Chương 4
Tóm tắt:
Bị mắc kẹt cùng nhau trong cơn bão không ngớt, Choi Hyeonjun và một con mèo đen bí ẩn hình thành một mối liên kết bất ngờ.
★*☆♪
Choi Hyeonjun tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tiếng mưa đều đều gõ vào cửa sổ như một tiếng rì rào trầm vang vọng khắp căn phòng. Mưa vẫn rơi nặng hạt. Ánh sáng xám nhạt lọt qua rèm, in những cái bóng mờ trên tường.
Em chớp mắt chậm rãi, cố xua tan giấc ngủ, rồi nhận ra có thứ gì đó ấm áp nép vào bên hông em.
Chú mèo.
Nhóc cuộn tròn chặt bên cạnh, đuôi gấp gọn, đầu tựa nhẹ lên tay em như thể chỗ đó là của nó. Như thể nó luôn thuộc về đó.
Choi Hyeonjun mỉm cười ngái ngủ, cẩn thận không cử động mạnh.
"Vẫn mưa hả?" Em thì thầm, giọng khàn khàn vì vừa ngủ dậy.
"Chắc nhóc sẽ phải ở với anh lâu hơn một chút đấy."
Chú mèo không động đậy, nhưng tai nhóc khẽ giật, có lẽ để đáp lại em.
Choi Hyeonjun tựa đầu vào gối và nhìn trần nhà, lắng nghe cơn bão bên ngoài. Đã lâu rồi em không có bạn đồng hành, đặc biệt là loại không đòi hỏi phải giải thích hay đặt ra bất kỳ yêu cầu gì.
Chỉ là một sự hiện diện yên lặng. Một hơi ấm bên cạnh em.
Em không biết tại sao nhưng điều đó khiến cơn bão dường như nhẹ nhàng hơn một chút. Rồi em thở dài.
"Chết rồi." Em lẩm bẩm. "Mình không có thức ăn cho mèo."
liếc nhìn con mèo. Như thể vừa được nhắc đến đúng lúc, nhóc khẽ hừ một tiếng, đuôi vẫy nhẹ một cái.
"Được rồi, nhóc sẽ không phải ăn cơm thừa đâu."
May mắn thay, tòa nhà của Choi Hyeonjun chưa nằm trong khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Em nhìn ra ngoài, thấy đường phố ướt át, vũng nước sâu nhưng lối đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó vẫn đi được.
Em quay lại nhìn con mèo: "Anh sẽ quay lại ngay, được chứ? Đừng phá phách chỗ này khi anh đi vắng đấy."
Chú mèo thậm chí còn không mở mắt, nhưng khóe miệng nhóc khẽ giật. Thật là kiêu ngạo.
Choi Hyeonjun lắc đầu, lấy một chiếc hoodie và hòa mình vào cơn mưa.
---
Choi Hyeonjun trở về nhà, người ướt sũng nhưng giành được chiến thắng, tay cầm chặt một túi nhựa nhỏ chứa một hộp cá ngừ bản và gói mì ăn liền rẻ tiền. Gió đã mạnh hơn một chút và mưa giờ đổ xuống như những tấm màn dày đặc. Em leo cầu thang lên căn hộ, rồi khựng lại khi đến cửa.
Ngay trên tấm thảm lau chân có chữ 'wellcome' của em, để một gói hàng.
Không phải một... mà là vài gói. Một gói bọc giấy nâu, những túi khác được xếp gọn chứa đồ ăn... và trên cùng, như một thứ xa xỉ đặt lên như trái cherry trang trí, là một thương hiệu thức ăn cho mèo cao cấp không thể nhầm lẫn được. Loại chỉ dành cho người giàu hoặc thú cưng của người nổi tiếng.
Choi Hyeonjun chớp mắt. "...Yể?"
Em đưa mắt nhìn quanh. Hành lang trống rỗng, không tiếng bước chân, không nhân viên giao hàng, thậm chí không một dấu vết mờ nhạt của ai đó vừa rời đi. Em ngồi xổm và kiểm tra bao bì - không hóa đơn, không tên giao hàng, không thông tin liên lạc.
"Cái này bị gửi nhầm à?" Em lẩm bẩm, nhíu mày. Nhưng không có số căn hộ. Chỉ để trước cửa nhà em. Và thức ăn cho mèo rõ ràng là... dành cho ai đó có chú mèo đen.
Dù còn bối rối, em vẫn mang mọi thứ vào trong và đặt túi lên đảo bếp.
Khi bắt đầu unbox những gói hàng, tiếng bước chân nhẹ trên gạch khiến em ngẩng lên. Chú mèo đã nhảy lên đảo bếp với vẻ tao nhã thuần thục, đôi mắt hổ phách nhìn em chăm chú như muốn nói điều gì đó.
"Nhóc... không biết gói này từ đâu tới, đúng không?" Em chậm rãi hỏi.
Chú mèo chỉ chớp mắt và nghiêng đầu. Đầy kiêu hãnh. Như thể em nên biết ơn hơn nữa mới phải.
Choi Hyeonjun nhìn chằm chằm. Rồi nheo mắt: "Chờ đã... nhóc đặt nó à?"
Một khoảnh lặng.
Rồi em bật cười.
"Đúng rồi. Vì điều đó có lý, con mèo bí ẩn sống sót qua cuộc phục kích không biết của ai, xâm nhập vào cuộc sống của tôi, giờ lại triệu hồi đồ ăn cao cấp và pate từ trên trời."
Chú mèo phát ra một tiếng grừ grừ nhẹ, gần như châm chọc. Choi Hyeonjun lắc đầu, cười khúc khích.
"Chà, dù ai gửi nó thì... cũng cảm ơn trời đất vậy."
Choi Hyeonjun nhướn mày khi nhìn nhóc ngửi ngửa bát ăn rồi bắt đầu ăn mà không chút do dự.
"Wow. Không chút suy nghĩ luôn hả? Cứ mặc định tất cả là của nhóc sao." Em nói với nụ cười nhẹ, tựa lưng vào đảo bếp.
Tất nhiên là chú mèo không đáp lạ, nhưng tư thế của nhóc toát lên vẻ thỏa mãn đầy kiêu ngạo.
"Anh đoán nó là của nhóc." Choi Hyeonjun tiếp tục, liếc nhìn những túi giấy trên đảo bếp.
"Nhưng nghiêm túc đấy... Cái này từ đâu ra vậy?"
Em lại kiểm tra đống đồ ăn - không hóa đơn, không tên người gửi, không ghi lời nhắn. Chỉ là một gói hàng, để trước cửa như một phép màu nhỏ.
"Nhóc thực sự không đặt cái này đúng chứ?" Em hỏi lại, nhướn mày: "Nhóc không lén gõ gõ trên điện thoại mèo của nhóc khi anh đi vắng chứ?"
Con mèo vẫy tai và ngẩng lên một chút, cảm giác như bị xúc phạm nhẹ.
Trong khi đó, Choi Hyeonjun lấy mì ăn liền và đổ nước sôi vào, thở dài khi nhìn gia vị xoay tròn trong bát. Em bắt gặp chú mèo nhìn chằm chằm anh giữa lúc ăn mì.
Phán xét em một cách 'nặng nề'.
"Gì?" Em lẩm bẩm, nhướn mày.
Chú mèo chớp mắt một lần. Rồi hai lần. Đuôi vẫy như thể bị xúc phạm cá nhân.
Choi Hyeonjun bắt được và cười thầm.
"Này, đừng nhìn anh thế. Ừ thì có nhiều đồ ăn ở đó, nhưng anh đang trong chế độ sinh tồn. Tiền thuê nhà tăng mỗi tháng. Giờ làm ở quán cà phê bị cắt giảm, công việc phụ chỉ đủ trả tiền điện nước thôi."
Em đảo mì một cách chậm rãi, giọng giờ dịu dàng hơn: "Sự thật là... anh phải tiết kiệm từng chút một. Và nếu chủ thực sự của những gói hàng này xuất hiện, anh thà chỉ nợ họ một bữa ăn mèo cao cấp thay vì nợ cả đống đồ ăn, nhóc biết không?"
Con mèo chỉ chớp mắt với em.
Em cười khúc khích.
"Tại sao mình lại giải thích chuyện này với một con mèo nhỉ?" Rồi em nhìn lại chú mèo đang ngồi như một vị hoàng tử bên tủ lạnh. "Không. Chờ đã. Sao nhóc trông như hiểu hết vậy?"
Con mèo chớp mắt chậm rãi, thỏa mãn và tiếp tục ăn.
Choi Hyeonjun lắc đầu không tin nổi và quay lại bữa tối: "Cơn bão này làm mình phát điên rồi."
Nhưng ngay cả khi em nói vậy, việc có ai đó - dù chỉ là một chú mèo đen im lặng hay phán xét - để nói chuyện cũng khiến căn hộ nhỏ này cảm thấy bớt trống trải hơn một chút.
---
Chú mèo giờ đang cuộn tròn trên ghế sofa, nhìn ánh sáng nhấp nháy của TV đã tắt tiếng. Choi Hyeonjun ngồi gần đó với cốc trà nóng và chăn quấn quanh vai, mắt thi thoảng lại liếc nhìn chú mèo.
"Nhóc may mắn thật đấy." Em nói: "Được nuông chiều với đồ ăn bất ngờ và hải sản nhập khẩu trong khi bọn anh phải tính từng hạt gạo."
Con mèo chớp mắt chậm rãi như thể nhóc đồng ý với điều đó.
Choi Hyeonjun cười nhẹ: "Chắc cả hai chúng ta đều đang trốn tránh điều gì đó, nhỉ?"
Một khoảng lặng nhẹ lan tỏa giữa họ, yên tĩnh ngoại trừ nhịp mưa đều đặn.
Rồi em thêm, gần như thì thầm:
"...Nhóc có thể ở lại đây, nếu nhóc muốn."
Đuôi chú mèo khẽ vẫy một cái. Rồi nhóc cuộn chặt hơn vào chăn em để lại, khẽ kêu grừ grừ.
Choi Hyeonjun mỉm cười.
Và ở đâu đó cách xa khỏi tiếng ồn ào và sự vội vàng của thế giới bên ngoài, cơn bão vẫn tiếp tục rơi.
---
Nó không dừng lại.
Đến ngày hôm sau, mưa ngày càng nặng hạt, trút xuống mái nhà như muốn nhấn chìm cả thành phố. Tin tức cho thấy những ga tàu điện ngầm đã ngập nước, cảnh báo khẩn cấp nhấp nháy trên màn hình bằng những dải đỏ đậm. Seoul đang chìm dần từng chút một, nhưng trong căn hộ nhỏ, thời gian trôi đi theo một cách khác biệt.
Choi Hyeonjun bước quanh trong đôi tất cọc cạch và chiếc hoodie cũ, lau hơi nước trên cửa sổ khi em kiểm tra đường phố bên dưới. Vẫn không có một ai. Vẫn im lặng, xám xịt và ướt sũng.
"Chà..." Em nói lớn, liếc vào căn phòng: "Có vẻ chúng ta bị kẹt cùng nhau lâu hơn một chút đấy."
Con mèo đen ngáp một cái, duỗi người một cách thoải mái, rồi bước qua phòng như thể sở hữu từng viên gạch trên sàn. Nhóc nhảy lên chiếc ghế trên bếp và nhìn em như nhắc nhở đã đến giờ ăn sáng rồi.
"Vâng, Bệ Hạ." Choi Hyeonjun lẩm bẩm, tay với lấy lon thức ăn cao cấp.
Họ rơi vào một thói quen kỳ lạ, yên tĩnh, chậm rãi và thoải mái đến lạ thường.
---
Đến chiều, Choi Hyeonjun bày một bộ trò chơi ghép hình trên bàn cà phê, nhấp một ngụm trà ấm ấp trong khi chú mèo cuộn tròn bên cạnh những mảnh ghép như đang giúp đỡ. Khi một tiếng sấm nhỏ làm rung cửa sổ, chú mèo giật mình rồi lập tức nhảy vào lòng Choi Hyeonjun, cọ đầu vào cằm em để tìm sự an ủi.
Em chớp mắt ngạc nhiên, nhưng đón nhận sự ấm áp đó.
"Hôm qua nhóc chẳng hề run vì sấm." Em thì thầm, gãi nhẹ sau tai nhóc: "Đừng nói với anh là nhóc giả vờ để được ôm đấy nhé."
Con mèo đáp lại bằng tiếng grừ grừ trầm thấp, nép sát vào người em hơn.
Choi Hyeonjun bật cười nhẹ. "Ừm, anh nghĩ vậy thôi, diễn viên nhỏ vô liêm sỉ ạ."
Ngoài kia, mưa lại nặng hạt, gõ đều đều trên kính. Bên trong, thế giới như tĩnh lặng, yên bình tràn đầy.
"Nhóc biết không." Em nói thêm, mắt hướng về những mảnh ghép rải rác, "Nếu nhóc định tiếp tục giả làm một con mèo bình thường, có lẽ nên giảm kịch tính đi. Anh bắt đầu nghĩ nhóc không chỉ là con mèo bình thường rồi đấy."
Chú mèo ngước nhìn em, chậm rãi và có chủ đích. Nhóc nhìn em không rời mắt.
Choi Hyeonjun thở ra một hơi run rẩy, tựa đầu vào đệm ghế sofa.
"Trời ơi, mình đang phát điên rồi." Em lẩm bẩm: "Nói chuyện với một con mèo như thể nhóc là một con người. Tệ hơn, nghĩ rằng nhóc có thể là người."
Đuôi con mèo vẫy một cái rồi dừng lại.
Em nhắm mắt một giây, cười thầm.
"Ừ. Mình chắc chắn đang phát điên mất rồi."
Nhưng em không đẩy con mèo khỏi lòng mình. Thậm chí còn chẳng thèm thử đẩy ra.
Con mèo không phủ nhận. Chỉ grừ grừ to hơn và nép sát vào lòng em.
---
Sau đó, khi mưa trở thành cơn mưa lất phất nhẹ và phòng khách nhuốm ánh xám nhẹ nhàng, Choi Hyeonjun trải thảm yoga bên cửa sổ. Cơ bắp em đau nhức vì ngồi co ro trên ghế sofa quá lâu, vậy nên em nhẹ nhàng vào tư thế plank, tập trung vào hơi thở. Chỉ kéo dài được mười giây trước khi một trọng lượng quen thuộc đè lên lưng. Em còn chưa kịp kêu lên thì chú mèo bước lên với sự tự tin thuần thục và ngồi chễm chệ trên lưng em, như thể đã chiếm em làm tài sản hàng đầu.
"Nhóc đùa anh đấy à." Choi Hyeonjun lẩm bẩm qua kẽ răng, tay run rẩy.
Chú mèo chỉ chớp mắt xuống em, đuôi vẫy vẫy lười biếng. Nhóc tỏ vẻ tự mãn một cách trơ trẽn. Như thể em mới là người vô lý vậy.
"Nhóc đúng là không thể chịu nổi mà." Em nói thêm với tiếng cười hụt hơi khi tay cuối cùng khuỵu xuống, ngã bịch xuống thảm.
Con mèo thậm chí còn không giật mình khi Choi Hyeonjun thay đổi tư thế. Thay vào đó, nhóc phát ra một tiếng "mrrp" thỏa mãn và cuộn tròn trên ngực em, chân thu gọn, grừ grừ như đã sắp đặt toàn bộ chuyện này. Choi Hyeonjun nằm đó nhìn trần nhà, một tay ôm lỏng qua chú mèo. Nhiệt độ cơ thể nhỏ bé của nhóc thấm vào hoodie, nhịp thở đều đặn làm em bình tĩnh đến lạ thường. Em lẽ ra phải bực mình mới phải. Thay vào đó, em lại mỉm cười, mềm mại và không kiểm soát. Một sự yêu mến lặng lẽ len lỏi trước khi em kịp phòng bị.
"Thật nực cười." Em thì thầm: "Nhóc chỉ là một con mèo. Một con mèo hoang anh nhặt trong cơn bão."
Ngón tay em lướt qua bộ lông mềm sau tai nó, chậm rãi và suy tư: "Nhưng cách nhóc hành xử đôi khi..."
Giọng anh nhỏ dần.
Con mèo ngẩng đầu một chút, đôi mắt hổ phách nhìn em như thể nhóc biết điều gì đó. Điều mà em không thể gọi tên.
"Anh nghĩ mình đang mất trí." Choi Hyeonjun cuối cùng nói, chỉ vừa đủ nghe. "Vì mỗi giờ trôi qua... anh bắt đầu nghĩ nhóc không chỉ là một chú mèo."
Lời thú nhận treo lơ lửng giữa họ, nửa đùa, nửa thật.
Con mèo grừ grừ to hơn, rồi rúc đầu dưới cằm em như thể nhóc thuộc về nới đó. Như thể nhóc hiểu điều đó.
Và Choi Hyeonjun không động đậy. Em chỉ để khoảnh khắc ấy xảy ra, trái tim được lấp đầy, tâm trí rối ren, tự hỏi tại sao em lại cảm thấy như vậy.
---
Tối đó, với điện chập chờn và mạng gần như không hoạt động, Choi Hyeonjun lấy một cuốn sách y học cũ kỹ từ kệ sách. Em chậm rãi lật từng trang sách, rồi bắt đầu đọc to, giọng trầm trầm và đều.
"Nhóc biết không." Em nói, liếc xuống con mèo đen cuộn bên cạnh: "Anh từng là sinh viên y. Trước... trước khi bố mẹ anh mất."
Em dừng lại, sức nặng của những lời đó treo giữa họ.
"Anh cũng học giỏi lắm. Từng nghĩ sẽ làm bác sĩ vào một ngày nào đó. Nhưng rồi mọi thứ sụp đổ. Phải bỏ học, làm việc lặt vặt để duy trì nơi này." Em thở dài, lướt ngón tay qua sơ đồ cơ và gân.
"Anh không ngờ mình lại chữa vết thương cho một chú mèo trong căn hộ ướt mưa thay vì bệnh nhân trong bệnh viện."
Con mèo ngước nhìn em, đôi mắt hổ phách nhìn em vững vàng và không chớp.
Choi Hyeonjun mỉm cười nhẹ. "Chắc một số thứ không bao giờ rời bỏ mình. Như cách khâu vết thương hay cầm máu. Dù đã nhiều năm anh không chạm vào dao mổ."
Em với qua và nhẹ nhàng vuốt lông con mèo. "Có lẽ nhóc cứu anh cũng nhiều như cách anh cứu nhóc."
Con mèo kêu grừ grừ và cọ đầu vào tay em.
Có lúc, Choi Hyeonjun lẩm bẩm: "Anh thề là nhóc không phải một con mèo bình thường." Anh gãi sau tai nó, quan sát phản ứng. "Nhóc quá... lý trí."
Con mèo phát ra âm thanh trầm - không hẳn là meo, không hẳn là tiếng gầm gừ - và ngã dúi dụi sang một bên như thể bị xúc phạm.
"Được rồi, được rồi." Choi Hyeonjun bật cười, giơ tay đầu hàng. "Nhóc chỉ đặc biệt thôi. Anh hiểu mà."
Em dừng lại. Để khoảnh khắc lắng xuống.
"...Anh từng ghét mưa đấy, nhóc biết không." Em nói nhỏ nhẹ, gần như tự nói với mình. "Nó luôn khiến mọi thứ trở nên nặng nề hơn, cô đơn hơn."
Con mèo không đáp, nhưng ở gần đó.
"Giờ thì anh không ghét nó nữa." Em thừa nhận.
Ngoài kia, cơn bão vẫn gào thét, nhưng bên trong căn hộ có một sự ấm áp lặng thầm, sự im lặng chia sẻ và sự đồng hành yên tĩnh của thứ hoang dại, bí ẩn, và không thể phủ nhận là sức sống. Một lúc lâu, mưa gõ lên cửa sổ, là âm thanh duy nhất trong phòng.
Rồi Choi Hyeonjun thì thầm: "Có lẽ cơn bão này mang đến không chỉ lũ lụt. Có lẽ mang đến thứ đáng để giữ lấy."
Chú mèo duỗi người và cuộn tròn lại sát hơn, hơi ấm họ hòa vào một lời hứa im lặng.
Ngoài kia, Seoul vẫn chìm trong mưa không ngừng.
Bên trong, hai người bạn đồng hành không ngờ đang học cách tin tưởng vào cơn bão cùng nhau.
---
CẢNH BỔ SUNG
Trụ sở T1 – 48 giờ kể từ vụ phục kích của Faker
Không khí trong phòng chỉ huy T1 đã trở nên không thể chịu nổi suốt hơn một ngày. Mọi người hoạt động bằng caffeine, mì ăn liền và lo lắng thuần túy.
Rồi một tiếng "ping".
Một tín hiệu vị trí rõ ràng.
Tiếp theo là tin nhắn: [Giao đồ ăn. Bao gồm cả thức ăn mèo cao cấp.]
Một khoảnh khắc, không ai động đậy.
Rồi hỗn loạn bùng nổ.
Tiếng reo hò. Đâp tay. Có ai đó thực sự khóc. Zeus ôm chặt Keria. Gumayusi và Oner bắt đầu beatbox nhọc hiều chiến thắng từ Final Fantasy. Như thể ai đó ghi bàn thắng ở hiệp phụ với một chiếc tất và bịt mắt.
Nhưng Chovy?
Chovy chỉ nhìn màn hình như thể nó vừa xúc phạm mẹ cậu.
"...Không thể nào." Cậu thì thầm.
Cậu phóng to địa chỉ giao hàng. Mặt cậu trở nên tái. Cậu đứng yên như nhìn thấy ma. Hoặc kiểm tra thuế.
"Đây là... chỗ của Choi Hyeonjun hyung mà." Cậu nói với giọng nửa ngạc nhiên nửa nguyền rủa.
Mọi người dừng lại giữa lúc ăn mừng.
Keria chớp mắt: "Choi Hyeonjun là ai thế?"
"Bạn thân tao." Chovy nghiến răng.
"Và rõ ràng, anh họ tao..." Cậu vung tay về phía màn hình "...con người hỗ trợ cảm xúc mới."
Oner trông như vừa nối các điểm và bị cái đáp án tát vào mặt.
"Chờ đã. Choi Hyeonjun đấy á? Người mà lãnh đạo DRX và HLE từng cố tán tỉnh á?"
"Đúng!" Chovy gầm lên, vung tay.
"Người nghĩ DRX là thương hiệu thực phẩm bổ sung thể hình và HLE là tiệm bánh. Người nghĩ những lần 'vắng mặt khẩn cấp' của tao là vì tao thực sự ốm! Cầu mong linh hồn vô tội của anh ấy được bình an."
Phòng bùng nổ tiếng cười. Ngay cả các nhà phân tích ở góc sau, thường im lặng, cũng bắt đầu khúc khích.
"Và không!" Chovy tiếp tục, giờ đi qua đi lại. "Anh ấy không hề biết mình vô tình quyến rũ những nhân vật quyền lực nhất Hàn Quốc bằng khuôn mặt ngốc nghếch, nụ cười ngốc nghếch và những chiếc bánh phô mai ngớ ngẩn của mình!"
Zeus khịt mũi: "Vậy thì... Faker chỉ là thêm một tên trong danh sách?"
"Faker hyung." Chovy lẩm bẩm, xoa thái dương: "là vị vương của danh sách đó."
"Tao sẽ tự giao gói hàng và sẽ mang anh họ của tao về." Cậu tuyên bố đột ngột, hướng đến cửa.
"Anh không thể." Gumayusi nói, vẫn cười như thắng cược. "Có ghi chú này."
Cậu ấy kéo nó lên màn hình.
[Chovy, nếu cậu đọc cái này, ở yên đó. Anh ở đây một thời gian. Không cố đem anh về trừ khi đám phục kích anh bị bắt. À, anh đang tận hưởng kỳ nghỉ. Đừng phá hỏng nó.
— Faker.]
Chovy chớp chớp mắt nhìn nó.
Rồi chớp mắt thêm lần nữa.
"Hyung." lẩm bẩm u ám.
"Đồ mèo thao túng chết tiệt."
Phòng giờ đang gầm rú. Keria trông như sắp ngã khỏi ghế. Oner đã cập nhật bảng cược. Chovy ngã một cách khoa trương về ghế, xoa mặt bằng cả hai tay.
"Tao ghét cái này. Ghét tất cả mọi thứ."
Nhưng dù than phiền, một nụ cười nhỏ kéo khóe môi cậu.
"...Nhưng tao cũng vui." Cậu nói khẽ, giọng chìm dưới tiếng ồn.
Có một khoảng lặng.
Rồi Gumayusi thì thầm: "Em cá họ bốn ngày trước khi Choi Hyeonjun ssi nhận nuôi anh ấy."
Zeus gật. "Em cá 500 đô anh ấy sẽ đặt tên Faker hyung thứ gì đó sến súa. Như Midgod hay Captain Whiskers."
"Anh ấy chắc chắn chọn 'Meow-sama'." Gumayusi thêm với vẻ mặt nghiêm túc.
"Hoặc... nghe mình nói nè, Kimchi" Keria khịt mũi, suýt khóc vì cười.
Điện thoại lập tức được rút ra. Oner mở Google Form. Ai đó đã mở Excel. "Bảng Cược Biệt Danh Hyeonjun Gọi Chính Thức" ra đời trong chưa đầy ba mươi giây.
"Tao ghét tất cả mọi người." Chovy tuyên bố.
Rồi, với tiếng thở dài 'đờ ra ma' vì sự phản bội, cậu biến thành hình dạng mèo cam mượt mà và lao vào lòng Kiin như một quả tên lửa thụ động.
Kiin, hacker trầm lặng và đáng sợ của T1, cũng là bạn trai kiêu ngạo của Chovy, hầu như không chớp mắt. Anh ta chỉ vuốt sau tai Chovy như chuyện này xảy ra hai lần mỗi ngày (vì đúng thế thật).
"Có vẻ ai đó đang cáu kỉnh nhỉ." Anh ta thì thầm, xoa tròn lên lông cậu. "Anh họ em quyến rũ bạn thân em và phá hỏng ngày của em à?"
Chovy rít lên, xù lông như một bông bồ công anh giận dữ. "Anh ấy không quyến rũ! Choi Hyeonjun chỉ... ngốc và mềm và quá tốt và không chút bản năng sinh tồn nào cả!"
"Nghe như ai đó ghen kìa." Zeus trêu.
"TAO KHÔNG CÓ!" Chovy gầm lên, đuôi vẫy điên cuồng.
"Chắc chắn là em không có mà." Kiin nói, không chút dao động.
"Giống như em không đặt một kỳ nghỉ yoga giả để đưa Choi Hyeonjun ra khỏi thị trấn khi Viper bắt đầu tán tỉnh anh ấy?"
Lông Chovy dựng đứng. "Đó là di chuyển mang tính chiến lược!"
"Và em không chuyển hướng giao hoa của Deft, hack số anh ta vào danh sách gọi spam sau khi anh ta gửi bài thơ viết tay?"
"Bài thơ đó có ẩn ý! Anh ta dùng cụm 'ngọt ngào vĩnh cửu' và so sánh anh ấy với hạt dẻ!" Chovy gần như rung lên.
Gumayusi gào lên. "Bro, anh cài phần mềm độc hại vào điện thoại Deft vì một ẩn ý á?"
"Nó quá sống động! Tao phải hành động thôi."
"Anh phá hoại đời tình ái của hai lãnh đạo băng đảng nguy hiểm nhất... chỉ vì một người nghĩ HLE là tiệm bánh!"
"Anh ấy không cần nụ cười lộng lẫy hay ẩn dụ văn hóa, được chứ?! Anh ấy là người bình thường! Một người bình thường mềm mại, ngây thơ và không biết mình đang gặp nguy hiểm!"
Zeus nghiêng người, cười: "Vậy là anh đơn phương vô hiệu hóa hai người đàn ông nóng bỏng nhất Hàn Quốc vì họ liếc mắt với bạn thân anh?"
"Tao vô hiệu hóa mối đe dọa." Chovy rít: "Đó là chiến thuật. Bảo vệ. Tao là anh hùng."
"Ồ, đúng." Kiin nói, vuốt cậu một cách thản nhiên khi Chovy cuộn tròn chặt hơn. "Em là một con mèo ghen tị nhỏ dũng cảm với vấn đề ranh giới thôi."
"EM KHÔNG GHEN MÀ." Chovy hét lên: "Em có bạn trai rồi!"
Mọi người quay sang Kiin, người nhún vai kiêu ngạo. "Chắc chắn rồi. Tuy nhiên, anh thấy thú vị khi bạn trai anh hack mạng riêng để bảo vệ đời sống tình ái của người khác. Kiểu như đang hẹn hò với một điệp viên CIA vậy."
Keria gào lên, lắc đầu: "Anh bảo vệ hơn cả hổ mẹ nữa."
"Tao ghét mấy đứa mày." Chovy lẩm bẩm vào đuôi của mình. "Ước gì Viper quyến rũ tao. Có lẽ tao sẽ biết thế nào là bình yên."
Phòng chỉ huy lại rơi vào hỗn loạn hoàn toàn. Oner khóc. Keria mở bảng cược thứ hai với tiêu đề "Khi Nào Choi Hyeonjun Sẽ Biết?".
Gumayusi, mặt khác, vung điện thoại điên cuồng. "Mọi người! MỌI NGƯỜI! Tao vừa dùng AI tạo ảnh Faker với tai mèo!"
Cậu ấy quay điện thoại lại.
Sự im lặng bao trùm.
Rồi:
Oner: "Đăng nó."
Keria: "Đặt làm biểu tượng nhóm."
Zeus: "Đóng khung lại. Treo ở trụ sở chính ."
Chovy phát ra tiếng hét cao đến mức có thể vỡ kính. "XÓA NGAY HOẶC TAO SẼ Ẻ VÀO BÀN PHÍM CỦA BỌN MÀY."
Không ai chớp mắt.
Kiin chỉ tiếp tục vuốt cậu bình thản. "Thôi nào..." Anh ta an ủi. "Thả ra đi, con mèo cam ghen tuông của anh. Đừng lo, 'tình yêu' của đời em an toàn với anh họ em."
"EM KHÔNG CÓ GHEN MÀ!" Chovy hét, nhảy lên trong hình dạng mèo chỉ để ngã trở lại lòng Kiin, hoàn toàn bại trận. "Em không thích Choi Hyeonjun kiểu đó! Em hạnh phúc với người hiện đang dỗ em qua cơn sụp đổ này!"
"Ỏoo, anh biết em không yêu cậu ấy kiểu đó, bé cưng à." Kiin thì thầm, chọc vào hông cậu. "Vậy em thừa nhận em đang sụp đổ à?"
"Em sẽ giết anh."
"Anh cũng yêu em."
Những người khác lại phá lên cười. Ai đó chụp ảnh. Oner đặt nó làm biểu tượng Discord của Chovy.
Khi tiếng ồn lắng xuống và bảng cược được khóa, Chovy nép sâu vào hoodie Kiin và lẩm bẩm đủ để Kiin nghe:
"...Anh ấy xứng đáng có người chăm sóc. Và Hyung... anh ấy xứng đáng cảm thấy an toàn. Dù chỉ một thời gian ngắn."
Kiin mỉm cười nhẹ, gãi sau tai Chovy. "Em là một chú mèo ngoan, Chovy."
"Nói với ai là em nói vậy thì em sẽ tè vào bo mạch của anh đấy."
"Thỏa thuận."
Chovy hừ nhưng không động đậy.
Dưới tất cả hỗn loạn, chối bỏ và sự mỉa mai hung hãn, có một loại yên bình ấm áp.
Thế giới bên ngoài có thể tiếp tục hỗn loạn.
Nhưng giờ, họ có thể thư giãn.
Ngay cả con mèo tsundere cuộn trong lòng bạn trai.
Ghi chú của tác giả:
Thế nào? Và ngạc nhiên nhé! Jeong Jihoon có bạn trai học thức, oho. Không ngờ lại dài thế này nữa. Xin lỗi nhé? Hẹn gặp lại lần sau! Và vâng, tôi chỉ tưởng tượng Kiin đang vuốt Chovy như thế này:
https://x.com/dorancarry/status/1931668473975058509
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro