Chap 39 + 40
P/s: Thank JK giúp mình!
- Bỏ tôi ra! Bả ra!
Cự Giải vừa hét lên hoảng sợ vừa cố vùng vẫy nhưng tên đó lại càng siết chặt cô và nở một nụ cười man rợ:
- Cho dù cưng có hét to đến cỡ nào thì cũng không ai đến cứu đâu.
- Thiên Yết… Thiên Yết…
Đôi môi xinh xắn của Giải mấp máy thành lời. Bất chợt, kỉ niệm giữa cô và Thiên Yết chợt ùa về(OMG! Giờ này Cua vẫn còn tâm trí nữa ak?). Cứ mỗi lần cô bị trêu ghẹo hay bắt nạt, luc nào cậu ấy cũng xuất hiện để bảo vệ cô và sẵn sang giết tên cái tên không biết điều đó. Nhưng bây giờ… những gì đẹp đẽ nhất về cô đã bị cậu ấy quên sạch cả rồi… tất cả mọi thứ… cuốn theo gió cả rồi… có lẽ là mãi mãi… Một… hai… ba giọt nước mắt bỗng dưng lại rơi xuống đất vã vỡ tan ra như hạt pha lê. Trong khi đó, cô lại không để ý thấy có một tiếng động lạo xạo gì đó trên cây…
- T… T…(cái quái gì đây?)
Tên hung hãn đó bỗng tái mét mặt lại, miệng hắn lắp bắp không thành lời. Trước mặt hắn ta là một chàng trai… với đôi mắt rực lửa tỏa đầy sát khí… như muốn giết chết cái tên khốn nạn đó… càng nhìn, ánh mắt đó càng trở nên vô cùng đáng sợ… Bất ngờ, hắn hét toáng lên và chạy đi mất để lại Cự Giải sững sờ ngồi phịch xuống đất…
- Hắn vừa nói… T… là… Thiên Yết sao…?
Cự Giải liền quay mặt lại. Đôi mắt to tron đen láy nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra được gì. Cô khẽ cúi đầu xuống và khẽ tở dài…
- Có phải cậu không, Thiên Yết? Không thể nào, Thiên Yết không nhớ gì về mình hết. Với lại, đáng lẽ giờ này cậu ấy đang ở trong bệnh viện rồi chứ… Yết à…
Trong lúc mải than thở, cô lại không để ý có một ánh mắt khác cũng đang nhìn cô… một cách thân thương… một cái nhìn thật đặc biệt…. đối với một người đặc biệt…
- Cự Giải… mình luôn mãi ở bên cậu… cho dù có thế nào đi chăng nữa…(Ặc! T/g chết vì cái tên này quá sến mất!)
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- Thôi chết rồi! Cự Giải?
Đang đi trên đường cùng Nhân Mã, Xử Nữ bỗng la toáng lên(cuối cùng cũng nhớ ra Cua!). Cô vội vàng chạy đi thì Nhân Mãkéo lại và hỏi:
- Cậu đi đâu mà gấp gáp thế. Bộ Cự Giải bị làm sao hả?
- Mình… mình quê mất cậu ấy… cậu ấy… bị tên kia lôi đi trước luc cậu đến… giờ phải làm sao đây Mã?
Xử Nữ rối rít lên còn Mã thì trơn mắt:
- Cái gì? Sao cậu không nói sớm chứ? Giờ Cự Giải đang ở đâu.
- Mình… mình cũng không nhớ lắm… nhưng…
- Mấy cậu tìm mình có phải không nè?
Một giọng nói dịu dàng và quen thuộc vang làm làm Xử và Mã giật mình nhìn lại. Trước mắt hai người là pé cua vẫn còn nguyên vẹn(Ặc! Nguyên vẹn sao?). Xữ Nữ sững sờ vì quá bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, cô bất ngờ ôm chặt Cự Giải và nói trong tiếng nắc:
- Giải Giải. Mình xin lỗi. Mình đã bỏ mặc cậu. Mình xin lỗi Giải nhiều lắm… hức…
- E hèm. Lớp phó xét nét của lớp không được thể hiện cảm xúc thái quá như vậy đâu đó. Dù sao thì mình cũng ở đây rồi mà. Mình không giận Xử đâu.
Cự Giải nhẹ nhàng nói nhưng tâm trí cô lúc nào cũng nghĩ về một cái gì đó…
- Thôi dủ rồi. Hai người xong chưa đó. Theo như pé đồng hồ của mình thì tụi mình muộn học khoảng 15 phút rồi đó!
Câu nói tưởng chừng rất nhẹ nhàng của Nhân Mã nhưng lại làm cho hai cô nương kia tròn mắt:
- Cái… cái gì? 15 phút…
Cả hai cùng đồng thanh. Ngay lập tức, Cua và Xử phóng vèo tới trường với tốc độ cực nhanh. Nhân Mã đứng đơ một hồi rồi cũng chạy theo và gọi lớn:
- Nè. Không đợi mình à? Trời ạ, con gái gì mà chạy nhanh thấy sợ luôn… Đợi mình…
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- E… em chào… thầy…
Cự Giải cùng Xử Nữ thở không ra hơi và nói. Thầy giáo nhìn hai cô bé ngoan ngoãn và nghiêm túc của lớp, tiếp theo là anh chàngMã Mã ham chơi cũng vừa đến cửa lớp và thở dốc. Bất ngờ, Song Ngư đứng lên và lên tiếng:
- Thưa thầy. Thầy cho ba bạn ấy vô lớp đi mà!
Nói rồi, Ngư Ngư liền giở tuyệt chiêu ra. Đôi mắt cô mở to tròn và long lanh với ánh nhìn vô cùng vô cùng… tội nghiệp(Ngư nhà ta cũng pro quá ha!). Thầy giáo liền thở dài và lắc đầu rồi nói với ba đứa học sinh yêu quí của mình bằng giọng nghiêm nghị:
- Thôi. Các em vào lớp đi. Nhưng không có lần sau đâu!
- Dạ em cám ơn thầy!
Buổi học cứ thế lặng lẽ trôi qua, cả lớp xôn xao về sự vắng mặt của Bảo Bình nhưng Kim Ngưu và Song Tử đã khéo léo lừa được những thành phần từ ngây thơ đến gian xảo của lớp(Haizzz!). Một tiếng trống vang lên…
- Song Ngư, để mình đưa cậu về nha!
- U…
Song Ngư đang định trả lời thì Yumi nhảy vô xen giữa câu chuyện cảu hai người:
- A! Ma Kết. Mình có một số bài toán khó muốn hỏi cậu đó. Giúp mình nha!
Với thân phận là lớp trưởng, Ma Kết không thể không từ chối sứ vụ của mình. Song Ngư đứng lặng người nhìn hai người họ nói chuyện và trao đổi vui vẻ.
- Aish. Mình cứ nghĩ lung tung. Ma Kết đã nói rõ rồi mà…
Cô lầm bầm trong miệng rồi chạy vụt xuống nhà vệ sinh. Sau khi rửa mặt tỉnh táo, Song Ngư nhìn vào gương rồi tự nói với mình:
- Không thể có chuyện đó được. Ma Kết… tuyệt đối không như vậy…
Nói rồi, cô nhẹ nhàng bước ra cửa và mở nhưng…
- Cạch… cạch…
- Sao khó mở thế này? Chẳng lẽ nó bị khóa sao? Có ai không. Giúp với!
Mọi tiếng nói của Ngư đều vô tác dụng. Cô bỗng thấy lạnh sống lưng… Đôi mắt xanh biếc đang sợ hãi khẽ nhìn lại toàn bộ phòng vệ sinh… bình thường thì nó chẳng có gì đặc biệt nhưng hôm nay… cả trường đã về hết… và một mình cô ở trong đây… Thế là trí tưởng tượng của cô lại tạo ra vô số những gì kinh dị nhất. Tiếng nước xả bồn cầu đột nhiên vang lên, một cuộn giấy trắng tinh lăn dài trên sàn nhà mà không bao giờ dừng lại hoặc đơn giản là một vậy gì đó đầy máu me rớt xuống ngay trước mặt cô.
- Sao… sao lạnh quá vậy nè?
Song Ngư lầm bầm, khuôn mặt xinh đẹp bỗng tái mét lại. Bất ngờ, một con gián bò ngang qua trước sự kinh hoàng của pé Ngưvà…
- AAAAAAAAAAAAAAAAA!
Tiếng hét động trời của Ngư Ngư vang lên tận trên lớp. Ma Kết đang ngồi giảng bài cho Yumi thì bất ngờ đứng bật dậy. Đôi mắt nhanh nhạy nhìn quanh và lên tiếng:
- Cậu có nghe thấy gì không?
- Thấy gì chứ? Nãy giờ ở đây mình chẳng nghe thấy tiếng của ai hết!- Yumi trả lời bằng vẻ thản nhiên.
- Không. Rõ ràng mình nghe thấy tiếng gì mà… quen lắm… hình như là… SONG NGƯ…
Ma Kết hét lên và liền chạy xuống lầu để lại Yumi đứng đó. Cô khẽ nhếch mép cười bí hiểm và nói:
- Cảm nhận tốt đó… rất tốt… như là có một sợi dây… thật đặc biệt…
P/s: Thank pạn JK giúp mình!
- “Không gian thật ngột ngạt… không ánh sáng mặt trời… không thức ăn… một tình cảnh vô vọng… trong một hang động… hai người… nụ hôn đầu bao giờ cũng thật ngọt ngào… dù trong bất cứ lúc nào?... chết cũng cam lòng?...”
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
Giữa sân của một căn nhà rộng lớn, trang trọng nhưng cũng không kém phần xinh xắn với những dây leo khắp vòm cửa, những bông hoa hồng thắm khoe sắc trước nắng vàng. Nhưng đặc biệt là một cô bé đang chơi lò cò(ai z ta!). Cô có khuôn mặt đẹp như một thiên thần bé nhỏ, mái tóc tím nhạt bồng bềnh theo nhịp chân nhảy của cô. Bỗng dưng, cánh cửa ra vào bật mở, đôi mắt xanh thẳm vội vã hướng ngay về phía Song Tử đang bước vào với bộ mặc uể oải và mệt mỏi. Thấy vậy, cô bỗng cất tiếng hỏi:
- Cậu bị làm sao vậy? Bộ học mệt lắm sao?
- Học mệt thì nói làm gì! Chỉ tại cái tính tò mò của lớp 10A1 đó. Hỏi gì mà nhiều muốn chết. Nhưng mình còn đỡ chứ Kim Ngưuthì vừa trả lời hết đống thắc mắc vừa phải đi năn nỉ Thiên Bình nữa. Haizzz!
Song Tử vừa ngồi phịch xuống đất vừa nói không ra hơi. Riêng Bảo Bình thì lập tức chạy vào nhà làm Song Tử lên tiếng hỏi:
- Cậu đi đâu vậy?
Bất giác, Bảo Bình đi ra và ngại ngùng nói:
- Xin lỗi đã gây rắc rối cho cậu. Đền cho cậu nè!
Bảo Bình đưa cho Song Tử một bức tranh vẽ một cậu bé với dòng chữ đỏ chót trên đó.
- Tại mình hay quên tên cậu nên mình làm nó để nhớ đó mà! Coi như mình đền cho cậu đi!
- Aw. Bảo Bình! Cậu dễ thương ghê đó.
Song Tử vừa nói vừa dán mắt vào bức tranh. Bất ngờ, Bảo Bình ngồi xuống cạnh Song Tử với đôi mắt lấp đầy sự tò mò, cô nói:
- Vậy cậu nói tiếp cái chuyện của cậu đi! Cô gái ấy đâu? Cô ta tên là gì? Ở đâu? Làm gì? Mình có thể gặp cô ấy không?...Blap… Blap… Blap…
Cứ mỗi một câu nói, gương mặt xinh đẹp của Bảo Bảo càng gần Song Tử với đôi mắt ngây thơ vô “số” tội làm anh chàng đỏ hết mặt mũi và ấp úng lên tiếng:
- S… sao… sao cậu lại quan tâm đến chuyện đó quá vậy?
- Mình… mình cũng không biết nữa… tự nhiên mình muốn biết về cô ấy…
Bảo Bình trả lời trong khi mặt Song Tử vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt(Ax!). Anh nói:
- Cô ấy xinh đẹp và thông minh nhưng đầu óc thì toàn là những thứ quái dị. Đôi lúc mình thấy cô ấy lại rất là ngốc…
- Vậy… cô ấy đâu rồi?
- Cô ấy… đã đi xa… nhưng mình tin chắc một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về với mình…
- Chắc chắn rồi. Nhất định cô ấy sẽ về mà!
- Vậy theo Bảo Bảo nghĩ… cô ấy… có yêu mình không?
- Có chứ… rất yêu là đằng khác.
Câu nói ngây thơ như không có gì của Bảo Bình làm Song Tử tròn mắt:
- Làm sao cậu biết được chứ?
- Mình… cũng không biết nữa. Tự nhiên mình lại nói ra…
Bảo Bình ấp úng trả lời, chính cô cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy nữa… Cứ như… cứ như… trái tim cô đã trả lời thay cô… bằng những nhịp đập yêu thương… Bất chợt, không khí trở nên im lặng và ngột ngạt hơn bao giờ hết. Chỉ có tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc cọ vào nhau và… tiếng thổn thức của trái tim hai người… Bất giác, Song Tử chợt thấy vật gì và hỏi Bảo Bảo:
- Cái gì vậy? Cậu làm à?
- Ơ… cái đó…
…
- AAAAAAAA! Bảo Bình! Cậu làm cái quái gì vậy?
- Cái này mình mới chế tạo ra đó. Tại cậu cứ nhợt mình trong nhà nên mình làm cái này để… phóng ra ấy mà!
- Trời ơi… Cái vật nguy hiểm như vậy cậu cũng dám làm à?
- Nó không hề nguy hiểm mà lại rất có ích đó… Không tin mình làm thử cho xem…
- Đừng… trời ơi làm ơn dẹp dùm mình cái này có được không?
- Nhưng mình lỡ làm rồi…
- K… Khói ở đâu ra thế này… khụ khụ…
- Chết… máy tạo khói của mình bị hỏng rồi…
- Trời ơi Bảo Bình ơi là Bảo Bình…
- Mình không cố ý mà…
Tiếng nói của hai người vang ầm lên như muốn làm nổ tung căn nhà… Cho dù bị mất trí nhưng Bảo Bình cũng không thể bỏ được cái tật tám như vậy… Đúng không ta?... ^^….
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- Thiên Bình. Nghe mình nói này. Thiên Bình à?
- Cậu không cần nói gì hết. Mình không muốn nghe…
Thiên Bình vừa giận dỗi nói vừa bước đi thật nhanh. Biết không thể đuổi kịp cô nàng này, Kim Ngưu bất ngờ gục xuống…
- Thiên…Thiên Bình…
- Đừng gọi mình nữa có được không? Cậu… Kim Ngưu…
Thiên Bình quay mặt lại và bỗng hốt hoảng chạy tới chỗ Ngưu và rối rít nói:
- Cậu sao vậy? Sao lại ngồi ở đây? Cậu thấy không ổn à? Có cần mình gọi cấp cứu không? Cậu…
Thiên Bình đang nói thì Ngưu ngắt lời:
- Cậu… thực sự lo cho mình sao?
- Cậu đúng là ngốc đó. Bị như thế mà vẫn còn nói được câu đó nữa à?
Thiên Bình nói, ánh mắt cô thể hiện rõ sự lo lắng và ân cần. Bất ngờ, Kim Ngưu cười phá lên:
- Cậu vẫn còn yêu mình. Hahahaha… Bình Nhi- mình vẫn có thể gọi tên cậu như vậy…
- Aw. Kim Ngưu đáng ghét. Biết vậy không thèm quan tâm đến cậu nữa là xong chuyện!
Thiên Bình tức giận hất Ngưu ra và giận dỗi bỏ đi để lại Ngưu Ngưu vẫn chưa thôi cười. Anh đứng dậy và chạy theo Bình Nhi và nắm tay cô lại:
- Bảo Bình bị thương nên mình phải đưa về nhà. Tụi mình chỉ là bạn bè thân chứ không còn gì khác nữa. Và… mình chỉ yêu mình cậu thôi. Đó là những gì mình muốn nói với cậu…
- Thật… thật không?
Thiên Bình ái ngại nói, khuôn mặt xinh đẹp như đã dịu lại… Còn Ngưu chỉ mỉm cười và khẽ vuốt nhẹ mái tóc bạch kim óng ánh của Thiên Bình rồi nhẹ nhàng nói:
- Nếu mình nói dối thì cho trời đánh mình chết…
Kim Ngưu đang nói thì Thiên Bình liền ngăn lại:
- Thôi đi. Nhỡ may cậu chết thật thì sao chứ? Làm sao mình tin cậu được đây…
- Nhờ cái này…
Kim Ngưu vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm chặt lấy Thiên Bình. Nhẹ nhàng, anh đặt lên đôi môi xinh xắn của Bình Nhi một nụ hôn… thật êm ái… nhưng cũng thật mãnh liệt… nụ hôn thay lời muốn nói…
- “Love you… forever… and ever…”
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- SONG NGƯ!
Tiếng nói của Ma Kết vừa vang lên cũng là lúc cánh cửa phòng vệ sinh bị đá vang ra. Song Ngư ngồi bệch xuống đất với tâm trạng hoảng loạn. Bất ngờ, đôi mắt xanh biếc ngước lên và thấy anh…
- Ma Kết… mình biết cậu sẽ tới cứu mình mà…
Song Ngư vội vã chạy đến và ôm chặt Ma Kết. Cuối cùng… niềm hi vọng của cô cũng không uổng phí…
- Mọi chuyện ổn rồi Ngư à! Mình đã ở đây rồi mà!
- Nhưng… cậu chưa về sao?
Song Ngư ngước đôi mắt long lanh ngấn nước của mình lên nhìn Ma Kết và hỏi làm anh lung túng không biết giải thích với Ngưthế nào. Bất ngờ, Yumi bước vào và nhìn những mảnh kính vỡ và hỏi:
- Ở đây có chuyện gì vậy? Song Ngư? Sao cậu lại ở đây?
- Yumi? Cậu chưa về sao?
Song Ngư tròn mắt hỏi còn Yumi thì nói tiếp:
- À! Ma Kết ở lại giảng bài cho mình. Sẵn tiện tí nữa tụi mình về chung luôn. Xe của ba mình bị hỏng nên không thể đến đây được.
- Có thật không Kết?
Ngư Ngư hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Ma Kết còn anh chàng thì chỉ gật đầu rồi cố nói thêm:
- Chỉ là mình… nhà Yumi ở rất xa chỗ này nên…
- Không… không sao mà! Cậu về trước đi… mình tự đi về được…
Song Ngư liền ngắt lời Ma Kết. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra và bước đi ra cửa trước sự ngỡ ngàng của Kết… Lần đầu tiên… những giọt nước mắt của cô đã không rơi xuống… Đôi khi… người ta có thể trở nên thật cứng rắn… qua những giọt nước mắt… đã rơi quá nhiều…
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- “Két”
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, Cự Giải bước vào. Thiên Yết vẫn nằm đó… khuôn mặt anh đang say ngủ… Cô khẽ ngồi xuống với vẻ mặt buồn bã như bao ngày… đôi mắt đen láy nhìn Thiên Yết một cách trìu mến. Và cứ như bị cuốn hút vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Yết ngay cả khi ngủ, từng ngón tay thanh mảnh khẽ chạm nhẹ lên mặt Yết… bàn tay của cô lại ắm lấy tay Thiên Yết… Cô khẽ gục đầu xuống, mái tóc nâu đỏ lòa xòa trước mặt… một giọng nói nhẹ nhàng với chút đáng cay và nghẹn ngào vang lên:
- Chỉ cần cậu nhớ mình là ai… cho dù bất cứ chuyện gì… mình cũng làm… Yết à…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro