Chương 62. Chủ nhân mới của lệnh bài Bạch Trạch

Sau khi đứa bé ra đời, mọi chuyện trong núi Sơn Thần dường như đã ổn định lại, không còn sự hỗn loạn như trước. Cánh cửa Côn Luân từ lâu luôn là mối lo ngại với toàn bộ Đại Hoang, bởi mỗi lần nó bất ổn, yêu quái từ Côn Luân lại tràn xuống nhân gian, mang theo sự hủy diệt. Nhưng kể từ khi đứa bé chào đời, không rõ vì sao, cánh cửa ấy lại lặng yên, không còn rung chuyển như trước. 

Trong phòng lớn của núi Sơn Thần, mọi người quây quần bên đứa trẻ. Ly Luân và Chu Yếm ngồi ở trung tâm, bên cạnh là Anh Chiêu, Trác Dực Thần, và Anh Lỗi. Đứa bé được đặt trong một chiếc nôi làm từ rễ cây hoè của Ly Luân, tỏa ra ánh sáng dịu dàng bảo vệ. 

"Ta chưa từng thấy đứa trẻ nào như nó" Anh Chiêu nói, ánh mắt chăm chú quan sát đứa bé. "Chỉ mới hơn một tháng, nhưng yêu lực đã mạnh như vậy, còn có vẻ... thông minh hơn rất nhiều so với yêu quái cùng tuổi." 

Anh Lỗi gật đầu, giọng pha chút kinh ngạc: 

"Đúng vậy! Trẻ con nhà yêu quái dù sống trăm năm vẫn giống như trẻ con nhân gian, nhưng nó..." 

"Chính là con của Ly Luân và Chu Yếm" Trác Dực Thần bình thản lên tiếng, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự cảm thán. "Với dòng máu của hai người họ, có gì mà ngạc nhiên?" 

Chu Yếm nhìn đứa bé đang nghịch ngón tay mình, ánh mắt y vừa dịu dàng, vừa lo lắng. 

"Nó có hút không ít yêu lực của ta... Ta chỉ sợ rằng yêu lực này quá mạnh, sẽ khiến nó khó kiểm soát." 

Ly Luân đặt tay lên vai Chu Yếm, giọng nói kiên định: 

"Đừng lo. Ta sẽ dạy nó. Con của chúng ta, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ học được cách kiểm soát chính mình." 

---

Khi ánh chiều dần buông, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Trong khi mọi người đang trò chuyện, một ánh sáng chói lòa đột ngột xuất hiện từ không trung, khiến cả căn phòng như bừng sáng. Từ trong luồng sáng ấy, một tấm lệnh bài lơ lửng hiện ra, tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết. 

"Lệnh bài Bạch Trạch!" Anh Chiêu kinh ngạc thốt lên. 

Tấm lệnh bài ấy vốn là vật tượng trưng cho các đời Thần Nữ, nhưng đã mất tích từ khi thần nữ đời đầu chết. Không ai ngờ rằng nó lại xuất hiện vào lúc này. 

Lệnh bài bay thẳng đến trước mặt một người trong phòng – Ly Vãn Nguyệt. 

Ly Vãn Nguyệt kinh ngạc, ánh mắt đầy bối rối khi nhìn tấm lệnh bài. Nó xoay tròn, phát ra ánh sáng mềm mại như thể đang nhận mình làm chủ nhân. 

"Thật bất ngờ." Trác Dực Thần bước lên, ánh mắt nghiêm nghị. "Lệnh bài này không phải vật tầm thường, nó chỉ nhận người chí thuần chí thiện làm chủ. Ly Vãn Nguyệt, có lẽ bé con nhà hai ngươi là người được chọn để kế thừa." 

Ly Vãn Nguyệt cầm lấy lệnh bài, cảm nhận được nguồn năng lượng chảy qua người mình.

---

Sau sự kiện lệnh bài xuất hiện, đứa bé càng trở thành tâm điểm của sự chú ý. Nó lớn rất nhanh, dù mới hơn một tháng tuổi đã có thể ngồi thẳng, ánh mắt tinh anh nhìn mọi người như hiểu hết mọi chuyện. 

Một buổi chiều, đứa bé cười khúc khích khi thấy Ly Luân cầm một viên yêu đan tỏa sáng. 

"Con muốn sao?" Ly Luân mỉm cười, đưa viên yêu đan lại gần. Đứa bé lập tức đưa tay với lấy, nắm chặt trong tay nhỏ xíu của mình. 

"Thật không thể tin được" Anh Chiêu cảm thán. "Một đứa trẻ còn nhỏ thế này đã biết chọn yêu đan, chứng tỏ ý thức của nó đã phát triển vượt xa tưởng tượng." 

Chu Yếm ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy yêu thương nhìn con: 

"Nó đúng là báu vật của chúng ta. Từ khi nó chào đời, không chỉ cánh cửa Côn Luân ổn định lại mà cả ta cũng cảm thấy sức mạnh của mình được hồi phục nhanh hơn." 

"Đứa bé này là điềm lành cho Đại Hoang." Trác Dực Thần gật đầu. "Có lẽ, nó không chỉ là con của hai người, mà còn là hy vọng cho toàn bộ yêu quái chúng ta." 

---

Những ngày sau đó, không khí tại núi Sơn Thần tràn ngập niềm vui. Đứa bé trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, khiến ai nấy đều cảm thấy hạnh phúc và hy vọng. Ly Luân và Chu Yếm, dù đã trải qua biết bao khó khăn, cũng không khỏi cảm thấy cuộc sống của mình trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết. 

Nhưng sâu trong lòng Ly Luân, hắn biết rằng tương lai vẫn còn nhiều thử thách. Đứa bé này không chỉ là niềm tự hào của hắn và Chu Yếm, mà còn là mục tiêu mà nhiều kẻ thù sẽ nhắm đến. Hắn thầm thề sẽ bảo vệ gia đình mình bằng bất cứ giá nào. 

Trên bầu trời Đại Hoang, ánh mặt trời rực rỡ như một lời chúc phúc cho cuộc sống mới của họ, mở ra một chương mới đầy hy vọng và thử thách. 

Thời gian trôi qua, đứa trẻ nhanh chóng lớn lên với tốc độ không tưởng. Dù chỉ mới vài tháng tuổi, nhưng nó đã cao lớn như đứa trẻ nhân gian ba, bốn tuổi.

Đôi mắt sáng tinh anh, trong đó phản chiếu sự giao hòa giữa sức mạnh Bạch Trạch, yêu lực mạnh mẽ của Ly Luân, và sự điềm tĩnh từ Chu Yếm.

Trong sân lớn của núi Sơn Thần, đứa bé đang chơi đùa dưới sự quan sát của mọi người. Nó vừa tung quả cầu ánh sáng trắng lên không trung, vừa cười khanh khách.

Quả cầu phát ra nguồn năng lượng mềm mại nhưng vô cùng mạnh mẽ, khiến đám tiểu yêu đứng từ xa nhìn cũng phải run sợ.

"Nhìn xem, thằng bé điều khiển sức mạnh thuần thục hơn ta lúc bằng tuổi." Anh Lỗi kinh ngạc nói, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

Trác Dực Thần cười nhẹ, chắp tay sau lưng:

"Thật đáng kinh ngạc. Nó vừa kế thừa yêu lực khủng khiếp từ hai phụ thân nó, vừa có năng lực Bạch Trạch bảo hộ. Điều này hiếm khi xảy ra, bởi sức mạnh thường chỉ chọn một hướng phát triển..."

Chu Yếm đứng bên hiên nhà, ánh mắt dịu dàng dõi theo con. Y khẽ cười, nhưng lại không giấu được sự lo lắng trong lòng.

"Nó mạnh mẽ như vậy, liệu có quá sức với cơ thể nhỏ bé của nó không? Ta lo rằng nó chưa học được cách kiểm soát, sức mạnh này sẽ trở thành gánh nặng."

Ly Luân đứng bên cạnh, đặt tay lên vai Chu Yếm trấn an.

"Con của chúng ta là kết tinh của tất cả những gì tốt đẹp nhất. Dù có mạnh mẽ đến đâu, nó vẫn là một đứa trẻ. Ta sẽ dạy dỗ, bảo vệ và giúp nó kiểm soát sức mạnh. Chu Yếm, ngươi đừng lo lắng quá."

Đứa bé như cảm nhận được ánh mắt của hai phụ thân, liền chạy về phía họ.

"Phụ thân, cha!" Đứa bé ôm lấy chân Ly Luân và Chu Yếm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên cười hớn hở.

"Nghịch ngợm quá," Ly Luân cúi xuống, bế đứa trẻ lên. Hắn khẽ chạm tay lên trán con, một luồng yêu lực dịu dàng truyền sang, như để kiểm tra tình trạng của đứa bé.

"Tốt lắm, sức mạnh của con ngày càng ổn định hơn."

Đứa bé giơ tay khoe với Chu Yếm:

"Cha ơi, con làm được thế này này!"

Nói rồi, nó tụ một luồng sáng trắng trong tay, tạo thành hình dáng của một con thú nhỏ. Con thú tỏa ánh sáng thuần khiết, sống động như thật, khiến mọi người đều trầm trồ.

"Giỏi lắm, Tiểu Anh Diệp." Chu Yếm cười nhẹ, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của con. "Nhưng nhớ nhé, sức mạnh là để bảo vệ, không phải để làm tổn thương ai khác."

"Vâng!" Đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt lấp lánh như hiểu hết những gì cha mẹ nói.

Buổi tối hôm ấy, trong đại điện của núi Sơn Thần, mọi người tụ họp lại để bàn chuyện về đứa trẻ. Anh Chiêu đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói:

"Thằng bé không giống bất kỳ yêu quái nào ta từng gặp. Với tốc độ trưởng thành này, chẳng mấy chốc nó sẽ vượt xa chúng ta cả về sức mạnh lẫn trí tuệ."

Anh Lỗi thêm vào, giọng đầy tò mò:

"Nhưng nó mới chỉ vài tháng tuổi. Tại sao lại trưởng thành nhanh đến vậy? Đây có phải là do ảnh hưởng từ cả hai nội đan của Ly Luân và Chu Yếm không?"

Anh Chiêu suy tư một lúc, rồi khẽ gật đầu:

"Khả năng cao là như vậy. Nội đan của Ly Luân từng chứa linh hồn của đứa bé, kết hợp với việc nó hấp thu yêu lực từ Chu Yếm trong suốt quá trình mang thai. Điều đó khiến tốc độ phát triển của nó vượt xa bình thường, giờ có thêm sức mạnh Bạch Trạch nó còn có thể tự biến lớn hơn."

Chu Yếm ngồi lặng lẽ, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt. Y vẫn không khỏi lo lắng về tương lai của con mình.

"Nhưng nếu tốc độ này tiếp tục, liệu cơ thể nó có chịu nổi không?"

Ly Luân nhìn y, ánh mắt kiên định:

"Dù có thế nào, ta cũng sẽ tìm cách bảo vệ nó. Đừng quên, nó không chỉ có sức mạnh, mà còn có cả chúng ta ở bên cạnh."

Không chỉ trong núi Sơn Thần, mà khắp Đại Hoang cũng bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi. Cánh cửa Côn Luân ổn định hơn bao giờ hết, không còn yêu khí tràn ra như trước.

Các dòng sông trong Đại Hoang trở nên trong lành, mùa màng tươi tốt.

Ở những nơi xa xôi, các yêu quái mạnh mẽ bỗng nhiên dừng lại các hành động phá hoại, như thể bị một nguồn sức mạnh vô hình trấn áp.

Các trưởng lão tộc yêu quái đều nhận ra rằng, kể từ khi đứa trẻ chào đời, Đại Hoang đã bước vào một thời kỳ yên bình hiếm có.

Đứa trẻ, tuy còn nhỏ, nhưng đã là niềm hy vọng của cả Đại Hoang. Nó mang trong mình sự kết tinh của những điều tốt đẹp nhất, là tương lai mà tất cả đều mong chờ.

Từ khi Ly Vãn Nguyệt ra đời, toàn bộ núi Sơn Thần như được thắp sáng bởi tiếng cười và sự náo nhiệt. Là con trai của Ly Luân và Chu Yếm, lại mang trong mình sức mạnh đặc biệt, y chẳng khác nào một viên ngọc quý được mọi người nâng niu hết mực.

Ly Vãn Nguyệt rất thông minh và tinh nghịch. Ngày hôm đó, trong sân lớn của núi Sơn Thần, Thần thúc – Trác Dực Thần – đang bận rộn kiểm tra thanh kiếm Vân Quang của mình thì bất chợt cảm thấy có thứ gì đó lạnh lạnh dưới chân.

"Ôi trời! Cái gì thế này?" Trác Dực Thần cúi xuống, chỉ thấy Ly Vãn Nguyệt cầm một quả cầu nước trong tay, khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

"Thần thúc, thúc không thấy nóng à? Để con giúp thúc mát mẻ hơn!" Y cười khanh khách, rồi tung quả cầu nước về phía Trác Dực Thần.

"Ngươi đứng lại đó cho ta, tiểu quỷ!" Trác Dực Thần bật dậy, nhưng y đã nhanh chân chạy biến, cười vang khắp sân.

Anh Lỗi đứng từ xa, vừa ôm bụng cười vừa vẫy tay:

"Thần, thôi mà, chỉ là trò đùa trẻ con thôi. Huynh đuổi theo làm gì? Có khi còn bị nó quậy thêm ấy chứ!"

Không chỉ có Thần thúc và Lỗi thúc, ngay cả tổ gia gia Anh Chiêu cũng không thoát khỏi trò nghịch ngợm của Ly Vãn Nguyệt.

Một buổi sáng, khi Anh Chiêu đang ngồi thiền, cảm nhận linh khí xung quanh, thì y lén lút bò vào đại điện.

Trong tay là một sợi dây leo kết thành vòng hoa, Ly Vãn Nguyệt nhanh nhẹn trèo lên phía sau lưng Anh Chiêu, cẩn thận đội vòng hoa lên đầu ông.

"Xong rồi!" Y nhỏ giọng reo lên, chạy ra xa, đứng ngắm nghía kiệt tác của mình.

Anh Chiêu mở mắt, sờ lên đầu, nhìn thấy vòng hoa đầy màu sắc liền bật cười. Ông vẫy tay gọi y lại:

"Tiểu tử, con làm gì thế hả? Lại đây nào."

Ly Vãn Nguyệt chắp tay sau lưng, lắc đầu như ông cụ non:

"Không, con không dám đâu. Tổ gia gia muốn phạt con à?"

Anh Chiêu giả vờ nghiêm mặt:

"Phạt thì không, nhưng ta sẽ cột con lại nếu con còn nghịch ngợm như vậy."

"Vậy con chạy đây!" Y la lớn, rồi chuồn mất trước khi Anh Chiêu kịp nói thêm.

Trong khi đó, Chu Yếm và Ly Luân chỉ biết lắc đầu khi thấy con mình càng ngày càng quậy phá.

"Chàng nhìn xem" Chu Yếm thở dài "đứa trẻ này càng ngày càng nghịch. Thật không biết nó giống ai."

Ly Luân mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
"Giống vật nhỏ."

Chu Yếm nhướn mày, định nói gì đó thì Ly Luân tiếp lời:

"Ta nói đùa thôi. Nhưng nghịch ngợm chút cũng tốt, chứng tỏ con khỏe mạnh. Ta thấy không có gì phải lo cả."

"Nhưng chàng cũng nên quản con một chút đi" Chu Yếm nói, "nó không sợ ai, đến cả tổ gia gia cũng dám trêu."

"Ta nghĩ gia gia không giận đâu. Ngài ấy cưng chiều thằng bé còn hơn chúng ta." Ly Luân bước tới, nhẹ nhàng kéo Chu Yếm vào lòng.

"Vật nhỏ yên tâm, dù có nghịch ngợm thế nào, ta cũng sẽ dạy dỗ con thật tốt."

Ly Vãn Nguyệt dù quậy phá nhưng lại rất thông minh và biết cách làm mọi người vui vẻ.

Những lúc thấy Trác Dực Thần hay Anh Lỗi buồn rầu vì chuyện của Đại Hoang, y liền chạy tới ôm chân họ, nói những lời ngây thơ nhưng đầy tình cảm:

"Thần thúc, Lỗi thúc, đừng buồn. Có con ở đây, con sẽ bảo vệ thúc!"

Câu nói đơn giản của y khiến mọi người không khỏi bật cười, xua tan đi mệt mỏi.

Anh Lỗi bế y lên, cười lớn:

"Tiểu tử, con bảo vệ được ai chứ, à hình như ta nói sai rồi, con rất khác ? Nhưng mà được rồi, có con bảo vệ, ta yên tâm lắm."

Dù nghịch ngợm, Ly Vãn Nguyệt vẫn là trung tâm của cả gia đình. Ai cũng yêu thương, cưng chiều y hết mực. Nhìn con trai lớn lên trong tiếng cười đùa, Ly Luân và Chu Yếm đều cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro