Chương 32. Bày mưu

Ánh sáng đỏ rực từ cơ thể Chu Yếm hòa quyện cùng lệ khí mạnh mẽ bùng lên, đẩy lùi đợt tấn công dữ dội của kẻ thần bí.

Ly Luân cùng Trác Dực Thần đồng loạt tấn công, phối hợp ăn ý để tạo khoảng trống cho Chu Yếm lùi lại nghỉ ngơi.

Kẻ thần bí nhận thấy không thể áp đảo cả ba, hừ lạnh một tiếng, rồi hóa thành làn khói đen tan biến trong bóng tối.

"Không thể để hắn trốn thoát mãi." Ly Luân thu kiếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hướng hắn biến mất.

Trác Dực Thần thở hổn hển, cầm kiếm đứng thẳng dậy. "Kế tiếp, chúng ta phải làm gì đây? Hắn không dễ đối phó."

Trở về nhà, Chu Yếm nằm nghỉ trên chiếc giường mềm mại, sắc mặt y nhợt nhạt nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự kiên cường. Ly Luân ngồi bên cạnh, cẩn thận truyền linh lực để giúp y ổn định cơ thể.

"A Ly, ngươi không cần quá lo lắng như vậy. Hắn không thể làm gì ta đâu." Chu Yếm khẽ nói, giọng pha chút yếu ớt nhưng đầy kiên quyết.

Ly Luân nhẹ lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm đầy lo lắng.

"Ngươi đang mang đứa bé, không được phép chủ quan. Bây giờ sức mạnh của cả ngươi và nó đang là mục tiêu lớn nhất."

Trác Dực Thần đứng ở bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên gương mặt sắc sảo của hắn. "Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn. Chúng ta phải tìm cách dụ hắn ra và tiêu diệt triệt để."

"Phỉ là con cờ quan trọng nhất của hắn." Ly Luân gật đầu có chút đồng tình.

"Nếu xử lý được Phỉ, thế lực của hắn sẽ suy yếu đáng kể, nhưng hắn sẽ không thật sự để Phỉ là một con cờ quan trọng nhất đâu, hắn là một kẻ mưu mô."

"Nhưng làm sao để dụ hắn ra? Phỉ không phải là kẻ dễ mắc bẫy." Trác Dực Thần nhíu mày.

Chu Yếm khẽ mở mắt, khóe môi cong lên một nụ cười mơ hồ. "Ta có cách."

Cả hai đồng loạt quay sang nhìn y, ánh mắt đầy chờ đợi.

"Phỉ và hắn rõ ràng đang nhắm vào đứa bé trong bụng ta. Chúng ta có thể giả vờ như sức mạnh của ta đang suy yếu, để hắn nghĩ rằng đây là cơ hội tốt nhất để ra tay."

Ly Luân nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng. "Nguy hiểm quá. Ngươi không thể tự làm mồi nhử."

"Không phải một mình ta." Chu Yếm nhìn sang Trác Dực Thần. "Ngươi và Ly Luân sẽ ở gần đó, chỉ cần hắn lộ diện, chúng ta sẽ ra tay."

Trác Dực Thần trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.

"Được. Nhưng ngươi phải đảm bảo sức khỏe. Nếu có bất kỳ điều gì bất thường, ta sẽ lập tức rút lui."

Ở một nơi khác, kẻ thần bí ngồi trên chiếc ngai đá lạnh lẽo, ánh mắt âm u dán chặt vào màn sương trước mặt. Hắn đang suy tính, vẻ mặt đầy căng thẳng.

"Đứa bé đó..." Hắn lẩm bẩm, đôi mắt lóe lên sự lo lắng. "Ta đã sai khi không ngăn cản từ đầu. Nếu để nó sinh ra, không chỉ Đại Hoang, mà cả ta cũng không thể khống chế được nó."

Hắn siết chặt bàn tay, lòng đầy mâu thuẫn. Ban đầu, hắn chỉ định hồi sinh những kẻ đã khuất để thu thập lệ khí, nhưng với sự xuất hiện của đứa bé, kế hoạch của hắn giờ đây đã phải thay đổi.

"Ly Luân và Chu Yếm ngày càng mạnh, đứa bé đó sẽ còn vượt xa cả hai. Ta không thể để nó tồn tại."

Một bóng đen lướt đến, quỳ gối trước mặt hắn. "Chủ nhân, thuộc hạ đã chuẩn bị mọi thứ. Chỉ cần ngài ra lệnh, ta sẽ hành động ngay lập tức."

"Không cần vội." Hắn lạnh lùng phất tay. "Chúng sẽ sớm tự đưa mình vào bẫy."

Trong lúc đó, tại một ngôi làng nhỏ, một bóng dáng quen thuộc lặng lẽ bước đi trên con đường lát đá. Anh Lỗi, một vị thần xuống nhân gian, hắn đi nghe ngóng về tình trạng của Chu Yếm.

"Tìm được y, có lẽ ta sẽ giúp được chút ít." Anh Lỗi khẽ nói, trong lòng không giấu nổi sự lo lắng.
Anh tìm đến nhà nhỏ, nơi Chu Yếm đang nghỉ ngơi. Khi Ly Luân mở cửa, ánh mắt hắn lóe lên sự bất ngờ. "Anh Lỗi?"

"Đã lâu không gặp, Luân ca." Anh Lỗi mỉm cười, bước vào trong. "Ta nghe nói về Chu ca không khỏe nên đến xem thế nào."

Chu Yếm hơi ngạc nhiên khi thấy Anh Lỗi, nhưng nhanh chóng thả lỏng. "Anh Lỗi... ta không nghĩ đệ sẽ đến."

Trác Dực Thần đứng một bên, ánh mắt đầy cảnh giác. "Hắn là ai?"

Ly Luân lên tiếng, giọng bình thản. "Anh Lỗi là đệ đệ của chúng ta. Ngươi không cần phải lo."

Dù vậy, Trác Dực Thần vẫn giữ thái độ dè chừng, nhưng không nói gì thêm, Anh Lỗi nhìn Trác Dực Thần một cái rồi cũng không quá quan tâm.

" Ca ca không nghĩ, nhưng ta không thể bỏ mặc huynh" Anh Lỗi nhìn Chu Yếm với ánh mắt đầy quan tâm, sau đó lấy từ trong túi ra một ít nguyên liệu.

"Cho ta xem sức khỏe của huynh thế nào" Anh Lỗi nắm lấy cổ tay Chu Yếm bắt mạnh không khỏi nghi ngờ, sao có thể chứ "Đệ không cần nhăn mặt, như đệ thấy đấy ta mang thai rồi"

"Vấn đề ta quan tâm là yêu lực đứa bé quá lớn vì vậy nó sẽ hút lấy yêu lực của ca, nhưng nếu ca không bị kích động làm lệ khí bộc phát thì đứa bé lại có thể giúp ca ổn định lệ khí, thậm chí hấp thụ nó thay ca"

"Hấp thụ?" Cả Ly Luân, Chu Yếm và Trác Dực Thần đồng thời nghi ngờ câu nói của Anh Lỗi.

"Đúng vậy, ca ca là vật chứa lệ khí chọn lựa nhưng lại khó lòng khống chế nó. Nhưng đứa bé này lại khác nó không những không bị lệ khí của ca ảnh hưởng và thậm chí hấp thụ vào cơ thể của nó"

Anh Lỗi nghiêm túc nói, trong những năm qua ở núi Sơn Thần, Anh Lỗi năng lực cũng tăng không ít, hắn là nửa thần nửa yêu sau này sẽ là Sơn Thần đời tiếp theo.

Nghe vậy mỗi người có một suy nghĩ, vì đứa bé quá mạnh sẽ hút yêu lực của Chu Yếm nhưng lại có thể hút lệ khí của Chu Yếm mà nó cũng không bị ảnh hưởng, lúc cần thiết nó cũng sẽ cứu Chu Yếm.

-Được rồi...ọe...

Chu Yếm khó chịu trong cơ thể liên tục nôn ọe, ai cũng lo lắng không yên. Anh Lỗi vào trong bếp, Anh Lỗi nhanh chóng trổ tài nấu nướng.

Chỉ trong một thời gian ngắn, hương thơm từ những món ăn lan tỏa khắp căn đình nhỏ.

Chu Yếm nhấp một thìa canh nóng, cảm thấy cơn buồn nôn dịu đi đáng kể. Y mỉm cười nhẹ nhàng. "Đệ vẫn giỏi như ngày nào."

Anh Lỗi bật cười. "Ca nên ăn nhiều hơn một chút. Với tình trạng hiện tại, ca cần nhiều sức lực để bảo vệ bản thân và đứa bé."

Ly Luân đứng gần đó, ánh mắt dịu dàng nhìn Anh Lỗi và Chu Yếm. Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn biết rằng trận chiến phía trước sẽ còn nhiều thử thách khắc nghiệt hơn.

Trong đêm tối, màn sương mờ ảo bao phủ khắp cánh rừng đại hoang. Chu Yếm ngồi dựa lưng vào thân cây lớn, tay nhẹ vuốt ve bụng mình.

Từng cơn đau nhói từ bụng truyền tới, nhưng y vẫn giữ gương mặt bình tĩnh. Ly Luân đứng cách đó không xa, mắt không rời khỏi bóng dáng của y. Trác Dực Thần ngồi trên một tảng đá lớn, bàn tay xiết chặt chuôi kiếm.

"Bọn chúng hành động rồi" Ly Luân cất giọng, trầm thấp nhưng đầy uy lực.

Chu Yếm khẽ gật đầu. "Ta biết. Đứa bé này là điểm yếu và cũng là sức mạnh lớn nhất của ta. Nếu chúng muốn động vào nó, ta sẽ cho chúng thấy hậu quả"

Ánh mắt Trác Dực Thần lóe lên sự lạnh lùng. "Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hại ngươi, hoặc... đứa bé."

Bỗng nhiên, một luồng khí đen từ xa xé toạc không gian tĩnh mịch. Cả ba người đồng loạt quay đầu nhìn về phía nguồn khí tức. Từ bóng tối, kẻ thần bí xuất hiện, dẫn theo một đội quân yêu ma đông đảo.

"Chu Yếm! Ngươi nghĩ rằng có thể trốn mãi sao?" Giọng nói của hắn vang lên, như sấm rền trong đêm.

Chu Yếm đứng dậy, một tay chống vào thân cây, tay kia giữ bụng. "Ta không trốn. Nếu ngươi muốn, đến đây mà thử."

Tên thần bí cười lạnh, đôi mắt lóe lên ánh sáng tà ác. "Đứa bé đó... không nên tồn tại. Nó sẽ là tai họa cho ta. Ta sẽ không để nó sinh ra!"

Hắn giơ tay, hàng loạt yêu ma lao về phía Chu Yếm. Nhưng ngay lập tức, Ly Luân và Trác Dực Thần đồng loạt ra tay.

Trống bỏi của Ly Luân chém toạc không khí, từng nhát chém tỏa ra ánh sáng xanh lấp lánh, hủy diệt lũ yêu ma chỉ trong nháy mắt.

Trác Dực Thần di chuyển nhanh như gió, kiếm của hắn vạch ra những đường sáng đỏ rực, mạnh mẽ và dứt khoát. Nhưng số lượng yêu ma quá đông, khiến cả hai phải vừa đánh vừa bảo vệ Chu Yếm.

Chu Yếm đứng phía sau, ánh mắt bình tĩnh nhưng không giấu được sự lo lắng. Đột nhiên, một luồng khí đen nhắm thẳng vào y. Ly Luân nhận ra nguy hiểm, lập tức lao tới chắn trước mặt Chu Yếm.

Thanh kiếm của hắn đón đỡ luồng khí, nhưng sức mạnh từ đòn tấn công khiến hắn lùi lại mấy bước, máu tươi trào ra từ khóe miệng.

"Ly Luân!" Chu Yếm, Anh Lỗi hốt hoảng kêu lên.
Anh Lỗi phía sau bất chợt xuất hiện, thần lực là thứ mà mấy yêu quái cấp thấp như bọn chúng sợ hãi nhất

"Không sao, một chút vết thương nhẹ." Ly Luân lau vệt máu trên môi, ánh mắt lạnh như bang, Chu Yếm nhìn sang Anh Lỗi thấy đệ ấy gật đầu Chu Yếm cũng yên tâm "Ngươi tập trung bảo vệ bản thân. Ta không để chúng chạm vào ngươi." Ly Luân nói

Trác Dực Thần cũng lao tới, đứng chắn bên cạnh Ly Luân. "Tên khốn kia không ngừng gửi thêm yêu ma. Chúng ta phải kết thúc hắn ngay lập tức."

Ly Luân gật đầu, ánh mắt lóe lên ý chí kiên định. "Chu Yếm, ngươi ở lại đây. Ta và Trác Dực Thần sẽ xử lý hắn, Anh Lỗi, nhờ đệ bảo hộ Chu Yếm."

Nhưng trước khi họ kịp hành động, kẻ thần bí đã cười lớn, giọng nói đầy vẻ đắc ý.

"Các ngươi nghĩ có thể thắng được ta sao? Linh lực của Chu Yếm đang bị đứa bé làm suy yếu. Chính hắn sẽ là gánh nặng lớn nhất của các ngươi!"

Hắn vừa dứt lời, từ cơ thể hắn phóng ra một luồng ánh sáng đỏ rực, tạo thành một kết giới bao trùm cả khu vực.

Trong kết giới, Chu Yếm cảm nhận được một luồng áp lực khổng lồ đè lên người mình. Đứa bé trong bụng y dường như cảm nhận được nguy hiểm, khiến yêu lực trong cơ thể y bất ngờ bùng phát. Một luồng ánh sáng vàng chói lóa từ cơ thể y phát ra, xuyên thủng màn đêm.

Tên thần bí hốt hoảng lùi lại, đôi mắt trừng lớn. "Không thể nào! Sức mạnh đó... không phải là thứ mà con yêu quái chưa thành hình có thể nắm giữ!"

Ly Luân và Trác Dực Thần tận dụng khoảnh khắc hắn phân tâm, đồng loạt tấn công. Trống bỏi của Ly Luân chém xuyên qua lớp kết giới, tạo ra một đường nứt lớn. Trác Dực Thần lao lên, chĩa mũi kiếm thẳng vào tên thần bí.

Hắn hét lên, tung một đòn phản công mạnh mẽ, nhưng đòn tấn công của hắn bị sức mạnh từ đứa bé đẩy lùi.

Chu Yếm đứng thẳng dậy, ánh mắt kiên định.

"Ngươi nói đúng, sức mạnh của đứa bé này không phải ai cũng có thể khống chế. Nhưng chỉ cần ta còn ở đây, ngươi đừng hòng chạm vào nó!"

Y giơ tay, một luồng yêu lực khổng lồ bùng nổ, kết hợp với sức mạnh từ Ly Luân và Trác Dực Thần, đánh thẳng vào tên thần bí.

Tên thần bí hét lên trong đau đớn, cơ thể hắn bắt đầu tan biến. Trước khi biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Yếm, giọng nói đầy oán hận.

"Ngươi... và đứa bé đó... sẽ không bao giờ có được bình yên!"

Khi kết giới tan biến, không gian trở lại yên tĩnh. Ly Luân và Trác Dực Thần chạy lại bên Chu Yếm, đôi mắt tràn ngập lo lắng.

"Ngươi ổn không?" Ly Luân hỏi, bàn tay nhẹ đặt lên vai Chu Yếm.

Chu Yếm gật đầu, khẽ mỉm cười. "Ta ổn. Chỉ là...bụng ta..."

Sắc mặc Chu Yếm bỗng nhiên biến đổi, hắn ôm bụng sắc mặt rất đau đớn. Trác Dực Thần trong lòng vẫn không giấu nổi sự lo lắng.

"Kẻ đó nói không sai. Đứa bé này sẽ khiến ngươi gặp nhiều nguy hiểm hơn nữa."

"Luân ca, mau đưa ca ca ta về...nhanh lên"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro