18.🐧🐿️

đại tướng quân lý tương hách x thư sinh (công tử nhà quan) thôi huyền tuấn

bối cảnh cổ trang, thời loạn lạc.



thời loạn chiêu gọi những kẻ lưu lạc...

thôi huyền tuấn đứng bên bờ sông, ánh nắng cuối chiều chiếu lên mặt nước, tạo thành những đợt sóng nhẹ, lấp lánh như ánh mắt đầy hứa hẹn mà một thời chàng đã nhìn vào. dòng nước dập dờn trôi qua, mang theo tất cả những gì đã từng là của chàng—tất cả những ký ức về hắn, về những tháng năm cùng nhau, về tình yêu đã bị chiến trận cướp đi.

huyền tuấn ngắm nhìn dòng nước, lòng dâng lên cảm giác xa xăm, trống rỗng. dòng đời vốn như vậy, cứ cuốn trôi những kẻ vô tình vướng phải, cho dù họ đã từng nguyện dốc hết tâm can để gắn bó với một ai đó. giữa cuộc đời này, có bao nhiêu người sẽ còn nhớ đến cái tên của những người đã ra đi?

mùa xuân này, không khí lại mang chút lạnh lẽo, như một dấu hiệu của những ngày cô đơn sắp tới. huyền tuấn lại đứng một mình dưới bóng cây đại, nơi hai người đã hẹn ước nhiều năm trước, khi chiến tranh còn chưa xâm lấn tới. chàng đã từng nghĩ mình sẽ không còn mong đợi nữa, sẽ không còn chờ đợi người ấy quay lại.

nhưng liệu, dễ dàng đến vậy sao?

những lần thôi huyền tuấn tự nhủ với bản thân rằng không nên nhớ về hắn nữa, rằng sẽ không còn một lý tương hách trong đời chàng, chỉ là những lời nói mà chính bản thân chàng không tin nổi. khi đêm về, khi những cơn gió mát lành thổi qua, chỉ có bóng hình của hắn lướt qua trong tâm trí, không thể nào xua tan được.

miếng ngọc bội mà lý tương hách trao cho chàng nằm yên trong lòng bàn tay, đã cũ đi nhiều, nhưng không một vết xước. dù đã qua bao mùa nắng, mùa mưa, ngọc bội vẫn giữ nguyên vẻ đẹp ban đầu, giống như tình yêu mà hắn đã dành cho chàng—hoàn mĩ và không thể vấy bẩn.

chỉ có điều, hắn đã đi, và chẳng thể nào quay trở lại nữa.

sự gặp gỡ vào một ngày tối tắt...

thôi huyền tuấn chẳng thể nào ngờ rằng chính giữa chiến trường loạn lạc, giữa ngổn ngang đất cát và máu, lại là nơi mà chàng sẽ gặp lý tương hách.

huyền tuấn đã từng là một công tử nhà quan, là một thư sinh ôm mộng khoa bảng, chưa từng nghĩ có ngày sẽ phiêu bạt giữa chiến loạn mà mất hết tất cả.nơi đây đã không còn là chốn yên bình như thuở trước. phụ thân bị hãm hại trong chốn quan trường, mẫu thân vong mạng trên đường trốn chạy. khi quân phản loạn tràn vào kinh thành, huyền tuấn bị cuốn vào dòng người chạy loạn, cuối cùng chỉ còn một mình trên con đường hoang vu.

đúng lúc ấy, một toán người mặt mũi bặm trợn lao ra từ bìa rừng.chúng là bọn cướp đường—những kẻ sống nhờ vào máu thịt của những con người bất hạnh.

"một tên thư sinh đơn độc sao?" tên cầm đầu nhếch môi, nhìn huyền tuấn từ đầu đến chân. "xem ra hôm nay trời không bạc đãi chúng ta rồi."

tê kia bước lại gần, lưỡi dao sáng loáng trong tay lướt qua không khí, đe dọa từng nhịp thở của chàng thư sinh. huyền tuấn lùi lại, cảm nhận từng bước đi của kẻ đối diện gần như như muốn xé toạc không gian. lòng chàng chợt thấy tê dại, không phải vì sợ chết, mà vì cảm giác bất lực. từ trước đến nay, huyền tuấn đã luôn sống trong cái vỏ bọc an toàn của một cậu công tử nhà quan. giờ đây, khi đối mặt với cái chết, chàng thấy mình vô cùng nhỏ bé.

huyền tuấn nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, miếng ngọc duy nhất còn lại của gia tộc, tựa như một phần hồn cốt của gia đình đã bị phá hủy.

ngay lúc ấy—

một mũi tên xé gió, lao thẳng vào cổ tên cướp gần nhất, khiến hắn ngã vật ra đất trong một tiếng kêu đau đớn. máu văng tung tóe, nhuốm đỏ cả nền đất. những tên cướp khác chưa kịp phản ứng đã bị những đao kiếm sáng loáng của toán quân áo giáp bạc chém ngã xuống. tiếng vó ngựa rầm rập vang lên như tiếng trống thúc giục tử thần. 

một toán quân áo giáp bạc xuất hiện, đao kiếm trong tay vung lên không chút do dự. bọn cướp không kịp kêu lên một tiếng đã bị chém gục. dẫn đầu là một người đàn ông, cưỡi ngựa ô, chiếc áo giáp đầy những dấu vết chiến trận, nét mặt hắn lạnh lùng, đôi mắt sắc bén, như lưỡi kiếm đã qua bao trận chiến khốc liệt. hắn nhìn vào đám cướp đã bị hạ gục, không chút động lòng.

"một lũ hèn mọn." giọng hắn trầm đục, mang theo một thứ uy quyền bẩm sinh. dường như không có ai dám phản kháng lại lời nói của hắn.

thôi huyền tuấn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người dẫn đầu. cái nhìn ấy giống như một cú đâm trực diện, khiến chàng cảm thấy mình nhỏ bé, vô dụng và yếu đuối. người đó không vội vã, hắn từ từ quay sang huyền tuấn, hỏi bằng giọng đầy nghi hoặc:

"ngươi là ai?"

huyền tuấn cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng đang cuộn trào những cảm xúc hỗn loạn. chàng cúi đầu thi lễ, giọng nhỏ nhẹ, nhưng không thiếu phần kính cẩn:

"tiểu sinh... họ thôi tên huyền tuấn."

lý tương hách nheo mắt, nhìn một lượt từ đầu đến chân huyền tuấn. ánh mắt hắn sắc lạnh, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong bóng tối, một thứ mà chỉ có những người đã trải qua chiến trường mới có thể nhận ra. một lúc sau, hắn thở dài, nhẹ nhàng đưa tay ra, giọng nói đầy uy nghiêm.

"mau lên ngựa. nơi này không an toàn." 

thôi huyền tuấn đứng đó, do dự một chút. cơ thể huyền tuấn cứng đờ, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác lạ lùng, một sự trống rỗng. nhưng khi nhìn vào đôi mắt của tương hách, huyền tuấn biết rằng nếu không theo hắn, có thể sau này mình sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng một lần nào nữa. huyền tuấn chậm rãi đưa tay đặt vào bàn tay kia, mơ hồ cảm nhận được sự rắn rỏi, vững vàng, giống như chính đất nước này đang chờ đợi sự bảo vệ của hắn.

giữa dòng đời khắc nghiệt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có lẽ đây chính là lần đầu tiên huyền tuấn cảm nhận được cảm giác của sự bảo vệ, dù cho tất cả có đang dần sụp đổ.

số phận đã định sẵn để họ gặp nhau giữa thời loạn lạc này.

bình yên, nhưng đồng lúa sẽ lại đổ vỡ...

lý tương hách là đại tướng thống lĩnh quân đội, một chiến thần bất bại trên chiến trường. hắn không phải là một người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, cũng không phải là kẻ dễ gần. cuộc đời hắn đã bị chiến tranh định đoạt, bị trách nhiệm đè nặng, mỗi quyết định đều là sự tính toán cho chiến thắng. nhưng trong ánh mắt đó, người ta vẫn nhận thấy một sự cô độc sâu sắc, như thể hắn đã mất đi tất cả, chỉ còn lại trách nhiệm được giao phó.

còn thôi huyền tuấn, một công tử nhà quan, một thư sinh yên tĩnh, vốn chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ bước vào thế giới đầy máu và lửa này. khi gia đình tan vỡ vì chiến tranh, khi đất nước rơi vào cảnh loạn lạc, huyền tuấn không có lựa chọn nào khác ngoài việc theo chân đoàn quân, tìm kiếm một lý do để sống sót. chàng được giao nhiệm vụ ghi chép quân vụ, không phải vì tài năng chiến trận mà vì sự khéo léo trong việc viết lách và khả năng ghi nhớ tỉ mỉ của mình. ban đầu, huyền tuấn chỉ là một người lạ lẫm giữa đám lính trận, nhưng theo thời gian, chàng học cách chấp nhận thực tại khốc liệt ấy.

mỗi đêm, khi chiến trường đã lắng xuống và các tướng sĩ đều lui về doanh trại, huyền tuấn lại ngồi trong lều riêng, nghiêng người bên ánh đèn dầu leo lét, tay cầm bút viết thư báo tin cho gia đình của những binh lính đã ngã xuống.

vào một đêm, khi ánh đèn dầu gần tắt, cánh cửa lều bỗng mở ra. lý tương hách đứng đó, trong bộ giáp bạc lấp lánh, khung cảnh xung quanh hắn như hòa quyện với những tia sáng yếu ớt từ ngọn đèn, khiến hắn giống như một bóng hình không thuộc về trần gian. hắn nhìn những phong thư xếp chồng trước mặt huyền tuấn, một sự im lặng bao trùm lấy không gian.

"ngươi làm gì vậy?" tương hách lên tiếng, chất giọng trầm và lạnh lùng, nhưng không thiếu phần hiếu kỳ.

huyền tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn giữ được sự kiên định: "viết thư cho thân nhân những binh lính đã hy sinh." giọng chàng nhẹ nhàng, như thể công việc ấy đã trở thành thói quen, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi sự đau đớn.

tương hách im lặng, ánh mắt lướt qua những phong thư chưa gửi. hắn ngồi xuống đối diện huyền tuấn, ánh mắt sắc bén như thể đang suy nghĩ gì đó sâu xa. huyền tuấn lẫn nữa ngẩng lên nhìn hắn, nhận ra sự im lặng này không phải là điều thường thấy ở lý tương hách. thường ngày, hắn là một người quyết đoán ra lệnh, không bao giờ tỏ ra do dự.

một lúc lâu trôi qua, tương hách cuối cùng lên tiếng: "ngươi không cần làm vậy."

huyền tuấn nhìn hắn, ánh mắt kiên định nhưng không hề lạnh lùng. chàng không trả lời ngay lập tức, mà nhẹ nhàng đặt bút xuống, như thể muốn cho hắn thời gian suy nghĩ về những gì vừa nói. "nếu ta không làm, ai sẽ làm?" giọng huyền tuấn đều đều, nhưng trong từng từ đều chất chứa một nỗi buồn khó tả. "họ có gia đình, có những người thân chờ đợi. không phải ai cũng có thể dễ dàng quên đi một người đã chết nơi chiến trận."

tương hách chỉ nhìn chàng, đôi mắt hắn sâu thẳm như đang tìm kiếm một lý do, nhưng không thể tìm ra. hắn biết, dù mình có nói gì đi nữa, huyền tuấn cũng sẽ làm những việc mà chàng cho là đúng. đó là bản tính của huyền tuấn, kiên cường như những ngọn núi trong lòng hắn.

hắn cầm lấy một phong thư, mở ra và đọc. cái tên trên lá thư khiến hắn dừng lại một chút, là tên của một binh sĩ đã từng dưới quyền hắn. một người mà lý tương hách có chút để mắt tới bởi tinh thần quả cảm cùng những lần hạ sát nhiều kẻ địch. nhưng giờ đây, anh ta chỉ còn lại một cái tên trong bức thư này, và người duy nhất có thể truyền tải nỗi đau này chính là người thư sinh ngồi đối diện với hắn.

không khí đêm đó bao trùm bởi sự tĩnh lặng. thỉnh thoảng, huyền tuấn sẽ quay lại nhìn tương hách, nhưng hắn vẫn chỉ lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt sáng như những ngọn đuốc trong bóng tối. những đêm tiếp theo, hắn bắt đầu thường xuyên đến lều của thôi huyền tuấn, chỉ ngồi uống rượu, lặng lẽ nghe chàng đọc thơ hay viết chữ.

dần dần, khoảng cách giữa hai người dường như được rút ngắn lại.

một đêm trăng sáng, khi bóng tối đã bao trùm doanh trại, hai người ngồi bên bếp lửa, ngọn lửa nhỏ bập bùng cháy, phản chiếu trên khuôn mặt của lý tương hách, làm nổi bật sự kiên nghị của hắn, nhưng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

tương hách bất ngờ lên tiếng, giọng nói không còn lạnh lùng như mọi khi, mà có chút gì đó mềm mỏng, như thể hắn đang tự hỏi bản thân: "ngươi muốn sống một cuộc đời thế nào?"

huyền tuấn ngừng viết, tay cầm bút buông thõng xuống, ánh mắt hướng ra ngoài cửa lều, nơi vầng trăng sáng lặng lẽ chiếu vào, như một tấm gương phản chiếu tâm hồn chàng. "ta muốn chu du thiên hạ, khi đến nơi nào đẹp thì dừng chân, mở một quán trà nhỏ, sống một đời bình lặng." giọng huyền tuấn vang lên nhẹ nhàng, nhưng cũng phảng phất một nỗi buồn, như thể những ước mơ ấy quá xa vời so với thực tại tàn khốc.

lý tương hách khẽ bật cười. "những người như ngươi, sinh ra để làm quan, không phải để phiêu bạt." vẫn là chất giọng lãnh khốc đó, nhưng có một nỗi thấu hiểu lạ lùng, như thể hắn biết rằng những người như thôi huyền tuấn có lẽ không thể sống cuộc đời như mơ ước.

huyền tuấn trầm mặc. chàng nhìn tương hách, rồi khẽ lắc đầu: "ta không còn quê nhà, không còn gia đình. quan lộ đã không còn dành cho ta."

lý tương hách im lặng một lúc, đôi mắt ánh lên một tia thương cảm, nhưng lại nhanh chóng bị giấu nhẹm đi. hắn cởi miếng ngọc bội bên hông, nhét vào tay huyền tuấn.

"vậy thì, nếu một ngày chiến loạn kết thúc, ta sẽ đến quán ngươi uống trà." hắn nói, và lần đầu tiên, trong giọng nói của hắn có một thứ xúc cảm thật sự—như một lời hứa, một lời mời gọi về một cuộc đời khác.

thôi huyền tuấn siết chặt mảnh ngọc trong tay, cảm thấy lòng mình dâng lên một thứ cảm xúc lạ lẫm. không phải là niềm vui, mà là một nỗi niềm khắc khoải, như thể cả hai người đã cùng nhau chạm vào một tia sáng mỏng manh mà thực tại này không cho phép.

hẹn ước giữa làn mưa tên...

nhưng thời gian không bao giờ chờ đợi ai,

trong những tháng ngày tăm tối đó, chiến tranh tiếp tục nuốt chửng mọi hy vọng. quân phản loạn đã mạnh lên theo từng ngày, như con sóng vỗ dập dồn vào bờ, không biết đến đâu là bến bờ. triều đình từ lâu đã suy yếu, không còn đủ sức đối chọi lại với những mưu đồ tàn ác của kẻ thù. bên trong thành lũy vững chãi, những cuộc họp bí mật diễn ra, nhưng chẳng ai dám tin vào tương lai nữa.

lý tương hách, một người tướng quân tài giỏi, được biết đến với chiến công hiển hách, giờ đây lại bị dồn vào thế cô lập. kẻ phản bội không ai khác chính là một trong những vị đại tướng thân cận với hắn, người đã chiến đấu cùng hắn bao năm nay. tên đó đã âm thầm dẫn quân ra ngoài đầu hàng giặc, phá tan mọi kế hoạch mà tương hách đã dày công xây dựng. nhưng giữa lúc nguy nan, tương hách vẫn đứng vững như một tường đồng vách sắt, quyết không lui bước.

thôi huyền tuấn nhận được tin báo về tình hình nghiêm trọng của hắn. lòng chàng như lửa đốt, chẳng thể ngồi yên. cơn mưa lớn ngày hôm đó không thể ngăn cản được bước chân của chàng. huyền tuấn vội vã chạy đến doanh trại, những tiếng ngựa hý, tiếng chân bước dồn dập khiến lòng chàng càng thêm lo lắng. mưa rơi như trút nước, vạt áo ướt sũng, đôi tay run lên vì lạnh và vì cả nỗi sợ không thể nói thành lời.

huyền tuấn đến nơi, nhìn thấy tương hách đang đứng một mình trước doanh trướng, dáng vẻ vững vàng như núi, mặc cho trời mưa không ngừng rơi. ánh mắt hắn lạnh lùng, nhưng huyền tuấn cảm nhận được một nỗi cô độc sâu thẳm bên trong. hắn không quay lại nhìn chàng ngay, như thể đang cố giấu đi một phần nào đó tâm hồn mình. môi huyền tuấn mấp máy, khóe mắt ướt đẫm, nhưng khi huyền tuấn gọi tên hắn, lại không thể thốt ra được.

"đừng đi..."

thôi huyền tuấn không biết mình đã nói câu này bao nhiêu lần, chỉ biết rằng trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ. cảm giác này thật đau đớn, như thể trái tim huyền tuấn đã vỡ vụn trước ánh mắt đầy kiên định của lý tương hách.

lý tương hách quay lại, đôi mắt hắn sáng rực trong màn mưa. hắn không ngạc nhiên khi thấy huyền tuấn đến, nhưng cũng không tỏ vẻ gì là yên tâm. một phần trong hắn biết rằng thời gian đã cạn, và chẳng ai có thể ngừng được thời cuộc loạn lạc này nữa. tương hách khẽ cười, nhưng đó là một nụ cười chua xót, như thể hắn đã quá mệt mỏi với mọi lời hứa hẹn. hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt của thôi huyền tuấn.

"chờ ta..."

huyền tuấn lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn."không... không phải như vậy. ngươi hứa, sau khi chiến loạn kết thúc, ngươi sẽ đến uống trà với ta...ngươi đã hứa, sao lại..."

lý tương hách cúi xuống,chạm nhẹ vào trán huyền tuấn. ánh mắt lúc này không còn sắc lạnh như mọi khi, mà dịu lại, mang một nỗi đau mà huyền tuấn chẳng thể hiểu hết được.

"ta vẫn sẽ đến," tương hách nói, nhưng giọng hắn đã trở nên yếu ớt, như thể biết rằng những lời này chỉ có thể tồn tại trong một giấc mơ. "chỉ cần ngươi đợi..."

huyền tuấn nhìn hắn, đôi mắt mở to, cảm giác nghẹn ngào bao trùm lấy cõi lòng. huyền tuấn gật đầu, dù trái tim không thể đồng ý, dù lý trí cũng chẳng hề muốn. "ta sẽ đợi. dù có lâu bao lâu đi nữa..."

lý tương hách không nói thêm gì nữa. hắn quay lại, bước đi vào trong bóng tối của chiến trận, để lại huyền tuấn đứng giữa mưa, giữa những giọt nước mắt của mình. giữa không gian vắng lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi xối xả, vang vọng trong lòng chàng như một lời hứa không bao giờ có thể thành hiện thực.

huyền tuấn đứng đó, nhìn theo bóng hắn khuất dần, lòng thắt lại.

người đi rồi, có thể nào quay về được không? 

ngọc bội tan vỡ...

trận chiến đã kéo dài ba ngày ba đêm, một trận chiến tưởng chừng như kéo dài vô tận. mặt đất nhuốm đỏ bởi máu, bầu không khí u ám nặng nề bởi tiếng gào thét và tiếng vũ khí va chạm. những cánh đồng xung quanh thành Đông giờ chỉ còn lại những mảnh vỡ của một nền hòa bình, những ngôi làng cháy rụi và hàng đống xác người vô danh. những người còn sống sót đã quá mệt mỏi và kiệt quệ, nhưng họ vẫn phải tiếp tục chiến đấu, vì họ không còn sự lựa chọn nào khác.

lý tương hách, tướng quân kiên cường, vẫn đứng vững như một cây đại thụ giữa cơn bão tố. hắn dẫn dắt chỉ huy quân lính của mình, gạt bỏ mọi nỗi sợ hãi mà không màng đến bản thân. hắn biết rằng nếu không bảo vệ được thành Đông, tất cả sẽ rơi vào nguy hiểm. nhưng càng ngày, lực lượng của hắn càng yếu đi. từng quân lính dưới trướng hắn đã lần lượt ngã xuống, và giờ đây, hắn chỉ còn lại một mình, đối diện với một kẻ phản bội, người đã từng là một người đồng hành,cùng vào sinh ra tử với hắn.

lúc ấy, trời đã vào buổi chiều, ánh mặt trời nhạt nhòa qua màn mưa, không đủ sức xua tan bầu không khí u ám. đội quân phản loạn đã kéo đến sát cửa thành, nhưng tương hách không lùi bước. hắn đứng trên cổng thành, đôi mắt sắc lạnh vẫn nhìn về phía trước, không hề run sợ. máu từ những vết thương của hắn nhỏ xuống, hòa vào trong lớp bụi đất dày đặc dưới chân.

đột nhiên, từ xa, tiếng vó ngựa vang lên. thôi huyền tuấn, trong bộ quần áo giáp bạc, lao tới trong làn mưa bụi. ánh mắt chàng dán chặt vào bóng dáng quen thuộc kia, nhưng khi nhìn rõ, huyền tuấn chỉ thấy những bước đi của tương hách chậm dần, như thể hắn đang chống chọi với một nỗi đau không thể gánh vác nổi. huyền tuấn vội vã chạy đến, gọi tên hắn. "tương hách!"

tương hách nghe thấy giọng của huyền tuấn, nhưng hắn không quay lại. hắn chỉ đứng đó, đôi mắt vẫn hướng về phía kẻ thù đang chờ đợi. những tia chớp lóe lên trên bầu trời, ánh sáng giật mình phản chiếu trên thanh kiếm sắc của hắn.

huyền tuấn chạy đến gần hơn, tim đập loạn nhịp, những giọt mưa lạnh buốt như châm vào da thịt. ngay khi huyền tuấn đến gần, ánh mắt chàng đã lập tức chạm mắt tương hách. một khoảng lặng bao trùm, cho dù trời có cuồng nộ đến đâu, cho dù bao nhiêu sinh mệnh đang bị hủy diệt xung quanh, thì trong mắt họ, vẫn chỉ có nhau.

huyền tuấn mấp máy môi tính nói gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt lên lời. vẻ mặt tương hách không còn kiên cường như trước, mà lộ ra một sự buông bỏ. đôi mắt hắn sáng lên một cách khác thường, nhưng ánh sáng ấy lại tràn đầy đau đớn. hắn khẽ cười, chỉ là một nụ cười khắc khoải, như thể đã biết rõ kết cục của mình.

"huyền tuấn..." hắn gọi tên chàng, giọng khàn khàn như một lời chào tạm biệt.

huyền tuấn không thể chịu nổi sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn. "đừng đi... đừng đi..." huyền tuấn bật khóc, nước mắt hòa lẫn với mưa, chẳng thể nào ngừng lại được. chàng bước tới gần hắn hơn nữa, tay giơ ra muốn nắm lấy tay hắn. "ngươi đã hứa sẽ trở về, ngươi đã nói... ngươi sẽ đến uống trà với ta, nhớ không?"

lý tương hách cười nhẹ, nhưng nụ cười đó có gì đó đau đớn. hắn khẽ thở dài, ánh mắt của hắn như muốn nói thêm gì đó, nhưng dường như đã không còn đủ sức. "ta... không thể quay lại nữa rồi."

chỉ trong tích tắc, một âm thanh sắc nhọn vang lên, một mũi tên từ phía kẻ phản bội lao tới, cắm phập vào ngực của tương hách. đôi mắt hắn mở to, nhìn về phía huyền tuấn, chẳng kịp nói lời nào.huyền tuấn nhìn bóng hình hắn ngã xuống, toàn thân đổ về phía trước, máu từ vết thương lan ra như một dòng suối đỏ tươi. thân thể hắn đổ xuống, như một ngọn núi vỡ vụn, không thể đứng vững thêm nữa.

mọi thứ diễn ra quá nhanh, như một cơn ác mộng mà huyền tuấn không thể thức tỉnh. chàng vội vã chạy đến, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn tương hách lần cuối. khi huyền tuấn đến gần, tay hắn vẫn nắm chặt một thứ gì đó, thứ mà huyền tuấn nhận ra là mảnh ngọc bội, kỷ vật duy nhất mà họ từng trao cho nhau.

nhưng giờ đây, mảnh ngọc bội ấy không còn hoàn hảo nữa. nó đã vỡ tan thành những mảnh nhỏ, như mối lương duyên của họ, như tất cả những gì họ từng hứa hẹn. tương hách nhắm mắt lại, một nụ cười nhẹ vẫn vương trên môi, như thể hắn đã không còn tiếc nuối gì nữa.

"ta... đã quay về...rồi" giọng hắn vang lên một cách yếu ớt, như một lời hứa vỡ vụn giữa chiến trường. và rồi, hắn chẳng thể nói thêm gì nữa.

thôi huyền tuấn quỳ xuống bên cạnh hắn, chàng không còn đủ sức để khóc nữa, chỉ biết ôm lấy thân thể lạnh ngắt của tương hách. từng mảnh ngọc bội rơi xuống như những giọt nước mắt không thể cầm nén, lăn dài trên gò má huyền tuấn. từng mảnh vỡ ấy như đánh thẳng vào trái tim chàng, như vết thương không thể lành lại.

"ngươi đã hứa sẽ quay về với ta mà, tại sao lại không giữ lời?" huyền tuấn nghẹn ngào, dù biết rằng câu hỏi này sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời.

tia sáng cuối cùng của lý tương hách tắt dần, như một ngọn đèn dầu chập chờn trong bóng đêm. và thôi huyền tuấn, một mình, ôm lấy mảnh ngọc vỡ tan, ôm lấy trái tim đau đớn của mình, đứng đó giữa chiến trường đầy tàn tro, không biết phải làm sao, khi người mình thương đã vĩnh viễn ra đi.

kẻ đi, người chờ...

nhiều năm trôi qua, những ký ức về thời loạn lạc, về lý tương hách, về lời hứa năm nào, vẫn gắn chặt lấy tâm trí của huyền tuấn. chàng phiêu bạt khắp nơi, từ những thôn quê xa xôi đến những kinh thành rộn rã, nhưng sâu trong tâm, chỉ có một niềm hy vọng duy nhất – về một người sẽ trở lại, về một lời hứa năm nào.

huyền tuấn đã chờ đợi quá lâu, nhưng tình yêu của chàng, như những cơn mưa tầm tã, vẫn không bao giờ dứt. dù có mệt mỏi đến đâu, dù có phải chịu đựng bao nhiêu năm tháng không lời hồi đáp, huyền tuấn vẫn đợi, tin rằng tương hách sẽ trở lại.

huyền tuấn đứng trước một quán trà nhỏ ven sông, đôi mắt đăm đăm nhìn về phía con đường mờ mịt, dường như đang tìm kiếm một bóng hình quen thuộc giữa dòng người tấp nập. mưa nhẹ rơi, thấm vào mái tóc của huyền tuấn. tay chàng nắm chặt hai mảnh ngọc bội, những mảnh vỡ của kỷ vật đã từng là dấu hiệu cho lời hứa một thời. mỗi lần nhìn vào nó, huyền tuấn lại cảm thấy một phần trong mình vỡ nát.

thôi huyền tuấn đã đến đây nhiều lần, không chỉ là lần này. mỗi lần, chàng đều tự thầm nhủ rằng hôm nay sẽ là ngày lý tương hách trở về, nhưng những năm tháng trôi qua như dòng nước cuốn đi mọi hi vọng. huyền tuấn thở dài, đặt mảnh ngọc xuống mặt bàn, rồi nhìn lên bầu trời xám xịt. "ngươi đâu rồi, tương hách? ngươi còn nhớ lời hứa của mình không?"

giọng nói ấy khàn đi, như đã mất hết sức lực, như một lời thở dài của những người chờ đợi quá lâu mà không thấy bóng dáng người mình thương. nhưng cho dù thế nào, huyền tuấn vẫn không bỏ cuộc. dù có mệt mỏi, dù có kiệt sức đến đâu, huyền tuấn vẫn đứng đợi, tay vẫn giữ chặt ngọc bội trong tay.

ngày hôm ấy, một lần nữa, một cơn mưa nhẹ rơi xuống, nhè nhẹ xoa dịu những vết thương trong lòng huyền tuấn. chàng quay người, đi đến bên bờ sông. mặt nước mờ mịt, phản chiếu hình ảnh chàng đứng đó, cô độc như một bóng ma trong mưa. huyền tuấn ngồi xuống bên bờ, nhẹ nhàng thả mảnh ngọc xuống dòng nước. nó lăn trên mặt nước một vòng, rồi dần dần chìm xuống, mất hút trong lòng sông sâu thẳm.

"ta đã đợi ngươi đến uống trà cùng ta, vậy mà ngươi lại không đến." huyền tuấn thì thầm, đôi môi run rẩy như thể những lời này vừa mới thoát ra khỏi trái tim đầy đau đớn. gió thổi qua, cuốn đi từng lời nói như một bí mật không thể giữ lại, để chúng hòa vào trong cơn mưa và trở thành những ký ức mơ hồ.

mỗi năm, huyền tuấn lại đến đây, tại nơi này, cùng với mảnh ngọc bội ấy. huyền tuấn lại tự hỏi mình rằng liệu lý tương hách có bao giờ quay lại. nhưng dường như, thời gian đã mang đi tất cả. mọi thứ đã mất, không còn gì để chờ đợi nữa.

huyền tuấn dường như không biết rằng, trong suốt những năm tháng ấy, ngọn lửa hy vọng trong lòng mình đã dần tắt lịm. huyền tuấn đã thôi chờ đợi, nhưng mỗi lần đặt chân đến nơi này, mỗi lần nhìn vào mảnh ngọc bội ấy, chàng lại ngỡ như mình đã đợi một người không bao giờ quay lại.

người thương ta một thời, nhưng không thể đi cùng ta một đời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro