Chap 5:Ánh Ấm Nhẹ/Gentle Warmth

Ngày hôm sau, Y/N vẫn chưa thể quên khoảnh khắc hôm trước. Hình ảnh Giselle đứng giữa ánh đèn vàng, nụ cười hiền hòa, từng cử chỉ nhỏ đều in hằn trong tâm trí cô. Trái tim cô vừa dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào, vừa thắt lại trong một cảm giác trống rỗng, bởi cô biết Giselle không hề biết mình tồn tại.

Sáng sớm, Y/N ngồi bên khung cửa sổ, tay cầm cốc cà phê còn ấm, mắt nhìn ra đường phố vắng lặng. Cô thầm nghĩ: "Nếu chỉ có một ngày, tôi muốn ở bên cô ấy, dù chỉ một khoảnh khắc, chỉ để cảm nhận sự hiện diện của cô ấy." Nhưng sự rụt rè, nỗi sợ bị từ chối, khiến cô chỉ dám mường tượng trong tâm trí.

Buổi chiều, Y/N mở livestream mà Giselle sẽ tham gia. Màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh quen thuộc: cô ấy mỉm cười, mắt long lanh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cuốn hút. Y/N ngồi lặng, cảm giác vừa gần vừa xa, như có thể chạm tới nhưng lại chẳng thể nắm lấy.

"Chỉ cần một giây... một giây thôi, tôi muốn cô ấy nhìn tôi, nhận ra tôi... Nhưng tôi không dám..."

Trong tâm trí Y/N, cô tưởng tượng ra những khoảnh khắc gần gũi: Giselle ngồi cạnh cô, chia sẻ nụ cười, đôi tay chạm nhẹ trên bàn, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm. Mỗi tưởng tượng khiến trái tim cô ấm lên, vừa ngọt ngào vừa day dứt. Cô biết, tất cả chỉ là ảo ảnh, nhưng vẫn không thể ngăn mình chìm đắm trong nó.

Đêm đến, Y/N bước ra ban công, ánh trăng hắt xuống như phủ lên mặt cô một lớp ánh sáng dịu dàng. Cô nhắm mắt, tưởng tượng Giselle đứng bên, lặng lẽ nắm lấy tay mình. Một cảm giác an toàn, ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô vừa xao xuyến vừa buồn man mác.

"Nếu cô ấy thật sự ở đây... tôi sẽ không buông tay... nhưng... tôi không dám..."

Những ngày sau, Y/N dành thời gian theo dõi từng hoạt động nhỏ của Giselle: những nụ cười, những cử chỉ thân thiện với fan, từng khoảnh khắc ngắn ngủi mà Y/N cảm giác như đang sống cùng cô ấy. Cô bắt đầu ghi chú trong nhật ký, tưởng tượng cuộc trò chuyện, những câu chuyện chỉ dành riêng cho hai người.

Cảm giác chiếm hữu trong Y/N ngày một mạnh hơn, nhưng vẫn ẩn sâu dưới lớp rụt rè, không dám hiện thực hóa. Cô tự nhủ: "Chỉ cần tưởng tượng, chỉ cần giữ cô ấy trong tâm trí, tôi sẽ không bao giờ bị từ chối." Và chính những tưởng tượng ấy trở thành liều thuốc an ủi, vừa ấm áp vừa dịu dàng, giúp cô vượt qua cô đơn.

Một buổi tối, Y/N bật nhạc nhẹ, ngồi trong phòng tối, tưởng tượng mình đang cùng Giselle ngồi bên cửa sổ, uống trà, nói chuyện vu vơ. Cô cảm nhận rõ nhịp tim mình hòa cùng nhịp thở của cô ấy trong tưởng tượng. Một khoảnh khắc vừa gần gũi vừa mơ hồ, khiến lòng cô dâng lên một niềm hạnh phúc dịu dàng, nhưng cũng đầy nỗi buồn man mác, bởi cô biết tất cả chỉ là ảo ảnh.

"Chỉ cần một giây nữa thôi... chỉ cần một nụ cười dành riêng cho tôi... và tôi sẽ hạnh phúc vô cùng... nhưng... cô ấy không biết tôi."

Y/N nhắm mắt lại, thả hồn vào những tưởng tượng, cảm giác ấm áp lan tỏa nhưng cũng mang theo chút cô đơn. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng, không cần phải thực sự chạm vào Giselle để cảm nhận tình cảm, chỉ cần trái tim cô rung động cùng cô ấy là đủ. Nhưng sâu thẳm, khao khát chiếm hữu vẫn âm ỉ, vẫn hiện hữu trong tim, như một ngọn lửa nhỏ không bao giờ tắt.

Đêm khuya, Y/N nằm trên giường, tay ôm gối, mắt nhắm, mường tượng Giselle đang cười hiền, tay đặt nhẹ lên vai cô, thì thầm những lời an ủi. Cảm giác vừa ngọt ngào, vừa âm trầm, vừa buồn nhẹ. Và Y/N tự nhủ:

"Ngày mai... tôi sẽ lại theo dõi cô ấy... lại tưởng tượng... lại giữ những khoảnh khắc này cho riêng tôi... Và tôi sẽ không bao giờ buông."

Và thế, những ngày trôi qua, Y/N sống trong thế giới tưởng tượng của riêng mình, nơi Giselle hiện hữu như một luồng ánh sáng dịu dàng, mang đến ấm áp giữa cô đơn, nhưng vẫn mờ ảo, như một giấc mơ vừa thực vừa hư, vừa ngọt ngào vừa buồn.


The next day, Y/N could not forget the moments from yesterday. The image of Giselle standing in the warm yellow lights, her gentle smile, every small gesture etched in her mind. Her heart swelled with sweet joy, yet tightened with emptiness, knowing Giselle did not even know she existed.

Early in the morning, Y/N sat by the window, holding a warm cup of coffee, eyes gazing at the empty streets. She thought, "If only for one day, I want to be with her, even just a moment, just to feel her presence." But shyness and fear of rejection kept her imagining it only in her mind.

In the afternoon, Y/N tuned into the livestream Giselle was appearing on. The familiar image appeared on her phone: a sparkling smile, bright eyes, gentle but captivating voice. Y/N sat silently, feeling both near and far, as if she could reach out, yet never grasp it.

"Just one second... just one second, I want her to look at me, to notice me... But I can't..."

In her mind, Y/N imagined intimate moments: Giselle sitting beside her, sharing a smile, hands lightly touching the table, eyes full of care. Each imagination warmed her heart, sweet yet poignant. She knew it was only an illusion, yet she could not stop herself from sinking into it.

At night, Y/N stepped onto the balcony, moonlight casting a gentle glow on her face. She closed her eyes, imagining Giselle standing beside her, quietly holding her hand. A sense of safety, warmth spread through her body, leaving her both fluttering and quietly sad.

"If she were really here... I wouldn't let go... but... I'm afraid..."

Over the next few days, Y/N followed every small action of Giselle: smiles, friendly gestures with fans, every fleeting moment she felt she was living alongside her. She began journaling, imagining conversations, stories meant only for the two of them.

The desire to possess grew stronger, yet remained hidden beneath shyness, unspoken. She told herself, "Just imagining, just keeping her in my mind, I will never be rejected." And these imaginations became comfort, both warm and gentle, helping her overcome loneliness.

One evening, Y/N played soft music, sat in a dark room, imagining sitting by the window with Giselle, drinking tea, talking casually. She could feel her heartbeat sync with hers in her mind. A moment both close and vague, filling her with gentle happiness, yet tinged with sorrow, knowing it was all an illusion.

"Just one more second... just one smile for me... and I would be so happy... but... she doesn't know me."

Y/N closed her eyes, letting herself drift into the imagination, warmth spreading, yet carrying a hint of loneliness. In that moment, she realized she did not need to actually touch Giselle to feel her affection; feeling her heart beat with hers was enough. Yet deep down, the desire to possess quietly burned, a small flame never extinguished.

Late at night, Y/N lay on her bed, hugging a pillow, eyes closed, imagining Giselle smiling gently, placing her hand lightly on her shoulder, whispering words of comfort. Sweet, somber, slightly sad. And Y/N whispered to herself:

"Tomorrow... I will watch her again... imagine again... keep these moments for myself... And I will never let go."

Thus, days passed, Y/N lived in her own imagined world, where Giselle existed like a soft light, bringing warmth amidst loneliness, yet still vague, like a dream both real and unreal, sweet yet tinged with sorrow.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro