Chương 11 Kế Hoạch Cho Đám Cưới
Một tháng sau, căn hộ nhỏ của anh và cậu ngập tràn tiếng giấy gói sột soạt, bảng màu pastel, và những mẫu thiệp cưới rải khắp bàn ăn. Trên tường, một bảng moodboard dán đầy hình ảnh: những bông cẩm tú cầu, lồng đèn giấy, ảnh Polaroid của họ ở Kyoto, và dòng chữ viết tay bằng mực nâu: “Một đám cưới không cần rực rỡ chỉ cần thật.”
Anh ngồi bắt chéo chân trên ghế, tay cầm bút đánh dấu từng hạng mục trong kế hoạch. “Force với Book làm lễ ngoài trời rồi, tụi mình phải khác một chút. Trong nhà, nhưng nhiều ánh sáng. Mày thấy sao?”
Cậu nhấm một ngụm trà, mắt vẫn dán vào hình ảnh chiếc sân kính phủ đầy hoa treo. “Cái này. Tao thích kiểu ánh sáng tự nhiên, mà vẫn ấm cúng. Mình sẽ mời ít thôi, nhưng thân.”
Force vừa bước vào nhà với túi bánh ngọt trên tay, liếc một vòng là nhận ra sự nghiêm túc của hai người kia. “Tụi bây làm tao cảm thấy đám cưới của tao chỉ là tiệc picnic có nhẫn.”
“Vì tụi tao học được từ đám tụi bây mà.” Anh cười, nhận túi bánh. “Chân thành, vui vẻ, và có Force lo dùm 70% khâu tổ chức.”
“Lần này tao chỉ hỗ trợ thôi. Nhưng tao muốn đảm bảo tụi bây sẽ khóc lòi con ngươi ra trong lúc đọc lời thề.” Force nháy mắt, nửa thật nửa đùa.
Cậu mở laptop, nhập thử tên của hai người lên mẫu thiệp:
First & KhaoTung: Mời bạn đến viết tiếp cùng tụi mình.
Book, ngồi phía xa, vừa cắn bánh vừa nói vọng lại: “Tụi bây tính tổ chức ở đâu? Để tao lo phần nhạc.”
“Studio ánh sáng cạnh bờ sông.” – Anh đáp.
“Chỗ tụi tao từng chụp ảnh hồi mới quen. Tụi tao sẽ đứng giữa ánh sáng và nước, như hai người phản chiếu nhau.”
Cậu nhìn sang anh, mắt ánh lên thứ dịu dàng hơn mọi lời hứa. “Tao nhớ lần đầu tao viết trong sổ tay không? Tao nói tụi mình có thể bắt đầu từ bất kỳ đâu.”
Anh gật đầu. “Và giờ, tụi mình chọn bắt đầu từ nơi đã từng chỉ là một tấm ảnh.”
Trang sổ tay mới đã mở, lần này là lời mời chính thức viết bằng yêu thương, gửi đến những người đã chứng kiến, đã yêu thương, và đã cùng họ lớn lên.
NGÀY CƯỚI CỦA ANH VÀ CẬU
Buổi sáng bắt đầu bằng tiếng chim ríu rít ngoài bờ sông và ánh nắng mỏng như tơ lụa xuyên qua tấm kính lớn của studio. Không khí trong phòng chuẩn bị thơm nhẹ mùi tinh dầu cam và hoa nhài KhaoTung đã chuẩn bị từ hôm trước, để sáng nay khi tỉnh dậy, mọi thứ đều dịu dàng như mong muốn.
Anh đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng sữa, tay khẽ run. Force từ sau lưng bước tới, đặt tay lên vai anh, siết nhẹ.
“Run hả?”
“Có một chút.” Anh thở ra, cười. “Không phải vì đám cưới. Mà vì tao muốn mọi thứ đủ đẹp để xứng đáng với KhaoTung.”
Force vỗ vai. “Tao từng là chú rể. Tao biết cảm giác đó. Nhưng yên tâm, mày đủ, tụi bây đủ và điều đó đẹp rồi.”
Ở phòng bên, Book đang giúp KhaoTung cài cúc tay áo. “Mày biết không.” Book nói nhỏ. “mày là kiểu người mà một bó hoa cưới rơi vào tay cũng thấy hợp lý.”
Cậu cười. “Còn mày là kiểu người đủ rộng lòng để đứng đây giúp tao cưới một người khác.”
“Vì tao biết.” Book đáp. “tụi mày là chương truyện nên có một kết thúc đẹp.”
___
Buổi lễ diễn ra khi ánh chiều ngả vàng. Studio kính bên bờ sông rực sáng trong ánh hoàng hôn, phản chiếu mặt nước lăn tăn. Dọc lối đi là những chậu cẩm tú cầu xanh lơ, được điểm xuyết bằng những dòng chữ nhỏ viết tay của khách mời:
“Tụi mình tin vào tình yêu.”
“Có những người sinh ra là để viết cùng một câu chuyện.”
“Chúc tụi bây là câu thơ không cần vần, nhưng mãi đẹp.”
Anh và cậu bước đến từ hai đầu phòng, chậm rãi nhưng không ngần ngại. Khi đứng trước nhau, không còn tiếng nhạc, không còn âm thanh chỉ là khoảng lặng nơi ánh mắt chạm ánh mắt.
Anh cầm tay cậu, mắt không rời cậu:
“Tao từng nghĩ hạnh phúc là điều gì đó phải cố gắng thật nhiều để giữ. Nhưng mày làm tao hiểu rằng, hạnh phúc thật sự là khi mình không cần cố gắng để là chính mình.”
Cậu khẽ mỉm cười, siết tay anh.
“Tao từng sợ viết ra điều gì quá thật lòng, sẽ không được giữ lại. Nhưng mày làm tao tin, có những người đọc đến trang cuối mà vẫn muốn đọc lại từ đầu.”
Khách vỗ tay, vài người lau nước mắt. Force bấm máy ảnh liên tục, Book quay lại đoạn video không rung dù tim vẫn run.
Hai người trao nhau chiếc nhẫn bạc mảnh, khắc ở mặt trong dòng chữ nhỏ:
“Đừng vội lật trang hãy sống trong từng câu.”
Và rồi, khi cậu khẽ gật đầu, anh cúi xuống hôn cậu trong ánh hoàng hôn đổ dài trên mặt sông mọi thứ im lặng, chỉ có trái tim đồng thanh viết tiếp câu chuyện chưa có hồi kết.
_END_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro