Tập 36
Cơ mà Chishiya vẫn phải trở về nhà để lấy đồ, đã tối muộn và khi về nhà thì cậu ta nhìn thấy Niragi với vết thương nặng trên bụng đang ngồi trước cửa nhà cậu trong thời tiết lạnh giá. Chắc gã nghĩ cậu sẽ về sớm nên ngồi ở đây đợi, Chishiya thở dài lo lắng nhanh chóng mở cửa nhà để lôi Niragi vào chữa trị băng bó
Chishiya khẽ thở dài khi nhìn thấy Niragi ngồi bất động trên bậc thềm trước cửa nhà mình. Cảnh tượng đó làm cậu cảm thấy bất an, nhất là khi thấy vết thương lớn trên bụng của gã. Trong đêm lạnh giá, gã ngồi đó, cơ thể lắc lư nhẹ như thể không còn sức lực, và sắc mặt nhợt nhạt đầy đau đớn. Dường như Niragi đã ngồi chờ một khoảng thời gian dài, cho đến khi Chishiya về.
"Vậy là mày lại tự làm mình rơi vào tình huống này hả?" Chishiya nói, giọng cậu có chút cáu kỉnh, nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng. Cậu vội vã mở cửa và bước ra ngoài, cúi xuống để giúp gã đứng dậy.
Niragi cười nhẹ, nhưng chỉ càng làm sắc mặt hắn thêm nhợt nhạt. "Mày về trễ đấy," hắn đáp, nhưng giọng hắn có chút yếu ớt, không giống như thói quen của gã luôn mạnh mẽ và kiêu ngạo. "Tao chỉ nghĩ... mày sẽ về sớm thôi."
Chishiya không nói gì thêm mà lập tức kéo hắn vào nhà, không để gã có cơ hội nói gì nữa. "Lần sau mà có làm gì ngu ngốc thế này thì tự lo liệu đi, đừng có đợi tao." Cậu vừa nói vừa cố gắng giữ cho cơ thể Niragi không bị ngã, dù gã có vẻ đang rất yếu.
Bước vào trong nhà, Chishiya nhanh chóng lấy bộ dụng cụ sơ cứu, sau đó đặt gã lên giường. "Mày phải nằm yên, đừng cử động," cậu ra lệnh khi nhìn thấy vết thương trên bụng Niragi. Chishiya lướt qua vết thương, nhận thấy nó khá sâu và có thể gây mất máu nếu không điều trị kịp thời.
Niragi gật đầu, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười nhếch mép. "Tao biết mày không thích tao, nhưng sao vẫn không bỏ mặc tao đấy?" hắn hỏi, nhìn vào ánh mắt của Chishiya với một biểu cảm khó đoán.
Chishiya không trả lời ngay lập tức, thay vào đó là một cái thở dài. "Tao không phải kiểu người bỏ mặc người khác trong lúc khó khăn," cậu nói, giọng nhẹ đi đôi chút, nhưng vẫn không giấu được sự bực bội. "Dù sao thì mày cũng không phải là kẻ thù của tao, đúng không?"
Khi Chishiya bắt đầu băng bó cho Niragi, cậu cố gắng không để cảm xúc lấn át, dù sâu thẳm trong lòng, sự quan tâm dành cho gã là điều không thể chối bỏ. Mặc dù gã là một kẻ ưa thích trêu chọc và có những hành động khiến cậu khó chịu, nhưng trong tình huống này, cậu không thể làm ngơ.
Niragi nhắm mắt lại, cảm nhận từng động tác của Chishiya. Hắn không nói gì nữa, nhưng có thể nhận ra trong cách cậu làm việc chăm chỉ và cẩn thận rằng dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn có một chút tình cảm dành cho hắn.
Chishiya xong việc và đứng dậy, rửa tay sạch sẽ rồi quay lại nhìn Niragi. "Lần sau mà còn tự làm mình bị thương kiểu này, tao không chắc sẽ cứu được mày đâu," cậu nhắc nhở, mặc dù trong lòng vẫn có chút lo lắng cho gã.
Niragi nhướng mày, nhưng lại cười nhẹ. "Tao biết rồi," hắn nói, dù giọng vẫn còn yếu. "Cảm ơn mày, Chishiya."
Chishiya chỉ đáp lại bằng một cái nhún vai, không nói gì thêm. Cậu biết rằng, dù gã có làm gì đi chăng nữa, sự thật là cậu không thể để mặc ai trong tình trạng như thế này, dù cho đó là Niragi hay bất cứ ai khác.
....
Chishiya vừa dọn đồ ăn cho Niragi lên bàn, sắp xếp ngăn nắp và chỉnh lại một chút rồi quay sang nhắc nhở: "Mày nhớ thay băng gạt nhé. Tao có việc phải đi một lát." Cậu ta nhìn vào gã với ánh mắt nghiêm túc, rõ ràng là lo lắng nhưng lại không muốn thể hiện quá rõ.
Niragi, dù đang cảm thấy khá đau đớn vì vết thương, vẫn nhếch miệng cười và chỉ gật đầu như thể hiểu lời cậu nói, nhưng khi Chishiya định đứng dậy để đi, một bàn tay mạnh mẽ của gã bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu.
Chishiya giật mình, ngay lập tức quay lại nhìn Niragi với vẻ mặt khó hiểu. "Mày làm gì vậy?" Cậu ta hỏi, nhưng giọng nói vẫn không mất đi vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Niragi không trả lời ngay mà chỉ nhìn cậu, đôi mắt hắn nửa đóng nửa mở, có vẻ như vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng trong ánh mắt ấy lại lộ ra một vẻ gì đó rất khác. "Đừng đi," hắn nói, giọng khàn khàn, như thể bị kiềm chế bởi một thứ gì đó trong lòng.
Chishiya đứng đó, một chút khó chịu thoáng qua, nhưng cũng không thể phủ nhận sự lo lắng mà hắn đã thể hiện. Cậu hít một hơi thật sâu, trước khi cất tiếng, giọng nhẹ nhàng hơn một chút: "Mày đã ổn rồi, cần gì phải cản tao?"
Niragi vẫn không buông tay, hắn giữ cổ tay Chishiya một cách chắc chắn, nhưng không phải với ý định ngăn cản cậu, mà là như muốn giữ lại một thứ gì đó mà hắn không thể có. "Tao... chỉ muốn mày ở đây một lúc nữa thôi," hắn nói, lần này giọng điệu có vẻ yếu đuối hơn nhiều so với vẻ ngoài của gã.
Chishiya cảm thấy có chút mâu thuẫn trong lòng, giữa sự khó chịu và sự lo lắng đối với Niragi, nhưng rồi cậu cũng khẽ thở dài, có lẽ là vì cảm giác muốn đáp lại sự quan tâm này, dù biết rằng gã chỉ đang chơi trò chơi của riêng mình. "Mày nghỉ ngơi đi, tao sẽ quay lại sớm." Cậu đáp lại, cố gắng nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay của gã.
Niragi nhìn theo khi Chishiya quay lưng, miệng nở một nụ cười nhẹ nhưng có phần mệt mỏi. Hắn biết rằng dù mình có bao nhiêu sự kiên cường, cuối cùng cũng không thể thay đổi được điều gì nếu cậu ta không sẵn sàng...
Bỗng
Chishiya đứng đó một lúc, nhìn vào Niragi với ánh mắt lạ lùng, như thể đang cân nhắc một quyết định nào đó trong lòng. Cuối cùng, cậu khẽ thở dài, rồi cúi xuống và hôn nhẹ lên trán của Niragi. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, như một cử chỉ an ủi, một lời nhắc nhở rằng dù cậu ta có vẻ ngoài lạnh lùng và khó gần, nhưng trong những lúc như thế này, Chishiya cũng không hề vô tâm.
"Được rồi," Chishiya nói, giọng cậu mệt mỏi nhưng cũng không thiếu sự quan tâm, "Mày ngủ ở đây đi. Nhưng đừng có bày bừa đấy nhé."
Niragi nhìn cậu, đôi mắt hắn có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nở một nụ cười mệt mỏi, như thể cảm thấy một chút ấm áp len lỏi vào trong tim. Hắn gật đầu, mặc dù vẫn có chút lo lắng, nhưng phần nào cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Chắc chắn rồi, tao sẽ không làm gì bừa bãi đâu," Niragi trả lời, giọng hắn nhẹ nhàng hơn nhiều so với thường lệ.
Chishiya nhìn vào hắn lần cuối, rồi không nói gì thêm, bước ra ngoài và đóng cửa lại sau lưng. Cậu ta biết rằng những mối quan hệ như thế này luôn phức tạp, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu cũng không muốn làm mọi chuyện thêm rối rắm.
Khi cánh cửa khép lại, Niragi nằm xuống giường, cảm nhận sự tĩnh lặng bao trùm xung quanh. Cái cảm giác vừa mới có người quan tâm đến mình khiến hắn cảm thấy như đã lâu lắm rồi mình mới có thể thở một cách nhẹ nhõm như thế này. Dù sao, đêm nay, ít nhất hắn không cô đơn.
Niragi nằm im trên chiếc giường mềm mại, hơi thở của hắn trở nên đều đặn hơn sau khi đã nén lại cơn đau từ vết thương trên người. Cái lạnh của đêm đã rút đi một phần trong cơ thể hắn, thay vào đó là cảm giác của sự ấm áp. Đây không phải là một cảm giác hắn quen thuộc, ít nhất là không phải từ trước đến nay. Dù trước đó có đôi lần hắn tự hào vì sự độc lập và mạnh mẽ của bản thân, hôm nay hắn lại cảm thấy như mình trở nên mềm yếu hơn bao giờ hết.
Hắn ôm chặt chiếc gối vào lòng, cảm giác mịn màng của vải bọc quanh tay khiến hắn thoáng rùng mình. Nhưng chính thứ mùi hương thoang thoảng trên chiếc gối mới khiến hắn không thể dứt ra được. Mùi hương đó, không quá nồng, không quá mạnh mẽ, chỉ là một thứ gì đó quen thuộc và dễ chịu. Mùi của Chishiya. Nó nhẹ nhàng mà sắc bén, giống như con người cậu vậy.
Niragi khẽ nhắm mắt, hình ảnh của Chishiya lại hiện lên trong đầu hắn. Cậu ta là một người mà hắn không bao giờ nghĩ sẽ có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của mình. Trước đây, hắn chỉ coi Chishiya như một trò đùa, một người dễ dàng bị chơi đùa với cảm xúc, nhưng giờ đây, mỗi lần nghĩ về cậu, trái tim hắn lại đập nhanh hơn một nhịp. Dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng sự hiện diện của Chishiya trong cuộc sống của hắn, dù là giận dữ, dù là khó chịu, lại mang đến một cảm giác mà hắn chưa từng có. Đó là cảm giác mà hắn không thể dễ dàng gạt bỏ đi.
Mùi hương ấy, sự nhẹ nhàng của chiếc gối, và cả cái không gian nhỏ bé này, tất cả đều làm cho tâm trí hắn như lạc lối. Hắn nhớ lại những khoảnh khắc ngắn ngủi khi cậu ta lướt qua, ánh mắt lướt nhẹ nhưng đầy ý nghĩa. Đó là cảm giác mà hắn không thể giải thích, mà chỉ có thể cảm nhận. Hắn không cần sự yêu thương, hắn không cần ai đó để quan tâm. Nhưng, lần đầu tiên trong đời, Niragi cảm thấy mình không thể từ chối cảm giác này. Sự quan tâm, dù có vẻ như vô nghĩa, lại khiến hắn phải suy nghĩ lại về tất cả những gì hắn đã làm, những gì hắn đã nói.
Hắn cảm thấy chiếc gối càng lúc càng ấm hơn trong tay. Cảm giác đó khiến hắn lưỡng lự, không biết liệu có phải mình đang tự lừa dối chính mình hay không. Nhưng dù hắn có nghĩ gì đi nữa, Chishiya vẫn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống này. Cái cách mà cậu ta chạm vào mọi thứ, cái cách mà cậu ta khiến mọi người không thể rời mắt khỏi mình, tất cả đều khiến hắn cảm thấy có gì đó lạ lẫm nhưng lại quen thuộc.
Mắt Niragi mở to hơn, nhìn lên trần nhà với một nụ cười mỉm. Hắn không biết mình đang cười vì điều gì, có thể là vì sự mỉa mai của chính bản thân mình, hay có thể là vì sự thật mà hắn không thể chối bỏ. Chishiya, đối với hắn, là một bí ẩn mà hắn không thể giải mã. Cảm giác mà Chishiya mang lại cho hắn là thứ gì đó rất khó chịu, nhưng cũng rất cuốn hút. Dường như cuộc sống của hắn sẽ không bao giờ là bình yên cho đến khi hắn có thể tìm ra lời giải cho bí ẩn này.
Khi hắn hít một hơi dài, hắn lại tự hỏi liệu đây có phải là kết quả của việc quá lâu rồi không cảm nhận được gì? Hay có thể là Chishiya đã thực sự chiếm lĩnh một phần trái tim của hắn, dù hắn không muốn thừa nhận điều đó. Một phần trong hắn muốn đẩy cậu ta ra, nhưng một phần lại muốn giữ chặt lấy. Tất cả những mâu thuẫn trong lòng hắn khiến hắn không thể yên ổn.
Niragi lại nắm chặt chiếc gối, như thể muốn giữ lấy chút cảm giác ấy, cái cảm giác lạ lẫm mà không ai ngoài Chishiya có thể mang lại. Hắn khẽ thở dài, như thể những cảm xúc hỗn độn này sẽ không bao giờ có kết quả rõ ràng, nhưng điều đó cũng chẳng sao cả. Vì dù sao, hắn vẫn sẽ tiếp tục sống, sẽ tiếp tục đối mặt với mọi thứ, dù có là một cuộc chơi hay một trò đùa.
Chính trong khoảnh khắc ấy, Niragi nhận ra rằng, dù cho có muốn hay không, Chishiya đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống này.
End tập 36
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro