Chương 4
"Cậu về nhà ngủ đi, tôi không sao đâu" Vương Nguyên bất đắc dĩ ngồi đối diện Jackson nói.
"Sếp có lệnh ở đây chăm sóc cậu, cậu ấy không lệnh điều về thì tôi cũng hết cách" Jackson cười hihi nói.
Thật hết cách với cái gia tộc này, từ nhỏ Thiên Tỉ và Jackson đã nghe lệnh Tuấn Khải rồi cậu không nghĩ đến giờ vẫn còn y chang xưa.
"Vậy cậu ăn gì chưa, ăn cùng tôi luôn này, Thiên Tỉ nấu đấy" Vương Nguyên hết cách lắc đầu nhìn Jackson hỏi.
"Anh Thiên Tỉ nấu? Biết vậy không ăn với chị rồi, thôi cậu ăn đi" Jackson tiếc nuối nói.
"Vậy cậu ra xem tivi đi, tôi ăn xong rồi còn phải viết báo cáo nữa" Vương Nguyên đứng dậy đi vào bếp.
"Báo cáo? Báo cáo gì vậy?" Jackson vừa đi ra ngoài sofa vừa ngoái đầu lại hỏi.
"Nhờ phúc của một số người mà tôi đi trễ, giờ phải viết báo cáo đây"
"Ồ..." Jackson biết một số người đó có bao gồm cả mình nên tốt nhất im lặng xem tivi để khỏi bị mắng.
Sau khi ăn uống dọn dẹp xong, Vương Nguyên trở về phòng làm việc làm hết những công việc còn dang dở của mình, đến nữa khuya Vương Nguyên ra bếp lấy nước uống thì thấy Jackson đã ngủ gục trên ghế sofa, cậu liền đi vào trong lấy chăn của mình ra đấp lên cho Jackson rồi mới quay về phòng làm việc của mình.
6h sáng, như một thói quen cho dù cậu ngủ lúc mấy giờ thì 6h sáng cậu vẫn sẽ thức dậy đúng giờ. Cậu ra bếp chuẩn bị bữa sáng thấy Jackson vẫn còn ngủ say nên cậu cố nhẹ tay nhất có thể để không đánh thức Jackson.
Vương Nguyên ra khỏi nhà để mua thêm ít nguyên liệu về làm bữa sáng cho Jackson.
Jackson giật mình thức dậy khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, Jackson ngồi bật dậy nhìn xem đó là ai gọi, đó là Tuấn Khải.
Thấy là do sếp gọi Jackson lập tức bất máy "Jackson cậu mau trở về nhanh, bọn Shikiku đã hành động rồi, bọn chúng đã chiếm được khu 6, cậu mau trở về lo vụ này nhanh đi" giọng nói gấp gáp nhưng rất uy phong của Tuấn Khải làm Jackson biết mọi chuyện không hề đơn giản một chút nào.
"Tôi biết rồi" Jackson chỉ nói một câu rồi lập tức cúp máy chạy ra khỏi phòng.
Khi ở cửa hàng Vương Nguyên thấy Jackson có vẻ rất gấp gáp chạy đi cậu nghĩ chắc do Tuấn Khải điều đi đâu đó rồi cũng nên, cậu cũng không để tâm.
Quả nhiên y như cậu đã nghĩ, hiệu trưởng đã đình công cậu 1 tuần để kiểm điểm, trước giờ ông ấy không thích cậu giờ đã có cơ hội để phạt cậu chắc ông ta đã cảm tạ trời phật và phải rất cảm ơn Tuấn Khải đây.
Ông ta ghét cậu không phải vì cậu yếu kém mà là vì cậu quá tài năng, cả những học sinh trong trường còn nghe lời cậu hơn là nghe lời ông ấy, vì vậy chức hiệu trưởng của ông có nguy cơ bị mất nên ông không ưa gì cậu cũng là điều hiển nhiên.
Do bị đình chỉ nên cậu không có việc gì làm trong thời gian này, cậu quyết định đi làm thêm để kiếm thêm một ít.
Cậu đến một club để xin việc vừa nhìn thấy cậu chủ quán liền rất vui vẻ nhận lời ngay, còn cho cậu chọn công việc hợp với mình.
"Ai chà... Cậu thích làm pha chế hay phục vụ đây?" giọng nói đầy ma mị của cô chủ quán làm anh hơi rợn người nhưng vì không biết nên làm gì trong thời gian này nên đành làm vậy.
"Tôi chỉ làm phục vụ thôi được rồi, tôi không biết về pha chế rượu đâu" giọng cười ngượng của Vương Nguyên nhưng cũng làm người khác phải mê mẫn.
"Được được, cậu muốn làm phục vụ thì làm phục vụ, quán mở cửa lúc 6h30' tối và đóng cửa lúc 11h30' sau khi đóng cửa tất cả nhân viên phục vụ phải ở lại dọn dẹp cậu đồng ý không?"
Cậu suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý " vậy khi nào tôi mới có thể vào làm được vậy?"
Bà chủ liền rất hưng phấn mà trả lời ngay " tối nay, tối nay được chứ?"
Thấy gương mặt hớn hở của bà ấy cậu nghĩ bộ mình có sức hấp dẫn đến vậy sao? " dạ. Vậy tối nay tôi sẽ đi làm đúng giờ, chào ạ"
Vương Nguyên nói xong thì gật đầu cười chào tạm biệt khiến chủ quán đơ người ra mà vẫy tay theo bóng lưng cậu.
Sau khi cậu ra khỏi club thì thở phào nhẹ nhõm "mình chán cái giọng cười giả tạo này quá, nhưng giờ đành nhờ nó thôi vậy. Tất cả cũng tại hai cái tên chết bầm đó mà ra cả"
Ở công ty Tuấn Khải nhảy mũi một tiếng làm thư kí của anh giật mình.
"Chủ tịch ngài có sao không vậy?" cô thư kí quay sang hỏi.
"Không sao cả, làm việc tiếp đi"
Chủ tịch Vương Tuấn Khải và Vương Tuấn Khải bạn của Vương Nguyên là hai người hoàn toàn khác nhau, ở công ty anh rất lạnh lùng lại rất nghiêm khắc, công tư phân minh, nhưng khi ở bên Vương Nguyên anh giống như không cần phải đeo cho mình một lớp mặt nạ nào cả, anh có thể buông bỏ hết tất cả, cảm giác rất nhẹ nhõm vì vậy anh rất thích ở cùng với Vương Nguyên.
Nhưng thế lực nhà họ Vương không cho phép, anh càng tiếp cận Vương Nguyên thì tai họa sẽ đến với Vương Nguyên nhiều chừng ấy, vụ việc của 10 năm trước vẫn còn như in trong đầu anh giống như vừa xảy ra hôm qua vậy, chỉ vì bảo vệ anh mà Vương Nguyên mất hết người thân, cha, mẹ và cô em gái đáng yêu mà cậu luôn rất yêu quý. Tuấn Khải không biết phải làm gì để có thể bù đắp được cho cậu, tất cả là tại anh mà Vương Nguyên không còn gì cả...
"Chủ tịch, chủ tịch..."
Tiếng gọi của cô thư kí làm cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, anh bình tĩnh lạnh lùng hỏi.
"Có việc gì?"
"Là Vương lão gia gọi ngài ạ" cô đưa điện thoại cho Tuấn Khải nói.
Tuấn Khải nhận lấy điện thoại từ tay cô rồi dùng ánh mắt bảo cô ra ngoài. Thư kí hiểu ý liền ra ngoài đóng chặt cửa.
"Alo, con nghe đây cha"
"Tối ngày mai có một buổi đấu giá ngầm, con hãy thay mặt băng nhóm ta tham dự, không cần đem quá nhiều người, chỉ cần anh em nhà Thiên Tỉ là đủ rồi, cha nói vậy con hiểu ý cha chứ" một giọng nam trầm vang lên từ phía đầu dây bên kia.
"Con hiểu rồi, địa điểm lần này ở đâu? Món hàng lần này là gì vậy?"
"Ở tầng hầm nhà hàng lớn, còn món hàng là "người""
"Cái gì? Là con người sao?" Tuấn Khải giật mình, từ trước đến giờ anh chưa từng tham gia những buổi đấu giá ngầm mà lại buôn người thế này.
"Đúng vậy, đó là một thằng nhóc, nghe đâu vừa bắt được vào lúc sáng, tên đó khá là đẹp đấy nên mới rơi vào tầm ngắm của lão bà đó" ông khinh bỉ "ta thật không muốn tham gia vào mấy thứ dơ bẩn như vậy nhưng không còn cách nào khác, thiệt thòi cho con rồi" tuy là một lão đại nhưng nói đến yêu thương con cái thì ông ấy là một người cha rất tuyệt vời.
"Không sao đâu cha, con sẽ đi" dự định cúp máy thì đầu dây bên kia nói vọng ra.
"Này tiểu Khải, tiểu Nguyên không sao chứ, ta nghe nói nó bị thương, gia đình ta lại nợ thằng bé một ân tình nữa rồi"
Khi nhắc đến Vương Nguyên tâm trạng của anh liền thay đổi.
"Vâng cậu ta vẫn ổn, chỉ bị thương ngoài da thôi, không nguy hiểm lắm" anh lúc nào cũng hớn hở khi nhắc đến Vương Nguyên, lão gia chỉ biết cười trừ "vậy ta yên tâm rồi, tạm biệt" dứt câu ông cũng cúp máy.
Tuấn Khải nhớ đến việc cha vừa nói về vụ buôn người trong lòng anh cảm thấy bất an nhưng nghĩ Vương Nguyên, Thiên Tỉ, Jackson và cả Ngọc Khanh ai cũng là quái vật thì sao có thể là bọn họ được, suy nghĩ vậy nên anh an tâm hơn phần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro