi học với mục đích vô cùng đơn giản: làm một người bình thường như bao người khác.
Cô thích giao tiếp, thích tìm những người bạn thật sự nhưng lại chưa bao giờ đạt được mục đích. Những người bên ngoài đó chỉ thích bưng bệ, dòm ngó tài sản nhà cô và muốn cô giúp đỡ chí ít, thật đáng khinh bỉ.
Bỏ giấy tờ quan trọng trở lại túi hồ sơ, Mi mở máy tính, tiếp tục việc giúp đỡ công ty của ba cô. Nhiệm vụ của cô là hack ngược hệ thống nhằm tìm ra các kẽ hở để khác phục, hay còn gọi là " Hacker chân chính".
Công nghệ thông tin là đam mê của cô, một đam mê bất diệt. Ba mẹ cô biết điều đó nên đã để cô sống thật thoải mái, tự do làm điều mình thích. Cô biết ba mẹ thương cô nhưng cô cũng thương ba mẹ nên đã cố ý học ngành Kinh tế, một việc khiến ba mẹ an lòng.
Đời con dài và đam mê không bao giờ bị dập tắt nên Mi quyết định đặt tâm tư ba mẹ lên hàng đầu, tạm thời gác bỏ đam mê bản thân.
Bên ngoài trời vẫn mưa xối xả. Tất cả muộn phiền rồi cũng sẽ bị nước mưa cuốn sạch, cho dù thời gian không cho phép điều đó...
......
Cái nắng hè gay gắt dần dần được dập tắt. Mấy cơn mưa mùa hạ cũng đã biến mất hơn một tháng nay. Trời bắt đầu vào thu, thời tiết đầu tháng 8 vô cùng dễ chịu.
Mùa này là mùa mang âm hưởng của gió, thứ hiện tượng quạt mát lòng người.
Hôm nay Hyun dậy hơi trễ, tầm 8h vì hôm qua cô mất ngủ hoàn toàn. Vươn vai một cái trên chiếc giường lớn như nữ hoàng, Hyun nhìn một lượt xung quanh căn phòng.
" Sạch" là cụm từ miêu tả đầu tiên, là yêu cầu chỗ ở của Hyun. Gió thổi khá mạnh, xuyên qua khung cửa sổ và hất tung màn cửa màu trắng có thêu hoa hồng. Nắng rọi vào căn phòng lạnh lẽo, mang theo chút hơi ấm hòa vào lòng cô.
Hyun bước xuống giường rồi bước vào phòng tắm lớn hơn cả phòng ngủ của mình.
Phòng tắm được ngăn ra làm 2 phần. Một bên là nơi để ngăm mình với đủ loại tinh dầu, sữa tắm, dầu gọi và không ít sữa tươi, hoa hồng tươi được chuẩn bị vào mỗi sáng. Bên còn lại được gọi là " Thiên đường quần áo và phụ kiện". Toàn bộ là những xa xỉ phẩm mà không phải giàu có là mua được.
Sàn nhà được làm bằng loại gỗ đặc biệt, ấm vào mùa đông và mát lạnh vào mùa hè.
Hyun cười nhạt, trút bỏ bộ đồ ngủ bằng tơ tằm ra rồi bước chân xuống bồn tắm gồm sữa tươi và hoa hồng, tận hưởng không khí diều diệu đầu thu.
***
- Chào bà chủ! - Quản gia đứng cuối đầu dưới lầu khi thấy Hyun quần áo chỉnh tề muốn đi ra ngoài.
- Chuẩn bị xe! Tôi đi ra ngoài! - Hyun bước tới bàn ăn đã được chuẩn bị chu đáo.
- Vâng! - Quản gia nói rồi lui đi, để Hyun ở lại dùng bữa sáng.
- Dậy trễ vậy tiểu thư? - Cái giọng nói oanh oanh nhão nhẹt làm cô phát bực.
Bà Ji Ah mặc đầm ngủ từ trên lầu đi xuống rồi kéo ghê ngồi ngay cạnh Hyun.
- Chặc! Chặc! Chặc! Đến tận bây giờ mà tiểu thư đây còn chưa chịu ăn đồ ăn như người bình thường à?
Ào!
Đợi bà ta nói hết câu, Hyun đã tạt thẳng ly sữa lên mặt mụ đàn bà lắm mồn đó vì cái tội " quấy rối" cô ăn sáng.
- Mày... mày...- Bà Ji Ah tức nghiên răng, đưa tay lên định đánh Hyun thì quản gia ngay lập tức xuất hiện rồi giữ tay bà ta lại.
- Phiền bà không chạm tay vào người bà chủ! - Nói rồi quản gia hất tay bà ta ra, quay sang kéo ghế cho Hyun đứng dậy.
Hyun cầm cái khăn ăn lau lau tay rồi tiếp tục ném thẳng vào mặt bàJi Ah, nói:
- Tôi đã cảnh cáo rồi, đừng bao giờ làm tôi thấy khó chịu. Bằng không, gom quần áo vào vali trước khi làm mấy việc ngu xuẩn đó đi. - Nói xong Hyun cầm túi xách bước ra xe, quản gia đi theo ngay sau cô để mở cổng.
Trong này, mặt bà Ji Ah dính đầy sữa nhưng vẫn không dấu nổi vẻ tức giận. Ánh mắt bà ta đỏ ngầu, y như thể sắp nuốt chửng Hyun cho hả dạ.
- Đợi đó con ** mất dạy! Tao sẽ cho mày biết tay! - Bà Ji Ah nói xong thì hậm hực quay lên lầu để mà " xử lí" cái mặt mới hứng trọn ly sữa mà Hyun " ban" cho.
***
Hyun láy xe ra nhà sách lớn nhất thành phố, không quên mang cái kính gương to bản đề che đi phần nào gương mặt. Cho xe vào bãi rồi đi vào trong, Hyun dường như không có biện pháp với việc người khác cứ nhìn chằm chằm vào mình như thế.
Cô đi đến kệ sách " Ngôn Tình" rồi dùng ngón tay thon dài lướt lướt qua từng cuốn sách. Đột nhiên, tay cô chạm phải một bàn tay ai đó cũng thon dài và trắng trẻo không kém.
- A! - Cô gái kia hơi giật mình, xoay mặt sang nhìn đối phương.
- Chào! - Hyun nhận ra cô gái đó, lần trước có gặp ở bữa tiệc, cô gái đứng nói chuyên với anh chàng xém quẹt xe.
- Chào! Dường như chúng ta từng gặp nhau! - Mina nhận ra Hyun, chủ động lên tiếng trước.
- Ừ! Từng gặp! - Hyun tiện tay với lấy cuốn " Hóa ra anh vẫn ở đây".
- SeoHyun! Tên đẹp lắm! - Mi đưa tay vén tóc ra sau cái tai nhỏ hồng của mình.
Hyun chỉ im lặng, gỡ bỏ cái kính râm bản to trên mặt rồi lật xem thử quyển sách vừa lấy. Cô gái bên cạnh ( Ý nói Mina đó!) cho cô cảm giác an toàn thì phải? Cứ như đã quen nhau lâu lắm rồi.
- Hình như tôi chưa biết tên của you!? - Lần này lại là Hyun chủ động lên tiếng.
- Mina! -Mi tiện tay đưa quyển sách trên tay trở lại kệ, mắc liết tìm quyển khác.
- Xưng hô thế nào?
Nghe đến đây Mi chợt khựng lại. Biểu hiện của Hyun ở bữa tiệc đã được cô thu hết vào tầm mắt.Mi đánh giá rất cao cô gái xinh đẹp trước mặt, một tài năng trời phú. Chỉ là cô không ngờ, Hyun cũng hoạt bát như thế.
- Chúng ta bằng tuổi nên sao cũng được cả!
- Ừ! Xem ra bạn cũng có hứng thú với " Ngôn tình" nhỉ? - Hyun vẫn chăm chú nhìn quyển sách mới chọn.
- Ừ! Bạn cũng vậy mà! Quyển bạn chọn hiện rất được ưa thích đó! - Mi cũng chăm chú vào cuốn của mình.
- Mình, không hề thích! - Giọng nói âm vực của Hyun khiến Mi hơi sững người.
- Vậy tại sao bạn lại xem nó? - Mi.
- Người thích là mẹ mình! Hôm nay là sinh nhật của mẹ mình!
Câu nói kết thúc, Hyun đóng cuốn sách lại, trả nó về kệ rồi quay sang nhìn Mi bằng ánh mắt sâu thăm thẳm. Cái màu tro lạnh từ đôi mắt của cô, một lần nữa trái ngược với đôi mắt màu lá phong mùa thu của Mi.
Cả cô cũng không biết tại sao lại bắt chuyện với Mi dễ dàng như thế. Chắc là hai người sinh ra để làm bạn của nhau.
- Chắc mẹ bạn sẽ rất vui nhỉ? -Mi cười nhẹ.
- Mẹ mình, mất rồi! - Cái giọng nói nặng trĩu đó, mang theo dư vị mất mát và tiết nuối đến rợn người.
- À...! Mình xin lỗi! -Mi dường như cũng bị kéo vào nỗi buồn của Hyun, một đôi mắt tựa vực sâu không đáy.
- Không có gì! Chỉ là, mình cảm thấy nên nói cho bạn biết! - Hyun cười lạnh, đưa tay vén vén tóc.
- Hyun này, bạn có muốn uống một tách capuchino ở quán café sân thượng với mình không? - Lần này đến lượt Mi lại không hiểu tại sao mình có thể nói chuyện với Hyun cởi mở như thế.
- Mua xong cho mẹ mình một quyển rồi chúng ta cùng đi! - Hyun lại tiếp tục lựa sách, tạm gác nổi buồn qua một bên.
- Ừ! - Mi.
~~~Hết chap 6~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro