chap6
Ánh nắng sớm mai chiếu rọi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Ngôn...
Cậu xoa hai mắt thấy trên lừng mình có tấm chăn cậu quay sang bên cạnh thì nước mắt sắp tuôn ra.
"Ah~~ ANH BẠCH" Cậu vui quá ôm lấy Bạch Hiền vẫn chưa mở mắt
“A~ Đau người quá!” Bạch Hiền giật mình tỉnh dậy.
"ANH ĐI ĐÂU EM LO CHO ANH LẮM HUHU~ ...TIỂU NGÔN LO CHO ANH BẠCH HUHU~" cậu khóc vẫn cứ ôm lấy Bạch Hiền
"Anh chỉ là đi vào chơi nhà một người bạn đã lâu không gặp thôi mà, Nhóc đừng khóc nữa, là anh đã trở về bên em rồi mà không được khóc nữa nghe chưa?" Bạch Hiền vuốt tóc cậu nhóc nhẹ nhàng nói.
“Thôi chết, bây giờ là mấy giờ rồi”, Bạch Hiền lấy lại tinh thần.
"Oái, chết anh hai em cũng muộn mất giờ học rồi" cậu phi vào phòng như bay.
“Thảm rồi, đã trễ như vậy, thế nào cũng sẽ bị quản lí hói đầu quở trách.” Bạch Hiền vừa lẩm bẩm vừa nhanh chóng chuẩn bị ra khỏi nhà.
"NHÓC À TIỀN ĂN SÁNG ANH ĐỂ TRÊN BÀN TÍ THAY QUẦN ÁO XONG RA LẤY NHA, ANH KHÔNG CHUẨN BỊ ĐỒ ĂN SÁNG CHO EM ĐƯỢC , ANH MUỘN GIỜ LÀM RỒI BYE NHÓC" Bạch Hiền nói lớn rồi chạy ra ngoài cũng chưa kịp thay quần áo nữa.
"Vâng CHÀO ANH HAI" Bạch Ngôn nói lớn cậu ở trong phòng vẫn chưa ra.
Bạch Hiền đang cố sức chạy thật nhanh đến nơi làm việc cậu chỉ là một nhân viên tài vụ, nếu như quản lí vì việc cậu đến muộn mà tức giận thì coi như xong
“Bạch Hiền, sao cậu tới trễ vậy? Quản lí có nói khi nào cậu tới thì vào văn phòng tìm ông ta.” Bạn thân cũng là đồng nghiệp của cậu, Mạt Cao nói.
“Mình biết rồi, lập tức đi đây.” Bạch Hiền cam chịu đáp.
Một lúc sau, Bạch Hiền hiên ngang ra bước ra từ văn phòng, trở lại trước bàn làm việc, lặng lẽ tự mình thu dọn đồ đạc.
“Bạch Hiền, sao vậy” Mạt Cao đi tới gần.
“Mình từ chức rồi.” Tay cậu vẫn nhặt đồ
“Hả? Vì sao chứ Bạch Hiền không phải hiện giờ cậu đang rất cần tiền chữa bệnh cho em trai sao?”
“Bởi vì…” Bạch Hiền mắt đỏ hoe, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy trong văn phòng.
----
“Quản lí, ông tìm tôi?” Bạch Hiền đẩy cửa bước vào văn phòng. Người ngồi phía sau bàn làm việc ngẩng đầu, say mê ngắm nhìn Bạch Hiền.
“Hôm nay đến muộn, có chuyện gì sao?” Ông ta nói.
“Hôm nay tôi có chút chuyện riêng, xin lỗi, quản lí, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.” Cậu cúi gằm mặt xuống và nói.
Ông Quản lí nở nụ cười dâm tà, đứng dậy tiến về phía cậu.
“Đừng ngại, bé cưng, nghĩ thế nào về chuyện lần trước hử? Có bằng lòng làm tình nhân của anh không?” ông ta vừa nói vừa nắm lấy tay cậu.
“Quản lí, xin tự trọng!” Bạch Hiền lùi về sau một bước.
“Tự trọng? Ha ha…Cậu tự cho mình thanh cao, không phải muốn đòi tiền sao! Tôi để mắt tới cậu đã là vinh hạnh cho cậu rồi, lại còn giả bộ cái gì chứ. Nói đi, cậu muốn bao nhiêu?” Vừa dứt lời, liền ôm lấy Bạch Hiền vào trong lòng. “Bốp” một tiếng, là cậu tát ông ta.
"Đồ hỗn láo, ngươi dám đáng ta. Muốn đuổi việc hả?" Quản lí gầm lên.
“Không cần ông đuổi, tôi từ chức.” Nói xong, cậu liền đi ra cửa đóng cái Rầm.
------
“Thật không ngờ lão sắc lang ấy lại làm vậy với cậu, vậy sau này cậu làm sao bây giờ đây?” Mạt Cao lo lắng nói.
“Mình cũng không biết nữa, có lẽ, thuyền tới đâu cầu tự nhiên thẳng đi!” Cậu hơi nhếch miệng nói.
Bạch Hiền vất vả cả ngày, chỉ muốn nhanh chóng tìm việc làm mới. Mấy ngày nay, Bạch Hiền quay lại BAR chơi đàn vào buổi tối, cũng bởi khoản tiền lượng này, đối với cậu mà nói đúng là vô cùng quan trọng. Nhưng mà đổi lại cậu càng trở nên cẩn thận giữ mình hơn, không hề tùy tiện uống bất cứ thứ gì người khác bưng tới.
Đứng ở tầng trệt tập đoàn “PHÁC THỊ”, Bạch Hiền có chút không tin được mình lại nhận được điện thoại mời đến phỏng vấn. Đây là một công ty rất nổi tiếng, chỉ mới năm năm đã lập tức trở thành một tên tuổi lớn trong Cả thế giới đặc biệt là ai mà chống đối thì công ty đó lập tức sập ngay. Tổng giám đốc chắc hẳn cũng là một nhân vật vô cùng nổi trội sẽ chắc là một người mặt nhăn như đít khỉ đây...
Điều kiện tuyển dụng của họ quả thật rất khắt khe.
Điều kiện được nhận: phải có khả năng ứng biến, nghe nói đọc viết thông thạo tiếng Hoa, Nhật, Hàn, Anh; chuyên ngành thương mại quốc tế, kế toán, thư kí.
Nội dung công tác: xử lý toàn bộ công việc từ lớn tới bé, việc công lẫn việc tư của tổng giảm đốc; phải cùng tổng giám đốc đến tham dự một số buổi tiệc xã giao."
Mức lương: 13 triệu, về sau mỗi năm tăng thêm một triệu.
Bạch Hiền tuyệt không thể phủ nhận nguyên nhân lớn nhất tiếp nhận công việc này là bởi tiền lương cao, vì cậu không đủ tiền chữa bệnh cho Bạch Ngôn. Bằng không với điều kiện tuyển dụng cùng với nội dung công tác như vậy, cậu căn bản sẽ không bao giờ để mắt tới. Cái chức thư kí này, thật dễ khiến cho người ta có những suy nghĩ mơ màng viển vông!
Nhìn thấy bên trong thang máy đã chật kín, cậu ảo não giậm chân một cái. Cuộc phỏng vấn hôm nay nhất định không thể đến trễ! Cho nên lúc nhìn thấy bên cạnh có một thang máy chuyên dụng còn trống, Bạch Hiền không chút do dự đưa tay ấn nút lên.
Thang máy rất nhanh đã tới.
Ánh nắng ngay ngắt đã tràn vào tòa cao ốc văn phòng, cảm giác ấm áp tràn ngập, dễ khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Phác Xán Liệt vừa ra khỏi văn phòng, thư kí lập tức đuổi kịp.
“Tổng giám đốc, đây là danh sách cùng sơ yếu lí lịch của những ứng viên đến phỏng vấn lúc nãy, mời tổng giám đốc xem qua" Phác Xán Liệt cầm lấy, tùy tiện giở vài trang, mắt liếc nhanh qua bản danh sách.
Bỗng dưng, ánh nhìn dừng lại trên một phần sơ yếu lí lịch, chăm chú vào một tấm ảnh. Thì ra là cậu ta đến phỏng vấn sao?? Nhưng cậu không phải chơi đàn dương cầm ở Bar sao? Phải chăng cậu cũng giống như những người con gái khác muốn thử tiếp cận tôi?? Cậu rốt cuộc có biết người cùng cậu đêm hôm đó chính là mình không? Có hứng thú, chơi càng hay hơn?
Phác Xán Liệt kìm nén sự tò mò, vẫn giữ vẻ mặt khó đoán, bình thản bước đi như cũ.
Trong phòng khách, Bạch Hiền mặc trang phục trắng, mái tóc vàng óng *đầu nấm* khiến cậu thoạt nhìn càng thêm quyến rũ. Nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ bất an, dường như đang rất căng thẳng. Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.
Buổi chiều 2h những người lại tụ họp vào chuẩn bị phỏng vấn lần hai, cả Bạch Hiền.
“Người tiếp theo là Bạch Hiền,” nữ thư kí nói.
Bạch Hiền đứng dậy từ ghế ngồi, hai tay nắm lấy quai túi xách, “Phác Thị ”, tập đoàn thương mại kiệt xuất cả thế giới , mức lương lại rất cao. Nếu quả thật cậu có thể được nhận vào làm ở đây, vấn đề tiền bạc sẽ không khiến cậu phiền lòng nữa. Với ý nghĩ đó, cậu quả quyết tiến vào trong phòng họp.
Nhìn thấy vị nam nhân mỏng manh yếu đuối tựa như gió thổi qua sẽ bay mất này, nữ thư kí oán thầm trong lòng, người nam nhân như vậy lẽ ra nên ở nhà banh háng mà hóng gió chứ đi làm thư kí chắc chết mất.
Bên trong phòng họp rộng lớn, không khí ngột ngạt, xung quanh là những vị chủ quản và quản lí, ai ai cũng đang trong tư thế vô cùng nghiêm túc. Cũng khó trách bọn họ có bộ dạng này, ai đứng trước cấp trên lại chẳng phải chấn chỉnh lại tư thế, hơn nữa tổng giám đốc của bọn họ lại chính là một kiểu người mẫu mực. Ngoài mặt tươi cười như xuân, nhưng tuyệt đối có khả năng sát thương cực lớn.
Chăm chú nhìn khuôn mặt trên sơ yếu lí lịch, Phác Xán Liệt thu hẹp con ngươi, nhưng không một ai trong phòng nhận ra.
Bạch Hiền bước vào phòng họp, không dám ngẩng đầu, rèm mi rủ xuống, tim đập như nổi trống.
“Cậu Bạch Hiền, mời ngồi" Phác Xán liệt nói , là cậu được chính tổng giám đốc mời ngồi nha. Tất cả những người khác chỉ được thư kí mời ngồi thôi.
Ngẩng đầu, Bạch Hiền đã bị người trước mặt làm cho chấn động, đó là tổng giám đốc sao?? Tại sao lại trẻ như vậy? Tại sao lại đẹp như vậy cơ chứ?? A~ Sao khuôn mặt đó hình như đã được gặp ở đâu rồi mà rất ấn tượng cơ....cậu lắc đầu *chắc không phải đâu* một loạt suy nghĩ cứ hiện trong đầu cậu, cậu hít một hơi thở ra rồi ngẩng mặt lên nhìn.Phác Xán Liệt nhìn hành động của cậu mà nhíu mắt.
Phỏng vấn tiến hành rất thuận lợi, Bạch Hiền đối đáp rất trôi chảy, khiến Phác Xán Liệt vô cùng hài lòng. Xem ra cậu không phải là một người nam nhân ái mộ hư vinh...
“Bạch Hiền, ngày mai cậu có thể chính thức đi làm.” Phác Xán Liệt nói sau khi kết thúc phỏng vấn.
Cậu không khỏi cảm ơn Xán Liệt.Cậu đi một đoạn, Xán Liệt quay lại nhìn dáng người nhỏ bé đó lắc đầu, cậu ta, nhìn một cái làm người khác nhìn vào là muốn bảo về rồi. Phác Xán Liệt nhìn cậu đến lúc cậu đi khuất rồi hắn mới từ từ quay vào phòng làm việc...
-----------------------
Tiền thì lấy như VN nha tại chả biết về mấy tiền nước ngoài đâu TwT mà đầu óc đi đâu ấy viết vớ vẩn vờ lờ, mà cũng đã dựa vào một số truyện rồi mà vẫn ngu ngu kiểu gì ấy. TwT
só rỳ hiuhiu~~
Cảm ơn ♥♥♥♥
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro