Chương 11. Linh hồn cô đơn

Ngoài Thẩm Thư và Mã Kinh Lược ra, tôi, Phú Cường, đội phó đại đội 2 Lý Vạn Sơn cùng Lã Hoành đều bị gọi đến điều tra hình sự. Đây là vụ án liên quan đến 2 mạng người nên toàn đội đều vô cùng căng thẳng.

Thẩm Thư đã sớm cho photo ra mười mấy bản thư tay của Đào Quốc Khánh, đưa cho mỗi người một bản. Thẩm Thư nói: “Bức thư này là tất cả những đầu mối mà Đào Quốc Khánh để lại cho chúng ta. Triệu tập mọi người đến đây mục đích là để lấy ý kiến, rồi tìm ra manh mối có giá trị trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể.”

Mã Kinh Lược nói: “Thời gian không còn nhiều, bức thư này tôi đã đọc đi đọc lại không dưới mười lần. Nếu Đào Quốc Khánh không chơi trò trốn tìm với chúng ta - tất nhiên hắn không cần làm thế - như vậy có thể chắc chắn một điều đó là Đào Quốc Khánh có lẽ đã tự sát, hoặc đang chuẩn bị tự sát. Hơn nữa thời điểm hắn tuyên án tử hình cho Sở Minh Vũ là 9 giờ sáng ngày hôm nay, cũng đồng nghĩa với việc Sở Minh Vũ và tình nhân của anh ta đã bị khống chế. Sáng hôm nay Đào Quốc Khánh sẽ dùng một phương pháp đặc biệt nào đó để phóng hỏa thiêu chết hai nạn nhân. Đào Quốc Khánh luôn độc hành, sẽ không thể mượn tay kẻ khác phóng hỏa, chính vì thế hắn nhất định sẽ dùng một cách nào đó đáng tin cậy hơn. Chúng ta phải suy đoán được phương thức phóng hỏa của hắn, từ đó mới có hy vọng xác định được vị trí của các nạn nhân.”

Phú Cường vỗ tay nói: “Kinh Lược nói rất đúng, không lệch đi đâu được. Trong thư Đào Quốc Khánh có nói đã thiết kế một cái kết vô cùng hoàn hảo cho Sở Minh Vũ, chúng ta chỉ có thể tin hắn mà thôi.”

Thẩm Thư chỉ danh tôi, hỏi: “Thục Tâm, cô là người có kiến thức uyên thâm nhất ở đây. Theo cô, nếu muốn tự động phóng hỏa vào một thời điểm nhất định thì có những cách nào?”

Tôi nói: “Cách thì có nhiều, nhưng đối với những người không được học hành một cách bài bản thì thường chỉ nghĩ được hai cách đơn giản, dùng những vật liệu đơn giản nhất để phóng hỏa. Một là sử dụng thiết bị kích nổ hẹn giờ để đốt cháy các chất dễ cháy như xăng, dầu diesel. Phương pháp thứ hai là phủ phốt pho trắng lên nạn nhân, khi nhiệt độ đạt đến điểm bắt cháy của phốt pho trắng sẽ xảy ra hiện tượng cháy. Đào Quốc Khánh không phải nhà hóa học, đương nhiên hắn ta không thể nghĩ ra nhiều hơn hai biện pháp này.”

Thẩm Thư: “Hai giả định này đều hợp tình hợp lý. Nếu như đổi lại tôi là hung thủ, có lẽ cũng sẽ áp dụng phương thức này. Thục Tâm, cô mau triển khai cho mọi người biết cách phóng hỏa bằng xăng, dầu diesel và phốt pho trắng đi.”

“Thao tác đầu tiên không hề phức tạp, chỉ cần một thiết bị kích nổ nhỏ có chế độ cài đặt thời gian. Loại thiết bị này không khó kiếm ở thành phố của chúng ta. Còn xăng cực kỳ dễ cháy, có tính sát thương mạnh và có thể lan tỏa trên diện rộng. Nếu Sở Minh Vũ và tình nhân đang bị giam giữ trong một không gian nhất định, sau khi xăng cháy, nó không chỉ thiêu chết hai người mà còn lan ra cả môi trường xung quanh. Các chất cháy khác như cồn và dầu diesel có đặc tính cháy tương tự nhưng độ phá hủy thấp hơn. Dầu diesel và xăng có khả năng bắt lửa rất khác nhau, rất khó để bắt cháy bằng dầu diesel vì nó cháy rất chậm. Nhưng nếu Đào Quốc Khánh quyết định thiêu chết hai người như thế này, thì việc sử dụng vật liệu nào để dẫn cháy cũng không thành vấn đề.”

Tôi dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Việc đốt cháy phốt pho trắng khó hơn một chút nhưng lại dễ dàng tính nhiệt độ và nổi lửa theo ý muốn. Điểm bắt lửa của photpho trắng chỉ là 40 độ. Khí hậu của Sở Nguyên lúc này là 35 đến 60 độ khi mặt trời ở trạng thái mạnh nhất. Nếu ở không gian kín, nhiệt độ có thể tăng lên đến 40 độ trong một khoảng thời gian ngắn. Đặc điểm cháy của phốt pho trắng là điểm bắt lửa thấp nhưng nhiệt độ sau khi cháy cao, sau khi đốt cháy cơ thể người có thể ăn sâu đến tận xương tủy, chỉ cần bắt lửa thì không có khả năng giải thoát. Một đặc điểm nữa là phốt pho trắng sau khi cháy sẽ không liên kết với môi trường xung quanh, ngay cả trong một đám đông dày đặc, nếu một người bị phốt pho trắng đốt cháy thì nó cũng không thể gây hại cho người khác. Mục đích của Đào Quốc Khánh là trả thù, không chỉ đơn giản là thiêu chết Sở Minh Vũ, vì vậy tôi nghĩ rằng hắn sẽ có một phương thức giết người khác cực đoan hơn, đó là thiêu chết con tin trước sự chứng kiến ​​của công chúng.”

Lã Hoành tuy không phải sĩ quan cấp cao nhưng lại là cảnh sát hình sự có thâm niên nhất ở đây và có kinh nghiệm xử lý các vụ án vô cùng phong phú. Anh ta gật gù đồng ý: “Lời phân tích của Thục Tâm vô cùng khớp với những suy luận của tôi. Bên cạnh đó cũng có cơ sở khoa học để dựa vào và sắp xếp các manh mối một cách rõ ràng hơn. Tình thế vô cùng cấp bách, chúng ta chỉ có thể tìm kiếm các nạn nhân theo lối suy đoán này. Mọi người có ai còn ý kiến khác không?”

Thẩm Thư liếc mắt ra hiệu cho Phú Cường, Phú Cường lập tức hiểu ý, nói: “Vụ này từ đầu tới cuối đều do anh điều tra, vậy anh mau phân công công việc đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh vác.”

Thẩm Thư nói: “Điều động lực lượng cảnh sát thành phố tập trung vào các khu vực sau: nhà của Đào Quốc Khánh, nhà của Sở Minh Vũ và văn phòng của anh ta, giám sát các kho dầu và trạm xăng của thành phố, điều động lực lượng cảnh sát dự bị chờ lệnh thực hiện nhiệm vụ. Tất cả không được chậm trễ, mọi người lập tức hành động.”

Đợi mọi người đi hết, Thẩm Thư giữ tôi lại, nói: “Thần y, các địa điểm giám sát quan trọng đối với phương pháp phóng hỏa đầu tiên, chúng tôi đã cử người đi rồi. Đối với phương pháp thứ hai - dùng photpho trắng để phóng hỏa - chúng ta cần phân tích kỹ hơn. Đào Quốc Khánh đã viết thư nói rằng thời gian Sở Minh Vũ bị kết án tử hình vào lúc 9 giờ sáng, lẽ nào hắn ta có thể khẳng định chắc nịch như thế sao?”

Tôi nói: “Tôi cũng đang lăn tăn về điều này, bây giờ mặt trời mọc vào buổi sáng là khoảng năm giờ, nhiệt độ buổi sáng rất thấp. Trong một không gian hạn chế, có thể cần bốn giờ nắng mới lên tới bốn mươi độ. Nhưng nơi ở phải là nơi khuất, không thông gió và đón nắng. Các khoang chứa trên bến tàu là phù hợp nhất với những đặc điểm này, nhưng khoang chứa là một không gian hoàn toàn khép kín, không ai có thể nhìn thấy Sở Minh Vũ bị thiêu chết khi nào. Như vậy niềm vui trả thù của Đào Quốc Khánh sẽ giảm đi. Dù vậy, tôi nghĩ các khoang chứa trên bến tàu cũng nên được thực hiện tìm kiếm."

“Thẩm Thư gật đầu đồng ý: “Nếu cô là hung thủ, làm thế nào để tính được chính xác thời gian cháy của phốt pho trắng?”

Tôi nói: “Đây không phải vấn đề gì lớn lao. Những vật liệu tương đối dễ hấp thụ ánh sáng mặt trời như tấm sắt, thủy tinh đều có độ dẫn nhiệt nhất định. Chỉ cần dẫn nhiệt trong vòng vài giờ là có thể tính ra thời gian nhiệt đạt 40 độ.”

Thẩm Thư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi thôi, bây giờ chúng ta lập tức đến trạm khí tượng thủy văn.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kinhdi