70.🐧🐿️

"hà nội có bốn mùa, nhưng với em, hai năm qua chỉ có mùa đông.

vì thiếu anh, nên chẳng có mùa nào là ấm áp."



gió đầu đông len lỏi qua từng khe cửa sổ, se sắt và rét buốt, như thể muốn thấm sâu vào từng thớ vải, từng kẽ da thịt. hà nội những ngày cuối năm chìm trong một màn sương xám nhạt, ánh đèn đường lập lòe phản chiếu trên những vũng nước còn đọng lại từ cơn mưa phùn ban sáng. lác đác vài chiếc lá vàng cuối mùa run rẩy trên cành, rồi bất lực buông mình theo gió, lặng lẽ đáp xuống mặt đường lạnh lẽo.

thôi huyền tuấn kéo tấm chăn mỏng lên tận cằm, ngồi co người lại trên chiếc ghế gỗ nhỏ đặt sát cửa sổ. hơi thở cậu phả vào lớp kính lạnh, tạo thành một mảng sương mờ mịt. ngón tay vô thức vẽ vài đường nguệch ngoạc, những nét vẽ chẳng có hình thù rõ ràng, rồi lại dùng lòng bàn tay xóa đi, như thể cậu đang cố nắm giữ một điều gì đó mơ hồ, nhưng rồi chính mình lại chối bỏ.

đã hơn ba năm trôi qua kể từ ngày lý tương hách rời đi, để lại cậu với một lời hứa mong manh:

"chờ anh, nhất định anh sẽ trở về."

cậu đã chờ. chờ suốt ngần ấy thời gian.

những mùa xuân trôi qua nhạt nhòa, những mùa hạ oi ả rồi cũng qua, thu đến rồi đi, chỉ có mùa đông là vẫn còn ở lại. đông của năm nay chẳng khác gì đông của hai năm trước, khi cậu tiễn anh ở sân bay, khi ánh mắt anh khẽ dao động nhưng rồi vẫn cương quyết quay lưng đi, khi anh buông tay cậu ngay trong khoảnh khắc cuối cùng.

màn hình điện thoại bỗng sáng lên, kéo huyền tuấn ra khỏi dòng suy nghĩ. cậu nhìn xuống, đôi mắt lặng lẽ dừng lại ở tin nhắn mới hiện trên màn hình từ một số liên lạc đã lâu không còn xuất hiện:

"nghe nói tương hách sắp kết hôn rồi, cậu ổn chứ?"

trong khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng lại. huyền tuấn nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn. một cảm giác lạnh buốt dọc sống lưng, như thể gió mùa đông ngoài kia đột ngột tràn vào trong lòng cậu, xuyên thấu qua lớp vỏ bọc mà cậu đã tự dựng lên suốt hai năm qua. bàn tay cậu siết chặt lấy chiếc điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch. cậu không trả lời, chỉ cười nhạt.

có lẽ cậu đã luôn biết trước cái kết này. nhưng dù đã đoán được, khi nó đến, cậu vẫn thấy tim mình nhói lên một cách kỳ lạ. như thể ai đó đã cầm một lưỡi dao sắc lạnh, chậm rãi cứa qua vết thương cũ mà cậu đã cố gắng giấu đi.

không ai biết cậu đã sống thế nào trong hai năm ấy.

những ngày dài lặp đi lặp lại như một cuốn phim tua chậm. sáng dậy đi làm, chiều về một mình, tối ngồi trước màn hình điện thoại, ngón tay lướt qua danh bạ rồi lại tắt đi. cậu đã từng muốn nhắn cho anh một tin, dù chỉ là một câu hỏi đơn giản: "anh có khỏe không?" nhưng rồi lại thôi. vì cậu biết sẽ chẳng bao giờ có hồi đáp.

những ngày nghỉ, cậu vẫn ghé qua quán cà phê cũ, vẫn ngồi ở chiếc bàn góc quen thuộc, gọi một ly đen đá không đường như anh từng thích. cậu lặng lẽ nhìn dòng người tấp nập qua ô cửa kính, chờ đợi một bóng hình quen thuộc xuất hiện giữa đám đông. nhưng chưa bao giờ có.

cậu đã từng tự hỏi, phải chăng mình quá ngốc nghếch?

anh đi xa, thế giới của anh rộng lớn. còn thế giới của cậu, chỉ có mỗi anh.

ngoài kia, gió mùa vẫn rít qua những tán cây trơ trọi, mang theo hơi lạnh len vào từng ngóc ngách của thành phố. huyền tuấn siết chặt tấm chăn quanh người, nhưng chẳng thể nào xua đi cái lạnh bám riết trong tim cậu. cái lạnh của mùa đông hay cái lạnh của nỗi cô đơn, cậu cũng không rõ nữa.

chỉ biết rằng, mùa đông năm nay lại thêm một lần không có anh.



hai năm trước.

ngày tương hách rời đi, trời cũng lạnh như hôm nay. hà nội khi ấy vừa chớm đông, những áng mây xám xịt nặng nề phủ kín bầu trời, như thể cả không gian cũng đang lặng lẽ tiễn biệt một điều gì đó. gió mùa đông bắc len qua từng kẽ áo, rét buốt đến tận xương. phố phường tấp nập người qua lại, nhưng ai cũng vội vàng, thu mình trong những chiếc áo khoác dày, những chiếc khăn len quấn kín cổ, mong tìm chút hơi ấm giữa tiết trời giá buốt.

huyền tuấn lao nhanh qua đám đông, hơi thở dồn dập, từng bước chân như muốn xé gió mà chạy. cậu không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ biết tim đập thình thịch trong lồng ngực, không chỉ vì mệt, mà vì nỗi sợ hãi đang gặm nhấm từng chút một trong lòng. cậu không muốn đến muộn. không muốn để anh rời đi mà chưa kịp gặp lần cuối.

sân bay rộng lớn hiện ra trước mắt, bảng thông báo nhấp nháy những chuyến bay liên tục. giữa biển người đông đúc, cậu đưa mắt tìm kiếm. và rồi, cậu nhìn thấy anh.

tương hách đứng đó, dáng người cao gầy nhưng vững chãi. chiếc ba lô đen quen thuộc khoác hờ trên vai, một tay kéo chiếc vali nhỏ. trái ngược với cái lạnh của mùa đông, ánh mắt anh vẫn trầm tĩnh và dịu dàng như những ngày cũ. nhưng hôm nay, trong ánh mắt ấy có điều gì đó thật xa xăm, thật khó nắm bắt.

huyền tuấn dừng lại, chân như chôn chặt xuống nền đất lạnh. hơi thở cậu khẽ run, đôi mắt hoe đỏ vì gió buốt và vì những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

"anh nhất định phải đi sao?" cậu hỏi, giọng nói không che giấu được sự nghẹn ngào.

tương hách im lặng. anh nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ phẳng lặng trong một ngày đông lạnh giá. rồi rất khẽ, anh đưa tay ra, siết nhẹ lấy bàn tay đang run lên của huyền tuấn, truyền cho cậu chút hơi ấm ít ỏi giữa khoảng không vô tận này.

"anh muốn cho chúng ta một tương lai tốt hơn." giọng anh trầm ổn, nhẹ nhàng mà kiên định. "tin anh, được không?"

huyền tuấn cắn chặt môi. cậu muốn nói rất nhiều điều, muốn hỏi anh rằng: nếu rời đi rồi, anh có chắc mọi thứ sẽ vẫn như cũ không? có chắc rằng khoảng cách và thời gian không làm phai nhạt những điều cả hai từng trân trọng? có chắc rằng một ngày nào đó, anh sẽ quay về, giữ trọn lời hứa?

nhưng cuối cùng, cậu không nói gì cả. chỉ lặng lẽ gật đầu.

bởi vì cậu tin anh. tin vào những lời hứa, dù biết rằng đôi khi lời hứa chỉ là thứ để người ta bám víu vào trong những khoảnh khắc chia ly.

bảng thông báo nhấp nháy lần nữa. chuyến bay của tương hách sắp cất cánh.

anh buông tay cậu ra, hơi ấm từ lòng bàn tay cũng theo đó mà tan biến vào hư không. huyền tuấn không níu kéo. chỉ đứng đó, nhìn bóng lưng anh quay đi, từng bước một xa dần, hòa vào dòng người đang tiến về cổng lên máy bay.

mọi thứ dường như chậm lại, từng giây từng phút kéo dài vô tận. trong một khoảnh khắc, huyền tuấn đã nghĩ, giá như thời gian có thể dừng lại ngay lúc này, ngay tại nơi này, để anh đừng bao giờ bước đi.

nhưng không có phép màu nào xảy ra. tiếng loa thông báo vang lên. cánh cửa kính lớn dần khép lại. và rồi, chuyến bay của tương hách cất cánh, mang anh đi xa, mang theo cả một phần thế giới của huyền tuấn.

cậu đứng lặng giữa sân bay rộng lớn, nhìn ra bầu trời mênh mông phía trước. chỉ còn lại một màu xám nhạt. lạnh lẽo.



hiện tại

đêm hà nội cuối đông se lạnh. bầu trời đen thẫm, ánh đèn vàng hắt lên từng góc phố, phản chiếu lên những mái nhà cổ kính và những hàng cây trơ trụi lá. gió luồn qua từng con hẻm nhỏ, mang theo hơi lạnh phả vào những ô cửa kính im lìm, khiến những cánh rèm khẽ lay động như nhịp thở của thành phố đang ngủ yên.

trên tầng hai của khu tập thể cũ, trong căn phòng nhỏ hẹp với ánh đèn vàng hắt lên những bức tường loang lổ dấu thời gian, huyền tuấn ngồi lặng lẽ trên giường. trên tay cậu là một bức ảnh cũ, góc ảnh đã hơi sờn. ngón tay cậu chậm rãi vuốt ve gương mặt quen thuộc trong bức hình – hình ảnh của cậu và tương hách, chụp vào một ngày thu cách đây ba năm. khi ấy, cả hai còn trẻ, còn rực rỡ như ánh nắng mùa thu, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

thời gian trôi đi, hạnh phúc ấy giờ đây chỉ còn là ký ức. cậu không khóc. đã lâu rồi cậu không còn rơi nước mắt nữa. chỉ có một nụ cười nhạt khẽ hiện trên môi. một nụ cười chấp nhận, nhưng cũng đầy nuối tiếc.

có lẽ... đã đến lúc nên buông bỏ.

sáng hôm sau, huyền tuấn thức dậy khi mặt trời còn chưa ló dạng. cậu pha cho mình một ly cà phê, nhưng rồi để mặc nó nguội lạnh trên bàn. ánh mắt cậu dừng lại trên những món đồ kỷ niệm rải rác trong căn phòng – chiếc khăn len tương hách đã tặng cậu, quyển sách cũ với những dòng ghi chú anh để lại bên lề, cả chiếc áo hoodie anh từng mặc rồi để quên trên ghế sofa. những món đồ nhỏ bé nhưng lại mang cả một trời ký ức.

cậu gom tất cả lại, xếp chúng vào một chiếc hộp cũ, từng món từng món một. mỗi lần chạm vào một kỷ vật, cậu lại như đang chạm vào một phần quá khứ. khi đóng nắp hộp, bàn tay cậu hơi run. một phần trong cậu vẫn mong phép màu xảy ra. rằng biết đâu ngày mai, hoặc một ngày nào đó, cậu sẽ mở điện thoại lên và nhận được một tin nhắn từ anh. rằng khi bước ra đường, cậu sẽ vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc ấy giữa dòng người đông đúc.

nhưng lý trí lại nhắc nhở rằng, cậu không thể mãi đợi một người đã không còn thuộc về mình.

chiếc hộp đóng lại với một tiếng cạch khẽ khàng, nhưng như thể có một thứ gì đó trong lòng cậu cũng vừa khép lại theo.

chính vào lúc ấy, tiếng chuông cửa vang lên.

huyền tuấn thoáng giật mình. cậu không vội ra mở, nghĩ có thể là hàng xóm hoặc shipper giao hàng cho ai đó trong khu trọ. nhưng tiếng chuông không dừng lại, cứ vang lên từng hồi như thể người bên ngoài rất kiên nhẫn. cậu nhíu mày, chậm rãi bước ra ngoài. 

khi cánh cửa vừa mở ra, cậu chết lặng.

trước mắt cậu, là lý tương hách.

anh vẫn vậy, nhưng có chút gì đó thay đổi. đôi mắt sâu thẳm vẫn mang theo sự dịu dàng như thuở nào, chỉ là giờ đây, chúng đã chất chứa thêm quá nhiều mệt mỏi. mái tóc hơi rối, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, khuôn mặt gầy hơn trước. ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cậu, như muốn khắc ghi từng đường nét, từng biểu cảm.

đôi môi khô nứt khẽ mấp máy, giọng khàn đặc:

"huyền tuấn, anh về rồi."

không khí chợt trở nên yên lặng đến lạ. huyền tuấn chỉ đứng đó, không biết phải phản ứng thế nào. cậu nhìn anh, nhìn thật lâu, như thể đang cố xác nhận rằng đây không phải là một giấc mơ.

một cơn gió lạnh thổi qua, làm cậu rùng mình. cảm giác này chân thực đến mức cậu không thể không tin.

"tại sao anh lại quay về?" giọng cậu run rẩy, như sợ rằng nếu chớp mắt, tất cả sẽ tan biến.

tương hách bật cười, một nụ cười vừa bất lực vừa xót xa. "vì anh chưa bao giờ quên em."

hóa ra, tin đồn kia chỉ là một sự hiểu lầm. gia đình ép anh đính hôn với một cô gái môn đăng hộ đối, nhưng anh đã từ chối. suốt ba năm qua, anh đã đấu tranh, đã tìm mọi cách để hoàn thành những gì anh từng hứa. anh rời đi không phải vì muốn rời xa cậu, mà vì muốn chuẩn bị một tương lai vững chắc hơn cho cả hai.

huyền tuấn lặng người.

ba năm qua, cậu đã nghĩ đến vô số lý do cho sự ra đi của anh – có thể anh đã tìm thấy một người mới, có thể cuộc sống ở nơi đó cuốn anh đi, có thể lời hứa năm xưa chỉ là một lời nói thoáng qua trong phút giây yếu lòng. nhưng cậu chưa bao giờ dám nghĩ rằng, anh vẫn luôn hướng về cậu. anh trở về, vì nơi anh thuộc về, từ trước đến nay, chỉ có một người.

"anh có biết em đã đợi anh thế nào không?" lời nói vừa thốt ra, cổ họng cậu nghẹn đắng.

tương hách không đáp, chỉ nhẹ nhàng đưa tay kéo cậu vào lòng. hơi ấm từ anh quen thuộc đến mức khiến huyền tuấn muốn bật khóc. một cái ôm mà cậu đã mong nhớ suốt ba năm trời, giờ đây lại thật sự hiện hữu.

anh ôm cậu thật chặt, như thể chỉ cần buông ra thì cậu sẽ biến mất. cậu cắn chặt môi, cố ngăn những giọt nước mắt đã chực trào. nhưng rồi, khi tương hách siết chặt vòng tay, khi hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ bên tai, mọi cảm xúc bị kìm nén bấy lâu vỡ òa. cậu vùi mặt vào vai anh, đôi vai khẽ run lên để mặc cho nước mắt rơi.

"lần này, anh đừng đi nữa."

tương hách không trả lời ngay. anh khẽ gật đầu, một cái gật đầu nhẹ, nhưng đủ để huyền tuấn cảm nhận được.

ngoài kia, hà nội vẫn chìm trong hơi lạnh cuối đông, nhưng lần đầu tiên sau ba năm dài đằng đẵng, huyền tuấn lại cảm thấy ấm áp đến kì lạ.

bởi vì cậu biết, lần này, anh đã thực sự trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro