Chap 3:Dấu Ấn Nhỏ/Tiny Imprint

Những ngày sau livestream hôm đó, Y/N như bị cuốn vào một vòng xoáy mơ hồ. Cô dõi theo mọi hoạt động của Giselle trên mạng, từng nụ cười, từng cái nhíu mày, từng hành động tưởng chừng vô hại nhưng lại in sâu vào tim cô như một dấu ấn nhỏ không thể xóa nhòa. Mỗi chi tiết ấy, Y/N đều cẩn thận ghi nhớ, tưởng tượng thành những khoảnh khắc mà chỉ riêng cô được chứng kiến.

Cô bắt đầu nhận ra một cảm giác kỳ lạ trong lòng: vừa ấm áp, vừa day dứt, vừa muốn tiến lại gần, vừa sợ bị từ chối. Tim cô đập nhanh mỗi khi nhìn thấy Giselle trong livestream, ánh mắt Giselle dường như vô tình chạm đến cô qua màn hình, khiến cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo họ lại gần nhau. Nhưng khi cô định nhắn tin, bàn tay lại rụt lại, lòng đầy rụt rè và sợ hãi.

"Chỉ cần một lần thôi, một lần cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi... là đủ."

Trong tưởng tượng, Y/N vẽ nên những buổi hẹn hò nhỏ bé: họ cùng nhau đi dạo trong công viên mùa thu, lá vàng rơi nhẹ, gió thổi qua mái tóc Giselle, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hiền hòa. Cô vẽ nên cảnh hai người cùng cười, cùng nắm tay nhau, cùng chia sẻ những khoảnh khắc tưởng chừng giản đơn nhưng với Y/N lại là cả một thế giới.

Thực tế, Y/N vẫn lặng lẽ quan sát từ xa. Mỗi lần thấy Giselle tương tác với fan khác, trái tim cô vừa nhói lên vừa ấm áp. Nhói nhói vì cô biết mình chỉ là một trong vô số người hâm mộ, nhưng ấm áp vì trong tưởng tượng, Giselle luôn dành cho cô một khoảng riêng, một nụ cười chỉ của riêng cô.

Một chiều, Y/N nhận được thông báo livestream đặc biệt: Giselle sẽ thử hát một ca khúc chưa từng công bố. Tim cô đập rộn ràng, tay run run bật màn hình. Khi giọng hát vang lên, từng nốt nhạc chạm vào trái tim cô, như có ai đó đang trực tiếp nói chuyện với tâm hồn cô. Cảm giác vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm, vừa ngọt ngào, vừa day dứt khiến Y/N gần như không thể thở nổi.

Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang ngồi cạnh Giselle, nghe cô hát, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, rồi cùng mỉm cười. Nhưng khi mở mắt, chỉ còn màn hình máy tính, ánh sáng phòng hắt lên khuôn mặt nhỏ bé của cô, và trái tim vẫn rộn ràng một mình. Y/N cười một cách mỉm mỉm, vừa hạnh phúc vừa đau khổ, nhận ra rằng mọi thứ chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.

"Dù biết chỉ là mơ, tôi vẫn muốn gần cô ấy... Tôi vẫn muốn cảm nhận cô ấy, ngay cả khi không dám nắm lấy."

Ngày hôm sau, Y/N nhận ra bản thân thay đổi. Cô trở nên nhạy cảm hơn với mọi chi tiết liên quan đến Giselle, từ cách cô ấy cười, cách cô ấy nói chuyện với fan, cho đến từng cử chỉ nhỏ. Tất cả đều khiến Y/N vừa muốn tiến tới, vừa sợ hãi. Một mặt, cô muốn chiếm hữu, muốn giữ Giselle chỉ cho riêng mình ; mặt khác, cô không dám bước ra khỏi bóng tối của mình, vì sợ sự thật phũ phàng rằng cô sẽ không bao giờ được gần Giselle.

Một tối, Y/N nằm trên giường, ánh trăng nhè nhẹ chiếu vào phòng, cô nhớ lại khoảnh khắc livestream hôm qua: ánh mắt Giselle dường như vô tình hướng về cô. Cô tự hỏi liệu đó chỉ là tưởng tượng của mình hay thật sự có một kết nối nhỏ bé nào đó. Cảm giác này vừa ngọt ngào vừa day dứt, làm tim cô rung lên từng nhịp.

"Nếu chỉ là một dấu ấn nhỏ thôi... thì tôi sẽ giữ nó mãi."

Y/N bắt đầu viết nhật ký về cảm xúc của mình, từng câu từng chữ đều nhắc về Giselle: nụ cười, giọng hát, ánh mắt. Mỗi lần viết, tim cô nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng nhói lên, nhận ra rằng tình cảm này vừa đẹp vừa khắc khoải. Cô yêu cảm giác được mơ, yêu cảm giác rung động này, dù biết rằng trong thực tế, mọi thứ vẫn chỉ là một khoảng cách vô hình, cô đơn và mơ hồ.

Dần dần, Y/N nhận ra rằng trong những khoảnh khắc riêng tư, cô không còn muốn chỉ dõi theo nữa. Cô muốn chạm vào Giselle, muốn nói ra mọi thứ, nhưng sự rụt rè, sự sợ hãi, và nỗi lo sợ bị từ chối lại trói chặt cô. Cảm giác này khiến trái tim cô vừa bối rối vừa khao khát, tạo nên một hỗn hợp ngọt ngào – âm trầm – hơi buồn mà cô không muốn thoát ra.

Và rồi, Y/N lại chìm vào giấc ngủ với hình ảnh Giselle trong tâm trí, vừa là mơ ước, vừa là ảo ảnh. Cô biết rằng ngày mai sẽ lại là một vòng tuần hoàn: theo dõi, tưởng tượng, rung động, day dứt... và giữ lấy dấu ấn nhỏ bé ấy cho riêng mình, như một ngọn lửa le lói giữa đêm tối, ấm áp nhưng mong manh.


In the days following that livestream, Y/N felt caught in a hazy whirlwind. She watched every activity of Giselle online, every smile, every furrow of her brow, every seemingly harmless gesture, all of which etched into her heart like a small, indelible mark. Y/N carefully memorized each detail, imagining moments that only she could witness.

She began to notice a strange sensation within: warm yet aching, a desire to get closer yet fear of rejection. Her heart raced every time she saw Giselle on livestream, as if Giselle's gaze unknowingly reached out to her through the screen, drawing them closer by an invisible thread. But when she tried to message her, her hands recoiled, filled with timidity and fear.

"Just once, if she could look straight into my eyes... that would be enough."

In her imagination, Y/N painted little dates: walking together in an autumn park, golden leaves falling, the breeze tousling Giselle's hair, sunlight glinting on her gentle face. She imagined them laughing together, holding hands, sharing moments that seemed simple but meant the entire world to Y/N.

In reality, she silently observed from afar. Every interaction Giselle had with other fans made her heart ache and swell with warmth. Ache because she knew she was just one among many fans, warmth because in her imagination, Giselle always saved a private space, a smile just for her.

One afternoon, Y/N received a special livestream notification: Giselle would sing an unreleased song. Her heart raced, hands trembling as she opened the screen. When the song began, each note touched her heart, as if someone was speaking directly to her soul. The feeling was both familiar and strange, sweet and bittersweet, almost overwhelming.

She closed her eyes, imagining sitting next to Giselle, listening, exchanging glances, smiling together. But when she opened her eyes, only the computer screen remained, the room light casting soft shadows on her small frame, and her heart still racing alone. Y/N smiled faintly, feeling both happy and hurt, realizing that all of this existed only in her imagination.

"Even if it's just a dream, I still want to be close... I still want to feel her, even if I dare not hold her."

The next day, Y/N noticed a change in herself. She became more sensitive to every detail about Giselle: her smile, her words to fans, every small gesture. It made her want to approach yet fear to do so. On one hand, she wanted to possess, to keep Giselle for herself; on the other, she couldn't step out of her shadows, fearing the harsh truth that she might never get close.

One night, lying in bed under soft moonlight, she recalled the previous day's livestream: Giselle's gaze seemed to momentarily meet hers. She wondered if it was just her imagination or a tiny connection indeed existed. The feeling was sweet yet painful, making her heart flutter.

"If it's only a small imprint... I will keep it forever."

Y/N began journaling her emotions, every word about Giselle: her smile, her voice, her gaze. Writing brought relief yet also pangs of ache, realizing that this love was both beautiful and aching. She loved dreaming, loved the fluttering feeling, even knowing that in reality, all remained a distant, lonely, and hazy space.

Gradually, Y/N realized that in private moments, she no longer wanted just to watch. She wanted to reach out to Giselle, to speak everything, but timidity, fear, and the anxiety of rejection held her back. The feeling made her heart both anxious and yearning, creating a bittersweet mixture – sweet, somber, slightly sad – that she did not wish to escape.

And so, Y/N drifted to sleep with Giselle's image in her mind, both a dream and an illusion. She knew tomorrow would bring the same cycle: watching, imagining, fluttering, aching... and keeping that small imprint for herself, like a flickering flame in the night, warm yet fragile.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro