Tập 11

Niragi ăn xong, đặt bát xuống bàn một cách nhẹ nhàng, rồi dựa lưng vào ghế. Hắn nhắm mắt lại, một làn khói thuốc mỏng manh thoảng qua từ điếu thuốc đang cháy dở. Mặc dù vẻ ngoài vẫn đầy vẻ kiêu ngạo và thờ ơ, nhưng trong sâu thẳm, có một sự suy tư không hề nhỏ đang ẩn giấu trong tâm trí hắn.

Những cuộc gặp gỡ với Chishiya, dù chỉ là những lần ngắn ngủi, không hề giống những cuộc gặp với người khác. Có một cái gì đó lạ lẫm và khó nắm bắt trong cách Chishiya hành xử. Mọi thứ dường như được cậu ta sắp xếp một cách tính toán, luôn luôn mang tính chất thử thách. Và điều đó khiến Niragi cảm thấy có chút bất an.

Hắn vẫn chưa thể hiểu hết về người bác sĩ ấy. Chishiya không giống như những người trong giới xã hội đen, không giống những kẻ mà hắn từng gặp. Cậu ta luôn giữ khoảng cách, nhưng lại có cách thức rất khéo léo để tiếp cận. Những lời nói đùa của Chishiya, những hành động như thách thức hoặc trêu chọc, lại khiến hắn không thể rời mắt.

Niragi vẫn không thể lý giải tại sao mình lại để ý đến Chishiya nhiều đến vậy. Hắn vốn không phải là người dễ bị chi phối bởi người khác, nhất là với một kẻ như Chishiya, nhưng có lẽ, có một điều gì đó về Chishiya đã đánh thức một cảm giác khác trong hắn.

Dần dần, hắn mở mắt ra và nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh đèn mờ ảo của thành phố chiếu qua. Hắn không hẳn là người dễ dàng mở lòng, nhưng sự hiện diện của Chishiya, dù có phần lạnh lùng và tách biệt, lại mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc khó tả.

Chishiya có mục đích riêng của mình, đó là điều rõ ràng. Nhưng có lẽ, hắn cũng có mục đích riêng trong những lần tiếp xúc với người bác sĩ này. Không phải chỉ để lợi dụng, mà có thể là một thứ gì đó lớn lao hơn. Cái cảm giác này cứ đeo bám hắn, một cảm giác mà Niragi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua.

Niragi ngả người ra sau ghế, thả một hơi dài, và tự hỏi liệu có phải mọi thứ giữa hắn và Chishiya đã vượt qua khỏi ranh giới của những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên và trở thành một trò chơi đầy mưu mẹo mà cả hai đều không thể rút lui.

Niragi khẽ cười, một nụ cười tự giễu. Hắn không thể hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa. Trước giờ, hắn luôn kiểm soát mọi tình huống, mọi mối quan hệ, luôn biết cách sử dụng và vứt bỏ người khác khi không cần thiết. Nhưng với Chishiya, mọi thứ không đơn giản như vậy. Cậu ta giống như một viên đá lăn trong con sông, khó mà nắm bắt, nhưng lại luôn cuốn theo dòng chảy.

"Chishiya..." Niragi lẩm bẩm, rồi đưa tay lên chạm vào vết bầm tím trên mặt. Mặc dù có chút đau, nhưng cũng không tệ. Hắn đã quen với việc phải chịu đựng đau đớn, cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng cảm giác này... cảm giác kỳ lạ này khi ở bên Chishiya, không thể phủ nhận rằng nó khiến hắn cảm thấy khác biệt. Nó khiến hắn muốn kéo dài những cuộc gặp gỡ này, muốn tìm hiểu nhiều hơn về người bác sĩ đó.

Hắn không thể chỉ đơn giản coi những lần gặp gỡ ấy là vô nghĩa. Và Chishiya... chắc chắn cũng biết điều đó, nên cậu ta luôn giữ khoảng cách, chơi trò đùa, đưa ra những câu hỏi không lời đáp, thách thức hắn từ mọi phía.

Niragi rít một hơi thuốc dài, rồi đứng dậy, đi đến bàn, lấy một điếu thuốc khác. Một phần trong hắn thực sự muốn hiểu hơn về Chishiya, nhưng phần khác lại cảnh giác, không muốn quá nhiều sự kết nối. Nếu như hắn quá dễ dàng mở lòng, liệu có phải mình đang tự đặt mình vào trò chơi mà cậu ta muốn điều khiển không?

Khi hắn quay lại giường, ánh mắt đã không còn lạnh lùng và phớt đời như trước. Hắn nhìn vào bức tường đối diện, cảm giác như thế giới ngoài kia đang mờ dần, nhường chỗ cho sự hoài nghi, cho những câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Có phải mọi thứ giữa hắn và Chishiya đã trở thành một trò chơi không thể dừng lại? Một trò chơi mà hắn không chắc có thể thắng, nhưng cũng không thể bỏ cuộc.

Mắt hắn khép lại, hắn để cho dòng suy nghĩ ấy lướt qua, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Và dù sao đi nữa, một điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là – cuộc gặp gỡ giữa hắn và Chishiya vẫn chưa kết thúc.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Một buổi chiều muộn, khi ánh sáng đã tắt dần và bóng tối bắt đầu bao phủ căn phòng, Chishiya quyết định ghé qua thăm Niragi. Anh ta biết rằng tên xã hội đen này có thể đang ở trong tình trạng không tốt, và dù sao thì cũng chẳng ngại khi nhìn thấy hắn lạ lùng như thế nào.

Chishiya bước vào phòng, khuôn mặt lạnh lùng như thường lệ, không tỏ vẻ quan tâm gì nhiều đến hoàn cảnh của người khác. Nhưng ngay khi ánh mắt anh chạm vào Niragi, anh chợt nhận ra rằng mọi thứ có vẻ... không như dự tính.

Niragi đang đứng gần giường, khuôn mặt hắn đỏ bừng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, tay đang loay hoay với một vật gì đó mà dường như không thể thoát ra được. Chishiya nhướn mày, chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra.

"Chuyện gì vậy?" Chishiya lên tiếng, giọng anh ta vẫn bình thản như bao ngày.

Niragi quay lại, mặt hắn đã chuyển từ đỏ sang tái mét, rõ ràng có chút xấu hổ. Hắn nhanh chóng giấu cái gì đó sau lưng mình, cố gắng tạo ra một vẻ bình tĩnh mà rõ ràng không thành công.

"Mày làm cái quái gì vậy?" Chishiya tiếp tục, ánh mắt giờ đây tràn đầy sự tò mò không giấu giếm.

Niragi chỉ có thể cứng người, ánh mắt đan xen giữa ngượng ngùng và tức giận. Cuối cùng, hắn cũng thả vật ra khỏi tay, để lộ ra một chiếc áo sơ mi... nhưng không phải loại áo sơ mi bình thường.

"Đây là..." Chishiya nhìn chiếc áo sơ mi, nhận ra rằng đó là một món quà mà hắn đã nhận từ một cuộc hẹn trước, món quà mà có lẽ... chẳng phải là ý của hắn.

"Tôi không thể mặc cái này," Niragi cố gắng gượng nói, một chút gió nhẹ thổi qua khiến hắn càng thêm lúng túng.

Chishiya không thể nhịn cười, ngước nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi đột nhiên phát hiện ra cái tình huống này thật sự buồn cười.

"Ồ, vậy ra là mày không thể tự mặc đồ... không ngờ mày lại thiếu sót đến thế đấy," Chishiya trêu chọc, không ngừng nhếch mép.

Niragi đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống và nhìn vào chiếc áo, không biết phải làm sao. Cảm giác xấu hổ dâng lên khiến hắn cảm thấy mình như thể đang đứng trong một vở kịch tệ hại.

Chishiya thấy vậy liền bước đến, lấy chiếc áo từ tay Niragi và một lần nữa, anh cười nhẹ: "Để tôi giúp mày, nhưng đừng mong rằng tôi sẽ làm gì khác ngoài giúp mày mặc đồ."

Cả hai đứng trong im lặng một lúc. Tình huống khó xử như thế này, dù có trêu chọc đến mấy, nhưng cả hai đều cảm nhận được rằng không thể cứ tiếp tục thế mãi.

Khi cuối cùng Niragi cũng được giúp mặc chiếc áo, hắn cảm thấy không chỉ xấu hổ mà còn bất lực. "Cảm ơn," hắn lầm bầm, không dám nhìn thẳng vào mắt Chishiya.

Chishiya chỉ khẽ nhún vai, ánh mắt thoáng qua một chút sự hài lòng. "Đừng cảm ơn tôi quá sớm," anh ta nói, rồi lặng lẽ rời đi, để lại một Niragi vẫn còn đỏ bừng mặt, không biết nên cảm thấy thế nào về những gì vừa xảy ra.

Và lần đó, dù là lần đầu tiên trong cuộc gặp gỡ, Niragi không thể phủ nhận rằng chính mình đã có một phen xấu hổ không thể quên.

-----------------------Bên phía Kuzuryu lúc này-----------------------------

Kuzuryu vừa kết thúc một cuộc họp kéo dài và đầy căng thẳng. Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt anh ta, khiến đôi mắt mệt mỏi của anh càng thêm sâu thẳm. Anh khẽ nhấn vào màn hình, ngón tay vuốt nhẹ qua các thông báo, tìm kiếm một thứ gì đó có thể giúp anh tạm quên đi sự mệt mỏi.

Một tin nhắn xuất hiện, là của Chishiya. Anh ta không hề ngạc nhiên, vì Chishiya thường xuyên liên lạc với Kuzuryu, đôi khi là những câu hỏi vô nghĩa, nhưng lại có thể làm anh thư giãn dù chỉ một chút.

Kuzuryu đọc tin nhắn: "Làm việc suốt ngày à? Có cần chút giải trí không?"

Anh nhếch môi cười nhẹ. Chishiya lúc nào cũng như vậy, có vẻ như luôn tìm cách làm mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và thoải mái, thậm chí là trong những lúc căng thẳng như thế này. Tuy nhiên, Kuzuryu không thể phủ nhận rằng những cuộc trò chuyện với Chishiya lại có một sự quyến rũ lạ kỳ, một sự thách thức nhẹ nhàng mà anh luôn cảm thấy hứng thú.

Kuzuryu gõ lại tin nhắn: "Giải trí? Có lẽ là cần một ly rượu."

Anh ta đặt điện thoại xuống, lặng lẽ nghĩ về những lần trò chuyện trước đó. Những câu chuyện không quá sâu sắc, nhưng mỗi lần như vậy lại mở ra những khoảng lặng giữa anh và Chishiya mà cả hai không hề mong đợi.

Một lúc sau, điện thoại của anh lại rung lên. Lần này là một tin nhắn mới từ Chishiya: "Rượu, à? Nếu vậy, tôi sẽ mang đến cho anh một món quà."

Kuzuryu cười khẽ. Anh ta chẳng biết Chishiya nghĩ gì, nhưng dường như Chishiya luôn tìm cách để "điều chỉnh" tâm trạng của người khác, và Kuzuryu thì không phải ngoại lệ. Mặc dù anh ta không phải là người thích biểu lộ cảm xúc quá mức, nhưng đôi khi những gì Chishiya làm lại khiến anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Đang miên man suy nghĩ, Kuzuryu cảm thấy như có một điều gì đó chờ đợi phía trước, điều gì đó không phải chỉ là những câu trò chuyện hời hợt nữa.

Hắn ngả người ra ghế, nhìn chăm chăm vào điện thoại của mình. Đôi mắt anh ta ánh lên một vẻ phức tạp khi đọc lại tin nhắn của Chishiya. Lần này, nó không đơn giản chỉ là lời chúc mừng hay những câu hỏi về công việc như trước nữa. Có gì đó khác biệt trong cách Chishiya viết, một cái gì đó khiến anh ta phải suy nghĩ lâu hơn.

Anh ta nhấn vào tin nhắn và chỉ có một câu ngắn gọn: "Tùy cậu"

Kuzuryu khẽ cười mỉm, lắc đầu. Chishiya không phải người dễ đoán, nhưng có một sự thật mà anh ta không thể phủ nhận: mỗi lần trò chuyện với Chishiya, anh lại cảm thấy những bức tường xung quanh mình như dần dần rạn nứt. Những bức tường mà anh đã xây dựng suốt bao nhiêu năm, không để ai có thể tiếp cận.

"Không biết Chishiya đang nghĩ gì," Kuzuryu thì thầm, như thể nói với chính mình. "Và tại sao lại là tôi?"

Anh đặt điện thoại xuống và rót một ly rượu. Đoạn tin nhắn của Chishiya vẫn lởn vởn trong đầu anh. Cuộc trò chuyện này... có thể đang dẫn đến một điều gì đó khác biệt, không chỉ đơn thuần là một mối quan hệ công việc.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, Kuzuryu tự hỏi liệu có phải mình đã sai khi nghĩ rằng mình có thể dễ dàng bỏ qua những gì đang diễn ra giữa anh và Chishiya? Hay có lẽ, anh đã tự sa vào một trò chơi mà bản thân không thể kiểm soát được?

Kuzuryu nhấc điện thoại lên lần nữa và trả lời tin nhắn của Chishiya, dù trong lòng anh không biết chắc mình đang làm gì.

Anh ta không thể nào ngừng suy nghĩ về những lần tiếp xúc với Chishiya, những cuộc trò chuyện bất ngờ và sự nhẹ nhàng đầy thách thức mà Chishiya mang đến. Mặc dù Kuzuryu luôn giữ vững một bộ mặt lạnh lùng và kiềm chế, nhưng có điều gì đó trong những lời nói của Chishiya khiến anh không thể không cảm thấy mình đang mở lòng hơn bao giờ hết.

Kuzuryu đặt điện thoại xuống một lần nữa, thở dài và cảm thấy một chút gì đó khó tả dâng lên trong lòng. Có thể cuộc sống của anh đã thay đổi kể từ khi gặp Chishiya, dù anh không muốn thừa nhận điều đó.

Chắc chắn là vậy.

End tập 11

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro