Chapter 9 - Blaise Zabini

“Phụ nữ là một tạo vật thiêng liêng, và người phụ nữ mà ta yêu là người sáng trong thánh thiện nhất. "

-
Alexandre Dumas, Bá tước Monte Cristo

-

Tháng Chín


Toàn bộ thế giới của Hermione dường như sụp đổ dưới chân cô, một cái hố sâu hoắm xuyên thẳng đến trung tâm trái đất, nơi cô có thể sẽ kết thúc đời mình trong vùng dung nham nóng chảy. Lòng cô trống hoác, từng hang động hư vô nuốt chửng mấy tia hy vọng le lói bên trong những túi kẹo thoảng vị táo.

Anh có thể nói lại câu đó lần nữa không? Cô cố hỏi, nhưng những khoảng trắng trống rỗng trong não cô đã kiểm soát mọi giác quan, và có lẽ đây lần đầu tiên, cô gom đủ sự nhân từ để che chắn chính bản thân mình khỏi quả bom vừa nổ ra một cách thô bạo tại phòng khám ở bênh viện St. Mungo’s. Nuốt xuống hy vọng của mình hay cô sẽ để nó nuốt chửng lấy mình đây?

Draco mở lời thay cô, một sự khó chịu cau có đan xen trong tông giọng của anh - thứ mà cô đã không hề nghe thấy rất nhiều năm qua.

“Đợi một lát, Jenkins, có vẻ như cậu vừa nói rằng cậu sẽ ngừng nghiên cứu phương pháp chữa trị cho vợ tôi.”

Draco dự định nói câu ấy như một câu hỏi, Hermione biết anh muốn vậy. Nhưng theo cách anh nói ra, với sự giận dữ hầu như không gì ngăn nổi, nó giống như một nghi thức cuối cùng trước giờ hành quyết.

Không mấy khác biệt với cảm giác của Hermione.

Một cái nhìn nghiêm khắc lướt qua khuôn mặt của Lương y Lucas, không mấy hài lòng với giọng điệu cứng rắn của Draco. Jenkins trông có vẻ như đang trong quá trình phát triển xương sống vậy, anh ta thẳng lưng đối mặt với sự tức giận của Draco. Hermione chui ra khỏi hố sâu trong tâm trí, gạt sự đau đớn sang một bên.

"Cậu Malfoy, cô Granger-Malfoy” Lương y Lucas bắt đầu, gỡ cặp kính ra khỏi mặt cô ấy và bình tĩnh siết chặt hai tay trên đùi. Quyết tâm ngắn ngủi của Jenkins dao động khi anh ta ngồi xuống ghế, mắc kẹt giữa chấp nhận sự thật và cạn kiệt sức lực. “Jenkins có rất nhiều trách nhiệm với tư cách là người học việc của tôi, bên cạnh việc cậu ấy phải gánh vác toàn bộ thời gian chăm sóc chấn thương dài hạn. Bệnh viện St. Mungo’s không có đủ nguồn lực để nghiên cứu cho một trường hợp bệnh nhân duy nhất.” Cô ấy nói điều đó một cách thực tế, không ác ý hay mập mờ, nhưng thực tế chích cho cô một cơn đau nhức nhối.

"Nói một cách chính xác, là trường hợp của Hermione đã kết thúc và không có bất kỳ ý tưởng khả thi nào về bản chất của chứng mất trí nhớ này, đơn giản là, bệnh viện không thể tiếp tục chi tiền cho nghiên cứu thử nghiệm."

"Và nếu tiền không phải là vấn đề thì sao?" Draco hỏi ngay khi Lương y Lucas nói ra suy nghĩ của cô.

"Tiền không thành vấn đề ư?" cô phản bác gay gắt.

Hermione thấy anh hơi nao núng, chỉ vừa đủ, khi não anh bắt kịp những lời anh vừa nói.  Tất nhiên, tiền rất quan trọng: tại thời điểm này. Cô bâng khuâng liệu anh có thường xuyên thế này không. Khi mà anh dường như vô ý thức trở về là một người đàn ông giàu có, được nuôi nấng với niềm tin bất diệt rằng mọi ý chí suy tưởng đều có thể bị đồng tiền bẻ cong?

Draco không trả lời. Từng thớ cơ trên khuôn mặt anh căng lên, môi mím lại, lỗ mũi phập phồng từng hơi, và anh kiểm soát chính mình một cách khó khăn. Làn da dưới chiếc cổ tái nhợt của anh đỏ bừng lên, loang lổ và khó chịu. Hermione không thể nhìn thấy đôi mắt của anh, nhưng cô nghi ngờ anh đã không sử dụng Bế quan bí thuật, bất chấp sự tức giận của mình. Cô không thể quyết định liệu tình huống sẽ tốt hơn hay tệ hơn nếu anh cố gắng xoay sở mà không có bức tường bảo vệ tinh thần ấy.

Lương y Lucas lấy sự im lặng vừa tràn qua căn phòng làm cơ hội để tiếp tục vấn đề trước đó.

“Chúng tôi có lẽ sẽ cần thay đổi tần suất các chuyến thăm khám của cô thành ba tháng một lần,” cô nói với Hermione. “Chúng tôi vẫn muốn theo dõi mọi thay đổi trong cấu trúc vật lý của não bộ, nhưng tại thời điểm này, chúng tôi nghi ngờ rằng nếu ký ức của cô có khả năng quay trở lại, thì thứ chúng ta cần chính là thời gian. Các chẩn đoán và kế hoạch thăm khám của cô sẽ không thay đổi. Chúng tôi chỉ đơn giản giảm bớt tần suất các cuộc hẹn để phù hợp hơn với tình trạng hiện tại của cô."

Đó thật sự là những lời ngụy biện trống rỗng vô dụng: hệt như lời họ từng nói. Không thể hồi phục.

Nếu tê liệt cũng tính là một loại cảm giác, thì đó chính xác là thứ đang dâng trào trong cô. Vừa nóng vừa lạnh, vừa đau đớn nhưng cũng vừa thanh thản, một thứ gì đó bên ngoài hừng hực cháy, từng góc nhọn ghim xuống làn da cô: một con quái vật không cảm giác đang xâm chiếm lấy cô, cào cấu bấu víu để xông lên bề mặt nội tâm cô.

“Lương y Lucas, cảm ơn cô đã dành thời gian cho chúng tôi hôm nay,” Hermione nói, giọng cô run rẩy nhưng cương quyết. Cô gật đầu với cả hai lương y trước khi giật mạnh tay Draco, buộc anh đứng dậy.

Anh làm theo cô một cách miễn cưỡng và chậm chạp. Cơ hàm anh bắt đầu co giật. Anh tập trung mọi sự chú ý vào Jenkins, một cái nhìn trừng trừng đòi hỏi nhiều hơn từ vị lương y tập sự giờ đây chỉ hi vọng bản thân có thể tàng hình. Nhưng sự phẫn nộ của Draco chẳng đưa họ đi đến đâu cả. Hermione chỉ là một thành phần nhỏ trong toàn bộ số lượng bênh nhân khổng lồ của Bệnh viện Thánh Mungo và ít nhất trường hợp của cô đã là một ca buộc phải ngừng chữa trị một cách tốt đẹp nhất. Họ đã để sự thất vọng của cô đến một cách nhẹ nhàng nhất, chậm rãi trong suốt nhiều tháng. Cho dẫu cô cuối cùng vẫn phải đáp xuống bề mặt trái đất, cạn kiệt ký ức và hy vọng.

Hermione đưa cả hai ra khỏi phòng khám, vẫn nắm chặt tay Draco cho đến khi họ ngồi xuống một cặp ghế ở khu vực chờ.

Draco không ngồi. Thay vào đó, anh bắt đầu đi qua đi lại. Anh không ngừng siết chặt nắm tay, thả ra, rồi lại siết chặt. Anh thở hổn hển và dường như không thể nào làm dịu những cử động tức giận của mình. Thỉnh thoảng, Hermione bắt gặp âm thanh của những tiếng ‘mẹ kiếp’ lẩm bẩm bên dưới hơi thở anh.

“Draco—“ Hermione mở lời.

Anh nhấc một tay lên, nỗi kích động kéo căng anh ra như dây đàn.

“Chỉ cần— cho anh một phút,” anh cố gắng nói qua hàm răng nghiến chặt.

Hermione khoanh tay và nhìn anh bắt đầu đi lại

“Chết tiệt,” anh lẩm bẩm sau vài lần nữa đi quanh phòng chờ.

“Draco, chỉ -“

Anh hít vào một hơi thật mạnh, hai nắm tay siết chặt rung lên bần bật khi anh thở ra.

“Một lát nữa thôi,” anh cáu kỉnh.

Hermione hít vào một hơi đầy thất vọng và cho phép anh đi thêm vài bước trước khi quyết định rằng nếu có ai xứng đáng được tức giận giữa nơi công cộng sau tin tức đó, thì người ấy là cô.

“Nếu như anh đang có cùng suy nghĩ với em,” cô nói với sự quyết tâm truyền đạt rằng cô sẽ không im lặng nữa. “Thì chúng ta không cần tiền của cha mẹ anh để tiếp tục nghiên cứu về trường hợp của em thêm nữa. Em không— em không xứng đáng được đối xử đặc biệt. Không thể có nhiều hơn bất kỳ thứ gì người khác có thể nhận được. Như vậy là không công bằng."

Draco ngừng đi lại nhưng anh không quay sang cô. “Anh biết điều đó,” anh nói ngắn gọn. “Về phần tiền, đừng nói rằng em không xứng đáng. Bởi vì chết tiệt, em xứng đáng với tất cả mọi thứ trên đời."

Vai anh chùng xuống và cuối cùng anh quay sang cô, cho phép mình ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cô. “Nhưng anh biết em sẽ không bao giờ muốn được đối xử đặc biệt. Anh chỉ - anh chỉ cần một phút để tức giận. Lòng kiêu hãnh của anh vừa bị đâm một nhát."

"Chỉ lòng kiêu hãnh của anh thôi ư?" cô hỏi, cố gắng trêu chọc anh, cố gắng tìm thứ gì đó để bám vào.

Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ rằng cô đã nhìn thấy sự trống rỗng của chính mình trên gương mặt anh: một mối đe dọa hư vô đáng sợ.

“Lòng kiêu hãnh là thứ dễ xử lý nhất. Những thứ còn lại, anh thậm chí không thể— "

Hermione sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu anh bị nứt một chiếc răng chỉ với cái cách anh nghiến chúng vào nhau.

“Nếu anh có tiền,” Hermione bắt đầu, sự tò mò nhất thời khiến cô phân tâm khỏi kết quả cuối cùng của thứ cảm giác hệt như thất bại. “Thì anh sẽ sử dụng nó bất chấp tất cả, đúng không? Ngay cả khi em không muốn được đối xử đặc biệt?"

Anh lại siết tay thành nắm đấm, bật lên xuống trên tay vịn của chiếc ghế. Ngay cả khi anh giận dữ, cô vẫn nhướng một bên mày chờ đợi.

‘’Em thực sự muốn anh trả lời à?" anh hỏi.

“Em nghĩ là không,” cô thừa nhận. "Em biết câu trả lời."

Anh mở bàn tay ra và nắm lấy tay cô, “thật vô nghĩ nếu chúng ta bắt đầu tranh cãi vì chuyện anh có dự định làm trái mong muốn của em hay không. Chúng ta chắc chắn không có khả năng tài trợ cho một bộ phận nghiên cứu mới tại St. Mungo vào thời điểm này. Vậy đó.”

“Họ đang bỏ cuộc,” Hermione nói với một giọng trầm lắng, giữ chặt tay anh trong tay cô.

“Điều đó không có nghĩa là chúng ta cũng sẽ làm vậy,” anh trả lời. Và cô đã bám vào sự tự tin bắt buộc đó với từng tia hy vọng khô héo, mục nát dần chết đi lần nữa.

Có lẽ họ nên bỏ cuộc rồi.

****

Trong suốt những ngày tiếp theo sau cuộc hẹn tại St. Mungo, nơi những lương y thừa nhận thất bại và để cô lang thang với vô số quả mìn chìm nổi trong đời mà không có hy vọng giải giáp chúng, Hermione phát hiện mình không còn đọc một cuốn sách nào về chứng mất trí nhớ nữa.

Cô đã từng ngấu nghiến đọc chúng, nghiên cứu miệt mài trong nhiều tháng với từng chút thông tin cuối cùng về chứng bệnh của mình, cả trong thế giới muggle và phù thủy. Giờ đây, đột nhiên những quyển sách ấy chỉ khiến cô cảm thấy buồn nôn không kìm được.

Thay vào đó, cô quan sát Draco, cô nghiên cứu anh giống như cách cô nghiên cứu tình trạng khó khăn của chính mình. Và rồi đột nhiên cô nhận ra, hơn cả mọi thứ cô dám thừa nhận với bản thân, bám vào một hy vọng rằng ký ức trở về sẽ thay cô đưa ra những quyết định khó khăn. Thì ra quyết định khó khăn nhất trong tâm trí cô lúc này, là cho phép cô yêu anh, bỏ qua mọi kí ức quá khứ mà họ không còn có thể cùng nhau chia sẻ. Chỉ yêu anh dựa trên phiên bản anh ở hiện tại.

Có lẽ đó là rào cản cuối cùng giữa họ, là rào cản mà anh nhận ra rằng cô không thể vượt qua. Cái giữ anh ngủ trên sofa chừng ấy tháng qua và để cô một mình trên chiếc giường rộng lớn.

Nếu cô không thể nào có lại ký ức cũ, cô muốn có một thứ mới mẻ chỉ thuộc về riêng cô. Hermione muốn có cơ hội được yêu lần nữa. Cô muốn cho phép mình trải nghiệm cảm giác này và không còn phải mong đợi, mệt mỏi với mọi thứ cô làm chỉ vì ôm theo hy vọng rằng nó sẽ trả lại ký ức cho cô. Rào cản cuối cùng đó giống hệt một gò đá, và cuối cùng cô đã cảm thấy mình đủ sẵn sàng để nhảy xuống rồi.

"Em có yêu cầu đặc biệt nào cho sinh nhật mình không?" Draco hỏi khi đặt một đĩa bánh mì nướng lên bàn, bên cạnh ấm trà buổi sáng của họ.

Cô chớp mắt, thu hết can đảm và nói một cách đơn giản.

“Em muốn anh quay lại ngủ trên giường của chúng mình,” cô nói.

Anh dựa thẳng vào lưng ghế, mắt nheo lại nhìn cô đầy nghi hoặc.

“Nghe giống quà cho anh hơn. Sinh nhật của em mà,” anh bắt đầu, vẫn nhìn cô với vẻ mặt khá thờ ơ. Anh đưa bánh mì nướng lên miệng, cắn một miếng. “Ngoài ra, anh vẫn nghĩ chúng ta còn một số vấn đề phải giải quyết trước khi—“

“Nói đến chủ đề đó,” Hermione cắt ngang. “Em nghĩ em muốn sinh hoạt tình dục lần nữa với chồng mình.”

Draco mắc nghẹn miếng bánh mì nướng giữa chừng. Anh hắng giọng, chớp mắt và đưa tay vuốt dọc lông mày, xuống mặt rồi đến cằm.

“Đồ Gryffindor chết tiệt,” cuối cùng anh nói. “Em không thể nói kiểu thế với một thằng đàn ông được.”

Hermione đã dành vài tháng qua để theo đuổi một nghìn lẻ một cách khiến anh mỉm cười.  Thế nhưng cô không nhận ra rằng khiến anh mất cảnh giác có thể thú vị đến mức này. Cô mỉm cười.

"Em nghiêm túc hả?" anh hỏi với vẻ ngờ vực. Sau đó, nó chuyển sang một cái gì đó đáng sợ hơn. “Em nghiêm túc...,” anh lặp lại.

"Em rất nghiêm túc."

"Chuyện này không liên quan đến cuộc hẹn ở bệnh viện hôm trước, đúng không em?"

Cô cố gắng không chùn bước. Đôi khi anh thật sự thông minh quá mức cần thiết. Và điều trớ trêu là sự quan sát đó không hề bị giảm xuống khi đối diện với cô.

"Vừa có vừa không," cô thừa nhận. Kiếm tìm an ủi trong tách trà của mình, khiến bản thân mất tập trung và không thể nào ngước nhìn vào mắt anh. “Em mệt mỏi khi phải chờ đợi quá khứ bắt kịp mình. Em chỉ— Em muốn tiến về phía trước.”

"Vậy đã đến lúc cho những cử chỉ lãng mạn của anh rồi nhỉ?" anh hỏi. Khi ngước nhìn anh, cô không thể nào tin được nụ cười ngông cuồng trên khuôn mặt anh hay những nếp nhăn nơi khóe mắt anh ngay lúc này. “Anh đã nói với em anh hoàn toàn có thể lãng mạn. Nếu chúng ta muốn trở về giường ngủ cùng nhau, anh dự định sẽ theo đuổi em trước."

"Theo đuổi em á?" cô bật cười. "Vậy chúng ta sẽ có một quá trình tán tỉnh luôn chứ hả?"

Anh khịt mũi một cách khiếm nhã và sau đó phá ra cười. Hermione nghĩ lại. Cô vẫn thích làm anh cười hơn. Khi tiếng cười của anh lắng xuống, khuôn mặt anh nghiêm túc hơn, trưng cho cô một kiểu biểu cảm ‘’đừng nói chuyện vô nghĩa’’.

"Tất nhiên sẽ không có cả quá trình tán tỉnh đâu, em đã kết hôn với anh rồi còn gì.’’

“Cũng hợp lý,” Hermione thừa nhận.

Draco có vẻ trầm ngâm trong giây lát. Những suy nghĩ nhanh chóng lướt qua tranh giành sự chú ý và vụt tắt bên dưới lớp mặt nạ nghiêm túc của anh nhanh hơn Hermione có thể hiểu được chúng. Chỉ khi một nụ cười nhếch mép bắt đầu kéo ra trên môi anh, cô mới biết rằng anh đã sắp xếp xong quá trình suy nghĩ của mình.

“Anh sẽ không chấp nhận yêu cầu đặc biệt nào cho sinh nhật của em nữa,” anh thông báo.

"Ơ, không á?"  Hermione nhướng mày thích thú.

"Không. Anh có một kế hoạch, nó sẽ rất hoàn hảo và em sẽ không có quyền ý kiến gì hết.’’

“Hoàn hảo thế cơ à? Vậy là, sẽ có sách, Crookshanks và trang trí theo chủ đề Gryffindor hả?”

Anh trừng mắt nhìn cô.

“Đó sẽ là một bất ngờ. Nhưng anh có thể chắc chắn rằng mấy thứ đó sẽ không dính líu gì tới kế hoạch của anh hết, em thích thì em cứ mơ mộng đi.” Anh đột ngột đứng dậy, bữa sáng và trà bị gạt sang bên. "Anh cần nói chuyện với Blaise, anh sẽ quay lại sau chiều nay."

Hermione cảm thấy năng lượng phấn khích của anh vừa đáng yêu vừa dễ lây lan. “Và đừng—” anh bắt đầu, nhìn cô với một chút tinh nghịch. “Đừng để Pansy chọn đồ lót sinh nhật cho em đấy. Anh muốn buổi hẹn hò này chỉ là của riêng hai chúng ta thôi, cho dù gu chọn đồ lót của Pansy có tốt tới mức nào!!"

Hermione bật cười, đã tưởng tượng ra sự thất vọng của Pansy khi Draco biến mất sau một tiếng pop. Trà và bánh mì nướng hoàn toàn bị lãng quên.

-

Chỉ hơn một tuần sau, một ngày trước sinh nhật của Hermione, Blaise Zabini độn thổ xuất hiện trong căn hộ của của cô ngay sau khi Draco đi làm. Anh không chào cô. Anh không hề nói một lời khi tiến đến bàn bếp nơi Hermione đang nhấm nháp phần trà sáng còn lại của mình. Cô liếc nhìn đồng hồ, mấy tên Slytherin này rõ ràng đã ghi nhớ lịch làm việc của cô và Draco.

“Tôi không có kế hoạch bắt cóc em,” Blaise cuối cùng cũng lên tiếng, ngả người vào chiếc ghế mà anh đã chọn cho mình bên cạnh cô. “Chỉ có Theo mới làm trò đó. Tôi chỉ muốn đến đưa cái này thôi."  Từ chiếc áo chùng trông cực kỳ đắt tiền, Blaise lấy ra một hộp trang sức bằng nhung, kích cỡ hoàn hảo cho một chiếc nhẫn.

Hermione nhướng mày, sự lo lắng và bối rối khắc sâu trên khuôn mặt cô.

"Hôm nay anh không hút thuốc à?" Hermione hỏi, nỗ lực chuyển hướng cuộc trò chuyện có nguy cơ xảy ra mà không có sự cho phép của cô trong chính căn bếp nhà mình..

“Em không thích tôi hút thuốc trong nhà của em,” Blaise trả lời như thể đó là chuyện mà ai cũng rõ ràng.

Hermione đảo mắt, “Theo cũng vậy. Nhưng có cản nổi anh đâu.”

"Chà, tôi đâu có muốn ngủ với em."

“Không muốn ngủ với— Theo á?” Hermione xoay mòng mòng tìm ra câu trả lời phù hợp với tin tức cô vừa nhận được, nhưng cuối cùng đành dừng lại “và anh nghĩ rằng việc làm hỏng mấy tấm thảm gia truyền của Theo bằng tàn thuốc sẽ giúp anh, gì nhỉ— tán tỉnh được anh ấy?’’

“Một ngày nào đó nó sẽ hiểu ra,” Blaise giải thích với một cái nhún vai nhỏ. "Thằng ấy không chậm tiêu như em đâu." Anh tạm dừng. "Ờ, cũng có thể ngang ngang em."

Hermione mở miệng, lướt qua một vài câu trả lời tiềm năng hơn nhưng cuối cùng không đạt yêu cầu, và sau đó khép lại khi Blaise chuyển hướng cuộc trò chuyện của họ trở lại mục đích ban đầu. Những nỗ lực của cô trong việc chuyển hướng đã không kéo dài như cô mong đợi.

“Khóa Cảng của em,” Blaise giải thích với một cái búng nhẹ vào cổ tay của anh ấy, ra hiệu về phía chiếc hộp nhỏ. “Kích hoạt lúc sáu giờ chiều mai.”

Hermione nuốt nước bọt, hơi thở, lời nói và phần lớn quá trình suy nghĩ của cô mắc kẹt trong cổ họng khi sự tập trung thu hẹp lại vào chiếc hộp nhỏ trên bàn.

“Đó là—” cô bắt đầu hỏi, nhưng không cần thiết, không hẳn vậy.

“Đúng là nó,” Blaise xác nhận, ngả người ra sau ghế với bàn tay đung đưa về phía sàn. Trước sự ngạc nhiên của Hermione, Crookshanks trượt khỏi gầm bàn và dụi đầu vào tay Blaise.

“Và anh mang khoá cảng cho em thay vì Draco? Em chắc chắn anh biết Draco đã đi làm. "

"Đúng, anh cố ý mà."

Đáng buồn thay, Blaise không nói chi tiết thêm. Anh chỉ lắc lư chân giữ thăng bằng trên ghế, tay đung đưa trong tầm với của Crookshanks, và nhìn cô với ánh mắt hứng thú khó chịu.

Với một tiếng thở dài, Hermione nhắc nhở anh.

"Tại sao anh lại phải làm vậy?"  cô hỏi với vẻ khó chịu.

"Anh đã đưa cho Draco khóa cảng của nó."

Một khoảng dừng khác nối tiếp.

"Vậy thì đây là gì?" Hermione hỏi, thẳng thắng ra hiệu về phía chiếc hộp mà cô chắc rằng mình không muốn mở ra với sự chứng kiến của Blaise Zabini.

“Cái này là đặc biệt, một khoá cảng thay thế. Theo thiết lập nó dành riêng cho em. Trong trường hợp em muốn làm một cử chỉ tốt đẹp cho Draco."

Mắt Hermione lồi lên.

"Vậy thì, đây là một khoá cảng chưa đăng ký hả?"

"Đó là một cách thú vị để nói nó bất hợp pháp."

Cô quắc mắt nhìn anh.

“Vậy rốt cuộc làm sao anh lấy được cái này?” Hermione hỏi.

"Pansy đã lấy trộm nó."

Hermione không nên ngạc nhiên. Nhưng lông mày của cô nhướng lên bất chấp, những cuộc trò chuyện gần đây về giá trị của ranh giới cá nhân dường như là những câu chuyện độc thoại trước một khán giả không quan tâm. Cô lắp bắp, cố gắng tạo ra những từ ngữ mạch lạc, nhưng thay vào đó, đôi môi của cô chỉ mấp máy va vào nhau, cô nhăn mặt lại, cố gắng vuốt xuống sự thất vọng của mình.

“Tất cả mọi người đều sẽ không bao giờ bước qua được bùa bảo vệ nhà em một bước nào nữa. Không ai biết tôn trọng ranh giới gì cả. Mọi người thật thật là một đám rắc rối khó chịu.”

“Và đó là một cách thú vị để nói về các Slytherin,” Blaise đáp lại.

Anh nhướng mày bình tĩnh, quan sát cô.

“Anh chỉ muốn nhắc em nhớ rằng, trên thực tế, anh đang trả lại tài sản cho em.”

"Sau khi biến nó thành một khoá cảng bất hợp pháp."

‘’Nhưng anh vẫn trả đấy thôi."

“Không thể tin được,” Hermione cáu kỉnh liếc nhìn đồng hồ. "Chúa ơi, và bây giờ em sẽ đi làm muộn." Cô nhanh chóng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào phần trà còn lại của mình trước khi bắn cho Blaise một cái nhìn chết chóc.

“Ra ngoài,” cô ra lệnh.

Blaise không tranh luận gì thêm. Anh chỉ đơn giản trả lại chiếc ghế của mình yên vị trên bốn chân và đứng lên với một vẻ sang trọng quý phái.

“Trước khi anh đi,” anh bắt đầu. “Nếu em cảm thấy muốn sử dụng cái này, nó sẽ đưa em đến cùng địa điểm với khóa cảng của Draco.” Blaise ra hiệu với chiếc hộp đang đặt trên bàn. “Và chỉ cần biết rằng Draco gần như chắc chắn sẽ mang cái này theo người vào ngày mai, nếu em muốn yêu cầu dùng nó.”

"Và làm thế nào anh biết chính xác anh ấy sẽ mang nó theo người?" Hermione hỏi, tay chống lên hông liếc nhìn đồng hồ lần nữa. Nếu không phải vì thực tế là cô luôn đến chỗ làm trước sếp của mình mỗi ngày, cô sẽ quan tâm hơn đến từng chút thời gian trôi qua khi Blaise tiếp tục gián đoạn buổi sáng của mình.

Blaise hơi nghiêng đầu trả lời, "Anh biết nó sẽ đưa em đi đâu."

Hermione chưa kịp nghe hết câu trong khi Blaise biến mất với một tiếng pop, để lại cô khó chịu và bối rối trong căn bếp nhà mình.

Cô có thể đi làm muộn một chút, nếu lý do là để thiết lập lại toàn bộ bùa bảo vệ nhà mình.

-

Vào buổi sáng sinh nhật, Hermione vẫn chưa quyết định được mình có muốn sử dụng chiếc nhẫn hay không. Việc sử dụng nó, cô biết, đi kèm với hàm ý nặng nề của việc đeo nó, trong khi cô thậm chí còn chưa chính thức nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của mình lần nào.

Bởi vì sau khi Blaise rời đi, cô đã khóa lại tất cả bùa bảo vệ trong căn hộ, cô không thể nào tự nhìn nó nổi. Cũng giống như cô đã kháng cự khi Pansy chỉ ra nơi Draco cất nó, Hermione cảm thấy mình không thể vượt qua ranh giới đó mà không có mặt anh.

Và khi cô có cơ hội để nhắc đến nó, cô thấy mình thiếu can đảm một cách khác thường. Hồi tháng 3, nó dường như là một chủ đề không thể nào cô đối diện nổi khi Theo nhắc đến nó tại quán Cái Vạc Lủng. Nhưng giờ đây, thời gian từ tháng ba đến tận tháng chín như cứa vào động mạch cô, khiến cô không tài nào né tránh được nữa.

Vì vậy, cô bối rối, đau đớn dằn vặt giữa việc nói với Draco sự thật rằng chiếc nhẫn đã được biến thành một cái khoá cảng hay cố gắng bỏ sự hiện diện của nó qua một bên.

Bởi vì trên tất cả mọi thứ, khi cô không đủ can đảm để hỏi đến chiếc nhẫn mà cô biết rằng mình nên hỏi về nó từ lâu, Hermione đang bận rộn cố gắng tìm cách nói với Draco rằng, đã đến lúc họ nên từ bỏ cuộc nghiên cứu tâm trí vô vọng ấy. Anh đã nói anh sẽ không bỏ cuộc, cho đến khi cô muốn anh từ bỏ.

Cô cần phải nói với anh.

Xem xét tất cả những điều đó, Hermione chẳng có tinh thần mấy vào buổi sáng sinh nhật của cô để làm bất cứ điều gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào lọ kẹo rỗng trên quầy bếp.

Draco ăn hết kẹo từ hồi tháng trước và không hề di chuyển chiếc lọ cho dẫu nó trống trơn. Hermione cũng không chạm vào nó. Cô biết họ đang chờ đợi điều gì. Và rõ ràng, sinh nhật của cô sẽ là ngày chiếc lọ lần nữa được lấp đầy.

Cô giật bắn người khi bàn tay của Draco tìm đến vai cô và anh đặt một nụ hôn lên mái tóc cô.

"Đối với một người có sinh nhật hôm nay thì em có vẻ căng thẳng quá mức rồi."

Cô dựa theo động chạm của anh, để anh xoa dọc những đường gân trên chiếc cổ mỏi mệt, hơi thở của anh lướt theo khuôn mặt cô trong khi anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhỏ bên dưới tai cô.

“Trước tiên em phải sống sót qua một ngày vật lộn với mớ giấy tờ đã,” cô nhắc nhở anh.

“Và anh phải nấu xong toàn bộ thuốc hôm nay,” anh nói thêm. Tay anh lướt xuống khỏi vai cô, thay vào đó, quấn quanh eo cô ôm cô từ phía sau, môi anh vẫn kề sát tai cô một cách nguy hiểm. ‘’Anh không làm gì khiến em sợ cả mà, đúng không?" anh hỏi. "Anh chỉ muốn làm một điều gì đó đặc biệt."

Hermione cảm thấy may mắn vì cô không thể nhìn thấy khuôn mặt anh. Bởi vì nếu cô có thể nhìn thấy bất cứ điều gì giống với sự khổ sở mà cô nghe thấy, trái tim cô có lẽ sẽ vỡ ra làm hai, và cô sẽ thuyết phục chính mình không bao giờ được phép buộc anh từ bỏ việc nghiên cứu.

“Em nghĩ rằng anh đã kìm nén bản năng thích phô trương của mình đủ lâu rồi,” tay cô tìm thấy cánh tay của anh, ôm lấy cô.

"Hãy bắt đầu theo đuổi em đi." Một yêu cầu, một mệnh lệnh, một ước mong.

Anh cười khúc khích, tựa vào khuôn mặt cô trong khi họ đứng đó, một khoảnh khắc yên bình tĩnh lặng trước khi cả hai vội vã đi làm.

Một xung lực chộp lấy trái tim Hermione trước khi cô có thể nghĩ cách thoát khỏi nó. Cơ hội để cô cuối cùng dám yêu cầu sử dụng chiếc nhẫn cho buổi hẹn gần như đã hoàn toàn vụt mất. Thế nhưng thật kỳ lạ, đó chính xác là động lực mà cô cần, chính cái mối đe dọa không còn sự lựa chọn buộc cô phải chọn nói ra lòng mình.

“Draco,” cô bắt đầu, xoay người trong vòng tay anh, nhìn lên đôi mắt anh. "Anh nghĩ em có thể đeo nhẫn cưới không?" Cô hỏi câu ấy thật đơn giản, thật nhẹ nhàng, thật dễ dàng, sau biết bao tháng ngày mong đợi. Khả năng phản xạ đã kiểm soát tất cả, cô hoàn toàn không gặp chút khó khăn nào.

Anh không phản ứng, không hề đáp lại cô trong khoảng ba mươi giây khó chịu, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, rõ ràng không chắc mình nên tập trung ánh mắt vào đâu. Khi đôi con ngươi dịu lại, anh dường như sững sờ, như thể cô đã yêu cầu anh điều gì đó bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ hoặc vừa thỏ thẻ bùa lú vào tai anh.

Rồi nụ cười trên môi anh nở rộ. Thoạt đầu đó chỉ là khóe miệng khẽ kéo, khiến khóe mắt anh lộ ra nếp nhăn. Sau đó là những chiếc răng trắng tinh lộ ra cùng với má lúm đồng tiền bên má trái. Và cuối cùng, tiếng cười duy nhất bật ra với một hơi thở không mấy tin tưởng vào tai mình, nụ cười và hơi thở kết nối trực tiếp với trái tim anh.

“Tất nhiên rồi em,” anh thì thầm thay vì nói, lùi lại và lôi ra chiếc hộp nhung Blaise đưa hôm trước từ túi quần mình.

“Không phải lúc nào anh cũng mang theo nó đâu,” anh khẽ lẩm bẩm, một chút ngại ngùng cuốn hút cô bằng sự chân thành vô bờ. "Nhưng hôm nay ... chà, anh cho rằng bây giờ anh có thể kể với em."

Anh dời đôi mắt khỏi hộp trang sức nhỏ và nhìn cô.

"Kể cho em cái gì cơ?"  Hermione hỏi, nhận thấy giọng nói của cô khó kiểm soát một cách đáng ngạc nhiên, một làn nước dao động chiếm lấy tâm trí tỉnh táo của cô mà cô không hề hay biết.

“Ngày này hai năm trước, chính là ngày chúng ta đính hôn,” anh nói khẽ, cuối cùng mở ra chiếc hộp pandora chứa đựng lời thề nguyền của họ, nỗi đau, ký ức có nhau và cả niềm hy vọng đã héo khô tàn úa.

Cô vốn không mong đợi nhìn thấy thứ trước mắt. Cô đã từng nhìn lướt qua chiếc nhẫn khi Pansy mang nó nhưng chắc hẳn cô không có cơ hội đánh giá nó. Nó không giống như những gì cô mong đợi, không phải vì vẻ ngoài đâu, mà là cảm giác nó mang lại cho cô. Mỗi khi Hermione nghĩ rằng mình đã tìm ra những tia hy vọng cuối cùng, sẵn sàng nhìn chúng tan thành mây khói, thì như một phép màu, cô lại tiếp tục tìm thấy những mảnh vụn hy vọng mới, cất giấu ở những nơi khuất sâu không ai ngờ đến, hoặc trong trường hợp này, chính là cảm giác hy vọng phát ra từ chiếc hộp trang sức.

Một phần trái tim cô bị đập nát vụn, khi chiếc nhẫn được trao cho cô bởi một Draco Malfoy điển trai tràn đầy hy vọng với tương lai, và không một tia phép thuật nào bị ẩn bên trong chiếc nhẫn xinh đẹp ấy. Nó không khiến trí nhớ của cô bị tấn công, nó không khiến cô hoang mang lo sợ giẫm phải một bãi mìn cảm xúc, nó không hề thay đổi bất cứ một điều gì trong tâm khảm cô.

Nhưng khi Hermione dời đôi mắt của mình ra khỏi chiếc nhẫn hồng ngọc được vây quanh bởi những viên kim cương nhỏ, cô phát hiện mảnh ma thuật còn thiếu thì ra đang ẩn đằng sau đôi mắt của Draco, không phụ thuộc vào bất cứ tia hy vọng nào mà cô vô tình gán cho một mảnh trang sức đá quý đắt tiền.

Bởi vì Draco nhìn cô như thể những ký ức ấy không còn gì quan trọng.

Hay đúng hơn, anh nhìn cô như thể anh đã yêu cô, anh có thể yêu cô, và anh sẽ luôn yêu cô cho dẫu ký ức giữa họ rõ ràng hay mờ nhạt.

Và cho dẫu anh đã nói yêu cô trước đây rồi, hay làm mọi thứ để chứng minh tình yêu của anh, thì lúc này đây mới là thời điểm Hermione hoàn toàn tin vào điều đó.

Draco hắng giọng, lấy món trang sức ra khỏi hộp. Anh giơ nó lên giữa họ. Khi Hermione nhìn thấy nó trên tay Pansy, nó trông hoành tráng hơn, và có lẽ đó chỉ là tác dụng phụ do xu hướng phóng đại mọi thứ của Pansy. Nhưng khi nhìn nó giữa cô và Draco, không có sự can thiệp của Pansy, Hermione có thể thấy mình đang mang nó trên tay, yêu quý trân trọng nó.

Giữa chiếc nhẫn bằng vàng và viên hồng ngọc, cô chợt nảy ra một ý nghĩ.

"Anh đã chọn cho em một chiếc nhẫn có màu Gryffindor cơ á?" cô hỏi, một chút thích thú làm giảm bớt căng thẳng của cô. Cô nhìn khuôn mặt anh co quắp, một trận chiến diễn ra ở khóe miệng anh, cố không phản bác.

‘’Anh cảm thấy nó thích hợp vào thời điểm đó,” anh đáp chậm rãi, lời nói của anh cẩn thận chuyển sang một tầng ý nghĩa khác. Hermione đưa tay cho anh, lông mày nhướng lên khi cô chờ đợi anh nói rõ hơn: một nỗ lực che giấu sự lo lắng của cô. Bàn tay anh ấm áp chạm vào tay cô khi anh lồng chiếc nhẫn vào ngón vô danh, như một con tàu trôi dạt từ lâu cuối cùng về cảng. Draco thở dài, nắm chặt tay cô.

“Nó thực ra là một vật gia truyền, từ gia tộc Nott. Anh không có quyền sử dụng tài sản của gia tộc Malfoy, và Theo— chà, Theo rất vui vì có thể dùng cách này bảo cha mẹ anh cuốn gói.”

Hermione rên rỉ, cố chống lại những giọt nước mắt bất chợt tràn đến hơn bất cứ điều gì. “Thần linh ơi, anh ấy đã tặng cho chúng ta một chiếc nhẫn gia truyền và em vừa cho ảnh vào danh sách cấm bước qua bùa bảo vệ hả?”

"Em đã cho nó vào danh sách cấm á?" Draco hỏi, nghiêng đầu vươn tay lau một giọt nước mắt của cô.

“Blaise và Pansy nữa,” Hermione nói thêm. Cô đưa tay khoe chiếc nhẫn giữa hai người. “Họ đã đánh cắp nhẫn cưới của chúng ta và biến nó thành một cái khoá cảng cho đêm nay, kích hoạt lúc sáu giờ.” Chấp nhận thất bại, Hermione buông tay xuống. "Em chắc chắn rằng bọn họ muốn ép em hỏi anh về chiếc nhẫn."

Và thay vì khó chịu, cảm giác cô mong đợi anh phải trải qua như cô, Draco mỉm cười, kéo cô vào một vòng ôm thật chặt. Những xung động từ tiếng cười của anh khiến người cô rung lên theo. “Chúa ơi, anh thương mấy đứa bạn chó của anh quá,” cô nghe anh nói trong khi nghiêng đầu.

“Em đã có một phản ứng khác hẳn,” Hermione lẩm bẩm, ôm chặt lấy anh và tận hưởng khoảnh khắc xúc động này.

“Hẳn rồi,” anh nói, kéo giãn vòng ôm, nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của cô. “Anh không thể nói mình bận tâm nhiều đến quá trình của họ nếu đây là kết quả,” anh nhấc tay cô lên và hôn lên từng khớp ngón tay.

Bản thân chiếc nhẫn có thể không phải là một món trang sức phép thuật, nhưng vẫn có điều gì đó vô cùng kỳ diệu ẩn đằng sau lời thề hứa mà nó mang theo, đằng sau tình bạn mà nó chứng kiến, và quãng thời gian cô để lại phía sau. Trong một khoảnh khắc, Hermione cho phép mình tin vào loại phép thuật kỳ diệu đó hơn tất cả những thứ khác trên đời.

Và rồi cô hôn anh. Một nụ hôn giản đơn không mang theo bất kỳ gánh nặng nào, không mong đợi sẽ nhớ lại điều gì đó cô không thể. Cô hôn anh mà không mảy may lo sợ rằng sáu năm ký ức bị đánh cắp ấy không thể nào bắt kịp cô. Cô hôn anh với một niềm hy vọng mới và khác biệt bừng nở trong không gian, một niềm hy vọng vào tương lai, để cô quên đi quá khứ.

-

Khi Hermione trở về nhà sau một ngày dài đau khổ đọc vô số báo cáo trong căn ngục giam nhỏ mà Bộ Pháp Thuật gọi là văn phòng tạm thời của cô, điều đầu tiên cô nhận thấy là lọ kẹo trên quầy bếp: đã đầy trở lại.

Draco chắc hẳn đã nghe thấy tiếng độn thổ của cô, anh bước vào phòng khách trong khi cài lại chiếc khuy măng sét, ngay khi cô xuất hiện. Anh nhìn theo ánh mắt cô.

“Chúng được gửi đến khi anh đi làm về,” anh giải thích. “Không kèm theo ghi chú hay lời nhắn gì cả,” anh nói thêm. "Nhưng đó là con cú của gia đình anh nên—"

Hermione không thể rời mắt khỏi cái lọ. Cô mừng cho anh, cô nhận ra, cách biệt hoàn toàn với những mất mát của cô, anh vẫn có thể có niềm hy vọng của riêng mình. Và ngay cả khi cảm giác đó chìm xuống như một hòn đá nặng nề trong lòng cô, cô vẫn mỉm cười.

“Vậy thì, nếu chúng được gửi đến vào ngày sinh nhật em, có nghĩa đó là kẹo của em, phải không?” cô hỏi, buộc chính mình trở thành một tia sáng hy vọng. Cô sẽ không chìm đắm trong những chiếc hang tăm tối nữa.

Draco cười khẽ và tiến về phía cô. Anh đặt một nụ hôn bình dị quen thuộc lên thái dương cô.

“Em đừng có mà mơ,” anh thở dài vào làn da cô. "Bây giờ, nếu em không phiền, anh hy vọng em sẽ mặc chiếc váy màu xanh navy của mình tối nay."

"Cái váy em đã mặc trong bữa tối thảm hoạ với Ron ấy hả?"

Draco phát ra một tiếng rên trầm ngâm, cổ họng ngân nga đến gần tai cô. "Phải nói đó là một đêm khốn khổ của anh, thế nhưng nó không làm giảm vẻ đẹp của em trong chiếc váy đó đâu.” Với những ngón tay đầy lửa khao khát, anh chạm vào thắt lưng cô, nhẹ nhàng đưa cô rời khỏi phòng khách. “Và vì em hiện đang đeo trên người cái khoá cảng của chúng ta—“ anh liếc nhanh sang tay trái của cô và một nụ cười nhếch mép không thể phủ nhận lan ra trên môi, “—có lẽ em nên thay quần áo thật nhanh trước khi nó cướp em khỏi anh.”

Hermione đảo mắt, còn lâu mới đến giờ cơ, thế nhưng cô vẫn nghe lời anh, thay quần áo nhanh chóng. Cô nhớ lại lần đầu tiên mặc chiếc váy này vào, cảm giác xa lạ nó tạo ra trên làn da của cô, nhưng hoàn toàn không khiến cô khó chịu.  Draco đã nói với cô rằng đó là chiếc váy anh thích cô mặc nhất, và cô không cách nào phản bác lời anh. Cô nhận ra, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ sau vụ tai nạn, hình ảnh phản chiếu đang nhìn chằm chằm vào cô trong gương thực sự chính là cô. Không phải cô trong một vài năm nữa. Chỉ là chính bản thân cô của hiện tại mà thôi.

Đó là một loại cảm giác tự do và đáng yêu vô cùng. Cô nhìn thấy mình qua tấm gương soi và thích những gì cô nhìn thấy: đường viền cổ áo cắt hơi sâu, vạt váy dài vừa vặn và lớp vải tinh tế màu xanh navy buông xuống ngay trên đầu gối. Cô cảm thấy mình xinh đẹp, cảm thấy được khao khát, và giống như cô có thể nhận được chính xác những gì cô muốn sau sinh nhật hôm nay của mình.

Cô bước ra khỏi phòng ngủ trước vài phút - đủ thời gian để Draco trố mắt nhìn cô, cười toe toét, rồi nắm chặt eo cô, kéo cô lại gần. Anh hôn cô khi chiếc khóa cảng kích hoạt cuốn họ vào bên trong luồng sáng.

-

“Chúng ta— đây có phải là một vườn nho không?” Hermione hỏi khi rũ bỏ cơn chóng mặt lúc họ tiếp đất. Mặc dù khoá cảng chắc chắn là một trong những cách di chuyển cô không thích nhất, nhưng cô sẽ không ngại làm quen với chúng nếu điều đó có nghĩa là cánh tay của Draco luôn ôm lấy cô và môi anh ấm áp quấn vào môi cô suốt chuyến đi đâu, anh có mùi hương nồng nàn ấm áp của thảo mộc, của cam quýt, và của gia đình.

“Đây là một trong những vườn nho của gia đình Blaise,” Draco nói khi đan các ngón tay của họ vào nhau: tay trái của anh, tay phải của cô. "Chúng ta đang ở Ý."

"Theo đã làm một khóa cảng quốc tế bất hợp pháp á?" Hermione không thể kìm được mình khi liếc nhìn chiếc nhẫn hiện tạm ngừng hoạt động trên bàn tay trái.

Draco chỉ cười khúc khích, kéo cô đi bên cạnh mình qua những hàng nho leo thành giàn xung quanh.

“Khả năng ngạc nhiên của em trước mức độ bất chấp quy tắc mà Theo có thực sự rất ấn tượng, xét đến cả cơ số luật em từng vi phạm trong cuộc đời mình,” Draco nhận xét một cách khô khan. Và mặc dù cô biết nó có ý nghĩa như vậy, nhưng cô có thể cảm thấy mình đang sững sờ trước câu nói nhuốm mùi thách thức.

"Có muốn kiểm tra xem em đã kể với anh bao nhiêu phần trăm không?” Draco nhếch mép, quay sang cô. Bàn tay còn lại của anh ôm lấy cằm cô và anh cúi xuống để hôn cô trước khi cô kịp trả lời. Anh tiến đến gần hơn. “Bởi vì thành thật mà nói,” anh tiếp tục. “Anh thấy người vợ nữ anh hùng chiến tranh thường xuyên phá luật, liều lĩnh can trường của mình thật sự rất hấp dẫn.”

Có điều gì đó rất lạ về không khí, có lẽ đó là sự gần gũi với gió biển Địa Trung Hải, hoặc do họ đang tiến dần về phía nam của vĩ tuyến thứ năm mươi, hoặc chỉ đơn giản là sự trao đổi hơi thở giữa phổi cô và phổi anh, nhưng những cơn gió từ vườn nho xung quanh họ khiến cô cảm thấy như đang bước đến gần ngọn lửa của anh.

Hermione mỉm cười trên môi anh, đánh mất chính mình trong khoảnh khắc mà quá khứ của cô không còn khiến cô chao đảo nữa. “Chà, tính đến giờ thì hành trình theo đuổi của anh đang tiến triển rất tốt đẹp đấy,” cô nói, dẫu biết rằng cô sẽ hối tiếc với vẻ mặt tự mãn câu nói ấy mang lại. Thế nhưng thay vào đó, khi cô quan sát anh, anh trông nghiêm túc đến chết người.

“Tốt,” anh nói. “Nào đi thôi, chúng ta có một chiếc bàn ở phía trước.”

Cuối dãy vườn nho chín mọng, một chiếc bàn đơn giản cho hai người đã được chuẩn bị sẵn sàng.

"Toàn bộ nơi này tối nay chỉ có hai chúng ta thôi ư?"  Hermione hỏi, cảm thấy mình tan chảy trước vẻ đẹp và sự gần gũi của khung cảnh trước mặt.

“Hai năm trước, chúng ta đến đây để mừng sinh nhật em, và như em biết đó, anh cũng đã cầu hôn em,” anh kéo ghế cho cô, thể hiện thói quen lịch lãm đã ăn sâu trong máu mình. “Anh có thể không còn tài sản để chiều chuộng em nữa,” anh nói, ngồi xuống đối diện với cô. "Nhưng anh có kha khá bạn bè giàu cùng một trí nhớ tốt, nhớ hết những ân huệ chúng nó nợ anh."

“Nhưng anh biết mà, em không cần bất kỳ thứ gì như vậy hết, dù nó tuyệt vời đến mức nào,” Hermione nhấn mạnh khi một cơn gió cuối hạ thổi nhẹ vào những lọn tóc mai sau gáy.

Draco mỉm cười giống hệt như cách anh đã làm trước đây, khi cô lần nữa lặp lại cuộc trò chuyện mà họ đã từng có trước đây rồi, một cuộc trò chuyện mà anh đã quá lịch sự để nhắc lại còn cô thì nhớ mãi trong lòng.

“Anh biết,” anh nói. “Nhưng nếu anh có cơ hội để chiều chuộng em …” anh nói tiếp.

“Vậy anh nên dành cơ hội đó cho tháng sáu tới.” Hermione đe dọa với nụ cười hồn nhiên nhất của mình.

Draco sững sờ, dường như đánh giá sự nghiêm túc của cô, nheo mắt nhìn cô, rồi cuối cùng nhếch mép.

"Vậy là, chúng ta đính hôn hôm nay, rồi sau đó kết hôn vào cuối năm", cô tiếp tục, ghi nhớ từng dòng thông tin trong tâm trí cô, khi mà giờ đây cô đã có một hình ảnh phác họa đẹp đến mức nao lòng đồng hành. “Và anh đã bị tước quyền thừa kế,” cô kết luận. Phần đó không thể nào quên được.

“Và nó hoàn toàn xứng đáng, trong trường hợp em cố hỏi cho bằng được,’’ anh nói.

Cô mỉm cười, "Em sẽ không."  Cô dừng lại, một tia tò mò chạy qua đầu cô. ‘’Dù vậy em vẫn hơi bâng khuâng. Em đã từng hỏi anh, làm thế nào chuyện của chúng ta thực sự có thể tiến triển - Em có thể có những phán đoán của riêng mình. Chỉ là, càng nghĩ về điều đó— em càng cảm thấy có quá nhiều lý do để từ bỏ, em không thể nào— "

Anh khiến dòng luyên thuyên của cô lắng xuống bằng cách đưa tay nắm lấy tay cô, một cử chỉ quen thuộc giữa họ.

“Ngoại trừ sự thật rằng anh yêu em một cách đau đớn, phi lý vô cớ - thì sẽ không một phiên bản cuộc đời nào khác của anh có thể làm tốt hơn những gì anh có khi được ở cạnh em, dù anh giàu có hay nghèo khổ.” Anh siết chặt những ngón tay cô, ngón cái vuốt dọc theo chiếc nhẫn cô mới đeo một ngày mà thân thuộc như đã ở đó cả cuộc đời. "Em làm cho mọi thứ trong cuộc sống của anh tốt đẹp hơn," anh tiếp tục. "Đây là mối quan hệ một phía hoàn toàn vô vọng, một mối quan hệ mà anh có được tất cả mọi thứ mình ước mong trong khi anh thậm chí không hiểu nổi tại sao em vẫn ở đây bên anh, vào giây phút này."

Cô nuốt nước bọt, chật vật bắt gặp ánh mắt anh.

“Đó có phải là điều anh vẫn luôn lo sợ không? Rằng một ngày nào đó em sẽ nhận ra, em không nhận được gì từ mối quan hệ này?"

“Anh sợ hãi điều đó mỗi ngày,” anh nói, sức lực từ bàn tay anh áp lên tay cô đều đặn một cách đáng kinh ngạc. Một nhịp thở trôi qua trước khi anh thừa nhận phần còn lại, "đặc biệt là kể từ khi xảy ra."

Không cần phải nói đến ở đây là gì. đã tàn phá gần như mọi khía cạnh cuộc sống của cô kể từ khi cô thức dậy ở Bệnh Viện Thánh Mungo vào tháng Giêng. Cô mang theo mỗi ngày, và anh cũng vậy.

Giây tiếp theo, một chai rượu vang xuất hiện trên bàn, thật biết ơn nó vì đã kéo họ ra khỏi cuộc trò chuyện nghiêm túc quá mức.

“Cái chai đó thật sự tên là ‘Malfoy Vintage’ đúng không?” Hermione hỏi, nheo mắt nhìn vào dòng chữ phức tạp khi Draco cầm nó lên để rót.

Anh nở một nụ cười hiểu biết với cô, sự lo lắng của anh dường như bị đẩy lùi trở lại góc khuất anh vẫn luôn cất giữ.

“Có thể nói, Blaise là kiểu người khá đa cảm trong một vài dịp nhất định. Đây là chai rượu được ủ sau vụ thu hoạch nho năm chúng ta đính hôn."

“Anh ấy thật là Hufflepuff quá rồi,” Hermione nhận xét, niềm vui lan tỏa hơi ấm trong cô khi cô chăm chú nhìn Draco rót cho mình một ly rượu.

Anh mỉm cười, "em đừng nói vậy với nó đấy."

Thức ăn của họ xuất hiện trên chiếc đĩa trước mặt, một thực đơn được xác định rõ ràng trước với mọi kiến thức ẩm thực Ý mà Hermione có thể nghĩ ra. Cô không thể phủ nhận sự mong đợi tràn ra trong cô khi nhìn vào sự kết hợp hoàn hảo trước mặt. Liếc nhìn Draco, anh lại mang biểu hiện tự mãn đó trên khuôn mặt, vô cùng hài lòng với bản thân.

“Món này trông ngon quá,” cô thì thầm, thậm chí không thèm quan tâm đến việc phủ nhận sự hài lòng của anh.

“Chỉ một vài món yêu thích của em thôi,” anh nhún vai. Sự khiêm tốn giả tạo khiến anh trông thật kỳ cục.

“Nhân nói về Blaise,” Hermione bắt đầu, nhấp một ngụm rượu vang. "Anh có biết chuyện anh ấy nghĩ mình đang tán tỉnh Theo không?"

Draco bật cười, khuôn mặt thật sự vui vẻ vì câu chuyện hài hước sắp diễn ra.

“Mọi người đều biết điều đó,” anh dừng lại, nhấp một ngụm rượu và nhìn cô. Anh mỉm cười, "tất nhiên là ngoại trừ Theo."

“Vậy là, Theo yêu cầu em giúp anh ấy săn tìm bạn trai vài lần mỗi tháng mà không hề hay biết Blaise là— Em không biết nói sao, — có hứng thú với ảnh?”

“Chà, Blaise cho rằng nó đang thể hiện tình cảm rất rõ ràng và Theo thì vô cùng chậm tiêu,” Draco nhận xét.

Hermione cân nhắc sự kết hợp tương đối cam go đó khi cô nhấp một ngụm rượu và thưởng thức bữa ăn của mình. Từ từng đợt tia sáng nhiều màu của ráng chiều lướt qua, cô chợt cảm thấy buổi hẹn mà Draco đã chuẩn bị vô cùng đáng yêu. Và cho dẫu cử chỉ lãng mạn này có phần quá mức, cô không hề cảm thấy khó chịu. Bởi vì cử chỉ này vốn cũng rất thân mật, rất đơn giản: chỉ là một người đàn ông mong muốn chiều chuộng vợ mình..

“Em có thể tưởng tượng,” cô bắt đầu. “Ban đầu chúng ta chắc không khác họ là mấy - em đoán đúng không?.”

"Khác cái gì cơ?" Draco hỏi khi đĩa của họ tự dọn sạch sẽ, chỉ còn lại rượu, cuộc trò chuyện bâng quơ và ráng chiều mờ tỏ nơi chân trời.

“Blaise và Theo ấy,” cô nói. "Em có thể đoán rằng em hẳn là người thể hiện khá rõ ràng và anh thì là đồ chồn chậm tiêu."

Draco bật cười, anh cười nhiều đến nỗi phải đặt ly rượu xuống bàn. Những vệt sáng tối do mặt trời lặn hắt lên từng nét cười trên khuôn mặt anh, để cả người anh loang lổ ánh sáng và bóng tối.

“Nếu trong hai ta ai là người chậm tiêu, thì đó chính là em,” cuối cùng anh nói khi tiếng cười của anh lắng đọng thành một cái gì đó thích thú. "Anh là người thể hiện tình cảm rất rõ ràng."

Bị kích thích bởi rượu và một luồng tình cảm chạy dọc từng khớp xương, Hermione nhướng mày nhìn anh.

“Slytherin hiếm khi thể hiện rõ ràng,” cô nhấn mạnh. “Gryffindor thì ngược lại…” câu nói của cô nhỏ dần khi cô thu thập lại gần chín tháng ký ức về sự khao khát ngày càng tăng đối với người đàn ông trước mặt và gom cho mình đủ can đảm để hành động.

Cô đặt chiếc khăn ăn của mình lên bàn, một động tác có chủ ý làm đình chỉ bất cứ điều gì Draco định phản bác trong cổ họng. Cô đứng dậy, một luồng adrenaline tràn ngập trong cô. Lòng dũng cảm, cô đã luôn hiểu nó. Nhưng nhịp tim nhảy lên sau khung xương trong lồng ngực, cô ra sức chống chọi lại. Bởi vì đó là phần luôn khiến cô cảm thấy hành động này thật hoang dại, chỉ là một chút mất kiểm soát vậy nên cô không chắc chắn về bản thân.

Cô cẩn thận bước tới hai bước bên phần bàn của Draco và dừng lại trước mặt anh. Cô chống tay lên hông, một cử động nhằm che giấu sự hồi hộp và run rẩy trong lồng ngực, một tư thế khiến cô kiểm soát được tình huống.

Vẻ mặt Draco không hề thay đổi kể từ lúc cô đứng dậy: nụ cười nhếch mép xen lẫn sự mong đợi, đôi mắt anh tối đi trong ánh sáng cuối hè không ngừng tắt dần.

Hermione hài lòng khi thấy giọng nói của cô có vẻ chắc chắn và tự tin, mặc dù nó chả khác mấy một lời thì thầm, "chừa chỗ cho em nào."

Một tia bối rối lướt qua anh, nhanh hơn cả tia chớp, là dấu hiệu duy nhất thể hiện Draco ngạc nhiên. Với một cái nhích yên lặng, chiếc ghế dựa cào vào nền đất vững chãi của vườn nho, anh kéo giãn khoảng trống giữa mình và chiếc bàn.

Nó chỉ đủ chỗ để Hermione bước tới, chấp nhận nắm lấy đôi tay của anh khi anh nhận ra ý định của cô, và cô ngồi vào lòng anh. Khuôn mặt cô lơ lửng trước quyết định nhảy khỏi mỏm đá mà cô đã tới lui suốt cả buổi tối.

Cô đưa tay lên ngực và sau gáy anh, luồng chúng vào mái tóc anh: nơi yêu thích của cô. Anh ôm eo cô, kéo cô lại gần anh nhất có thể trong khi một tay vuốt dọc sống lưng cô, sững sờ dừng lại ở giữa lưng. Khuôn mặt anh khẽ cúi xuống, bắt buộc cô đáp lại ánh nhìn của mình. Một tiếng động nhỏ phát ra từ cổ họng anh trước khi anh tìm thấy lại giọng nói.

“Em không mặc áo ngực,” anh nói. Đó không phải là một câu hỏi.

"Lúc nãy anh nói ai là người rõ ràng gan dạ ấy nhỉ?" Hermione hỏi lại. Cô dựa mặt vào cổ anh, củng cố lòng can đảm của mình với hương vị của làn da anh quanh quẩn, cố thoát khỏi ánh mắt chăm chú màu bạc. "Và em với anh thì ai chậm tiêu cơ?" cô tiếp tục, từng câu chữ thoát ra thành hơi thở phả vào cổ anh. Bất chấp bóng tối đang bao trùm dần không gian, toàn bộ cơ thể cô cảm thấy như sáng lên, nóng chảy như một ngôi sao. Cùng nhau, họ có thể tạo thành một chòm sao.

Cô đặt một tay của mình lên tay anh, tay kia đặt ở eo cô. Cô dẫn dắt bàn tay anh trượt xuống thấp hơn, qua đường cong của hông và cơ bắp săn chắc ở đùi, cô không thể ngăn mình hơi uốn người khi làn da họ chạm nhau. Cô mở đường để bàn tay của anh luồn dưới gấu váy của mình trước khi bắt đầu đưa nó đi lên một lần nữa. Lần này, với những ngón tay của anh lướt dọc trên da thịt cô, Hermione phải đánh lạc hướng bản thân bằng cách hôn lên cổ anh để ngăn lại hơi thở điên cuồng dồn dập. Từ vị trí thuận lợi của mình, cô có thể nhận thấy rằng, anh đã hoàn toàn sững sờ quên cả thở.

Cô hướng tay anh theo vùng da bên dưới váy, dọc theo đùi cho đến khi dừng nó lại trên hông cô. Rồi cô nhìn thấy khoảnh khắc nhận thức ập đến với anh. Anh nuốt nước bọt, những ngón tay lập tức trở nên linh hoạt, ghim sâu vào da thịt cô như một người đàn ông đang bị treo lơ lửng trên mỏm đá, và cái siết chặt tay bất ngờ của anh không có mục đích gì khác ngoài giữ cho anh không gục ngã.

“Anh đã nói với em là đừng để Pansy chọn nội y cho hôm nay,” cô nói vào tai anh, cảm giác hồi hộp thay thế cho những lo lắng run rẩy sau tim cô. "Vì vậy, em quyết định mình sẽ không mặc gì cả."

Cô không biết anh giữ chiếc khóa cảng ở đâu. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cô đã quay cuồng khắp lục địa với anh, bị từng cái động chạm của anh quấn lấy tâm trí và khao khát tìm kiếm nhiều hơn thế.

-

Cuộc hạ cánh của họ không mấy vui vẻ. Khóa cảng kích hoạt đột ngột từ vị trí ngồi trong vòng tay của nhau, đi kèm với một vài yếu tố tinh thần chiếm đóng đầu óc, thật sự không ai chơi ngu như thế cả. Thật là kỳ diệu khi Hermione không đập đầu vào bàn bếp trong lúc chiếc khóa cảng chính xác một cách ấn tượng của họ thả cả hai thẳng xuống hành lang.

Chúa ơi, Theo thật đỉnh quá.

Hermione loạng choạng, cảm thấy biết ơn vì đã hạ cánh được bằng đôi chân của mình dẫu vẫn run rẩy. Cô quay lại, Draco trông bớt bối rối hơn, anh vuốt phẳng những nếp nhăn vốn không hề tồn tại trên chiếc quần của mình.

Khi anh nhìn lên cô, rõ ràng khá hài lòng với tình trạng quần áo của mình hiện tại, những món quần áo mà cô không có ý định để anh mặc lâu hơn một phút giây nào nữa, cô cảm thấy một sự căng thẳng kéo ra giữa họ. Hermione cảm thấy như thể xương cốt của mình có thể vỡ ra dưới sức nặng từ cái nhìn chăm chú của Draco.

Cô nhận ra anh đang chờ đợi rào cản cuối cùng giữa họ tan vỡ, chờ cô xác nhận rằng anh có thể có được cô, trọn vẹn. Xác nhận rằng mọi điều họ sắp làm vốn không phải do men rượu vang hay vì anh thành công theo đuổi cô, mà là thứ gì đó có chủ đích rõ ràng.

Đã đến lúc phải từ bỏ, cô biết điều đó. Những hang động ký ức của cô sẽ trống rỗng, không thể nào hồi phục, và cô chấp nhận nó. Cô muốn lấp đầy chúng bằng một thứ gì đó mới mẻ hơn.

Cô đang tập trung vào những suy nghĩ vẩn vơ đó, nhìn chằm chằm về phía trước, và khi cô tập trung trở lại Draco đã đứng ngay trước mặt cô. Anh quấn một lọn tóc nâu cuộn tròn quanh đốt ngón tay. Cô nhận ra ánh mắt anh, ánh mắt mong mỏi từng diễn ra ở ngay nơi này, theo cách này. Đó là ánh mắt của một người đàn ông khát khao được yêu, được thỏa mãn và rồi thất bại thảm hại trong cuộc chiến với chính bản thân mình cố không tiếp cận da thịt cô.

“Em nói đi, Granger,” anh thì thầm.

Lần này, cô hôn anh. Và đó không phải là một nụ hôn thoáng qua như lần đầu tiên anh hôn cô, đó là khát khao đam mê, là sự đồng thuận giao ra chính mình.

“Đưa em về giường đi, Draco” cô thì thầm trên môi anh. Rào cản cuối cùng cao lớn vĩ đại như Bức tường Berlin, đã sụp đổ.

Anh bật cười trên môi cô, niềm vui xen lẫn khao khát khi ôm cô vào lòng. Tay anh đã luồn xuống bên dưới gấu váy cô, giữ chặt làn da trần của cô trong khi anh bế cô vào phòng ngủ, đến chiếc giường họ chia sẻ cùng nhau.

-


Bản thân tình dục có một loại ma thuật riêng. Khác với cái cảm giác cô tìm kiếm bên trong chiếc hộp trang sức. Thay vì vậy, nó là loại cảm xúc cô tìm thấy trên khuôn mặt của Draco giờ phút này.

Những câu bùa chú anh thổi vào từng lỗ chân lông cô khi anh cởi chiếc váy cô khỏi vai đọng lại trên da thịt như một ngọn lửa tham lam cắn nuốt.

Bờ môi anh thầm thì như những ký tự viết bằng cổ ngữ Rune, lướt qua từng inch da thịt cô chưa từng được khám phá. Bàn tay run rẩy của cô cởi từng cúc áo sơ mi để lộ ra một vùng da thịt giúp cô làm dịu đi cơn khát.

Những lời nguyền được thực hiện bởi cái động chạm của anh khăng khăng khám phá những nơi khiến cô run rẩy, xoay vần tâm trí và cơ thể cô trong một cơn lốc ham muốn.

Và những câu bùa mê mà cô rên rỉ ra tiếng với từng hơi thở nặng nề giữa đôi môi hé mở là thứ duy nhất giữ cô bám được vào bề mặt trái đất, bấu víu vào một mảnh hiện thực, khi Draco đắm mình vào cô, từng câu từng chữ vọng qua tâm khảm.

Trong một khoảnh khắc, tất cả đều tĩnh lặng.

Ngay sau đó, Hermione thở gấp gáp, cuốn lấy anh. Lồng ngực mở rộng ra kiếm tìm không khí ép làn da cô lại gần anh hơn, trong khi hông cô theo nhịp điệu va vào anh gần như không chút tự chủ.

Draco dựa vào cổ cô rên rỉ. Cô cảm thấy răng anh đang cạ vào những đường gân dọc cổ họng cô trước khi anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cô. Cô lắc người lần nữa về phía anh, khuyến khích anh di chuyển, gần như bị ngọn lửa dục vọng ngày càng bùng phát dọc theo dây thần kinh của cô xé chính cô ra làm hai.

Anh đặt một nụ hôn lên môi cô, một nụ hôn giản đơn dịu dàng đáng ngạc nhiên trong khi anh kéo hông mình ra khỏi cô với một sự chậm chạp đau đớn. Hermione thở hổn hển trên bờ môi anh, luồn những ngón tay qua tóc anh, kéo móng tay lướt qua da đầu, xuống cổ và đến vai anh.

Khi anh dứt nụ hôn nhìn cô lần nữa, cô thấy ánh mắt anh lấp lánh, nếp nhăn khi cười hằn lên nơi khóe mắt, và cô biết mình đã đến đỉnh điểm rồi. Một nụ cười nhếch mép của Draco Malfoy không gì khác hơn là cho cô một thông điệp, về cái cách anh lên kế hoạch có cô lần nữa.

Đôi mắt cô trợn ngược lên, hông anh đẩy mạnh về phía trước, một luồng điện ma thuật nổ ra giữa họ, từng đợt từng đợt liên tiếp đánh úp lại.

Draco đẩy người quỳ lên giữa hai chân cô, anh vẫn ở bên trong cô trong khi đôi bàn tay tự tin chuyên nghiệp của anh giữ lấy hông cô để từng chuyển động của cô khớp với anh. Cô hệt như một bức tranh canvas, bị kéo căng ra để quấn được khung tranh. Cô để cho phản xạ của mình kiểm soát, bản năng nhớ lại cách cô từng hoà hợp cùng anh. Cô không kiểm soát nổi giọng nói hay hơi thở của mình, cảm thấy bản thân sắp bị tàn phá trước sự va chạm của anh.

Hơi nóng tuôn ra từng đợt lan nhanh qua thịt da, xuyên qua gân cốt của cô, những nguồn nhiệt nóng bỏng vội vã đến mức cô hầu như không biết phải làm gì. Nhưng cô biết mình cần phải chạm vào anh nhiều hơn, gần gũi với anh hơn. Hơi lạnh của không khí trong phòng xung đột kịch liệt với cơn bão lửa bên dưới làn da khiến cô muốn tìm kiếm nhiều hơn. Cô đưa tay ra, và không cần một lời nói hay yêu cầu, anh kéo cô ngồi dậy với anh, ngực áp vào ngực, mặt áp sát vào mặt, và những khoảng trống trong tâm trí cô dường như theo bản năng áp vào ký ức trong tâm trí anh, gần gũi thân thuộc. Như hoà làm một.

Anh giảm tốc độ dần, giữ cô dựa vào mình: tận hưởng một tư thế mới mang theo nhiều khoái cảm hơn trong cô. Cô di chuyển cùng anh, rên rỉ vì từng đợt ma sát khi anh đẩy mạnh vào cô, tất cả cùng một lúc hoàn toàn quen thuộc và xa lạ đê mê. Cô cào vào lưng anh, nắm chặt lấy anh, từng thớ thịt bên trong cô run lên lẩy bẩy, tan biến bên dưới làn da ướt đẫm mồ hôi và nhoà đi khi lưỡi anh liếm dọc theo bầu ngực. Cô vẫn ngồi được là nhờ cánh tay Draco đã neo quanh eo cô, giữ chặt cô ở vị trí hoàn hảo để hông anh ra sức đẩy vào.

Cô thở ra một hơi nhỏ, đứt quãng khi tay trái của anh ôm lấy đầu cô một lúc trước khi di chuyển xuống thấp hơn, những rào cản đã bị vượt qua, những chiếc cúc áo không còn hiện hữu và những cái cớ để kìm hãm cuộc ái ân tuyệt đẹp này đã rời khỏi cuộc đời cô. Bàn tay anh ôm lấy bầu ngực cô, cuộn hai đầu nhũ vào giữa các ngón tay tạo ra tiếng rít nghèn nghẹt từ kẽ răng cô trước khi tiếp tục đi xuống.

Tay anh lướt qua xương sườn cô, qua bụng, và nhích lại gần nơi sẽ trở thành mục tiêu đốt phá tiếp theo của anh.

Cô ấn móng tay mình mạnh hơn vào lưng anh, nghiên đầu về phía trước đủ để anh bắt gặp ánh mắt cô. Cô chỉ còn lại rất ít quyền kiểm soát, chênh vênh trên bờ vực và sẵn sàng rơi xuống một cách tuyệt vọng.

Cô chỉ có một yêu cầu khi những ngón tay của anh cuối cùng cũng tìm thấy điểm đến của chúng, làm cho cô vui sướng tột độ: cô thở dài, dần hổn hển và rồi hét lên.

Đừng nhẹ nhàng với em, cô muốn nói với anh. Cô đã không ở bên anh tất cả những tháng trước. Và cô muốn bù đắp cho anh, bằng thứ lãi suất ngọt ngào đê mê được trao đến tay anh những cú thúc nhanh chóng, mạnh bạo để lại đầy những dấu vết của anh trên làn da cô. Nhưng những lời nói đó chết đi trong cổ họng cô, cùng với mọi suy nghĩ mạch lạc mà cô xoay sở có được khi cô đạt đến tận cùng khoái cảm.

Và trong một khoảnh khắc, tâm trí cô không còn gì khác ngoài những khoảng trống, những hang động khổng lồ vô định khi thế giới của cô chớp mắt không còn tồn tại trước khi một lần nữa được anh bắt đầu lại. Một thực tế mới ở một góc độ khác, những thay đổi nhỏ nhặt mang lại cho cô những góc nhìn mới khi cô say sưa trong niềm vui, thích thú nhìn từng chút thành trì kiểm soát cẩn thận của Draco Malfoy vỡ tan xung quanh anh khi anh lướt qua từng chút khoái cảm để giải phóng chính mình chỉ vài giây phút sau cô.

Anh gục xuống phần giường bên cạnh cô, nhịp thở gấp gáp của anh kéo cô ra khỏi tâm trí của chính mình, cái tâm trí vẫn trống rỗng không một dòng ký ức cũ, nhưng lại được lấp đầy một thứ hi vọng khác. Anh ôm lấy cô, và cô nhấn mình vào ngực anh, anh rải những nụ hôn nhỏ lên khắp cổ, vai và cổ tay cô: từng inch trên người cô mà môi anh có thể du ngoạn. Bàn tay cô cũng lang thang, lướt lại từng inch làn da nhợt nhạt của anh.

“Anh sẽ không bao giờ rời khỏi chiếc giường này nữa,” Draco tuyên bố, thì thầm giữa những nụ hôn.

"Không á?" là tất cả những gì Hermione có thể xoay sở nói ra khi cô lần theo cánh tay anh, chạm vào Dấu hiệu hắc ám giờ đã mờ đi theo thời gian mà anh vẫn không biết làm thế nào để tha thứ cho bản thân.

“Giữa em và— à, thực tế nếu không phải là chiếc ghế sofa chết tiệt đó, anh không thể tưởng tượng ra bất kỳ hoàn cảnh nào hoàn hảo hơn.”

Hoàn hảo, thực sự.

"Nó luôn như thế này hả anh?" cô hỏi khẽ, hy vọng có thể truyền đạt cảm giác chiếm hữu và được chiếm hữu đang bùng cháy như than hồng trong lồng ngực cô.

"Chuyện làm tình ấy hả?" anh hỏi, chuyển hướng nụ hôn của mình để anh có thể đối mặt với cô. " Đúng và không,” anh trả lời. “ Nó luôn luôn— tuyệt vời, nhưng lần này nó thật…”

“ kỳ diệu ” cô nói, cảm thấy bản thân đang đỏ bừng vì xấu hổ trước câu thổ lộ tình cảm đó. Cô chưa bao giờ hình dung mình là loại người dễ dàng bị cuốn hút vào một người khác đến vậy.

Anh ậm ừ một tiếng đồng ý khi ghé môi vào tai cô, răng gần như đùa giỡn với thùy tai. Cô theo phản xạ ưỡn người dựa vào anh, đáp lại sự đụng chạm của anh.

Cô mỉm cười với cảm giác ấy, mắt nhắm lại. Trong khoảnh khắc hoàn hảo đó, cô như nhìn thấy tất cả quãng thời gian đang ở phía trước đợi họ, Hermione cuối cùng quyết định bỏ lại quá khứ sau lưng.

“Draco,” cô nói. Anh lại ậm ừ trong cổ họng, thì thầm bên tai cô, bắn một tia lửa xuyên qua huyết quản của cô. "Đã đến lúc từ bỏ rồi anh,” cô nói đơn giản.

Ban đầu anh không phản ứng, vẫn chiều chuộng cô bằng những cái hôn nhẹ. Sau đó, anh chậm lại, dừng hẳn công việc của mình sau tai cô.

"Từ bỏ cái gì cơ?" anh hỏi. Vẻ thanh thản trên khuôn mặt anh từ sau khoảnh khắc thoả mãn cứ thế biến mất.

“Nghiên cứu,” cô nói với anh. “Chúng ta nên ngừng tìm kiếm câu trả lời, ngừng hy vọng rằng ký ức của em sẽ quay trở lại. Đã đến lúc bỏ lại quá khứ và bước tiếp đến tương lai ”.

Đó là một sự thật hiển nhiên, đơn giản. Họ còn rất nhiều điều để có thể mong đợi, giá như họ có thể bước tiếp từ quá khứ mà cô đã quên. Cô không cần những ký ức thực sự của mình để xây dựng một gia đình mới với anh.

Anh vẫn im lặng và không nhìn cô, cho đến khi anh cuối cùng cũng cất tiếng.

"Không."

Hermione chớp mắt, "ý ... ý anh là gì," không á? "

“Ý anh là không,” anh lặp lại, lời nói của anh củng cố theo một cách mới, được trang bị bằng niềm tin.

“Anh đã nói anh sẽ không từ bỏ cho đến khi em muốn anh làm vậy.  Đã đến lúc rồi, Draco. ”

“Anh...” anh ấp úng. Và rồi, như thể anh vừa nhận ra điều đó, anh đã hoàn thành suy nghĩ của mình. "Anh nói dối em thôi."

Anh lăn ra khỏi người cô, nhìn chằm chằm lên trần nhà, khi Hermione cố gắng xem xét những gì vừa xảy ra.

“Anh nói đó là tâm trí của em, quyết định của em,” cô nói, giọng nhỏ đến nỗi cô khó có thể nghe thấy mình.

“Anh biết mình đã nói gì,” anh trả lời, âm lượng cũng không thể nào nghe ra được. "Nhưng anh không thể."

“Anh không thể hay anh sẽ không làm theo ý em?”

"Sự khác biệt ấy có quan trọng không?" anh hỏi.

Ngọn lửa bên trong cô bùng lên, không còn là một thứ hơi nóng dễ chịu nữa, mà là một thứ gì đó nhức nhối và gần như tức giận. Cô không muốn điều đó, cô không muốn làm hỏng những điều tuyệt vời mà họ vừa chia sẻ. Nhưng nếu anh không biết sự khác biệt, cô cần anh biết.

“Một cái là vấn đề khả năng của anh, một cái là do ý chí."

Và cái sau tệ hơn cái trước.

Anh không nói bất cứ điều gì mà Hermione tưởng tượng cô có thể nghe thấy những dòng suy nghĩ trong đầu anh.

"Draco?" cô hỏi, không khí nặng nề xung quanh họ. Cô dán mắt lên trần nhà, cố gắng không để những giọt nước mắt rơi xuống phá hỏng khoảnh khắc ngoạn mục giữa họ. Bất chấp kết cuộc mới mà cô mong muốn vừa chết đi chỉ sau một vài từ ngữ. Hermione buộc mình phải dũng cảm. Những điều tồi tệ hơn cũng chưa bao giờ phá vỡ được cô. Dù anh không chiều theo mong muốn của cô, chuyện này cũng sẽ không thể nào phá hủy buổi tối ý nghĩa của họ.

“Kể em nghe về đám cưới của chúng ta đi,” cô nói.

Cô nghe thấy anh thở ra một hơi, không buồn bã cũng không bực bội, chỉ vượt qua ngưỡng nhịp thở bình thường khi suy nghĩ của anh chạy loạn xạ như chính cô. Anh lại quay về phía cô, vòng tay qua eo cô khi kéo cô lại gần.

Với đôi môi áp vào da thịt cô và sự im lặng thấu hiểu rằng giờ phút này không phải lúc để tranh cãi. Anh thì thầm kể lại cho cô.

*****

T/N

Chà, vèo cái đã đến chương 9 rồi nhỉ, còn 3 chương nữa Wait and Hope sẽ kết thúc rồi. Đây là một trong những chương quyết định của Wait and Hope và em gái Ái Ái của tôi đã vẽ cho tôi quả art nụ hôn tại Ý đỉnh của chóp nè các bồ. Cuối cùng thì sau 9 tháng trời anh tôi cũng được biết mùi thịt vợ. 😌

Huhu. Yêu Ái quá Ái ơi 😙💓

Bài hát mà mình nghe suốt cả chương này, chính là I Was Made For Loving You. Ngập tràn vibes chương này mọi người ạ.

Chúng ta đôi lúc có lẽ sẽ gặp phải tình trạng không còn trong tay bất cứ thứ gì để mất như Hermione nhỉ, chỉ muốn tiến về phía trước, muốn được yêu, muốn được sống vì một điều gì đó thật thật và mới mẻ.

Quá khứ, hiện tại, hay tương lai rồi sẽ chỉ là những phân đoạn thời gian mờ nhạt. Có lẽ đôi lúc những gì chúng ta cần, chính là nghe theo con tim mình và một người để hướng về, để tin rằng mình được tạo ra để yêu con người này, vậy thôi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro