Chap 1:Ánh mắt xuyên màn hình/Eyes Through the Screen
Y/N ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh sáng duy nhất là chiếc màn hình laptop phát ra những luồng sáng dịu dàng. Ngoài kia, thành phố đã lên đèn, tiếng xe cộ xa xăm như nhịp nền cho đêm yên tĩnh. Nhưng đối với Y/N, tất cả những âm thanh ngoài kia đều nhạt nhòa, chỉ còn lại hình ảnh và ánh mắt của Giselle – cô gái mà trái tim Y/N chưa từng dám thổ lộ, chưa từng dám bước tới.
Tim Y/N đập rộn ràng khi thấy Giselle xuất hiện trong livestream. Cô ấy mặc một chiếc áo len màu pastel, mái tóc dài thẳng mượt rủ nhẹ xuống vai, ánh mắt thoáng chút e thẹn khi nhìn thẳng vào máy quay. Y/N cảm giác như cả thế giới đã dừng lại: chỉ còn một mình cô và Giselle, và ánh sáng dịu dàng chiếu lên gương mặt cô ấy như phủ một lớp sương mờ ảo, khiến mọi thứ trở nên mơ màng và bất thực.
"Nếu tôi có thể bước tới... nếu cô ấy biết tôi tồn tại... liệu tôi có đủ can đảm để nắm tay cô ấy không?"
Nhưng Y/N rụt rè, không dám mở lời. Cô biết rằng giữa hàng nghìn người hâm mộ khác, mình chỉ là một bóng mờ vô hình, một kẻ lặng lẽ dõi theo từ xa. Mỗi nụ cười của Giselle, mỗi cái nháy mắt vô tình, đều khiến tim cô nhói lên, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.
Y/N khẽ thở dài, tay run run, cố nắm lấy chiếc cốc nước bên cạnh như một cái cớ để giữ thăng bằng trước cảm xúc bùng nổ. Trong đầu cô, những hình ảnh tưởng tượng bắt đầu hiện ra: cô và Giselle đi dạo dưới ánh hoàng hôn, lá vàng rơi xào xạc dưới chân, gió nhẹ thổi qua tóc cô ấy. Trong tưởng tượng, Y/N mơ hồ thấy mình cười, thấy cô ấy cười, và cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô quên đi cả thời gian.
Nhưng rồi, màn hình rung nhẹ báo hiệu livestream kết thúc. Y/N ngồi trơ trọi, ánh sáng phòng tối dần, chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc đều đều. Hình ảnh Giselle vẫn in hằn trong tâm trí cô, khiến tim nhói lên một cách kì lạ. Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim dồn dập, và tự nhủ:
"Tôi muốn cô ấy là của riêng tôi... nhưng tôi không đủ can đảm để bước tới. Chỉ cần được nhìn thôi cũng đã là hạnh phúc..."
Cảm giác ngọt ngào xen lẫn cô đơn khiến Y/N không biết phải làm gì tiếp theo. Cô không dám nhắn tin, không dám bình luận, chỉ lặng lẽ dõi theo từng chuyển động của cô ấy qua màn hình. Trong khoảnh khắc ấy, Y/N nhận ra rằng chính sự rụt rè, chính sự không dám bước tới, đã biến những cảm xúc này trở thành một ngọn lửa âm ỉ – ấm áp nhưng cũng đầy đau nhói.
Cả đêm, Y/N không ngủ được. Cô cuộn mình trên giường, tay ôm gối, mắt dõi theo chiếc điện thoại tắt màn hình. Trong tâm trí, Giselle vẫn đang mỉm cười, đang nhìn cô ấy bằng ánh mắt dịu dàng nhất. Y/N tự hỏi: nếu cô ấy biết, nếu cô ấy nhìn thấy mình... liệu Y/N có dám nói ra những gì đang chất chứa trong lòng không? Hay sẽ lại một lần nữa, im lặng, lặng lẽ chiếm hữu khoảnh khắc đó cho riêng mình?
Những tưởng tượng về Giselle tràn ngập trong tâm trí, khiến trái tim Y/N vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Cô muốn chạy tới, muốn nắm tay, muốn nói: "Tôi ở đây... tôi muốn ở bên cô ấy..." Nhưng giọng nói nghẹn lại trong cổ họng. Cô nhận ra rằng, một phần của mình sợ bị từ chối, sợ mất đi hình ảnh mơ màng mà mình đã dệt nên suốt bao đêm.
"Có lẽ,tôi chỉ có thể giữ cô ấy trong những giấc mơ của mình... nơi không kẻ nào có thể chen chân vào.Ở đó, cô ấy là của riêng tôi."
Y/N nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim rộn ràng, và để bản thân trôi theo những tưởng tượng ngọt ngào. Cô tưởng tượng cảm giác chạm vào tay Giselle, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô ấy, nghe tiếng cười trong trẻo vang lên. Từng khoảnh khắc tưởng tượng này trở thành báu vật quý giá, dù biết rằng tất cả chỉ tồn tại trong tâm trí.
Trong đêm tĩnh lặng, Y/N nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Giselle vừa mạnh mẽ vừa mong manh. Cô muốn chiếm hữu, muốn có Giselle cho riêng mình, nhưng lại không đủ can đảm bước tới. Mọi thứ chỉ còn lại trong ánh mắt xuyên màn hình, trong trái tim cô – một nơi duy nhất có thể giữ Giselle, sống mãi trong những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn nỗi cô đơn.
Và Y/N biết, từ đây, cô sẽ tiếp tục sống với những rung động ấy – vừa ngọt ngào, vừa âm trầm, vừa đầy day dứt. Mỗi lần nhớ về Giselle, tim cô lại nhói lên, như nhắc nhở rằng tình yêu có thể ngọt ngào đến mức nào, nhưng cũng đau đớn đến mức nào khi chỉ là một bên duy nhất biết.
Y/N sat in the small room, the only light coming from the soft glow of her laptop screen. Outside, the city lights flickered, the distant hum of traffic creating a quiet rhythm for the night. But to Y/N, all those outside sounds blurred into insignificance; only the image and gaze of Giselle remained – the girl whose heart Y/N had never dared to reveal to, never dared to approach.
Her heart raced as Giselle appeared on the livestream. She wore a pastel sweater, her long, straight hair cascading gently over her shoulders, and her eyes glimmered with a hint of shyness as she looked directly at the camera. Y/N felt as if the whole world had stopped: it was just her and Giselle, and the soft light casting a delicate veil over her face, making everything feel dreamlike and unreal.
"If I could just step forward... if she knew I existed... would I have the courage to hold her hand?"
But Y/N was timid, unable to speak. She knew that among thousands of fans, she was just a shadow, silently observing from afar. Every smile, every accidental glance from Giselle made her heart ache, sweet yet painful all at once.
Y/N let out a soft sigh, her hands trembling as she gripped a cup of water beside her, trying to steady herself against the flood of emotions. In her mind, images began to form: she and Giselle walking under the golden sunset, leaves rustling beneath their feet, a gentle breeze brushing through her hair. In her imagination, she saw herself smiling, saw Giselle smiling, and a warm sensation spread through her body, making her lose track of time.
Then, the screen flickered – the livestream was ending. Y/N sat there alone, the room growing darker, only the ticking clock echoing in the silence. Giselle's image lingered in her mind, making her heart ache in a strange, familiar way. She pressed a hand to her chest, feeling her racing heartbeat, and whispered to herself:
"I want her to be mine... but I don't have the courage to step forward. Just seeing her is happiness enough..."
The sweet yet lonely feeling left Y/N unsure of what to do next. She didn't dare send a message or comment, only silently watching every move Giselle made on screen. In that moment, Y/N realized that it was precisely her timidity, her unwillingness to step forward, that had turned these emotions into a quietly burning flame – warm yet piercing.
All night, Y/N couldn't sleep. She curled up on her bed, hugging her pillow, eyes glued to the darkened phone screen. In her mind, Giselle still smiled, still looked at her with the gentlest eyes. Y/N wondered: if she knew, if she saw me... would I dare to speak what's in my heart? Or would I remain silent, quietly claiming these moments for myself?
The thoughts of Giselle flooded her mind, making her heart ache even as it swelled with happiness. She wanted to run to her, hold her hand, say, "I'm here... I want to be with you..." But the words stuck in her throat. She realized that part of her feared rejection, feared losing the dreamlike image she had woven night after night.
"Maybe I can only keep her in my dreams... where no one else can intrude. There, she is mine alone."
Y/N closed her eyes, feeling her heartbeat quicken, letting herself drift through the sweet imaginings. She imagined the touch of Giselle's hand, the warmth of her body, the sound of her clear laughter. Each imagined moment became a precious treasure, even knowing it existed only in her mind.
In the quiet night, Y/N realized that her feelings for Giselle were both intense and fragile. She wanted to possess her, to have her for herself, yet lacked the courage to step forward. Everything remained in the gaze through the screen, in her heart – the only place where Giselle could live on, in these sweet yet lonely moments.
And Y/N knew that from now on, she would continue to live with these emotions – sweet, somber, and full of longing. Each time she thought of Giselle, her heart ached, reminding her how sweet love could be, and yet how painful when only one side knew.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi có nên viết một câu chuyện khác có yếu tố 18+ không?
Should I write another story with 18+ elements?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro