Chap 10: Nhập Môn

Bạch Dương trừng mắt nhìn A Vẫn đứng cách nàng năm bước chân, chắp hai tay phía sau lưng chắn đường với tư thế sẵn sàng tiếp chiêu bất cứ lúc nào. Bàn tay Bạch Dương siết chặt cây thương, mím môi tức giận.

"Ngươi muốn cản ta?".

Bạch Dương trừng mắt nhíu chặt lông mày, mũi chân dịch chuyển chậm dần chuẩn bị lao lên thì bỗng nhiên cơ thể nhẹ tênh biến mất, thoáng chốc cảm nhận cơ thể đã hạ xuống thứ gì đó êm nhẹ, bàn tay dần nhận được hơi ấm của da thịt mềm mại săn chắc.

Cơ thể nhỏ bé nữ hài nằm trọn trong lòng nam nhân, cái đầu nhỏ hơi nhích lên cùng tiếng kêu nhỏ: "Ai da".

Lòng Bạch Dương thầm mắng: "Lại chuyện quái quỷ gì diễn ra nữa vậy?".

Vừa ngẩng lên đã chạm vào con ngươi màu bạc rũ xuống dập tắt từng chút một ngọn lửa hừng hực trong con ngươi đỏ tươi của tộc nhân Liễu tộc. Tứ chi Bạch Dương thoáng chốc mềm nhũn, bàn tay cầm cây thương vô thức buông lỏng rơi xuống nền đất tạo nên âm thanh vang vọng.

Nam nhân dùng bàn tay to lớn kéo khuân mặt kinh hoảng của nữ hài lên.

"Liễu tộc đúng là... một bầy hổ hoang. Vương thích".

Xưa nay Liễu tộc xưng bá là tộc thiện chiến nhất, được ví như loài mãnh hổ xưng hùng, loài này lại cực kì hoang dã. Thời mới khai thiên lập địa, bộ tộc khắp nơi giao tranh với nhau, trong đó có Hồ tộc, Lang tộc và Liễu tộc là ba tộc chiến dũng mãnh trên đất liền. Về mưu lược gian xảo không tộc nào bằng Hồ tộc, về binh lược sức chiến không tộc nào sánh bằng Liễu tộc, về định hướng phát giác không tộc nào địch được Lang tộc. Từ khi Thiên Cung thành lập, Liễu tộc và Hồ tộc khuất dưới chân Vương Hoàng, riêng mình Lang tộc nhất ý không tuân lui về một phương ở ẩn.

Đôi môi nhỏ nữ hài dần chuyển động theo phản xạ: "Ngươi ngươi muốn gì?".

Hắn ta tách nhẹ đôi môi yêu mị ghé xuống vành tai Bạch Dương, hơi thở nhẹ của hắn chẳng khác gì con thú đang hít hà mùi của con mồi. Dù biết bản thân phải phản kháng lại nhưng tứ chi lại không thể hoạt động theo, một thứ cảm giác đã lâu lắm rồi Bạch Dương mới có thể hình thành lại và cảm nhận nó.

Ta muốn gì ư? 

"Ta-muốn-ngươi" Ba từ hắn nói như thay thế cho câu: Ta muốn tiểu mãnh hổ ngươi. Ngươi là của ta.

Khẩu khí của hắn đánh mạnh vào tâm trí Bạch Dương khiến cô run lên ớn lạnh, tròng mắt dần giãn ra, chính là cảm giác này, cảm giác sợ hãi.

Bạch Dương hoảng hốt vùng lên nhưng vẫn không thoát khỏi sự khống chế vô hình, miệng thều thào: "Ngươi..." Sau đó lại ngã xuống, đầu dựa vài hõm cổ trắng ngần của hắn, mùi hương hoa sứ dịu nhẹ làm cho mắt Bạch Dương càng lúc càng mơ hồ. Ánh mơ màng nhìn xung quanh đang chao đảo, mi mắt nặng trĩu.

Hình như nàng trúng.... mê thuật.
.

Mặt trời bắt đầu ló rạng, Hắc Kỳ Lân cọ đầu mình vào nam nhân mỹ mạo đang tựa lưng vào bụng mình, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Thấy hắn vẫn không phản ứng, Hắc Kỳ Lân tiếp tục dùng đầu cọ nhẹ vào người hắn lần nữa cho đến khi hắn cử động.

Thiên Bình mở mắt, nghiêng đầu về phía Hắc Kỳ Lân: "Ngươi muốn ta đi tìm tiểu tiên kia sao?".

Hắc Kỳ Lân chớp mắt tiếp tục cọ má vào khuôn mặt Thiên Bình. Hắn ra vẻ bất đắc dĩ ngồi lên, đưa tay xoa bờm Hắc Kỳ Lân, thở dài nói:

"Được. Ai bảo cô ta là tiểu muội yêu quý của tên Hoả Diệm Liên kia chứ".

Hắc Kỳ Lân gầm gừ lắc mạnh đầu đứng lên.

.

Tam Thiên Đạo được chia thành năm khu vực gồm: phía Đông dành cho đồ đệ mới nhập môn, phía Tây và Nam là khu vực của sư huynh sư tỷ, phía Bắc là khu vực cấm kị không ai được phép tiến lại gần dù một bước, trung tâm chính giữa năm khu vực là nơi của các bậc tiên nhân vi sư. Khu vực chính này còn tổ chức sự kiện lớn giữa bốn khu vực hay đại hội cho các môn đệ.

Sau khi nhập học được thời gian, đệ tử nhập môn bận tối tăm mặt mũi với những bài giảng phép tắc của các bậc vi sư, đèn sách ngày đêm, tiếng thanh kiếm va vào nhau leng keng không ngừng ở chính sảnh sân của Thượng tiên Liên Dạ, mái đình hoa viên vang lên đều đặn tiếng ngâm nga đạo nhân sinh của Thượng tiên Thánh Nhân, trên trời thi thoảng thoáng qua tia pháp thuật của Thượng tiên Thần Tiêu Mạn. Ngoài buổi tối đến giờ giới nghiêm đi ngủ thì hầu như ai nấy đều bận rộn.

Ngược lại với dáng vẻ bận rộn miệt mài của các sư huynh sư tỷ khác, đồ đệ của Thượng tiên Thánh Nữ cực kì thoải mái, cực kì rảnh dỗi đến mức quan cảnh phía Đông đều đã ngắm hết, chưa ngóc ngách nào chưa ghé qua.

Dưới mái đình thoáng mát phảng phất hương hoa, đồ đệ nam vận lam y lên tiếng.

"Sư phụ, Thượng tiên Thánh Nữ thiên về gì ạ?".

Thiên Yết rời mắt khỏi quyển trúc hướng nhìn đồ đệ vừa vấn, cùng lúc ai nấy cũng hùa theo.

"Phải, phải. Thánh Nữ thiên về gì thế sư phụ?".

Chỉ riêng Xử Nữ ngồi bàn đầu ngẩng lên im lặng chờ đợi câu trả lời người đối diện, nàng cũng có chút để tâm đến vị tiên nhân này a.

Nếu bây giờ trả lời với đồ tử là tiểu muội - tức vị Thánh Nữ nhàn rỗi đến đây để trông "con ông cháu cha" thì không hay lắm a. Thiên Yết đã sớm biết cái tính "xấu" của Nhân Mã rốt cuộc chẳng thay đổi gì, đã thế còn phách lối hơn.

"Tại sao các trò không hỏi Thánh Nữ vào ngày mai?".

Ai nấy "ồ" lên hụt hẫng, ngoài lên lớp chính của sư phụ ra, bọn họ đều được dành một buổi trong tuần giao học lưu với các vi sư khác, nói đúng hơn là lớp phụ đạo. Ngày mai là có buổi giảng đầu tiên của Thượng tiên Thánh Nữ, trong lòng ai nấy có chút hồi hộp.

Hôm sau đồ đệ ba phái đến mái hiên lớn giữa hồ liên hoa, từ xa đã nghe tiếng đàn cầm du dương dội lại. Tiến gần thêm mấy bước thấy nữ tử che nửa mặt, chống khủy tay đỡ khuôn mặt, mi mắt nhắm nghiền. Nam nhi ngồi dưới đối diện đang du di linh hoạt từng ngón tay qua dây đàn tạo ra âm thanh khiến người nghe như đi vào miền tiên cảnh. Hai nữ hài ngồi hai bên, người chống hai tay say đắm ngắm nam nhi kia, người nhàm chán nằm dài xuống bàn trệt.

Tiếng đàn kết thúc, cùng đó đồng loạt tiếng vỗ tay vang lên, lúc này bốn người mới chú đến "khách" đến từ lúc nào.

"Tham kiến Thượng tiên Thánh Nữ".

Nhân Mã lấy lại tư thế ngay ngắn khẽ vẫy tay, nói: "Ngồi đi".

Tất cả đồng thanh: "Vâng" Rồi tới vị trí ngồi. Cách sắp xếp vị trí ngồi của lớp học Thánh Nữ quả thật khác với ba vi sư còn lại, hai dãy bàn xếp đối quay lại đối diện nhau.

Xử Nữ toan ngồi hàng đầu cạnh Niệm Di thì nữ nhân vận lục y khẽ huých vai nàng thản nhiên ngồi xuống. Xử Nữ bị hất mất đà ngã vào người Niệm Di, người đẩy chính là nữ nhân hôm trước lăng mạ nàng trước mặt mọi người, cũng là người thường xuyên gây chuyện với nàng nhất.

Niệm Di la lên, đưa hai tay nâng cơ thể nữ nhi vụng về đứng lên, giọng khó chịu:

"Ngươi làm cái gì vậy?".

Mọi người xung quanh ngồi vào vị trí nhìn Xử Nữ với vẻ mắt đắc ý, chế diễu. Lần nào cũng vậy nên nàng riết cũng quen, Xử Nữ ngồi lên xoay sang Niệm Di cúi đầu nhỏ giọng.

"Xin lỗi xin lỗi. Ta thật sự không cố ý".

Niệm Di xoa cánh tay, hàng lông mày nhíu chặt bực dọc lại nghe thêm câu công kích chói tai: "Ha, đáng đời".

Quay sang bên phát ra tiếng nói thấy Linh Vi chống cằm đảo con ngươi nhìn xung quanh nói bóng nói gió.

"Ta thấy có người đáng hơn ta ấy chứ?" Niệm Di không vừa đáp trả.

"Hừm, hai người. Hôm nay chúng ta có sư huynh sư tỷ cùng lên lớp đấy" Mạo Tử đứng giữa làm người giảng hòa miết, còn sư phụ chẳng bao giờ can ngăn, lúc nào ồn ào quá thì buông một câu: "Ra chỗ khác đánh nhau. Ồn ào" Khiến hắn không biết mình đến đây với mục đích giảng hòa hay bái sư học đạo nữa.

Niệm Di, Linh Vi "hứ" tiếng quay phắt sang hai bên.

Thấy tình hình có vẻ không được khả quan, Mạo Tử kéo dịch bàn trệt cùng đàn tranh sang một bên, xoay người hướng về phía Nhân Mã, hai tay đặt lên đùi cúi đầu.

"Sư phụ, hay để con làm trợ giảng với người... có lẽ tốt hơn".

Nhân Mã gật đầu, nếu để Mặc Tử về phe Niệm Di hay Linh Vi hôm sau người mệt nhất vẫn là Mạo Tử. Nhân Mã âm trầm lên tiếng: "Ngươi không định về chỗ sao?".

Xử Nữ giật mình nhìn lên, biết dụng ý câu nói chỉ bản thân, tay chân nàng gấp rút đứng dậy dạ một tiếng. Bây giờ mới để ý là đã hết bàn trống, hai tay chắp phía trước nắm chặt vạt áo, môi mím nhẹ: "T-Thưa Thánh Nữ...".

Không đợi Xử Nữ nói hết, Nhân Mã đã lên tiếng áp lời nàng: "Vậy ngươi đứng đó đi".

"Dạ" Xử Nữ hạ đầu xuống nhìn mũi chân lùi lên hai ba bước dưới bục giảng.

"Chủ đề hôm nay sẽ là 'Đối khẩu'".

Nhân Mã vừa dứt lời môn đệ ở dưới liền xôn xao nhìn nhau, Niệm Di và Linh Vi đối mắt toát sát khí như thể chỉ đợi câu nói của Thánh Nữ.

"Phải" Mạo Tử vẫn giữ nguyên tư thế xoay người lại, hai tay đặt ngay ngắn hai bên chân, từ tốn giải thích: "Bài học đầu tiên hôm nay sẽ là đối khẩu, hai bên chia làm hai nhóm cử ra một đội trưởng. Đội trưởng có nhiệm vụ vừa công kích đối phương vừa bảo vệ thành viên trong nhóm của mình. Thành viên sẽ là quân dương uy cho đội trưởng, có thể nói thêm những ý còn thiếu xót. Mọi người đã hiểu chưa?".

Cơ hồ mọi người cũng hiểu được chút ít, để chọn ra đội trưởng thì chắc chắn ai nấy đã có đề xuất rồi, mà chẳng cần đề xuất nữa.

"Ta làm đội trưởng" Hai luồng sát khí đối diện đứng lên, hai tay cầm bàn trệt và đệm ngồi tiến vào vị trí ngồi trên hàng nhóm mình.

Không khỏi suy đoán của Mạo Tử, hai tiểu cô nương đó đúng là nước lửa bất dung: "Được, hai người sẽ làm mẫu cho mọi người ở đây" Mạo Tử di chuyển đầu gối về phía sau, cúi đầu kính cẩn: "Sư phụ, thỉnh người ra đề".

Phía dưới, Linh Vi và Niệm Di hơi lệch đầu sang bên căn dặn.

"Nếu các người không muốn kéo đội mình thua thì hãy....." Linh Vi

"... nhớ rằng..." Niệm Di

"... kể từ bây giờ....." Linh Vi

"... cho đến khi kết thúc...." Niệm Di

".... chúng ta mới chính là..." Linh Vi

"Đồng đội" Niệm Di/Linh Vi

Cả hai bên đối diện nhìn nhau, hàm ý của hai tiểu nữ đó thật sự khiến bọn họ tựa hiểu nhưng không hiểu. Mỗi bên bây giờ cân đối mười một người, hai người không tham gia. Bên đội Linh Vi có bốn đệ tử của Thượng tiên Liên Dạ, ba đệ tử của Thượng tiên Thánh Nhân, bốn đệ tử Thượng tiên Tiêu Mạn. Số còn lại bên phe Niệm Di.

Nhân Mã tay cầm bút lông hướng về phía nữ nhi lúc nảy xô ngã Xử Nữ: "Trò đó".

Mạo Tử ngồi lại tư thế ra hiệu: "Bắt đầu".

Linh Vi bĩu môi, giọng nói chẳng có chút nể nan gì: "Hình như môn đệ bên thượng tiên Liên Dạ dạy bảo không được tốt lắm thì phải. Trước khi bước chân vào đây chẳng lẽ không ai đọc qua 'Huấn Tuân Giáo' không được xảy ra hiềm khích với đồng môn sao? Vậy mà ngang nhiên đẩy đồng môn trước mặt mọi người, trơ trẽn ngồi xuống".

"Hứ, dạy bảo có tốt hay không đâu đến lượt ngươi lên tiếng?" Niệm Di nhếch môi xen ngang: "Chiếu theo 'Huấn Tuân Giáo', vậy môn đệ bên thượng tiên Thánh Nhân đây cũng phạm phải vào lớp không ổn định vị trí, để vi sư phải lên tiếng nhắc nhở sao?".

Nữ nhi được điểm đích danh bên đội Niệm Di nuốt khan, mọi người cơ hồ vẫn chưa rõ về luật "Đối khẩu" chỉ biết dè chừng lắng nghe.

Linh Vi: "Àii... Trách sao được. Người ta là công chúa Tây Hải..." Điệu bộ Linh Vi vừa nói vừa hếch mặt lại phía Công chúa Tây Hải - Bích Long Diêu Hải Liên: "Em dâu của Bạch Long Thần. Các người xem, tỷ kia chỉ là đứa con bán tiên làm sao được xem trọng ở đây".

Niệm Di mắt tròn mắt dẹp quay đầu xuống nhìn Bích Long Diêu Hải Liên.

Linh Vi hơi nghiêng đầu thấy sắc mặt của Niệm Di, nói: "Đừng nói là ngay cả tiểu muội của mẫu thân ngươi cũng không biết a".

Bích Long Diêu Hải Liên cũng ngạc nhiên chẳng kém nhìn nữ hài Niệm Di, Hải Nhạn tỷ tỷ đã ngưỡng mộ thầm đem lòng yêu Bạch Long Thần từ lâu, tưởng như tỷ ấy ôm mộng tưởng trong vô vọng suốt mấy nghìn năm nhưng không ngờ bốn trăm năm trước lại có tin hai người thành hôn. Không những thế nghe đồn tỷ ấy có một tiểu nữ hài chưa bao giờ cho ai tiếp xúc với nó, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây. Có điều là khí tức của nữ hài này sao hỗn loạn như vậy, khiến nàng khó mà nhận ra.

"Con con là Bạch Long Niệm Di sao?" Bích Long Diêu Hải Liên ngạc hiên hỏi.

Niệm Di theo phản xạ ngỡ ngàng trả lời: "Phải".

Bây giờ Niệm Di mới nhìn kỹ nàng ta, quả thực đôi nét khá giống mẫu thân a. Từ trước đến nay mẫu thân không hề dẫn nàng về bên ngoại tổ, phụ quân là người trầm lặng nên rất hiếm có khách ghé thăm, tổ chức tiệc hệ trọng Niệm Di cũng không được tham dự.

Từ bên ngoài chim ngũ sắc rất đẹp bay qua giữa lớp học, những ánh mắt hiếu kì nhìn theo, nó bay hai vòng quanh người Nhân Mã rồi đậu lên vai nàng, tiếng kêu chít chít vang lên báo tin rồi lại bay hai vòng quanh người Nhân Mã mới bay đi mất.

Xử Nữ đứng bên, nét mặt giống như hiểu được tiếng của con chim ngũ sắc. Dường như cũng đã có người nhận ra được điều đó. Nhân Mã nâng mi về phía Xử Nữ, nàng ta giật mình cúi đầu xuống, hai tay căng thẳng siết chặt lấy nhau.

"Bài giảng hôm nay tạm dừng tại đây. Các ngươi chuẩn bị theo ta đến Long Vân Tụ Sơn bái kiến các bậc trưởng bối và đồng môn" 

Nhân Mã dứt lời nhìn Mạo Tử: "Tử Tử".

Mạo Tử xoay người lại cúi đầu: "Sư phụ có gì dặn dò?".

"Lấy tập 'Huấn Tuân Giáo' đưa cho Xử Nữ" Nhân Mã nói mà không chú ý đến bất kì không khí và nét ngạc nhiên của tất cả mọi người: "Riêng trò Xử Nữ ở đây chép cho xong mười lần 'Huấn Tuân Giáo' mới được phép rời khỏi đây".

Niệm Di và Linh Vi tròn mắt ngạc nhiên, chép mười lần "Huấn Tuân Giáo" chẳng thà phạt trượng. Cả hai đều đã được thưởng vị chép phạt quyển sách giáo huấn lễ nghi đó, chép một lần ít nhất phải hai canh giờ mới xong, vậy mà sư phụ bức nàng ta chép mười lần a. 

Mặc Tử không kìm được thốt lên: "Sư phụ, nàng ta....".

Nhân Mã không để tâm lời Mạo Tử: "Rõ chưa?".

Xử Nữ bị kích động ngẩng lên: "Nhưng thưa Thánh Nữ...." Lời nói của nàng chưa kịp thốt ra hết liền bị chặn đứng bởi khí thế của nữ tử trên cao. Xử Nữ cúi đầu cắn môi: "Dạ".

"Tốt. Ta và Niệm Di, Linh Vi đi tới Long Vân Tụ Sơn trước, các ngươi chuẩn bị rồi theo sau Mặc Tử"

Mạo Tử tỏ vẻ lưỡng lự, đồng tử đảo liên tục: "Sư phụ, hài nhi... đâu biết... đường đến sảnh chính ạ".

Linh Vi và Niệm Di gật đầu lia lịa, lấp lửng đáp: "Phải, phải. Mặc Tử... cũng... đâu biết đường".

"Thật là không biết đường sao?" Vì khuân mặt Nhân Mã bị che khuất một nữa nên chẳng ai có thể đoán được vị thượng tiên Thánh Nữ kia tâm trạng thế nào, nhưng ngữ khí khiến cả ba người kia đều im bặt không dám ho he, bởi lẽ đường đến chính điện Long Vân Tụ Sơn cả ba đều biết. Chỉ có điều nơi đó dăng kết giới rất mạnh, cũng là cấm địa trưởng lão nên không được phép đặt chân.

"Đi thôi" Thoáng chốc mọi người chỉ thấy vệt trắng nâu xen nhau biến mất, hóa ra nguyên thần của Thánh Nữ lại đẹp như vậy a. Tiếp theo vệt trắng ngọc vút theo sau.

"Này" Tiếng của nam nhân vận lam y bên phe Linh Vi huých về phía nam nhân vận lục y ngồi đối diện bên phe Niệm Di: "Nếu ta nhớ không nhầm cậu là Đại tôn tử Kim Tước Ngự Giang, con trai của Đại hoàng tử Thượng tiên Kim Tước Dực Túc đúng không?".

Tất cả ánh mắt dồn về nam nhân vừa mới được nếu danh là Đại tôn tử của Phượng tộc, vậy thì chẳng phải cũng là điệt tử của Thánh Nữ  và Thánh Nhân sao?

Kim Tước Ngự Giang là con người khá điềm tĩnh giống thượng tiên Thánh Nhân. Nghe đồ đệ bên Thượng tiên Liên Dạ nói y là môn sinh giỏi nhất lớp, có tố chất sẽ đứng đầu các tân đệ tử khóa này a.

Mọi người bàn tán sôi nổi dường như quên mất sự hiện diện của Xử Nữ, cũng phải thôi, nàng chẳng qua giống một con kiến nhỏ.... lạc đàn. Các sư huynh tỷ muội ở đây ai ai cũng xuất thân danh môn, không thì hào môn phàm giới, nàng cùng lắm chỉ giống bông hoa dại mọc giữa đồng hoa mẫu đơn.

Không ai để lọt vào mắt.

Mạo Tử theo lời sư phụ vào lấy "Huấn Tuân Giáo" dầy cộm nâng trước mặt Xử Nữ.

"Tỷ tỷ, tỷ đừng trách sư phụ. Bình thường sư phụ không có khó tính như vậy".

Xử Nữ đón lấy quyển sách từ Mạo Tử, khuân mặt trầm mặc không nói gì, từng ngón tay tì mạnh vào quyển sách. Nàng nào dám trách Thánh Nữ, có trách chỉ trách bản thân nàng mang hai dòng máu cấm kỵ thôi.

"Nếu tỷ cần ta giúp gì cứ nói. Ta sẽ giúp tỷ"

"Đa tạ" Xử Nữ hít sâu trấn an bản thân và nam nhi đối diện, ngẩng đầu miệng nhoẽn cười: "Cậu đến Long Vân Tụ Sơn đi, kẻo chậm trễ sẽ bị các trưởng bối trách phạt".

Lần đầu tân tiên đến Long Vân Tụ Sơn bái kiến ra mắt trưởng bối và các sư huynh tỷ muội làm lễ nhập môn chính thức, nhận thẻ Tức Li. Xử Nữ nàng không được đến dự, chẳng phải nàng vẫn chưa được chấp nhận là người của Tam Thiên Đạo sao? Càng lúc Xử Nữ càng siết mạnh cuốn sách vào lòng.

Chính khu vực giữa bốn phía gọi là Long Vân Tụ Sơn đường, nơi chào đón khách quý hay tổ chức sự kiện lớn. Nhân Mã cùng hai tiểu hài nữ hiện chân thân ở cửa điện, trước khi bước vào nàng không quên dặn dò: "Hai ngươi đứng đợi mọi người ở đây".

"Dạ" Linh Vi và Niệm Di gật đầu ngoan ngoãn.

"Nhớ đừng làm ta mất mặt" Trước khi đi Nhân Mã không quên để lại lời cảnh cáo cho đôi long tử bất dung hợp này.

Cả hai cúi đầu ngoan ngoãn: "Dạ. Sư phụ".

Hai bên cầu thang cao thẳng tắp gần hai trăm bậc, từng đệ tử của bốn phái đứng trải dài hai bên thấy Nhân Mã liền đồng loạt cúi đầu lễ nghi. Trong lòng Nhân Mã khẽ thán: "Lễ nghi vẫn phiền phức như vậy". Thoáng chốc Nhân Mã đã hiện thân ở cánh cửa lớn ngang nhiên bước vào.

Các đệ tử thấy lâu như vậy mà Thánh Nữ vẫn chưa đi qua liền lén đưa mắt nhìn xuống, hai nữ hài đưa tay hướng lên trên cao, đồng loạt nhìn theo hướng lên cao đã thấy bóng lưng của nàng ta bước qua cửa lớn, khuân mặt ai nấy không thể dấu vẻ kinh ngạc. Người đó dịch chuyển tức thời qua gần hai trăm bậc thang, qua mặt hai trăm đệ tử mà không một ai phát giác ra được, phái Nhân Sinh và Chiến Thuật không nói làm gì, ngay cả tiên lực nhận thức cũng không biết. Tất thảy liền nhớ đến lời dặn của Lão Thần Hồng Kỳ Lân trưởng giáo, huấn: 

"Nếu có gặp nữ tử hỗn xược nào bỏ qua nghi thức, hazzzz... cho qua". 

Lúc đó bọn họ đã tức giận bất đồng hỏi tại sao, ngay đến Vương Hoàng Vương Mẫu đến đây còn phải thực hiện lễ nghi, cớ sao nữ tử ấy được miễn?

"Nếu trong đầu nó có khái niệm hai chữ "lễ nghi" thì ta đã không dặn các ngươi trước. Nhớ đấy, nếu không muốn rước hoạ".

Hôm nay rất nhiều gương mặt đã lâu Nhân Mã không gặp nha, nàng khẽ híp mắt nhìn lão ông tóc bạc hai bên chán mọc chỏm sừng kỳ lân đang ngồi trên cao, đầu đội huyết mão khoác huyết bào, trên huyết bào thêu hai con kỳ lân tinh xảo, miệng ngậm huyết ngọc đạp mây, tuy tuổi lão đã cao nhưng thần thái vẫn còn minh mẫn. Người ngồi cùng hàng với Lão a đầu chẳng phải Bạch Long Thần sao? Hai lão nhân tiền cổ Long - Lân vậy mà mỗi người một vẻ nha. Mỗi dịp như vậy Tam Thiên Đạo đón đến hơn một trăm tiên nhân, lần này ắt hẳn nghe có nhân vật lớn đến nên hôm nay khách có gần hai trăm tiên nhân tham dự. Rất náo nhiệt, há gì bọn họ lại cử chim ngũ sắc báo tin, trầm hương hoa tử quý, khắp nơi treo đèn lồng thuỷ lưu, đường đi trải thảm đỏ.

Nhân Mã hành lễ, hướng dừng chân ngồi xuống ghế giữa Thiên Yết và Liên Dạ.

"Nhân Mã, muội không thể bỏ được bệnh phách lối?" Thiên Yết hơi nghiêng đầu khiển trách, cứ ngỡ khi tiểu muội yêu quý của mình có thể chững trạc nhưng mà vẫn chứng nào tật ấy. Hôm nay rõ ràng biết khách quý đến còn cố tình kéo dài buổi học, buộc Lão Thần Hồng Kỳ Lân phải cử chim ngũ sắc mà lão yêu quý đến mời.

Nhân Mã quay sang: "Đến khi nào Lão a đầu kia..." Nàng đá mắt về phía Lão Thần Hồng Kỳ Lân nét mặt nhìn về phía nàng khó chịu: "... bỏ được bệnh bủn xỉn thì muội cũng chưa chắc bỏ được".

"Muội nhìn xem lão ta còn bao nhiêu thớ tóc chứ?" Thiên Yết hùa theo.

"Hừm..." Lão Thần Hồng Kỳ Lân hắng giọng cắt ngang lời thầm thì to nhỏ của huynh muội Phụng tộc, ánh mắt ông hiện rõ ý rằng: Đừng tưởng ta không biết hai đứa nghịch tử các ngươi đang nói xấu lão a!!! Nếu không phải nể mặt lão Lam thì lão đây đã đá mông hai kẻ này khỏi bản môn từ lâu rồi, vậy mà không biết điều.

Ma Kết trầm tĩnh quan sát Nhân Mã, sâu thẳm đáy mắt thoáng hiện bi thương nhanh chóng thu lại.

"Cho truyền tân đồ đệ vào" Tiếng hô to của nam nhân tuấn tú vận lam y đứng đầu cạnh Thiên Yết. Đó là vi sư phái Nhân Sinh phía Nam - Đặng Triệt Mãnh, nghe nói người này là đồng môn Thiên Yết, chung một vi sư Lão Thần Hồng Kỳ Lân. Hai người này cũng không hoà thuận gì, luôn vài phần bất đồng ý kiến.

Bên ngoài liền truyền một hồi hô lớn: "Truyền tân đồ đệ vào sảnh điện". Bốn hàng xếp theo từng phái tiến thằng vào sảnh điện, đồng loạt vòng tay phía trước rồi lật úp bàn tay cúi đầu: "Chúng đồ tử thỉnh an các tiên nhân, vi sư".

Lão Thần Hồng Kỳ Lân gật đầu đứng lên: "Miễn". Lão tiến lên một bước, tay vòng sau lưng tay gập trước bụng, giọng dõng dạc trầm đều đọc diễn văn muôn thuở truyền thống ở đây, nội dung cụ thể chẳng qua chỉ là truyền bá trách nhiệm của mỗi người đối với chúng sinh, răn đe quy định tam giới.

Nhân Mã ngồi dưới nâng tay qua miệng ngáp nhẹ cái, Thiên Yết liếc sang thấy vậy liền đá nhẹ vào chân nàng kèm ánh mắt cảnh cáo, miệng lẩm bẩm: "Xử Nữ đâu?".

Nhân Mã chống khủy tay xuống thành ghế, nghiêng đầu đưa bàn tay che miệng: "Đang ở Viên Cảnh Cung của muội chép phạt mười lần Huấn Tuân Giáo".

Nghe xong ba chữ "Huấn Tuân Giáo" nét mặt Thiên Yết chuyển sắc nhỏ giọng nói: "Tại sao không phải là Tâm Huấn Pháp?" Lại còn phạt trò ấy chép đến mười lần.

"Ngày xưa Lệ Ái tỷ bắt muội chép Huấn Tuân Giáo hai mươi lần đấy. Muội chỉ cho nàng ta chép có mười lần a" Nhân Mã kèm theo ngữ điệu thể hiện tâm nàng còn rất thiện lương.

Thiên Yết nhìn tiểu muội mình bằng ánh mắt khinh bỉ, thì thầm nhưng đầy âm lực: "Muội chép hết sao?".

Nhân Mã hắng giọng câm nín quay mặt đi. Đúng ngày xưa Nhân Mã nàng có bị Lệ Ái tỷ bắt chép phạt hai mươi lần "Huấn Tuân Giáo". Nàng chép được một lần nhưng chẳng ra hồn, quyển Huấn Tuân Giáo dày hơn ba trăm tờ nàng vừa chép vừa bỏ còn một trăm tờ, còn chưa kể nhờ hội Bạch Dương, Cự Giải chép hộ mất gần năm mươi tờ, sau đó nàng còn nhớ bị Lệ Ái tỷ cho mấy đường cơ bản mất tháng trời nằm ườn trên giường không chạm chân nổi xuống đất.

Cuối cùng Lão Thần Hồng Kỳ Lân kết thúc bài của mình phất ống tay: "Mang Tinh Ngọc Cầu ra đây" Từ bên trong hai tư tiên đồng trên tay bưng chiếc khay gỗ đặt quả tinh cầu trong suốt và một con dao nhỏ bước ra đứng trước từng người, một tiên đồng đứng lẻ liền đứng lên phía trước cúi đầu.

Mọi người hiện lên hiếu kì tại sao lại thiếu một tiểu tiên?

Nhân Mã khẽ vẩy tiên đồng kia lại rồi thì thầm gì đó, vẻ mặt tiểu đồng đó như ngẩm ra gật lia lịa bước lại vị trí, nói: "Dạ bẩm Lão, một đồ tử bên phái thượng tiên Thánh Nhân vẫn chưa đạt tiêu chuẩn nên xin rút đến kì sau sẽ xác nhập ạ".

"Thì ra vậy" Các tiên nhân không chút nghi ngờ gật đầu truyền lời, vì trường hợp này không phải hiếm hoi trong các buổi nhận lễ. Các tiểu tiên được tuyển qua thực lực nhưng phẩm chất chưa đạt thì sẽ bị trì hoãn lại, sau đó lần tới vi sư chịu trách nhiệm sẽ tự tổ chức nghi lễ cho đồ đệ đó sau.

Theo nghi lễ Tức Li, từng tiểu tiên một cầm con cắt vào bàn tay mình sau đó nhỏ một đến hai giọt máu vào tinh cầu, tinh cầu này giống như sinh mệnh của từng người ở đây.

Nghi lễ kết thúc, các tiên nhân đi từng nhóm bàn chuyện xưa cũ. Thiên Yết, Nhân Mã và Liên Dạ đi chung với nhau đến gần nơi nữ nhân vận bích ngọc y thêu mắt phượng cùng ba, bốn tiên nhân dừng bước.

"Ây da, không biết các vị có còn nhớ vị tiên nữ trước đây phạm luật thiên giới không a?" Nữ nhân vận bích y lên tiếng.

Một vị tiên nhân đã có tuổi khẽ vuốt bộ râu đen: "Công chúa Bích Ngọc Tước Vĩ Loan, tự nhiên lại nhắc đến việc xảy ra cách đây hơn bốn trăm năm cơ chứ?".

"Đúng đấy" Các vị tiên nhân còn lại gật đầu nhìn nhau.

"Ta nghe nói, con gái của nàng ta đã vào Tam Thiên Đạo đấy" Nàng ta nói xong nghiêng người về nhóm Thiên Yết: "Phải không? Thượng tiên Thánh Nhân.. à không. Phải là Nhị hoàng huynh".

Tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Thiên Yết, lời xì xào bàn tán to nhỏ vang lên. Ma Kết cùng Lão Thần Hồng Kỳ Lân đứng từ phía xa cũng bị thu hút sự chú ý.

"Công chúa Bích Ngọc Tước Vĩ Loan" Liên Dạ tiến lên một bước, giọng nói nhẹ nhàng càng thềm vài phần lực cảnh cáo nữ nhân đối diện.

Nàng ta chẳng nể sợ gì mà càng thêm đắc ý, cơ môi hếch lên tiến lên một bước: "A phải rồi, Thượng tiên Liên Dạ đây chẳng phải cũng là tiểu sư đệ của kẻ phản nghịch a"

"Chuyện này là sao?"

"Sao lại có chuyện con gái phản nghịch được đặt chân vào đây?"

"Hừ, thật chẳng ra thể thống gì"

"Đồ không biết xấu hổ".

.....

Tiếng xì xào vang lên, kèm nhưng lời lăng mạ khó nghe. Nhân Mã tiến lên cách Bích Ngọc Tước Vĩ Loan hai bước chân, mi mắt rũ lên nhìn trực diện khiến nàng ta có chút run sợ mà nuốt khan, không chỉ mình nàng ta mà còn tất cả tiên nhân đều đứng yên bất động không dám mở lời. Bởi lẽ, không chỉ mình thượng tiên Thánh Nữ đang toát sát khí, hai người phía sau lưng trông có vẽ điềm tĩnh còn kinh tâm hơn.

Nhân Mã lạnh lùng cất tiếng: "Ý các ngươi là, huynh ta là tiểu đệ của phản nghịch? Còn ta, là thứ được kẻ phản nghịch giáo dưỡng ra sao?".

Tất cả đều liếc ngang liếc dọc, môi như dính lấy nhau.

"Hơn bốn trăm năm, lẽ nào..." Nhân Mã dảo mắt một đường khiến các tiên nhân quay mặt tránh né: "Thời gian lâu quá khiến các ngươi quên những gì ta nó rồi sao? Ta không quan tâm sau lưng ta các ngươi nói thế nào? Nhưng trước mặt ta, đừng có mà xuất khẩu cuồng ngôn".

Ma Kết đứng từ xa có bộc lộ chút kinh ngạc, người này, thật sự có quan hệ gì đó với Phượng nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro