CHƯƠNG 71: OUR FIRST NEW YEAR TOGETHER
Buổi sáng cuối cùng của năm 2024 bắt đầu trong sự yên ả hiếm hoi. Ngoài cửa sổ, những tia nắng sớm đầu ngày nhẹ nhàng trải dài trên mặt đất, từng làn gió se lạnh mang theo hương vị cuối đông len lỏi qua khe cửa.
Hải Đăng đã rời khỏi nhà từ khi trời còn lờ mờ sáng. Trên bàn ăn, cậu để lại một tô bánh canh ghẹ nghi ngút khói cùng dòng tin nhắn trên chiếc điện thoại:
"Em nhớ ăn sáng nhé, hôm nay anh sẽ về hơi muộn.”
Hoàng Hùng tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc nhưng lại vắng lặng đến lạ. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu qua rèm cửa mỏng, phủ lên chiếc giường trống một nửa. Anh với tay lấy điện thoại, đọc tin nhắn của Hải Đăng, nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi, nhưng ngay sau đó là cảm giác hụt hẫng không thể giấu nổi.
Nhìn tô bánh canh ghẹ trên bàn, Hoàng Hùng khẽ thở dài, cảm giác thiếu vắng bàn tay ấm áp của người yêu khiến mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa. Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Hải Đăng. Từng sợi bánh canh mềm mại, vị ngọt thanh của ghẹ tan trong miệng, nhưng sao lại không làm dịu đi nỗi trống vắng trong lòng anh?
Ăn xong, Hoàng Hùng lại nằm dài trên chiếc giường, đôi mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, nghĩ về những lần Hải Đăng nằm bên cạnh, ôm anh thật chặt. Mỗi góc nhỏ trong căn phòng đều thấp thoáng hình bóng của Hải Đăng, nhưng chính sự quen thuộc ấy lại càng làm Hoàng Hùng thấy cô đơn hơn.
…
Khi Hoàng Hùng đang ngập trong dòng suy nghĩ mông lung, chiếc điện thoại trên bàn bất ngờ rung lên. Là tin nhắn từ Negav:
"Anh Hùng, đi trung tâm thương mại với em không? Cuối năm rồi, đi dạo với em chút cho vui."
Hoàng Hùng ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của Negav. Cậu không hay liên lạc thường xuyên, nhưng lần này lại chủ động rủ anh đi chơi. Thật ra, đây là "kế hoạch nhỏ" của Hải Đăng. Lo sợ người yêu ở nhà một mình sẽ buồn chán, cậu đã nhờ Negav rủ rê Hoàng Hùng ra ngoài để thay đổi không khí.
Đúng lúc chẳng biết làm gì, Hoàng Hùng liền gật đầu đồng ý. Vài phút sau, anh đã đứng trước gương, chỉnh sửa lại mái tóc, mặc một bộ đồ đơn giản nhưng lịch sự để chuẩn bị ra ngoài.
…
Sau vài giờ đi dạo quanh trung tâm thương mại và mua sắm vài món đồ lặt vặt, Negav hào hứng rủ rê:
"Cũng còn sớm mà, anh có muốn qua quán bar mới của em không? Chill chút rồi về."
Hoàng Hùng ngần ngại trong chốc lát. Nhưng nhớ đến lời Hải Đăng rằng sẽ về muộn, anh nghĩ mình vẫn có thời gian. - "Chơi một chút rồi về trước khi anh ấy về cũng được mà…" - anh tự nhủ.
Về đến nhà, Hoàng Hùng quyết định thay đổi phong cách cho phù hợp với không khí náo nhiệt. Anh chọn một chiếc tank top ôm sát bên trong, khoác ngoài áo da bóng loáng. Kiểu tóc được vuốt ngược gọn gàng càng tôn lên gương mặt góc cạnh điển trai của anh. Dáng vẻ này khiến Hoàng Hùng nhìn vào gương mà cũng phải ngỡ ngàng.
Không gian quán bar của Negav tràn ngập ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc sôi động. Mỗi góc nhỏ đều là những người đang cười nói rôm rả, say mê hòa mình vào điệu nhạc. Cảm giác trống trải trong lòng Hoàng Hùng dường như tan biến. Anh gọi một ly Brandy, rồi thêm ly nữa… Không biết từ lúc nào, chai rượu trước mặt anh đã vơi đi hơn nửa.
Negav cuối cùng cũng nhận ra người anh của mình đã uống quá nhiều. Hoàng Hùng gục xuống bàn, gương mặt đỏ bừng và giọng nói ngắt quãng. Lay mãi mà Hoàng Hùng không dậy, Negav đành lấy điện thoại gọi cho Hải Đăng.
…
Tại studio, Hải Đăng đang chăm chú hoàn thành những nốt nhạc cuối cùng thì nhận được cuộc gọi từ Negav. Nghe tin Hoàng Hùng say khướt, cậu chỉ kịp để lại một câu xin lỗi với đồng nghiệp rồi lập tức lên xe.
Quán bar của Negav không quá xa. Khi bước vào cậu thấy Hoàng Hùng đang ngồi dựa vào ghế ở một góc quán, gương mặt đỏ bừng vì men rượu. Chiếc áo tank top ôm sát cơ thể càng khiến dáng người anh thêm nổi bật giữa đám đông, nhưng giờ đây, vẻ phong độ thường ngày bị che lấp bởi sự lơ mơ của cơn say khiến cậu vừa buồn cười vừa bất lực.
Cậu quay sang Negav, nửa đùa nửa thật:
"Anh nhờ em kéo Hùng đi chơi cho vui, ai ngờ để Hùng uống thế này."
Negav gãi đầu cười trừ:
"Tại ảnh uống nhanh quá, em cũng không kịp ngăn..."
Hải Đăng không nói thêm gì, chỉ cúi xuống đỡ lấy Hoàng Hùng. Dù say, Hoàng Hùng vẫn nhận ra mùi hương quen thuộc, khẽ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng. Hải Đăng cúi xuống thì thầm:
"Anh đây, về nào."
…
Xe chạy giữa phố phường rực rỡ ánh đèn. Hải Đăng nhìn sang Hoàng Hùng, người đang tựa vào vai cậu, gương mặt say ngủ nhưng vẫn không giấu được nét đáng yêu. Cậu khẽ vuốt lại mái tóc rối của người yêu, ánh mắt dịu dàng như chứa đựng cả trời yêu thương.
…
Về đến nhà, Hải Đăng cẩn thận bế Hoàng Hùng vào phòng khách. Thay vì đặt anh nằm trên giường ngay, Hải Đăng chọn sofa vì sợ Hoàng Hùng nôn ra giường. Cả người Hoàng Hùng mềm nhũn, gương mặt đỏ bừng vì hơi men. Hải Đăng nhìn anh, lòng pha lẫn giữa lo lắng và chút bất lực.
"Đúng là chỉ giỏi làm anh bận tâm."
Cậu vừa lầm bầm vừa bước vào bếp, mở tủ lạnh lấy một chai sâm giải rượu mà cậu đã chuẩn bị sẵn cho những tình huống bất ngờ thế này. Đổ sâm ra chén, Hải Đăng quay lại sofa, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Hùng.
"Gem, dậy uống cái này đi."
Nhưng Hoàng Hùng không phản ứng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Hải Đăng khẽ lay vai anh, giọng dịu dàng hơn:
"Nào, ngoan một chút. Uống xong rồi ngủ tiếp."
Thấy anh vẫn không thể tự uống được, Hải Đăng đành thở dài, lấy muỗng và múc từng thìa sâm giải rượu, chậm rãi đút cho Hoàng Hùng. Mỗi lần anh hé môi, Hải Đăng đều kiên nhẫn chờ đợi, nhẹ nhàng chạm muỗng vào môi anh. Cảnh tượng ấy vừa buồn cười, vừa đáng yêu đến lạ.
"Lần sau anh không cho em uống nhiều thế này nữa đâu, nhớ chưa?" - Hải Đăng vừa đút, vừa lẩm bẩm như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Khi Hoàng Hùng uống hết chén sâm, Hải Đăng đặt nó xuống bàn, khẽ vuốt tóc anh. Gương mặt say xỉn của Hoàng Hùng bỗng khiến cậu bật cười bất lực. Trong lòng, Hải Đăng không khỏi thắc mắc: “Rốt cuộc là loại rượu gì mà khiến em ấy say đến mức này?”
Không kìm được tò mò, Hải Đăng cúi người, định ghé sát để thử ngửi mùi rượu còn vương trên môi Hoàng Hùng. Nhưng ngay lúc đó, một điều bất ngờ xảy ra.
…
Khi khuôn mặt Hải Đăng chỉ cách môi Hoàng Hùng vài phân, đôi tay bất ngờ vươn lên, ôm lấy gương mặt của cậu. Chưa kịp phản ứng, Hải Đăng đã cảm nhận được sự mềm mại nơi đôi môi ấm nóng của Hoàng Hùng chạm vào môi mình.
Đó không phải một nụ hôn vội vã hay nông cạn. Nụ hôn mang theo dư vị nồng nàn của rượu, xen lẫn chút ngọt ngào khiến Hải Đăng sững người trong giây lát. Nhưng sự bất ngờ nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác quen thuộc. Hải Đăng nhắm mắt lại, một tay đặt lên cổ Hoàng Hùng, một tay ôm lấy eo anh, đáp lại nụ hôn bằng sự dịu dàng mà mãnh liệt.
Lưỡi Hải Đăng khẽ chạm vào đầu lưỡi Hoàng Hùng, nếm trọn hương vị Brandy còn sót lại nơi đầu môi. Vị ngọt của rượu hòa quyện với sự nồng nàn trong hơi thở khiến tim Hải Đăng đập nhanh hơn.
…
Bất chợt, Hoàng Hùng khẽ cựa mình. Đôi mắt anh từ từ hé mở, ánh nhìn mơ màng ban đầu nhanh chóng trở nên rõ ràng hơn. Hoàng Hùng nhận ra môi mình vẫn đang chạm vào Hải Đăng, còn ánh mắt cậu đang nhìn anh đầy dịu dàng pha lẫn một chút... tinh nghịch.
"Em tỉnh rồi à?" - Hải Đăng hỏi, giọng trầm ấm nhưng khó giấu được chút trêu chọc.
Hoàng Hùng hơi ngượng, nhưng vẫn không chịu buông tay khỏi mặt Hải Đăng. Anh khẽ cười, giọng nói khàn khàn vì men rượu:
"Đừng trách em, là anh tự đưa mặt lại gần trước..."
Câu nói ấy khiến Hải Đăng bật cười. Cậu cúi xuống, chạm môi mình nhẹ nhàng vào trán Hoàng Hùng, như một cách đáp lại sự "hư hỏng" vừa rồi của anh:
"Thôi được, lần này anh bỏ qua. Nhưng em nhớ đấy, lần sau uống vừa thôi, nếu không anh sẽ phạt."
Hoàng Hùng nhắm mắt, khẽ cười:
"Nếu phạt mà cũng dịu dàng như thế này thì em không sợ..." - Nói rồi anh lại gục đầu vào ghế như chưa kịp tỉnh hẳn.
Hải Đăng ngồi trên sofa, ánh mắt thoáng lướt qua Hoàng Hùng đang nằm nghiêng, dáng vẻ mệt mỏi nhưng lại đầy cuốn hút. Chiếc áo khoác da đen bóng mà anh mặc ban nãy giờ xộc xệch, như không còn phù hợp với bầu không khí ấm cúng trong căn phòng.
Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc áo khoác khỏi người Hoàng Hùng. Lớp áo tanktop bên trong bó sát, để lộ bờ vai mảnh khảnh cùng làn da trắng nõn mịn màng như muốn mời gọi ánh nhìn. Cơ thể Hoàng Hùng lúc này tựa như một bức tranh sống động, dù bất giác mà vẫn khơi gợi lên trong lòng Hải Đăng những xúc cảm khó diễn tả.
Đôi mắt Hải Đăng như ngừng lại ở đó lâu hơn bình thường. Đến khi nhận ra mình đang nghĩ gì, cậu khẽ lắc đầu, nhưng ánh nhìn không giấu được sự say đắm.
Hoàng Hùng dường như cảm nhận được điều đó. Dù say, anh vẫn nhận ra ánh mắt khát khao không hề che giấu của Hải Đăng. Một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi anh, giọng nói khàn khàn nhưng trêu chọc:
"Sao thế? Gem nóng, Doo ôm em vào phòng ngủ bật điều hòa được không?"
Câu nói bất ngờ của Hoàng Hùng khiến Hải Đăng bật cười. “Gem, Doo” những biệt danh riêng mà họ dành cho nhau, giờ vang lên thật thân thương. Cậu cúi xuống, xoa nhẹ mái tóc rối bù của Hoàng Hùng, cười đáp lại.
Hải Đăng khom người, ôm trọn lấy Hoàng Hùng trong vòng tay mạnh mẽ. Cảm giác cơ thể mềm mại ấy tựa vào ngực mình khiến lòng Hải Đăng như dịu lại. Cậu bước vào phòng ngủ, dùng một tay bật điều hòa rồi nhẹ nhàng đặt Hoàng Hùng nằm xuống giường.
"Nghỉ ngơi đi, mai em còn phải tỉnh táo để anh tính sổ." - Hải Đăng vừa nói, vừa kéo chăn đắp lên người Hoàng Hùng.
Nhưng khi cậu vừa định quay đi, một bàn tay bỗng nắm lấy cổ tay cậu, kéo mạnh xuống. Hải Đăng mất đà, cúi thấp người, và ngay lập tức bị nhấn chìm trong một nụ hôn bất ngờ.
…
Đôi môi nóng bỏng của Hoàng Hùng áp lên môi Hải Đăng, đầy chủ động và không chút do dự. Sự bất ngờ khiến Hải Đăng hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó, cậu nhanh chóng nắm bắt nhịp điệu. Môi lưỡi cả hai hòa quyện trong một điệu vũ ngọt ngào.
Lưỡi Hải Đăng khẽ lướt qua môi Hoàng Hùng, như dò hỏi. Khi đôi môi anh hé mở, Hải Đăng không chần chừ mà tiến sâu hơn, khám phá từng ngóc ngách. Vị ngọt ngào của rượu Brandy vẫn còn sót lại nơi đầu lưỡi Hoàng Hùng, hòa cùng hơi thở gấp gáp, tạo nên một dư vị mê đắm.
Hoàng Hùng vòng tay qua cổ Hải Đăng, kéo cậu sát hơn. Đôi tay anh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc mềm mại của người yêu, giữ lấy như thể sợ khoảnh khắc này trôi qua quá nhanh. Hải Đăng cũng không hề kháng cự, đôi bàn tay cậu giữ chặt lấy eo Hoàng Hùng, để cơ thể cả hai không còn chút khoảng cách.
Tiếng thở hòa quyện, âm thanh khe khẽ vang lên giữa căn phòng yên tĩnh. Mỗi cử động của họ đều như mang theo sự say mê và tình yêu mãnh liệt. Hải Đăng khẽ nghiêng đầu, thay đổi góc độ, khiến nụ hôn càng trở nên sâu hơn. Cậu như muốn chiếm trọn hơi thở của Hoàng Hùng, tận hưởng từng giây phút được chạm vào người mà cậu yêu thương nhất.
Hoàng Hùng đáp trả không chút ngại ngùng, môi lưỡi của anh lướt qua từng góc nhỏ nơi môi Hải Đăng. Anh vừa trêu chọc vừa khẽ cắn nhẹ lên môi dưới của Hải Đăng, khiến cậu rùng mình.
Cả hai quấn quýt đến mức dường như thời gian ngừng lại. Đến khi cả hai tách rời, hơi thở đều trở nên dồn dập, ánh mắt họ giao nhau, tràn đầy sự âu yếm và khát khao.
…
“Doo, em muốn.”
“...”
…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro