Chương 39. Chu Yếm, ta xin lỗi...
Ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng rọi lên gương mặt tái nhợt của Chu Yếm. Đôi mi dài khẽ động, đôi mắt y chầm chậm mở ra, trong một khoảnh khắc ngỡ ngàng trước ánh sáng mờ nhạt xung quanh.
“Ca ca! Ca ca tỉnh rồi sao?”
Giọng Anh Lỗi vang lên, đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Hắn lao đến bên giường, ánh mắt sáng rực như vừa nhìn thấy điều kỳ diệu.
Chu Yếm khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại trở nên u ám. Y chậm rãi đưa tay lên, sờ lên bụng mình, nơi từng có sự sống nhỏ bé của đứa con mà y trân quý hơn cả mạng sống. Nhưng giờ đây, tất cả đã biến mất.
“Con ta…” Y thì thầm, giọng nói khản đặc. Nỗi đau như con dao sắc bén đâm vào tim, khiến mỗi từ thốt ra đều nặng nề như cõng cả bầu trời.
Anh Lỗi cắn môi, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng.
“Ca ca, ca không cần nghĩ nhiều. Hiện tại ca cần nghỉ ngơi, dưỡng thương. Con của ca… nó…” Hắn không biết nên nói thế nào để an ủi, chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chứa đầy thống khổ của Chu Yếm.
“ Đệ không cần nói.” Chu Yếm hít một hơi thật sâu, nhưng giọng nói vẫn run rẩy. “Ta biết rồi… ta đều biết. Nhưng đệ có thể làm một việc giúp ta không?”
“Ca ca nói đi, dù là gì ta cũng làm được!”
Chu Yếm quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu trong đó là sự rạn nứt. “Đừng để hắn vào đây. Anh Lỗi, ta không muốn gặp hắn.”
“Luân ca?” Anh Lỗi ngẩn người, như không tin vào những gì mình vừa nghe.
“Ca ca không muốn gặp Luân ca sao? Nhưng Luân ca mỗi ngày đều ở đây, không rời nửa bước… Hắn rất đau khổ, Chu Yếm ca ca. Hắn đã làm tất cả để cứu ca…”
“Ta biết.” Giọng nói của Chu Yếm đột ngột lớn hơn, nhưng rồi nhanh chóng lắng xuống, đầy nặng nề.
“Ta biết hắn đau khổ. Ta biết hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Nhưng… ta không vượt qua được, Anh Lỗi. Hắn đã lấy đi đứa con của ta, là ta cầu xin hắn, van nài hắn đừng làm vậy, nhưng hắn vẫn chọn như thế.”
Anh Lỗi cắn chặt môi, không biết nên đáp thế nào. Hắn nhìn Chu Yếm, người đang nằm đó với đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định, lòng hắn chua xót vô cùng.
“Ca ca… Luân ca yêu ca. Hắn yêu ca hơn bất cứ thứ gì trên đời. Hắn không muốn mất ca…”
“Nhưng ta mất con rồi, Anh Lỗi.” Nước mắt của Chu Yếm rơi xuống gối, từng giọt lặng lẽ như cắt vào lòng y.
“Ngươi có hiểu cảm giác đó không? Con ta… là máu thịt của ta. Dù ta hiểu hắn làm thế là để cứu ta, nhưng ta không thể tha thứ cho hắn, cũng không thể tha thứ cho chính mình.”
Đúng hắn hận bản thân nhiều hơn, hận mình không bảo vệ được con. Anh Lỗi không biết nói gì hơn, chỉ có thể cúi đầu, hai tay siết chặt.
Bên ngoài phòng, Ly Luân đứng tựa vào cánh cửa, từng câu nói của Chu Yếm vọng ra khiến hắn như bị xé toạc từng mảnh.
“Ta không muốn gặp hắn.”
Những lời đó như tiếng sét giáng xuống, khiến trái tim vốn đã rách nát của hắn đau đớn hơn bao giờ hết. Hắn đặt một tay lên cửa, cảm nhận sự lạnh lẽo của gỗ, nhưng khoảng cách giữa hắn và người hắn yêu thương nhất lại xa vời vợi.
“Luân ca…” Anh Lỗi bước ra, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Ly Luân, hắn không đành lòng nhưng vẫn phải nói.
“Chu Yếm ca ca không muốn gặp huynh, ta xin lỗi… Nhưng đây là điều ca ca muốn.”
Ly Luân nhắm mắt lại, bàn tay đang đặt trên cửa siết chặt. “Anh Lỗi, ngươi có thể khuyên hắn giúp ta không? Ta chỉ muốn nói chuyện với y một chút thôi, chỉ một chút…”
“Ta không làm được.” Anh Lỗi lắc đầu, ánh mắt đầy xót xa.
“Chu Yếm ca ca không chỉ đau lòng, mà còn tự trách bản thân. Huynh ở đây chỉ khiến ca ca ấy nhớ lại những gì đã mất. Huynh nên để ca ca ấy bình tĩnh trước đã…”
“Ta không thể.” Giọng Ly Luân khàn đi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Anh Lỗi.
“Ngươi biết không, từng ngày ta ở đây, từng khoảnh khắc nhìn y như thế này ta cũng không dễ chịu chút nào, nhưng ta không hối hận vì đã quyết định như vậy”
“Luân ca…” Anh Lỗi cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói của Ly Luân, lòng hắn quặn thắt.
“ Đệ nói y hận ta cũng được, trách ta cũng được. Nhưng làm ơn… hãy để ta bên cạnh y.”
Ly Luân cúi đầu, giọng nói gần như nghẹn lại.
“Ta đã mất con của mình ta cũng đau lòng như y, ta không thể mất y nữa.”
Anh Lỗi nhìn hắn một lúc lâu, rồi khẽ lắc đầu. “Cho ca ấy thời gian đi. Nếu huynh thật sự yêu ca ca ấy, hãy để huynh ấy tự quyết định.”
Ly Luân đứng im lặng trước cánh cửa đóng chặt, tay hắn dần buông thõng. Trái tim hắn như bị bóp nghẹt, nhưng hắn không thể làm gì hơn, ngoài việc đứng đó, chờ đợi.
Trong những ngày tiếp theo, bầu không khí ở Núi Sơn Thần vẫn đặc quánh sự nặng nề. Chu Yếm vẫn nằm trong căn phòng kín, không để Ly Luân bước vào dù chỉ một lần.
Ly Luân mỗi ngày đều đứng trước cửa, đôi mắt hắn sâu thẳm, kiên nhẫn nhưng cũng không kém phần đau khổ. Anh Lỗi nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi trĩu nặng.
Chu Yếm ngồi tựa lưng vào thành giường, sắc mặt y đã khá hơn, nhưng ánh mắt vẫn luôn mờ mịt. Y cầm lấy một mảnh vải nhỏ, thêu lên đó hình một cành hoa ngô đồng – loài hoa y từng nói với Ly Luân rằng rất muốn trồng trước sân nhà họ.
Từng đường chỉ kéo dài như để xoa dịu trái tim tan nát, nhưng chẳng gì có thể khỏa lấp nỗi đau mất đi đứa con.
“Con à…” Y thì thầm, giọng nghẹn ngào. Nước mắt rơi xuống mảnh vải, thấm ướt một góc nhỏ.
Chu Yếm gạt đi, nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng vẫn không thể vơi. Y biết Ly Luân yêu mình, biết hắn cũng đau đớn không kém.
Nhưng khi nghĩ đến đứa bé đã mất, trái tim y lại nhói lên từng hồi.
Anh Lỗi đứng nhìn Ly Luân tựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt hắn u ám, khuôn mặt hốc hác. Hắn chưa từng thấy Luân ca của mình thê thảm đến vậy – kẻ từng lạnh lùng, cao ngạo, giờ đây như một chiếc bóng sống lay lắt.
“Luân ca…” Anh Lỗi cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.
“Y hôm nay thế nào?” Ly Luân hỏi, giọng khàn đặc, ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa kia.
“Khá hơn một chút, nhưng…” Anh Lỗi ngập ngừng, không biết nên nói tiếp thế nào. “Ca ca ấy vẫn không muốn gặp huynh.”
Ly Luân im lặng một lúc, rồi cười nhạt, nụ cười như có như không, nhưng lại chứa đầy sự tự giễu. “Phải rồi… Là ta đáng bị như vậy.”
“Luân ca, huynh không thể cứ như thế mãi.” Anh Lỗi bước lại gần, ánh mắt hắn tràn ngập lo lắng.
“Nếu ca ca ấy không muốn gặp huynh, thì huynh hãy để y có không gian. Y không hận huynh mãi đâu.”
“Hận mãi cũng được.” Ly Luân lắc đầu, giọng nói đầy tuyệt vọng.
“Chỉ cần y còn sống, hận ta cả đời cũng được. Anh Lỗi, ngươi có biết không? Ta từng nghĩ rằng, ta có thể bảo vệ y khỏi tất cả mọi tổn thương trên đời. Nhưng cuối cùng, chính ta lại là người làm tổn thương y sâu nhất.”
“Nhưng đó là lựa chọn duy nhất!” Anh Lỗi nói lớn, gần như quát lên.
“Nếu không làm thế, Chu Yếm ca ca sẽ chết, nếu là ta ta cũng sẽ chọn như huynh. Đứa bé có thể… nhưng huynh làm đúng rồi, Luân ca. Ca ca sẽ hiểu cho huynh, chỉ là không phải lúc này.”
Ly Luân không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn trời. Ánh mắt hắn hướng về phía những ngọn núi xa xăm, nơi những cơn gió thổi qua mang theo mùi của rừng cây và đất đá.
Hắn như nhìn thấy chính mình trong đó – một kẻ cô độc, bị nhấn chìm trong vực thẳm của yêu hận.
Cùng lúc đó, ở một nơi xa.
Một bóng người khoác áo choàng đen đứng trên vách núi, đôi mắt hắn ánh lên sự lạnh lùng khi nhìn về hướng Núi Sơn Thần. Kẻ này không ai khác chính là Ngạo Nhân – tay sai trung thành của kẻ thần bí đã giao nhiệm vụ để Chu Yếm hấp thụ Bất Tẫn Mộc.
“Chủ nhân muốn nội đan của hắn, giờ đã có rồi việc lại càng thú vị.” Ngạo Nhân cười nhạt, giọng hắn đầy mỉa mai.
“Một Ly Luân tan nát, một Chu Yếm đang yếu đuối. Để xem, ngươi bảo vệ được ai? Ly Luân, là ngươi chọn hắn không chọn ta, ngươi sẽ phải hối hận, ta sẽ không để Chu Yếm sống”
Hắn quay người, áo choàng đen phất lên theo cơn gió mạnh, biến mất vào màn sương mù.
Đêm khuya ở Núi Sơn Thần.
Chu Yếm lại nằm mơ. Trong giấc mơ, y thấy một cánh đồng hoa ngô đồng bát ngát, ở đó, y và Ly Luân cùng đứa con của họ đang cười đùa.
Nhưng khi y cố với lấy đứa trẻ, cảnh vật đột ngột thay đổi. Cánh đồng cháy rụi, lửa đỏ rực trời, còn đứa bé thì tan biến vào hư không.
Y bật tỉnh dậy, mồ hôi thấm ướt cả trán. Chu Yếm nhìn quanh, rồi siết chặt chiếc chăn, nước mắt không ngừng rơi.
Bên ngoài, Ly Luân cảm nhận được tiếng động, nhưng vẫn không dám mở cửa. Hắn ngồi đó, tay nắm chặt một chiếc vòng bạc nhỏ – món đồ mà hắn đã chuẩn bị cho đứa bé nhưng giờ chẳng bao giờ dùng đến, hi vọng tương lai sẽ có thể...
“Chu Yếm, ta xin lỗi…” Hắn thì thầm, giọng nói chìm vào trong màn đêm lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro