Tình cờ
Gần, thực sự quá gần. Cô gần đến nỗi có thể nhìn rõ từng đường nét trên ngực anh, gần đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp thở lên xuống của anh, gần đến nỗi hơi thở nóng hổi của cả hai hòa vào nhau. Cô chưa bao giờ ở gần một người sống như vậy, thậm chí là một người đàn ông. Không khí trở nên nóng lên không rõ lý do và máu dồn lên mặt cô. Khoảng cách hẹp khiến Castorice run rẩy. Cô muốn nói điều gì đó để xoa dịu sự ngượng ngùng lúc này, nhưng trước khi cô kịp mở môi, người đàn ông đã chặn môi cô bằng lòng bàn tay.
Trong giây lát, não cô như đông cứng. Có hai hành động đang diễn ra ngay trước mắt mà cô cần phải giải quyết. Một là anh đã tiếp xúc cơ thể với cô và hai là anh vẫn còn sống, anh chưa chết. Và chỉ riêng hai hành dộng này đã đủ khiến não cô quá tải.
Mydei không những không chết mà còn tiến lên một bước, suýt nữa thì ngã đè lên người cô. Nghĩ đến việc có một cây cột đá cẩm thạch vững chắc phía sau Castorice, nếu trúng phải sẽ rất đau, hơn nữa động tác vừa rồi của anh có vẻ khá mạnh. Mydei đưa tay còn lại ra đỡ sau đầu cô. Khi đến gần hơn, đôi mắt vàng đó lóe lên vẻ xin lỗi, cũng như một chút lo lắng và bồn chồn vì bị mắc kẹt trong tình huống hiện tại. Anh không có vẻ gì là bối rối khi chạm vào cô mà không chết, như thể anh chỉ chạm vào một bông hoa, ngọn cỏ, cái cây, hay bất kỳ con mèo nào đi ngang qua công viên, mọi thứ đều bình thường với anh.
Không gian chật hẹp khiến giác quan của nhau được mở rộng vô hạn, trong lòng Mydei cũng cảm thấy có chút kỳ lạ không thích nghi.
Đầu tiên, nhiệt độ cơ thể của Castorice cao đến mức đáng báo động. Biểu cảm của cô trông khác thường. Không chỉ khuôn mặt cô đỏ bừng, mà mắt cô cũng trở nên to hơn và trông đờ đẫn hơn. Thứ hai là cơ thể mềm mại và nhẹ nhàng của cô. Nhìn vào thì vai cô thậm chí còn không rộng bằng ngực anh. Có thể là vậy, nhưng cô vô tình khiến mình nhỏ lại, khiến cô trông càng nhỏ hơn. Mydei cảm thấy như mình đang đè lên một chiếc lông vũ đang run rẩy, dường như nếu không cẩn thận thì nó sẽ gãy mất. Cuối cùng, điều khiến Mydei bận tâm nhất lúc này chính là mùi hương trên cơ thể cô, không thể hoàn toàn bỏ qua. Có một mùi hương hoa dễ chịu thoang thoảng giữa hai người họ, khiến anh mất trí. Anh lo rằng mình sẽ bị ám ảnh bởi nó.
"Xin lỗi, đợi một lát." Anh đã mấp máy môi với Castorice.
Tình huống rơi vào bế tắc. Một số binh sĩ Freya phía sau cây cột vẫn chưa rời đi. Họ thì thầm với nhau một cách cảnh giác và vẫn tiếp tục di chuyển mặc dù xung quanh không có ai. Aglaea cử họ đi điều tra dấu vết của Hắc Triều trong thành, còn căn dặn kỹ là không được đánh rắn động cỏ, vì thế mới bảo Castorice giám sát anh, nếu không anh đã sớm ra tay đánh ngất bọn họ rồi — trong từ điển của dân Knemnos không có hai chữ "ẩn nấp".
Nhưng tại sao bây giờ lại là anh bịt miệng người ta, còn ép người ta vào tường? Rốt cuộc ai giám sát ai đây? Hơn nữa Castorice hình như đâu có làm gì quá phận đâu? Mydei cuối cùng cũng nhận ra điều bất hợp lý trong chuyện này, liền vội vàng thả tay ra. Đúng lúc ấy, mấy người Freya cũng rời đi. Mydei liên tục muốn xin lỗi, nhưng Castorice lại không ngờ lên tiếng trước:
"Ngài... có cảm thấy khó chịu không?"
Cô dựa yếu ớt vào cột đá, một tay đặt trên ngực, thở gấp, mặt đỏ như nước ép lựu không có sữa vì thiếu oxy. Xong rồi, anh nghĩ, anh không thể thực sự bóp nát chiếc lông vũ được.
"Ta xin lỗi, lúc nãy - Ah, sao cô lại hỏi thế?"
Anh cau mày, cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở đôi vai trần và cổ cô.
"Câu hỏi này phải là tôi hỏi cô mới đúng, Castorice, cô có thấy chỗ nào không khỏe sao?"
Không giống như Castorice trông có vẻ mệt mỏi, lúc này anh trông rất tràn đầy năng lượng. Người đàn ông trước mặt cô cao lớn và khỏe mạnh. Cô cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một không gian nhỏ hẹp. Dù cô có lùi xa đến đâu cũng không có đường lui. Chỉ có tảng đá cẩm thạch lạnh ngắt áp vào lưng cô, cố gắng làm mát nhiệt độ cơ thể đang tăng lên của cô. Castorice không thể thu hẹp khoảng cách giữa hai người, chỉ có thể hơi ngẩng đầu nhìn anh, thấp giọng nói:
"Ngài quên rồi sao? Tôi không thể..."
Castorice dừng lại, lấy một bông hoa màu vàng cháy từ túi bí mật của váy ra đưa cho anh xem. Mydei ngay lập tức hiểu ý cô.
Làm sao anh có thể quên chuyện này được? Điều khiến cô bấ ngờ là Mydei không hề ngạc nhiên về chuyện này. Ngược lại, anh vô thức cong khóe miệng:
"À, ý cô là về chuyện ta chưa chết. Ta thực sự không cảm thấy khó chịu gì cả."
Để xác nhận lại khám phá bất ngờ này, anh đặt tay lên lòng bàn tay dang rộng của Castorice, da chạm vào da và những bông hoa héo úa rơi xuống chân cô trong lúc cô di chuyển. Hai người không còn thời gian để quan tâm đến số phận của những bông hoa. Họ nhìn nhau chăm chú, nhưng mắt cô đầy vẻ không tin.
"Castorice, cô quên rồi sao? Ta là Mydeimos bất tử."
Cô gần như im lặng và không thể thốt ra lời nào. Cô nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nắm chặt của hai người một lúc lâu, không muốn tách ra, thậm chí còn nắm chặt hơn.
"Thật không thể tin được. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này trước đây..."
"Tôi nghĩ anh vẫn còn nhớ nhiệm vụ mà cô Aglaea giao cho chúng ta."
Mydei nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng nặng nề. Anh nhận ra bầu không khí đã trở nên rất mơ hồ nên cố ý ngắt lời Castorice:
"Hay là cô muốn nắm tay tôi như thế này mãi mãi?"
Castorice giật mình khi nhận ra hai người có vẻ quá gần gũi. Cô lập tức rút tay lại, đứng thẳng dậy và giữ khoảng cách thích hợp với họ. Cô nhanh chóng lấy lại giọng điệu trịnh trọng:
"Đương nhiên là tôi nhớ rồi. Xin mời ngài đi theo tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro