Chapter 11 - Harry Potter

"Hãy nhớ rằng những gì quá khứ từng xảy ra, luôn có thể tái diễn trong hiện tại."

- Alexandre Dumas, Bá tước Monte Cristo

-

Tháng mười một

Những bóng đèn sáng rực và có màu xanh.

Đầu Hermione nhức nhối: áp lực đè nén lên từng tế bào thần kinh của cô, khiến đầu óc cô khô héo. Cô nhắm mắt lại, một tiếng rên đau đớn khẽ truyền ra từ cổ họng.

"Đúng vậy, Hermione, từ từ thôi, Jenkins, hạ đèn xuống. "

Một giọng nói quen thuộc. Một cái tên vừa lướt qua tâm trí, cố gắng để được nhận ra. Những đốm sáng dường như xuyên qua và mờ dần đi sau mí mắt vẫn khép chặt của Hermione. Từng mạch đập của cô rung lên qua hốc mắt.

"Khi cô đã sẵn sàng," giọng nói lại cất lên, giờ đã trầm hơn ban nãy, "hãy thử mở mắt ra."

Hermione cho phép các cơ trên mặt thư giãn, đây là bước dạo đầu để mi mắt của cô mở ra. Hàng mi cô run rẩy, mở hết cỡ, rồi lại đóng lại trong một cái chớp mắt đau đớn gào thét. Ánh sáng quá chói, và có màu xanh khó chịu. Thật là một màu sắc không hề phù hợp để dùng cho việc chữa trị.

Bệnh viện Thánh Mungo. Cô đang ở bệnh viện. Từng giọng nói vọng lên trong sâu thẳm ký ức của cô. Cô bối rối trả lời họ, cô biết giọng họ, hình dạng tiếng gọi của họ, nhưng cô không đủ khả năng chuyển chúng thành ý nghĩ mạch lạc.

Cô đã từng ở đây.

"Thử hạ đèn xuống lần nữa đi," giọng nói quen thuộc cất lên.

Áp lực trong đầu Hermione bắt đầu lắng xuống. Cô cảm thấy một lọ thuốc được kề ở môi mình.

"Uống cái này đi," giọng nói ấy dỗ dành. Merlin, nó ngọt ngào quá, nó làm dịu cơn đau của cô.

Tâm trí cô bắt đầu bình tĩnh lại, cuối cùng cô cũng có thể suy nghĩ mà không bị cơn đau cắt ngang. Thật chậm rãi, cô bắt đầu phân loại giữa những thứ cô biết, những thứ cô cảm nhận và những thứ cô có đủ khả năng xử lý trong thời điểm đó.

"Hermione, cô đang bị hôn mê do chịu sự ảnh hưởng của chấn thương pháp thuật. Cô đang ở Bệnh viện Thánh Mungo và hoàn toàn an toàn, hãy cố gắng giữ bình tĩnh. "

Quá khứ và hiện tại, ký ức và thực tế dần dần tuôn trào trong đầu cô. Cô đã nghe câu này trước đây.

"Lương y Lucas?" Hermione hỏi. Cô ho khan một tiếng, cuối cùng buộc mình mở mắt ra và gạt đi ý muốn nhắm mắt lần nữa. Cô nghe thấy Lương y Lucas thở nhẹ.

"Jenkins cũng đang ở đây," cô ấy nói, chỉ tay về phía người học việc của mình ở chỗ ngồi cạnh cửa. Khung cảnh quen thuộc khiến Hermione quay cuồng trong giây lát, đột nhiên cô không chắc chắn về thực tế của chính mình. "Chúng tôi muốn thực hiện một số chẩn đoán ban đầu nếu cô cảm thấy đủ khỏe."

Hermione gật đầu, một cảm giác hồi hộp lạ lẫm và không thích hợp bắn xuyên qua cô. Cô có thể trả lời chính xác những câu hỏi này.

Lương y Lucas lấy ra một tờ giấy da, nhẹ nhàng nhìn Hermione và bắt đầu.

"Cô có biết tên đầy đủ của mình không?"

"Hermione Jean Granger-Malfoy."

Tiếng đập thình thịch từ đầu Hermione chuyển sang ngực cô, một tiếng sấm quen thuộc rền vang sau xương sườn khi Lương y Lucas ghi lại câu trả lời của cô trên giấy da.

"Cô có biết hiện tại là năm nào không?"

"Năm 2007."

"Tháng?"

Điều đó khiến Hermione hơi lo lắng.

"Tháng Mười?" cô trả lời, như thể tự hỏi mình.

Lương Y Lucas lần nữa viết vài từ trên mảnh giấy.

"Và hiện tại ai là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật?"

"Kingsley Shacklebolt," Hermione nói, sự tự tin được củng cố, nhưng cơn đau đầu lại lần nữa nổi lên. Cô cảm thấy lông mày của mình đang nhăn lại, đau đớn nheo mắt trước ánh sáng vốn đã yếu ớt.

"Và-" Lương y Lucas ngập ngừng, nhìn Hermione với sự vui vẻ khác thường. "Cô có nhớ gì về những sự kiện trong cuộc đời mình từ giữa năm 2001 đến cuối năm 2006 không?"

Hermione đột nhiên cảm thấy như mình sắp nôn đến nơi, cảm giác sợ hãi, tội lỗi và thất bại len lỏi trong lòng cô khi ánh mắt cô đảo từ Lương y Lucas đến Jenkins, nước mắt tuôn rơi. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy như mình đã thất bại theo một cách nào đó.

Cô lắc đầu. Lời từ chối khó nói ra nhất trong cuộc đời cô. Không.

Lương y Lucas đặt cuộn giấy da của cô ấy sang một bên, "có lẽ thế là đủ rồi. Chúng tôi có thể tiếp tục đánh giá sau khi cô khỏe hơn. "

Hermione gật đầu. Một cơn đau lan sau mi mắt đã cướp đi khả năng nói của cô và cô nhắm mắt lại lần nữa.

"Tôi sẽ cho cô uống một ít thuốc ngủ không mơ," Lương y Lucas nói, đưa một lọ thuốc khác lên môi Hermione. Thật may mắn, đám cháy bỏng rát bên trong đầu cô đã dịu xuống cho dẫu nỗi đau vẫn còn đó, âm ỉ dằn vặt cô.

-

Lần thứ hai khi Hermione tỉnh dậy, Ginny đã ngồi bên giường cô. Trong một khoảnh khắc, đầu Hermione quay cuồng, một lần nữa mắc kẹt giữa quá khứ và hiện tại, cố gắng tìm hiểu khung cảnh trước mặt. Rất may, gợi ý tinh tế từ bàn tay của Ginny đang đặt trên bụng đã cho Hermione biết mọi thứ cô cần biết.

Hiện tại, không phải quá khứ. Thực tế, không phải ký ức.

"Chị cảm thấy thế nào rồi?" Ginny hỏi, quan sát cô một cách cẩn thận.

"Chúc mừng em," Hermione nói lớn, phớt lờ câu hỏi. "Harry đã nói với chị."

Ginny liếc xuống phần bụng vẫn phẳng lì của mình, ngón tay cái xoa một vòng tròn nhỏ. Khi nhìn lại Hermione, cô đã rơm rớm nước mắt. Cô lao về phía trước, ôm lấy Hermione.

"Em không bao giờ muốn phải nhìn chị thức dậy trong bệnh viện thêm một lần nào nữa. Chị có nghe không?" Ginny thì thầm như một mệnh lệnh.

Hermione cho phép mình mỉm cười, chấp nhận cảm giác bình tĩnh và an toàn mà bạn cô gái tóc đỏ mang lại.

"Em vừa sử dụng giọng điệu phụ huynh của em với chị đó hả?"

"Nếu nó giúp chị tránh xa khỏi nguy hiểm, thì em hoàn toàn có thể dùng nó."

"Chuyện gì đã xảy ra?" Hermione hỏi sau khi hắng giọng, chớp mắt xua đi giấc ngủ ra khỏi mi mắt và tâm trí. "Draco đâu rồi?"

Mọi thứ trong tư thế của Ginny đều chợt thay đổi. Sự nhẹ nhõm của cô hoá thành căng thẳng, niềm vui của cô chợt hoá thành nỗi sợ hãi. Cô ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế mà cô đã kéo đến cạnh giường Hermione. Một vết nứt bắt đầu hình thành trên cảm giác nhẹ nhõm cô đang cảm nhận.

"Malfoy đang ở chỗ Harry. Họ đang- với Theo. Rất nhiều chuyện đã xảy ra. Em nên gọi cho Lương y của chị ngay bây giờ để báo chị đã tỉnh," Ginny nói, đặt tay lên bụng như một hành động tự xoa dịu. Sự lo lắng tràn ra khắp các khoảng trống ký ức trong đầu Hermione.

Hermione đưa tay ra, nắm lấy bàn tay còn lại của bạn mình.

"Draco trước," Hermione nói.

Ginny có vẻ do dự trong một khắc, vừa đủ thời gian để Hermione siết chặt tay cô ấy, vừa đủ áp lực để nói làm ơn, chị cần điều này, trước khi cô ấy rút đũa phép và triệu hồi Thần hộ mệnh, gửi nó phi nước đại đi tìm Draco kèm theo lời nhắn đơn giản: "Chị ấy tỉnh rồi."

"Em nghĩ tên chồn sương ấy sẽ tới đây liền thôi," Ginny nói với một nụ cười gượng gạo. "Ảnh hầu như không rời khỏi căn phòng này trừ phi bị Lương y ép buộc." Cô dừng lại một nhịp. "Hoặc khi anh ấy đến gặp Theo."

Ginny cúi người lại gần hơn, một nụ cười miễn cưỡng che đi sự lo lắng của cô, "ảnh suýt đột nhập vô gặp chị lần nữa lúc họ đánh thức chị lần đầu tiên. Harry không thể nào thuyết phục được ảnh rằng một vụ tấn công người thi hành công vụ thật không phải ý kiến ​​hay ho gì."

Hermione thấy mình lại chìm vào trong gối, hành vi ấy nghe vô cùng quen thuộc nhưng cô không cách nào nhớ ra được.

"Ảnh dễ đoán quá mà, phải không?"

"Em nghĩ ý chị là buồn nôn quá. Hoặc em có thể nói là đần độn quá nếu em đủ rộng lượng, nhưng chị biết em rồi đó. Em không rộng lượng mấy. Chị có phải đối phó với ảnh suốt mấy hôm nay đâu. Anh ấy đã- "

Hermione gật đầu khi lời nói của Ginny khiến cô thất vọng. Cô có thể tưởng tượng ra được, và chỉ suy nghĩ ấy thôi đã khiến dạ dày cô đau đớn. Thực tế là, những Lương y của cô đã có cùng một chẩn đoán hệt như hồi tháng giêng, cô không nhớ ra được gì thêm. Và cái ý nghĩ Draco phải chịu đựng tin tức đó một lần nữa, khiến cổ họng Hermione thắt lại.

''Chị nhớ được bao nhiêu?" Ginny bắt đầu cùng lúc Hermione hỏi, "Em ở đây bao lâu rồi?"

Cả hai câu hỏi đều không được trả lời khi tiếng bước chân vội vã chạy qua hành lang lấy đi sự chú ý của họ. Ginny gần như thích thú.

"Ảnh tới rồi kìa," cô trầm ngâm, vỗ nhẹ vào tay Hermione. "Em sẽ để hai người nói chuyện riêng nhé."

Ginny đứng dậy và cánh cửa phòng bệnh của Hermione bật mở.

Điều Hermione nhận ra đầu tiên, trong số tất cả những thứ tranh giành sự chú ý của cô, là mái tóc của anh đang xõa xuống mặt, rối tung bởi một cuộc chạy nước rút khắp bệnh viện, anh hít lấy từng ngụm không khí khi dừng lại ở ngưỡng cửa: khung cảnh lặp lại hệt như lần trước cô ở đây. Thật may lần này không có nhân viên bảo vệ nào chặn anh lại, và như thể anh cũng vừa nhận ra sự thật đó, Draco băng qua căn phòng chỉ với ba sải chân vội vã.

Hermione lờ mờ nhận ra tia tóc đỏ vụt ra khỏi cửa và đóng nó lại ngay khi Draco ngồi trên mép giường cô. Anh quan sát cô với vẻ lo lắng, nhẹ nhõm đến điên cuồng, đến nỗi, cô gần như có thể cảm thấy làn da của mình đang rung lên vì năng lượng tỏa ra từ anh.

Anh do dự đưa tay nắm lấy tay cô.

"Những Lương y nói em nhớ được tháng năm, em nhớ họ là ai," anh nói. Sự sợ hãi trong giọng nói của anh không thể nào nhầm lẫn. Sâu bên trong những lời anh thực sự nói, chính là câu hỏi mà anh không dám hỏi thành lời: Em có nhớ anh không?

Tầm nhìn của cô chợt biến mất.

"Draco," cô nói, và tên của anh là tất cả bằng chứng anh cần để tin vào những gì các lương y đảm bảo. Anh nắm lấy tay cô ngay trong giây tiếp theo, đầu cúi xuống trên những ngón tay mảnh khảnh, và tôn thờ hôn từng khớp ngón tay cô. Cô không còn muốn gì hơn là luồn những ngón tay mình qua mái tóc hoang dại của anh, để an ủi anh, thế nhưng cô quá tham lam sự ấm áp từ nụ hôn của anh mà không cách nào kéo đôi tay mình ra nổi.

Hermione cố gắng nuốt xuống cơn đau trong cổ họng, cơn đau nhuốm mùi thất bại gần như khiến cô không thể nào chịu nổi. "Em vẫn không nhớ được gì thêm," cô thì thầm, bị nghiền nát bởi sáu năm ký ức cô tưởng chừng chỉ còn cách mình trong gang tấc.

"Anh biết, họ nói với anh rồi," anh thì thầm, ngẩng đầu lên nhìn cô. Anh vẫn nắm chặt tay cô và cô không thể trách anh một lời. Phần nào đó trong cô cảm thấy như thể cô sẽ không còn tồn tại trên đời nổi nếu không có mối liên kết anh đang cố truyền tải qua cái cách tay họ giữ chặt nhau.

"Bọn anh có một lý thuyết," anh dừng lại, hơi cau mày. "Chà, Jenkins có một lý thuyết, nghe có vẻ Jerkin có công nhất nhưng anh không muốn quan tâm lắm đến điều đó-"

Hermione bật ra một tràng cười không thể tin nổi, những giọt nước mắt cô khó có thể kiềm chế cùng lúc tuôn rơi..

"Em yêu anh," cô nghẹn ngào, xen lẫn tiếng cười và khẽ nấc. Draco thậm chí còn không thèm để mắt tới, anh chỉ đơn giản rướn người lại gần, vươn tay kéo cô vào trong ngực, vùi mình vào cổ cô. Anh dùng một tay quấn lấy mái tóc cô, vòng qua eo cô, kéo cô lại gần. Hermione thấy mình ở đâu đó giữa những tràng cười không thích hợp trước bình luận phiến diện về Jenkins và những tiếng nức nở đau lòng vì hầu hết mọi thứ khác.

Ngực Draco rung lên bên dưới cô, anh thì thầm vào cổ cô, Hermione hầu như không nghe thấy lời anh, nhưng cô cảm giác như mình có thể chạm vào chúng. Giọng anh khô rát và gần như đứt quãng khi cô cuối cùng cũng nghe ra những lời thì thầm của anh, "-anh không biết liệu mình có mất em lần nữa hay không."

Cô ôm chặt anh hơn. Mọi thứ dường như trở nên thật rõ ràng, quay trở lại nơi này, nơi tất cả bắt đầu lại lần nữa, cô biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể để anh rời đi. Dù cô có ký ức hay không đi chăng nữa.

"Em xin lỗi," cô nói vào ngực anh.

Anh nới lỏng vòng tay vừa đủ để nhìn cô. Đôi mắt anh lấp lánh.

"Đừng xin lỗi anh," anh nói đứt quãng. "Em còn sống. Và em còn nhớ quãng thời gian gần nhất chúng ta đã trải qua cùng nhau. " Anh hít một hơi rồi mỉm cười khẽ với cô "Điều đó có nghĩa là anh không cần phải thuyết phục em yêu anh lần nữa. Mặc dù anh đã xoay sở để em thực sự yêu anh lần nữa và anh vẫn sẽ luôn cố gắng để thuyết phục em dù có mất bao năm tháng hay bao nhiêu lần em mất đi ký ức. Thế nhưng nếu em có thể làm ơn thương xót anh, ngừng để đầu mình bị thương, thì anh rất cảm kích. "

Hermione lại cười, đôi mắt vẫn còn ướt nhòe, nhưng cô đắm chìm vào sự thoải mái và an toàn vòng tay anh mang lại, áp đầu vào ngực anh.

"Uhm, anh nói là, Jenkins có một lý thuyết?" Hermione hỏi khi nhịp đập tim cô chậm lại đủ để cô có thể nghe thấy suy nghĩ của chính mình.

"Dựa trên những gì chúng ta tìm được từ đống đổ nát, thì đúng vậy." Từ đống đổ nát xuyên qua cô. Cái gì đã bị đổ nát cơ, và tồi tệ đến mức nào?

"Đó là một lý thuyết khá ổn, giải thích hầu như mọi thứ và cung cấp cho chúng ta một ít-" anh lúng túng trong từ tiếp theo của mình, theo cách mà Hermione đã từng làm gần như bất cứ khi nào cô phải nói, "-hy vọng. Một ít hy vọng thực sự cho em và quãng thời gian đã biến mất. "

"Bằng cách nào?" Hermione thở ra câu hỏi, một cơn đau thắt đột ngột chiếm lấy lồng ngực cô.

Draco xoa mái tóc xoăn xù bông của cô, mái tóc hỗn loạn bởi quãng thời gian cô bị giam trên giường bấy lâu nay. Anh lau khô những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi cô. Rồi anh đứng dậy và di chuyển đến chiếc ghế Ginny đã ngồi lúc nãy, kéo nó sát ngay bên giường. Anh đan tay mình vào tay cô, chống khuỷu tay xuống giường và cúi người về phía trước, giữ bàn tay cô trên môi anh.

"Trước khi anh có thể khiến chúng ta hy vọng nhiều hơn nữa, sao em không cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với em trong căn phòng đó- hãy xác nhận một số giả thuyết mà bọn anh đang có". Anh đặt một nụ hôn khác lên ngón tay cô, một nỗ lực giúp cô cảm thấy thoải mái. Bên dưới cử chỉ âu yếm là một thứ gì đó rất khác, sự lo lắng vẽ những nếp nhăn hằn sâu trên trán anh, uốn cong các đường gân cổ và trượt một biểu cảm bảo vệ nhỏ bé qua ánh mắt anh nhìn cô.

-

"Căn phòng như một mớ hỗn độn," cô bắt đầu. Một nhịp áp lực tì lên các khớp ngón tay của cô, khuyến khích Hermione tiếp tục. "Anh rõ ràng đã không nói thật với em về căn phòng."

Draco nở một nụ cười gượng gạo, chờ cô nói tiếp. Sự thận trọng của anh khiến cô cảm thấy mạch đập của chính mình đang kích thích cơn nhói đau sau mắt cô.

"Em đã dành vài giờ trong đó, em đoán thế, cố gắng phân loại mọi thứ bên trong. Em đang tìm chiếc xoay thời gian tịch thu được từ Theo- " áp lực trên tay cô chợt tăng lên. Draco gật đầu, thở ra một hơi.

"Anh cũng nghĩ vậy," anh nói, rồi dừng lại.

"Cát từ chiếc đồng hồ xoay thời gian vương vãi khắp mọi nơi," cô nói. "Em đã thử thu thập và đưa nó vào lại bên trong cái xoay thời gian. Thần linh ơi, em có cảm giác như mình đã mất rất nhiều ngày để gom hết mớ cát trở lại bên trong đồng hồ kính sau khi em tìm thấy cái vòng xoay. "

Draco gật đầu, mê mẩn với những lời cô nói.

"Rõ ràng là em không có công cụ cần thiết để làm vậy - thực sự em cũng không chắc mình nên làm gì. Vì vậy, khi em thấy nó tương đối ổn định, em đã cố gắng rời đi. Em muốn đi tìm anh."

Lần này, đến lượt cô siết chặt tay anh.

Đây chính là điều quan trọng nhất, điều sẽ không bao giờ thay đổi, cô muốn anh biết cô luôn cần anh, rằng cô luôn tìm kiếm ý kiến và sự đồng hành ​​của anh.

Anh đặt một nụ hôn nữa lên các đốt ngón tay cô, nét mặt anh xen lẫn giữa niềm vui và lo lắng.

"Căn phòng không cho phép em rời đi," cô nói khẽ. "Nó không thật sự lật khi em cố mở cửa, nhưng nó - bắt đầu giật, em cho là vậy. Có lẽ những vật liệu cũng như các độc dược trữ bên trong bị kích động và rồi kết hợp với nhau, có thứ gì đó bắt đầu sủi bọt - Em hầu như không nhận ra điều gì đang xảy ra vì khói bốc lên quá nhanh. "

Hermione cố gắng nhớ lại, dư âm của đám khói đó thật độc hại và quỷ quyệt trong tâm trí cô, nó bao trùm mọi thứ. Tầm nhìn của cô chìm trong một cơn đau nhói khác.

"Có rất nhiều tiếng động," cô cố gắng giải thích, cố gắng nhớ lại. "Tiếng đổ vỡ và nứt gãy - Em biết rằng nó thực sự nguy hiểm. Và em nghĩ mình có thể chết ngạt vì làn khói đó, vậy nên em đã lấy chiếc hộp đựng khoá cảng bất hợp pháp của Theo và chọn một chiếc. "

"Em tuyệt lắm," Draco nói.

"Nó đã đưa em đi đâu thế?" Hermione hỏi. Cô đã đi đến phần cuối cùng của trí nhớ, mọi thứ tiếp theo chính là ánh đèn rực rỡ chói mắt màu xanh.

"Phòng ngủ của Theo," anh nói.

"Theo có ở đó không?"

Draco cười khúc khích.

"Vậy là, ta có một số tin tốt," anh bắt đầu. "Có vẻ như Theo cuối cùng cũng nhận ra Blaise đang tán tỉnh nó. Thật không may, chuyện em bất tỉnh, rơi xuống sàn đá granite trong phòng Theo, vỡ đầu theo nghĩa đen, đã ờ...cắt ngang chuyện tốt của nó."

"Ôi chúa ơi," cô rên rỉ, tay còn lại nâng lên để che miệng vì sốc, xấu hổ và hối hận thực sự.

"Đó đã là chuyện ba tuần trước. Quá trình sử dụng thuốc Skelegro với xương sọ của em rất dài và nguy hiểm, "Draco tiếp tục. "Theo đã đưa em đến thẳng đây, Blaise đến tìm anh ở căn hộ. Harry đã ở đó, đang phân loại đống đổ nát. "

Lòng dạ Hermione chùng xuống. "Chính xác là đống đổ nát nào cơ? Chuyện gì đã xảy ra?"

"Hầu hết căn hộ của chúng ta đã bị phá hủy. Một vụ nổ diễn ra từ bên trong phòng khách, chỉ vài góc xa của phòng ngủ còn sống sót. Bùa bảo vệ của chúng ta đã giữ vụ nổ trong tầm kiểm soát, mặc dù Harry vẫn phải thực hiện một số bùa xoá ký ức khẩn cấp. "

''Harry đã ở đó? Ngay sau khi vụ nổ xảy ra? "

Draco nhăn mặt vì khó chịu, rên rỉ.

"Harry đã cố gắng tìm em sau khi tan sở, nó lo cho em. Khi không tìm thấy em, nó đã đặt một bùa theo dấu trong toàn bộ khu vực của chúng ta vì có cảm giác sẽ có chuyện xảy ra."

Giọng điệu chế nhạo của Draco có thể đã buồn cười hơn nếu đây là một câu chuyện khác.

''Giác quan Thần Sáng và mấy thứ nhảm nhí tương tự ấy mà," Draco tiếp tục, bẻ tay cô, làm một cử chỉ vẫy tay như thể để giải thích động cơ của Harry. "Vì vậy, nó đã biết ngay sau khi em độn thổ trở lại căn hộ. Có vẻ như em đã dành hàng giờ trong đó, nhưng Harry đến ngay sau khi em vào trong căn phòng. Khi nó đến, căn hộ đã bốc cháy rồi.''

Hermione lại có thể cảm thấy mình đang rưng rưng giọt nước mắt tội lỗi.

"Merlin, chắc hẳn cậu ấy đã nghĩ..."

"Blaise đến đó ngay sau Harry. Anh độn thổ về một vài phút sau đó. Anh đã cố đuổi theo em, nhưng phải nán lại để xử lý món độc dược cuối cùng."

Anh dừng lại, chăm chú nhìn cô như muốn nói với cô rằng, anh sẽ luôn đuổi theo cô, anh sẽ không để cô một mình.

"Anh độn thổ thẳng vào phòng khách của chúng ta. Đang bốc cháy," anh kết thúc. "Potter đã cứu cái thân chết tiệt này của anh, theo đúng nghĩa đen. Nó đã cứu anh hai lần khỏi bị thiêu sống rồi đó."

"Em chắc chắn rằng anh cực kỳ hài lòng về điều đó," Hermione nói như một lời trêu chọc, nhưng cô đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, lần theo làn da không bị bỏng một cách may mắn, lòng dâng trào một niềm biết ơn khôn tả với cậu bạn thân Harry Potter. Cô cảm thấy mình có thể sẽ lại khóc một lần nữa và cô không chắc mình có đủ năng lượng cho việc đó. Cô muốn cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy nhẹ nhõm, xua đuổi mặc cảm ngày càng lớn đến một nơi xa xôi và không ai có thể tiếp cận. Có lẽ đến bên trong những khoang trống ký ức của cô. Chính nơi cô đã che giấu nỗi sợ hãi luôn rình rập và thúc đẩy ý thức của mình.

"Vậy thì lý thuyết chúng ta đang có là gì?" Hermione hỏi, thả bàn tay lang thang của mình xuống để nắm lấy anh lần nữa, trao đổi niềm an ủi lấy sức mạnh. " Ý tưởng của em là khi chúng ta lật căn phòng, cái xoay thời gian thử nghiệm của Theo đã xoay trở lại sáu năm và điều đó ảnh hưởng đến chấn thương của em, đó là lý do tại sao em mất một khoảng thời gian cụ thể như vậy."

Draco ngồi lại trên ghế, khóe mắt nhăn lại, mỉm cười với vẻ tự hào ghê gớm.

"Tất nhiên ý tưởng của em đã gần hoàn thiện rồi," anh nói và bật cười trầm thấp, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ. "Jenkins đã mất gần một tuần sau khi xem xét báo cáo ban đầu từ các đặc vụ sở thần bí và anh nhắc anh ta về cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta, phải có lý do gì đó khiến em rời đi một cách vội vàng đến vậy."

"Và anh nói rằng chúng ta có hy vọng? Để lấy lại ký ức của em? " Việc thở giờ đây trở nên cực kỳ khó khăn khi cô cố gắng chờ đợi.

"Sở Thần Bí đã nghiên cứu cái xoay thời gian của Theo. Nó - đáng ngạc nhiên là nó không bị ảnh hưởng gì bởi vụ nổ. Các cải tiến của Theo lên cái xoay thời gian đó đã mở rộng phạm vi khoảng thời gian mà nó có thể ảnh hưởng, đó là lý do tại sao nó hoạt động theo năm chứ không phải theo giờ. Anh- anh có toàn bộ báo cáo để em đọc khi em sẵn sàng, nhưng bọn anh khá chắc chắn rằng em chỉ cần xem qua là hiểu. "

Bàn tay của Hermione bắt đầu run lên trong tay anh, cảm giác giải mã được bí ẩn vừa xảy ra len lỏi vào dây thần kinh cô. Cô gần như không thể kiềm chế được những cảm giác lo lắng chờ đợi đang lan tỏa trong lòng mình.

"Điều đó có nghĩa là gì, Draco?"

"Về cơ bản, não bộ của em đã đi ngược lại sáu năm, tách bộ nhớ khỏi sáu năm gần đây nhất để xây dựng bộ nhớ mới. Nhưng các đặc vụ và Jenkins tin rằng sáu năm sau, khi não bộ của em bắt kịp, ký ức của em sẽ trở lại, có thể nói, rằng sự tách biệt sẽ trở nên không cần thiết và- "

"Em sẽ nhớ lại," luồng không khí mang theo lời nói khó khăn rời khỏi cổ họng co thắt dữ dội của cô.

"Họ nghĩ vậy," anh dừng lại. "Anh cũng vậy, anh đã đọc các báo cáo. Đó là- đó là logic tốt nhất, bên cạnh các giả thuyết ảnh hưởng ma thuật. "

Cô không thể kìm nén những giọt nước mắt của mình, "Em thích những thứ logic."

Draco cười với cô, "Anh biết, em yêu."

"Vì vậy," cô bắt đầu, "Tất cả những gì em phải làm là chờ đợi? Cho đến tháng 1 năm 2013? "

Draco gật đầu. Sáu năm, nghe gần như là cả cuộc đời. Nhưng thật ra, nó chẳng là gì cả.

"Em có thể làm được điều đó," cô nói, niềm hy vọng trỗi dậy trong lồng ngực, nở rộ trên một cánh đồng mà cô dự kiến ​​sẽ đốt phá khi không có lựa chọn khác. Thay vào đó, cô tìm thấy cuộc sống ở đó, vô vàn khả năng và hy vọng.

Draco nghiêng người, cuối cùng cũng hôn cô sau quá trình kiên nhẫn và tự chủ hệt như một vận động viên Olympic trong lĩnh vực này, anh cho cô thời gian để xử lý tình huống, cho cô những câu trả lời mà cô cần, vì anh biết cô cần những điều ấy lúc này, hơn cả anh.

"Bạn thân nhất của tôi đang ở đâu?" một giọng nói yêu cầu vang lên.

Draco lùi lại, lông mày nhíu chặt nghiêng đầu về phía cửa. Hermione cũng theo dõi, gần như tự hỏi liệu cô có tưởng tượng ra sự xáo trộn trong bầu không khí im lặng đáng sợ sau đó không.

"Đừng có cản tôi, Weaslette, tôi sẽ ếm cô" giọng nói lại vang lên. Hermione phải nắm lấy cánh tay của Draco để không run lên vì cười.

Cánh cửa phòng cô bật mở, để lộ một Pansy Parkinson trông phờ phạc, bằng cách nào đó vẫn trong trạng thái không góc chết bất chấp cách cô hung tợn bước qua ngưỡng cửa.

"Đừng có ôm ấp nữa, tới lượt em rồi, Draco," Pansy bắt đầu, ngay lập tức tự mời mình vào phòng, ngồi xuống chân giường.

Draco, người vốn đang chồm phía trên Hermione và dự định bắt đầu một loạt nụ hôn mới thực sự tuân theo mệnh lệnh của Pansy, anh lùi lại, ngồi vào chiếc ghế cạnh giường cô với nụ cười tự mãn trải dài trên khuôn mặt. "Sao cũng được, Parkinson, tranh thủ lượt của em đi.''

Pansy cáu kỉnh.

"Họ nói rằng cậu không quên bất cứ điều gì khác," cô nói. "Nhưng trong mọi tình huống xấu nhất có thể, mình không muốn chờ đợi sáu tháng chết tiệt nào nữa để gặp cậu, cậu là bạn thân nhất của mình và mình là bạn thân thứ hai của cậu nếu chúng ta không tính đến Draco và Potter. Vì vậy, cậu không được phép biến mất thêm một lần nào nữa, được chứ? " Pansy kết thúc bằng một tiếng thở nặng nhọc khác và khoanh tay trước mặt cô.

Draco không thể nào kìm nén nổi tiếng cười của mình. Ngay cả Hermione cũng thấy các cơ ở khoé môi mình co giật theo bản năng, cô bật cười khúc khích. Nhưng ngoài sự vô lý rõ ràng của Pansy Parkinson, còn có một điều gì đó rất chân thành về thái độ của cô ấy, đến nỗi Hermione tưởng đâu cô đã thoát khỏi những thăng trầm cảm xúc trong ngày, lại gần như muốn khóc một lần nữa.

"Pansy," cô nói. "Mình biết mình là bạn thân nhất của cậu. Nếu chúng ta không bao gồm Draco hoặc Harry, hoặc có lẽ là Theo nữa-"

Pansy cắt ngang với một biểu cảm ''đúng-rồi-ai-có-cew-thì-không-tính''. Và điều đó gần như làm nổ tung bất cứ tế bào não Hermione còn sót lại, "-thì cậu hẳn có thể thực sự có tư cách là một trong hai người bạn thân nhất của mình. "

Pansy trông bối rối một tích tắc trước khi cô ấy thở gấp. Sau đó là một nụ cười vô cùng tự mãn.

"Ồ, tuyệt vời," cô thốt lên trước khi dừng lại. "Chà, mau khỏe nhé, Granger," Pansy nói rồi quay người rời đi. "Weaselette," cô hét vào hành lang khi mở cửa bước ra ngoài. "Cô có biết Granger vừa nói với tôi không?"

Draco vẫn đang mím chặt miệng lại, cố gắng kiềm chế sự thích thú của mình khi cánh cửa đóng lại phía sau Pansy Parkinson. Anh nhướng mày, nhìn cô với niềm vui không cách nào che giấu.

"Trong tương lai, em có thể sẽ muốn đổ lỗi quá trình nhận-bạn-thân này là do em bị chấn thương đầu," anh cảnh báo cô.

Hermione thở dài. "Em lại thấy mình thật hào phóng." Cô nhắm mắt, cố trả món nợ tình cảm bằng thể xác kiệt quệ. Ngay cả sự gián đoạn của Pansy cũng không thể làm chệch hướng suy nghĩ thực sự đang xoay quanh đầu Hermione.

Ký ức.

"Anh có thực sự nghĩ rằng em sẽ nhớ lại được không?" cô hỏi từ phía sau đôi mi đang đóng chặt.

"Anh tin thế," Draco nói và sự tự tin trong giọng điệu của anh bao trùm lấy cô. Đây là lời an ủi dịu dàng nhất mà cô thậm chí không biết mình cần. Thật tuyệt khi cô có thể để anh mang lại cho mình chút hy vọng, liều thuốc mà cô cần nhất giây phút này.

"Khi nào thì em được rời khỏi đây?" cô hỏi, chìm đắm trong bóng tối hạnh phúc của đôi mắt nhắm nghiền và hơi ấm ngọt ngào nơi bàn tay họ đan vào nhau.

"Anh có thể kiểm tra thông tin đó trong khi em ngủ," anh nói. "Chúng ta sẽ ở lại Thái Ấp Nott trong khi các thần sáng hoàn thành việc điều tra và khôi phục những gì còn lại của căn hộ."

Ngay cả mối quan tâm về việc ngôi nhà của cô đã bị phá hủy bao nhiêu cũng không thể kéo Hermione khỏi giấc ngủ kéo dài ý ​​thức của cô, giúp cô giảm bớt những cơn đau đầu vì ánh đèn.

Cô siết chặt tay Draco trong tay mình, cảm thấy tràn đầy hy vọng mới.

"Em sẽ phải xin lỗi Theo vì phá hỏng chuyện tốt của ảnh," cô lầm bầm qua một tiếng cười khúc khích mệt mỏi.

Nguồn lực áp lên tay cô đột ngột quay trở lại. Đôi mắt Hermione mở ra, cảm nhận được sự thay đổi ngay lập tức.

"Theo không có ở đó," Draco nói, giọng căng thẳng. Hermione có thể thấy anh đang xem xét những lời tiếp theo của mình, một loại cảm giác không chắc chắn hiện lên trong đôi mắt anh khi anh quyết định xem có nên nói ra bất cứ điều gì tiếp theo không. Anh cau mày và đưa tay vuốt tóc, kéo phần tóc loà xoà ra khỏi mặt.

Cuối cùng, anh nói, "Theo đã bị bắt."

Đầu Hermione quay cuồng, cơn đau xuất hiện phủ khắp bên trong hộp sọ vì cô ngồi bật dậy.

"Anh ấy bị làm sao cơ?" cô hỏi với vẻ mặt nhăn nhó và rên rỉ. Cô cần một lọ thuốc khác để giảm đau. Ai mà biết sàn đá granite, xoay thời gian thử nghiệm và đèn chiếu của bệnh viện có thể gây ra sự phá hủy nhiều như vậy bên trong hộp sọ của một người?

Ban đầu, Draco không trả lời cô, anh thì thầm an ủi và cố gắng xoay cô trở lại tư thế nằm. Chỉ khi anh đặt đầu cô vào gối, anh mới trả lời.

"Họ cũng đã bắt giữ anh vài ngày, vì sở hữu một thiết bị thời gian bất hợp pháp. Có vẻ như họ cũng có thể bắt giữ em. Họ ném ra đủ loại cáo buộc- Anh nghĩ rằng thực tế là em, chà, em là lý do duy nhất khiến họ xem xét. "

Draco thở ra một hơi dài và Hermione có thể thấy sự lo lắng thực sự, nỗi hối hận, cảm giác tội lỗi giống như cảm giác trong lồng ngực của chính cô lúc này, như thể xương sườn của cô có thể đứt rời ra.

"Theo đã tự thú vì anh, nó tự nhận đã giấu cái xoay thời gian ở nhà chúng ta sau khi chúng ta thiết lập bùa bảo vệ lên căn phòng. Theo đã thay chúng ta nhận tội."

Những ngón tay Hermione xoắn lấy tấm chăn trên giường, luồn qua những họa tiết hình chóp mỏng manh, cuốn mình vào một thứ gì đó hữu hình hy vọng nó chiếm lấy tay cô.

"Anh ấy có bị tống vào Azkaban không?" cô hỏi.

Draco lắc đầu.

"Vẫn đang bị giam ở Sở Thi Hành Luật Pháp Thuật. Potter đang giải quyết sự việc. Anh đã bảo nó rút thẻ Tôi-là-Harry-Potter ra trong mọi trường hợp và anh sẽ không bao giờ phàn nàn về vụ đó nữa." Bên dưới sự lười biếng đùa cợt của anh là một mối quan tâm thực sự. Hermione siết tấm chăn chặt hơn trong nắm tay.

"Theo không đáng bị vậy," Hermione thì thầm, lần này, khi cô cần nước mắt thi cô lại không tìm được gì. Cô dường như đã khô héo, trở thành một sa mạc mênh mông cảm giác tội lỗi và lo lắng.

"Không, dĩ nhiên là không rồi em," Draco đồng ý.

-

Tám ngày.

Lương y Lucas để Hermione xuất viện khỏi St. Mungo tám ngày trước với một hóa đơn y tế đầy đủ nhưng mỏng dính và một kế hoạch chăm sóc mới gói gọn trong vài từ ''kiên nhẫn chờ đợi thêm năm năm nữa.'' Trong tám ngày đó, Theo bị giam trong Sở Thi Hành Luật Pháp Thuật để chờ đợi cáo buộc chính thức.

Trong cái rủi có cái may, Harry đã xoay sở giữ Theo tại phòng giam hành chính của Bộ, nơi đấu tranh để thống nhất chính xác hành vi phạm tội của bị cáo. Làm sở trưởng Sở Thần Sáng chắc hẳn có những đặc quyền riêng.

Điều đó có nghĩa là Theo đang kẹt ở đâu đó ba tầng phía trên cái văn phòng khốn khổ của Hermione, nơi cô gần như không thể tập trung nổi vào một báo cáo nào từ ​​hàng núi báo cáo hiệu đính mà cô phải làm. Chỉ với một chấn thương đe dọa tính mạng và một tuần nằm viện, giá trị công việc của cô đột nhiên được đánh giá cao. Rõ ràng là sếp của cô không thích xem xét báo cáo khi Hermione vắng mặt chút nào.

Hermione đọc qua các báo cáo trong sự lo lắng, cô sửa chữa một vài bản tiếp đó, và thấy mình lo lắng nhiều hơn, cô gửi từng báo cáo bay ra khỏi văn phòng nhỏ bé của mình với tốc độ nhanh chóng hết mức ngay sau khi cô hoàn thành. Và rồi cô sững người, tim vọt lên cổ họng khi báo cáo tiếp theo đến tay cô từ hằng hà sa số giấy tờ.

Hồ sơ về việc bắt giữ tạm thời của Theo, các cáo buộc chính thức và quá trình xử lý. Trên bàn của Hermione là toàn bộ cơ sở pháp lý về trường hợp của Theo: theo thứ tự được cô xem xét qua trước khi xử lý. Trong một khoảnh khắc, tất cả những gì Hermione có thể nghe thấy là máu chảy qua tai cô và tim cô đập mạnh vào xương sườn. Khuôn mặt của Theo mỉm cười với cô từ bức ảnh bị bắt giữ, trông anh bình tĩnh và không quan tâm mấy. Cô thật muốn bóp cổ anh vì hoàn toàn vô tâm với việc bảo vệ chính bản thân mình.

Cô gửi một tin nhắn cho Harry, câu bùa chú được thực hiện nhanh nhất có thể để đưa chiếc máy bay giấy liên lạc bay vút lên. Cô cũng muốn báo cho Draco nếu cô có cách nào đó nhanh chóng và kín đáo để liên hệ với anh tại cửa hàng. Thế nhưng hướng suy nghĩ của cô đã xoay chuyển, cô muốn tránh gây sự chú ý quá mức cho bản thân.

Hermione nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong khi chờ Harry đi khắp ba tầng giữa văn phòng của họ. Cô gần như thở không ra hơi khi đọc, phổi cô phập phồng như có thể làm nứt xương sườn: bị cáo buộc tội danh sở hữu thiết bị thời gian bất hợp pháp, giả mạo thiết bị thời gian bất hợp pháp, phân phối thiết bị thời gian bất hợp pháp và trên tất cả, có mối liên hệ gia đình với Tử thần Thực tử, chỉ riêng sự thật đó thôi cũng đủ chết tiệt rồi.

Hermione tự hỏi liệu đó có phải là cái cách người khác đánh giá đơn xin việc tại Hogwarts của Draco không, mọi thông tin và khả năng của anh đều sẽ bị quá khứ làm lu mờ. Cô nhảy dựng lên trước tiếng gõ cửa của Harry.

"Tin nhắn của bồ có vẻ khẩn cấp," anh nói, bước vào và đóng cửa lại sau lưng. Nếu Hermione nghĩ rằng tám ngày qua thật khó khăn với cô, vậy thì chúng hẳn là một cơn ác mộng đối với Harry. Anh trông giống như đã thức suốt thời gian đó, quầng thâm hiện rõ dưới mắt mặc dù cặp kính đã che khuất một phần tầm nhìn. Mái tóc bù xù của anh càng ngày càng dài ra, dựng đứng ở những góc độ ngớ ngẩn đến mức Hermione phải tự hỏi liệu anh chàng có còn bận tâm đến nó vào buổi sáng nữa không. Harry đã dốc toàn tâm toàn ý và nỗ lực hết mình để giúp đỡ bạn của cô, giúp đỡ bạn của Draco, bất chấp tình thế khó xử của bản thân. Bởi vì đó là những gì đi kèm với tấm thẻ Tôi là Harry Potter: lòng trung thành kiên định và hành động không ngần ngại. Hermione thấy mình không thể nào yêu quý anh hơn được nữa.

Cô giơ bản báo cáo lên cho anh xem.

Anh không nói một lời. Lấy tờ giấy da, mắt đảo qua báo cáo.

"Ừ, đây là báo cáo vụ bắt giữ. Sao thế 'Mione?" Harry ngồi xuống chiếc ghế trong góc. "Mình đã vận dụng mọi kỹ thuật mình có thể nghĩ ra để trì hoãn việc buộc tội Theo và chuyển thằng ấy đến Azkaban, ngay cả khi nó là lý do khiến bồ suýt chết trong căn phòng đó. Hai lần. "

"Bồ không thể đổ lỗi cho anh ấy được, Harry," Hermione nói, đứng lên lấy lại bản báo cáo từ anh. "Draco và mình đã phá hỏng căn phòng đó để thử nghiệm ma thuật, việc tương tác với xoay thời gian vốn là một tai nạn."

"Cái xoay thời gian đáng lý ra không nên có mặt ở đó ngay từ đầu," anh nói, giọng trầm xuống. "Bồ có biết bồ có thể gặp rắc rối như thế nào vì che giấu điều nó không?"

"Hẳn là ít rắc rối hơn việc cướp ngân hàng với bồ, Harry Potter," Hermione đáp trả bằng hết sức lực của mình, khuôn mặt cô như đang nói bây giờ không phải là thời điểm để bồ buộc tội mình. Harry ngồi lún mình vào ghế, dường như đánh giá cao chút thời gian nhỏ nhoi được rời khỏi văn phòng của chính mình và cơ hội để giải tỏa một phần nhỏ căng thẳng mà anh mang theo.

"Liệu chúng ta có cách nào vô hiệu các cáo buộc của Theo không?" Hermione hỏi, ngồi xuống bàn của mình và nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt trống rỗng vô hồn. Giọng cô như thể đang bàn chuyện thời tiết.

Harry chớp mắt. Anh kéo chiếc kính ra khỏi mặt và tay anh vuốt từ thái dương xuống cằm.

"Không có một lỗ hổng sai sót nào có thể vô hiệu các cáo buộc này. Mình đã xem xét kỹ càng lắm rồi, " Harry nói với đôi mắt nhắm nghiền.

Suy nghĩ của Hermione lướt qua đầu cô với tốc độ không thể tưởng tượng được, tìm kiếm, sắp xếp và loại bỏ các ý tưởng dần dần khi chúng đến với cô.

"Và nếu báo cáo của bồ vốn không hề được nộp thì sao? Nếu như vốn không có cáo buộc nào được lập? Bồ sẽ gặp rắc rối vì thời gian giam giữ dài hạn bất thường của anh ấy đúng không? "

"Mình là người nộp bản báo cáo đó,' Mione- ồ, " anh hiểu ý cô ngay khi cô rút đũa phép ra. Cô dừng lại, cho anh cơ hội để bất đồng quan điểm. Anh chàng vẫy tay cam chịu, "Làm tới đi. Mình không có ý tưởng nào tốt hơn. Mình có một kỷ lục tuyệt vời và mình điều hành cả sở Thần Sáng. Một vụ bắt giữ vô cớ đằng nào cũng không chấm dứt nổi sự nghiệp của mình." Anh gần như hài lòng khi cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng cuối con đường.

Cô đốt cháy tờ giấy da mà không nói thêm lời nào, nhìn nó cháy thành than, teo tóp và biến thành tro trên bàn trước mặt cô.

Harry đứng lên, "Rất may là Bộ Pháp Thuật chưa phát triển nộp báo cáo tự động.''

"Cảm ơn, Harry," Hermione nói, đứng dậy ôm anh. "Bồ thật là một người bạn tuyệt vời."

"Nott sẵn sàng vào Azkaban vì bồ," Harry đáp lại, một sự hoài nghi nhuốm lấy lời anh.

"Đúng vậy."

"Và bồ vừa phạm pháp vì nó."

"Bồ giúp mình đấy thôi," cô nói thêm.

Harry lắc đầu, một nụ cười nhỏ cong lên bên khóe miệng.

"Thôi được rồi, mình sẽ tự leo lên máy chém" anh nói. "Có lẽ thằng ấy sẽ được thả hôm nay."

Hermione đưa tay ra, "Mình- Harry. Mình rất cảm ơn bồ. Mình biết bồ không cần phải làm bất cứ điều gì bồ đã và đang làm cho Theo. Vì vậy, thật sự, cảm ơn bồ đã làm điều đó cho mình và Draco. "

Anh gật đầu, khiêm tốn theo cái cách chỉ Harry mới có thể có, "chỉ cần đảm bảo thằng Nott biết rằng nếu nó dám chạm vào cái xoay thời gian một lần nữa, mình sẽ đích thân hộ tống nó đến Azkaban."

-

Hermione gục xuống một chiếc sofa cổ kệch cỡm ở Thái Ấp Nott, cô quấn lấy tay của Draco gần như ngay khi cô bước qua lò sưởi Floo.

"Anh đã nghe tin gì từ Harry chưa?" cô hỏi, giọng thì thầm khi Draco kéo cô dựa lưng vào ngực anh, đầu anh nép vào những lọn tóc xoăn, hơi thở anh phả qua cổ cô.

"Vẫn chưa có gì," Draco nói. Anh đưa tay vén tóc cô ra khỏi cổ.

Hermione nhắm mắt lại, đầu hàng trước nỗi lo lắng hiện tại của cô đối với Theo. Và từ cách bàn tay của Draco lướt đi trên da cô với một loại áp lực cấp bách, có lẽ anh cũng đang tìm kiếm sự an ủi tương tự. Cô ưỡn người về phía anh khi bàn tay anh cướp mất hơi thở cô bằng một hành động vô cùng đơn giản - luồn xuống dưới gấu váy cô. Tám ngày này kể từ khi cô rời khỏi St. Mungo, trong đầu cô không có gì khác ngoài một đám mây mù chia thành hai phần: nỗi lo lắng dành cho Theo và tình yêu dành cho Draco.

Những trận lũ ký ức, những rào cản và những khoảng trống trong đầu cô; tất cả đều cảm thấy thật vô nghĩa khi cuối cùng cô chọn ngừng cố gắng, chọn ngừng tìm hiểu và chỉ đơn giản học cách chấp nhận rằng một số thứ trong cuộc sống của cô có thể hoàn toàn là bản năng. Và mọi bản năng trong cơ thể cô ngân nga dưới từng cái động chạm của Draco.

Cô cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm mà không phải vắt kiệt mọi nỗ lực của mình: nỗ lực phân tích cảm giác của cô với Draco, nỗ lực làm sáng tỏ bí ẩn trong ký ức, nỗ lực tập tễnh vượt qua từng ngày, cố cứu vãn bất cứ điều gì có thể trong quá khứ. Khi bỏ đi tất cả nỗ lực đó, cô chỉ có thể chấp nhận.

Năm năm và cô có khả năng sẽ lấy lại được ký ức?

Cô có cảm giác thời gian sẽ không lâu đến vậy khi bàn tay của Draco nắm lấy hông cô, hay khi đôi môi anh đặt một nụ hôn vào làn da mềm mại giữa cổ họng và xương đòn cô, thậm chí cả cái cách sự đồng hành của anh yên lặng hứa hẹn sẽ cùng cô lần nữa lấp đầy ký ức.

Nếu tháng 1 năm 2013 đến rồi đi mà cô không thể nào lấy lại ký ức như kỳ vọng, cô vẫn biết mình sẽ không còn đơn độc tìm kiếm xem cuộc sống của mình tiếp đến sẽ ra sao. Vậy nên hiện tại, thời gian cô có với anh, chính là thứ đủ đầy trọn vẹn nhất.

"Ngay trong cái nhà chết tiệt của tao," giọng Theo vang lên: bàng hoàng, kinh hoảng và rõ ràng là anh đang ở trong cùng một căn phòng với họ.

Hermione đứng bật dậy khỏi chiếc ghế sofa nơi đôi tay lang thang của Draco đã vò nhăn quần áo cô và khiến cô trông thất thần. Cô đâm sầm vào Theo, vòng tay ôm lấy anh. Anh có vẻ giật mình, không biết phải làm gì với cái ôm nồng nhiệt trước mặt. Toàn bộ cơ thể anh căng thẳng, nhưng cô vẫn siết chặt anh.

Draco xuất hiện sau họ, vỗ tay vào vai Theo trong khi Hermione từ chối dừng cái ôm của mình, một dòng nước mắt gần như chực trào từ mi cô.

"Tao có thể nói chuyện với Granger một lát không?" Theo hỏi.

Hermione cuối cùng cũng tách khỏi cái ôm của mình, đúng lúc Draco gật đầu và biến mất trong hành lang mê cung của Thái Ấp Nott.

Theo ngay lập tức bước ra khỏi vòng tay của cô và bắt đầu đi lại. Cô thậm chí còn chưa nhìn anh một cách rõ ràng. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy anh đi đi lại lại trong bộ quần áo nhàu nhĩ, nhợt nhạt và yên lặng so với tính cách thường ngày, trái tim cô lại quặn thắt vì anh.

Theo dừng lại, quay sang cô, toàn bộ phong thái của anh dường như sụp đổ. Anh quay đi lần nữa, lại bắt đầu đi lại, rồi anh dừng sau chiếc ghế bành. Anh nhắm mắt lại để tránh giao tiếp bằng mắt với cô.

Hermione cố gắng tiến một bước về phía anh nhưng anh lần nữa nhảy lên. Anh vuốt hai tay qua mái tóc ngắn của mình và cổ họng anh nghèn nghẹn phát ra âm thanh, giống như tiếng ho mà anh đã cố gắng kìm nén trong phổi.

Tất cả năng lượng lo lắng của anh bùng nổ khi cuối cùng anh quay lại nhìn cô lần thứ ba.

"Mẹ kiếp, anh rất xin lỗi, Granger," anh nói, giọng bắt kịp các nguyên âm trong tên cô. Anh lao về phía trước, tìm sự ổn định khi dựa vào chiếc ghế bành. "Em có thể đã chết," anh kêu lên. ''Anh có thể đã giết em."

"Em không trách anh, Theo," cô nói, cố giữ giọng mình nhẹ nhàng với sự tin tưởng hết sức có thể.

"Em nên trách anh, em hoàn toàn có quyền làm vậy. " Anh không nhìn cô nữa.

Cô bước vào tầm mắt của anh, buộc anh phải giao tiếp bằng mắt với cô.

"Không bàn luận gì nữa Theo. Cả Draco và em đều không có ý trách cứ gì anh. Những gì anh sẵn sàng làm cho bọn em- "

"Không, không. Anh thật đáng thất vọng." Theo than thở, sự lo lắng của anh phần nào đã giảm dần dưới sự thoải mái từ giọng điệu trêu chọc quen thuộc.

"Làm thế nào em có thể thuyết phục anh rằng bọn em tha thứ cho anh?"

Theo dường như cân nhắc câu hỏi của cô một lúc trước khi bật ra một tiếng cười run rẩy.

"Anh nghĩ em có thể đặt tên con đầu lòng của em theo tên anh."

Theo đi vòng lại phía trước chiếc ghế mà anh đang nắm chặt để làm chỗ dựa, thả mình vào đó với sự hưng phấn. Cô bước đến chiếc ghế sofa liền kề và ngồi xuống, gác hai chân bên dưới. Theo trông vẫn lo lắng, như thể một cơn gió mạnh cuốn qua sẽ khiến anh ngã nhào, nhưng cô có thể thấy anh đang nỗ lực để bĩnh tĩnh lại.

"Theodore có phải là tên của một chòm sao mà em không biết không vậy?" Hermione hỏi, cố gắng đưa anh vào tâm trạng giống Theo hơn một chút với câu đùa.

"Ồ, tới lúc nghĩ tên em bé rồi đấy hả?"

Hermione nhún vai, nhận ra ý nghĩa của những gì cô có thể vừa thừa nhận.

"Chà nếu chúng ta đang có kế hoạch xóa bỏ phần lớn truyền thống gia đình lâu đời của Draco, thì em cho rằng đặt một cái tên ngớ ngẩn theo tên anh không phải là cách tồi tệ nhất. Xét theo mọi khía cạnh thì nghe nó cũng tàm tạm."

"Draco là một cái tên ngớ ngẩn và em biết điều đó," Theo nói.

Hermione ném một chiếc gối về phía anh, nhưng cô không thể kìm được nụ cười, cảm giác như mình đã tìm được Theo lần nữa.

Theo lại trầm ngâm suy nghĩ. Rồi anh phản công "Anh sẵn sàng chấp nhận làm cha đỡ đầu".

"Anh sẽ phải đợi em sinh đứa thứ hai. Harry đã hy sinh bản thân mình để cứu chúng ta lần này," Hermione nói với nụ cười nhếch mép giống Draco nhất của mình.

"Em quá khó thuyết phục so với một Gryffindor.''

"Còn anh quá dũng cảm, thông minh và trung thành so với một Slytherin," Hermione trả lời, tránh sự trêu chọc của anh và chọn điều gì đó chân thành hơn một chút.

Theo dường như cân nhắc đến lời khen bất ngờ của cô, chống cằm lên cánh tay anh đang tựa vào thành ghế.

"Muốn biết một bí mật không, Granger?"

Hermione mỉm cười, "tất nhiên."

"Lý do duy nhất khiến anh vào nhà Slytherin là vì anh đã cầu xin chiếc nón phân loại, thực tế anh đã hét vào mặt cái mũ trong đầu," anh nhớ lại. "Cha anh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu trót bị phân vào nhà khác."

"Chiếc nón vốn định phân anh vào nhà nào?" cô hỏi, nghĩ đến lúc cô đội chiếc mũ và suýt trở thành một Ravenclaw.

"Thông tin đặc quyền ấy vốn là một công cụ thương lượng, Granger. Anh sẽ không nói ra dễ dàng vậy đâu. Anh không phải hoàn toàn không hợp với nhà Slytherin, em biết đấy. "

Hermione đột ngột đưa tay ra, giữ bàn tay còn lại của anh trong tay cô.

"Em rất vui vì được làm bạn với anh, Theo," cô nói, cảm thấy hơi lo lắng và xúc động.

Anh siết chặt tay cô.

"Anh cũng vậy, Granger. Anh thậm chí sẵn sàng để em và Draco dọn đến sống ở đây vĩnh viễn. Anh thích có mặt hai người. "

Hermione bật cười.

"Căn hộ của bọn em gần như đã được khôi phục, vì vậy anh nên tự thấy may mắn khi không phải bắt gặp bọn em lần nữa. Ngoài ra, em biết thừa anh chỉ muốn giữ Crookshanks thôi. Anh thích thú gì bọn em."

"Chà, tội lỗi quá," Theo thừa nhận. "Nhưng làm ơn đừng giao nộp anh vì tội bắt cóc mèo. Ngồi tù một lần là quá đủ."

Hermione bật cười, sau đó là dòng nước mắt căng thẳng đột ngột tuôn rơi.

"Khóc sớm quá vậy bà cô của tôi?" Theo hỏi.


-

"Potter thực sự không nói cho em biết tại sao nó muốn đến đây hả?" Draco hỏi khi Hermione độn thổ trong vòng tay anh, đưa họ đến vỉa hè bên ngoài căn hộ.

"Không hé răng lấy nửa lời," Hermione thừa nhận khi Draco giữ cửa toà nhà mở cho cô. Cô sợ hãi theo cách mà cô chưa từng có cho đến khi họ đến khu căn hộ. Cô chưa thấy thiệt hại nào đối với căn hộ của họ, nhưng cô đã nghe đủ nhiều. Dịch vụ trùng tu đã sửa chữa mọi thứ. Nhưng đồ đạc của họ, những kỉ niệm mà cô đã dành mười tháng để xây dựng trong căn hộ đó giờ không còn nữa, chỉ còn lại những góc xa của phòng ngủ, nơi vụ nổ không thể tiếp cận.

Khi họ lên đến tầng căn hộ, Hermione phát hiện ra Harry và Ginny đang đợi ở cửa. Hermione ôm bạn bè của mình như một lời chào đón. Draco trao cho Harry một cái bắt tay và trước sự ngạc nhiên lớn của Hermione, anh đặt một nụ hôn thân thiện trên má Ginny.

"Cái gì vậy, không kiếm chuyện với nhau nữa?" Hermione hỏi, mắt cô mở to, mong đợi những lời chọc ghẹo về khuôn mặt nhọn hoắt hoặc mái tóc đỏ khó chịu.

Harry cười, "họ không làm điều đó khi Gin mang thai. Rõ ràng, Draco không chấp nhận chọc ghẹo phụ nữ có thai. "

Ánh mắt của Hermione chuyển từ Draco sang Ginny rồi lại quay lại Draco. Anh chỉ nhún vai.

"Anh có chín tháng để suy nghĩ ra trò mới," anh nói với đôi tay đặt trong túi và một cái nháy mắt không quá tinh tế với Ginny, người vừa đảo mắt chán nản.

Harry rõ ràng mất kiên nhẫn với cái nghi lễ chào nhau kỳ lạ mà vợ chồng anh đang tham gia. Thay vào đó, anh rút một chiếc chìa khóa từ túi mình.

"Bọn mình có một món quà cho bồ, một món quà chào mừng hai người về nhà," anh nói, nụ cười ngày càng nở rộ đồng bộ với ánh mắt tinh nghịch.

"Làm thế quái nào bồ có thời gian cho việc đó hả, Harry?" Hermione hỏi khi anh tra chìa khóa vào ổ. Anh xoay tay cầm, dừng lại khi mở cánh cửa vừa đủ để một cảm giác hồi hộp bất ngờ lan khắp hành lang.

"Mình điều hành cả một sở Thần sáng ở Bộ và trong vài tháng nữa Gin với mình sẽ sắp có đứa con thứ ba. Có khi mình còn không được ngủ ấy chứ, coi như đây là luyện tập thôi. "

Và cùng với đó, anh để cánh cửa mở tung ra.

Draco bước vào đầu tiên, miệng há hốc.

Hermione theo sau, một bàn tay che lấy miệng.

"Đó là-" cô bắt đầu.

Ginny cười khúc khích từ hành lang phía sau họ. Harry thực sự đã cười ha hả.

"Đó là chiếc ghế sofa," Harry nói giữa những nhịp thở hổn hển và phá lên trong tiếng cười. "Di tích tài sản Malfoy truyền đời của Hermione."

Hermione có thể nhìn thấy toàn bộ căn hộ trống rỗng, ngoài chiếc ghế sofa, bằng cách nào đó vẫn được đặt tại vị trí cũ, căn hộ chỉ tỏa ra mùi than thoang thoảng.

Ginny phát ra một loại tiếng rên rỉ loáng thoáng, "Em dường như vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nôn nao lần trước say xỉn và thức dậy trên cái ghế đó."

Hermione thầm lưu ý câu chuyện Ginny vừa nói, tự nhủ cô chắc chắn sẽ nhắc lại để biết đầu đuôi câu chuyện.

Draco vẫn há to miệng.

"Bọn mình được thông báo rằng hầu hết tài sản bên trong căn hộ đã bị nổ tung hoặc bị cháy. Để khôi phục mọi thứ, dù dùng phép thuật vẫn cần phải có một phần đáng kể vật liệu gốc.''

"Mình đã dành khá nhiều thời gian để giám sát quá trình điều tra sau vụ tai nạn. Mình tìm thấy một phần khung có kích thước khá lớn nên đã thử tìm cách để khôi phục nó. " Hermione quay lại nhìn Harry, sững sờ. Cô không thể biết liệu anh có nhận ra nhiệm vụ anh vừa hoàn thành khó khăn đến thế nào không, chắc chắn là anh biết nhỉ, đằng nào anh cũng đã hoàn thành nó. Thế nhưng Harry vẫn nói như thể chẳng có gì lớn lao.

"Nhưng," Draco bắt đầu vượt qua cơn sốc. ''Tại sao nó lại có màu đỏ?"

Harry cười sảng khoái gấp bội. Ginny nắm chặt vai anh khúc khích. Ngay cả Hermione cũng phải vật lộn để không bị phá ra cười.

"Đó," Harry nói. "Đó là loại vải nhung tốt nhất và đắt nhất- Blaise Zabini đã giúp mình nhập nó về từ Ý. Thực ra anh ta khá háo hức được hỗ trợ mình.Thật không may, loại vải nhung ban đầu đã bị hỏng và mình không còn lựa chọn nào ngoài việc thay thế nó thành màu khác. "

Draco rút cây đũa phép ra, nhưng Hermione lao về phía trước, tiếng cười vẫn râm ran trong cô như những đốm sáng nhỏ. Cô bước vào giữa chồng mình và chiếc ghế sô pha, luồn tay xuống cánh tay trái của anh: từ bắp tay đến ngón tay, gỡ cây đũa phép của anh ra và trả nó lại vào túi.

"Em sẽ hiểu rằng món đồ nội thất này thuộc về em," cô nói, nụ cười rộng mở. ''Và nó không phải là màu đỏ. Nó trông trầm hơn, màu rượu vang cơ mà." Cô quay sang Harry và Ginny, cả hai đang cố nén cười, trao cô ánh mắt chúc mừng. "Mình rất thích nó, cảm ơn," cô nói với họ.

"Malfoy có vẻ như sắp ếm mình đến nơi rồi, vậy nên bọn mình sẽ đi ngay," Harry đáp lại với một nụ cười dễ dàng, vòng tay qua Ginny. Hermione vẫn đan những ngón tay mình với Draco, tạm dừng mọi câu thần chú đổi màu nào anh định dùng lên lên chiếc ghế sofa chuẩn Gryffindor mới của cô.

Đôi mắt Draco lướt qua đồ đạc, xung quanh căn hộ trống, và đến nơi Harry Ginny đang đứng. Những ngón tay của anh vỗ vào tay Hermione một nhịp trước khi anh cất lời.

"Cảm ơn, Potter," anh nói. "Vì cái này. Và Theo. Và cảm ơn vì đã kéo tao ra khỏi đây trong vụ cháy. Công nhận cứu thế giới thực sự là nghề của mày."

Harry gật đầu, "rất vui được giúp đỡ, Malfoy." Anh chàng nở một nụ cười đầy âm mưu khác với Hermione trước khi ném chìa khóa nhà về phía họ, Draco đã dễ dàng bắt được, ngay cả bằng tay phải. Khi Hermione nhìn lên lần nữa, Harry và Ginny đóng lại cửa căn hộ sau lưng, một tiếng pop yếu ớt thông báo họ đã rời đi.

Hermione quay sang Draco, vòng tay qua hông anh.

''Kho sách của em," cô thì thầm vào trong áo anh, dành một khoảng lặng để than thở vì sự trống trải của căn hộ. Anh mỉm cười tựa vào đỉnh đầu cô.

"Anh biết," Draco nói. "Sách của anh cũng vậy. Nhưng quyển Bá tước Monte Cristo của em vẫn sống sót đấy, nó ở trong tủ đầu giường của anh. "

Đó là một điều nhỏ nhặt nhưng lại khiến cô cảm thấy thật lớn lao. Hoặc có lẽ, là một thứ lớn lao ẩn đằng sau vẻ ngoài bé nhỏ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa,Hermione cũng ôm anh chặt hơn, cô biết ơn vì mình vẫn còn một vài thứ nhỏ nhặt quý giá như thế này trong đời.

"Và hãy nghĩ về tất cả không gian chúng ta có bây giờ đi em," Draco tiếp tục, tay vuốt lên xuống sống lưng Hermione khi anh ôm cô. "Với tất cả khoảng trống này, chúng ta có thể lấp đầy nó bằng bất cứ thứ gì chúng ta muốn."

"Ví như, những kỷ niệm," Hermione thì thầm. "Và con cái."

"Chỉ khi em đã sẵn sàng thôi," Draco nói, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô.

"Tủ đầu giường của em sống sót chứ?" cô hỏi, ngước nhìn anh.

Anh chớp mắt, hơi ngừng lại vì câu hỏi của cô.

''Ừ, nó không bị cháy.''

"Vậy thì quyển kế hoạch của em vẫn đang ở trong đó," cô nói, cảm thấy lòng can đảm của mình dao động. Cô gục đầu vào ngực anh.

Tay anh đã ngừng di chuyển dọc theo lưng cô, "nếu em để nó ở đó, thì anh cho là nó vẫn ổn." Câu nói của anh giống như một câu hỏi mà anh đang cố gắng tìm ra câu trả lời trong đầu.

"Em đã lên kế hoạch làm một việc tuần này," cô nói.

"Ồ?" anh hỏi, một lớp thận trọng phủ xung quanh âm tiết đơn lẻ.

Hermione triệu hồi cuốn sổ nhỏ đóng bìa da. Cô rời khỏi ngực Draco, tìm đến trang ghi chú mà cô viết trước khi xoay xở thiêu rụi căn hộ của họ. Bởi vì ngay cả khi ấy, vùng vẫy trong hố sâu bất đồng của họ, Hermione vẫn âm thầm lên kế hoạch cho mọi thứ có khả năng xảy ra.

Cô mở cuốn sổ nhỏ, đưa cho anh.

Với nét chữ viết tay của cô, được viết bằng mực đỏ và được gạch chân để nhấn mạnh, chỉ một từ duy nhất: Làm tình.

"Em lên kế hoạch cho việc này?" Draco hỏi, sự cảnh giác bao trùm từng lời anh nói, cẩn thận và kín đáo như muốn đè xuống mọi hy vọng của anh, điều đó khiến Hermione bật cười.

Cô không trả lời. Cô chỉ ngước nhìn anh, nhướng mày nghiêm túc.

"Em có chắc không?" anh hỏi, sự cảnh giác của anh dao động.

"Tất nhiên," cô nói, chuyển cánh tay từ eo sang cổ anh, đòi anh một nụ hôn.

Anh nghe theo, hôn một nụ hôn vội vàng ngắn gọn trước khi nhấc cô lên khỏi mặt đất một cách hết sức dễ dàng. Anh bế cô đến chiếc ghế sofa nhung đỏ mới được tân trang của họ. Hermione không thể kìm được tiếng cười khúc khích thoát ra khi anh thả cô xuống lớp nhung mềm, đè lên người cô, rải những nụ hôn dọc theo quai hàm cô.

"Gì cơ? Ở đây á? " cô hỏi, không biết nên tiếp tục cười hay lao thẳng vào xé quần áo của anh.

"Em có thấy chúng mình còn món đồ nào khác không?" anh hỏi với một nụ cười nhếch mép quen thuộc. Cô lại cười, cô yêu sự thoải mái trong khoảnh khắc đó, quên đi những điều cô đã quên và chỉ nghĩ đến tương lai của họ.

Đã từng, trong một vườn nho ở Ý, khi đôi bàn tay của anh mơn trớn làn da cô, khi những ngôi sao buông xuống quanh họ thổi ngập năng lượng vào trái tim cô và thúc đẩy khát khao tràn qua huyết quản, cô đã nghĩ rằng họ có thể cùng nhau tạo nên một chòm sao.

Hôm nay, tại nơi này, họ chỉ làm một điều duy nhất ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro