Chương 56

Cậu trở về nhà liền lao vào công việc, nói lao vào việc nhưng cậu chẳng thể tập trung được vào công việc, trong đầu cậu luôn là hình ảnh anh cười với người khác, sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy? Chỉ có 1 ngày sao lại thay đổi đến thế.

Đầu của cậu không muốn nghĩ nữa, đầu cậu đau như búa bổ, cậu đứng dậy đi tìm gì đó ăn nhưng lại không thể nuốt vào thứ gì, cậu uống một ly nước rồi lại ra ghế sofa ôm đầu gối mà dựa người vào ghế. Lúc trước cậu mệt mỏi anh cho cậu gối đầu lên dùi mình, kể những chuyện vui, làm trò để cho cậu thấy tốt hơn, nhưng giờ cậu đang mệt mỏi, cậu đang đau đầu vậy mà giờ anh ở đâu?

Cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay đến khi cậu tỉnh dậy thì trời đã quá khuya, đầu cậu đau đến không chịu được, cổ họng lại khô rát, cậu ngồi dậy định đi lấy nước thì nhận ra cậu đang ở trên giường, trên trán còn có khăn chùm, cậu thắc mắc một lúc thì thấy Thiên Tỉ đi từ ngoài vào phòng mang theo một bát cháo nhỏ.

"Cậu tỉnh rồi? Ăn chút cháo đi, cậu bị sốt khá cao đấy" Thiên Tỉ đưa bát cháo cho Vương Nguyên nói.

"Sao cậu lại ở đây? Còn Chí Hoành? " Vương Nguyên nhận lấy bát cháo định hỏi là Tuấn Khải đâu nhưng lại nhớ chực ra nên hỏi thành Chí Hoành.

"Em ấy ở nhà, tôi đã nói với em ấy là mình có việc nên không về, cậu lo cho mình đi, bệnh sao không gọi báo một tiếng" Thiên Tỉ rót cho cậu một cốc nước ấm rồi kéo ghế lại ngồi cạnh cậu hỏi.

"Gọi ai bây giờ?" cậu cười nhạt cúi đầu nhìn bát cháo, tay cứ vô thức mà khuấy bát cháo nói.

"Đừng có ngốc, bọn này là người nhà của cậu mà" Thiên Tỉ vỗ đầu Vương Nguyên nói.

"Không cậu là người nhà của Tuấn Khải, nhưng điều đó không quan trọng, sao cậu lại vào nhà được? "

"Cậu nghĩ tôi là ai, vào nhà cậu chuyện nhỏ thôi, ăn nhanh đi rồi uống thuốc" Thiên Tỉ thúc giục nói.

Vương Nguyên gượng cười nhẹ một cái rồi cúi đầu húp một ngụm, cậu mở to mắt nhìn bát cháo rồi lại một ngụm, một ngụm nữa...

"Nguyên Nguyên à, tất cả không như cậu nghĩ, cậu bây giờ nên chăm sóc tốt cho bản thân, hãy làm những việc mà cậu muốn làm" Thiên Tỉ nhìn cậu ăn nói.

"Món cháo này tệ thật, không ngon chút nào" Vương Nguyên vừa nén nước mắt vừa nói, nhưng nước mắt lại không nghe lời cậu mà tuông rơi.

Hương vị này ngoài Tuấn Khải ra thì không ai có thể nấu được món cháo tệ như vậy, nhưng cậu biết anh đã có đến, tuy là không gặp cậu nhưng anh vẫn đã đến, sao cậu lại nhu nhược đến mức này cơ chứ.

"Tôi ngủ ngoài sofa, cậu uống thuốc rồi ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ nhiều, mọi việc rồi sẽ tốt thôi" Thiên Tỉ nhìn cậu như vậy thật không nỡ bỏ cậu mà trở về, đành vỗ lưng cậu nói.

"Đây là một trò chơi, ai thật lòng người đó thua, haha tôi thua rồi, thua thật rồi" Vương Nguyên đứng dậy muốn rời khỏi giường.

Thiên Tỉ thấy cậu phản ứng lạ lùng liền ấn cậu lại giường .

"Cậu định đi đâu? " Thiên Tỉ hỏi.

"Tìm một nơi không có hình bóng của tiểu Khải" cậu nhìn anh thành thật trả lời.

"Vương Nguyên, cậu đừng làm tôi sợ chứ" Thiên Tỉ thật không ngờ được Vương Nguyên lại bị sốc đến mức này. Trước nay Vương Nguyên đối với Tuấn Khải luôn có một khoảng cách nhỏ, nhưng chỉ cần Tuấn Khải gặp chuyện Vương Nguyên dù mọi giá đều sẽ đến, Thiên Tỉ biết Vương Nguyên yêu Tuấn Khải chứ còn biết cậu tin tưởng anh một cách tuyệt đối, kể cả khi thấy anh và một người con gái khác ngủ cạnh nhau cậu còn tin anh vậy mà giờ trước mặt người khác anh đính hôn với 1 cô gái, anh lại không hề có phản ứng gì như phủ nhận dù nhỏ thôi. Anh là cả thế giới của cậu, thế giới sụp đổ rồi vậy thì cậu phải làm gì để cố tiếp tục sống đây. Ai cho cậu xin cái lí do đi, làm ơn.

Vương Nguyên không trả lời anh, cũng không buồn phản kháng. Thiên Tỉ đặt cậu lại vào chăn, cậu ngoan ngoãn nằm trong chăn rồi quay mặt sang hướng khác không chút cử động. Thiên Tỉ thấy tình hình này không ổn lắm, không biết do cậu ấy sốt nên phát điên hay là cậu sốc đến mức phát điên.

Giờ đúng là nhiều việc lại thêm nhiều việc hơn. Jackson sau buổi tiệc ấy đã đến Nhật để đàm phán một vụ làm ăn lớn, Izu thì đã dẫn người đi Thượng Hải để giải quyết một số việc nội bộ, người của anh hiện tại đang giúp anh điều tra vụ của Lưu Sâm còn Tuấn Khải thì đang có việc quan trọng khác cần phải làm nên không thể đến đây xem cậu được vậy nên anh đành phải tự thân vận động mà làm hết vậy.

Sáng hôm sau nhiệt độ của cậu đã hạ, nhưng tâm trạng cậu vẫn không hơn hôm qua là mấy, Thiên Tỉ định đưa cậu đi làm thì cậu lại bảo không cần, bảo anh về đưa đón Chí Hoàng của mình đi, anh cũng có ý định đó, dù gì thì Chí Hoành vẫn là quan trọng nhất với Thiên Tỉ nên anh dặn dò Vương Nguyên đi cẩn thận rồi lái xe nhanh về nhà đón Chí Hoành.

Dù tâm trạng cậu có tệ đến mấy thì cậu vẫn không trưng cái mặt đó của mình khi ở trường, vẫn cái vẻ mặt tươi tắn như mọi ngày, cậu vào trường đến phòng giáo viên rồi lên lớp, cuộc sống của cậu cứ lập đi lập lại ngày này qua ngày ấy thứ khác duy nhất là Thiên Tỉ không đến nữa mà thôi.

Cuộc sống nhàm chán của cậu đâu biết rằng luôn có một ánh mắt dõi theo cậu suốt những lúc như vậy, luôn cùng cậu đến trường, ngắm cậu lúc cậu uống cafe bên cửa sổ, cùng cậu ra về và đợi đến khi đèn nhà cậu tắt người đó mới quay người mà rời đi. Đã một tuần, cũng đã một tuần như vậy rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nga-yii