CHƯƠNG 78: MEGA LIVE CỦA JSOL (Hint nhiều chấn động nhét vô hết ko nổi )

Sài Gòn buổi sáng như được khoác lên mình tấm áo mỏng tang của tiết trời đầu xuân, lạnh vừa đủ để khiến người ta khao khát hơi ấm, nhưng cũng dịu dàng đủ để lòng người thêm thư thái. Ánh nắng nhẹ nhàng lách qua từng kẽ rèm, chạm khẽ lên gương mặt Hải Đăng đang ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt chăm chú dán vào màn hình laptop.

Chiếc giường lớn phủ chăn trắng muốt vẫn giữ hơi ấm của cả hai. Bên cạnh Hải Đăng, Hoàng Hùng vẫn đang say ngủ, hơi thở đều đặn tựa như tiếng ru khẽ khàng của buổi sáng bình yên. Gương mặt anh, trong ánh sáng nhàn nhạt của ngày mới, hiện lên vẻ thư thái đến nao lòng. Làn da mịn màng, đôi môi hơi hé mở và hàng mi cong cong khiến Hải Đăng không thể ngừng liếc mắt ngắm nhìn, dù công việc vẫn đang đợi trên màn hình.

Hải Đăng khẽ thở dài, cố kéo ánh mắt mình trở lại với cuộc họp online đang diễn ra. Đây là buổi họp quan trọng để bàn về kế hoạch khảo sát địa điểm tổ chức fan meeting tại Hà Nội. Dù vậy, sự nghiêm túc thường ngày của Hải Đăng lại bị đánh bại hoàn toàn bởi sự hiện diện của Hoàng Hùng.

Từng tiếng cười nói trong cuộc họp vọng ra từ chiếc loa nhỏ, hòa lẫn với âm thanh nhẹ nhàng của thế giới ngoài khung cửa sổ, nhưng mọi thứ dường như chẳng thể chạm đến Hải Đăng. Tâm trí cậu cứ mãi luẩn quẩn quanh hình bóng của người đang nằm bên cạnh.

Hoàng Hùng cuộn mình trong chăn, một tay vô thức kéo chăn lên che ngang vai, đôi chân hơi co lại. Tư thế nằm trông chẳng khác nào một chú mèo nhỏ lười biếng, khiến Hải Đăng khẽ nhếch môi cười. Đôi khi, cậu tự hỏi liệu có phải mình quá yêu Hoàng Hùng không, đến mức chỉ một cái trở mình của anh thôi cũng đủ làm cậu phân tâm cả buổi sáng.

Cuộc họp bước vào phần thảo luận sôi nổi hơn. Tiếng nói từ đầu bên kia vang lên, lấn át cả những suy nghĩ mông lung của Hải Đăng. Cậu cố gắng tập trung, nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên, đôi mắt lại bị hút về phía người đang say giấc bên cạnh.

“Chỉ là họp online thôi mà.”

Hải Đăng tự nhủ, đôi môi mấp máy một nụ cười nhỏ. Chính vì lý do này mà cậu chọn làm việc ngay trên giường, để có thể ở gần Hoàng Hùng hơn, dù chỉ là lặng lẽ ngắm nhìn anh ngủ.

Đến giữa cuộc họp, một tiếng cười to vang lên từ loa khiến Hoàng Hùng giật mình. Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt lờ đờ mở ra, ánh nhìn đầu tiên lập tức tìm thấy bóng dáng của Hải Đăng. Thấy cậu đang làm việc, Hoàng Hùng không nói gì, chỉ nhích lại gần hơn, vòng tay qua eo cậu một cách tự nhiên, như thể đó là nơi thuộc về mình.

“Gem dậy rồi à?”

Hải Đăng khẽ thì thầm, bàn tay không quên gõ phím, nhưng ánh mắt dịu dàng đã kịp đáp xuống gương mặt của Hoàng Hùng.

“Ừm…”

Giọng Hoàng Hùng nhỏ nhẹ, đầy vẻ ngái ngủ. Anh dụi mặt vào hông Hải Đăng, tìm chút hơi ấm từ người cậu. Hoàng Hùng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nghe tiếng nói trong cuộc họp, nhưng ánh mắt anh lại dõi theo từng chuyển động của Hải Đăng.

Cuộc họp vừa kết thúc, tiếng “cạch” khi Hải Đăng gập màn hình laptop vang lên như đánh dấu sự trở lại của không gian tĩnh lặng trong phòng. Ánh mắt cậu dịu dàng hướng xuống Hoàng Hùng, người vẫn đang vùi đầu vào người mình, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy eo không chịu rời. Hải Đăng khẽ mỉm cười, cúi người hôn nhẹ lên tóc anh, hơi thở của cậu phả vào da đầu Hoàng Hùng, khiến anh hơi nhíu mày ngước lên.

“Địa điểm đó có hơi lớn quá không?” - Hoàng Hùng hỏi, giọng khàn khàn pha chút ngái ngủ, nhưng ánh mắt đã lấy lại vẻ lanh lợi thường ngày. - “Em sợ lên hình nhìn sẽ bị trống.”

Hải Đăng bật cười khẽ, một tay đặt lên má Hoàng Hùng, nhẹ nhàng vuốt ve:

“Ừm, anh cũng nghĩ đến điều đó, nhưng anh vẫn ưu tiên sự thoải mái của fan hơn. Dù không gian có rộng thì sẽ thoáng đãng, nơi này còn có chất lượng âm thanh và ánh sáng tốt. Như vậy các bạn fan mới có trải nghiệm trọn vẹn.”

Hoàng Hùng im lặng, đôi mắt nhìn sâu vào gương mặt Hải Đăng, như đang cố gắng đọc được cảm xúc của cậu. Ánh mắt ấy mang theo sự tin tưởng tuyệt đối, pha chút ngưỡng mộ dành riêng cho người trước mặt. Anh khẽ gật đầu, lẳng lặng rúc đầu vào ngực Hải Đăng, nơi anh luôn tìm thấy sự an toàn và bình yên.

“Anh nói gì cũng đúng hết.” - Hoàng Hùng thì thầm, giọng nói ấm áp như hòa vào không khí lạnh buổi sáng. Hải Đăng chỉ cười, bàn tay lớn vòng qua lưng anh, khẽ kéo anh gần hơn.

Sau vài phút yên lặng, Hải Đăng với lấy điện thoại, mở thư từ stylist gửi đến. Hàng loạt hình ảnh mẫu áo dài hiện ra trên màn hình, mỗi bộ đều được chụp cẩn thận với đầy đủ thông tin về chất liệu, màu sắc và kiểu dáng. Hải Đăng dựa người vào đầu giường, kéo Hoàng Hùng ngồi gọn vào lòng mình để cả hai cùng xem.

“Stylist gửi nhiều mẫu đẹp quá nhỉ.”

Hoàng Hùng lướt tay trên màn hình, ánh mắt dừng lại ở một mẫu áo dài nâu be, cũng là mẫu mà Hải Đăng đã được stylist chọn hộ, điểm thêm hoạ tiết đen.

“Bộ này đẹp ghê, chắc mặc sẽ lên form rất đẹp.”

Hải Đăng bật cười, nghiêng đầu nhìn anh.

“Sao, thích bộ này à? Hay là muốn mặc đồ đôi để khẳng định chủ quyền với anh?”

Hoàng Hùng thoáng đỏ mặt, giơ tay đánh nhẹ vào ngực Hải Đăng, giả vờ cáu kỉnh:

“Khùng điên, ai thèm khẳng định gì! Em thấy đẹp thì nói đẹp thôi.”

Hải Đăng mỉm cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

“Bộ này dày và nóng. Anh thấy bộ màu lục trà kia phù hợp với Gem hơn. Chất liệu mỏng nhẹ, màu sắc lại sáng, Gem mặc sẽ xinh hơn nhiều.”

Hoàng Hùng ngước mắt nhìn bộ mà Hải Đăng đề xuất. Quả thực, bộ áo dài màu lục trà ấy mang vẻ thanh lịch và tinh tế, đơn giản nhưng toát lên sự trang nhã. Anh ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, nhẹ nhàng dựa vào vai Hải Đăng.

“Cũng được, em nghe anh.”

Cả hai tiếp tục xem hết những mẫu còn lại, thỉnh thoảng lại trao đổi ý kiến, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên làm tan biến không khí giá lạnh ngoài kia. Họ không cần nói ra, nhưng cảm giác hài hòa và ăn ý ấy đã ngầm khẳng định rằng, dù là trong công việc hay đời sống thường nhật, cả hai luôn là một sự kết hợp hoàn hảo.

Một lát sau, khi đã chọn xong trang phục, Hải Đăng đặt điện thoại xuống và nằm xuống giường, kéo Hoàng Hùng vào lòng. Hơi ấm của cơ thể cả hai hòa quyện vào nhau, tạo nên sự ấm áp khó diễn tả.

Đang được ôm ấp trong vòng tay ấm áp từ đằng sau của Hải Đăng, đột nhiên Hoàng Hùng thấy có gì đó cấn cấn…

“Mới sáng sớm mà…” - Anh đỏ mặt hắng giọng nói.

“Còn sớm chưa đến giờ làm việc mà.” - Nói rồi cậu tựa đầu vào hõm cổ của anh, tham lam hít lấy hương sữa dịu nhẹ.

“Nghiêm túc đi!”

Nói rồi Hoàng Hùng bật dậy mà chạy trốn vào nhà bếp, để lại ai đó chỉ biết cười khổ mà tự đi giải quyết…

Buổi sáng trôi qua trong yên bình, và công việc cũng dần đi vào quỹ đạo. Cả Hải Đăng và Hoàng Hùng đều quay lại với công việc riêng của mình. Hoàng Hùng cặm cụi kiểm tra kịch bản cho một chương trình sắp tới, còn Hải Đăng tranh thủ chỉnh sửa một số tài liệu cần gửi cho phía đối tác.

Thời gian lặng lẽ trôi, căn phòng chìm trong sự yên tĩnh chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gõ bàn phím đều đặn. Ánh nắng đã mạnh hơn, soi rọi vào từng góc nhỏ, phản chiếu qua ô cửa kính, tạo nên những vệt sáng ấm áp trên sàn nhà. Mặc dù mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, không gian giữa họ vẫn ngập tràn sự gần gũi.

Khi đồng hồ điểm 12 giờ, Hải Đăng ngẩng đầu lên, lén nhìn Hoàng Hùng đang chăm chú vào màn hình máy tính. Gương mặt anh hiện lên vẻ tập trung, nhưng từng đường nét mềm mại và dịu dàng của anh vẫn khiến Hải Đăng không thể rời mắt.

“Gem, nghỉ tay ăn trưa đi.” - Hải Đăng lên tiếng, giọng nói ấm áp kéo Hoàng Hùng khỏi dòng suy nghĩ.

Hoàng Hùng ngẩng lên, đôi mắt hơi nhíu lại vì ánh sáng. - “Trưa rồi sao?” - Anh nhìn đồng hồ, rồi chớp mắt vài lần để xua đi cơn mỏi mệt.

“Ừ, anh làm một món đơn giản nhé. Gem đợi chút.” - Hải Đăng đứng dậy, xoa nhẹ lên tóc Hoàng Hùng trước khi rời khỏi phòng.

Chưa đầy 30 phút sau, Hải Đăng đã quay lại với một khay đồ ăn gọn gàng. Hai đĩa cơm nóng hổi với trứng ốp la, rau xào và một chén canh nhỏ, tất cả đều được bày biện cẩn thận.

“Wow, anh làm nhanh thế, trình nấu ăn tiến bộ rõ rệt ha?” - Hoàng Hùng cười tươi, ánh mắt lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy đồ ăn.

“Chứ không biết nấu mãi rồi khi Gem mệt không lẽ cứ phải gọi đồ ăn ngoài hoài?” - Hải Đăng đặt khay lên bàn, kéo ghế cho Hoàng Hùng rồi ngồi xuống bên cạnh.

Bữa trưa diễn ra trong không khí nhẹ nhàng, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong ngày. Thỉnh thoảng, ánh mắt họ gặp nhau, và nụ cười tự nhiên hiện lên mà chẳng cần lời giải thích.

Ăn xong, Hải Đăng nhanh chóng dọn dẹp, trong khi Hoàng Hùng ngả người lên sofa, tay cầm điện thoại lướt qua vài tin nhắn công việc. Nhưng khi đồng hồ cho biết đã hơn 4 giờ chiều, cơn buồn ngủ kéo đến khiến anh dụi mắt liên tục.

“Gem, vào giường nằm nghỉ tí đi, đừng nằm đấy mà ngủ quên.” - Hải Đăng nói khi thấy dáng vẻ lờ đờ của Hoàng Hùng.

“Ừm… nhưng mà lát nữa mình phải đi make-up rồi tham gia live của anh Jsol. Ngủ trưa có khi dậy không kịp mất.” - Hoàng Hùng lẩm bẩm, giọng nói pha chút lo lắng.

“Ngủ chút thôi, anh đặt báo thức rồi, yên tâm.” - Hải Đăng kéo Hoàng Hùng vào giường, bật máy lạnh rồi đắp chăn cẩn thận. - “Đừng lo nghĩ nhiều, ngủ đi nào.”

Hơi ấm từ cơ thể Hải Đăng khiến Hoàng Hùng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hải Đăng cũng không cưỡng lại được sự mệt mỏi của bản thân, ôm chặt lấy Hoàng Hùng, để cả hai cùng chìm trong giấc mơ ngọt ngào.

Khi tiếng chuông báo thức vang lên, đồng hồ đã chỉ 18h. Hải Đăng ngồi dậy trước, khẽ lay Hoàng Hùng.

“Gem, dậy thôi. Mình lỡ ngủ đến chiều tối rồi…”

Hoàng Hùng mở mắt, vẻ mặt ngơ ngác một lúc trước khi nhận ra mình đã ngủ quên. “Trời ơi! 6h chiều rồi sao? Cơm tối chắc cũng chẳng kịp ăn.”

“Không sao, mình chuẩn bị nhanh rồi đến nơi make-up. Chỉ cần xong việc, về nhà rồi ăn sau?” - Hải Đăng trấn an, giọng nói dịu dàng như muốn làm tan biến sự lo lắng trong lòng Hoàng Hùng.

Cả hai nhanh chóng thay đồ và rời khỏi nhà, để lại căn phòng ấm cúng phía sau. Bên ngoài, trời đã bắt đầu ngả màu, nắng vàng nhạt phủ lên từng con phố, tạo nên một không gian vừa vội vã vừa thơ mộng. Những bước chân gấp gáp của họ lại hòa nhịp với nhịp sống sôi động của Sài Gòn, hứa hẹn một buổi tối đầy ý nghĩa phía trước.

Chiếc xe lướt nhanh qua những con phố đông đúc của thành phố, ánh đèn đường đã bắt đầu bật sáng lấp lánh khi trời chuyển tối. Hải Đăng ngồi ghế sau, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng tay vẫn nắm chặt bàn tay của Hoàng Hùng. Ánh mắt cậu đầy sự tập trung, vừa kiểm tra lại lịch trình hôm fan meeting, vừa thỉnh thoảng quay sang nhìn người yêu.

“Gem ổn không? Có đói hay mệt không?” - Hải Đăng hỏi, giọng nói ấm áp pha chút lo lắng.

Hoàng Hùng lắc đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng:

“Em ổn mà. Chỉ là… hơi lo về buổi live một chút. Không biết hôm nay mọi thứ có suôn sẻ không.”

Hải Đăng siết nhẹ tay anh, ánh mắt đầy sự động viên:

“Sẽ ổn thôi, lúc nào em chẳng làm tốt.”

Những lời nói ấy như một liều thuốc an thần, khiến Hoàng Hùng nhẹ nhõm hơn. Anh dựa đầu vào vai Hải Đăng, thầm cảm nhận sự bình yên hiếm hoi trước khi bước vào buổi live đầy bận rộn.

Xe dừng lại trước một studio lớn, nơi ekip đã chuẩn bị sẵn sàng. Cả hai nhanh chóng bước xuống, được chào đón bởi tiếng cười nói rộn ràng của đội ngũ make-up và stylist.

“Trời ơi, hai anh đến đúng giờ quá! Nào, vào đây ngồi để tụi em làm việc.” - Stylist vui vẻ kéo ghế, chỉ định chỗ cho từng người.

Hoàng Hùng ngồi xuống ghế, ánh mắt thoáng chút mơ màng khi nhìn vào gương. Những ngọn đèn sáng rực chiếu vào khiến làn da anh trở nên mịn màng hơn, đôi mắt anh vẫn còn chút nét buồn ngủ vì giấc ngủ kéo dài ban trưa.

Hải Đăng ngồi ghế bên cạnh, cậu lặng lẽ theo dõi đội ngũ đang chỉnh sửa từng chi tiết trên gương mặt Hoàng Hùng. Thỉnh thoảng, ánh mắt họ gặp nhau trong gương, và một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi cả hai.

“Anh Đăng hôm nay mặc set này trông đẹp quá, đúng kiểu khí chất luôn!” - Một thành viên ekip cười đùa khi chỉnh lại vạt áo dài cho Hải Đăng.

“Cảm ơn em.” - Hải Đăng mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Hoàng Hùng.

Sau khi make-up hoàn thành, Hoàng Hùng cũng bước vào phòng thay đồ để khoác lên mình bộ áo dài đã chọn trước đó.

Hải Đăng trong bộ áo dài be nâu với họa tiết đơn giản, còn Hoàng Hùng lại rạng ngời trong bộ áo dài lục trà nhẹ nhàng, thanh thoát.

Khi bước ra khỏi phòng, cả ekip đều trầm trồ khen ngợi:

“Trời ơi, hai anh đẹp quá! Như bước ra từ tranh vẽ luôn ấy.”

Hoàng Hùng thoáng đỏ mặt, nhưng Hải Đăng chỉ cười, ánh mắt tràn ngập niềm tự hào.

“Gem lúc nào cũng đẹp nhất.”

Cả hai bước vào trường quay, nơi không khí sôi động đã bắt đầu sục sôi. Quân AP, khách mời của khung giờ trước, vừa hoàn thành phần live của mình và đang chuẩn bị rời đi. Nhưng khi nhìn thấy Hải Đăng và Hoàng Hùng, anh lập tức bật cười ẩn ý:

“Ủa, gì đây? Doo, em mặc bộ y hệt anh à? Hay là giờ mình đổi áo dài đi cho nó…?” - Quân AP trêu, vờ kéo đụng đụng vào người Hoàng Hùng.

Hoàng Hùng đứng bên cạnh, ban đầu còn cười lịch sự, nhưng khi nghe vậy, anh đỏ mặt bối rối, tay chân loạn lên mà tác động vật lý anh Quân

Nhìn thấy phản ứng đáng yêu của Hoàng Hùng, Quân AP bật cười sảng khoái, Jsol và Erik thì liên tục nói “hiểu gòi, hiểu gòi”, còn Hải Đăng chỉ khẽ đẩy gọng kính, che đi nụ cười ngượng ngùng.

..

Buổi live bắt đầu, cả Hải Đăng lẫn Hoàng Hùng đều nhanh chóng nhập vai vào không khí sôi nổi. Họ cùng Jsol và Quỳnh Châu quảng bá những sản phẩm Tết với tinh thần tràn đầy năng lượng. Thỉnh thoảng, cả hai vô thức xưng hô “anh – em” như khi ở nhà, khiến ekip phía sau và fan không khỏi bật cười thích thú.

Nhiều lần trong lúc nghịch ngợm, Hoàng Hùng lỡ tay gõ mạnh vào chiếc trống đồ chơi nhỏ, làm bàn tay anh đỏ ửng. Hải Đăng ngay lập tức chú ý, ánh mắt lo lắng dán chặt vào tay anh. Khi đã chắc rằng Hoàng Hùng không bị thương, cậu mới nói:

“Đấy, gõ mạnh vào.” - Hải Đăng mắng yêu anh, nhưng trong giọng nói vẫn tràn đầy sự lo lắng.

Khoảnh khắc ấy, sự quan tâm lặng lẽ của Hải Đăng khiến Hoàng Hùng cảm thấy trái tim mình như tan chảy. Anh cúi đầu bĩu môi nhẹ, ánh mắt hệt như một chú mèo nhỏ vừa mắc lỗi.

Khi được yêu cầu chọn ra một vài bạn bình luận may mắn trúng thưởng, Hải Đăng đã lướt rất kĩ rồi mới chụp màn hình vì cậu sợ Hoàng Hùng sẽ thấy phải những bình luận kém văn minh hướng đến mình. Trong suốt buổi live, Hải Đăng luôn hướng màn hình điện thoại sao cho Hoàng Hùng không thể đọc được bình luận, đối với Hải Đăng, đó là cách cậu bảo vệ Hoàng Hùng khỏi miệng lưỡi tàn độc.

Đến giữa buổi live, khi Quỳnh Châu lại gần Hải Đăng để cùng tương tác quảng bá sản phẩm son, Hoàng Hùng cảm thấy một chút khó chịu dâng lên trong lòng. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lén lút quan sát từng cử chỉ của cả hai.

“Gem, em sao thế?”

Hải Đăng sau khi quảng cáo xong thì nhắn tin cho anh khi phát hiện nét mặt không thoải mái của Hoàng Hùng.

“Không… không sao.”

Hoàng Hùng gõ bàn phím đáp nhanh, cố nặn ra một nụ cười, nhưng đôi mắt vẫn không giấu được sự ghen tuông thoáng qua.

Hải Đăng bật cười khẽ, như hiểu rõ cảm giác của anh. Cậu lén khẽ siết tay Hoàng Hùng một cái thật nhẹ, như muốn nói: “Em là duy nhất.”

Buổi live kết thúc bằng tiết mục đặc biệt: Hải Đăng hát ca khúc Laviu, còn Hoàng Hùng cùng Jsol nhảy phụ họa. Tiếng cười, tiếng vỗ tay hòa quyện vào nhau, khép lại một buổi tối đầy thành công và ý nghĩa.

Trên đường về nhà, cả hai ngồi chung ghế sau của xe, mệt mỏi nhưng lòng lại tràn đầy hạnh phúc. Hoàng Hùng tựa đầu vào vai Hải Đăng, ánh mắt lim dim như sắp ngủ, nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt tay người yêu.

“Gem này, hôm nay em giỏi lắm.” - Hải Đăng khẽ nói, đặt một nụ hôn lên trán như khen thưởng cho anh.

“Cảm ơn anh…” - Hoàng Hùng mỉm cười, mắt nhắm nghiền, anh biết rõ những điều Hải Đăng cố tình làm để bảo vệ mình, anh thì thầm. - “Có Doo bên cạnh thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi mà.”

Hải Đăng siết chặt vòng tay, ánh mắt đầy yêu thương. Chiếc xe lướt qua từng con phố, mang theo hai trái tim hòa chung một nhịp.


_____

Căn phòng nhỏ ngập ánh đèn vàng ấm áp, nhưng Hải Đăng bước vào với đôi vai hơi trĩu nặng sau một ngày dài làm việc. Dù mệt mỏi nhưng cậu vẫn còn lời hứa với fan rằng tối nay sẽ mở quà họ tặng tại buổi fan meeting ở Sài Gòn cách đây 5 ngày.

Hoàng Hùng đứng trong bếp, chiếc tạp dề trắng sạch sẽ buộc gọn gàng quanh người. Hơi nóng từ nồi nước sốt cà chua bốc lên, lan tỏa hương thơm dịu nhẹ khắp căn nhà. Anh chăm chú nắn từng viên thịt tròn trịa, đôi tay khéo léo và dáng vẻ điềm tĩnh khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng cảm nhận được sự dịu dàng.

Hải Đăng bước vào bếp, ánh mắt vô thức dõi theo Hoàng Hùng. - “Hôm nay em nấu gì mà thơm thế này?” - Cậu hỏi, giọng pha chút mệt mỏi nhưng đầy sự ấm áp.

“Thịt viên sốt cà chua.” - Hoàng Hùng đáp, quay lại nhìn Hải Đăng. Ánh mắt anh khẽ dừng lại ở đôi mày cau nhẹ của cậu. - “Anh ngồi nghỉ đi, đói lắm rồi mà.”

Hải Đăng cười mỉm, nhưng rồi lại nhớ ra công việc mình chưa hoàn thành:

“Anh phải lên livestream mở quà fan đã. Hứa rồi không thể thất hứa được. Nhưng mà...” - Cậu ngập ngừng nhìn Hoàng Hùng, vẻ áy náy hiện rõ.

Hoàng Hùng khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng như đang trấn an người yêu:

“Anh live xong rồi về ăn cơm. Khi nào xong thì gọi em nhé. Em chờ được.”

“Ừm, anh sẽ gắng xong sớm.” - Hải Đăng khẽ cười, ánh mắt ánh lên vẻ biết ơn.

Nhìn theo bóng lưng Hải Đăng bước ra khỏi nhà, Hoàng Hùng thầm nghĩ: ‘Lúc nào cũng vì fan, vì công việc, nhưng mình biết Đăng luôn dành một góc rất rộng trong lòng cho mình.’

Anh mỉm cười, tiếp tục chuẩn bị bữa tối, lòng thầm nhủ sẽ giữ bữa ăn luôn ấm để Hải Đăng không phải ăn cơm nguội sau buổi live.

Hải Đăng bước ra khỏi căn hộ, lòng tràn ngập những cảm xúc đan xen. Cậu tự nhủ phải cố gắng livestream nhanh nhất có thể để không làm người yêu đợi lâu. Mặc dù Hoàng Hùng không bao giờ phàn nàn, nhưng sự kiên nhẫn ấy càng làm cậu cảm thấy mình cần trân trọng anh nhiều hơn nữa.

Hải Đăng bước vào căn hộ của chị gái sinh đôi, nơi cả hai từng ở chung. Căn hộ này vốn là nhà chung của hai chị em từ những ngày đầu Nam tiến, nhưng kể từ khi dụ được Hoàng Hùng chuyển đến sống gần khu, Hải Đăng đã dọn sang căn hộ của anh mà không một chút do dự. Nơi đây giờ đây vẫn giữ được sự ấm cúng quen thuộc, nhưng cũng có chút trống vắng bởi thiếu đi hình bóng của cậu.

“Về rồi à?”

Giọng nói của Hương Nhi vọng ra từ phòng khách. Cô đang ngồi trên sofa, tay ôm một chiếc gối mềm, đôi chân gác hờ lên bàn trà. Hương Nhi khẽ ngước nhìn em trai, môi nhếch lên nụ cười nửa đùa nửa thật.

“Hôm nay live trễ thế?”

Hải Đăng đặt túi xuống, nở nụ cười đầy tinh nghịch.

“Fan tặng quà cho em mà, không thể để họ chờ lâu được chứ sao. Với lại, không phải chị cũng muốn xem thằng em trai của mình được yêu quý thế nào à?”

Hương Nhi phì cười.

“Thôi đi ông tướng, chị mày không ngạc nhiên chút nào. Mấy cái hộp quà kia đủ chiếm hết không gian nhà chị rồi.” - Cô chỉ tay về phía góc phòng khách, nơi hàng chồng hộp quà được sắp xếp ngay ngắn, đầy màu sắc.

Hải Đăng không đáp, chỉ nhún vai rồi nhanh chóng bật đèn livestream. Cậu biết rằng buổi live tối nay không chỉ là để khui quà, mà còn là cách cậu kết nối và tri ân tình cảm của những người đã luôn dõi theo mình.

Căn phòng ngập ánh sáng từ chiếc đèn livestream, gương mặt Hải Đăng hiện lên sắc nét trên màn hình. Chất giọng trầm ấm và nụ cười rạng rỡ của cậu lập tức khiến lượng khán giả tăng lên chóng mặt. Những dòng bình luận tràn ngập màn hình:

“Chào Đăng! Hôm nay trông anh mệt quá, nhớ giữ sức khỏe nha!”
“Chúng em chờ mãi mới đến buổi khui quà này!”
“Quà của em có trong đống kia không anh?”

Hải Đăng đọc lướt qua từng dòng, mắt ánh lên niềm vui:

“Cảm ơn mọi người đã đợi nhé! Hôm nay chúng ta sẽ cùng khui hết đống quà này. Ai có quà trong đây thì nhớ báo anh một tiếng nha!”

Từng món quà được mở ra, từ những tấm thiệp viết tay, gấu bông lớn nhỏ, đến những món đồ thủ công liên quan đến couple Doogem được làm bằng cả tấm lòng của fan. Mỗi lần mở một món quà, Hải Đăng đều dành thời gian để đọc lời nhắn hoặc trò chuyện với người gửi nếu họ có mặt trên livestream. Cả căn phòng như rộn ràng bởi tiếng cười và sự kết nối giữa Hải Đăng và những người hâm mộ.

Ngồi trên sofa, Hương Nhi lặng lẽ quan sát em trai. Dù đã quen với sự bận rộn và tận tâm của Hải Đăng, nhưng mỗi lần nhìn cậu chăm chỉ làm việc, cô vẫn không khỏi cảm thấy tự hào. Thế nhưng, trong lòng cô vẫn thoáng chút xót xa. Cô biết rằng, đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy là cả một sự cố gắng và hy sinh mà không phải ai cũng nhìn thấy.

Khi ánh đèn trên màn hình livestream dần nhạt đi, Hải Đăng cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu mỏi mệt. Mặc dù cậu rất thích những khoảnh khắc này, nơi cậu có thể trực tiếp giao lưu với fan, nhưng cơn đói đang len lỏi trong dạ dày khiến tâm trí không thể tập trung. Mặt khác, trong lòng cậu vẫn văng vẳng lời của Hoàng Hùng:

“Em chờ được.”

Chợt, một âm thanh nhẹ nhàng từ phía sau khiến Hải Đăng quay lại. Hương Nhi đang bước đến gần, trên tay cô là một chiếc điện thoại đang phát tín hiệu cuộc gọi đến. "Là anh Hùng gọi đấy," Hương Nhi mỉm cười, đôi mắt khẽ sáng lên.

Hải Đăng gật đầu đồng ý cho chị mình nghe máy.

"Alo, Nhi à? Anh Hùng đây." - Giọng anh ấm áp và nhẹ nhàng như mọi khi. - "Hôm nay anh nấu cơm thịt viên sốt cà chua, anh có mang qua một phần cho em. Anh đang đứng trước cửa nhà em rồi."

Hương Nhi biết rõ lý do tại sao Hoàng Hùng lại đến đây. Cô mỉm cười đầy thông cảm, nhìn qua em trai một cách tinh nghịch. - "Đúng là mấy người yêu nhau," - cô nghĩ thầm. - "Sao anh Hùng lúc nào cũng lo cho thằng này vậy nhỉ?"

Cô đứng dậy, mở cửa cho Hoàng Hùng, rồi không quên liếc mắt với Hải Đăng, ra hiệu cho cậu biết rằng đã đến lúc kết thúc livestream và về ăn cơm. Cô nói bằng khẩu hình miệng mà không phát ra tiếng:

"Để chị mày dọn dẹp mấy hộp quà cho, mày nhanh về ăn tối với anh Hùng đi." - Hương Nhi cười khẩy, nhưng giọng nói của cô lại ẩn chứa sự dịu dàng đầy chân thành. Cô hiểu rằng tình yêu giữa Hải Đăng và Hoàng Hùng là thứ không thể nói hết bằng lời.

Hải Đăng cũng hiểu ý, cậu lập tức tăng tốc để nhanh chóng kết thúc buổi livestream. Những lời chào tạm biệt nhanh chóng được cậu gửi đến người xem, kèm theo một lời giải thích ngắn gọn:

"Chắc hôm nay anh phải kết thúc live sớm, anh phải đi ăn tối đây. Mọi người ngủ ngon nhé!"

Đúng như những gì đã hứa, Hải Đăng lập tức tắt máy quay. Khi màn hình trở nên tĩnh lặng, cậu chỉ kịp nhắm mắt trong giây lát để thư giãn đôi chút. Nhưng ngay sau đó, bàn tay Hoàng Hùng đã xuất hiện, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, kéo cậu lại gần.

"Em đói chưa?" - Hải Đăng hỏi, ánh mắt như luôn quan tâm và lo lắng cho người yêu.

Hoàng Hùng mỉm cười, đôi môi anh khẽ nhếch lên đầy yêu thương:

"Chưa, em sợ anh đói thôi."

Nhưng lời nói của Hoàng Hùng lại khiến Hải Đăng thấy xốn xang. Cậu không thể giấu nổi sự hạnh phúc khi thấy người yêu lúc nào cũng đặt mình lên hàng đầu, dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt như thế này. Hải Đăng cảm thấy mình thật may mắn khi có Hoàng Hùng bên cạnh.

“Nào hai người về nhà rồi hẵng ngọt ngào được không? Cho cô gái cô đơn này ăn cơm ngon chút nào?!”

Hải Đăng bật cười rồi nắm lấy tay Hoàng Hùng mà kéo anh đi. Trước khi đóng cửa cậu còn không quên quay đầu nói:

“Nhớ đóng cửa cẩn thận nhá, em đi đây!”

“Yêu với chả đương, suốt ngày chỉ biết trêu chị nó. Haizzz”

Bữa cơm tối trôi qua trong không gian ấm cúng của căn hộ, nơi mà mỗi tiếng cười, mỗi ánh mắt trao nhau giữa Hải Đăng và Hoàng Hùng đều ngập tràn yêu thương.

Hải Đăng cười khẽ khi Hoàng Hùng nhẹ nhàng đút cho cậu một miếng thịt viên sốt cà chua nóng hổi.

"Chết rồi em lỡ ăn nhiều quá rồi, đang phải giảm cân… Anh đừng gắp cho em nữa!" - Hoàng Hùng nhìn chiếc bụng no căng của mình mà sốt sắng.

"Có lên bao nhiêu cân thì Gem của anh vẫn xinh thôi. Khéo lo.”

Hải Đăng bật cười trong lòng lại cảm thấy trân trọng những giây phút bình dị ngọt ngào lạ thường. Mỗi bữa ăn mà Hoàng Hùng chuẩn bị cho cậu không chỉ là thức ăn, mà là một sự chăm sóc đầy yêu thương, là biểu hiện của tình cảm mà anh luôn dành cho cậu. Mỗi món ăn anh làm, mỗi chi tiết anh chu đáo trong bữa ăn, đều khiến Hải Đăng cảm nhận được sự ấm áp của một mái ấm thực sự.

Dù rất muốn tiếp tục nói chuyện với Hoàng Hùng, nhưng Hải Đăng lại không quên rằng hôm nay cậu còn công việc chưa giải quyết xong nữa. Buổi tối của cậu dường như trôi qua quá nhanh.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối dần. Những đám mây khẽ trôi qua, để lại không gian đầy ánh đèn vàng ấm áp từ những ngôi nhà xung quanh. Hải Đăng và Hoàng Hùng vẫn ngồi đó, trò chuyện và chia sẻ với nhau từng khoảnh khắc. Cảm giác bình yên bao phủ lấy cả căn phòng, như thể thế giới bên ngoài không còn quan trọng nữa. Mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng và trọn vẹn trong khoảnh khắc ấy.

Hải Đăng cảm thấy lòng mình thật sự nhẹ nhõm khi có Hoàng Hùng ở đây. Cậu biết rằng, dù cuộc sống có đôi khi gặp phải khó khăn, nhưng chỉ cần có anh bên cạnh, mọi chuyện đều có thể vượt qua. Mỗi lần nhìn vào mắt Hoàng Hùng, cậu lại thấy những cảm xúc đầy ắp yêu thương và sự tin tưởng.

Hoàng Hùng nhìn vào Hải Đăng, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi:

"Anh no chưa? Chắc tối nay cũng mệt rồi, hay là mình nghỉ ngơi sớm nha?"

Hải Đăng khẽ nhắm mắt, một cảm giác bình yên lan tỏa trong tim.

"Ừm, anh ăn no rồi, nhưng mà còn nhiều việc quá. Gem ngủ trước đi rồi anh vào sau."

Tất nhiên là không ai phải ngủ một mình trước cả, Hoàng Hùng vẫn bướng bỉnh như mọi khi, ôm chăn đến ngồi ngủ bên cạnh nơi Hải Đăng làm việc, đến khi cậu xong việc thì cả hai mới ôm nhau ngủ trên chiếc giường ấm áp. Mọi ngày đều trôi qua nhẹ nhàng như thế này với họ đã là quá tuyệt vời rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro