Chương 1: Huyết Nữ Kinh Đô

Năm 424, theo lịch nhân giới.

Để kể mấy bạn nghe một trong những cảnh tượng huy hoàng nhất cái cuộc đời mười hai năm bé nhỏ của tôi. Lễ hội mùa thu ở quê tôi luôn gắn liền với tiết mục múa kiếm, đoàn múa của giáo xứ thường tổ chức giao lưu giữa các giáo khu. Chỗ tôi thì chỉ có hai đoàn, một là làng tôi, hai là đoàn của thị trấn láng giềng. Người ta sẽ hoá trang thành các kỵ sĩ truyền thuyết, dùng kiếm thật, và thực hiện bộ pháp sắc sảo mà có thể nói là tôi chưa từng thấy trong đời.

Mỗi lần như vậy tôi lại được dịp lác mắt say mê. Tất nhiên ước mơ của tôi không phải trở thành nghệ sĩ múa kiếm, không phải hoá trang kỵ sĩ, mà muốn làm một kỵ sĩ hoàng gia thực thụ, gia nhập kỵ sĩ đoàn. Thế nên đoàn múa giáo xứ nhiều lần mời tôi vì cả làng đều biết tôi đam mê kiếm thuật, tôi từ chối. Nhưng niềm vui lớn nhất của tôi mỗi chiều sau giờ học thiên mệnh vẫn là được theo các anh trong đoàn tập múa. Ngoài lễ hội mùa thu thì các anh vẫn đi múa mỗi lần có thương nhân ghé qua, mục đích xin tiền góp quỹ cho nhà thờ.

Đoàn múa của thị trấn láng giềng nổi tiếng bặm trợn trước giờ, đủ thành phần bất hảo nhất. Cứ hễ bị sai đi chợ bên đó, tôi lại thấy họ: Tóc tai dựng đứng, mặt mũi hằm hè, mình mẩy đầy lông, thằng nào thằng nấy to béo, trông khổng lồ hết sức với thằng nhóc mười hai tuổi như tôi. Bộ dạng ngổ ngáo điển hình của đám thanh niên giang hồ hồi đó. Tôi còn nghe đâu họ thường phê pha Fidelia mỗi tối - một loại thuốc giải trí chỉ dành cho quý tộc vì giá thành cao. Tôi đoán họ mua thứ ấy từ mấy thương nhân. Tức là thương nhân đến mua hàng hoá tụi tôi, bán lại chất kích thích. Tuy cùng giáo xứ nhưng đồng phục đội múa thị trấn lại trông đắt tiền hơn làng tôi. Tuy vậy, tôi không lấy đó làm ghen tị chút nào.

Dẫn đầu giáo khu làng tôi là bà Ovantome, cũng là linh mục nuôi dạy tôi trong nhà thờ. Mùa lễ hội, khí thu gợi nhắc công ơn những kỵ sĩ ngã xuống vì độc lập giải phóng. Tôi cùng đám trẻ nhà thờ được bà Ovantome dắt qua thị trấn láng giềng xem màn giao lưu. Đoàn tôi tiến cử hai người giỏi nhất, bên kia là hai người lấc cấc nhất.

Làng tôi hoá trang thành Ánh Sao và Phù Dung, thị trấn thì Kim Sa và Huyết Nữ. Vì Ánh Sao là phụ nữ, nên làng tôi cũng chọn phụ nữ thủ vai cho hợp. Thế mà kì khôi, thị trấn láng giềng chọn hai gã đàn ông để thủ vai hai nữ kỵ sĩ. Khi biểu diễn, thành viên hai đoàn không đả động tới nhau, múa kiếm vào không trung. Xoay người, đá chân, lộn mèo.

Nhưng tới đoạn Phù Dung bế Ánh Sao để thực hiện động tác đâm trời, thì người phụ nữ làng tôi thay vì tiếp đất, lại "tiếp" thẳng vào đầu Huyết Nữ của thị trấn láng giềng. Cái mũ giáp gỗ vỡ tan tành, gã "Huyết Nữ" té lăn quay ra đất, ôm đầu than khóc inh ỏi. Vậy rồi, tôi không bao giờ quên những gì xảy ra sau đó...

Một màn hỗn chiến hùng vĩ nhất suốt mười hai năm sống trên đời. Kim Sa lao vào định chém Ánh Sao thì bị Phù Dung đạp bụng. Lập tức hai đội đánh trống địa phương cũng lao vô từ cánh gà tiếp sức. Tiếng loảng choảng những thanh sắt va đập và tiếng lạch cạch mấy cái dùi cui phang nhau ầm ĩ giữa lễ hội. Mấy cái chiêng chẻng cũng văng vứt loạn xạ. Lòng tự tôn dành cho làng trong tôi trào dâng. Tự nhiên tôi cũng muốn xông lên góp sức. Không thể để bọn thị trấn tự tung tự tác!

Đàn ông trong làng ra sức can ngăn, cuộc hỗn chiến chưa đến hồi kết. Chú tiều phu Hendrick (làng tôi) cầm rìu doạ bổ vỡ đầu từng thằng thì chúng nó mới lùi lại. Lúc này cái thằng tóc tai dựng đứng, bố láo nhất đoàn mới cầm búa đã vận thuật cường hoá, gạ kèo tay đôi. Chú Hendrick cũng đếch ngán, hai bên lại lao vào chém nhau nguyên mùa hội.

"BẢO VỆ PHỤ NỮ LÀNG MÌNH!"

"VÌ LÀNG TA! ANH EM LÊN!"

Tôi hỏi bà Ovantome trong lúc bà bụm miệng:

"Hoá ra thời hỗn mang trông như thế này ạ?"

"Chắc là thế."

"Tráng lệ quá đi mất!"

Đám đông la ó kinh hoàng, đàn bà trẻ nhỏ gào khóc, nhiều người chạy tán loạn. Riêng đám trẻ nhà thờ làng tôi thì hồ hởi thích thú. Thằng Ralph thét to:

"Tiến lên Phù Dung!"

Thằng Hubert thì cổ vũ Ánh Sao:

"Cho chúng biết phụ nữ làng mình đáng sợ như nào!"

Nghi thức dâng hương Đức mẹ cũng không thể tiến hành. Mùa lễ tưởng nhớ những kỵ sĩ hy sinh thời hỗn mang nhanh chóng trở thành chiến trường những "kỵ sĩ" hậu thế. Ai nấy đều sây sát khốn đốn, thương tích nghiêm trọng, máu vương trên lớp đồng phục hai giáo khu. Song sát khí vẫn hừng hực. Hôm đó điên thiệt. Chỉ đến khi cánh tay một thợ rèn thị trấn rơi xuống đất, máu chảy lênh láng và âm thanh thảm thiết đánh động đoàn người thì họ mới dừng lại. Nếu Phù Dung, Ánh Sao và Kim Sa thật thấy cảnh này thì sao nhỉ? Chắc họ sẽ dẹp loạn trong tích tắc. Và cả Huyết Nữ...

***

Đám trẻ nhà thờ đều từng nghe qua truyền thuyết về người phụ nữ tóc đỏ, toàn thân mặc giáp rèn từ vẩy rồng trường sinh, khuôn mặt u huyền dưới ánh trăng. Dân làng gọi ả là Huyết Nữ Kinh Đô. Tuy chưa bao giờ gặp (vì tôi chưa từng đến kinh đô), nhưng hình ảnh đó ám ảnh tôi suốt một thời gian dài. Đêm nào tôi cũng mơ thấy ả, thanh gươm máu giắt bên hông, ngồi bên gốc cây như đợi chờ. Nhưng tôi chẳng bao giờ thấy mặt ả, cái nét u huyền người ta thường nhắc chìm trong đêm lặng.

"Đến rồi à? Mình đã chờ cậu rất lâu." Ả nói. Không rõ tôi là ai trong mơ, dường như ả nói với tôi. "Lại đây nào, cuộc chiến kết thúc rồi."

"Đấng tối cao không còn nữa, nhân giới rồi sẽ ra sao?" Ai đó nói, có lẽ là tôi.

"Không sao đâu, quân ác ma sẽ không bao giờ bén mảng đến vùng đất này nữa." Ả dừng hồi lâu, những lời tiếp theo liên tục lặp lại trong nhiều giấc mơ. Tôi thấy một chi tiết chưa từng được nhắc trong lời sâm truyền, làn tóc đỏ người đàn bà búi kiểu xương cá, thắt cánh nơ hồng. Hoàn toàn trái ngược vẻ ngoài xa cách lạnh lùng của ả. Không rõ ả có mặc giáp đỏ rèn từ vẩy rồng trường sinh mà người ta hay nói không, khi nhớ lại, thứ bao bọc ả là một làn sương câm lặng. Ký ức về ả trong mơ cũng như làn sương, lúc mờ mịt tan biến, lúc dày không kẽ hở. Chỉ biết ả có mặc gì đó. "Nhưng nói mình nghe, cậu có yêu mình không?"

"Cậu biết là mình yêu cậu mà." Tôi trả lời.

Thực lạ khi mơ như vậy về một nhân vật thần thoại. Người lớn kể, ả là một trong thất hoàng kỵ sĩ, những người đã bảo vệ nhân giới khỏi ác ma từ thuở khai sinh. Đấng tối cao trước khi lâm chung đã dùng tất cả sinh lực cuối cùng, dâng lên một dãy núi cao hơn mây bao bọc toàn bộ Vicnimt, để người dân an tâm rằng lũ ác ma sẽ không bao giờ quay lại. Người lớn gọi nó là dãy núi Sinh Mệnh. Cũng từ sau giấc mơ đó mà tôi mơ mộng trở thành kiếm sĩ. Tôi hình dung mình về làng trong bộ giáp bóng loáng, giắt gươm bên hông, đương thi hành nhiệm vụ từ kinh đô, khẽ cúi đầu chào Alice nay đã là thiếu nữ.

"Thiệt đó! Tớ đã tìm thấy hang ổ con rồng mà Huyết Nữ từng tiêu diệt." Ralph bảo.

"Đủ rồi, sáng giờ cậu toàn lảm nhảm mấy chuyện trên trời." Tôi nói. "Tớ ra bờ sông đây."

"Không muốn kiểm chứng truyền thuyết à?"

"Rủ Hubert đi, tớ không hứng thú, vậy nhé." Tôi nói rồi rời đi. Thực ra là có.

Tôi lớn lên trong ngôi làng nhỏ miền viễn bắc Vicnimt, nhỏ đến nỗi hoàng gia còn không thèm đặt tên. Người ta phải chỉ tay vào bản đồ rồi nói "ngôi làng này" để xác định nó. Thế đấy, đám trẻ mặc định cuộc đời bình yên chốn này mãi mãi, chẳng giây nào nghĩ đến việc đặt chân tới kinh đô hay bất kì ngôi làng nào khác. Chúng sinh ra ở đây, và sẽ chết đi ở đây.

"Fergus! Cậu đây rồi." Hubert gọi. "Trưởng làng tìm cậu đấy, hình như chuyện gấp lắm."

Đến nhà trưởng làng, hình như đây là lần thứ hai trăm bảy mươi mốt, nên tôi không sợ lắm. Tôi quen cái ánh nhìn đanh thép và chất giọng điềm đạm nặng trĩu của ông rồi. Thế là tôi hồn nhiên bước vào, Hubert đợi bên ngoài.

"Ông có chuyện cần làm rõ với cháu." Trưởng làng nói, đứng cạnh cửa sổ, tay phải đút túi, tay trái vuốt râu. "Ngồi đi. Đen đá không đường hả?"

"Vâng," tôi nói.

Ổng đặt cốc cà phê lên bàn. Tôi làm theo lời ông. Kịch bản này lặp lại nhiều đến nỗi tôi còn không thèm nhìn ông nữa mà vội hớp ngụm cà phê.

"Hendrick bảo cháu vẫn thường xuyên trốn học thiên mệnh? Chuyện đó là thật đúng không?"

Tôi bảo:

"Vâng, cháu không muốn làm tiều phu. Cháu đã nói như thế với giám mục, với cha xứ, và cả Hendrick nữa ạ. Mà hình như cháu chưa nói rõ lắm nên mọi người không hiểu. Phiền ông trình bày lại với họ, cháu tuyên bố cháu KHÔNG MUỐN LÀM TIỀU PHU, thưa ông."

"Cháu muốn làm kỵ sĩ hoàng gia, đúng không? Chuyện đó hoàn toàn dễ hiểu, cháu có tố chất, điều này không thể bàn cãi. Nghe này Fergus, ông chẳng muốn dập tắt ước mơ chút nào, nhưng dân quê chúng ta, ngay từ việc đặt chân tới kinh đô đã là ước vọng xa vời. Chứ đừng nói là vào học viện hoàng gia, hay gia nhập kỵ sĩ đoàn. Cháu có hiểu điều ông nói không, Fergus? Và giả sử, giả sử thôi nhé, một phép màu trên trời rơi xuống cho cháu cơ hội vào học viện hoàng gia, liệu cháu có sẵn sàng từ bỏ mảnh đất quê hương, nơi tất cả bạn bè cháu cư trú, mà một thân một mình đến kinh đô thực hiện ước mơ không? Cháu có đủ dũng khí làm điều đó không?"

Trưởng làng diễn thuyết một tràng rồi ngừng lại, dù tôi có ý chí kiên định cỡ nào cũng ít nhiều lay động trước lý lẽ của ông. Tôi bèn hớp thêm ngụm cà phê nữa. Ngưng vuốt râu và rút tay khỏi túi, ông nói tiếp:

"Nếu câu trả lời là không thì tốt nhất đừng mơ mộng viển vông nữa mà nên tuân theo thiên mệnh. Cháu cũng mười ba tuổi rồi, qua tuổi nhập học sơ đẳng rồi, tự luyện kiếm không giúp cháu thi đỗ học viện hoàng gia đâu. Đám trẻ kinh đô được huấn luyện từ bé, học tập bài bản từ những trại tư thục mầm non, đến tiểu học, sơ đẳng. Hiện chúng bỏ xa cháu nhiều lắm."

Trưởng làng đợi tôi phản bác, nhưng tôi vẫn im lặng, vùi mặt vô cốc cà phê, nên ông cứ nói:

"Dân kinh đô cũng không thể làm trái thiên mệnh, chứ đừng nói dân quê chúng ta. Vài tuổi nữa cháu sẽ lấy vợ, lập một gia đình yên ấm, sống hạnh phúc phần đời còn lại ở ngôi làng này. Mỗi sáng lên rừng đốn gỗ, trưa vợ mang thức ăn đến, chiều về bán gỗ cho thương nhân và quây quần bên gia đình. Cháu không thấy cuộc sống như vậy đỡ vất vả hơn sao? Bản thân việc đi ngược lại thiên mệnh đã là tội đáng bị vạ tuyệt, mấy năm qua ông phải thoả hiệp với giáo hội rằng Fergus sẽ sớm cải quy hành đạo. Vì mong muốn của mình mà ảnh hưởng đến người khác, cháu có thấy ích kỷ không?"

"Nhưng cháu không muốn vung rìu tới mãn kiếp, thưa ông." Tôi nói, vô tình thấy Hubert dỏng tai nghe ngoài cửa sổ.

"Đó là nghĩa vụ của chúng ta, không phải lúc nào cũng được làm điều mình thích đâu, Fergus. Đôi khi việc cháu thích không nuôi nổi cháu, đôi khi phải học cách chấp nhận và hy sinh. Ông không biết điều gì làm cháu muốn trở thành kiếm sĩ đến vậy, nhưng đêm nay, hãy suy nghĩ về điều ông nói. Ông không muốn nghe Hendrick hay giáo hội hay bất cứ ai phàn nàn về việc cháu trốn học thiên mệnh nữa."

Tôi thở phào, nhận ra mình đã nín thở nãy giờ. Uống nốt cốc cà phê, tôi cúi đầu và rời khỏi nhà. Hubert thấy vậy liền chạy đến vỗ về, nó nói:

"Bao nhiêu năm rồi vẫn bị cằn nhằn nhỉ?"

"Đáng ra nhà thờ nên vứt quắt tớ đi cho xong, tiều phu ấy à, tớ không làm đâu. Nếu hồi người ta mang tớ đến, họ cứ để tớ chết bờ chết bụi đâu đó thì giờ tớ đâu phải căng não thế này."

"Nói tầm bậy nghe Fergus! Mọi người đều muốn tốt cho cậu thôi, xét về hoàn cảnh và xuất phát điểm thì làm tiều phu là phù hợp nhất. Trưởng làng nói đó, giờ có đến kinh đô, cậu cũng không theo kịp đám trẻ ở đó đâu. Không ai chèn ép hay cố làm khó cậu hết, nếu có thì giờ cậu đã chết bờ chết bụi thiệt rồi!"

"Đến cậu cũng bênh người lớn hả? Nếu giáo hội không chấp nhận việc tớ làm trái thiên mệnh, thì tớ sẽ tạo ra một giáo hội mới, khi đó tớ sẽ là Đức cha Fergus!"

"Bậy luôn! Cậu biết vì sao những người tài giỏi đều không được đãi ngộ xứng đáng với công trình của họ không? Như lão Magrid Stanford chẳng hạn!"

Fergus nhíu mày, dè dặt hỏi:

"Ma-ma cái gì cơ?"

Hubert không đếm xỉa lời cậu, nói tiếp:

"Vì người ta không thể tôn một người sống lên làm thần. Tham vọng ấy... trước tiên là cậu phải chết cái đã!"

Fergus trầm ngâm suy tư những điều Hubert nói. Lá cây xào xạc trên đầu, gió thổi khẽ khàng mái tóc loà xoà phủ trán của cậu. Không gian lắng đọng quá, Hubert bèn xua tay:

"Thôi! Nghĩ nhiều chi mệt đầu, vô rừng chơi với tụi này nè, Ralph rủ vô hang gì gì của bà Huyết Nữ."

"Không. Tớ muốn luyện kiếm, tớ cần luyện ngay bây giờ. Nếu không tớ sẽ chết vì cảm giác tội lỗi mất."

Tôi chạy thẳng cẳng ra bờ sông. Để mặc Hubert - người vừa an ủi tôi - ở lại một mình.

Tôi xử đi xử lại mấy bài vung, đâm kiếm, kết hợp xoay người đến khi nhuyễn thì chuyển sang thử nhiều động tác mới, có tính thực chiến. Mãi tới đầu giờ chiều, tôi mới nhận ra mình chưa ăn sáng, và cơn đói cồn cào ập đến thiêu rụi tôi trước cả ánh mặt trời. Nhưng tay chân bủn rủn không đứng nổi, thế là tôi nằm phè ra bãi cỏ, hai tay bưng mặt tránh nắng mà không ăn thua. Alice Ovantome bước tới, ngồi xuống cạnh tôi. Nàng mang theo giỏ bánh mì, mứt và nước ép cam.

"Chắc cậu đói rồi, mình cùng ăn nhé?" Nàng nói.

"Sao cậu biết mình ở đây?" Fergus hỏi.

"Lúc nào Fergus chẳng ở đây luyện kiếm, mình biết cả mà. Đừng nói nữa, mau ăn đi."

Tôi chồm dậy, phết mứt lên bánh mì rồi tợp ngon lành. Alice cũng cầm lấy bánh mì, xé nhỏ từng miếng bỏ vào miệng. Sau đó nàng lấy từ trong giỏ ra chiếc khăn vải bông, lau mồ hôi đổ hột trên trán tôi.

"Lại bị rầy, phải không nào?" Alice hỏi. "Mỗi lần như vậy Fergus lại chui vào rừng luyện tập. Mình biết mấy lời trưởng làng khó nghe lắm, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều. Mình cũng chẳng thể đưa lời khuyên gì cả, chỉ biết ở cạnh cậu thôi."

"Cám ơn."

"Mình có phiền cậu không, Fergus?" Alice nói.

"Không. Cảm ơn vì bữa ăn."

"Nhưng quyết định của cậu thế nào?"

"Hừmmm... Lúc nãy mình buồn kinh khủng, cảm giác như ai đó quăng mình xuống đáy biển và âm thanh đột ngột biến mất. Tiếng cầu cứu của mình bị nuốt chửng, chỉ có thể tự thân ngoi lên. Nhưng lúc này mênh mông toàn là nước, từ giờ sẽ không ai tìm thấy mình nữa. Mình không biết nơi đâu là nhà, cứ bơi vô định đến khi đuối và chết giữa biển, một mình. Mình cô đơn như vậy đấy, Alice ơi."

Nàng dựa đầu vào bờ vai ướt mồ hôi của tôi, nói:

"Còn mình mà. Dù Fergus là tiều phu hay kiếm sĩ thì mình vẫn ở đây. Tại ngôi làng này, mãi mãi và mãi mãi."

Tôi nghe tiếng sông róc rách bên tai, nghe tiếng thở của Alice nhè nhẹ thanh bình.

"Trưởng làng nói đôi khi phải học cách chấp nhận và hy sinh. Chắc mình sẽ thử mở lòng hơn, cố học thiên mệnh. Và nếu không có gì thay đổi thì mình vẫn là tiều phu như lẽ thường. Nhưng mình muốn luyện kiếm song song, nhỡ mai này có cơ hội, mình sẽ không để tuột mất nó bằng mọi giá."

"Fergus dũng cảm hơn mình nhiều, cậu dám đi ngược lại quy luật, tất nhiên không phải để ra vẻ khác người mà vì cậu thực sự biết mình là ai. Đối đầu số phận dù biết cửa 'thắng' rất hẹp. Đó là điểm mình thích ở cậu. Mình thì không được như thế, mình không biết bản thân muốn gì, bèn xuôi theo thiên mệnh." Alice nói, mỉm cười nhìn tôi.

"Mình phải trở thành kỵ sĩ kiên cường nhất thế giới." Tôi nói, gần như thì thầm với chính mình. "Để bảo vệ làng, bảo vệ Alice trước bọn thị trấn."

"Cậu nghĩ sao về Huyết Nữ, hả Fergus?" Alice đột nhiên hỏi. "Cậu kể đã mơ rất nhiều về ả ta, vậy nói mình nghe, cậu nghĩ gì về ả?"

"Nghĩ gì ấy à? Mình nghĩ ả nhiều góc khuất, mạnh mẽ nhưng cũng có lúc yếu lòng, và thực vĩ đại nữa."

Khi mặt trời chìm nghỉm sau dãy núi, bầu trời rực màu tím thẫm, chúng tôi trở về. Alice hai tay cầm giỏ thức ăn, tôi sánh bước bên cạnh. Vừa đến cổng làng, chúng tôi đã nghe tiếng chí choé của Hubert và Ralph.

"Biết ngay là phóng đại!"

"Chuyện gì? Hang rồng hả?" Tôi hỏi.

"Chứ sao, đúng là có hang rồng, nhưng trong ấy toàn băng. Chẳng có Huyết Nữ hay cái mẹ gì hết!" Hubert nói.

"Này, kể cho hết! Cái hang còn hàng tá lối khác. Chẳng phải do cậu nhát chết quá nên không dám đi tiếp sao?" Ralph lèm bèm.

"Đi tiếp cho mà lạc à? Phải chừa đường lui chớ!"

"Fergus, chắc cậu gan hơn thằng này, muốn khám phá cùng tớ không?"

"Tớ không đi đâu, tớ còn nhiều việc phải làm. Để dịp khác nhé." Tôi đáp.

"Phải rủ Alice thì cậu ta mới đi cùng."

"Thế Alice đi cùng bọn này nhé? Bốn đứa mình."

"Chắc không được đâu, bà Ovantome biết sẽ nổi trận lôi đình." Alice nói.

Vậy là từ lúc đó, tôi bắt đầu chăm học thiên mệnh, đều đặn vung rìu hơn. Thay đổi này khiến không chỉ Hendrick, mà cả trưởng làng và đám trẻ con phải kinh ngạc. Mọi người nghĩ tôi đã chấp nhận thiên mệnh tiều phu. Học thiên mệnh vào khoảng đầu giờ chiều, tôi ra bờ sông luyện kiếm đến kiệt sức mà nằm bẹp trên cỏ. Và Alice luôn xuất hiện đúng lúc, cho tôi gối đầu lên đùi nàng, cho tôi bữa ăn thịnh soạn. Đôi lúc tôi dạy Alice vài đường kiếm cơ bản, đôi tay bé xíu của nàng huơ huơ kiếm đến là chết cười. Cũng có lúc nàng dạy tôi ma pháp, thần chú phát quang cùng nhiều phép đơn giản khác. Có lần tôi nảy ý tưởng đưa ma pháp vào kiếm kỹ, thế là hai đứa ngồi xà quần cả buổi tìm các loại ma thuật mà kiếm sĩ có thể dùng trong thực chiến. Sau đó nàng cũng dạy tôi cách sử dụng.

Khung cảnh làm tôi nhớ tới mô tả về một gia đình yên ấm của trưởng làng. Ngày qua ngày, tuần hoàn: Học thiên mệnh, luyện kiếm, ăn cùng Alice. Mong cuộc sống cứ thế này mãi, tôi thấy hạnh phúc, bình yên, song vẫn chứa chan hy vọng.

Nhờ luyện kiếm mỗi ngày, không một giây nào tôi quên khát khao cháy bỏng nhất đời mình. Tôi làm vậy để không bị cuốn vào vóng xoáy. Đam mê tạm lắng, nhưng đến thời điểm, nó có thể thức giấc bất kỳ lúc nào.

Một ngày kia, đương ngắm dãy núi Sinh Mệnh như mọi ngày, tôi chợt hỏi:

"Không biết lần cuối ác ma xâm lăng nhân giới là khi nào nhỉ? Alice có nghe gì về chuyện đó không?"

Nàng nhấp nhổm tìm tư thế thoải mái trong lúc cố giữ cho đầu tôi yên vị trên đùi mình, nàng đáp:

"Lần cuối hả, hình như gần đây thôi."

Tôi sửng sốt ngửa cổ nhìn Alice, mặt nàng chẳng có vẻ đùa. Gần đây là bao giờ? Nàng giải thích:

"Mình nghe mấy cô linh mục kể, mười mấy năm trước chúng còn xâm lăng vào tận kinh đô. Người ta gọi là cuộc kháng chiến ác ma lần thứ nhất. Đám trẻ con tụi mình không được đi học nên không biết thôi, chứ ai ở kinh đô cũng biết."

Thấy không khí hơi trùng xuống, tôi quyết định hỏi một chuyện chẳng ăn nhập gì, giọng cố giữ bình tĩnh:

"Cậu có để ý anh chàng nào trong làng không, Alice?"

"Suốt ngày ở với Fergus thì thời gian đâu mà để ý!"

"Vậy à," tôi nói, đầu gối trên đùi nàng, tà váy nhà thờ của nàng thơm mùi nắng. "Thế sau này, cậu... ừmm..., tất nhiên khi nào ta đến tuổi, cậu... và cả khi nào cậu cần mình nữa, ừmmm... làm vợ mình nhé."

Alice cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc ngắn tủn của tôi.

"Được chứ?" Tôi hỏi lại.

"Được mà," nàng đáp.

***

Chuỗi ngày tháng êm ả kéo dài gần một năm, không có bất cứ sự kiện nào đáng nói trong thời gian ấy, không rắc rối, không thiên tai, không mâu thuẫn. Ít nhất là cho đến khi sự kiện kì quặc đó xảy ra, tôi không biết nên gọi nó thế nào mới phải, nhưng đúng là kì quặc. Một lá thư trọng đại gửi đến làng chúng tôi vào buổi sáng do lực lượng vệ quân, tất nhiên chỉ có trưởng làng được đọc, nhưng ông đã ngâm nó cả ngày và chẳng cho ai biết nội dung. Tôi đã thấy có gì đó không ổn. Ông nhốt mình trong phòng, Alice nhiều lần hỏi thăm nhưng ông chỉ nói "mọi thứ đều ổn" và yêu cầu nàng rời đi. Mãi đến hai ngày sau, gần chiều tối, ông gọi tôi đến nhà và thông báo:

"Có thư mời nhập học từ kinh đô, cháu đọc đi." Trưởng làng đưa lá thư cho tôi. "Quyết định nằm ở cháu thôi."

Tôi đọc ngấu nghiến lá thư, cuối trang, dưới từ "Thân ái" đề tên hai chữ ký, một là "hiệu trưởng Mollitiam Driecula", hai là "Quận công Alen". Bỗng ký ức nhiều tháng qua dâng ngập lòng, tôi nghĩ đến Alice, mái tóc vàng hoe búi xương cá của nàng, những điều chúng tôi đã làm... Tôi sẽ nhớ nàng lắm. Sau cùng, tôi nhìn vào mắt trưởng làng lần đầu tiên sau ba năm (kể từ khi tôi chỉ được mời đến nhà ông để nghe rầy la vụ thiên mệnh), tôi dõng dạc nói:

"Vâng, cháu sẽ đi."

"Vậy à," trưởng làng cố nén tiếng thở dài. "Ông hiểu rồi. Mai kỵ sĩ hoàng gia sẽ hộ tống cháu đến kinh đô. Họ đã chuẩn bị phòng ký túc và vật dụng cần. Học phí hoàng gia sẽ lo. Cháu chỉ việc học đặng cống hiến tổ quốc."

Trong thư, nơi mình đặt chân là Học viện kiếm sĩ hoàng gia trung cấp. Sao không phải pháp thuật hay giả kim? Họ biết tài năng kiếm thuật của mình à? Tôi nghĩ vẩn vơ một chập thì thấy Alice ngó đầu qua cửa sổ, vẫy tay chào tôi. Chắc nàng không biết tôi sắp đi. Tôi cúi đầu, bước khỏi nhà.

"Chuyện gì thế? Mình thấy mặt trưởng làng mấy ngày nay căng thẳng lắm." Alice hỏi, chúng tôi tựa đầu bên gốc cổ thụ, từ đây đến dãy núi Sinh Mệnh còn gần hơn về làng.

"Mình sẽ đến kinh đô."

"Thật ư? Khi nào? Đường đột quá!"

"Mình cũng không tin nổi mình được triệu đến Học viện kiếm sĩ hoàng gia, cứ như một giấc mơ vậy. Có lẽ trưởng làng còn giấu mình chuyện gì đó."

"Ra vậy, chắc trưởng làng phải đắn đo lắm mới cho cậu biết. Nhà thờ luôn xem cậu như người thân, Fergus ạ, dù cậu có đi đâu." Alice nói. "Mình thì, chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi đây. Lớn lên mình sẽ làm thuật sư trị liệu cho nhà thờ. Kinh đô với chúng ta là thế giới nào xa xôi quá. Vậy nên đừng vướng bận gì, hãy đi và học thực tốt, trở thành kiếm sĩ hạng nhất, rồi gia nhập kỵ sĩ đoàn. Đến lúc đó về thăm mọi người lúc nào cũng được. Mình tự hào về Fergus lắm!"

"Cảm ơn cậu."

"Tiếc thật, từ giờ không được học kiếm từ cậu, cũng chẳng được dạy cậu ma pháp nữa. Cả bọn đi chơi mà không có Fergus hẳn sẽ trống vắng. Nói không buồn là xạo, nhưng chúng ta đều phải lớn thôi. Chỉ cần một khoảnh khắc là sẽ lớn ngay, chỉ là thời khắc của cậu đến sớm hơn mọi người."

Ngắm những tia nắng mùa xuân xuyên qua tán lá đương nhảy múa trên khuôn mặt xinh đẹp kia, tôi lại đau lòng.

"Mình sẽ về. Rồi ta lại hàn huyên về Huyết Nữ, về phía kia dãy núi Sinh Mệnh."

"Nhưng thử nói xem, liệu cậu có quyết tâm đến kinh đô không?" Alice hỏi.

"Mình không thể trả lời có hay không, chỉ là linh cảm mách mình phải đi. Đừng buồn nhé."

Nàng mỉm cười và lắc đầu. "Mình chỉ tiếc vì không thể đi cùng Fergus. Vì đến kinh đô thì cậu chỉ có một mình, chắc là cô đơn kinh khủng. Ở đây chúng tớ vẫn có nhau. Tớ phải nói câu đó mới đúng, 'đừng buồn nhé'. "

"Dẫu sao cũng do mình chọn."

"Hay là rủ đám kia làm tiệc chia tay!"

"Cũng được," tôi nói.

Alice vội đứng dậy, hình như tôi thoáng thấy nàng mỉm cười, một nụ cười buồn chưa từng thấy. Khi nàng đã rời đi, tôi ngơ ngẩn nhìn về phía dãy núi Sinh Mệnh. Bên kia là quân đoàn ác ma, có đúng thế không? Khi trở thành kỵ sĩ hoàng gia, tôi được cưỡi rồng bay khắp các vùng đất, thậm chí ra khỏi Vicnimt. Liệu nơi ấy có gì? Chỉ quân ác ma thôi? Mặt trời sắp lặn sau dãy núi, tôi chợt nghĩ về chuyện Ralph kể hôm đó, hang ổ con rồng, Huyết Nữ Kinh Đô. Đến kinh đô rồi, việc đầu tiên tôi làm, là tìm ra sự thật về ả kỵ sĩ truyền thuyết ấy.

Buổi lửa trại đêm nay diễn ra ngay cạnh gốc cổ thụ này, đầy đủ đám nhóc tôi luôn chơi cùng, Ralph, Hubert và Alice. Chúng nói tổ chức ở đây gợi ra nhiều kỷ niệm.

Quả vậy, lần đầu tôi gặp Ralph là trong nhà thờ cùng những đám trẻ mồ côi khác, nhưng lần đầu hai đứa nói chuyện là tại gốc cổ thụ này, lúc đó nó chăm chú nghe người lớn giảng cách vung rìu, còn tôi thì đang tìm nơi yên tĩnh luyện kiếm.

"Fergus lại trốn học kìa, chú Hendrick!" Ralph kêu.

"Luyện kiếm mãi cũng không thành kỵ sĩ hoàng gia đâu Fergus! Cháu nên sống đúng với thiên mệnh của mình thì hơn." Hendrick nói.

Lần đầu Ralph gặp Hubert cũng ở đây. Rồi tôi rủ Alice nhập hội vì thấy nàng luôn một mình trong thư viện nhà thờ. Từ trước khi lớn lên, tôi đã luôn xem nàng như chị gái. Dáng người đứng thẳng cao một mét rưỡi, nghĩa là cao hơn tôi hồi đó. Giờ thì cả hai đều mười bốn tuổi, tôi cao hơn nàng nửa cái đầu, ngực nàng cũng vươn vai huyền ảo trong cái cơ thể mà tôi đã chứng kiến sự thay đổi lớn lao ấy. Mái tóc vàng búi xương cá, phần đuôi thắt nơ khả ái. Nàng luôn nhìn tôi bằng đôi mắt trong lành, đồng tử xanh, nhìn tôi như thể còn mỗi thằng Fergus này tồn vong trên đời.

Khi mọi người im lặng, tôi chộp lấy, nói:

"Tớ biết đây là một yêu cầu vô lý, và cũng thực xấu hổ khi nhờ các cậu điều này. Nhưng hãy dẫn tớ đến cái hang các cậu khám phá mấy tháng trước. tớ nghĩ đây là dịp thích hợp."

"Mai cậu phải lên đường rồi," Alice nói.

"Cần gì, đêm nay luôn. Chí ít phải làm một chuyến để đời trước khi đi chứ." Ralph cương quyết.

"Để tớ đưa Alice về rồi bọn mình đi."

"Nhất trí!"

***

"Tính vào hang thật đó à?" Alice hỏi trên đường về.

"Dù sao cũng muốn tìm hiểu về Huyết Nữ." Tôi đáp.

"Lý do cậu dứt khoát đến kinh đô cũng là để tìm hiểu về ả chứ gì? Tớ hiểu nỗi lòng cậu. Nhưng khuya thế này, nếu đến kinh đô, trở thành kỵ sĩ hoàng gia rồi chết trong lúc thực hiện nhiệm vụ, thì nghe ngầu hơn là chết trong hang vì một lời đồn thất thiệt nhiều."

"Thôi nào, chỉ là đám con nít khám phá thế giới thôi. Nếu cái hang đó gần làng thì hẳn người lớn đã biết và đảm bảo an toàn cho chúng ta. Đừng lo. Về ngủ đi nhé, mai tớ đợi cậu tiễn trước cổng làng."

"Mai mà không thấy cậu ở cổng làng, tớ sẽ hận cậu suốt đời!" Nàng cười, nhìn tôi, ngoảnh đi, lại nhìn tôi. Tôi ngắm bàn tay trắng tựa lên nắm cửa của nàng, bàn tay nhỏ xíu tưởng như có thể nằm gọn trong tay tôi.

"Em gầy quá," tôi nói.

Alice cười khúc khích:

"Em gì kìa? Mình bằng tuổi mà."

Tôi cười khì.

"Ngủ ngon," tôi nói. "Tạm biệt."

***

Ba đứa bước vào hang, lối vào cao hơn bất kì ngôi nhà nào trong làng, bề ngang lớn hơn mọi thân cổ thụ mà Ralph từng chặt. Trên đầu là những khối thạch nhũ khổng lồ lấp lánh khi ánh trăng chiếu qua, trong đêm, mọi thứ đều phảng phất ánh trăng. Khi chúng tôi hoàn toàn bị hang nuốt lấy, không âm thanh, không ánh sáng, chỉ có không gian mang hình hài cái chết. Bóng tối giờ đây là toàn bích. Hubert đọc thần chú, thắp sáng nhành cây mà nó đem theo. Khi nhành cây sáng lên, tôi cảm giác như đó là lần đầu ba đứa nhìn thấy nhau.

"Ma pháp cơ bản nên chỉ sáng được thế này. Nếu dẫn Alice theo thì chắc cả hang động sẽ phát sáng."

"Cậu sợ à?"

"Vậy được rồi, chỉ cần thấy đường."

Không ai nói lời nào, tiếp tục bước, tôi hoàn toàn mất cảm thức về thời gian. Có lẽ nó đang trôi chậm hơn, hoặc đứng sững lại. Không biết qua bao lâu rồi, mấy tiếng, hay mấy ngày trôi.

"Tớ bảo bà Ovantome qua đêm ở nhà trưởng làng rồi." Hubert nói.

"Tớ cũng bảo thế!" Ralph nói.

Cả hai nhìn nhau cười phá lên. Đó là cuộc nói chuyện duy nhất của chúng tôi từ lúc vào hang. Đi càng sâu đường càng hẹp, nhiệt độ xuống rất thấp dù bên ngoài là mùa xuân. Vì đi buổi đêm nên chúng tôi đã mặc sẵn áo ấm, thế mà khí lạnh vẫn xuyên qua da thịt. Chẳng mấy chốc đã tới cái động mà hai người họ dừng chân lần trước, từ đây tới cửa hang khoảng năm trăm mét. Tận mắt chứng kiến mới biết tôi đã hình dung sai kích thước về nó, cái động thậm chí lớn hơn cả làng chúng tôi. Trần động cao đến mức làm tôi hoa mắt, những khối thạch nhũ khổng lồ trở nên nhỏ thó trên đầu. Xung quanh lấp đầy toàn băng là băng, chỗ này là băng, chỗ kia cũng là băng. Những phiến đá băng khắp nơi.

Đúng như lời Ralph, quanh động là rất nhiều đường hầm cùng kích cỡ, đều tăm tắp như được sản xuất hàng loạt, cái nào cũng giống nhau dị thường. Nếu lạc vào, đây chẳng khác gì mê cung. Song từ khi bước chân đến, tôi không cưỡng nổi thôi thúc muốn khám phá mọi ngóc ngách, cảm thức về hiện diện của Huyết Nữ đang rất gần. Ả ở ngay đây, một trong số đường hầm kia. Tôi nhận ra điều đó, chính mùi hương này, chính khung cảnh này, tôi đã thấy đâu đó trong mơ.

"Xem nào," Hubert lẩm nhẩm đếm. "Mười bảy đường tất cả, ta khám phá kiểu gì với ba người đây?"

"Vì thế tớ mới rủ Alice." Ralph thản nhiên đáp.

"Điên à! Ý tớ không phải thế, trăm người thì may ra."

"Dùng ma pháp đánh dấu," tôi bảo, đọc thần chú làm phiến băng vỡ ra một mảng nhỏ. Tôi học chiêu này từ Alice. "Tớ sẽ rải vụn đá ở những hầm đã đi. Chia ra nhé."

Hubert tròn mắt nhìn.

"Thế thì tốn cả đêm mất, sáng mai cậu phải lên đường mà, không đáng đâu. Tốt nhất nên về thôi."

Dường như Ralph cũng có phần nao núng.

"Hiểu rồi. Vậy các cậu về đi." Tôi nói.

"Cái hang làm cậu mất trí rồi phải không? Làm sao bọn tớ để cậu lại mà thản nhiên về được?" Hubert lên tiếng.

"Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi là gặp được ả. Không thể về tay trắng như vậy được. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng, đến kinh đô chắc chắn không có nơi tương tự."

"Fergus điên thiệt rồi!"

"Bình tĩnh lại đi," Ralph rít lên. "Người lớn chỉ bịa để doạ con nít tụi mình thôi. Chuyện này đi quá xa rồi. Sao phải liều mình bởi một thứ không có thật?"

"Ralph nói đúng, cậu bị người lớn lừa rồi." Hubert chen vào. "Tớ cũng vậy, tất cả chúng ta đều bị lừa. Lớn cả rồi, cậu vẫn tin câu chuyện thiếu nhi đó là thực à?"

"Đủ rồi," tôi nói. "Tạm biệt."

Và cứ thế, tôi bước qua miệng hầm, nhấn mình vào màn đêm sâu thẳm. Giọng Ralph và Hubert vồ đến như truy đuổi, nhưng nhanh chóng, không còn âm thanh nào. Thực yên tĩnh. Đôi khi xuất hiện giọng nói vọng về. Có lẽ là hai người họ trong ký ức tôi, hoặc ai đó khác. Tôi biến mất trong bóng tối, bước đi mà không đọc thần chú phát quang. Tôi cứ để thế giới tối tăm như vậy, mắt không thấy và tai không nghe nhưng tôi vẫn bước, với mỗi bước chân cảm giác nhục thể không còn thuộc về mình càng tăng lên. Đi theo tiếng gọi vô thanh nơi đầu kia thế giới. Cảm thức về nhục thể càng trở nên vô vọng. Trong ánh tối đục ngầu, tôi ngỡ tứ chi đã biến mất, chân vẫn bước, tay vẫn nắm chặt, những tưởng chúng chẳng còn ở đó, chẳng thuộc về tôi nữa. Quay ra trước, ngoảnh đằng sau đều là vực thẳm, nhắm hay mở mắt cũng không khác biệt. Lại một tiếng vọng, không phải Ralph hay Hubert, lần này thì chắc chắn, người ấy đây.

"Đến rồi à? Mình đã chờ cậu rất lâu." Huyết Nữ nói. "Cậu có yêu mình không?"

Tôi nhắm mắt, cúi đầu, khẽ cười.

"Cậu biết là mình yêu cậumà..." Tôi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro