18. Giam cầm trong lòng vực (Setsugen x Gokuraku)

Một ngày nọ, trong buổi đấu giá lớn nhất tại Huyết Thành, Gokuraku được đưa ra như một món hàng quý hiếm. Nét đẹp trong trẻo, mái tóc xanh dương dài óng ánh và đôi mắt hổ phách của y khiến toàn bộ đám quỷ bị mê hoặc.

Khi giá cả càng lúc càng tăng, không ai dám đấu giá thêm nữa khi Setsugen xuất hiện. Chỉ một câu lạnh lẽo của hắn

"Ta muốn thứ này."

Không ai dám tranh giành.

Gokuraku bị đưa đến Minh Vực, nhốt trong cung điện của Setsugen. Y nhìn quanh căn phòng lạnh lẽo, bầu không khí đầy áp lực. Cánh cửa phía sau khép lại, và Setsugen bước vào.

"Ngươi là của ta từ nay về sau."

Hắn tuyên bố, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào y.

Gokuraku run rẩy, đôi mắt đầy cảnh giác.

"Ta không phải vật sở hữu."

Setsugen cười nhạt, bước đến gần, đưa tay nâng cằm y lên.

"Ở Minh Vực, mọi thứ đều thuộc về ta, bao gồm cả ngươi."

---

Những ngày đầu bị giam giữ, Gokuraku cố gắng chống lại. Y từ chối đồ ăn, cố tìm cách trốn thoát, nhưng lần nào cũng bị bắt lại.

Một lần, khi y lén chạy đến bờ vực của Minh Vực để tìm lối thoát, Setsugen xuất hiện, đôi cánh đen khổng lồ che khuất cả bầu trời.

"Ngươi định chạy đi đâu?" Giọng hắn trầm thấp, nhưng đầy đe dọa.

"Ta không thuộc về nơi này!" Gokuraku hét lên, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Setsugen lao đến, siết chặt y trong vòng tay, đôi mắt màu cam nhìn sâu vào y.

"Ngươi đã bước vào lãnh địa của ta thì không bao giờ thoát được." Hắn gằn giọng, mang y trở lại cung điện.

---

Dần dần, Gokuraku nhận ra Setsugen không giống những gì y tưởng. Dù chiếm hữu y, hắn không làm tổn thương y. Hắn chăm sóc y, mang đến cho y mọi thứ tốt nhất trong Minh Vực, nhưng lại giữ y trong những bức tường kín.

Có những đêm, Gokuraku thức giấc và thấy Setsugen ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn y ngủ.

"Tại sao ngươi lại giữ ta?" Y hỏi, giọng nhẹ như tiếng thở.

Setsugen không trả lời, chỉ vuốt nhẹ mái tóc y. "Bởi vì ngươi là ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tăm của ta."

Lời nói ấy khiến Gokuraku rung động, nhưng cũng mang theo nỗi sợ hãi.

---

Một ngày nọ, có một tên quỷ thuộc hạ dám lén tiếp cận Gokuraku khi Setsugen vắng mặt. Tên quỷ to gan cố gắng chạm vào y, nhưng trước khi kịp làm gì, hắn đã bị xé xác ngay tại chỗ.

Setsugen trở về, áo choàng đẫm máu, đôi mắt cam lóe lên.

"Ngươi dám để kẻ khác chạm vào mình?" Hắn gầm lên, nắm lấy vai y.

"Ta không làm gì cả!" Gokuraku hét lên, đôi mắt đầy nước. "Ta không muốn ai ngoài ngươi."

Lời nói ấy khiến Setsugen khựng lại. Hắn kéo y vào lòng, ôm chặt lấy y như sợ y tan biến.

"Đừng khiến ta mất trí, Gokuraku," hắn thì thầm. "Ngươi chỉ có thể thuộc về ta, dù ngươi có muốn hay không."

---

Thời gian trôi qua, Gokuraku dần chấp nhận số phận của mình. Nhưng y nhận ra, dưới lớp vỏ tàn bạo của Setsugen là một trái tim cô độc, khao khát tình yêu.

Một đêm, khi Setsugen trở về sau trận chiến, cơ thể hắn đầy vết thương. Gokuraku hoảng hốt chạy đến, lo lắng chăm sóc cho hắn.

"Ngươi không sợ ta sao?" Setsugen hỏi, ánh mắt đầy mệt mỏi.

"Ngươi làm ta sợ," Gokuraku đáp, "nhưng ngươi cũng là người duy nhất bảo vệ ta."

Lời nói ấy khiến Setsugen lần đầu tiên hé nụ cười chân thật. Hắn kéo y vào lòng, trao cho y một nụ hôn dịu dàng hiếm thấy.

"Từ nay, ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương ngươi, kể cả chính ta."

Dù bị giam cầm, Gokuraku dần hiểu ra tình yêu mãnh liệt và méo mó của Setsugen. Còn Setsugen, từ một kẻ chỉ biết chiếm hữu, dần học cách yêu thương.

Trong thế giới tăm tối của Minh Vực, hai linh hồn cô độc tìm thấy nhau, và tình yêu ấy trở thành ánh sáng duy nhất trong bóng tối vô tận.

---

Dù đã chấp nhận tình cảm của Setsugen, Gokuraku vẫn luôn khao khát tự do. Y không thể mãi sống trong sự giam cầm của Minh Vực, dù nơi này có đầy đủ mọi thứ y cần.

Một ngày nọ, Gokuraku đứng bên hồ linh hồn, nơi những bông hoa súng màu trắng nở rộ dưới ánh sáng lờ mờ của mặt trăng u ám. Y nhớ lại nguồn cội của mình, nhớ rằng y từng thuộc về một nơi thanh bình, không phải chốn quỷ dữ này.

"Ngươi lại mơ về việc trốn đi sao?"

Giọng của Setsugen vang lên sau lưng y. Hắn xuất hiện, đôi cánh đen khẽ động, mái tóc xanh phản chiếu ánh sáng yếu ớt, gương mặt lạnh lẽo nhưng ánh mắt đầy chiếm hữu.

"Ta không thể ở đây mãi được, Setsugen," Gokuraku thì thầm, quay lại nhìn hắn. "Ta không thuộc về thế giới này."

"Ngươi thuộc về ta," hắn đáp, bước tới gần, đôi mắt cam xoáy sâu vào y. "Ngươi là của ta, Gokuraku, và ta sẽ không bao giờ để ngươi rời khỏi ta."

Gokuraku nén tiếng thở dài, ánh mắt y tràn ngập sự đau đớn.

---

Cuộc đối đầu không hồi kết

Những ngày sau đó, Gokuraku bắt đầu từ chối những sự quan tâm mà Setsugen dành cho y. Y muốn khiến hắn hiểu rằng tình yêu không thể bị cưỡng ép.

Nhưng Setsugen không phải là kẻ dễ dàng chấp nhận.

Một đêm nọ, hắn đột ngột kéo y vào phòng riêng của mình, đôi tay lạnh lẽo siết chặt lấy y.

"Ngươi nghĩ rằng ta không nhận ra ngươi đang dần đẩy ta ra xa?" Hắn gằn giọng, đôi mắt ánh lên tia giận dữ lẫn đau khổ. "Ngươi muốn tự do đến vậy sao?"

"Phải!"

Gokuraku hét lên, nước mắt trào ra.

"Ngươi nói yêu ta, nhưng ngươi có bao giờ thực sự lắng nghe ta không? Ngươi có hiểu cảm giác bị giam cầm là thế nào không, Setsugen?"

Lời nói của y khiến hắn khựng lại. Setsugen nhìn y, đôi mắt cam ánh lên sự giằng xé.

"Ta không biết cách yêu, Gokuraku," hắn thì thầm, giọng nói bất lực. "Ta chỉ biết giữ lấy thứ thuộc về mình, vì ta sợ... sợ ngươi sẽ rời xa ta mãi mãi."

---

Hy vọng le lói

Dần dần, Setsugen bắt đầu thay đổi. Hắn cho phép Gokuraku được tự do hơn trong Minh Vực, không còn giữ y bên mình mọi lúc. Nhưng hắn vẫn luôn theo dõi từ xa, sẵn sàng tiêu diệt bất cứ ai dám lại gần y.

Một ngày nọ, khi Gokuraku đứng bên hồ linh hồn, y thấy Setsugen lặng lẽ xuất hiện, không còn vẻ áp bức như trước.

"Nếu ngươi muốn rời khỏi đây, ta sẽ đưa ngươi đi," hắn nói, giọng trầm thấp.

Gokuraku sững sờ nhìn hắn, không tin vào tai mình.

"Tại sao... tại sao ngươi lại thay đổi?"

"Vì ta yêu ngươi, và ta muốn ngươi hạnh phúc,"

Hắn đáp, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy.

Gokuraku bước đến gần, đôi tay run rẩy chạm vào gương mặt hắn.

"Ngươi có biết điều đó khó với ngươi thế nào không, Setsugen?"

"Ta biết"

Hắn thì thầm, kéo y vào lòng.

"Nhưng nếu điều đó khiến ngươi mỉm cười, ta nguyện thử."

---

Tự do trong tình yêu

Dưới ánh sáng yếu ớt của hồ linh hồn, Gokuraku và Setsugen tìm thấy một sự cân bằng mới trong mối quan hệ của họ. Dù vẫn còn nhiều trở ngại, nhưng cả hai biết rằng chỉ cần ở bên nhau, họ sẽ vượt qua mọi thứ.

Setsugen dần học cách yêu thương thay vì chiếm hữu, còn Gokuraku dần chấp nhận rằng không phải mọi sự giam cầm đều tăm tối, vì nơi ấy vẫn có tình yêu chân thành.

---

P/s : chap này viết lâu rồi nhưng tui đợi đăng xong KuraGoku mới dám đăng=)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro