Chapter 7

Đó không phải là cách cậu nghĩ nó sẽ diễn ra.



Một cú gõ mạnh vào cửa sổ phòng ngủ khiến bàn chải đánh răng của Peter rơi khỏi tay, cậu sùi bọt mép khi quay người lại đối mặt với cánh cửa phòng tắm mà cậu đã để hé hé. Peter đẩy cửa ra, rón rén bước thận trọng tiến về phía phòng mình. Một cái nhìn lướt qua xung quanh cho thấy thủ phạm là một máy bay không người lái của Stark Industries, nó kiên nhẫn bay lượn bên ngoài cửa sổ của cậu. 

Peter thở ra, trượt mở cửa sổ và cho phép máy bay không người lái vào nhà mình. Nó cũng không nán lại lâu, đặt một gói vào lòng bàn tay cậu rồi rời đi như lúc ban đầu. 

"Cám ơn!" Peter nói. 

Cậu háo hức mở ra bằng những ngón tay. Chỉ có Tony mới có thể gửi cho cậu thứ gì đó qua máy bay không người lái. 

Gói hàng bao gồm một chiếc hộp nhung nhỏ, trong đó có một bộ khuy măng sét làm bằng vàng và hồng ngọc lấp lánh dịu dàng dưới ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ. Một mảnh giấy được nhét vào trong hộp, và cậu cẩn thận mở nó ra, tìm kiếm nét bút quen thuộc của Tony. 

Hãy cho tôi thấy. - TS 

Peter loạng choạng bước về phía chiếc giường chưa dọn của mình, choáng váng ngã quỵ xuống mép giường. Điều này nằm ngoài bất cứ điều gì cậu có thể tưởng tượng được. Một bộ đồ Người Nhện mới? Chắc chắn, Tony thỉnh thoảng thích làm cậu ngạc nhiên bằng những bản nâng cấp. Khuy măng sét với màu sắc của Tony, và một thông điệp mà chắc hẳn Peter đã đọc nhầm, vì không đời nào nó lại đòi hỏi và chiếm hữu một cách như vậy, nó nằm ngoài khả năng của Peter nghĩ đến đến mức nó chẳng buồn cười chút nào. 

Nghĩ đến cũng đau lòng biết bao, có khả năng khuy măng sét không dành cho cậu. Làm thế nào họ có thể được? Tony chưa bao giờ bày tỏ bất kỳ sự quan tâm lãng mạn nào với Peter, và đây không phải là món quà mà một người bạn sẽ tặng cho bạn của mình. 

Đây phải là một sự sai sót. Peter chưa bao giờ biết công nghệ của Tony bị lỗi, nhưng cái gì cũng có lần đầu tiên. Máy bay không người lái chắc đã nhận sai địa chỉ. 

Peter chiêm ngưỡng những chiếc khuy măng sét với đôi mắt khao khát, thương tiếc cho một mất mát mà cậu hầu như không thể hiểu được. 

Peter đặt lại khuy măng sét vào hộp với một cơn đau nhói trong lồng ngực và đặt lại đúng vị trí của tờ giấy. 

Có lẽ nó sẽ xảy ra kiếp khác. cậu trầm ngâm. 

Peter mặc quần áo với ít nhiệt tình hơn nhiều so với trước . Tay cậu chậm chạp, run rẩy bất chấp thái độ dè dặt của mình, và cậu hầu như không làm gì khi nghe thấy tiếng còi xe của Happy trong thị trấn. Peter bỏ chiếc hộp nhung vào túi và đi ra ngoài, nơi Happy đang đợi với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn thường thấy. 

"Nhanh lên, nhóc," Happy quát. "Tôi đang có lịch trình ở đây."

Peter đi vào băng ghế sau, thắt dây an toàn vào vị trí và ngồi trở lại khi Happy rời khỏi lề đường. Cậu giữ im lặng trong suốt chuyến đi, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ suy nghĩ, không để ý đến những cái nhìn lo lắng mà Happy ném cho vì sự im lặng khác thường của Peter. 

Happy không đề cập nhiều đến nó, chuyển radio sang đài yêu thích của Peter và vặn to âm lượng. 

Tony và Peter đã đồng ý gặp nhau tại Flushing Meadows‒Corona Park để đi dạo buổi sáng trước khi cùng nhau đi ăn sáng muộn. Peter đã vô cùng hân hoan trước viễn cảnh đó. Thời gian bên nhau của họ thường bao gồm làm việc trong phòng thí nghiệm hoặc xem phim, cả hai điều này Peter đều đánh giá rất cao, nhưng cậu cũng rất nóng lòng muốn thử một điều gì đó mới mẻ. 

Ít nhất, đó là cảm giác của cậu trước khi được trao những chiếc khuy măng sét đó. Vẻ trang trọng của anh sẽ khiến Peter trở thành một người bạn đồng hành nhàm chán, và Tony sẽ chất vấn cậu về điều đó. 

Peter đang định nói gì? Rằng cậu đang yêu một người đàn ông sẽ không bao giờ cảm thấy như vậy? Rằng, cũng chính người đàn ông đó đã trao nhầm cho cậu một món quà quý giá, rõ ràng là dành cho người tình? Rằng sai lầm đó đã làm tổn thương cậu theo những cách không nên. 

Lẽ ra Peter không nên ngạc nhiên. Tony chỉ bắt đầu coi họ là bạn sau nhiều năm họ quen nhau. Dù bằng cách nào, anh ấy không bắt buộc phải nói với Peter bất cứ điều gì về cuộc sống của mình. Người đàn ông coi trọng sự riêng tư của mình. Peter có thể và sẽ tôn trọng điều đó. 

Peter đã cam chịu yêu một người đàn ông mà cậu sẽ không bao giờ có thể có được. 

Nó tốt, thực sự. 

Mọi thứ đều ổn. 

Chiếc xe chạy chậm lại rồi dừng lại trước lối vào công viên. Happy bấu chặt vào ghế hành khách khi ông ngồi vào vị trí cho phép nhìn thấy được Peter. Miệng ông nhếch lên thành một cái cau mày, bối rối vì sự im lặng liên tục của Peter. 

"Chúng ta đã đến" ông thông báo khi sự im lặng kéo dài đến một khoảng thời gian khó xử. 

"Tony đang đợi nhóc trên globe. Hãy gọi cho ngài ấy nếu nhóc không thể tìm thấy" 



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro