68

Mấy người trong Phòng huấn luyện đều ngẩn ra, nháy mắt bắt đầu ồn ào. Các fan trong phòng phát sóng trực tiếp của Thời Lạc đã mấy năm rồi chưa thấy Thời Lạc chơi Y Liệu Sư. Cũng phát điên chạy theo xoát làn đạn.

【 Khóc, tôi vẫn luôn cho rằng Thời nhãi con cả đời sẽ không dùng tài khoản Y Liệu Sư này nữa. 】

【 a a a a a a a a Evil tên ngốc này, cậu vì cái gì phải như thế? Không ai yêu cầu phải cùng chức nghiệp a. Cậu dùng tài khoản đột kích đánh đi a! Y Liệu Sư cậu đánh không lại Dư tra nam! 】

【 Không cần khuyên, vô dụng, Thời nhãi con một khi gặp được Whisper thì sẽ luôn như vậy……】

【t-t, ngày còn sống còn có thể thấy hai tài khoản này cùng xuất hiện. 】

【 Mới từ Weibo qua. Mở tấn công màn hình. Tình huống hiện tại là như thế nào? Xin hỏi cái gì gọi là đánh lần lượt? Có ý tứ gì? 】

【 Fans lần đầu tới phòng phát sóng trực tiếp. Làm phiền chú ý một chút……】

【 Bọn họ chơi 1v1, có tiền cược. Mới vừa nghe giáo luyện của bọn họ nói tiền đặt cược chính là người thua phải làm một việc cho người thắng. 】

【 Tình huống hiện tại là Thời thần vừa mới thắng Puppy. Cho toàn bộ chiến đội một bữa ăn khuya. Đấu lần lượt, người thắng tùy chọn đối thủ. Thời thần vừa chọn Whisper. 】

【 Ta hợp lý hoài nghi Thời nhãi con thua cuộc, hơn nữa đã có được chứng cứ. 】

【 Tốt, tôi tuyên bố Whisper có thể bắt đầu suy xét xem bắt Thời nhãi con làm cái gì. 】

Mới vừa thua Thời Lạc, Puppy thập phần khó chịu, chua chua nói, “Đánh với anh chính là trận chung kết về cấp bậc thao tác. Anh không trông cậy vào cậu cũng có thể đối phó với Dư Thúy như vậy. Nhưng ít nhất cậu chơi tài khoản chính đi a. Đừng tặng đầu cho người ta......"

Thần Hỏa toàn bộ hành trình xem náo nhiệt, tấm tắc bình luận, “Giáo luyện, người này căn bản không muốn chiến thắng.”

Dư Thúy cũng ngẩn ra, hắn đẩy cái bàn một chút nghiêng đầu nhìn về phía Thời Lạc, cười, “Chơi tài khoản đột kích đi, không sao đâu, anh thử xem."

“Không.” Thời Lạc cự tuyệt rất dứt khoát, “Em chơi Y Liệu Sư.”

Dư Thúy không ấn nút chuẩn bị. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhẹ đặt lên bàn phím. Dư Thúy suy nghĩ nói, "Vậy em nói trước đi, nếu em thắng em muốn cái gì."

Thời Lạc ánh mắt lập loè, cậu đeo tai nghe rất to. Người khác nhìn không thấy lỗ tai cậu, nhưng Dư Thúy rõ ràng thấy cổ Thời Lạc hơi hơi đỏ lên.

Dư Thúy đối với tiền cược của Thời Lạc trong lòng đã hiểu vài phần. Hắn nhìn Thời Lạc phi ra cầm lấy di động, giải khóa nhanh chóng ấn mấy chữ, giây tiếp theo di động Dư Thúy rung rung.

Dư Thúy cầm lấy di động nhìn thoáng qua.

Thần Hỏa bất mãn nói, “Hai ngươi giấu giấu diếm diếm làm gì đấy? Tiền đặt cược là cái gì?! Như thế nào còn không nói ra được?”

Dư Thúy nhìn thoáng qua Wechat Thời Lạc gửi cho hắn, để điện thoại lên bàn, sắc mặt như thường, “Có quan hệ đến tiền mà cậu còn hỏi sao? Hỏi nữa mấy phòng phát sóng trực tiếp của chúng ta đều phải bị khóa.”

Phát sóng trực tiếp của người nổi tiếng mấy năm nay làm rất nghiêm túc. Đối với nội dung phát sóng trực tiếp bị kiểm soát rất nghiêm. Nếu Thời Lạc với Dư Thúy thật sự chơi bài bạc. Tuy là chơi trộm trong nội bộ, nhưng nếu hở ra ít nhất cũng bị phong tỏa một tháng. Thần Hỏa cũng không nghĩ muốn trả cho công ty tiền vi phạm hợp đồng phát sóng trực tiếp, vội nói, “Đừng đừng đừng nói nữa, tớ không hỏi, các cậu đánh đi.”

Chu Hỏa ở một bên vui tươi hớn hở xem náo nhiệt. Lúc làm quản lý ở NSN rất nghiêm khắc, không cùng đội viên vui đùa ầm ĩ như vậy. Chu Hỏa kiến thức thiển cận, đây vẫn là lần đầu biết người chơi như thế này. Kiến thức mạng đen của hắn lại dài hơn, có chút hưng phấn. Nghe vậy thoáng đứng đắn nói, “Đừng nói thẳng ra là được, hai cậu trò chuyện riêng định rồi phải không, Evil đã nói rồi. Dư Thúy, cậu thì sao? Nếu cậu thắng muốn Thời Lạc làm cái gì?”

Dư Thúy gõ gõ màn hình di động của mình, dứt khoát nói, “Giống Thời thần, em ấy ngược lại làm như vậy cho em là được.”

Ngồi sau màn hình, ngón tay Thời Lạc giãn ra. Hai người xuyên qua màn hình giao lưu ánh mắt. Trong mắt Dư Thúy hiện ý cười, xác định lại hỏi, "Đặt cược cái này...... Em vẫn xác định muốn chơi Y Liệu Sư?”

Lão Kiều đối với tiền là mẫn cảm nhất. Nghe ý Dư Thúy cảm giác hai người chơi mức tiền cược không nhỏ. Nhịn không được nói, “Đừng đùa quá phận a, đừng sai biệt quá. ”

Vệt hồng trên cổ Thời Lạc đã lan một đường xuống dưới cổ áo thun hơi mỏng. Thời Lạc sửa sang lại cái lót chuột, trên mặt còn lạnh tanh. Không nói một câu vô nghĩa, “Bắt đầu đi.”

Dư Thúy mỉm cười, “Cảm ơn trước.”

Dư Thúy ấn bắt đầu trò chơi, chờ đợi thời gian đếm ngược. Dư Thúy cầm lấy di động, lại nhìn thoáng qua Wechat Thời Lạc mới vừa gửi cho hắn.

【 Evil 】: [ Thua thì thay em khai trai. ]

【 Evil 】: [ Căn cứ không có đồ dùng…… Làm cách khác cũng được. ]

【 Evil 】: [ Muốn được phục vụ tốt. ]

Dư Thúy nhanh tay gửi WeChat: [ Muốn được phục vụ tốt. Xin nhớ kỹ. ]

Bên kia Thời Lạc nhìn thoáng qua WeChat, sặc một chút.

Thời gian đếm ngược kết thúc. Ý cười trên mặt Dư Thúy tan đi. Trước tiên cấp cho chính mình bộ khiên chắn, nhanh chóng tiến đến căn cứ của Thời Lạc.

Chu Hỏa đứng sau máy tính lão Kiều, gắt gao nhìn chằm chằm, nhỏ giọng nói, "Tại sao anh cứ có cảm giác hai Y Liệu Sư này đánh nhau, so với vừa rồi còn nguy hiểm kích thích hơn……”

“Bình thường Y Liệu Sư không ra đánh nhau, nhưng hai người họ lại không như vậy. Nói thật là đánh rất đẹp, ván này so với trận trước càng đẹp hơn.” Lão Kiều thấp giọng nói, “Ván trước Puppy là Bắn Tỉa, có thể đánh từ xa. Chính là cậu ấy đi ngắm bắn vào bia di động. Ván này, hai người bọn họn chỉ cần đánh nhau khẳng định sẽ là cận chiến, kích thích…… Dư Thúy bắt đầu rồi.”

Không dùng vũ khí đánh xa, Dư Thúy cũng sẽ không sợ lộ vị trí khi đánh. Mở màn là bổ xung đầy đủ trạng thái cho mình thật tốt, sau đó phi thẳng đến chỗ Thời Lạc.

Thời Lạc cũng đã cấp cho mình bộ giáp, trạng thái đánh tốt. Cậu tự biết trình độ lợi dụng bản đồ không bằng Dư Thúy, cũng không liều lĩnh, mà chọn cái lùm cây công sự che chắn cậu quen thuộc nhất. Trốn sau một cây đại thụ thô tráng chờ đợi chuẩn bị đánh Dư Thúy một cái.

Dư Thúy xa xa nhìn thấy Thời Lạc trốn vào lùm cây liền biết cậu suy nghĩ cái gì. Đây chính là do Dư Thúy ngày trước dạy cho. Nhìn một loạt hành động này, không thể quen thuộc hơn.

Nếu là ở đấu Thường Quy. Thấy Y Liệu Sư đối phương trốn vào lùm cây, mặc kệ trong tay đối phương có dao găm hay không, Dư Thúy sẽ không chút nghĩ ngợi theo vào. Cho tới nay vẫn chưa có Y Liệu Sư nào có thể một mình ở trong tay Dư Thúy mà sống sót thoát ra được. Chẳng ngại ưu thế che chắn trước công sự.

Hôm nay Dư Thúy lại đánh thập phần thận trọng. Dư Thúy không trực tiếp vào lùm cây, mà xách theo dao găm dài chờ ở lùm cây cao trên mảnh rừng rậm rạp. Chậm rãi phán đoán lùm cây Thời Lạc đang trốn, chuẩn bị tinh thần ám sát.

Dư Thúy chơi không bước nào thả lỏng, không cho Thời Lạc bất luận khả năng phản công nào.

“Hai người này đánh cuộc bao nhiêu tiền mà chơi cẩn thận như vậy.” Thần Hỏa khẩn trương nhìn màn hình, lẩm bẩm, “Dư Thúy chơi có hơi quá nghiêm túc đi.”

“Cậu ấy chơi trận nào không nghiêm túc?” Puppy ngồi trên ghế điện cạnh híp mắt nhìn cả hai người, “Có đôi khi tớ nghi ngờ Dư Thúy là người máy…… Lúc trạng thái tốt không sai lầm. Lúc trạng thái không tốt cũng không sai lầm. Xuân hạ thu đông, mặc kệ gặp phải trường hợp gì, đều là người máy không cảm xúc.”

Thần Hỏa bĩu môi, “Lúc trước trận đánh với FS kia. Tớ sơ suất rất nhiều lần. Nhưng Dư thần toàn bộ hành trình không hề sai lầm. Chuẩn từng bước một giết người.”

Trong trò chơi, Dư Thúy nhẹ nhàng kéo con lăn trên con chuột.

Phím tắt của mỗi tuyển thủ là không giống nhau. Tuyển thủ cùng chức nghiệp thì có giống. Ví dụ như Puppy, con lăn trên chuột chính là để điều chỉnh tiêu cự ống ngắm. Kéo đẩy con lăn để phóng to hay thu nhỏ phạm vi.

Con lăn trên chuột của Thần Hỏa với Thời Lạc là phím tắt bắn súng. Dùng chuột so với bàn phím thì nhanh hơn, như thế bọn họ có thể đạt được tốc độ cực hạn. Bắn ra được nhiều viên đạn nhất.

So với mọi người, con lăn trên chuột của Dư Thúy là đặc thù nhất. Hắn cài đặt nó thành phím điều chỉnh âm lượng.

Đẩy lên là mở to âm thanh, kéo xuống là thu nhỏ âm thanh.

Điều này với đấu pháp hằng ngày của Dư Thúy có quan hệ. Hắn thường xuyên muốn làm mồi đi hấp dẫn tuyển thủ hàng phía trước của đối phương. Thời điểm chủ động tiến gần, Dư Thúy cần phải phán đoán vị trí đối phương. Lúc này hai bên đều án binh bất động. Rất khó để phát hiện.

Lúc này, cái phím tắt điều chỉnh âm lượng của Dư Thúy là quan trọng nhất.

Dư Thúy đẩy con lăn con chuột lên cao nhất rồi yên lặng chờ đợi.

Việc bắt chước âm thanh trong FOG vô cùng tốt. Người chơi chỉ cần có hành động. Cho dù chỉ là quần áo ma xát, chắc chắn sẽ phát ra âm thanh. Chỉ cần thính lực Dư Thúy đủ tốt, hắn có thể bắt được.

Dư Thúy đẩy con lăn lên hết cỡ. Một lát sau quả nhiên nghe được âm thanh rất nhỏ tiếng Y Liệu Sư trong lùm cây cọ qua thảm thực vật.

Âm thanh kia chỉ trong nháy mắt, Dư Thúy tựa như đã xác định được vị trí của Thời Lạc. Phòng ngừa âm thanh lớn bất ngờ, Dư Thúy kéo con lăn giảm âm lượng. Cùng lúc đó Dư Thúy trực tiếp vọt đến vị trí của Thời Lạc. Trở tay một cái dao găm xẹt qua lùm cây công sự che chắn Thời Lạc. Còn chưa thấy rõ bụi cây rậm rạp, máu đã bắn ra.

Thần Hỏa ở một bên thở dài, “Khả năng nghe này quá tuyệt.”

Thần Hỏa lời còn chưa dứt, chỗ cây cối công sự che chắn phát ra một đạo ánh sáng trắng chói mắt. Lần này Thời Lạc đỡ được Dư Thúy, cũng bổ lại một dao.

Vị trí Thời Lạc trốn vô cùng xảo quyệt, Thần Hỏa theo bản năng ghé sát vào màn hình một chút.

Thời Lạc phản kích rất nhanh, nhưng Dư Thúy vẫn tránh được.

Dư Thúy dùng cánh tay chống đỡ, chính mình nhanh chóng tránh ra sau, hoàn mỹ tránh thoát sát thương, chỉ bị Thời Lạc cắt một đường trên cánh tay.

So với vết thương từ vai đến ngực trái Dư Thúy bổ vào Thời Lạc. Vết thương tên tay Dư Thúy chỉ là rất nhỏ.

Không đến hai giây giao chiến. Khiên nguyên thủy của hai người đều đã nát. Thời Lạc mất 60% máu, Dư Thúy mất 10%.

“Thời Lạc nguy rồi.” Thần Hỏa lắc đầu, “Không phải có cái khiên này, một dao găm lúc nãy đi xuống là mất mạng luôn. Giờ không còn thời gian bổ xung khiên mới. Chỉ có thể đánh chay."

Trong trò chơi, Thời Lạc xác thật không có thời gian cấp lại khiên chắn mới, nói như vậy cũng không đúng. Cậu thật sự là thời gian làm gì cũng không còn. Dư Thúy ép đến gần quá. Thời Lạc lúc này xoay người chạy, để phía sau lưng lại cho Dư Thúy. Vậy xác định chết. Trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể đánh bừa.

Từ góc độ Dư Thúy nhìn qua. Trên người đầy máu của Thời Lạc. Lại như chán sống vọt lên. Khiên quang tử đã nát. Dư Thúy lấy cánh tay trái đã bị thương ra đỡ đòn. Hy sinh 10% máu vì đại cuộc. Thọc một dao vào bên trái bụng Thời Lạc.

Lượng máu của Thời Lạc nháy mắt đã thấy đáy, còn lại 5%.

Dư Thúy còn thừa 80%.

Tuy Thời Lạc đã nhanh chóng lùi về sau kéo dài khoảng cách, nhưng lượng máu kém quá nhiều, đã không còn hy vọng gì.

Dư Thúy chỉ cần lại lên cho Thời Lạc một dao, ván trò chơi này sẽ kết thúc.

Trong trò chơi, Thời Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định. Lăn người một cái trốn sau một cây đại thụ. Dư Thúy không cho cậu thời gian thở dốc, trực tiếp vọt tới.

Dư Thúy vòng qua thân cây thô tráng sau lưng, dán đến trước mặt Thời Lạc. Không có lấy một động tác dư thừa. Không để lộ điểm yếu, cũng không cho Thời Lạc không gian chống đỡ. Toàn bộ hành trình đều là thao tác cấp bậc kịch bản. chuẩn bị một dao kết thúc Thời Lạc.

Lão Kiều giới thiệu cho Chu Hỏa trình độ thị giác của Dư Thúy, "Xem Dư Thúy chơi dao găm anh mới biết trong hoàn cảnh bên người chỉ có vũ khí lạnh thì nên xử lý thế nào. Đây là cấp bậc sách giáo khoa. Anh có để máy tính tự thao tác, cũng đi những bước này, trực tiếp liền…… Ách?!”

Trong trò chơi, Dư Thúy vòng qua thân cây, chuẩn bị một đao kết thúc Thời Lạc.

Trăm triệu lần không nghĩ tới. Sau thân cây, Thời Lạc vẫn không từ bỏ. Cậu trốn sau thân cây. Dựa vào thân cây nắm bắt mọi khả năng thời gian có thể, tiếp cho mình một ống máu.

Dựa vào tốc độ thao tác của Dư Thúy. Thời Lạc căn bản cũng không đủ thời gian tiếp hết được ống máu này.

Nhưng Thời Lạc vẫn theo bản năng tự cứu mình.

Hai năm trước, lúc Dư Thúy đánh một trận đấu tập đối đầu với Y Liệu Sư này cũng là như thế.

Bị giết không hề đánh trả, chỉ tránh trái trốn phải. Nỗ lực băng bó tiếp máu cho mình. Nhất định là không muốn chết. Lúc thiếu máu thì trốn đông trốn tây, nhưng thoáng hồi máu một chút lập tức lại như chán sống cầm dao găm xông lên.

Đến tận khi bị Dư Thúy giết đến mức bò đều bò không đứng dậy nổi nữa, vẫn cố chấp quỳ ở trên Chuyển Sinh Thạch, tự băng bó cho mình.

Hôm nay ở trên sân phơi. Thời Lạc nói với Dư Thúy, “Với tính tình của anh, FS đều có thể lật. Đại khái sẽ không nương tay với em.”

Trong trò chơi, Dư Thúy chú ý thấy Thời Lạc tự chặt đứt kim truyền. Hẳn là cậu biết một kim này không xong rồi, không tiếp tục truyền nữa. Cầm dao găm lên miễn cưỡng nghênh chiến. Hai người đứng rất gần nhau, tất cả đều là nghìn cân treo sợi tóc. Dư Thúy nhìn Thời Lạc, trở tay đem dao găm dài cắm vào hông mình.

Thời Lạc thọc một dao găm vào giữa ngực Dư Thúy.

Trò chơi kết thúc, ngoài Dư Thúy, tất cả đều sửng sốt.

Cằm Thần Hỏa rơi xuống đất, dại ra nói, “Dư thần, cậu làm trò gì đấy?”

Dư Thúy tháo tai nghe xuống, biểu tình bình tĩnh, “Kỹ thuật không bằng người ta, làm sao được?”

Puppy ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, “Này mà là chơi thi đấu chính quy...... tớ đã có thể tố cáo cậu ứng chiến tiêu cực."

Chu Hỏa xem thế là đủ rồi, chọc chọc lão Kiều nói, “Cậu mới vừa nói cái gì? Dư Thúy đây là Thích khách Y Liệu Sư cấp bậc sách giáo khoa hả? Aiz……”

Chu Hỏa quét mắt qua Thời Lạc một cái, thấp giọng lẩm bẩm, “Xem như trêu người cấp bậc sách giáo khoa đi.”

Lão Kiều như ở trong mộng mới tỉnh, đi theo nói, “Dư Thúy cậu…… Nói thao tác tốt như kịch bản gốc đâu? Nói ứng biến tốt như cấp bậc máy tính đâu?! Cậu mới vừa làm gì đấy?”

Sự việc có chút rõ ràng quá, Dư Thúy cũng không tìm lý do, hắn rời khỏi bản đồ, thản nhiên nói, “Thao tác là cấp bậc máy tính, nhưng người không phải, em có phải máy tính thật đâu.”

Puppy líu lưỡi, “Vẫn luôn cho rằng cậu đã sớm thành siêu nhiên. Hoàn toàn không chịu ngoại cảnh hay cảm tình quấy nhiễu. Là tôi sai rồi.”

Dư Thúy ngước mắt nhìn Thời Lạc, bất động thanh sắc, “Tớ trước nay chưa bao giờ nói tớ sẽ không bị quấy nhiễu. Là các cậu cứ ngang ngạnh nói tớ là lãnh tâm máu lạnh. Nhưng tớ thật sự là một loại sinh vật có nhiệt độ ổn định. Vẫn có thất tình lục dục.”

Puppy quay đầu nhìn nhìn, cho tới nay mới chỉ có một người duy nhất trong trò chơi làm Dư Thúy có thất tình lục dục. Vừa muốn trêu thêm hai câu thì điện thoại hắn vang lên. Cơm hộp tới.

Thần Hỏa không bị chỉ đến như trút được gánh nặng, vội đứng dậy nói, “Thật tốt quá, ăn cơm thôi. Vừa lúc tớ không cần đánh. Tớ một phân tiền cũng không muốn thua, đi đi.”

“Cũng đúng, ăn bữa khuya thôi, không chơi nữa.” Chu Hỏa thúc giục mọi người xuống lầu, “Ăn cơm, ăn xong rồi ngủ.”

Một bữa ăn khuya không có mùi vị gì qua đi. Thời Lạc thất thần đi lên lầu.

Mang tài khoản Y Liệu Sư cùng Dư Thúy đánh 1v1, Thời Lạc kỳ thật đã chuẩn bị thua thật tốt.

Thời Lạc nếu thật sự thích hợp chơi Y Liệu Sư như vậy, thì cậu cũng đã không chuyển chức.

Nghĩ mở cái tài khoản kia. Một là bởi vì muốn xem mình chơi Y Liệu Sư kém Dư Thúy bao nhiêu. Hai chính là để hoàn toàn buông xuống. Hai người đã ở bên nhau. Thời Lạc không cảm thấy những thù kết trước kia còn cái gì không giải được.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Dư Thúy sẽ ở một giây cuối cùng đột nhiên thu tay lại.

Thời điểm dao găm dài chọc vào ngực nhân vật trò chơi của Dư Thúy. Thời Lạc nháy mắt buông lỏng con chuột.

Giống như là thật sự làm bị thương Dư Thúy.

Hình ảnh kia thật sự quá rõ ràng. Thế cho nên lúc Thời Lạc ăn bữa khuya đều sẽ liên tiếp nhớ tới.

Thời Lạc xoa xoa cổ, đi về phòng mình. Lúc đi qua cửa phòng Dư Thúy. Cửa phòng mở ra. Y Liệu Sư bị bệnh bao tử không thể ăn khuya chỉ ăn một bát cháo, một tay kéo Thời Lạc vào trong phòng.

Trong phòng Dư Thúy không bật đèn. Rèm chắn sáng vẫn kéo kín. Trong phòng một tia ánh sáng cũng không có. Thời Lạc bị đè lên chỗ giáp cửa phòng với vách tường.

Nếu không phải quá quen thuộc với hơi thở của Dư Thúy. Thời Lạc đều có thể hợp lý hoài nghi có trộm vào căn cứ bắt cóc mình.

Đẩy người vào góc rồi đối phương liền buông tay. Trong hoàn cảnh không một chút ánh sáng, thị lực có tốt đến mấy cũng vô dụng. Thời Lạc chỉ có thể cảm giác được vách tường sau lưng, cùng với tiếng hít thở rất khẽ của Dư Thúy. Còn có mùi xà phòng giặt nhàn nhạt trên quần áo anh.

Nếu là trong trò chơi, thì đây là tình huống đáng sợ nhất. Không công sự che chắn, không tầm nhìn, không vũ khí. Chỉ có thể nghe thấy âm thanh rất nhỏ của đối phương.

Thời Lạc lờ mờ đoán được sắp xảy ra chuyện gì, lắp bắp nói, "Bật, bật đèn……”

“Không được.”

Thời Lạc nghe thấy Dư Thúy thấp giọng nói, “Sợ bật đèn rồi. Lúc anh trả nợ Tiểu Thời thần lại ngượng ngùng.”

Dư Thúy làm như cười một cái, “Lừa em thôi, là anh sợ chính anh sẽ ngượng ngùng.”

Lỗ tai Thời Lạc nóng lên, “Nay, hôm nay, là anh làm em.”

“Đối với em, thì không có nhiều nguyên tắc như vậy đâu, cũng xác thật không xuống tay được.”

Trong bóng tối, Thời Lạc nghe thấy Dư Thúy nhẹ giọng nói, “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua. Anh…… Tới thay Thời thiếu gia khai trai.”

“Căn cứ đúng là không đồ dùng gì. Em cũng không chuẩn bị, nên chỉ dùng tay. Được không?”

Không đợi Thời Lạc lấy lại tinh thần. Cậu cảm nhận được Dư Thúy tiến lên một bước. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén vạt áo thun của cậu lên.

Dư Thúy động tay, con ngươi Thời Lạc nháy mắt trợn to, suýt nữa kêu lên thành tiếng. Thời Lạc bị Dư Thúy dùng một tay khác che kín miệng.

“Hư……”

Dư Thúy nhẹ giọng nói, “Câu lạc bộ Free, id - Whisper, chức vị đội trưởng, chức nghiệp Y Liệu Sư…… Lần đầu hành sự. Xin chiếu cố.”

Nửa giờ sau, Dư Thúy vào toilet rửa tay, lau qua tay rồi mở cửa nhìn ra, xác định hành lang không có một bóng người mới quay lại phòng. Nửa phút sau, Thời Lạc ra cửa, trở về phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro