Ngoại truyện 2 | Qu'est-ce que l'amour? | Tình yêu là gì? - 03
Les Phénakistoscopes | Đĩa động họa | Ngoại truyện 2: Qu'est-ce que l'amour | Tình yêu là gì? – phần 03
Author: Émilie
Genre: Bromance / Boyloves, Fantasy, AU, Hurt/Comfort, Family, Fanfiction (Đại Lý Tự thiếu khanh du), Crossover (Đại Lý Tự thiếu khanh du / Đồng nhiễm sắc tố)
Pairings: Khưu Khánh Chi x Lý Bính
Summary: Lý Bính tự hỏi, tình yêu là gì, tại sao khi nhìn thấy Khưu Khánh Chi, trái tim lại đập liên hồi?
Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi
Warning: Phần ngoại truyện tập trung vào Khưu Khánh Chi, Lý Bính và phát triển tuyến tình cảm, có một số cảnh tán tỉnh nhẹ nhàng, không giống tình anh em, bromance trong các fanfiction trước. Vui lòng cân nhắc khi tiếp tục.
A/N: Các mô tả về cơ quan cấu âm, cách phát âm của tiếng Pháp dựa trên trải nghiệm cá nhân, không phải dựa trên tài liệu chuyên ngành vì thiếu tài liệu và thiếu kỹ năng đọc hiểu và phân tích tài liệu chuyên ngành bằng tiếng Pháp. Thêm vào đó, nhân vật trong fanfiction là người mới học, không chuyên ngành ngôn ngữ, có thể một số mô tả quá chuyên môn sẽ khiến em ấy khó hiểu, và bản thân người chỉ tiếng Pháp cho em ấy cũng không phải là chuyên ngành nên không biết những thuật ngữ chuyên ngành trong cơ quan cấu âm để phát âm. Chỉ đơn giản là dạy, phát âm và mô phỏng. Tuy nhiên, nếu phát hiện sai sót nghiêm trọng, hy vọng bạn có thể góp ý để mình chỉnh sửa.
Đây là AU hiện đại.
.
.
.
Mùa hè trời sáng lâu, dẫu cho là năm sáu giờ chiều rồi trời vẫn cứ sáng bừng bừng, hai người học tiếng Pháp từ nghiêm túc tới không nghiêm túc nữa rồi chòng ghẹo nhau rồi lại nghiêm túc, khi ngẩn lên thì phát hiện ra nắng ngoài kia chuyển sắc cam đỏ, tràn lênh láng trên bầu trời thành phố. Ây, họ hứa là đi thủy cung chơi với nhau. Chuyện này vốn là do Lý Bính giận Khưu Khánh Chi nên nói là mình thích cá, ai ngờ Khưu Khánh Chi thực sự vào hùa với y, đưa y đi xem cá thật. Nói đi cũng phải nói lại, đây có lẽ là thời gian hiếm hoi trong suốt hơn một ngàn năm, họ lại được thảnh thơi cùng với nhau, chẳng làm gì cả, chỉ ở cùng với nhau thôi. Cả hai người họ hơi luyến tiếc, muốn ở cùng với nhau lâu hơn một chút, Lý Bính muốn nghe tiếng trái tim Khưu Khánh Chi và trái tim mình cùng đập nhanh mất kiểm soát, thêm một chút nữa. Tim cùng đập nhanh nhưng không ai trong số họ thực sự dừng lại hỏi đối phương vì sao lại như thế.
Hai người ăn uống xong xuôi ở một nhà hàng sushi mà Khưu Khánh Chi đặt bàn từ trước, Lý Bính được ăn cá no đến cười tít cả mắt mèo, yên ổn rồi Khưu Khánh Chi mới đưa y đi. Lý Bính vừa mong chờ, vừa e ngại. Trước đây y nhiều bệnh, trừ Thần Đô rất ít khi đi chơi, vậy nên không biết cái gọi là đại dương trông nó sẽ như thế nào. Khi ngủ say rồi tỉnh lại, y cũng càng không đi đâu trừ thôn Tú Cầu, cục cảnh sát, nhà Khưu Khánh Chi, bệnh viện, phòng khám. Cuộc sống hiện đại không giống như trước kia, chỉ là di chuyển từ một cái hộp này sang một cái hộp khác, những cái hộp được trang trí khác nhau. Mà thật thì Khưu Khánh Chi bận rộn, không tiện đưa y đi, nói thì từ lúc y gặp lại anh, Khưu Khánh Chi vừa phải tất bật lo chuyện của mình, vất vả nhặt lại đống ký ức trải dài trên đường thời gian lại vừa phải lo cho chuyện của y nữa. Mặc dù đã qua một cuộc đời mới, Lý Bính vẫn tự thấy Khưu tướng quân phải lo lắng quá nhiều chuyện, chỉ có điều giờ anh có người để san sẻ, không phải im lặng gánh vác một mình như trước đây nữa. Lý Bính cảm thấy tâm linh như được an ủi, y đang trải qua một cảm giác bình yên nhất sau nhiều năm lưu lạc và cô đơn.
Thủy cung mà Khưu Khánh Chi đưa y tới vừa là thủy cung duy nhất ở thành phố A, cũng vừa là nơi lớn nhất cả nước. Tuy nhiên, để đảm bảo người tới tham quan có trải nghiệm tốt nhất, thủy cung luôn giới hạn số lượng người trong một khoảng thời gian nhất định. Tối thứ bảy đông đúc, để có thể mua được vé tối thứ bảy, Khưu Khánh Chi đã phải đặt trước cả tuần lễ, tất nhiên để Lý Bính cảm động, anh cố tình không nói đến việc là do mình lợi dung quan hệ tay trong để mua được hai cái vé này đâu ấy. Dù có là giới hạn người thì đoàn người dạo chơi bên ngoài tòa nhà vẫn rất nhiều, Lý Bính không hẳn là không quen với nơi đông người, nhưng lần đầu thấy một "cái hộp" nhộn nhịp như thế, vậy nên cứ ngó xung quanh, hết vòng này tới vòng khác. Khưu Khánh Chi thấy y nhìn ngó xung quanh, len lén cầm lấy tay y, bàn tay đan chặt với bàn tay để Lý Bính không có cơ hội giãy ra, kéo y sát vào người mình rồi mới tiến lên phía trước. Lý Bính có thể đánh hơi, không thể đi lạc được, nhưng mà cứ nhìn ngó xung quanh thì anh sợ y vấp ngã hoặc có ai đó va vào người y.
Lý Bính làm như không thấy hành động nắm tay đan vào nhau của anh, còn nương theo đoàn người, nép sát vào Khưu Khánh Chi một chút, dù không có Khưu Khánh Chi, y cũng không thích mình đâm vào ai đó. Nhưng mắt y vẫn kín đáo đảo vòng quanh chứ không có nhìn đường, Khưu Khánh Chi bất đắc dĩ ghé vào tai y nói nhó: "Nhìn dưới chân, nhìn phía trước cậu đó, vấp ngã là đi tập tễnh bây giờ."
"Ngoài cái lần bị anh ném trúng, tôi chưa đi tập tễnh bao giờ."
Lý Bính nghe rõ từng lời, lập tức quay lại, ngước mắt lên nhìn anh, rất là kiên quyết mà nhả từng chữ một rồi làm bộ nguýt anh một cái. Khưu Khánh Chi đương nhiên nhớ ra Lý Bính nói chuyện ném là ném cái nào, đành phải xoa xoa cái mũi của mình như thể rất là ngại, lâu như thế rồi vẫn ghi thù, đúng là trí nhớ siêu tốt luôn ấy.
"Chuyện qua lâu lắm rồi, đừng nhắc lại nữa."
Lý Bính lắc đầu, chính xác y đang trong mạch suy nghĩ của mấy câu chuyện ngày trước thì Khưu Khánh Chi lại nói đến chuyện đi tập tễnh đó mà, còn vì sao lại nghĩ đến chuyện ngày trước à, Lý Bính lắc lắc cái tay Khưu Khánh Chi đang nắm của mình, anh bị y kéo lại cũng dừng lại, cúi đầu nghe: "Đúng là đã lâu lắm rồi đấy, nhưng mà, anh nhìn xem... cảm giác như tôi đang ở Thần Đô vậy. Xung quanh tôi có rất nhiều người quen."
Khưu Khánh Chi cũng dừng lại, dựa theo con ngươi y chuyển động cũng nhìn xung quanh một lượt. Đúng là bằng cách này hay cách khác, họ cũng giống như Lý Bính và Khưu Khánh Chi, sống một cuộc đời mới ở thời đại này. "Người kia kìa.", đương ở chỗ đông người, Lý Bính không dám chỉ tay, chỉ đánh mắt một cái để Khưu Khánh Chi nhìn theo hướng của mình. "Trước đây là nhân chứng trong vụ án của Đại Lý Tự, cô ấy tên là Khấu Nương, người bên cạnh cô ấy là Tần Hoàn, trước đây là người yêu của cô ấy. Về sau cô ấy bị Hắc La Sát ám hại."
Phía đó là một cặp nam nữ, cô gái đeo trên tay một cái vòng họa tiết hình hoa đỗ nhược màu xanh cổ vịt, cầm một xiên hồ lô ngào đường, đang vui vẻ kể lại một câu chuyện gì đó cho chàng trai bên cạnh nghe, chàng trai nọ quần áo sạch sẽ, khuôn mặt sáng sủa, nhưng có vẻ hơi chậm chạp, có những đoạn cô gái ấy phải kể lại hai lần chàng mới gật đầu ý là đã hiểu rồi. Họ cùng đứng ở cửa soát vé, cô gái ấy ghé vào tai chàng trai, chỉ thì thào thôi nhưng Lý Bính nghe rất rõ ràng: "Lần sau không phải tiêu tốn như vậy đâu, anh biết vé thứ bảy đắt lắm có biết không hả?"
Chàng trai ấy mỉm cười dịu dàng, xoa đầu cô gái: "Không sao cả, đây là buổi biểu diễn đầu tiên, anh mua cho anh trai một cái áo mới, cũng muốn đưa em tới đây, xem sứa mặt trăng. Sau này còn nhiều cơ hội biểu diễn khác nữa. Không tốn một chút nào."
"Sứa mặt trăng?", Lý Bính nghe trộm, nhưng lại bị cuốn theo, buột miệng mà thì thầm. Khưu Khánh Chi dựa sát vào y, cũng đang nhìn, cũng bị cuốn theo cặp nam nữ kia, đưa tay lên tự nhiên xoa đầu y.
"Ừ, hôm nay thủy cung mới mở rộng, có thêm một khu vực mới chỉ toàn là sứa mặt trăng.", thế nên vé ngày thứ bảy vào thủy cung lại càng khó mua. Mặc dù không phải ngày đầu tiên giới thiệu những khu vực mới trong thủy cung, nhưng vẫn là trong tuần đầu tiên, ai cũng muốn được ngắm những sinh vật kỳ lạ và mới mẻ dưới đáy biển sâu. Lý Bính gật đầu một cái, cảm giác cái lúc xoa đầu mình, tim của Khưu Khánh Chi lại đập nhanh, cứ như là chột dạ, vậy tức là anh biết là anh xoa đầu y, thế nhưng làm bộ như là vô tình. Rồi y lại tự hỏi, Trần Hoàn khi xoa đầu Khấu Nương là biết hay chỉ làm theo thói quen, khi ấy trái tim có đập nhanh hay không?
Khưu Khánh Chi thấy Lý Bính vẫn cứ ngó nghiêng thì lại thì thào vào tai y: "Không phải tôi kể cho cậu rồi à, cái lúc tôi lấy lại ký ức, khi đi trên đường cũng gặp rất nhiều người quen, cứ như đang ở Thần Đô vậy. Nhưng họ đã có cuộc sống mới, ít nhất họ vẫn đang sống."
Ừ, ít nhất là cuộc sống hiện tại, họ vẫn đang sống, có thể là sống bù lại nuối tiếc trong quá khứ, hoặc vì họ muốn tận hưởng vẻ đẹp của thế gian đến những giây phút cuối cùng, dù là vì lý do gì, họ cũng giống như trong quá khứ, mong muốn một cuộc đời bình an, được yêu thương, được trân trọng. Nghĩ tới đó, Lý Bính chợt khựng lại: "Nhưng mà, anh có phát hiện ra không, ngoài Trần Cửu, tôi chưa từng gặp những người ở phe đối lập với chúng ta ngày trước."
Khưu Khánh Chi nhíu mày, Lý Bính thì vẫn nhăn nhó mà suy nghĩ: "Như là Lai Trọng Thư, những người trong Vĩnh An Các, Nữ Đế, Vương Chất, nói chung là những người đó."
"Nhất Chi Hoa khi sống một kiếp mới chỉ là một con mèo thôi, cậu có nhớ không? Vậy nên họ không nhất thiết cứ phải là người, với cả không nhất thiết phải cũng là tuổi đó, họ chỉ có một cái gì đó tương đồng với quá khứ thôi. Cậu còn gặp cả những người trước kia không hề gặp là thầy Ân và giáo sư Khương mà. Vậy nên việc gặp lại ai đó là duyên, không gặp lại họ cũng là duyên. Việc tái sinh, đầu thai, sống lại vốn không có quy luật."
"Hay là cậu nhờ Lý cục phó cho xem danh sách phạm nhân trong mấy năm gần đây của thành phố A ấy, biết đâu lại có."
Lý Bính gật gù, cho là có lý, nhưng bản thân y không thấy yên tâm lắm, cảm thấy mọi việc suôn sẻ quá mức, tỉnh lại là có thể gặp được Trần Thập và Khưu Khánh Chi, Khưu Khánh Chi còn có toàn bộ những ký ức cũ, sau đó được thầy Ân và giáo sư Khương giúp đỡ, gặp lại được cả Lý Tắc, bây giờ y lại học tập ở cục cảnh sát, giống y hệt như trong quá khứ làm việc ở Đại Lý Tự vậy. Nhưng đúng là không thể nghĩ được nhiều như thế, y có thể suy luận nhưng không nắm được toàn bộ cách thế giới vận hành, có lẽ nên nghe lời Khưu Khánh Chi, bớt suy nghĩ lại môt chút. Chỉ có Khưu Khánh Chi nghe thấy y nói thì trong đầu lại bắt đầu điên cuồng phân tích, mặc dù ở thế giới này muốn mất mạng thì hơi khó, nhưng mà sợ thì vẫn phải sợ. Lý Bính vẫn cứ thích dấn thân vào nguy hiểm cơ ấy.
Nhưng suy nghĩ thêm nữa thì cũng không để làm gì, Lý Bính đã thả lỏng bản thân rồi níu tay anh kéo về phía cổng soát vé, chuẩn bị đi vào thủy cung. Khưu Khánh Chi đang đan tay với y, đành phải quẳng lo nghĩ ra sau đầu, thôi thì trời sập tới đâu mình chống tới đó, anh cao hơn Lý Bính một chút, nên sẽ thay y chống một chút, huống hồ bây giờ cả anh và cả y đều không phải là những đứa trẻ bơ vơ như ngày đó.
Lối vào thủy cung làm dạng ống, xung quanh toàn là kính, bên trái, bên phải, phía trên đầu đều là màu xanh dương thăm thẳm, sâu hun hút như thực sự ở dưới đáy đại dương. Hiệu ứng thị giác khi mới bước vào khiến Lý Bính kinh ngạc, mở to hai mắt, quay sang nhìn Khưu Khánh Chi: "Có phải ở dưới đáy đại dương là thế này không?"
Ý Lý Bính hỏi thời gian Khưu Khánh Chi còn làm một con sứa, nhưng thật thì ngày đó anh nhớ mình vô tri dữ lắm, cứ nương theo dòng hải lưu mà trôi, trôi rồi lại trôi. Có lẽ vì chẳng còn Lý Bính nữa nên sứa mặt trăng không cần có mắt mũi, chẳng cần nhìn thế gian, chỉ tập trung lưu giữ ký ức, đăp nặn, sửa sang những đoạn ký ức đã bị lãng quên. Anh lắc đầu: "Thực sự không nhớ, lúc đó không có cậu nên có lẽ không cần nhìn ngắm thế gian. Còn đại dương trong mơ thì cũng như vậy thôi, tôi ở trong một không gian chỉ toàn là kính.".
Lý Bính vừa nghe anh kể chuyện, mắt vừa nhìn ngó xung quanh, màu xanh biêng biếc và những đàn cá đầy màu sắc phản chiếu trong đáy mắt lấp lánh của y, Khưu Khánh Chi lén nhìn ánh mắt ấy rồi quay đi, rồi lại không nhịn được, lại dừng lại ngắm nhìn. Lý Bính có thể là đứa nhỏ đầu óc nhanh nhạy, nhưng với những khung cảnh kỳ lạ của thế gian thì chắc chắn luôn cảm thấy hiếu kỳ. Từ nhỏ y ốm yếu, ít đi xa. Ba năm làm mèo lưu lạc thì không có tâm trạng nhìn ngắm núi sông, mà sau đó công việc ở Đại Lý Tự bận rộn, lại càng không có. Mà liền sau đó, còn quá nhiều biến cố ập đến, Khưu Khánh Chi nghĩ đến ngày đó chỉ là một ít phấn hoa tú cầu, Lý Bính đã cuộn trong lòng mình vì đau, vậy năm đó ở trong cung đã chịu đau đớn thế nào chứ. May mà vẫn có Minh Kính Đường ở với y. Khưu Khánh Chi yên lặng nhìn ngắm y, tâm tình tựa như chìm vào đáy biển sâu vô tận, lềnh bềnh sóng nước. Chỉ có điều anh sợ mình làm phiền đến Lý Bính, nên chỉ giả bộ như vẫn rất bình thường, bàn tay đan vào bàn tay Lý Bính không siết mạnh, không vuốt ve, thời gian y có thể vui vẻ như ngày thiếu niên ấy tưởng mất đi vậy mà giờ có lại được, thật sự quá trân quý.
Sau khi bị choáng ngợp với màu xanh sâu thăm thẳm dưới đáy đại dương, Lý Bính bắt đầu chú ý đến cá bơi xung quanh mình. Có lẽ y thích cá là thật, bao gồm cả cá nấu và cá sống. Ánh mắt y liên tục lượn vòng theo những con cá sặc sỡ bơi trong làn nước trong vắt, mỗi lần nhìn thấy một con cá khác lạ lướt qua, ánh mắt y lấp lánh như nhìn trời sao, bỗng nhiên thấy sao băng xẹt qua một cái. Vì đặc tính của từng loài cá khác nhau, mỗi loài được nuôi ở trong một khu vực khác nhau, kèm theo đó là một tấm bảng giới thiệu, loài này là loài nào, đặc tính ra sao, hình dáng thế nào. Lý Bính kéo tay Khưu Khánh Chi, tỉ mỉ quan sát từng con cá đang bơi, rồi đọc cả thông tin, rồi lại tìm chúng ở trong bể. Khưu Khánh Chi điều chỉnh lại tâm tình của mình, thi thoảng chỉ cho y mấy con cá mà y tìm mãi không thấy. Lúc tới đây lần đầu, Khưu Khánh Chi cũng y hệt như Lý Bính, cũng đọc thông tin rồi tìm mấy con cá trong bể, tìm đến vui vẻ, tưởng mình có thể đứng cả ngày quan sát mấy con cá nhiệt đới sặc sỡ sắc màu, bơi qua rồi bơi lại.
Vui vẻ đến mức y quên mất việc lắng nghe tiếng tim đập rộn ràng của hai người, quên mất việc họ dường như đang dựa sát vào nhau, là cái khoảng cách mà bình thường hai người chắc chắn sẽ cảm thấy má mình nóng rồi đỏ lên mà chẳng rõ lý do.
.
.
.
Mất một thời gian rất lâu hai người mới đi dạo một vòng hết thủy cung, sau đó đến khu vực sứa mặt trăng. Khưu Khánh Chi bảo sứa nói chung thì cũng không có gì đặc biệt đâu, cùng là cái loại trong suốt, di chuyển bằng cái mũ trên đầu, trôi theo nước thôi, đa phần các thủy cung sẽ dùng mấy đứa nhỏ để tạo hiệu ứng hình ảnh đó.
"Nếu thích cá, sứa với mấy đứa nhỏ động vật biển, hôm nào tôi đưa cậu tới Viện Hải Dương học. Mà phải hôm nào thật rảnh cơ ấy, Viện Hải Dương học gần biển, khởi hành từ thôn Tú Cầu sẽ gần hơn nhiều. Ở đó có nhiều tư liệu chuyên sâu, mẫu vật trưng bày không đánh vào thị giác nhưng đảm bảo vẫn rất cuốn hút. Trước đây học về động vật biển tôi thường tới đi đọc tư liệu và nghiên cứu."
"Thật hả, thế thì tôi mong lắm đấy. Nhưng nghe kể thì có vẻ xa nhỉ?"
"Không xa lắm, nhưng tốt hơn hết là đi qua đêm, sao trời ở Viện Hải Dương học rất giống với sao trời đại mạc tôi nhìn thấy khi đi chinh chiến. Thi thoảng ngẩng đầu lên tự hỏi sao bầu trời này quen thế, hóa ra đã nhìn thấy nhiều lần lắm rồi."
Lý Bính bật cười rồi bước vào khu của sứa mặt trăng. Hai người mải tôi một câu, anh một câu, vậy nên khi phát hiện ra bản thân mình đang nắm tay đối phương rất chặt, rồi dựa vào nhau rất sát thì bàn tay cả hai đã toàn là mồ hôi. Lý Bính chột dạ, buông tay anh ra, Khưu Khánh Chi cũng để tùy ý y, ở đây không đông đúc như mấy bể cá ngoài kia, Lý Bính chạy nhảy cũng tự do hơn.
Đúng như Khưu Khánh Chi nói, sứa mặt trăng không phải loài động vật hiếm lạ dưới đáy đại dương, nhưng vì nó là sinh vật dưới biển, vậy nên khiến con người tò mò, muốn quan sát và tìm hiểu về nó nhiều hơn. Để tạo ra hiệu ứng thị giác, sứa mặt trăng được để trong một cái bể lớn và ba cái bể nhỏ, bể lớn tạo ra hiệu ứng trong suốt, tựa như đang bơi cùng sứa mặt trăng, mà bể nhỏ để giúp khách tham quan quan sát sứa mặt trăng kỹ hơn. Lý Bính nhìn sứa mặt trăng trước mặt, quay đầu hỏi Khưu Khánh Chi.
"Tôi không nghĩ trông chúng nó lại lười nhác thế này."
Lý Bính bất ngờ cũng phải thôi, không phải lần đầu nhìn thấy sứa mặt trăng, nhưng đúng là lần đầu nhìn thấy một đàn thế này. Bình thường chúng nó không di chuyển, chỉ dựa vào lực đẩy của nước để tiến lên, nếu chỉ nhìn đơn lẻ một con thì không thành vấn đề, nhưng nhìn cả một đàn bất động như mấy cái dù trôi trong nước, thi thoảng mới có một đứa chuyển động thì đúng là... ngạc nhiên thật. Bảo sao mấy đứa nhỏ chỉ vào khu sứa mặt trăng một lúc rồi đi ra, vì thực sự trông chúng nó cực kỳ uể oải. Trái lại, Khưu Khánh Chi lại rất thích, cảm giác chậm rãi lười nhác như mèo nhỏ phơi nắng ấy.
"Trong mơ, con sứa bơi về phía tôi to gấp mấy lần mấy đứa này ấy, chắc vì ký ức đó nhiều quá."
"Bảo sao anh hôn mê lâu thế, đợi nó bơi về phía mình chắc hết cả một ngày.", Lý Bính chỉ mở mắt nhìn sứa mặt trăng, con ngươi không chuyển động vì mấy đứa trong bể cũng không chuyển động luôn, y thản nhiên đáp lời Khưu Khánh Chi.
Khưu Khánh Chi nín cười, tiến lại gần Lý Bính đang ngẩn ra nhìn sứa mặt trăng trôi nổi trong bể, thì thào khe khẽ vào tai y, "Trước khi hôn mê, tôi đã nhớ ra một vài sự việc, tỉ như cội nguồn của quốc chiến năm ấy, vì sao tôi lại thành tướng quân, vì sao lại cắt đứt với cậu và gia đình họ Lý, nhớ tới Nhất Chi Hoa và chuyện thuốc giải trên chuôi dao giết thú Phong Sinh. Chỉ có một điều duy nhất tôi vẫn không hiểu được, ấy là vì sao tôi và cậu lại có liên hệ với nhau. Tỉ như quan hệ của chúng ta khăng khít tới mức nào đó."
Tức là tại thời điểm đó, Khưu Khánh Chi không có ký ức về chuyện khi còn là thiếu niên của bọn họ.
Lý Bính không biết vì sao anh lại kể những chuyện này, chỉ vừa tập trung lắng nghe, vừa rời mắt đi, tiến lại nơi có một bể sứa mặt trăng nho nhỏ. Trong bể chỉ có khoảng vài ba con sứa, lơ thơ trôi nổi trong nước lững lờ, tựa như quá khứ của họ cứ trôi trong khoảng thời gian đằng đẵng ấy.
"Thế cuối cùng, Khưu tướng quân đã biết quan hệ của chúng ta khăng khít ở mức nào thế?"
Lý Bính tự nhiên đặt một câu hỏi, còn mắt vẫn mở to, dán vào một con sứa mặt trăng đang trôi, trong mấy con sứa này, con này trông có vẻ hoạt bát nhất, ít nhất là nó chịu chuyển động cái tán của mình, không chịu để nước đẩy nó đi, cứng đầu y hệt Khưu tướng quân. Khi y đặt câu hỏi này, trái tim y đã đập nhanh hơn một chút, vậy nên y muốn dùng việc nhìn ngắm cái gì đó để phân tán sự chú ý của trái tim. Nhưng y đợi mãi, đợi mãi, không thấy Khưu Khánh Chi trả lời. Mà khi Lý Bính tìm xem Khưu Khánh Chi đang ở đâu thì thấy anh ở bên kia của bể cả, chăm chú nhìn theo ánh mắt Lý Bính, đuổi theo con sứa mặt trăng không hề lười nhác kia.
Khưu Khánh Chi nhìn sứa mặt trăng phản chiếu trong mắt y, mà Lý Bính cứ ngây người, đột nhiên nhớ tới một bài hát mà lần trước y nghe được. Y nhớ rằng lần đó chỉ tò mò đánh một câu hỏi "tình yêu là gì" để tìm kiếm câu trả lời, hy vọng có thể có được manh mối hoặc được ai đó trả lời cho y, thế nhưng kết quả trả về là một video ca nhạc. Trong đó có một phân cảnh, hai người cũng nhìn nhau qua một bể cá như thế này, phân cảnh này giống với phân cảnh trong một bộ phim nổi tiếng khác, mà tại thời điểm đó, hai nhân vật chính nhìn nhau, bắt đầu rung động vì đối phương. Mà trong video ca nhạc đó, các cô gái ấy cũng hát rằng, tôi muốn biết, thực lòng muốn biết, tình yêu là thế nào, tình yêu là gì. [*]
[*] MV: What is love? – Twice, phân cảnh mô tả là môt phân cảnh dựng lại phỏng theo phim Romeo and Juliet bản 1996, diễn viên Leonardo DiCaprio và Claire Danes.
Không nhận được câu trả lời như mong muốn, hay chính xác ra câu hỏi tình yêu là gì ấy không hề có câu trả lời, chỉ có bản thân người trong cuộc cảm nhận được khi nào thì nó tới. Nhưng tại cái giây phút Khưu Khánh Chi dịu dàng nhìn vào mắt y, xuyên qua bể sứa mặt trăng, ánh mắt đượm tháng năm của Khưu tướng quân và Khưu Khánh Chi của hiện tại hòa vào làm một, Lý Bính chợt cảm thấy, họ không phải là rung động, đây không phải là khởi đầu của rung động, cảm xúc kỳ lạ ấy cũng không thể gọi tên.
Mà cái cảm xúc kỳ lạ ấy đã nhen nhóm từ lâu thật lâu chứ không phải ở khoảnh khắc này, không phải là một tháng, hai tháng, không phải mười năm, hai mươi năm, không phải chỉ là họ cách nhau một cái bể sứa mặt trăng mà không bắt được tâm tình đối phương. Mà là cảm xúc được tích lũy từ... từ ngày đầu tiên họ gặp gỡ. Giống như Khưu Khánh Chi muốn bảo vệ Lý Bính từ ngày đầu tiên, Lý Bính cũng muốn đồng hành với anh từ ngày đầu gặp gỡ. Đó là thứ cảm xúc tích lũy của hơn một ngàn năm, trải qua thời niên thiếu vô tư, trải qua sóng gió cuộc đời, qua đau thương tĩnh lặng, qua trôi nổi tháng năm, gập ghềnh của trời đất.
Không thể gọi là tình yêu, mà có khi còn là nhiều hơn cả như thế.
Vì đứng cách nhau một bể sứa mặt trăng, ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt của người kia, Lý Bính và Khưu Khánh Chi đều không biết ai đã đỏ mặt, ai là người đỏ mặt trước, cũng như họ không biết ai là người rung động trước, ai là người cố chấp muốn kéo dài, muốn duy trì đoạn tình cảm này. Vào lúc đó, Lý Bính nghe thấy tiếng tim mình đập và cảm giác xung quanh như chẳng có người, chỉ còn tiếng thì thào như có như không của Khưu Khánh Chi.
"Tôi không biết phải gọi là khăng khít ở mức độ nào, nhưng thứ hơn một ngàn năm sứa mặt trăng trân trọng, gìn giữ, nâng niu, bảo vệ và mong muốn tái sinh, là ký ức và cảm xúc của Khưu Khánh Chi về Lý Bính, từ những ngày đầu tiên."
Vậy nên thứ họ nhìn thấy qua sắc xanh thăm thẳm như là biển khơi ấy, là ánh mắt chân thành của đối phương.
.
.
.
Rời khỏi khu sứa mặt trăng, Lý Bính vẫn cảm thấy lâng lâng, chân đi trên mặt đất như không phải là chân của mình, lời mà Khưu Khánh Chi nói với y, dù không trực tiếp nhưng còn vô tình giải thích được những câu hỏi trước đây y hỏi anh, ấy là vì sao anh muốn bảo vệ Lý Bính, cũng giải thích những cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng hai người mỗi lần họ ở gần nhau. Trước đây Lý Bính vẫn nghĩ rằng cảm xúc đó là do y cảm mến tính cách ngay thẳng của Khưu Khánh Chi, sau là vì khâm phục người hùng của mình, sau nữa là cảm giác quyến luyến khi gặp lại sau nhiều năm xa cách, nhưng sau khi tất cả những tình cảm ấy trôi qua, thứ lắng đọng lại là thứ y chẳng thể gọi thành lời. Thứ khiến cho Lý Bính rõ ràng chẳng có lý do gì để nán lại bên Khưu Khánh Chi đột nhiên thấy luyến tiếc khi rời đi, muốn thời gian ở cùng với anh nhiều hơn một chút.
Khoảnh khắc nhìn ánh mắt dịu dàng của Khưu Khánh Chi qua bể sứa mặt trăng, có lẽ có cảm xúc nào đó trong họ cũng nhen nhóm đâm chồi, mà không phải là cái rung động của lần đầu gặp nhau hay lần đầu biết đến tình yêu. Mà có lẽ là lần đầu nhận ra có một thứ tình cảm không tên đã luôn cắm rễ trong lòng họ từ lâu như thế, cội nguồn của những điều khiến họ muốn lại gần đối phương, muốn đồng hành với đối phương.
Mà nhận ra thứ tình cảm ấy, trong lòng lại càng bối rối, không biết phải đối mặt với người kia thế nào. Lý Bính cúi đầu suy nghĩ, mà Khưu Khánh Chi cũng nhạy cảm phát hiện ra Lý Bính khác thường, mà chính anh cũng khác thường, thế nên chỉ nói rằng Lý Bính đợi anh một chút, anh đi mua nước lạnh.
Ừ, đúng là họ cần nước lạnh.
Lý Bính tựa lưng vào tường, ngoan ngoãn đợi Khưu Khánh Chi, trong khi mắt vẫn theo thói quen, đảo qua đảo lại nhìn xung quanh. Ở trong này không nhiều người như ở ngoài hành lang trước cổng soát vé, vậy nên y không gặp nhiều gương mặt quen nữa, nhìn xung quanh chỉ là để... bình tĩnh lại một chút trước khi Khưu Khánh Chi quay lại. Họ vẫn cần phải về nhà mà, đúng không? Vẫn cần phải nói chuyện với nhau, nếu y cứ rối loạn mãi như thế thì không biết không khí có thể gượng gạo đến mức nào nữa.
Lý Bính nhìn quanh nhìn quẩn, tầm mắt đột nhiên đụng phải một gương mặt, trong phút chốc ấy, khuôn mặt Lý Bính tái nhợt.
.
.
.
Khưu Khánh Chi đi mua nước, quay lại vị trí cũ không còn thấy Lý Bính đâu nữa. Anh nhìn xung quanh, không thấy y đầu. Tình huống này rất kỳ lạ, Lý Bính sẽ không bao giờ rời đi mà không báo với anh một tiếng, kể cả hồi hai người còn là trúc mã, Khưu Khánh Chi kiểm tra điện thoại, không một tin nhắn. Anh bấm số gọi y, thế nhưng điện thoại báo không liên lạc được. Hết cách, Khưu Khánh Chi đành phải mở định vị cái vòng của Lý Bính lên. Vòng này anh chuẩn bị từ ngày Lý Bính bị thương, vì muốn ít nhất là mỗi lần y mạo hiểm, anh có thể định vị được y đang ở chỗ nào. Từ đó đến giờ thực sự chưa có dùng đến, phần vì không muốn mình phải xâm phạm tự do của y, chỉ muốn dùng khi thực sự cần mà thôi. Thêm vào đó, để đảm bảo Lý Bính biết khi nào anh dùng vòng định vị, Khưu Khánh Chi nhờ thầy Ân cài thêm một con chip, tức là khi anh khởi động định vị hoặc truy cập ứng dụng, cái vòng sẽ rung nhẹ, báo cho Lý Bính biết.
Định vị của vòng hiển thị ở một góc khuất rất lạ, nằm ngoài khu vực tham quan của thủy cung. Khưu Khánh Chi không nghĩ nhiều, cũng không quan tâm lắm tới việc rốt cuộc xung quanh Lý Bính có người hay không, chạy vôi đi tìm. Thủy cung có nhiều lối rẽ ra ngoài, có những lối đi tương đối hóc búa, hướng đến những vị trí như phòng kỹ thuật, nhà kho. Khưu Khánh Chi rẽ vào một lối nhỏ, lần theo ánh sáng cho đến khi định vị nói rằng anh đang tiến gần đến vị trí của Lý Bính. Nhưng hành lang hoàn toàn trống trơn, nếu đi thẳng cũng không tìm thấy ai cả? Vậy Lý Bính trốn đi đâu.
Khưu Khánh Chi lần tìm trên tướng, tới một cái khe cửa nhỏ, giống như là chỗ để một số thiết bị vệ sinh thì bật mở ra. Bình thường cửa này luôn khóa, nhưng Lý Bính khi là mèo thì mở mấy cái khóa này mấy hồi. Khi mở cửa ra, đúng là thấy Lý Bính co người lại, tư thế rất đề phòng, mắt mèo màu vàng mở lớn nhìn anh. Thế mà Khưu Khánh Chi cảm giác như ai đó vừa đâm một mũi kim vào tim mình. Anh hạ giọng, dùng tất cả dịu dàng mà mình có thể gom góp được, gọi y: "Lý Bính à."
Khưu Khánh Chi vươn tay muốn chạm vào vai Lý Bính, nhưng y khéo léo tránh đi, lùi lại. Có điều, Lý Bính đang hoảng loạn như mèo trắng lạc nhà, vậy nên không để ý giẫm phải một cái chổi, hay một cái gì đó, ngã ngồi xuống đất. Khưu Khánh Chi bắt không kịp, đành phải chen vào trong với y. Một người còn đỡ, hai người họ ở không gian thế này, cực kỳ chật hẹp, mà có thể bất kỳ lúc nào cũng sẽ có nhân viên đi qua chỗ này, Khưu Khánh Chi càng lúng túng hơn. Lý Bính không cho anh chạm vào người, không muốn anh làm phiền y, nhưng y cứ như thế thì sẽ bị phát hiện bất kỳ lúc nào. Thế nhưng vì trong không gian chật hẹp như thế, mùi của Khưu Khánh Chi tràn vào cái mũi mèo cực kỳ nhạy cảm của Lý Bính, Lý Bính không lùi nữa, Khưu Khánh Chi chớp lấy thời cơ, đưa tay lên, bịt kín mắt y: "Mắt cậu chuyển màu rồi, tôi che đi giúp cậu một lát thôi."
Thật may, trong thật nhiều câu hỏi, Khưu Khánh Chi lại lựa chọn không truy hỏi gì. Thực lòng thì, không phải truy hỏi thì cũng biết, Lý Bính đã gặp một ai đó, khiến y sợ hãi, mà người này có lẽ xuất hiện sau khi Khưu Khánh Chi ra đi bởi trong trí nhớ của anh, Lý Bính của những ngày anh còn sống dù là ngập tràn hạnh phúc hay im lặng ôm lấy đau thương cũng chưa hề sợ hãi, lúc nào cũng rực rỡ như là nắng mùa xuân xuyên qua tán lá.
Khưu Khánh Chi bịt kín mắt y, nghe tiếng y thở đều rồi mới dần buông lỏng tay, lần này Lý Bính không tránh nữa, y để anh nắm lấy tay mình, cọ khẽ vào mu bàn tay như là an ủi, rồi để anh ôm lấy y. Khưu Khánh Chi thấy Lý Bính khẽ động giống như lẩn tránh, rúc đầu vào vai anh, hơi thở bất an phả vào ngực anh, động tác của Khưu Khánh Chi mềm hẳn đi, anh vuốt tóc cho y, xoa lưng y, ghé bên tai y thì thào: "Không sao rồi, có tôi ở đây. Mọi chuyện kết thúc rồi."
– Hết phần 3 –
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro