NGOẠI TRUYỆN: Tiền Kiếp Của Chúng Ta (End)
Sau ba ngày căng thẳng, triều đình dần trở lại yên bình. Binh lính đã lùi về vị trí canh gác, còn các quan lại ai nấy trở về phòng nghỉ ngơi, xoa dịu những mệt mỏi sau cơn biến động. Trong căn phòng nhỏ của Ngự y, không gian yên tĩnh như tách biệt hẳn với thế giới ngoài kia. Ngọn đèn dầu cháy bập bùng, tạo nên một thứ ánh sáng ấm áp và dịu dàng.
…
Hoàng Hùng ngồi lặng lẽ, chuẩn bị sẵn thuốc men và dụng cụ băng bó. Khi tiếng gõ cửa vang lên, anh ngẩng đầu, và trong khoảnh khắc đó, trái tim anh không thể kìm nén một nhịp đập mạnh khi thấy Hải Đăng đứng trước ngưỡng cửa. Dáng người cao lớn của chàng cung thủ phủ bóng lên nền đất, ánh đèn dầu hắt lên làm nổi bật làn da ngăm săn chắc và đôi mắt đen sâu thẳm.
“Hải Đăng, ngài vào đây.”
Hoàng Hùng cất giọng nhẹ nhàng, cố gắng giấu đi chút lo lắng trong mắt. Khi Hải Đăng bước vào, anh cảm thấy lòng mình lấp đầy bởi một cảm giác khó tả – vừa xót xa, vừa dịu dàng, lại có phần lo âu cho người đang đứng trước mặt.
Hải Đăng tiến lại gần, ngồi xuống đối diện Hoàng Hùng. Đôi mắt cậu không rời khỏi gương mặt của Ngự y, nhìn chăm chú đến nỗi Hoàng Hùng cảm thấy đôi gò má mình ấm lên.
“Để tôi xem vết thương.”
Hoàng Hùng nói, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh nhẹ nhàng nâng cánh tay Hải Đăng lên, tay anh chạm vào làn da ấm áp, lòng lại thoáng chốc xao xuyến.
Khi lớp băng tạm được tháo ra, vết thương hiện ra trước mắt – vẫn còn sưng đỏ và thấm máu. Hoàng Hùng khẽ nhíu mày, tim anh lại dấy lên một nỗi lo lắng khó tả. Anh cúi người xuống, lấy khăn thấm nước và bắt đầu lau nhẹ vết thương. Mỗi động tác của anh đều rất tỉ mỉ và cẩn trọng, như thể chỉ cần một chút bất cẩn cũng sẽ khiến người đối diện đau đớn hơn.
“Liều lĩnh… Dùng cả tay không để đỡ lưỡi dao như thế.” - Hoàng Hùng thì thầm, đôi mắt anh thoáng chút trách móc nhưng cũng tràn ngập sự lo âu. - “Nếu vết thương sâu hơn một chút, ngài đã có thể mất máu đến ngất đi rồi.”
Hải Đăng mỉm cười, đôi mắt cậu đầy dịu dàng nhìn vào Hoàng Hùng:
“Nếu không làm thế, tôi sợ ngài sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không thể đứng nhìn.”
Đôi tay Hoàng Hùng khẽ khựng lại khi nghe những lời ấy, tim anh vẫn đập mạnh và cảm xúc trong lòng như vỡ òa. Anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy chân thành kia, nhưng khi ngước lên vô tình lại bắt gặp ánh mắt Hải Đăng đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt ấy chứa đựng một sự si mê, như muốn khắc ghi từng đường nét của gương mặt Hoàng Hùng vào tận sâu trong tâm trí.
Khoảnh khắc đó khiến Hoàng Hùng bối rối, đôi tay anh run nhẹ khi tiếp tục băng bó, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Anh thoa thuốc lên vết thương của Hải Đăng, cảm nhận rõ ràng từng hơi ấm lan tỏa từ da thịt người đối diện.
…
“Ngài không cần phải làm vậy… Tính mạng ngài cũng rất quý giá.” - Hoàng Hùng nói, giọng anh nghẹn lại, đôi mắt lấp lánh sự quan tâm. - “Tôi không muốn thấy ngài phải chịu đau đớn… vì tôi…”
Hải Đăng khẽ nhếch môi cười, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Hoàng Hùng. - “Đau đớn này chẳng là gì cả.” - Cậu thì thầm, giọng nói trầm ấm và đầy kiên định. - “Nếu có thể bảo vệ ngài, tôi sẵn lòng chịu đựng.”
…
Ánh mắt của cả hai lại vô tình chạm nhau, lần này lâu hơn và sâu hơn. Trái tim của Hoàng Hùng đập mạnh mẽ, nhưng anh không thể rời mắt khỏi Hải Đăng. Trong đôi mắt người đối diện, anh thấy một tình cảm sâu sắc, một thứ cảm xúc mà chính bản thân anh cũng không muốn né tránh.
Cả căn phòng như chìm trong yên lặng, chỉ còn lại tiếng thở của hai người. Khi băng bó xong, Hoàng Hùng cúi xuống, cẩn thận điều chỉnh lại lớp băng trên tay Hải Đăng. Những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve quanh vết thương, như muốn xoa dịu mọi đau đớn cho người kia. Cử chỉ ân cần ấy khiến Hải Đăng không thể kìm nén nụ cười nhẹ, đôi mắt cậu tràn ngập sự si mê và trân trọng khi nhìn Hoàng Hùng, như thể cậu đang ngắm nhìn một thứ gì đó đẹp đẽ nhất thế gian.
Hoàng Hùng ngẩng đầu lên, và khi nhận ra ánh mắt si mê của Hải Đăng đang dõi theo mình, anh cảm thấy hơi thở mình dần trở nên nặng nề. Không gian giữa hai người bỗng như co lại, khiến khoảng cách dường như chỉ còn là vài cái chạm nhẹ.
…
“Hải Đăng… có khi nào ngài nghĩ rằng cuộc đời này, chúng ta chỉ là hai con người đi ngang qua nhau…” - Hoàng Hùng lẩm bẩm, ánh mắt thấp thoáng nỗi buồn.
“Không.” - Hải Đăng thì thầm, nhìn vào mắt Hoàng Hùng, một ánh nhìn sâu sắc và chân thành. - “Chúng ta đã gặp nhau. Đó là định mệnh.”
…
Bất chợt, cậu nghiêng người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Hoàng Hùng. Đó là nụ hôn dịu dàng nhưng kiên định, một sự bày tỏ tình cảm mà cậu đã giấu kín bấy lâu nay. Hoàng Hùng thoáng bối rối, trái tim rung động mạnh mẽ, nhưng đôi môi anh không thể từ chối, đón nhận nụ hôn ấy với tất cả sự chân thành.
Trong không gian nhỏ ấy, họ tìm thấy sự thấu hiểu và đồng cảm. Đêm hôm đó, họ lặng lẽ trao nhau những cái chạm dịu dàng, như muốn bù đắp cho những ngày tháng sóng gió. Da kề da, hơi thở hòa quyện, tình yêu của họ chớm nở trong im lặng, giữa những lời không cần nói nhưng hiểu sâu sắc.
Từ khoảnh khắc ấy, cả hai hiểu rằng họ đã không còn là hai người xa lạ nữa. Giữa thời thế đầy hiểm nguy và những khó khăn phía trước, họ đã tìm thấy cho nhau một điểm tựa vững chắc và tình yêu đong đầy, một chuyện tình vừa bắt đầu trong sự âm thầm và mãnh liệt.
Sau nụ hôn bất ngờ, không gian tĩnh lặng như ngưng đọng lại, chỉ còn nghe tiếng thở dồn dập của cả hai. Hoàng Hùng vẫn còn đôi chút bối rối, trái tim anh đập mạnh như trống trận, nhưng đôi mắt dịu dàng của Hải Đăng, cùng cái chạm nhẹ trên môi, như kéo anh vào một dòng cảm xúc khó cưỡng. Đôi tay Hoàng Hùng thoáng run rẩy nhưng không đẩy Hải Đăng ra, mà ngược lại, anh từ từ siết lấy tay Hải Đăng, cảm nhận rõ rệt hơi ấm từ làn da rám nắng của chàng cung thủ.
…
“Ngài… thật sự muốn thế này sao?” - Hoàng Hùng thì thầm, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào ánh mắt kiên định của Hải Đăng.
“Phải.” - Hải Đăng đáp lại, giọng nói khàn đặc nhưng chân thành. - “Đây là điều tôi muốn. Từ khi ở bên ngài, trái tim tôi chưa từng thôi nghĩ về giây phút này.”
…
Nụ hôn của họ sâu dần, cuồng nhiệt hơn, như thể muốn bù đắp cho những ngày tháng lặng lẽ giữ kín tình cảm. Hoàng Hùng nhắm mắt, để mình lạc trong sự âu yếm của Hải Đăng. Đôi tay rắn chắc của Hải Đăng dần dần vòng qua eo Hoàng Hùng, kéo anh sát lại gần, cảm nhận từng nhịp thở, từng cử chỉ mơn man qua làn áo mỏng manh. Hơi thở của họ quấn quýt, nóng bỏng, như thể mọi ranh giới giữa hai con người ấy đang dần tan biến.
Hoàng Hùng cảm nhận được sự mãnh liệt của Hải Đăng, và bản thân anh cũng không còn e ngại. Đôi tay anh chạm lên bờ vai rộng của cậu, chậm rãi vuốt ve qua làn da rám nắng mạnh mẽ, cảm nhận từng đường nét rắn rỏi. Hải Đăng cũng nhắm mắt, tận hưởng cái chạm dịu dàng và đầy cảm xúc ấy, từng ngón tay Hoàng Hùng lướt qua như một làn gió mát lành, khiến cậu không kìm được tiếng thở khẽ.
Chậm rãi, Hải Đăng nhẹ nhàng đưa tay giúp Hoàng Hùng cởi bỏ lớp áo ngoài, để lộ thân hình trắng mịn, mong manh của anh dưới ánh nến lập lòe. Cậu nhìn Hoàng Hùng đầy say đắm, ánh mắt không giấu được niềm khao khát và trân trọng. Hoàng Hùng nhìn lại Hải Đăng, lòng như rộn ràng. Không còn sự dè dặt nào nữa, anh để mình hòa vào những động tác âu yếm đầy dịu dàng và chân thành của Hải Đăng.
…
Họ bên nhau, hơi thở hòa quyện trong nhịp điệu đong đầy cảm xúc, da kề da, để hơi ấm lan tỏa, những cảm xúc kìm nén bao lâu như cơn lũ tràn qua, khiến cả hai không muốn buông rời. Những tiếng thầm thì, những cái chạm, những ánh nhìn đầy yêu thương cứ thế đong đầy, để lại trong lòng cả hai cảm giác bình yên và mãn nguyện.
Đêm ấy, họ thuộc về nhau hoàn toàn, cùng nhau trải qua từng phút giây nồng nhiệt trong vòng tay đối phương. Họ không chỉ chia sẻ cơ thể mà còn cả tâm hồn, tìm thấy nơi nhau một chốn bình yên giữa những giông bão cuộc đời, như cách một chuyện tình vừa chớm nở trong niềm hạnh phúc dịu dàng nhưng cũng thật mãnh liệt.
…
Đêm hôm đó, ánh trăng dịu dàng phủ xuống triều đình, mọi thứ đẹp đẽ như một giấc mơ. Thế nhưng, phía sau những ánh mắt tươi cười, đằng sau bữa tiệc linh đình vừa kết thúc là một màn đen thẫm của âm mưu và phản trắc. Các quan đại thần, dưới sự cầm đầu của Thái Úy – tổng chỉ huy quân đội triều đình – âm mưu lật đổ ngôi vua, đưa cả triều đình vào một cuộc đảo chính đẫm máu.
Vị vua tuy không nói ra nhưng từ lâu đã nhận thấy những toan tính bất thường. Trong buổi tiệc, ông lặng lẽ hạ lệnh cho người pha thuốc độc vào rượu của các quan đại thần và binh lính tinh nhuệ nhất, bao gồm cả Hải Đăng – người cung thủ trung thành và tài giỏi, người không hay biết gì về kế hoạch tàn độc này.
Thuốc độc ấy trớ trêu thay lại do chính Hoàng Hùng – vị Ngự y tận tụy điều chế theo lệnh vua, mà không ngờ rằng, một ngày nó sẽ trở thành thứ cướp đi sinh mạng của người mà mình yêu thương nhất…
…
Rời khỏi cung điện vào rạng sáng, đoàn người hộ tống nhà vua tiến về phía biên giới, đi vào rừng sâu. Trong màn đêm, mọi thứ tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng bước chân và tiếng lá xào xạc dưới chân.
Hải Đăng nấp trong bóng tối, cẩn thận giương cung tên theo mệnh lệnh ám sát vừa nhận được. Cậu ẩn mình trong bóng tối, thân thể căng cứng, đôi mắt sáng rực tập trung vào mục tiêu. Nhưng trong giây phút nhìn qua ống ngắm, khi ánh sáng yếu ớt soi lên khuôn mặt ấy, tim cậu bất giác thắt lại. Mục tiêu không phải ai khác mà là Hoàng Hùng – người cậu đã dành trọn tình cảm, người đã từng dịu dàng chăm sóc cậu trong từng khoảnh khắc yếu đuối.
“Tại sao lại?...”
Những ký ức về khoảng thời gian bên nhau, ánh mắt dịu dàng, bàn tay chăm sóc, từng lời nói ân cần như một dòng thác trào dâng trong tim cậu.
"Không thể nào…"
…
Nỗi đau nhói lên trong lồng ngực Hải Đăng, bàn tay nắm cung run rẩy, ngập ngừng giữa bổn phận và tình yêu. Trái tim giằng xé từng giây từng phút, giữa trách nhiệm của một cung thủ và khát khao muốn bảo vệ người mình yêu. Cậu muốn thét lên, muốn quẳng cây cung xuống, nhưng nỗi dằn vặt đã bóp nghẹt lấy cổ họng cậu. Đôi mắt cậu cay xè, mọi lý trí dường như vỡ nát.
Mũi tên rời khỏi cung với sự do dự, chệch hướng khỏi mục tiêu trong khoảnh khắc cuối cùng. Tiếng động nhỏ phát ra, vang vọng trong khoảng không yên tĩnh, kéo theo sự cảnh giác của đoàn hộ tống. Đôi mắt sắc lạnh của các binh lính bắt đầu tìm kiếm kẻ địch trong bóng tối, không chút nương tay.
Hoàng Hùng quay lại theo phản xạ, trong thoáng chốc bắt gặp ánh nhìn quen thuộc, chứa đựng tất cả nỗi niềm thầm kín của Hải Đăng. Nhưng ngay khi anh vừa định bước tới, một mũi tên khác bất ngờ lao tới, xuyên thẳng vào vai anh.
…
‘Phập’
Cơ thể Hoàng Hùng chao đảo, ánh mắt anh tối sầm lại khi cơn đau dâng tràn từ vết thương. Máu đỏ thẫm từ vai anh nhỏ xuống nền đất, nhưng ánh mắt vẫn giữ lấy hình bóng người phía trước, như để tìm kiếm câu trả lời trong sự mông lung của số phận.
Hải Đăng thấy Hoàng Hùng ngã xuống, trái tim như ngừng đập. Cậu lao lên, bỏ mặc những binh lính đang nhắm vào mình, quên đi cả mối nguy hiểm đang rình rập. Nhưng chỉ vài bước, cơ thể cậu bỗng chững lại, từng cơn đau nhói lên từ sâu trong lồng ngực. Từng bước chân lại nặng như có hàng ngàn đá tảng đè lên. Mỗi nhịp đập, cơn đau đớn không rõ nguyên nhân từ ngực cậu như ngày càng khủng khiếp, nhói buốt như có ngọn lửa đang thiêu đốt từ bên trong. Thuốc độc đã bắt đầu ngấm, từng luồng, từng luồng tàn phá cơ thể cậu. Từng bước tiến về phía Hoàng Hùng trở nên chật vật và khó nhọc, như có hàng ngàn con dao cứa vào từng mạch máu, từng sợi cơ.
Cơn đau lan rộng, nhưng Hải Đăng vẫn cố gắng lê từng bước, đầu óc quay cuồng, đôi môi cậu bật ra những tiếng gọi yếu ớt, nhưng khát khao mãnh liệt trong trái tim vẫn kiên định – cậu phải đến bên cạnh anh, phải giữ lấy đôi bàn tay ấy dù chỉ là trong khoảnh khắc cuối
cùng.
Trên nền đất lạnh, Hoàng Hùng nằm bất động, máu từ vai vẫn chảy không ngừng. Trong bóng tối nhòe nhoẹt của màn đêm, anh nhìn thấy Hải Đăng đang lảo đảo tiến đến. Đôi mắt anh lấp lánh những giọt lệ, không vì đau đớn, mà vì nhận ra sự bất lực khi không thể bảo vệ người mình yêu.
Hoàng Hùng nằm đó, ánh mắt yếu ớt mở ra khi nghe thấy tiếng gọi. Trong tầm nhìn mờ ảo, anh thấy Hải Đăng đang gắng sức tiến lại gần, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu đẫm mồ hôi và đau đớn. Hoàng Hùng khẽ nâng tay, nước mắt chảy nghiêng thành dòng, lòng thầm kêu gào vì sự bất lực khi chỉ có thể nhìn người mình thương chịu đau khổ.
Trông thấy những dấu hiệu quen thuộc giống hệt với tác dụng của loại thuốc độc mình tạo nên từ Hải Đăng khiến lòng anh như vỡ vụn, trái tim còn đau rát hơn cả phần bụng bị thương loang lổ máu.
Dù cơ thể ngày càng yếu đi, Hoàng Hùng vẫn cố nâng tay, gắng sức với về phía Hải Đăng như một nỗ lực cuối cùng để chạm vào hơi ấm quen thuộc. Cuối cùng, Hải Đăng ngã xuống bên cạnh Hoàng Hùng, hơi thở gấp gáp, làn da nhợt nhạt đẫm mồ hôi và cơn đau tàn phá. Nhưng khi bàn tay họ chạm vào nhau, mọi đau đớn dường như tan biến, nhường chỗ cho cảm giác an yên kỳ lạ giữa cuộc đời đầy bão táp. Hải Đăng nhìn Hoàng Hùng, đôi mắt chứa đựng tất cả những lời chưa kịp nói.
Cậu rướn người, muốn đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt anh, nhưng cơ thể cậu lại yếu ớt đến mức chỉ có thể để bàn tay khẽ chạm vào tay Hoàng Hùng. Đôi mắt cậu đau đớn, nhưng ánh nhìn vẫn chứa đựng một thứ tình cảm mãnh liệt, một lời hứa ngầm không cần phải nói thành lời. Môi cậu mấp máy, dù đau đớn đến nghẹn lời nhưng vẫn cố thốt ra một câu, như một lời cuối cùng.
“Hoàng Hùng... nếu... có kiếp sau, ta sẽ lại bên nhau, có phải không?”
Giọng cậu thều thào, yếu ớt, nhưng mỗi từ như xé nát trái tim anh. Hoàng Hùng khẽ nở một nụ cười buồn, nụ cười mà chỉ còn sót lại trong những giây phút này. Anh cố nâng tay, dẫu đau đớn đến ngất đi, muốn vuốt ve mái tóc Hải Đăng, muốn nhìn sâu vào đôi mắt cậu lần cuối, muốn nói ra tất cả những gì anh đã giữ kín trong tim suốt bao ngày qua. Nhưng cổ họng anh nghẹn ứ, không thể nói thành lời.
“Phải... kiếp sau, dù thế nào, chúng ta cũng… sẽ gặp lại...”
…
Bàn tay cậu run rẩy siết chặt lấy tay anh. Thuốc độc trong người họ đang hành hạ từng cơ quan trong cơ thể, nhưng có lẽ đau đớn nhất là nỗi đau trong lòng, khi sự chia lìa quá đột ngột và không thể tránh khỏi… Hải Đăng cảm nhận được từng giọt máu của mình đang dần cạn kiệt, cơ thể cậu càng lúc càng lạnh, nhưng khi bàn tay của cậu và Hoàng Hùng quấn chặt lấy nhau, một cảm giác ấm áp lạ thường vẫn lan tỏa trong lồng ngực. Đó là khoảnh khắc cuối cùng mà họ có thể nắm lấy nhau, dù cho cả hai sắp phải buông tay.
“Hoàng Hùng… đừng rời xa ta…”
Giọng Hải Đăng khẽ run, đôi môi khô cằn mấp máy nhưng đôi mắt đã mờ đi. Cậu gắng giữ tay anh thật chặt, như thể sợ nếu buông ra, tất cả sẽ biến mất như làn khói.
Hoàng Hùng khẽ mỉm cười, ánh mắt yếu ớt vẫn dịu dàng như ngày đầu:
"Ta yêu ngài…”
…
Không cất lên thêm lời nào, anh chỉ lặng lẽ nắm chặt tay cậu hơn, mắt anh lấp lánh những giọt lệ cuối cùng. Khi bàn tay cậu mềm nhũn trong tay anh, khi trái tim họ đập thoi thóp, khi cả thế giới xung quanh họ như vỡ vụn, họ chỉ còn lại một lời yêu thương duy nhất:
‘Kiếp này, ta đã yêu nhau.’
…
Trong ánh sáng mờ nhạt, hai con người nằm cạnh nhau, bàn tay vẫn không rời, như thể cả thế giới chỉ còn lại họ giữa rừng thẳm.
…
Cơn đau đớn vẫn tiếp tục xâm chiếm, hơi thở Hải Đăng dần yếu đi, ánh nhìn mờ dần trong cơn mê man. Cả hai trút hơi thở cuối cùng, bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau như không muốn rời xa.
Giữa màn đêm lạnh lẽo, họ vẫn ở bên nhau, trái tim hòa chung một nhịp đập cuối cùng, mãi mãi kết thúc trong một cái ôm dịu dàng và yên bình, như thể tình yêu ấy đã vượt qua cả ranh giới của sinh tử. Bàn tay họ nắm lấy nhau, vẫn chưa chịu buông ra, dù cơ thể đã rã rời, dù hơi thở đã trở thành những hơi thở yếu ớt cuối cùng. Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, khi đôi mắt họ đã nhắm lại, khi cơ thể họ dần hòa vào đất đai lạnh lẽo, họ vẫn yêu nhau, trong một giấc ngủ vĩnh hằng mà không thể tỉnh dậy.
…
Giữa phố thị phồn hoa tấp nập, vẫn là hai dáng hình quen thuộc, người con trai với vẻ ngoài mạnh mẽ ấy chẳng hiểu vì sao lại vô tình để ý đến dáng người mảnh khảnh trắng trẻo kia. Giữa gian phòng rộng lớn, giữa rất nhiều người, chẳng biết vì vô tình hay hữu ý họ lại gặp nhau…
“Tên đầy đủ của em là Đỗ Hải Đăng. Còn anh Hùng Huỳnh tên thật là gì nhỉ?”
“Huỳnh Hoàng Hùng, rất vui được làm quen với Đăng!’
…
Cũng chẳng hiểu vì sao ngày hôm ấy người cho anh mượn giày lại là cậu, lại càng không thể hiểu được rằng vì sao chiếc giày ấy lại có thể gắn kết cả hai nhiều đến vậy…
“Đôi này được không ạ?”
“Cảm ơn Doo.”
…
Chính họ cũng không thể biết được, vì sao mỗi lần chạm mắt nhau, đâu đó trong lòng lại dấy lên từng đợt sóng ngầm rung động mạnh mẽ như thế. Có lẽ ở kiếp sống này, ông trời đã bắt họ tiếp tục trả lại nợ nần cho nhau, tiếp tục yêu nhau và ở bên nhau theo lẽ thiên nguyện… Phải chăng định mệnh này là mãi mãi, là chẳng thể tách rời, là một đời… một đời yêu nhau…
…
…
Giữa đêm tĩnh mịch, Hoàng Hùng và Hải Đăng đột ngột cùng nhau tỉnh giấc khỏi một giấc mơ dài. Cả hai đều chẳng thể nhớ được rằng mình đã mơ về điều gì, họ lại bất giác nhìn nhau mà cười, nụ cười nhẹ nhưng tràn đầy hạnh phúc.
…
Là định mệnh. Nhỉ?
...
________________________________________
Hê hê fic chữa lành 🤣
Thời gian này tụi mình đều đang rất khó khăn nhỉ? Mọi người vững lòng lên nha, tui cũng sẽ cố gắng để chờ đến khi có hint là lên chương liền nè 🖤🫂✨
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro