Chương 55. Chúc Âm hoàn toàn bị tiêu diệt
Không gian trong trận pháp trở nên u ám hơn bao giờ hết. Những luồng dây leo đen từ mầm cây Bất Tẫn Mộc ngày càng hung hãn, mỗi cú quất mang theo sức mạnh nghiền nát. Ly Luân, Trác Dực Thần, và Anh Lỗi đứng thành hình tam giác, bảo vệ mắt trận ở giữa.
Ly Luân vung tay, yêu lực xanh đen trào dâng từ cơ thể, biến thành những tua dây leo phản công mạnh mẽ, chặn đứng các đòn tấn công của trận pháp. Hắn hét lớn, giọng vang vọng:
“Ta sẽ tạo cơ hội. Trác Dực Thần, ngươi dùng Vân Quang Kiếm cắt đứt mắt trận!”
Trác Dực Thần gật đầu, ánh mắt xanh sáng rực như hai viên ngọc, yêu lực trong cơ thể bùng nổ. Từ tay hắn, thanh Vân Quang Kiếm phát ra ánh sáng chói lòa, hóa thành một tia chớp lao thẳng về phía mắt trận.
“Ta sẽ không để ngươi cản đường!” Anh Lỗi gầm lên, cơ thể biến hóa, trên trán xuất hiện những đường vân đỏ nhạt.
Thanh đao trên tay hắn xoay vòng, tạo ra một vòng xoáy yêu lực mạnh mẽ quét bay những dây leo đang lao tới.
Mầm cây phát ra tiếng rít đầy giận dữ. Trận pháp bắt đầu thay đổi, các đường phù chú trên mặt đất sáng lên như những dòng lửa đỏ. Chúng nhanh chóng bao vây ba người.
“Cẩn thận! Đây là đợt phản công cuối cùng của nó!”
Ly Luân hét lớn, mồ hôi chảy dài trên trán. Trác Dực Thần không do dự, lao thẳng vào tâm điểm trận pháp, thanh Vân Quang Kiếm chém xuống mắt trận. Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng xanh lóe lên làm mù lòa không gian.
Ầm!
Màng bảo vệ xung quanh mầm cây vỡ tan. Ly Luân cũng bị thương không nhẹ, chặt đứt dây leo cũng chính là chém vào cơ thể của hắn vậy, Ly Luân phun một ngụm máu, hắn dường như không quan tâm chỉ lấy tay lau đi.
Anh Lỗi tận dụng thời cơ, dồn toàn bộ sức mạnh vào thanh đao, tung một nhát chém ngang, phá hủy thân mầm cây.
Cả trận pháp rung chuyển dữ dội, yêu lực xung quanh mờ dần, chỉ còn lại những đốm sáng yếu ớt. Ly Luân khuỵu xuống, thở dốc, nhưng ánh mắt hắn lóe lên sự nhẹ nhõm.
“Xong rồi...Luân ca, cái này đan dược ta chế lúc nguy cấp có thể dùng, huynh uống đi”
Anh Lỗi thở phào, lau mồ hôi trên trán, đưa thuốc cho Ly Luân.
Trác Dực Thần đỡ Ly Luân dậy, giọng hắn trầm thấp nhưng ấm áp:
“Chúng ta phải ra ngoài. Chu Yếm đang cần giúp đỡ.” “Trác Dực Thần, không được nói với Chu Yếm ta bị thương”
Bên Ngoài Trận Pháp
Chu Yếm và Chúc Âm đối đầu như hai cơn bão dữ. Mỗi đòn tấn công của họ đều khiến không gian xung quanh tan vỡ.
Chu Yếm kích hoạt Phá Huyễn Chân Nhãn, đôi mắt lóe lên màu vàng nhìn thẳng vào Chúc Âm.
Những điểm yếu trên cơ thể đối thủ hiện ra rõ ràng như những vết nứt trên một bức tường mục nát, hẳn đây chính là lúc hắn hấp thụ nội đan của Chu Yếm mà bị tổn thương.
“Ở đó...” Chu Yếm lẩm bẩm, lao thẳng tới.
Chúc Âm lao tới, trường tiên trong tay quất mạnh xuống, tạo ra một vòng xoáy yêu lực nhấn chìm tất cả mọi thứ.
Chu Yếm dồn toàn bộ sức mạnh vào thanh kiếm, đồng thời cảm nhận một luồng yêu lực dịu dàng nhưng mạnh mẽ lan tỏa từ đứa bé trong bụng.
Yêu lực ấy hòa vào cơ thể y, như một chiếc áo giáp vô hình bảo vệ y khỏi những đòn tấn công chí mạng.
“Ngươi nghĩ mình có thể đấu với ta?” Chúc Âm cười nhạt, nhưng ánh mắt hắn lộ rõ sự lo lắng khi thấy sức mạnh của Chu Yếm không ngừng tăng lên.
“Ta lúc trước không thể nhưng bây giờ ngươi không xứng đấu với ta” Chu Yếm đáp, giọng đầy sát khí. “Ngươi còn phải đối mặt với đứa bé này!”
Một luồng sáng đỏ bùng nổ từ cơ thể Chu Yếm, phá tan đòn tấn công của Chúc Âm. Yêu lực từ đứa bé trong bụng y kết hợp hoàn hảo với sức mạnh của y, tạo nên một cơn sóng yêu lực cuồn cuộn, đẩy lùi Chúc Âm.
Đúng lúc này, Ly Luân, Trác Dực Thần, và Anh Lỗi từ trận pháp bước ra.
“Chu Yếm!” Ly Luân hét lớn, cơ thể hắn lập tức bị yêu lực xung quanh ép tới mức run rẩy, nhưng hắn vẫn kiên định bước tới.
“Đừng lại gần!” Chu Yếm quát lên, đôi mắt đỏ rực liếc nhìn Ly Luân. “Ngươi sẽ bị thương!”
“Ta không quan tâm!” Ly Luân đáp lại, yêu lực xanh từ cơ thể hắn trào dâng, tạo thành một bức tường bảo vệ quanh Chu Yếm, đề phòng vạn nhất vì dù sao cơ thể Chu Yếm vẫn rất đặt biệt.
Trác Dực Thần vung thanh Vân Quang Kiếm, lao thẳng về phía Chúc Âm. Hắn kết hợp máu của hậu duệ Băng Di và Vân Quang Kiếm biến nó thành một đòn tấn công mạnh mẽ.
Anh Lỗi cũng không đứng yên, toàn thân phát ra ánh sáng đỏ nhạt, yêu lực và thần lực hòa quyện, tung một nhát đao thẳng vào lưng Chúc Âm.
Chúc Âm bị dồn ép, nhưng hắn không chịu thua. Hắn cười lớn, cơ thể bắt đầu biến đổi, những chiếc gai đen nhọn mọc ra từ lưng, yêu lực càng thêm cuồng bạo.
“Ta sẽ không chết! Ta là bất tử!” Chúc Âm gầm lên,rồi lại cười lớn hắn tung đòn tấn công cuối cùng, nhắm thẳng vào cả nhóm.
“Không, ngươi sẽ chết ở đây!” Ly Luân hét lên, yêu lực xanh đen từ cơ thể hắn bùng nổ.
Chu Yếm kết hợp sức mạnh của đứa bé, tạo nên một luồng sáng đỏ rực, lao thẳng về phía Chúc Âm.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Yêu lực của cả nhóm hợp lại, đánh thẳng vào cơ thể Chúc Âm, phá tan lớp giáp bảo vệ của hắn.
Chúc Âm ngã xuống, cơ thể hắn tan thành tro bụi, chỉ để lại một luồng khói đen yếu ớt.
Cả nhóm đứng đó, hơi thở nặng nhọc, cơ thể đầy thương tích. Nhưng trong ánh mắt họ, sự quyết tâm và chiến thắng vẫn sáng rực.
“Xong rồi” Ly Luân thở dài, ánh mắt nhìn về phía Chu Yếm.
Chu Yếm đặt tay lên bụng mình, cảm nhận luồng yêu lực yếu ớt nhưng ấm áp của đứa bé. “Phải, chúng ta đã bảo vệ được nó.”
Trên bầu trời, những tia sáng đầu tiên của bình minh ló dạng, xua tan bóng tối và sát khí. Dù kiệt sức, cả nhóm biết rằng họ đã giành được một chiến thắng quan trọng, dù con đường phía trước vẫn đầy rẫy thử thách.
Trận chiến kết thúc, ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh nhuộm cả vùng trời đỏ thẫm bởi tàn dư của trận pháp vừa bị phá hủy.
Cơ thể của Ly Luân, Trác Dực Thần và Anh Lỗi phủ đầy vết thương, nhưng ánh mắt họ vẫn kiên định.
Chu Yếm quỳ gối giữa đống đổ nát, tay ôm bụng, nét mặt nhợt nhạt. Đứa bé trong bụng y vừa sử dụng lượng yêu lực khổng lồ để bảo vệ mọi người, khiến y gần như kiệt quệ.
Ly Luân bước tới, gương mặt tái nhợt nhưng đôi mắt ánh lên sự lo lắng sâu sắc.
"Chu Yếm" hắn gọi khẽ, ngồi xuống bên cạnh, bàn tay khẽ vuốt lên má y. "Ngươi ổn không?"
Chu Yếm gật nhẹ, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định: "Ta ổn, A Ly. Đứa bé cũng vậy. Nhưng còn ngươi... vết thương trên vai..."
Ly Luân lắc đầu, cắt ngang lời y: "Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại." Hắn nhìn y hồi lâu, ánh mắt đầy âu yếm. "Ngươi đã làm tốt rồi, vật nhỏ."
Ở một bên, Trác Dực Thần tựa mình vào thanh Vân Quang kiếm, đôi mắt xanh sắc lạnh giờ đây lộ vẻ mệt mỏi.
Anh Lỗi ngồi dựa vào một tảng đá gần đó, trên tay cầm chặt thanh đao vẫn còn nhỏ máu. Cả hai nhìn nhau, như chia sẻ một lời cảm ơn không cần nói ra thành lời.
"Chúc Âm... hắn thực sự đã bị tiêu diệt chưa?" Anh Lỗi lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Ly Luân quay đầu nhìn thi thể của Chúc Âm, giờ đây chỉ còn là một đống tro tàn lẫn vào bụi đất. Hắn trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
"Hắn đã tan biến. Không còn chút yêu khí nào sót lại...."
Trác Dực Thần chống kiếm đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đống tro tàn:
"Chúng ta cần phong ấn nơi này, dù phá hủy Bất Tẫn Mộc nhưng đảm bảo hắn không thể tái sinh."
"Ta sẽ lo việc đó." Ly Luân nói, giọng nói kiên định nhưng có phần mệt mỏi. " Ta sẽ dùng yêu lực để tạo ra một phong ấn vĩnh cửu."
Chu Yếm khẽ cựa mình, giọng y yếu ớt nhưng vẫn cứng rắn: "Ngươi không thể. Ngươi đã tiêu hao quá nhiều yêu lực.”
Ly Luân cúi xuống, khẽ siết chặt tay Chu Yếm.
"Ngươi vừa trải qua trận chiến khốc liệt, không cần cố gắng thêm nữa. Hãy để ta bảo vệ ngươi, và cả đứa bé. Ngươi quên rồi sao, ta là hòe yêu ta hấp thụ linh lực trời đất dễ dưỡng thương, ngươi yên tâm”
Cả bốn người nhanh chóng thu xếp, cùng nhau tạo nên phong ấn cuối cùng để đảm bảo Chúc Âm không thể trở lại.
Ly Luân dùng cành Hòe đen tuyền của mình, hòa cùng linh lực của Trác Dực Thần và Anh Lỗi, cùng Anh Chiêu gia gia tạo thành một vòng tròn phong ấn khổng lồ.
Chu Yếm dù không tham gia trực tiếp nhưng vẫn dùng Phá Huyễn Chân Nhãn để kiểm tra và củng cố từng chi tiết của trận pháp.
Phong ấn hoàn thành, ánh sáng xanh đen lấp lánh từ cành Hòe chiếu rọi cả một vùng đất hoang tàn. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Tại một căn lều dựng tạm bên bờ sông, Chu Yếm nằm nghỉ trên giường, khuôn mặt tái nhợt dần khôi phục sắc hồng nhạt. Ly Luân ngồi cạnh y, ánh mắt không rời khỏi người yêu.
"A Ly, ngươi định cứ nhìn ta như vậy suốt đêm sao?" Chu Yếm khẽ cười, giọng nói pha chút trêu chọc.
Ly Luân không trả lời, chỉ cúi người, đặt một nụ hôn lên trán y. "Ta đang nghĩ... thật may mắn khi chúng ta đều sống sót."
Chu Yếm giơ tay, chạm nhẹ vào má Ly Luân. "Chúng ta đã vượt qua tất cả. Và sẽ còn vượt qua nhiều nữa, vì đứa bé này."
Ly Luân nắm lấy tay y, khẽ gật đầu. "Đúng vậy. Chúng ta sẽ bảo vệ nó, bất kể giá nào."
Bên ngoài lều, Trác Dực Thần ngồi cạnh đống lửa, đôi mắt nhìn xa xăm về phía chân trời. Đôi lúc hướng về Chu Yếm rồi cười nhạt, hi vọng Chu Yếm sẽ mãi hạnh phúc như vậy.
Anh Lỗi đang nướng một con cá lớn, mùi thơm lan tỏa khiến cả nhóm cảm thấy dễ chịu hơn sau trận chiến khốc liệt.
"Ngươi định để bọn họ nghỉ ngơi bao lâu?" Trác Dực Thần lên tiếng, quay sang nhìn Anh Lỗi.
"Bao lâu cũng được. Ta thấy họ xứng đáng với một chút bình yên, Thần còn ngươi sao không nghỉ ngơi." Anh Lỗi đáp, ánh mắt hiền hòa hơn thường lệ. "Nhưng ngày mai, chúng ta phải tiếp tục hành trình. Đại Hoang vẫn cần được bảo vệ."
Trác Dực Thần gật đầu, ánh mắt lóe lên tia cương nghị. "Phải, chúng ta không thể dừng lại. Nhưng ít nhất... đêm nay, hãy để mọi thứ lắng lại."
Dưới bầu trời đầy sao, trong cái tĩnh lặng của đêm, cả nhóm người, dù mệt mỏi và đầy thương tích, vẫn cảm nhận được chút ấm áp và hy vọng. Cuộc chiến còn dài, nhưng họ biết rằng, chỉ cần họ cùng nhau, không gì là không thể vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro