Chap 6: Nhà hoang phía bên đường

"Bình tĩnh chưa?" Thiên Ân hỏi khi xốc nách tôi đứng dậy. "Sao không về nhà mà lại ngồi đây?"

Tôi ngập ngừng, không biết nên biện minh như thế nào.

Xấu hổ quá, làm sao tôi có thể nói là tôi lớn to tướng như thế này còn bị lạc được chứ? Chắc chắn thằng nhãi này sẽ cười tôi thối mũi cho mà xem.

Cứ như đi dép lê trong bụng tôi, cậu ta nhướng mày.

"Lạc đường hả?"

Tôi gật đầu, mặt đỏ bừng đến nỗi không biết giấu vào đâu.

Thôi thì thà bị cười thối mũi còn hơn là tỏ ra ngầu mà phải đứng đây một mình rồi hóa thân thành nữ chính trong phim kinh dị nghìn tỷ.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một tràng cười sằng sặc, bắn nước bọt tứ phía. Nhưng thay vào đó, cậu ta chỉ gật gù rồi ngỏ ý sẽ đưa tôi về.

"Cảm ơn cậu." Tôi bẽn lẽn.

Tự nhiên ác cảm của tôi với tên này cũng bay đi đâu hết.

Hoá ra... hot boy cũng không phải hạng xoàng như tôi tưởng tượng.

Chúng tôi chỉ có một cái ô bé xíu mà trời thì mưa càng ngày càng to, tôi đoán là vì thế nên Thiên Ân càng ngày bước càng nhanh.

Nhưng tôi thì không theo kịp, vội vàng túm lấy ống tay áo hắn.

"Đi chậm một xíu, tôi theo không kịp."

Thiên Ân quay đầu lại nhìn tôi một chút, rồi rất tự nhiên đưa tay chộp lấy tay tôi, kéo tôi chạy ù vào trong màn mưa trắng xoá.

Nghe lãng mạn nhỉ?

Nhưng tôi chỉ thấy như bị lôi xềnh xệch đi thôi. Cảm giác không khác gì đang dắt chó đi dạo mà mình phải đóng vai con chó vậy.

Chân của thằng nhãi này dài quá, một bước của cậu ta bằng mười bước của tôi rồi còn đâu.

Tôi tức ghê, sao trên đời lại có người chân dài tới nách được nhỉ? Sao chân ai cũng dài mà mỗi chân tôi ngắn nhỉ?

"Tới rồi."

Trong lúc tôi còn bận suy nghĩ thì cả hai đã đứng ở trước cửa nhà tôi lúc nào không hay.

"Ờ, cảm ơn cậu đã đưa tôi về."

Ấy mà khoan, sao thằng này biết nhà tôi mà dẫn tôi về? Bình thường phải hỏi địa chỉ rồi mới dẫn về chứ? Mà tôi còn chưa mở mồm ra nói địa chỉ cơ mà? Thằng này có ý đồ gì? Stalker à? Nó theo dõi mình bao lâu rồi?... Vớ vẩn khéo trước lạ sau Campuchia chứ lại chẳng đùa?

Với bộ óc overthinking chúa của mình, tôi chắc chắn thằng này có vấn đề.

"Nhà tôi ở ngay bên đường." Thiên Ân hất cằm chỉ về phía đối diện.

"Bên đường làm gì có cái nhà nào mới chuyển tới... ê, đừng bảo là nhà kia nhé."

Tôi chỉ sang bên đường, chếch về phía phải một chút, là ngôi nhà ma to tổ bố ám ảnh cả đám trẻ em khu phố này. Trong đó có cả tôi.

"Đúng vậy."

"Giỡn mặt hả? Ngôi nhà đó bỏ hoang lâu rồi. Có ma mới ở đấy."

Kể lại chuyện hồi xưa một chút.

Khi tôi mới học mẫu giáo, bố mẹ tôi thường xuyên quên mất phải đón tôi từ nhà trẻ. Với một đứa nhóc 5 tuổi khát khao được chứng minh với bố mẹ rằng mình đã lớn thì đây là một cơ hội quá tuyệt vời.

Để lấy lòng tin của cô giáo, thậm chí nguyên ngày hôm ấy tôi đã diễn trọn cái vai con ngoan trò giỏi khi ăn hết cơm sớm nhất và gấp chăn màn đẹp nhất nữa cơ. Sau đó, tôi đã điêu với cô rằng nhà ông bà tôi gần đây và vỗ ngực cam đoan rằng thì là em đủ lớn, đủ trưởng thành để đi bộ từ trường về.

Chuyện, tôi lớp Lá rồi chứ bộ, sắp sang lớp một rồi chứ bộ.

Sau đó không biết là mặt tôi đáng tin cậy quá hay sao nhưng cô giáo cũng quyết định để cho tôi đi về một mình.

Tôi đi về trong nỗi hân hoan, hếch mũi đầy thách thức với đám được bố mẹ đón và phải nhờ bố mẹ cầm balo cho.

Tới đoạn đi ngang cái nhà hoang, tôi hít một hơi lấy can đảm rồi nhắm mắt nhắm mũi, cắm đầu cắm cổ chạy đánh vèo cho đỡ sợ.

Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như tôi không nhắm mắt chạy rồi đâm đầu xuống cống.

Bác hàng xóm kể rằng khi vớt tôi lên, tôi vừa ướt vừa thối vừa đen như con Mực nhà bác vậy, mà phải biết là con Mực nhà bác ấy đen đến nỗi tôi không thể nhìn thấy mắt nó ở đâu nếu không lại gần sát xìn xịt đấy nhé.

Tôi đã phải khâu ba mũi trên đầu sau vụ đó.

Sau đó thì có một bạn nam bé bự gần nhà xung phong làm vệ sĩ cho tôi, ngày nào cũng hộ tống tôi từ nhà đến trường rồi tới trường về nhà rồi. Chúng tôi đồng hành với nhau được khoảng một năm thì cậu ấy... biến mất.

Tôi đoán có lẽ nhà cậu ấy đã chuyển đi trong lúc tôi đi học.

Thi thoảng khi lơ đễnh tôi cũng sẽ nhớ về cậu bạn tròn ủm đó, cũng sẽ có thôi thúc muốn đi tìm, nhưng thời gian quá lâu cộng với trí nhớ của một đứa trẻ con, tôi cũng đành bó tay bó chân.

Nhưng vấn đề chính của câu chuyện này là ở chỗ cái nhà hoang đó làm tôi sợ chết khiếp đi được.

Không đời nào tôi tin có người sống ở đấy.

Tôi chọc vào người cậu ta với thái độ ngờ vực.

"Hay bạn là quỷ đấy? Hay ma cà rồng? Bạn bay thử tôi xem nào?"

Cậu ta mím môi nín thinh, trông cậu ta có vẻ đang chịu đựng một cái gì đấy khó nói.

"Cậu sắp biến hình đấy à?"

"... Xem phim ít thôi." Thiên Ân gật gù, thuận tiện đưa tay xoa nhẹ đầu tôi vài cái.

"Về đây. Tạm biệt."

Rồi cậu ta quay lưng phủi mông đi về nhà.

Còn lại tôi cứ ngơ ngác, rồi lại ngơ ngác nhìn theo bóng hắn khuất sau cánh cửa nhà.

Không thể nào, tôi cược hết tiền tiêu vặt tháng này của... thằng Bảo An, là 100% thằng nhãi kia là ngáo ộp trú ngụ ở trong ngôi nhà hoang.

Để chắc chắn hơn, tôi đi hỏi em trai.

"Này, Bảo An, ngôi nhà bỏ hoang có người đến ở rồi đấy à?"

"Nhà nào?"

"Cái nhà bị bỏ hoang phía bên đường ấy."

Như nghe một chuyện gì đó động trời, Bảo An đang hí hửng khuấy cà ri gà rất nhiệt tình lập tức ngừng lại. Nó quay lại nhìn tôi với vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Nhà nào bỏ hoang? Có người ở mấy năm trời rồi, chị bị làm sao đấy? Hôm qua người ta chả mang cả cái bánh kem to tổ bố sang biếu thây? Bà chả táp vội táp vàng rồi khen lấy được đấy còn gì?"

Ồ, hóa ông chú thân thiện hôm qua là chủ nhà đối diện à?

"Bà đúng lỗ tai cây, riết tôi sống với bà rồi tôi cũng điên theo mất."

Là tức là căn nhà ma đấy có người ở thật đấy hả?

"Thế nãy giờ chị có nghe em nói gì không đấy? Mặt cứ đần thối ra thế kia."

Bảo An chống hông nhìn tôi, trông nó chán chường lắm rồi.

"Hả?"

"Nói lần này lần cuối nhé, căng hai cái lỗ tai ra mà nghe này. Ngày mai, 7 giờ 30 sáng, khối 10 của trường sẽ xuất phát đi cắm trại. Chuyến cắm trại kéo dài ba ngày, tức là tới ngày mốt em mới có mặt ở nhà. Chị phải tự lo liệu." Bảo An vung cái muôi về phía sau nhà. "Thấy cái gì kia không?"

"Ừ, thấy. Máy giặt."

"Chính nó, nó đang giặt quần áo đấy. Trưa mai nhớ mang quần áo ra ngoài phơi không nó sẽ bị mùi, bị ẩm mốc. Nhớ là buổi trưa nhé. Cấm chỉ định không được phơi vào ban đêm."

Nó lại mở tủ lạnh, chỉ vào chỗ bát đĩa đầy ụ thức ăn bên trong.

"Đây là thức ăn em đã làm sẵn, khi ăn thì bỏ vào lò vi sóng khoảng vài phút là ăn được. Cấm bỏ trứng vào không nó nổ bung não bà ra đấy."

"Rồi, rồi biết rồi. Khiếp nói y hệt bố thế nhở?" Tôi đảo mắt, tôi có phải trẻ con quái đâu mà không tự chăm sóc cho bản thân được.

"Nói nhiều vậy còn không vào đầu được chứ là nói ít. Ngày mai đi học mang chìa khóa dự phòng theo không lại ngủ ngoài đường."

"Nhớ rồi."

"Biết chìa khoá nằm đâu không đấy?"

"Biết rồi khổ lắm nói mãi ấy."

Sau đó tôi lại rơi vào trạng thái ngẩn ngơ suy nghĩ.

Tuần này khối 10 đi cắm trại, vậy thì chắc chắn sang tuần sẽ tới khối 11 tôi đi cắm trại. Được nghỉ học, được tránh xa khỏi khói bụi của thành phố, được đốt lửa trại, được ăn đồ nướng, được quậy banh chành... tưởng tượng thôi là đã háo hức rồi.

BỐP.

Bảo An gõ cái muôi vào đầu tôi.

"Ái ui."

"Còn ngơ ngáo cái gì, người ta nấu rồi thì cũng phải tự giác đứng lên dọn bát đũa đi chứ. Ngớ nga ngớ ngẩn."

Tôi ôm cái trán bị đau, ấm ức đi dọn bát đũa. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro