Chap 2:Nhịp Tim Le Lói/Flicker Heart
Sau đêm hôm qua, Y/N tỉnh dậy trong căn phòng vẫn còn mờ ánh sáng ban mai. Trái tim cô vẫn rộn ràng như một ngọn lửa le lói, vẹn nguyên hình ảnh Giselle trong livestream. Cảm giác ấy vừa ấm áp vừa xa xăm, như thể cô vừa bước vào một giấc mơ không trọn vẹn, nơi mọi thứ mờ nhòe nhưng vẫn khiến tim nhói lên từng nhịp.
Chiếc điện thoại trên bàn sáng lên, thông báo những tin nhắn mới từ bạn bè, nhưng Y/N chẳng buồn mở. Mọi thứ ngoài Giselle đều trở nên mờ nhạt. Cô cảm thấy một niềm khao khát kỳ lạ: muốn giữ Giselle cho riêng mình, muốn ôm trọn cô ấy, nhưng lại không đủ can đảm để nói ra hay chạm tới. Tất cả chỉ còn là những rung động âm thầm, trôi lướt trong tim cô như một ngọn nến le lói trong gió.
Sáng hôm đó, Y/N quyết định xem lại video livestream nhiều lần. Mỗi lần nhấn play, tim cô lại nhói lên một chút, đôi mắt dán chặt vào màn hình. Giselle cười, chớp mắt, vươn tay vẫy nhẹ qua ống kính – những hành động tưởng chừng đơn giản nhưng khiến Y/N cảm giác như cả thế giới dừng lại, chỉ còn cô và Giselle. Cô tự hỏi liệu có ai trong số những người hâm mộ kia cảm nhận được điều gì giống như mình không, hay chỉ mình cô chìm trong cảm giác nửa mơ nửa thực ấy.
"Nếu có một lần, cô ấy có thể nhận ra tôi... Nhận ra rằng tôi không chỉ là một bóng mờ giữa đám đông..."
Nhưng câu nói ấy dừng lại trong lòng. Y/N rụt rè, biết rằng mong muốn chiếm hữu đó vừa mạnh mẽ vừa yếu ớt. Cô không dám mở miệng, chỉ dõi theo từ xa, từng hành động nhỏ nhất của Giselle đều được ghi nhớ như báu vật quý giá.
Đến trưa, Y/N nhận thấy trái tim mình lạ thường. Cô cười một mình trước màn hình, cảm giác vừa xao xuyến vừa bồn chồn. Trong tưởng tượng, cô hình dung cảnh hai người cùng nhau đi dạo trong công viên, ánh nắng chiếu lên tóc Giselle, gió nhẹ thổi qua, cả thế giới chỉ còn hai người. Nhưng khi mở mắt, cô chỉ còn lại căn phòng trống, ánh sáng ban ngày nhạt nhòa, và cảm giác hụt hẫng khi nhận ra mình vẫn chỉ là một người ngoài cuộc.
Những ngày tiếp theo, Y/N bắt đầu dõi theo Giselle mỗi ngày. Cô ghi chú từng chi tiết nhỏ: hôm nay cô ấy cười với ai, mặc áo màu gì, tóc buông hay búi. Những thông tin tưởng chừng tầm thường ấy lại trở thành điểm tựa cho Y/N, để cô giữ nhịp tim không ngừng rộn ràng. Cô muốn gần cô ấy, theo dõi cô ấy, nhưng lại không dám tiếp cận – một cảm giác vừa muốn chiếm hữu vừa sợ bị từ chối, khiến trái tim cô chập chờn như ánh sáng le lói giữa đêm.
Một buổi chiều, Y/N tình cờ thấy Giselle livestream ngoài dự kiến. Tim cô đập nhanh, tay run run bật màn hình. Cô ấy đang ngồi trong phòng, ánh sáng dịu dàng chiếu lên gương mặt, mái tóc rũ xuống vai, và nụ cười ấy – nụ cười mà Y/N có thể nhớ cả đời – làm cô gần như quên cả cách thở.
"Chỉ cần một lần nhìn, chỉ cần một lần cô ấy nhận ra tôi... thôi..."
Nhưng như thường lệ, Y/N không dám bình luận, không dám nhắn tin. Cô lặng lẽ ngồi đó, tim rộn ràng, cảm giác vừa ấm áp vừa buồn. Một lần nữa, cô hình dung cảnh hai người bên nhau: Giselle dựa đầu vào vai cô, cười hiền hòa, bàn tay họ chạm nhau. Nhưng khi mở mắt ra, cô vẫn là chính mình – một cô gái nhỏ bé, rụt rè, chìm trong ánh sáng le lói của cảm xúc riêng.
Đêm xuống, Y/N nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, tim vẫn rộn ràng. Cô nhận ra rằng bản thân mình vừa yếu ớt vừa tham lam: muốn chiếm hữu Giselle nhưng không đủ can đảm để tiến tới. Tất cả chỉ còn lại trong trí tưởng tượng, nơi cô vẽ nên mọi khoảnh khắc ngọt ngào, nơi trái tim cô được sưởi ấm nhưng cũng đau nhói.
"Có lẽ... tôi sẽ tiếp tục như thế này. Nhìn cô ấy từ xa, giữ cô ấy trong những giấc mơ của mình. Dù biết rằng... tất cả chỉ là ảo ảnh, nhưng tôi không thể buông tay."
Và thế, những ngày tiếp theo trôi qua, Y/N vẫn lặng lẽ sống trong nhịp tim chập chờn, giữa thực tại và tưởng tượng. Mỗi lần nhớ về Giselle, cô lại mỉm cười – vừa hạnh phúc, vừa day dứt, vừa ngọt ngào, vừa âm thầm đau buồn. Y/N hiểu rằng, tình cảm này vừa đẹp vừa khắc khoải, như ngọn nến le lói trong gió, vừa muốn chiếm hữu, vừa sợ tan vỡ.
After last night, Y/N woke up in her room bathed in the faint morning light. Her heart still fluttered like a flickering flame, carrying the vivid image of Giselle from the livestream. The feeling was warm yet distant, as if she had stepped into an incomplete dream, where everything was blurred but still made her heart ache with each beat.
That morning, her phone lit up with new messages from friends, but Y/N didn't bother to open them. Everything outside Giselle felt dull. She felt a strange longing: to keep Giselle to herself, to embrace her entirely, yet she lacked the courage to speak or reach out. All her emotions remained silent, drifting in her chest like a candle flickering in the wind.
Y/N decided to watch the livestream video repeatedly. Each time she pressed play, her heart ached a little, her eyes glued to the screen. Giselle smiled, blinked, waved gently at the camera – seemingly small gestures that made Y/N feel like the whole world had stopped, leaving only the two of them. She wondered if anyone else among the fans felt the same way, or if she was alone, lost in this half-dream, half-reality.
"If only once, she could notice me... notice that I'm more than just a shadow in the crowd..."
But the thought stopped there. Y/N was timid, knowing that her desire to possess was both strong and fragile. She dared not speak, only silently observing, cherishing every small gesture of Giselle as a precious treasure.
By noon, Y/N noticed something strange about her heart. She smiled at the screen, feeling both fluttering and restless. In her imagination, she pictured the two of them walking in a park, sunlight glinting on Giselle's hair, a gentle breeze blowing, the world shrinking to just the two of them. But when she opened her eyes, all that remained was the empty room, the pale daylight, and the pang of realizing she was still an outsider.
In the following days, Y/N followed Giselle daily. She noted every small detail: what she smiled at, what color she wore, whether her hair was down or tied up. These seemingly trivial details became her anchors, keeping her heart racing. She wanted to be close, yet lacked the courage – a feeling both possessive and fearful, making her heart flicker like a tiny light in the night.
One afternoon, Y/N stumbled upon an unexpected livestream. Her heart raced, hands trembling as she opened the screen. Giselle sat in her room, soft light casting a gentle glow on her face, hair falling over her shoulders, and that smile – the one Y/N could remember for a lifetime – made her almost forget how to breathe.
"Just one look, just one moment of her noticing me..."
But as usual, Y/N didn't comment or message. She sat silently, heart racing, feeling both warmth and sadness. Once again, she imagined them together: Giselle leaning on her shoulder, smiling gently, their hands touching. But when she opened her eyes, she remained herself – a small, timid girl, lost in the flickering light of her own emotions.
As night fell, Y/N lay in bed, eyes on the ceiling, heart still fluttering. She realized she was both weak and greedy: wanting to possess Giselle, yet too afraid to approach. All that remained was in her imagination, where she painted sweet moments, where her heart was warmed but also pierced with longing.
"Perhaps... I will continue like this. Watching her from afar, keeping her in my dreams. Even if... it's all an illusion, I can't let go."
And so, the days passed, Y/N silently living with her flickering heart, between reality and imagination. Each time she thought of Giselle, she smiled – happy, conflicted, sweet, and quietly sorrowful. Y/N understood that this love was both beautiful and aching, like a candle flickering in the wind, desiring to possess yet fearing it might shatter.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro