Ngoại truyện 1
Kể từ ngày hôm ấy đến nay cũng đã gần một năm, Tuấn Khải hầu như đã quay lại nhịp sống như trước kia, còn về phía Trương thị ông ta cũng đã tỉnh lại thật may lúc đó Vương Nguyên không bắn vào tim ông ấy nên ông chỉ bị hôn mê sâu, nhờ sự điều trị tốt của con gái mà chỉ trong vòng nữa năm ông đã tỉnh lại. Ông rất hối lỗi về việc làm của mình với Vương thị nên đã thành tâm xin lỗi, trong việc năm đó Hàn Ni cũng chỉ là con cờ của ông, cô không hề biết gì về kế hoạch của cha mình, thấy cô là một người trọng tình nghĩa nên Tuấn Khải đã bỏ qua việc họ làm, tuy Vương thị đã bỏ qua nhưng Hàn Ni tự thấy xấu hổ với gia tộc của anh nên đã di cư sang nước ngoài để sinh sống, Thiên Tỉ và Chí Hoành cũng đã sang Mĩ để tổ chức hôn lễ, Chí Hoành ra trường giờ đang làm trợ lí cho Thiên Tỉ trong công ty của Tuấn Khải, họ đang rất hạnh phúc với nhau, giờ chỉ ngoài việc băng Shikiku hay gây chuyện với Thiên Tỉ, Lưu Minh hay cản trở Tuấn Khải trong việc làm ăn ra thì đa số mọi việc đều không có gì quá nghiêm trọng. Còn về Jackson và Ngọc Khanh thì cuối năm nay họ sẽ kết hôn với nhau, vào hai tháng trước Jackson đã tạo một màng cầu hôn vô cùng lãng mạn cho cô, khiên cô khóc suốt mấy tiếng đồng hồ vì cảm động, Vương gia và Dịch gia đều chứng kiến màng cầu hôn đó nên đã ấn định ngày cưới cho hai người, hiện tại thì ngoài thời gia làm việc ở thế giới ngầm ra thời gian còn lại anh đều dành để đi theo chăm sóc Ngọc Khanh.
"Tuấn Khải ba ngày nữa là đến sinh thần của cậu rồi, cậu định sẽ làm gì?" Thiên Tỉ thấy Tuấn Khải đang thẩn thờ trong phòng làm việc nhìn xuống dưới đường thì chắp tay sau lưng đi đến hỏi.
"Muốn cùng ăn tối với Nguyên nhi, muốn đi dạo phố với em ấy" Tuấn Khải cười lắc đầu nói.
"Cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, đã gần 1 năm rồi còn gì" Thiên Tỉ thở dài an ủi.
Tuấn Khải gật gật đầu không nói gì nữa nhưng Thiên Tỉ biết cho dù ngoài miệng anh nói quên đi nữa nhưng sau trong tim sao có thể một câu nói quên là quên cho được.
Thiên Tỉ ra khỏi phòng đã thấy Chí Hoành mặt mày không vui đứng cạnh cửa "em đây là sao vậy? Sao lại buồn như thế này" Thiên Tỉ vỗ vỗ đầu cậu nhẹ giọng hỏi.
"Em thấy anh Tuấn Khải thế này em thầy buồn quá, chỉ có một năm thôi mà bao nhiêu sóng gió ập đến một lúc, nếu là em không biết em có được như Tuấn Khải ca không nữa" Chí Hoành thở dài nói.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, rồi cậu ấy sẽ ổn thôi, đi anh đưa em đi ăn trưa" Thiên Tỉ ôm vai Chí Hoành vừa đi vừa nói.
---------------------------
"Này, Thức Thức cậu định đi đâu thế, chỉ mới về nước thôi mà" Lưu Minh thấy Vương Thức hầm hầm lửa giận từ trên lầu đi thẳng ra cửa liền chạy đến chặng đường anh lại hỏi.
"Đi giết Vương Tuấn Khải chứ đi đâu, tránh ra đi" Vương Thức đẩy Lưu Minh sang một bên nói.
"Cái tên này lại lên cơn à, đang yên đang lành đòi đi giết người" Lưu Minh nhìn theo bóng lưng của Vương Thức dặm chân bất mãn nói.
Vương Thức vừa ra khỏi cửa một nhóm người khoảng 10, 11 người, những người này Vương Thức có thể nhận ra đó là người của Lưu Minh.
"Các người muốn cản tôi thì chỉ vô ích thôi" Vương Thức nói.
"Không, bọn tôi mang ơn Vương Nguyên nên chúng tôi sẽ giúp anh một tay" một trong số bọn chúng nói.
"Được, xem như mấy người có nghĩa khí, vậy giúp tôi đi dụ hai tên họ Dịch đó đi nơi khác đi, còn lại tôi sẽ tự giải quyết" Vương Thức nói xong thì rời đi, cả nhóm gật đầu rồi chia nhau là làm theo lời Vương Thức.
Vương Tuấn Khải đang nhìn trời nhìn mây ở trong phòng làm việc thì nhận được một tin nhắn, anh lấy ra xem thì thấy đó là số của Vương Thức 'đến căn nhà hoang ở ngoại ô khu 3, mày chỉ được đến một mình'
Đọc được tin nhắn Tuấn Khải chỉ biết lắc đầu cười "cuối cùng cái gì đến rồi cũng sẽ đến" Tuấn Khải đi đến ghế lấy áo khoác vào anh nói với trợ lí mình ra ngoài rồi đi mất.
Cùng lúc đó Thiên Tỉ và Jackson cũng nhận được một tin nhắn tương tự chỉ khác địa điểm, Chí Hoành cũng nhìn thấy tin nhắn đó nên nhất quyết đòi đi theo anh cho bằng được, anh hết cách đành phải đưa cậu theo, đi đến nơi hai người thật sự bất ngờ khi thấy Jackson cũng ở đó.
"Anh hai, anh dâu, sao hai người cũng ở đây?" Jackson chạy đến trước mặt hai người hỏi.
"Đã bảo đừng gọi cái kiểu dị hợm đó nữa rồi mà, em cũng nhận được tin nhắn của Vương Thức sao?" Thiên Tỉ kí đầu Jackson một cái rõ đau nói.
"Vậy anh cũng..." lời chưa dứt cả ba đã bị một nhóm hơn 10 người bao vây.
"A Trung? Sao cậu lại ở đây?" Chí Hoành nhận ra một trong số chúng liền lên tiếng.
"Tôi là người của Thanh Long, nhiệm vụ của bọn tôi là phải chặng các người ở đây" A Trung nói.
Trong khi đó ở ngoại ô khu 3, Tuấn Khải đã đến, bên trong chỉ có mình Vương Thức đứng chờ anh.
"Đến rồi, tao nghĩ mày không đến chứ" Vương Thức nhìn thấy anh cười nhạt nói.
"Vương Thức đã lâu không gặp" Tuấn Khải hơi cúi đầu nói.
"Thôi nói mấy lời vớ vẫn đi" Vương Thức chĩa súng vào Tuấn Khải nói.
Anh không chống trả chỉ nhắm mắt lại như đang chờ phát súng ấy, trên môi còn cong lên nụ cười thỏa mãn.
"Sao mày không chống trả" Vương Thức chau mày hỏi.
"Anh...em nhớ Vương Nguyên" anh biết chắc lần này mình không tránh khỏi cái chết,anh đã chờ cái ngày này quá lâu rồi, anh không buồn mở mắt ra nói "em chờ cái ngày này cũng đã một năm rồi, không có Nguyên nhi cuộc sống em không có ý nghĩa gì cả, những món ăn họ làm thật nhạt nhẽo, mỗi ngày trôi qua đều giống nhau, em...em mệt rồi"
"Được dù sao thì cũng sẽ không có ai cản trở nữa, tao cho mày toại nguyện"
"Nguyên nhi! Anh đến tìm em đây, đợi anh" Tuấn Khải cười một cách mãn nguyện, anh thật sự đã chờ cái ngày này lâu rồi.
"Đoãng...." tiếng súng vang lên thật chói tay, Anh ngã xuống, song với tiếng anh ngã xuống chính là tiếng gọi của một người "tiểu Khải..."
Đúng đó chính là Vương Nguyên, cậu và Lưu Minh đã đến từ lúc anh nhắm mắt chấp nhận những việc sắp đến, Vương Nguyên đã nghe hết toàn bộ những gì anh nói, mắt cậu đã đỏ hoen cả rồi, nhưng cậu lại không nghĩ rằng Vương Thức dám nổ súng, cậu mở to mắt chạy đến ôm lấy Tuấn Khải.
"Anh hai, anh làm gì vậy? Sao lại nổ súng chứ" Vương Nguyên gào lên hướng về Vương Thức trách móc.
"Thì chẳng phải em nói không muốn gặp cậu ta nữa sao? Anh hai chỉ giúp em thôi, giờ thì em không phải thấy nó nữa rồi" Vương Thức cất súng nói.
"Anh....sao anh có thể làm vậy? Tiểu Khải...anh tỉnh lại đi tiểu Khải... Anh hứa sẽ ở bên em mà...."
"Nguyên nhi... Là em sao?" Tuấn Khải mở mắt ra nhìn người trước mặt hỏi.
Vương Nguyên liều mạng gật đầu nắm lấy tay anh "là em, em đây, tiểu Khải anh không được có chuyện gì đâu đấy, tiểu Khải..."
"Đủ rồi, chỉ là đạn nhựa có cần diễn sâu quá vậy không?" Vương Thức chịu hết nỗi với những màng sến sẩm lắc đầu lên tiếng.
Không chỉ Vương Nguyên, Tuấn Khải mà cả Lưu Minh cũng trợn mắt nhìn anh .
"Cậu hết chuyện đùa rồi à?" Lưu Minh nhìn anh chau mày.
"Thì tại cái tên ngốc đang khóc bù lu bù loa kia chứ ai"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro