Ngoại truyện 2
<vài giờ trước>
"Em định như vậy đến bao giờ, chẳng phải về đây là muốn gặp hắn sao, giờ tru trú trong phòng làm gì?" Vương Thức thấy Vương Nguyên ngồi ôm điện thoại ở trên giường bực bội nói.
"Em chỉ muốn về lấy cái đồng hồ thôi, không muốn gặp ai cả" Vương Nguyên vẫn không nhìn anh tiếp tục bấm điện thoại nói.
"Em... Bị súng bắn rồi não chạm rồi hả, chỉ hôn mê có hơn nữa năm thôi mà sao đổi tính đổi nết thế hả? Lúc trước thì chết sống đòi ở bên hắn, giờ đến lúc anh chấp nhận thì em lại... "
Vương Thức thật sự phát điên với người em này của mình, lúc anh ra sức ngăn cản thì cậu lại một mực muốn ở lại bên người đó, đến khi anh nhận ra cuộc sống này thật không lường trước được điều gì mà để cậu tự chọn thì cậu lại, đúng là tức chết anh mà. Thấy cậu vẫn không nói gì anh bực dọc bỏ ra ngoài, không chịu thừa nhận thì anh đây sẽ bắt mày thừa nhận.
<thực tại>
"Vậy ra là anh lừa em?" Vương Nguyên đánh mạnh vào ngực Tuấn Khải một cái rồi đứng dậy, cậu chưa kịp bỏ đi thì Tuấn Khải đã nhanh tay nắm cậu lại. Anh đứng dậy ôm cậu vào lòng, đôi mắt cũng không tự chủ mà đỏ lên.
"Nguyên nhi đừng rời xa anh, hãy coi như anh cầu xin em, đừng đi"
Cậu không nói gì, cũng không đẩy anh ra, Vương Thức và Lưu Minh cảm thấy mình giống như cái bóng đèn nên cùng nhau rời khỏi, vừa đi chưa đầy 10 bước đã thấy cả đám người ngoại trừ Thiên Tỉ và A Trung ra thì cả đám mười mấy người ai cũng khóc bù lu bù loa lên, Lưu Minh thầm nghĩ bọn này là thuộc hạ của mình sao? Thật trùng hợp một điều là Thiên Tỉ cũng có ý nghĩ đó với Jackson, cả hai chỉ biết lắc đầu cam chịu.
Tuấn Khải đã ôm Vương Nguyên rất lâu rồi và dường như không hề có ý định sẽ buông ra, anh cũng không mở lời chỉ gục mặt vào lưng cậu như tìm hơi ấm, anh muốn chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ.
"Anh định như vậy đến bao giờ?" cậu nhịn không được lên tiếng.
"Nguyên nhi! Anh xin lỗi, anh nên nghe em hủy đám cưới, anh không nên nổ súng khi chưa biết người đó là ai, anh ....anh xin lỗi, một năm qua không đêm nào anh ngủ ngon giấc, ăn uống cũng chẳng buồn ăn, trong những lúc như vậy anh mới nhận ra được một việc, anh không thể sống thiếu em được" Tuấn Khải vẫn vùi đầu vào vai cậu nói.
Vương Nguyên bị những lời nói này của anh làm cho mềm lòng, dù sao thì trước đó hoàn toàn toàn Tuấn Khải không có lỗi, cậu cũng thật ngốc lúc đó chỉ cần nói cho Tuấn Khải biết kế hoạch của ông ta thì Tuấn Khải sẽ tin cậu mà thay đổi kế hoạch, cậu lại không nói với anh, cậu đã không nghĩ rằng anh sẽ tin cậu, cậu đã nghĩ sai về anh cho nên cậu mới là người phải xin lỗi.
"Tiểu Khải, xin lỗi, năm đó em đã không tin tưởng vào anh,lẽ ra em không nên tự gánh hết như vậy, em sai rồi anh tha thứ cho em chứ" Vương Nguyên cúi đầu nhỏ giọng nói.
Tuấn Khải nghe được những lời nói đó của cậu lập tức hạnh phúc tràn ngập mà xoay người Vương Nguyên lại đối mặt với mình.
"Không không, em chỉ là muốn tốt cho anh, anh hiểu mà, nếu vậy em tiếp tục ở bên cạnh anh chứ?" Tuấn Khải nhìn vào mắt cậu nói.
Vương Nguyên mỉm cười gật gật đầu. Nửa năm qua không có Tuấn Khải bên cạnh cậu cũng đã nhớ anh sắp phát điên rồi.
"Thật chứ? Vương Nguyên nhi! Anh yêu em, yêu rất nhiều" Tuấn Khải ôm trọn cậu vào ngực mình.
"Em cũng vậy, Vương Tuấn Khải, em yêu anh"
Tuấn Khải đẩy cậu ra một chút rồi lấy ra từ trong túi áo một chiếc hộp, anh mở ra hướng về phía cậu rồi quỳ một gối xuống.
"Vương Nguyên nhi em có chấp nhận một lần nữa đeo lại chiếc nhẫn này không? Làm vợ anh nhé!"
Cậu mỉm cười, hai hàng nước mắt hạnh phúc chảy xuống hai gò má của cậu, cậu gật đầu "đồ ngốc, anh sao lại sến thế không biết"
Tuấn Khải tươi cười đứng dậy đeo chiếc nhẫn năm xưa cậu đã bỏ lại vào tay cậu "giờ em là của anh rồi, không cho tháo ra nữa đâu đấy"
"Em biết rồi"
"Minh Minh, cậu thật sự không hận Vương Nguyên sao?" Vương Thức thấy Lưu Minh rất thong dong ngồi trên ghế sofa nhăm nhi ly rượu thì thắc mắc hỏi.
"Hử? Sao lại hỏi vậy?" Lưu Minh hơi bất ngờ trước câu hỏi của Vương Thức nên hỏi lại.
"Cậu biết Vương Nguyên là người hại Lưu Sâm mà phải không? Sao cậu vẫn còn giúp nó?" Vương Thức có chút không dám đối mặt với Lưu Minh nói.
"Vì cậu đó! Tôi không muốn cậu giống tôi chìm vào mối thù mất em trai, tôi thích thấy cậu như vầy hơn" Lưu Minh thản nhiên cười nói.
"Cậu..." Vương Thức không ngờ tới anh lại trả lời như vậy nhất thời không biết nói gì nhìn anh.
"Hahaha... Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy, dù sao người bắn chết Lưu Sâm là Thiên Tỉ mà, mà cậu cũng nên chuẩn bị một bộ âu phục chuẩn bị ăn cưới đi là vừa" Lưu Minh cười lớn nói.
"Đám cưới của Tuấn Khải và Vương Nguyên sao? Thật không muốn đi tí nào" Vương Thức uể oải dựa người ra ghế nói.
"Không! Là đám cưới của bà chằng Sakura với Hàn Ni"
Nói tới cặp này thì cũng cho một tí thông tin, sau khi việc của gia đình Hàn Ni bị vỡ lỡ, bạn trai của cô vì sợ bị Vương gia trả thù nên đã cao chạy xa bay mà bỏ rơi cô, khoảng thời gian đó cô rất đau khổ rồi có một lần Sakura thấy cô bị một đám người kéo lên xe máu nữ hán tử của mình nổi lên nên đã xử gọn bọn chúng, khi đưa Hàn Ni về nhà mới nhận ra cô là Trương Hàn Ni, Hàn Ni kể lại mọi chuyện cho Sakura nghe, cô cũng mang cảm thông với Hàn Ni nên đã cưu mang cô, từ từ hai người phát sinh tình cảm và chán ghét đàn ông, khoảng 4 tháng sau khi quen nhau họ đã quyết định kết hôn và hiển nhiên cô sẽ không quên mời Thiên Tỉ.
"Thiên Tỉ, Thiên Tỉ anh xem nè, anh có một thiệp mời đám cưới đó" Chí Hoành vừa nhận được một thiệp hồng từ bưu tá liền hấp tấp chạy vào đưa cho anh.
"Em giúp anh xem là ai? Mấy giờ? Ở đâu? Anh đang lỡ tay chút" Thiên Tỉ đang lây hoay trong bếp không nhìn Chí Hoành nói.
"Ùm" Chí Hoành gần đầu rồi mở ra "là 10h sáng ngày kia, ở nhà hàng Sokoku Nhật Bản, là Hàn Ni và Sakura" Chí Hoành sốc với hai cái tên được viết trong thiệp cưới.
Thiên Tỉ cũng dừng lại tay nấu ăn mà bật cười "không ngờ cô ta vẫn thù dai như vậy"
"Tiểu Khải, bây giờ em không thể đi dạy được nữa, hay là chúng ta mở một quán trà sữa nhỏ trong thành phố nhe! Anh đi làm việc của anh, em ở nhà bán trà sữa anh thấy thế nào" Vương Nguyên gối đầu trên đùi Tuấn Khải nói.
Hiện giờ cả hai đã dọn về nhà trước của Vương Nguyên để ở, ngoại trừ những lúc đi làm ra anh hầu như đều ở nhà với cậu.
"Tất cả đều do em quyết định, chỉ cần em thích anh sẽ làm cho em" Tuấn Khải vuốt nhẹ đầu cậu nói.
"Vậy em muốn bỏ anh" Vương Nguyên cười trêu chọc.
"Em dám" Tuấn Khải lườm cậu như uy hiếp nói.
"Không dám" Vương Nguyên cười hì hì nói.
Những ngày tháng sau này của họ trôi qua rất êm ái, băng Thanh Long và băng Vương gia đã bỏ qua ân oán mà kết thành một liên minh, trước giờ hai băng phái lớn nhất nước tranh đấu gây ra không ít sóng gió, nay kết thành liên minh những ban phái nước khác còn e dè huống hồ gì trong nước, nên những chuyện phiền phức không có nhiều, cuộc sống cứ thế mà nhè nhẹ trôi qua. Cậu cũng coi như đã rất mãn nguyện, được ở bên cạnh anh lâu như vậy, mỗi ngày đều là những tiếng cười nhìn thấy con của Ngọc Khanh và Jackson được sinh ra và lớn lên, thấy Vương Thức hoàn thành được ước mơ chu du tứ hải được đi trước Tuấn Khải như vậy là tốt lắm rồi.
-----------------------
Tuấn Khải mang một bó hoa hồng trắng, run run đi đến trước mộ Vương Nguyên, anh ngồi xuống bên cạnh cậu, mỉm cười nhìn bia mộ "Em đúng là chơi xấu thật đấy, lại đi trước anh"
Tiếng gió xào xạc như tiếng cậu đang trả lời anh, xen lẫn với tiếng gió là những tiếng bước chân.
"Chú! Biết ngay là chú sẽ ra đây mà, nhiều lúc con rất ngưỡng mộ chú và Nguyên thúc thúc ấy, hai người sống bên nhau suốt hơn 50 năm nay mà vẫn giữ được sự yêu thương như ban đầu" người này là con trai của Jackson và Ngọc Khanh tên là Dịch Tuấn Nam, Tuấn Nam năm nay đã 30 rồi cũng đã có một cô công chúa rất đáng yêu, cô bé cũng đã 5 tuổi.
"Tại hai người chú trải qua rất nhiều chuyện mới đến được với nhau, đó là cả một chuỗi thập tử nhất sinh đấy" Tuấn Khải cười cười nhìn Tuấn Nam nói.
"Thật vậy sao? Chú kể con nghe với" Tuấn Nam ngồi xuống cạnh Tuấn Khải hăng hái hóng chuyện, cái người này hầu như giống y hết Jackson hoạt bát linh động lại rất hiếu kì, anh gật đầu rồi bất đầu kể lại câu chuyện của mình cho cậu nghe...
[End....]
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ "Mãi Bên Nhau" trong suốt thời gian qua, cảm ơn rất nhiều 💙💚💛❤
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro