Khúc ngoặt của đời tôi
Mọi chuyện bắt đầu từ ngày tôi tốt nghiệp trường Cao trung Haruken ...
- Cuối cùng mùa hè cũng đã tới, ít nhất là không có gì cản mình làm những cuộc thí nghiệm nữa. Hura! Cái gì thế?
Cặp mắt tôi chợt nhìn vào cái hộp thư - một bưu kiện được ai đặt vào đó.
- Kì quặc, nguyên tuần này có mua cái gì trên mạng đâu mà sao cái hộp này lại ở đây? Chắc gửi nhầm ấy mà.
Tôi liền liên lạc với bưu điện thì họ nói có người đưa tôi cái này. Tôi hơi ngạc nhiên vì tôi là người lạnh lùng, ít bạn mà ít ai rảnh rỗi mà đưa đồ qua bưu điện lắm. Người thân của tôi thì tôi không biết vì tôi là trẻ mồ côi. 13 tuổi là tôi đi làm cho một quán cà phê nhỏ gần nhà rồi. Nếu có gì thì điện thoại tôi đã sáng đèn từ nãy giờ rồi còn gì.
Người gửi bưu kiện này là Aki Hideyoshi!??
Cô ta là ai? Cái tên này tôi chưa từng nghe qua, vậy tại sao cô ta lại biết tên và địa chỉ nhà tôi? Tôi cảm thấy mọi chuyện hơi kì lạ nên tôi lập tức mở cái bưu kiện kì quái kia để biết mọi chuyện. Nhưng trong đó chỉ có một tấm vé xe lửa đi tới Galaxy City vào lúc 12 giờ đêm lẫn hồ sơ của tôi.
- Galaxy City? Làm gì có cái chuyến xe lửa chạy vào 12 giờ đêm?
Tôi nhìn kĩ tấm vé với hi vọng có thể hỏi nhà ga hoặc là gọi điện cho họ, nhưng chẳng có gì ngoài tên tôi, địa điểm tới, và giờ khởi hành.
Thế là tôi quay qua với hồ sơ của tôi, nó không khác gì một hồ sơ xin nhập học tại một ngôi trường khác. Tôi nhìn kĩ cái dấu đóng mộc - nó là con dấu của trường Galaxy University!??
- Galaxy University? Galaxy City? Gì vậy nè?
Tôi tức quá nên tôi gói tất cả mọi thứ vào trong cái hộp và ném vào thùng rác với sự tức tối trong lòng.
- Chả biết thằng điên nào chơi trò này, nếu mà mình biết thì nó không yên thân với mình đâu.
Tôi quay vào nhà với sự hả hê trong lòng.
Nhưng mọi chuyện cứ thế mà rối tung lên, tôi chỉ biết được điều đấy lúc tôi đang ăn trưa ...
*Ring ring*
- Hmm? Ai lại gọi vào giờ này vậy trời?
Tôi buông chén, nhấc điện thoại với vẻ hoang mang.
- Alo? Yukita Arashi xin nghe.
Đầu dây bên kia không trả lời.
- Alo?
Im lặng cứ thế bao trùm, vì thế tôi cúp máy và tiếp tục bữa ăn ngon lành mà chẳng lo gì.
*Reng reng*
- Lại một trò chơi nữa à?
Tôi thở dài, tiến thẳng ra cửa. Chẳng một ai ở đó cả. Thế là thế nào!??
Từ cảm giác tức giận từ lúc tôi về nhà giờ đã chuyển thành một cái gì lo sợ. Nhưng tôi vốn không tin vào cảm xúc nên tôi lại vào nhà và dọn dẹp, chuẩn bị ngủ trưa để bắt đầu kế hoạch của mình. Trước đó là tôi phải lấy cái bưu kiện kì lạ vào nhà, lòng vẫn có cảm giác gì đó kì quái không thể nào tả nổi.
Khi tôi bước vào nhà thì tôi thấy một cô gái tầm thước, tóc bạch kim, da trắng đã ngồi lên ghế của tôi và đã dọn dẹp hết rồi. Kì quái hơn là tôi không hề thấy cô ta một lần trong đời. Chưa một lần!
- Xin lỗi, cô là ai mà tự tiện vào nhà của tôi vậy hả? Những trò lố từ lúc tôi trở về nhà tới thời điểm bây giờ là do cô làm ra hết, đúng không?
Cô ta chỉ mỉm cười và trả lời:
- Đúng đấy, thì sao?
Cái cách cô ta trả lời thật sự tôi chỉ muốn quăng cây gậy nào đó cho cô ta đi luôn cho rồi, tiếc là chẳng có gì để tôi đập cô ta sau những gì cô ta đã làm.
- Mục đích của nó là gì?
- Để khiến cô trở nên nổi tiếng hơn.
Lần này thì tôi thực sự không thể chịu nổi nữa rồi. Cô ta lấy tôi làm trò đùa chắc? Nếu là bạn bè thì tôi có thể cười và chọc lại họ, nhưng trước mặt tôi là một con người hoàn toàn xa lạ nên tôi không biết làm thế nào để đuổi một con quỷ như cô ta ra khỏi nhà. Tôi chỉ biết hét lên trong câu trả lời đầy sự sỉ nhục này.
- TÔI CÓC CẦN NHỮNG THỨ ĐÓ, BÂY GIỜ THÌ HÃY BIẾN RA KHỎI NHÀ CỦA TÔI NGAY.
- Cô muốn như vậy sao? Trả cái bưu kiện hồi sáng đây.
Tôi lập tức ném nó vào mặt cô ta và hét lớn:
- XONG VIỆC CỦA CÁC NGƯỜI RỒI ĐẤY, GIỜ THÌ BIẾN RA KHỎI NHÀ CỦA TÔI!!!
Cô ta ra khỏi nhà với một nụ cười khinh người, tôi thì thây kệ và tiếp tục thực hiện công việc...
Mọi chuyện lại trầm trọng hơn vào lúc 12 giờ đêm ...
*Reng reng*
Lần này tôi quá mệt rồi, 10 giờ đêm mà cũng không để tôi ngủ được. Tôi liền xách theo cây gậy ba toong ra ngoài.
Vừa bước ra tới cửa thì có một ánh sáng khiến tôi phải nheo mắt, nhưng nó bỗng tắt đi và trước mặt tôi là cô gái khác, tóc hồng, da trắng và cao ngang tôi.
- Chào bạn, Yukita Arashi!
Hmm, có vẻ cô này thân thiện và tốt tính hơn con quỷ hơn hồi sáng.
- Sao bạn biết tên tôi?
- Con robot hồi sáng có lẽ khiến cậu tức lắm, tớ thành thật xin lỗi về những gì con robot của tớ đã gây ra.
- Thế cô gái hồi sáng?
- Là robot.
- Còn cái ánh sáng hồi nãy?
- Bây giờ là 12 giờ, cậu nên lên tàu của chúng tôi.
- Tàu? Ánh sáng hồi nãy là đèn pha?
Cô ấy gật đầu
- Tớ quên giới thiệu, tớ là Aki Hideyoshi
- Ừm, nhưng ...
- Lên tàu đi rồi tớ sẽ giải thích mọi chuyện.
- À, tôi chưa lấy hành lí. Tôi quay lại được không?
- Không cần đâu.
- Ý cậu là sao?
- Robot đã lấy hộ rồi.
- Sao nó biết được những thứ tôi muốn mang theo?
- Con robot hồi sáng đã quét những thông tin cần thiết rồi.
- Oh, hay thật.
- Đi ngay nha? Năn nỉ đó.
Tôi thực sự không biết nên làm gì nhưng thôi kệ, mạo hiểm một lần có chết đâu. Tôi liền theo cô gái đó lên tàu.
Đó thực sự là một con tàu rất hiện đại, không cần đường ray mà vẫn chạy tốt, có lẽ năng lượng chính của nó là điện. Tôi đang quan sát con tàu thì có một cậu con trai đập tay lên vai tôi.
- Cậu là Arashi-san?
- Ừm, cậu là...
- Minaho Kazuto, gọi tôi là Minaho là được rồi.
- Minaho-kun, cậu cho tôi biết tại sao tôi lại ở đây được không?
- Được thôi, vì nếu cậu biết mọi chuyện thì cậu có thể giúp chúng tôi được.
- Giúp? Chỗ các cậu xảy ra chuyện gì à?
- Chuyện khá dài nên mong cậu chú ý lắng nghe. Nếu cậu có gì muốn hỏi thì đợi tôi kể hết rồi hỏi cũng được.
Tôi gật đầu và Minaho bắt đầu câu chuyện của cậu ta
- Thành phố chúng tôi là một trong những thành phố thực tế ảo. Nó là nơi liên thông các không gian ba chiều khác. Nơi đây từ lâu đã ứng dụng những tiến bộ khoa học - kĩ thuật tiên tiến. Nhiều người gọi đây là "thành phố của tương lai. Nhưng gần đây một công trình mang tính chất khủng bố đã được xây lên. Đó là Breaking Tower - nơi đây sẵn sàng cho những tên tội phạm đã mãn hạn tù vào đây để trở thành những tên sát thủ chuyên nghiệp nhất. Những tên giáo sư điên cũng vào đây để lật đổ mọi thứ trong Galaxy City này. Tháng trước, bọn chúng vừa lập ra kế hoạch làm cỗ máy Breaking Machine. Nếu theo những gì chúng tôi biết thì một khi cỗ máy đó mà hoàn thành thì Galaxy City sẽ sụp đổ trong 1 giây. Trường Galaxy University được giao nhiệm vụ là tìm mọi cách không kế hoạch quái quỷ hoàn thành. Nhưng khổ một nỗi là các giáo sư trong trường chúng tôi đã bị Saki Yukimura mua chuộc để làm cho hắn ta. Tiền lương khá rộng rái nên mọi người đều bị hắn thôi miên. Mạng sống của thành phố này đang bị đe dọa, hi vọng cậu có thể giúp chúng tôi vượt qua khỏi cơn khủng hoảng này."
- Thế cảnh sát không vào cuộc à? - Tôi hỏi
- Họ đã bị mua chuộc rồi, những kẻ dám chống lại hắn ta chỉ có nước chết. Ba tôi cũng tham gia điều tra vụ này nhưng ông đã ...
- Thế các không gian mà Galaxy City hướng đến là gì?- Tôi đổi chủ đề
- Những không gian thực tế ảo không bao giờ có giới hạn. Galaxy City là trung tâm của sự chi phối đó.
- Tôi tham gia vụ này, được chứ?
- Ok!
Tôi chợt nhìn ra cửa sổ, những con phố quen thuộc bỗng lu mờ đi để nhường cho địa điểm tiếp theo - Galaxy City.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro