Chương 2 Không Phải Người Thế Chỗ

Một tuần sau buổi tối mưa ấy, quán bar của First vẫn là nơi cậu lui tới đều đặn. Nhưng lần này, cậu không còn trốn chạy. Không rượu, không nước mắt. Chỉ có ánh nhìn lặng lẽ, và tiếng guitar quen thuộc.

“Bài hát hôm nay tên gì?” Cậu hỏi khi anh đang ngân nga một giai điệu mới.

“Chưa đặt tên.” Anh đáp, rồi dừng lại, quay sang cậu. “Mày muốn đặt không?”

Cậu nhún vai. “Tao đâu biết gì về nhạc.”

“Không cần. Chỉ cần cảm nhận.”

Cậu im lặng nghe lại đoạn điệp khúc. Dịu dàng. Chậm. Như thể từng nốt nhạc đều được viết từ những điều chưa từng nói ra.

“‘Ở lại.” Cậu khẽ nói. “Tao nghĩ nên gọi là vậy.”

Anh khựng lại. Đôi mắt anh ánh lên điều gì đó khó tả bất ngờ, biết ơn, và có chút đau.

“Tao sợ làm mày chờ, First. Tao vẫn còn nhiều thứ chưa sắp xếp được trong lòng mình. Nhưng nếu mày còn chỗ cho tao”

Anh không để cậu nói hết. Anh vươn tay, chạm nhẹ lên bàn tay cậu đang nắm chặt. “Tao không muốn là người mày quay về mỗi khi mệt mỏi. Tao muốn là người mày chọn ở lại.”

Lần đầu tiên, cậu không lẩn tránh. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, không phòng bị, không né tránh.

“Vậy thì chờ tao, lần này không phải để làm ‘người thế chỗ’ nữa. Mà là để tao đủ can đảm bước đến, một cách trọn vẹn.”

Anh mỉm cười. Không rực rỡ, nhưng là nụ cười khiến trái tim người đối diện thấy ấm.

___

GẦN HƠN CẢ TÌNH BẠN.

Một tuần sau, nhóm bạn quyết định tổ chức một chuyến đi biển ngắn ngày. Chẳng cần lý do rõ ràng chỉ là sau những lần cãi vã, chia ly, cả bọn đều thấy cần một khoảng lặng cho riêng mình, và cho nhau.

“Tao không nghĩ mày sẽ đi” Book nói khi thấy cậu kéo vali ra khỏi xe.

“Tao cũng không nghĩ mày sẽ rủ tao” – Cậu đáp.

Book cười, có chút buồn. “Vì dù gì, tao cũng từng là người mà mày yêu.”

Một lời nhắc nhẹ nhàng, không còn gợn sóng. Nhưng cũng khiến cậu thoáng sững lại.

Đêm đầu tiên ở biển, cả nhóm đốt lửa trại. anh cầm đàn, hát vài bài acoustic lãng đãng. Còn Book thì ngồi một mình, mắt hướng ra biển đen.

Anh đứng dậy rời khỏi đám đông, đi bộ dọc theo bờ cát. Một lát sau, cậu lặng lẽ bước theo. Cả hai im lặng một đoạn dài.

“Có vẻ Book vẫn chưa quên.” – Cậu nói, mắt nhìn theo bóng người ngồi cô đơn bên lửa trại.

“Mày ấy không cần quên” – Anh đáp. “Chỉ cần chấp nhận. Giống như tao đã chấp nhận rằng mày có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

Cậu dừng lại. Gió biển lồng lộng, lạnh nhưng tỉnh táo. Cậu xoay người, đối mặt với First.

“Lần này thì không.”

Anh nhíu mày. “Gì cơ?”

“Tao ở đây” – Cậu nói, giọng không lớn, nhưng rõ ràng. “Không phải vì nhóm bạn. Không phải vì cảm giác tội lỗi. Tao ở đây vì muốn nắm tay mày mà không cần giấu ai cả.”

Anh nhìn cậu, ngỡ như gió biển cũng ngừng thổi trong giây phút đó. Không phải một lời tỏ tình, nhưng là lời xác nhận. Đủ để trái tim bình yên, và đủ để nhóm bạn từ xa chứng kiến một khoảnh khắc không cần lời giải thích.

Ở đằng kia, Book nhìn họ, ánh mắt không còn buồn nữa. Chỉ có một cái gật đầu nhẹ, như lời chào từ biệt một đoạn tình cảm cũ để mở đường cho một điều gì đó mới mẻ, đúng đắn hơn.

Tuy không còn là trung tâm của câu chuyện, Book lại mang theo một tầng cảm xúc đặc biệt: lặng thầm, chín chắn, và đôi khi khiến người ta nghẹn lại vì cái cách cậu ấy yêu bằng cả trái tim, nhưng biết cách buông đúng lúc.

MỘT HÀNH TRÌNH KHÔNG CÒN RIÊNG LẺ

Sau khoảnh khắc dưới ánh trăng và tiếng sóng biển, mọi thứ dường như lặng lại trong tim cậu và anh. Không còn là những câu hỏi bỏ lửng, không còn ánh mắt né tránh. Chỉ còn một sự hiện diện trọn vẹn của hai người, ở cùng một nơi, vì nhau.

Sáng hôm sau, cả nhóm dậy sớm đón bình minh. Màu trời dần chuyển, vàng ấm trên nền xanh nhạt. Anh không còn mang đàn, chỉ mang theo một ly cà phê ấm, lặng lẽ đưa cho Cậu.

“Ngày hôm nay bắt đầu từ đâu?” Cậu hỏi, tay nhận lấy ly cà phê, chạm nhẹ tay người kia.

“Từ nơi mày đã chọn ở lại.” – Anh đáp, mắt không rời đường chân trời.

Book bước lại gần, cầm máy ảnh, mỉm cười. “Đứng sát nhau đi, tao chụp một tấm.”

Cậu có hơi ngần ngại, nhưng anh đưa tay vòng nhẹ qua vai cậu, kéo lại gần. Click.

Tấm ảnh đầu tiên của họ, không phải giữa đám đông, không phải sau nước mắt mà là giữa bạn bè, nắng sớm, và những điều đang bắt đầu.

ĐIỀU CŨ CŨNG CẦN MỘT LỜI TẠM BIỆT

Book không rõ cảm giác đầu tiên khi thấy cậu và anh tay trong tay là gì. Không còn nhói như lần đầu biết mình bị thay thế. Cũng không còn oán trách. Chỉ là một khoảng trống nhỏ đủ để thấy mình đã từng là một phần trong đó.

Đêm ấy, sau buổi đốt lửa trại, Book ngồi một mình khá lâu. Sóng biển vỗ nhẹ, gió lướt qua tóc. Cậu mở điện thoại, lướt qua tấm hình cũ, một buổi tối trong quá khứ, KhaoTung đang cười, còn cậu là người chụp.

“Có những người, đi cùng ta một đoạn, chỉ để dạy ta biết trân trọng đoạn đường tiếp theo.” Book tự nhủ.

Ngày trước, Book từng nghĩ rằng mình chỉ cần cố gắng là đủ cố gắng kiên nhẫn, cố gắng bao dung. Nhưng hóa ra, tình cảm không phải là một bài toán, mà là một bản nhạc. Sai nhịp một chút cũng đủ khiến mọi thứ không còn nguyên vẹn.

Cậu đã từng trách KhaoTung, giận First. Nhưng sâu trong lòng, cậu biết, mình chẳng thực sự giận ai cả. Chỉ là tiếc cho điều gì đó gần như là yêu thương, nhưng lại thiếu một chút dũng khí đúng lúc.

Sáng hôm sau, Book dậy sớm, ra biển trước cả nhóm. Cậu viết vài dòng lên cát:

> “Chúng ta đã từng cố gắng vậy là đủ.”

Rồi để sóng xóa đi.

Buổi chụp hình sáng ấy, khi máy ảnh hướng về phía cậu và anh, Book nhận ra tay mình không còn run. Không còn chênh vênh. Chỉ là một nhiếp ảnh gia ghi lại khoảnh khắc đẹp dù người trong ảnh không phải mình.

Cậu quay sang Force, người vẫn lặng lẽ đứng bên, ánh mắt hiểu chuyện từ lâu.

“Sau này…” Book ngập ngừng.

“Ừm?” Force hỏi, ánh mắt kiên nhẫn.

“Nếu mình lỡ mỏi mệt, cậu có dắt mình về không?”

Force không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.

Và lần đầu tiên, Book thấy trái tim mình không cần phải đi ngược chiều với ai nữa.

___

SÁU THÁNG SAU

Quán bar của First đã khác. Một góc nhỏ được bày thêm vài bức ảnh, vài món đồ trang trí do chính tay nhóm bạn góp vào. Không khí ấm cúng hơn, thân quen hơn. Đêm hôm đó, anh biểu diễn bài hát cũ “Ở lại” nhưng lần này, là phiên bản đã hoàn chỉnh. Và giữa đám đông, cậu không ngồi một mình nữa. Cậu ngồi cạnh anh, hát bè đoạn điệp khúc.

“Cảm ơn vì đã không đi đâu cả.” Anh khẽ nói khi nhạc dừng lại.

“Cảm ơn vì đã đợi.” Cậu đáp.

Tình yêu đôi khi không cần quá nhiều lời. Chỉ cần một người đủ kiên nhẫn. Và một người đủ dũng cảm để quay về rồi ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro