Chương 37: Sự Thật

Vào lúc này tại phủ thái tử lại đang tiệc tùng vui vẻ. Những người được mời đến hầu hết chính là các quan đại thần và hai nhân vật chính là Mạc Xà Phu và Mạc Phi Yến.

Hoàng Khang Kiện ngồi trên đài nhàn nhãn hưởng thụ cao lương mĩ sắc, Mạc Xà Phu tỏ vẻ bình thản nhưng ai biết được trong lòng lại đang toan tính điều gì?

Những người thông minh đều hiểu có điều kì lạ ở trong buổi tiệc này. Ví như tất cả các vương phi, kể cả thái tử phi cũng không có mặt, ngoại trừ Trương Thủy Nghi, tất cả các vương gia đều có mặt đông đủ ngoài Thế vương và Vũ vương, điều kì lạ nhất chính là vị thái tử kia. Một người tiết kiệm, chán ghét tiệc tùng xa hoa lại chính là người mở tiệc, điều này không chỉ là vì hắn thích thế mà còn vì một nguyên do khác.

Ở một nơi khác, bốn người Vân Song Ngư, Hàn Cự Giải, Thiên Môn Đông và Vân Kỉ lại đang toan tính đột nhập vào phủ thừa tướng. Nhân chứng vật chứng đã đủ nhưng thứ họ cần tìm bây giờ chính là Ngọc Tỉ.

Phủ thừa tướng muốn đột nhập cũng chẳng khó khăn là bao bọn họ chỉ nhảy qua một bức tường là được. Hôm nay Mạc Xà Phu vào cung dự tiệc, các cao thủ trong phủ có lẽ đều đi theo hắn để phòng bất chắc vậy nên Phủ thừa tướng lúc này rất vắng vẻ.

Song Ngư cùng Vân Kỉ rẽ sang thư phòng của Mạc Xà Phu còn Cự Giải và Thiên Môn Đông lại đi đến một nơi khác, đó chính là phòng của Mạc Bảo Bình.

Quả nhiên đúng như Cự Giải dự đoán, ngọc tỉ bị giấu trong mật thất ở phòng Bảo Bình. Nàng đưa nó cho Thiên Môn Đông rồi bảo hắn về trước còn bản thân thì đi tìm Song Ngư, nhiệm vụ của bọn họ đã kết thúc. Vừa đi được vài bước nàng đã bị một vài cao thủ trong phủ theo đuôi.

" Chết tiệt!" Cự Giải thầm chửi, không ngờ rằng Mạc Xà Phu không hề đem cao thủ đi theo mà để lại trong phủ. Nàng chạy nhanh hơn một chút không ngờ lại đâm vào một nam nhân,mà nam nhân ấy lại chính là Đông Phương Bạch!

" Đông Phương....." Nàng trợn tròn mắt, chưa kịp nói hết câu đã bị hắn ôm lấy sau đó lấy áo choàng trên người chùm lên người nàng.

" Đừng động đậy." Hắn nói nhỏ, vòng tay vẫn không hề nơi lỏng. Cự Giải cắn môi bình tĩnh điều hòa hơi thở.

Tiếng bước chân ngày một ngần sau đó có tiếng người vang lên: " Thiếu gia người có thấy ai chạy qua đây không?"

Đông Phương Bạch lắc đầu.

" Thiếu gia, đó là ai vậy?" Một tên lại lên tiếng hỏi. Tim Cự Giải đánh thịch một cái nhưng vẫn cố gắng không làm bất kì hành động nào.

" Nàng ấy là nữ nhân của ta, ngươi có ý kiến gì sao?" Đông Phương Bạch nhướn mày khó chịu.

Người kia lập tức lắc đầu sợ hãi nói: " Tiểu nhân đâu có ý đó, chỉ là trong phủ vừa suất hiện kẻ trộm nên có hơi đa nghi một chút. Xin Mạc đại thiếu gia thứ lỗi."

" Mạc đại thiếu gia?" Cự Giải lập tức rơi vào trầm tư, Mạc Bảo Bình chẳng phải là Mạc đại thiếu gia sao? Vậy sao đám người đó lại gọi Đông Phương Bạch như vậy? Sớm đã đoán ra kết quả, Cự Giải im lặng cắn chặt môi dưới. Chuyện này sao có thể là thật?

Sau khi bọn người kia đi xa Đông Phương Bạch mới buông nàng ra, chứng kiến nét mặt này của nàng hắn không khỏi đau lòng.

" Đông Phương, huynh thật sự là Bảo Bình sao?"

Hắn im lặng gật đầu.

" Vậy sao còn lừa ta? Sao lại đối với ta như vậy? Là muốn chuộc lỗi hay muốn ta cảm thấy khó xử?'

Mạc Bảo Bình cụp mi mắt: " Ta chỉ không muốn muội hận ta.'

____________________Ta là vạch phân cách không gian__________________

Song Ngư tỉnh lại chỉ thấy gáy mình đau nhói, nàng mơ hồ nhìn cảnh sắc xung quanh thì giật mình nhận ra đây chính là một nhà giam tối tăm.

Song Ngư cau mày cố nhớ lại mọi chuyện, nàn bị tách khỏi Vân Kỉ đi tới hậu viện của phủ thừa tướng, bất cẩn gặp phải Tạ Bạch Dương sau đó bị đánh ngất.

Tiếng nói quen thuộc vang lên làm đứt dòng suy nghĩ của nàng:

" Nàng tới đây làm gì?'

Song Ngư cười nhạt: " Giết Mạc Xà Phu.'

" Hồ đồ!' Bạch Dương tức giận quát.

" Lão là kẻ giết chết cha mẹ ta, ta giết hắn lại được cho là hồ đồ ư?' Song Ngư cau mày. Con người này không phải bị lão già Mạc Xà Phu kia làm cho không phân biệt được đúng sai rồi sao?

" Y là người có ơn với ta, có ơn với Vân Phượng các nàng, giết y là điều không thể!'

Có ơn với Vân Nguyệt quốc? Song Ngư nhếch môi cười lạnh. Phải, lão có " ơn' khiến Vân Nguyệt sụp đổ, khiến nàng mất đi gia đình và người thân. Nàng kiêu ngạo nói:

" Ta là người có ơn tất báo có thù tất trả. Ngươi đừng lo sớm muộn gì lão cũng sẽ chết thôi!'

Một tên áo đen đi tới nói gì đó với hắn. Tạ Bạch Dương cau mày, không nói gì với nàng nữa, phẩy tay bảo người dưới lôi nàng đi nơi khác. Người hắn muốn giết nhất bây giờ, ngoài Hoàng Xử Nữ ra thì chẳng còn ai cả.

>>>>

Quay lại chốn hoàng cung phồn hoa kia bây giờ lại đang là một màn mưa gió máu tanh. Mạc Xà Phu đứng giữa đại sảnh nhìn từng con người đau đớn xung quanh môi nở nụ cười thỏa mãn. Lão nhìn Xử Nữ, đáy mắt chứa đầy sự kinh bỉ:

" Tiểu tử, ngươi không ngờ có đúng không? Không ngờ rằng ta đã đầu độc tất cả những người ở đây? Ngươi đừng tưởng ta không biết mấy cái kế hoạch nhố nhăng của các ngươi. Ta nói cho ngươi biết, cao thủ đều ở lại trong phủ trông chừng cả, nương tử của ngươi cũng bị đem đi rồi!'

Mặt Xử Nữ tái mét nhưng vẫn im lặng không nói câu nào mà nhìn sang chỗ ngồi của Nhân Mã gần đấy. Trương Thủy Nghi cũng không bị trúng độc. Nhìn thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, Trương Thủy Nghi diễu cợt bước ra khỏi bàn tiệc đứng bên cạnh Mạc Xà Phu gọi một tiếng " Phụ thân'

Nhân Mã khó tin nhìn người nữ nhân kia, hắn cố nói: " Thủy Nghi à không, Mạc Tố Giang! Ngươi đã làm gì mẫu thân ta?'

" Ngươi nhắc tới Mã Nhược Lan ta mới nhớ, mụ già đó đã hưởng trụy lạc cho tới chết rồi!' Mạc Tố Giang cười khinh bỉ.

" Có điều' ả nói tiếp " Ta không lỡ giết chàng.'

Nhân Mã nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Mạc Tố Thủy không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hắn sau đó...

" Phập!'

Máu đỏ bắt lên vạt áo, ả nói giọng buồn thảm pha chút chế diễu: " Có điều ta vẫn phải giết chàng!'

Quần chúng im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhẫn vương Hoàng Nhân Mã chết không nhắm mắt!

Mạc Xà Phu tựa như biết trước điều này, nét mặt vẫn giữ nguyên như trước. Lão nhìn Hoàng Khan Kiện một lát sau đó tự tay một dao đoạt mạng. Mặc kệ có là khi quân đi chăng nữa thì sau này lão cũng sẽ đăng cơ, còn sự việc này hôm nay chỉ cần giết hết những người liên quan để bịt đầu mối là được.

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn lớn tựa như mấy vạn binh mã sắp tới đây, Mạc Xà Phu mỉm cười nhìn ra ngoài nói: " Trần tướng quân, ngươi cuối cùng cũng đem quân đến rồi.'

Đáp lại lão không ngờ lại là tiếng của một nam nhân trẻ tuổi: " Thì ra ngươi chờ lão già họ Trần đó, chỉ tiếc là hắn chết mất rồi.'

Quần chúng lần nữa đồng loạt nhìn về một phía, người mới nói chính là Vũ vương.

Hoàng Khang Kiện còn chút hơi tàn, yếu ớt nhìn về phía hắn gọi hai chữ: " Yết Nhi!'

Thiên Yết chẳng bận tâm đến lời nói của y mà phẩy tay kêu mấy tiên lính bên cạnh đi lại gần Mạc Xà Phu.

Thấy tình thế không ổn, Mạc Xà Phu chỉ đành dùng nốt nước cờ cuối cùng:

" Ngọc tỉ đang ở trong tay ta, không có lệnh của ta các ngươi giám bắt?'

" Ông đang nói đến cái này sao?' Thiên Môn Đông từ ngoài cửa bước vào, trên tay hắn chính là ngọc tỉ.

Hoàng Xử Nữ ung dung đứng dậy, hoàn toàn không giống người bị trúng độc, tất cả những quan đại thần ở đây cũng tương tự.

" Sao lại có thể?' Mạc Xà Phu khó tin nhìn xung quanh.

" Không ngờ đúng không?' Xử Nữ thầm cười nhạo. " Không ngờ rằng bọn ta đã uống thuốc giải từ trước? Mạc Xà Phu, bây giờ kế hoạch của ai mới là nhố nhăng đây?'

Mạc Xà Phu mặt tái mét, không ngờ hắn lại trả lại nguyên vẹn những gì lao nói, không ngờ lần này lão lại bại trong tay đám con nít! Lão lấy mắt ra hiệu cho cận vệ ý muốn y đưa Mạc Tố Giang đi trước, y liền đồng ý, nhân lúc hai bên đánh nhau mang ả đi.

Mạc Xà Phu bị bắt tiếp đó chính là Mạc Phi Yến. Bà ta vừa bị lôi xuống sảnh thì có một tiếng nói vang lên: " Tiểu Yến.'

Mạc Phi Yến nhìn thấy người vừa nói ra câu này mặt lập tức trắng bệch, giọng run run: " Xài Tước, chàng vẫn còn sống?'

" Ta đương nhiên còn sống.' Xài Tước nhếch môi. " Nàng không ngờ?' Không ngờ sau khi phế đi tứ chi của y, nhốt y trong mật đạo suốt mười mấy năm mà không chết?

Kìm lại sự hận thù trong lòng y nói tiếp: " Các ngươi không phải muốn giết người diệt khẩu sao? Bây giờ thấy ta còn sống, cảm giác thế nào? Sợ hãi đúng không?' Y cười nhạt một tiếng sau đó nói. " Năm đó ta và nàng ân ái thế nào, ta không nói nàng tự rõ, hậu cung là do ta giết, nhưng người muốn ta làm việc đó chính là nàng! Còn nữa, Hoàng Đông Nghi là con gái của chúng ta.'

Không khí ngưng đọng, Hoàng Đông Nghi vừa đi tới cửa nghe thấy câu nói kia mặt lập tức biến sắc. Nàng nhìn người ngồi trên xe lăn rồi lại nhìn Mạc Phi Yến, bất giác lùi lại một bước. Thì ra là như vậy! Dung Nghi nở nụ cười tự diễu. Bở vì nàng không phải là con ruột của phụ hoàng nên Mẫu thân mới đối xử lạnh nhạt với nàng, từ nhỏ nàng đã bị ghẻ lạnh, tình cảm của mẫu hậu dành cho nàng cũng không bằng một phần mà người đối với tiểu muội của nàng là Hoàng Trúc Ngân.

" Chàng biết hết rồi?' Mạc Phi Yến mặt đẫm lệ, không biết là vì xấu hổ hay vì đau buồn.

"Phải.' Xài Tước lạnh nhạt nói. " Hôm nay ta đến đây để chịu tội mà ta gây ra, bao gồm cả việc mù quáng yêu ngươi. Mạc Phi Yến, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng!' nói rồi y cắn lưỡi tự vẫn.

Dung Nghi đờ đẫn, hồi lâu mới khóc nức nở chạy lại gọi một tiếng " cha'. Những người chứng kiến đều đau buồn không thôi. Song Tử lấy thuốc giải từ chỗ ngự y cho Kim Ngưu đang bất tỉnh uống, không ngờ sau khi quay lại đã thấy Xài Tước tự vẫn lòng không khỏi buồn rầu.

Mạc Phi Yến lau nước mắt. Ngửa đầu lên trời cười một tiếng rồi quay lại nhìn Mạc Xà Phu, trong đáy mắt chứa đầy uất hận sau đó tiếng lại gần chỗ Dung Nghi ôm lấy nàng: " Bây giờ tên của con là Xài Du. Con gái, ta yêu con, hãy sống cho thật tốt. Bây giờ ta sẽ đi đoàn tụ cùng cha con.' Nói rồi bà ta lấy con dao nhỏ trong người đâm một nhát vào tim mình. Máu chảy đỏ cả một vùng, Mạc Phi Yến mệt mỏi nhắm mắt, xác tựa vào xe lăn của Xài Tước, trút hơi thở cuối cùng.

Không ai biết, chỉ mình Mạc Phi Yến biết, người bà ta yêu chính là Xài Tước. Mạc Xà Phu nói với bà ta rằng chàng đã chết rồi, bà ta không tin nên mới đi khắp nơi tìm kiếm, biết Mạc Xà Phu ghét chàng nên mới dấu chuyện mình mang thai, hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế giúp cho Xài Du được an toàn. Y là cả thế giới, là tình yêu của bà ta, chỉ không ngờ hai chữ " quyền lực' lại đẩy họ tới bước đường này.

Nếu như được quay lại, bà ta sẽ đi theo y, cùng y mai danh ẩn tích sống những ngày tháng yên bình. Nhưng thế gian này là gì có hai từ " nếu như'?

^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro