Chương 7 Sáng Bình Yên

SÁNG SỚM TẠI PHÒNG TRỌ

Ánh bình minh đầu ngày ngả nhạt qua rèm cửa, lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Cậu bước ra khỏi giường, quàng chiếc ba lô sau lưng, trong lòng vẫn còn vương dư hơi ấm từ nụ hôn lên trán đêm qua. Cậu vội khoác áo đồng phục, kiểm tra lại sách vở, rồi lững thững bước ra cửa.

Ngay dưới lầu, động cơ xe máy đã nổ nhẹ dấu hiệu quen thuộc cho biết hắn đã tới. Trái tim cậu loé lên niềm vui nhỏ nhoi.

TRÊN ĐƯỜNG ĐẾN ĐẠI HỌC

Hắn đội mũ, mỉm cười khi thấy cậu xuất hiện. Anh gật đầu chào:

“Chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”

Cậu vội vàng ngồi lên yên, vòng tay qua eo hắn:

“Dạ, em sẵn sàng rồi.”

Chiếc xe lướt qua những con phố Bangkok còn vắng, hàng dừa nghiêng mình đón nắng. hắn chạy chậm, tuân thủ luật giao thông, nhìn vào gương chiếu hậu rồi thì thầm:

“Em nhớ đeo mũ nhé.”

Cậu cúi đầu, chỉnh lại mũ bảo hiểm:

“Em nhớ rồi.”

Tuy chỉ là quãng đường ngắn, nhưng với cậu, mỗi khóm hoa bên đường, mỗi ngã rẽ đều trở nên đặc biệt khi có anh bên cạnh.

Đến cổng trường hắn dừng xe tại lối vào chính của trường Đại học. Từ đây, cậu chỉ còn vài bước để đến giảng đường. Anh nắm tay cậu, kéo nhẹ. “Em vào đi, anh sẽ đứng đây cho đến khi em vào lớp.”

Cậu nở nụ cười, cúi người hôn nhẹ lên gò má hắn. “Cảm ơn anh.”

Cậu bước vội vào sân trường, bóng dáng anh còn vẹn nguyên nụ cười bên cổng. Cậu ngoảnh lại vẫy tay: “Chiều gặp anh nhé!”

Hắn giơ tay chào, rồi xoay xe lướt đi, để lại phía sau khoảng không yên bình của buổi sớm đại học.

Trở về nhà Lúc rẽ ra con hẻm dẫn về căn biệt thự nhỏ nơi hắn sinh sống, bầu trời đã bừng lên nắng. Hắn khoá xe trước sân, tháo mũ bảo hiểm, rồi hít một hơi thật sâu.

Bước vào nhà, hắn lách qua phòng khách, nơi bức tranh Family Tree vẫn treo im lìm, báo hiệu nhịp sống thường nhật. Hắn treo mũ lên giá, rót cho mình một cốc cà phê đen đặc.

Ngồi trước ô cửa sổ, ngắm nhìn dòng xe lại trở nên nhộn nhịp. Trong lòng hắn là cảm giác vững chãi, dù ngày mới có bận rộn, dù hai thế giới giảng đường và công ty có cách xa, chỉ cần mỗi sớm mai đều đưa cậu đến nơi an toàn, thì trái tim hắn đã tìm được chiều hướng cố định.

Hắn nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười với chính mình: “Mỗi ngày, anh chọn em.”

___

Đến lớp, cậu không thể không nghĩ về hắn. Nụ cười ấm áp của hắn, những lời quan tâm giản dị nhưng chân thành khiến cậu cảm thấy an yên. Giờ học trôi qua trong sự hứng khởi và mong chờ.

Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cậu nhanh chóng thu dọn sách vở. Cậu không thể chờ được đến lúc gặp lại hắn. Bước ra khỏi lớp, ánh nắng rực rỡ như hòa cùng niềm vui trong lòng cậu.

“Chiều hôm nay chắc chắn sẽ tuyệt vời lắm!” Cậu nghĩ, trong lòng dậy lên một dự cảm tốt đẹp về những khoảnh khắc sắp tới bên cạnh hắn.

CHIỀU HÔM ĐÓ

Ánh nắng chiều xuyên qua những tán lá vẽ thành những vệt sáng dài trên sàn gạch. Cậu ngồi ghế đá vội vàng nhét quyển sổ vào ba lô, bàn tay vẫn lơ đãng mân mê chiếc điện thoại mong ngóng tin nhắn của hắn.

Một hồi lâu cậu thấy chiếc xe máy quen thuộc đỗ lặng lẽ bên lề. hắn đang đặt mũ bảo hiểm lên giá, ngoảnh mặt nhìn cậu với nụ cười rạng rỡ.

“Đến rồi.” Hắn bước tới trước, giọng êm như gió xuân.

Cậu vội kéo mũ lên, nắm lấy tay hắn. “Em đến rồi.”

QUÁN CÀ PHÊ GÓC PHỐ

First dẫn cậu vào một quán cà phê nhỏ ấm cúng, góc phố quen thuộc mà hai người thường hẹn. Bàn gỗ ngả màu cũ, ánh đèn vàng dịu, mùi cà phê rang thơm nồng.

Hắn đặt hai ly capuchino bốc khói trước mặt cậu, rồi ngồi xuống đối diện. “Em ăn gì chưa?”

Cậu lắc đầu, mắt ánh lên thích thú. “Chưa, em đói lắm.”

Hắn gọi thêm một phần bánh mì ốp la món cậu thích nhất rồi nghiêng người hỏi. “Hôm nay thuyết trình tốt chứ?”

Cậu hít một hơi cà phê đắng ngọt, rồi cười tươi. “Rất tốt! Nhóm em được khen ngợi trước lớp.”

Hắn mỉm cười mãn nguyện, ánh mắt tràn đầy tự hào. “Anh biết em làm được mà.”

Những khoảnh khắc nhỏ hai người ngồi bên nhau, nhịp trò chuyện nhẹ nhàng. hắn kể về buổi họp ở công ty, về những dự án mới, còn cậu kể lại chi tiết buổi thuyết trình, những câu hỏi thú vị từ giảng viên. Mỗi khi cậu kể, bàn tay hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cậu, như muốn ghi khắc từng khoảnh khắc.

Gió chiều thổi qua kẽ cửa, mang theo hương hoa giấy ven đường. Cậu ngẩng lên, ngửi hương nồng ấm, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Em cảm thấy an toàn khi có anh bên cạnh.”

Hắn cúi đầu, đặt ly cà phê xuống:
“Anh sẽ luôn là bến đỗ bình yên cho em.”

___

Trời nhá nhem tối khi hai người rời quán. Hắn chở cậu về, lướt qua con đường rợp bóng cây. Dưới ánh đèn đường, bóng hai người đan chặt, tim chung nhịp đập.

Đến trước cửa phòng trọ, hắn dừng xe, nhẹ nhàng tháo mũ bảo hiểm cho cậu. Cậu quay sang, ánh mắt lấp lánh:
“Cảm ơn anh vì một ngày tuyệt vời.”

Hắn mỉm cười, cúi xuống đặt lên trán cậu một nụ hôn vội. “Ngày mai, anh vẫn sẽ đón em như thế này.”

Cậu nắm chặt tay hắn. “Em sẽ đợi.”

BUỔI TỐI ĐẦY HY VỌNG

Cánh cửa phòng khép lại, để lại phía ngoài khoảng sân vắng lặng. Trong không gian ấm áp của căn phòng nhỏ, cậu ngồi bên khung cửa sổ, nhắm mắt, cảm nhận dư âm từng khoảnh khắc hôm nay.

Trái tim cậu ngân vang một thông điệp, tình yêu không phải chỉ tồn tại trong những phút huy hoàng, mà được dệt nên từ vô vàn chi tiết vụn vặt một nụ cười, một tin nhắn, một ly cà phê, và nhất là, sự lựa chọn mỗi ngày.

Và cậu biết, dù ngày mai có sóng gió, có lo toan, cậu vẫn sẽ luôn đợi vì anh, người mỗi sáng sớm đều chọn đưa cậu đến nơi an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro