Chap 6:Vạt Nắng Dịu Dàng/Gentle Rays
Những ngày sau buổi livestream, Y/N không rời mắt khỏi điện thoại. Cô lướt qua từng bài đăng, từng bức ảnh, từng khoảnh khắc nhỏ của Giselle. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy cười, tim Y/N như nhảy lên, cảm giác vừa gần gũi vừa xa xôi khiến cô vừa hạnh phúc vừa khắc khoải.
Tối hôm đó, Y/N ngồi trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại, tưởng tượng Giselle đang ngồi cạnh, cầm tay cô một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Cô nhắm mắt, tưởng tượng từng chi tiết: mùi hương nhẹ nhàng, làn tóc mềm mượt, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quan tâm. Mọi thứ đều tinh tế đến mức cô cảm thấy như có thể thực sự chạm vào.
"Nếu tôi dám... tôi sẽ ôm cô ấy thật chặt... nhưng tôi không dám... tôi sợ mất đi tất cả, kể cả ảo ảnh này..."
Trong tâm trí Y/N, họ cùng nhau đi dạo trong công viên, nắm tay nhau mà không nói một lời, chỉ để cảm nhận nhịp tim, hơi ấm của nhau. Cô tưởng tượng Giselle nghiêng đầu, cười hiền, thì thầm vài lời an ủi mà chỉ có cô nghe thấy. Y/N cảm giác tim mình vừa tràn đầy vừa thắt lại, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau nhói.
Sự rụt rè của Y/N khiến cô không bao giờ dám "biến" những tưởng tượng thành hành động. Cô vẫn chỉ dừng lại ở những khoảnh khắc nhỏ, những chi tiết tinh tế mà chỉ cô có thể cảm nhận: một cái nhìn, một nụ cười, một sự quan tâm tưởng tượng. Nhưng chính những khoảnh khắc tưởng tượng ấy lại khiến cô cảm thấy gần gũi hơn với Giselle hơn bất cứ lúc nào thực.
Một chiều, Y/N tự chuẩn bị một không gian nhỏ trong phòng, đặt chiếc đèn bàn tạo ánh sáng vàng dịu, vài cuốn sổ, một tách trà nóng. Cô ngồi xuống, tưởng tượng Giselle đang cầm tách trà, nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng. Một cảm giác an yên tràn ngập, khiến cô mỉm cười trong lặng lẽ.
"Dù chỉ là ảo ảnh... tôi cũng sẽ giữ cô ấy cho riêng tôi... không ai có thể lấy đi..."
Mỗi ngày trôi qua, Y/N cảm nhận được cảm giác ấm áp từ những tưởng tượng này, vừa như chỗ dựa, vừa như sự an ủi giữa cô đơn. Cô bắt đầu ghi chú, viết ra những câu chuyện nhỏ tưởng tượng về hai người: những buổi chiều dạo phố, những cuộc trò chuyện bất chợt, những nụ cười trốn sau mái tóc dài của Giselle. Tất cả đều là thế giới riêng mà chỉ cô có quyền bước vào.
Và rồi, một đêm, khi ánh trăng lấp lánh qua cửa sổ, Y/N tựa vào gối, nhắm mắt, tưởng tượng Giselle đang cài tóc cho cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô như thể nói: "Tôi ở đây." Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, trái tim cô rung lên từng nhịp, vừa vui vừa lo sợ, vừa ngọt ngào vừa man mác buồn.
"Nếu có thể... tôi muốn giữ cô ấy mãi như thế... nhưng... tôi sợ một ngày, cô ấy sẽ biến mất khỏi tâm trí tôi... chỉ còn lại nỗi cô đơn..."
Những tưởng tượng này, mặc dù không thực, nhưng đối với Y/N, chúng thật đến mức cô cảm thấy sự hiện diện của Giselle như một dòng chảy âm thầm, lấp đầy những khoảng trống trong lòng. Cô bắt đầu hiểu rằng, đôi khi, chỉ cần trái tim rung động vì ai đó, chỉ cần giữ họ trong tâm trí, là đủ để cảm nhận ấm áp, ngay cả khi thực tại lạnh lùng.
Y/N nhắm mắt, cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp tim của mình, tưởng tượng rằng Giselle đang cạnh bên, nhẹ nhàng cười, đôi tay đặt lên vai cô một cách dịu dàng. Một khoảnh khắc vừa thật vừa mơ hồ, ngọt ngào nhưng cũng âm trầm, và Y/N biết rằng cô đã chìm sâu vào thế giới của chính mình.
"Ngày mai... tôi sẽ lại tưởng tượng... lại giữ cô ấy... lần này... có lẽ tôi sẽ dám mơ thêm một chút... dám gần cô ấy hơn... dù chỉ trong tưởng tượng..."
Và thế, Y/N tiếp tục sống trong những khoảnh khắc tưởng tượng, nơi Giselle hiện hữu như một vạt nắng dịu dàng, ấm áp giữa lòng cô, làm dịu đi những ngày cô đơn, nhưng vẫn mơ hồ, vẫn đầy ẩn số, như một giấc mơ vừa ngọt ngào vừa buồn man mác.
In the days following the livestream, Y/N couldn't take her eyes off her phone. She scrolled through every post, every photo, every little moment of Giselle. Each time she saw her smile, her heart leapt—so near, yet so distant, leaving her both happy and aching.
That evening, Y/N sat in her dark room, illuminated only by the glow of her phone, imagining Giselle sitting beside her, holding her hand softly but firmly. She closed her eyes, envisioning every detail: the faint scent of her hair, its silky smoothness, the gentle yet caring gaze in her eyes. Everything felt so precise that she thought she could almost reach out and touch it.
"If I dared... I would hold her tight... but I can't... I'm afraid of losing everything, even this illusion..."
In Y/N's mind, they walked together in a quiet park, hands intertwined, not speaking a word, just feeling each other's warmth and heartbeat. She imagined Giselle tilting her head, smiling softly, whispering comforting words only she could hear. Her heart felt full yet constricted—a sweetness tinged with sharp longing.
Y/N's shyness kept her from "turning" these imaginations into reality. She remained confined to small, delicate moments that only she could perceive: a look, a smile, a gesture of imagined care. Yet it was precisely these imagined moments that made her feel closer to Giselle than she ever had in reality.
One afternoon, Y/N prepared a small cozy space in her room: a desk lamp casting warm yellow light, a few notebooks, and a steaming cup of tea. She sat down and imagined Giselle holding the cup, gazing at her with gentle eyes. A wave of peace and warmth spread through her, bringing a quiet smile to her face.
"Even if it's just an illusion... I'll keep her to myself... no one can take her away..."
Each passing day, Y/N felt warmth from these imaginations, like a support, a comfort in loneliness. She began journaling, writing small imagined stories of the two of them: afternoon walks in the city, casual conversations, smiles hidden behind Giselle's long hair. It was a world only she could enter.
Then, one night, moonlight streaming through the window, Y/N rested her head on her pillow, eyes closed, imagining Giselle tucking her hair behind her ear, her gaze gentle, as if saying, "I'm here." Warmth spread throughout her body, her heart fluttering—happy yet fearful, sweet yet tinged with melancholy.
"If I could... I'd keep her like this forever... but... I'm afraid that one day, she will disappear from my mind... leaving only loneliness..."
Though these imaginings were not real, for Y/N, they felt so vivid that she could sense Giselle's presence as a quiet stream, filling the empty spaces in her heart. She began to understand that sometimes, it's enough for the heart to stir for someone, to keep them in your mind, to feel warmth, even when reality is cold.
Y/N closed her eyes, feeling each breath, each heartbeat, imagining Giselle beside her, smiling softly, her hands gently resting on her shoulders. A moment both real and illusory, sweet yet somber, and Y/N knew she had sunk deeply into her own imagined world.
"Tomorrow... I'll imagine again... keep her again... this time... maybe I'll dare to dream a little more... dare to be closer... even if only in my mind..."
And so, Y/N continued to live in these imagined moments, where Giselle existed like a gentle ray of sunlight, warm amidst her solitude, soothing her lonely days, yet still vague, still mysterious, like a dream both sweet and quietly sorrowful.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro