Tập 33

Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, Chishiya tỉnh dậy với một cảm giác mơ màng, đầu óc vẫn còn mơ hồ sau đêm qua. Cơ thể cậu nhức nhối, không chỉ vì những gì đã xảy ra với Kuzuryu tối đó mà còn vì cậu không ngủ được yên ổn. Dường như từng cử động, từng hơi thở đều làm cậu cảm thấy khó chịu, sự căng thẳng còn lại từ đêm qua vẫn chưa kịp tan biến.

Cậu ngồi dậy, cảm nhận cái lạnh của giường mà chỉ làm tăng thêm sự khó chịu trong cơ thể. Chishiya nhìn xung quanh, căn phòng quen thuộc giờ đây như thể có một sự lạ lẫm nào đó bao trùm. Nụ cười của Niragi vẫn vang vẳng trong đầu cậu, nụ cười đầy thách thức và khó chịu.

Nhìn xuống cơ thể mình, Chishiya không thể không nhận thấy vết hằn và vết cắn vẫn còn lưu lại trên da thịt, dấu vết của những gì cậu đã phải trải qua. Cậu cảm thấy một chút khó chịu khi nhớ lại, nhưng sau đó lại có cảm giác như một sự chấp nhận. Cuộc sống của cậu luôn như vậy, đầy rẫy những tình huống khó lường mà chẳng thể nào tránh khỏi.

Cậu kéo chăn lên, che phủ cơ thể một cách vội vàng như để giấu đi những dấu vết còn lại của đêm qua, nhưng sự bất an vẫn không thể biến mất.

Sau một lúc, Chishiya đứng dậy khỏi giường, cố gắng lết về phía phòng tắm để làm dịu đi cơ thể đang đau nhức. Cảm giác mệt mỏi và không muốn đối diện với thế giới bên ngoài khiến cậu chỉ muốn ở lại trong phòng này cả ngày. Nhưng điều đó không thể. Cậu còn có công việc, còn những người cần phải gặp, và dù thế nào đi nữa, cuộc sống phải tiếp tục.

Bước vào phòng tắm, cậu bật vòi hoa sen, để dòng nước mát lạnh xối vào cơ thể. Những cơn đau nhức dịu lại một chút, nhưng cảm giác tê dại và sự hỗn loạn trong lòng vẫn còn đó. Cậu không thể hiểu nổi mình đang nghĩ gì, không thể phân biệt được đâu là sự chán ghét, đâu là sự thèm muốn hay cái gì đó khác mà cậu không thể nhận diện được.

Khi Chishiya bước ra khỏi phòng tắm, cậu thấy ánh sáng ban mai đã sáng hơn, nhưng tâm trạng cậu vẫn u ám. Cậu tự nhủ với mình rằng phải tiếp tục giả vờ như mọi thứ vẫn ổn, nhưng thật sự cậu không biết mình có thể chịu đựng lâu đến mức nào.

Cậu nhìn vào chiếc điện thoại, rồi lại thở dài. Một tin nhắn mới từ Kuzuryu, vị luật sư mà cậu chưa kịp nghĩ ra phải đối mặt thế nào. Và một tin nhắn khác từ Niragi, có thể là một sự đe dọa, một sự nhắc nhở rằng cậu chẳng thể dễ dàng thoát khỏi sự quấy rầy của hắn.

Tất cả những gì Chishiya muốn lúc này là một khoảng lặng, một không gian để có thể suy nghĩ và làm chủ cảm xúc của mình. Nhưng điều đó có lẽ vẫn xa vời. Cậu cầm lấy điện thoại, do dự một lúc trước khi trả lời tin nhắn của Kuzuryu, rồi lại nhìn chằm chằm vào tin nhắn từ Niragi.

Chishiya ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, ánh mắt lướt qua những tin nhắn chưa đọc trên điện thoại. Cậu thở dài, một nỗi lo lắng mơ hồ bao trùm tâm trí. Đêm qua, mọi chuyện đã vượt quá giới hạn mà cậu từng tưởng tượng. Sự đùa giỡn giữa cậu và cả hai người – Kuzuryu và Niragi – bỗng chốc trở thành một trò chơi mà cậu không thể kiểm soát. Cảm giác đau nhức trên cơ thể và những vết cắn vẫn còn nhắc nhở cậu về sự thật không thể chối cãi: mọi thứ không đơn giản như cậu tưởng.

Liệu đây là cái giá mà mình phải trả khi trêu đùa tình cảm của họ không?

Cậu tự hỏi mình trong im lặng. Những câu hỏi đan xen trong đầu, nhưng chẳng có câu trả lời nào rõ ràng. Chishiya không phải người dễ dàng tin tưởng hay buông bỏ. Cậu luôn thích kiểm soát mọi thứ, chơi đùa với cảm xúc của người khác, tạo ra sự hỗn loạn rồi bước ra ngoài với sự lạnh lùng đặc trưng. Nhưng lần này, cậu nhận ra rằng trò chơi này có thể khiến mình bị cuốn vào một cách không thể dứt ra.

Lòng cậu chùng xuống khi nghĩ về những gì đã xảy ra. Kuzuryu, với ánh mắt nghiêm nghị và thậm chí là sự mềm mỏng lạ lùng trong cách hắn chăm sóc cậu, đã khiến cậu cảm nhận được điều gì đó vượt xa sự đơn giản. Nhưng sự thật, cậu không thể phủ nhận, chính là sự quyến rũ của hắn. Cảm giác mạnh mẽ và đầy quyền lực mà Kuzuryu mang đến khiến cậu đôi lúc mất đi sự tỉnh táo.

Còn Niragi... cái tên xã hội đen ấy, luôn chọc tức và không chịu đứng yên một chỗ. Đôi mắt hắn đầy tham lam và sự thèm muốn, như thể chẳng bao giờ đủ, luôn muốn chiếm đoạt thứ gì đó từ cậu, từ cả không gian, cảm xúc lẫn cơ thể cậu. Chishiya không thể nói rằng hắn ta làm cậu ghét – thực tế là có những khoảnh khắc cậu chẳng thể tránh khỏi sự hấp dẫn của gã.

Cậu muốn vứt bỏ suy nghĩ này đi, nhưng dường như chúng lại quấn lấy tâm trí, như một đám mây đen lơ lửng trên đầu. Cảm giác này, liệu có phải là hối hận không? Cậu ta có phải đã đi quá xa, khiến mọi thứ trở nên rối ren và không thể tháo gỡ?

Chishiya gục đầu vào tay, nhắm mắt lại. Những vết cắn trên cơ thể cậu, những lời nói của cả Kuzuryu lẫn Niragi, tất cả cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Đầu óc mệt mỏi, cơ thể đau nhức, nhưng cậu không thể ngừng nghĩ về những gì mình đã tạo ra. Có lẽ, nếu cậu không trêu đùa, không thử kiểm soát tình cảm của họ, mọi thứ đã khác.

Có lẽ mình đã sai...

Nhưng trong một khoảnh khắc, cậu nhận ra một điều: dù có hối hận hay không, cậu vẫn không thể bỏ cuộc. Cảm giác này, dù đau đớn, vẫn là một phần trong con người cậu. Cậu đã đi quá xa, và có lẽ cậu sẽ phải đối diện với những hậu quả đó – dù có muốn hay không.

Chishiya hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra. Cậu ngồi thẳng dậy, cảm giác căng thẳng vơi đi chút ít. Một phần trong cậu biết rằng mọi chuyện chưa kết thúc, và dù có hối hận hay không, cậu sẽ vẫn tiếp tục chơi trò chơi này, dù nó có mang lại bao nhiêu tổn thương đi chăng nữa.

Cậu đứng dậy, quyết định không lãng phí thêm thời gian. Một cuộc sống như vậy, đầy phức tạp và rối rắm, vẫn cứ tiếp tục.

"Chắc chắn rồi, tôi sẽ không lùi lại đâu," Chishiya thì thầm với chính mình, rồi lại nhìn vào điện thoại, tự hỏi liệu mình sẽ phải đối mặt với gì tiếp theo.

....

Khi Chishiya gửi tin nhắn cho Kuzuryu, đôi tay cậu vẫn nhẹ nhàng lướt trên bàn phím, từng chữ từng chữ một, nhưng trong lòng lại có một sự bối rối không thể tả. Cậu cố gắng giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, không để lộ ra rằng mình đang phải đối mặt với những suy nghĩ hỗn độn về hai người đàn ông đó. Cảm giác căng thẳng vẫn còn đọng lại trong cậu từ đêm qua, nhưng công việc trong bệnh viện luôn giúp cậu tạm quên đi phần nào sự hỗn loạn trong lòng.

Cậu đặt chiếc điện thoại vào túi, nhét vội chiếc áo blouse vào và bước ra ngoài. Ngay khi bước vào bệnh viện, Chishiya lập tức quay về với công việc của mình. Những bước đi vững vàng và ánh mắt lạnh lùng của cậu khiến những người xung quanh không dám lại gần. Cậu luôn là một bác sĩ tài năng và bình thản, người mà mọi người đều kính trọng nhưng cũng ít khi thân thiết.

Một ngày bình thường bắt đầu như bao ngày khác. Chishiya khám bệnh, kê thuốc, và xử lý những tình huống khẩn cấp. Cậu không cho phép bản thân để những cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Nhưng đôi khi, trong những lúc yên tĩnh, những suy nghĩ về Kuzuryu và Niragi lại xâm chiếm tâm trí cậu.

Có lẽ việc trêu đùa tình cảm của họ không phải là ý hay... Nhưng... mình không thể dừng lại được.

Cảm giác này khiến cậu cảm thấy mệt mỏi. Chishiya luôn là người kiểm soát, nhưng giờ đây, chính cậu lại cảm thấy như mình đang rơi vào một trò chơi mà không thể thoát ra được.

Chishiya bước vào một phòng khám, chuẩn bị tiếp nhận một bệnh nhân mới. Mọi thứ dường như đã trở lại quỹ đạo bình thường, nhưng bên trong, cậu không thể ngừng nghĩ về những điều mà mình vừa trải qua. Có lẽ, với Kuzuryu và Niragi, mọi chuyện sẽ không đơn giản như những lần trước nữa. Cậu sẽ phải đối mặt với những hậu quả mà chính mình đã tạo ra.

Ngay khi bắt đầu công việc, cậu quên hết những suy nghĩ tiêu cực và tập trung hoàn toàn vào bệnh nhân của mình. Cứ như vậy, một ngày mới lại trôi qua trong bệnh viện. Chishiya vẫn là bác sĩ tài năng, nhưng trong lòng cậu, mối quan hệ với Kuzuryu và Niragi vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải.

Dù sao, hôm nay cậu vẫn phải làm tốt công việc của mình, bởi vì cuộc sống không bao giờ đứng yên.

Chishiya nhận được tin nhắn từ Kuzuryu vào giữa giờ nghỉ trưa. Cậu nhìn màn hình điện thoại, một thoáng lưỡng lự rồi lại gõ từng chữ trả lời. Cảm giác ấy giống như một cái gì đó đã được lên kế hoạch từ trước, nhưng lại khiến cậu không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu biết Kuzuryu không phải người dễ đoán, nhưng lần này, có vẻ như hắn thực sự muốn có một cuộc nói chuyện nghiêm túc.

"Chúng ta gặp nhau đi. Cần nói chuyện về chuyện hôm qua."

Cậu do dự một lúc rồi gõ lại: "Được, gặp ở đâu?"

Một thời gian ngắn sau, Kuzuryu trả lời: "Tôi sẽ đón cậu, đừng có làm việc quá sức nữa."

Chishiya không thể không thở dài. Hắn không những muốn gặp cậu mà còn ra vẻ quan tâm, điều này làm cậu cảm thấy vừa khó chịu lại vừa... không biết phải nói sao. Cậu không phải người dễ dàng bị thu hút bởi lời nói đường mật, nhưng có một điều chắc chắn: Kuzuryu luôn khiến cậu không thể kháng cự.

Sau khi làm xong công việc ở bệnh viện, Chishiya thay đồ nhanh chóng và chuẩn bị ra ngoài. Không lâu sau, một chiếc xe hơi đen bóng dừng lại trước cửa bệnh viện. Cửa xe mở ra, và Kuzuryu bước xuống, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng không kém phần uy nghiêm. Hắn nhìn Chishiya, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại chứa đầy sự tò mò.

"Lên xe," Kuzuryu nói, không cần phải nói thêm lời nào nữa. Cậu cũng không có lý do gì để từ chối, liền bước vào chiếc xe mà Kuzuryu đã đợi sẵn. Hắn vẫn ngồi ở ghế lái, đôi mắt nhìn thẳng, không quay lại. Không khí giữa họ lặng im, nhưng không nặng nề mà như một thứ gì đó chờ đợi được giải quyết.

Trên đường đi, Chishiya im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc gặp này, và về tất cả những chuyện mà mình đang phải đối mặt. Chưa bao giờ cậu cảm thấy khó khăn như thế này khi đối diện với người khác. Cả Kuzuryu và Niragi đều không dễ dàng để cậu giữ khoảng cách, và thật lòng mà nói, có một phần trong cậu cũng không muốn đẩy họ ra xa.

Chiếc xe dừng lại tại một quán cà phê yên tĩnh, hơi xa khu trung tâm. Kuzuryu ra ngoài trước, bước vào quán mà không nói lời nào. Chishiya theo sau, cảm thấy một sự trống rỗng lạ lùng.

Họ ngồi đối diện nhau, và chỉ trong một khoảnh khắc, không ai nói gì. Mọi thứ đều im ắng như thể chỉ có hai người trong không gian này. Một lát sau, Kuzuryu lên tiếng.

"Chishiya," hắn bắt đầu, giọng nghiêm túc, "Cậu nghĩ chuyện này có thể chỉ như một trò chơi sao?"

Chishiya khẽ nhìn hắn, rồi lại lặng lẽ cúi đầu xuống, tay khẽ đẩy cốc cà phê của mình qua lại. "Tôi đơn giản nghĩ nó chỉ là trò chơi như bao lần khác. Nhưng có lẽ tôi đã hơi quá đà" Giọng cậu có chút mệt mỏi, nhưng không hẳn là hối hận. Cậu không có thói quen xin lỗi, đặc biệt là khi biết mình đã không làm gì sai.

Kuzuryu ngồi thẳng người lên, nhìn cậu với ánh mắt không rời. "Cậu đùa giỡn với tôi và Niragi, cậu có biết không?" Hắn khẽ thở dài. "Tôi không phải là người dễ dàng tha thứ khi bị đùa giỡn như vậy."

Chishiya không nói gì, chỉ nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời đầy sự tò mò. Cậu biết rằng có điều gì đó rất quan trọng đang chờ đợi mình phía trước. Câu chuyện này không chỉ là về sự trêu đùa nữa, mà có thể là về một điều gì đó lớn hơn, một sự kết nối mà cậu chưa từng nhận ra.

Cậu nhấp một ngụm cà phê, rồi nhẹ nhàng đáp lại. "Tôi không nghĩ mình đùa giỡn với ai cả. Do các anh bị cuốn sâu vào nó thôi"

Kuzuryu không đáp, chỉ mỉm cười một cách bí ẩn. Hắn biết rằng cậu không phải là người dễ bị thao túng, nhưng hắn cũng không phải kẻ dễ dàng bỏ cuộc. Cuộc trò chuyện này sẽ không dừng lại ở đây.

End tập 33

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro