89

Mấy phút trước trong lòng Dư Thúy đã hình thành vài phương án. Hắn đều đã nghĩ kỹ rồi. Chờ giữa trưa tránh Thời Lạc sẽ gọi điện thoại cho luật sư. Tìm cho Thời Lạc một luật sư tin tưởng có thể ủy thác. Đem chuyện phiền toái sau này có thể gặp phải nói cho luật sư. Tốt nhất là làm cho người nhà Thời Lạc không thể trực tiếp liên lạc với cậu nữa.

Vốn dĩ kế hoạch của Dư Thúy thật chu đáo chặt chẽ. Nhưng lúc này mấy phương án trong lòng một hai ba từng cái đang bị ném đi. Chỉ còn câu nói kia của Thời Lạc, "Tôi muốn ngủ với đàn ông", kéo dài mãi không tiêu tan.

Dư Thúy nhìn Thời Lạc. Nhìn thế là đủ rồi. Gần ba năm qua. Lần nào Thời Lạc dùng chiêu thức tự sát này, sức công kích vẫn có thể khiến Dư Thúy hoàn toàn nói không ra lời.

“Bảo bối, bố em……” Dư Thúy tận lực uyển chuyển nói, “Mới vừa ném một đôi nhi tam mà thôi, em trực tiếp đem vương tạc vứt ra. Có phải có chút lỗ hay không?”

Đơn phương come out, chính Thời Lạc có chút mông lung, cậu nói lắp, “Chưa, chưa nói ra anh.”

“Anh là sợ cái này sao?” Dư Thúy đi vào cửa, cầm lấy di động củaThời Lạc, vừa lúc không khóa. Dư Thúy tìm số liên lạc người Thời Lạc vừa mới trò chuyện. Lấy số di dộng bố Thời Lạc gửi vào máy mình. Lại vào cài đặt cuộc gọi trong di động Thời Lạc, chọn cài đặt chuyển tiếp cuộc gọi. Ngước mắt nhìn về phía Thời Lạc, “Có thể cài đặt không?”

Thời Lạc còn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi, “Cài đặt cái gì?”

Dư Thúy nhịn cười, nói theo Thời Lạc, “Cài đặt cái gì?”

“Còn có thể cài đặt cái gì? Đem điện thoại bố em chuyển sang cho anh, được không?" Dư Thúy nói, "Bạn bè của em cơ bản toàn là người trong giới. Liên lạc với em không dùng Wechat thì là kênh bạn tốt trong trò chơi. Người có thể gọi điện cho em, ngoài người đưa cơm hộp thì chắn hẳn là bố em. Nên trước tiên chuyển tiếp hết cuộc gọi sang cho anh. Được không?

Thời Lạc nhíu mày, “Ông ta phiền như vậy. Không phải. Anh không biết ông ta muốn làm gì. Ông ta là……”

“Anh biết, anh không sợ phiền.” Thời Lạc cũng không cự tuyệt hoàn toàn. Dư Thúy liền trực tiếp đem số điện thoại của mình lưu vào. Sau khi cài đặt xong chuyển tiếp cuộc gọi, Dư Thúy đưa lại di động cho Thời Lạc. Thuận tiện sờ soạng trán cậu một phen, "Về sau mỗi ngày tôi lấy cơm hộp giúp ngài. Loại phục vụ này đã đủ chu đáo nhiệt tình chưa?"

Thông minh như Thời Lạc, vừa động đầu óc liền hiểu được, Thời Lạc lúng túng nói, “Anh họ em liên lạc với anh?”

“Cũng chưa nói gì.” Dư Thúy lấy lịch sử trò chuyện của mình với Kha Hạo ra đưa Thời Lạc nhìn nhìn, “Mới vừa gọi điện thoại với cậu ta. Cậu ta nói với anh chuyện ông nội em nằm viện mấy ngày trước. Nói ông nội em đã không sao rồi, không cần lo lắng. Anh nghĩ bố em khả năng cũng sẽ liên lạc với em......"

Dư Thúy nghĩ thao tác vừa rồi của Thời Lạc vẫn là cảm thấy thiên tú, cười, “Chỉ là không nghĩ em sẽ trực tiếp come out.”

“Ra thì ra, lại không có gì phải xin lỗi ông ta.” Thời Lạc cúi đầu nhìn cài đặt cuộc gọi của mình, "Nếu ông ta lại gọi điện thoại đến, anh......"

“Anh sẽ nói anh là người trong văn phòng luật sư của em. Có việc gì sẽ thay em xử lý. Come out em cũng làm rồi em còn sợ cái gì?" Dư Thúy cởi áo khoác, “Không cần phải xen vào. Bố em lại gọi đến hoặc trong nhà thực sự có chuyện thì anh sẽ nói với em. Nhưng ông ấy sợ ông nội em có ấn tượng không tốt với em như vậy, em lại cứng như thế. Hẳn là tạm thời ông ta không dám tìm em đâu. Rửa mặt chưa? Ăn cái gì không?"

Thời Lạc gật gật đầu lại lắc đầu, “Rửa mặt rồi. Còn chưa đói bụng…… Không phải, anh……”

Thời Lạc liếc mắt nhìn cài đặt cuộc gọi trên di động của mình, chần chờ nhìn Dư Thúy, “Anh không chê phiền toái sao?”

Dư Thúy nhìn về phía Thời Lạc, đột nhiên cười một cái. Đi vào toilet rửa mặt, chỉ nói, “Em không cần xen vào là được.”

Thời Lạc đi đến cửa toilet nho nhỏ, dựa cửa nhìn Dư Thúy. Nhìn Dư Thúy lấy dây buộc tóc trên cổ tay tùy tiện vuốt tóc buộc lại, cúi đầu rửa mặt. Nghĩ Dư Thúy hôm qua cởi áo ôm mình ngủ. Nghĩ Dư Thúy hiện tại thay mình giải quyết hậu quả. Trong lòng ê ẩm đau đau.

Người khác yêu đương cũng như vậy sao?

Bạn trai người khác cũng tốt như vậy sao?

Đêm qua Thời Lạc phát sốt, ngủ không ngon lắm. Nửa đêm tỉnh tỉnh mơ mơ, vài lần cảm nhận được Dư Thúy đo nhiệt độ trên người mình. Sau mỗi lần thử qua còn xoa đầu mình trấn an một chút. Không thể ôn nhu hơn được nữa.

Ôn nhu đến mức nửa đêm lúc sốt cao nhất, Thời Lạc đều muốn bò dậy mở tài khoản phụ Weibo đăng một chút ký lục.

Tuy rằng sau khi đăng lên rất có thể sẽ nhận được mấy cái báo cáo, cảnh cáo, nhắc nhở bịa đặt.

Nếu bị báo cáo vài lần. Khả năng tài khoản sẽ không còn thật.

Đầu Thời Lạc để ở trên khung cửa, nghiêm túc nhìn Dư Thúy rửa mặt. Đột nhiên cảm thấy mình bị fan chiến đội báo cáo cũng là xứng đáng.

Lúc trước có bình luận nói rất đáng tin cậy, [ Trước tiên không nói Dư Thúy rốt cuộc yêu hay không yêu. Tôi nhìn Whisper từ thành niên đến khi lớn như vậy. Dư tra nam này không có kinh nghiệm yêu đương, là thiếu niên nghiện mạng mà có thể săn sóc người yêu như vậy thì mới có quỷ. ]

Đừng nói fan nghĩ không ra, Thời Lạc có đôi khi cũng không tin nổi là khi yêu Dư Thúy sẽ tinh tế, ôn nhu như vậy.

Thời Lạc xoa xoa cổ, càng nhìn Dư Thúy càng thích. Cậu cúi đầu nhìn di động của mình. Nghĩ Dư Thúy vì không muốn mình phiền lòng mà tiếp nhận chuyện xấu của nhà mình, trong lòng trướng trướng. Trong lúc nhất thời có vô số lời âu yếm muốn nói với Dư Thúy. Đang ấp ủ. Sau một lúc lâu yên lặng Dư Thúy đột nhiên phụt một tiếng bật cười.

Thời Lạc hoàn hồn, “Làm sao vậy?”

“Nhớ tới lời em mới nói với bố em ……” Dư Thúy rửa mặt, lau bọt nước trên cằm, nhìn Thời Lạc trong gương, cười cười, “Ông ấy có thể tìm tên của em, một đường tìm chiến đội chúng ta, tìm weibo văn phòng chúng ta không? Nêu anh nhớ không nhầm. Tin gần đây nhất Weibo văn phòng chúng ta đăng lên là ảnh em chụp chung với Thần Hỏa."

Thời Lạc “……”

“Nếu vậy có thể hiểu lầm to lắm……” Dư Thúy đem khăn lông treo lên, hỏi Thời Lạc, “Nếu bố em cho rằng em là cùng Thần Hỏa thì anh sẽ đi tự thú. Đâm lao phải theo lao. Làm sao để Thần Hỏa đội nồi được đúng không?"

Thời Lạc cứng lại.

Lại nói tiếp thật thập phần xin lỗi Thần Hỏa, Thời Lạc trong lúc nhất thời cư nhiên có chút do dự.

“Ngày thường phun người qua đường báo id anh ấy thì cũng tính, chứ loại chuyện này……” Thời Lạc không nghe ra Dư Thúy là cố ý chọc mình cười, phân tích thực nghiêm túc, “Em lo ngày nào đó bố em tìm đến anh ấy. Thần Hỏa ngu ngốc nghe không hiểu tiếng người kia thật sự nhận. Đến lúc đó......"

“Nhận cái rắm.” Dư Thúy đi tới cửa, mỉm cười, “Trêu em thôi. Anh thật vất vả để theo đuổi bạn trai. Có nồi cũng là anh tự đội. Dựa vào cái gì cho cậu ta? Lại nói tiếp……”

Dư Thúy cũng dựa vào cửa, nhẹ giọng hỏi, “Nếu không bây giờ chụp cái ảnh em vừa mới nói với bố để dự phòng đi. Ngày nào đó bố em không tin lại hỏi nữa thì em đưa ảnh cho ông ấy."

“Ảnh ngủ với đàn ông”.

Thời Lạc hơi hơi trốn ra sau, thấp giọng nói, “Đừng nháo…… Em hù dọa ông ấy thôi. Chứ ngày nào đó bố em nóng nảy thật sự, muốn nháo cá chết lưới rách, không chừng sẽ đem ảnh chụp công khai.”

“Vậy thì công khai a.” Dư Thúy không sao cả nói, “Vừa lúc để fan biết, cũng miễn cho em cả ngày khoe cái ân ái còn bị người ta báo cáo. Về sau thì quang minh chính đại. Ảnh chụp em nhớ che cái bộ vị trọng điểm của anh đi là được.”

Dư Thúy nhìn Thời Lạc, trong mắt mỉm cười, “Thời thần, việc vịt anh đều cho em trải qua, anh còn sợ cái gì? Còn có cái gì anh không thể thay em làm nữa?”

Thời Lạc ngẩn ra.

Vừa mới bị bố ruột mình uy hiếp cũng không cảm thấy gì. Bây giờ nghe xong lời này. Ngực Thời Lạc bỗng nhiên đau đớn, hốc mắt tự nhiên đỏ lên.

Dư Thúy vốn là sợ Thời Lạc vì chuyện trong nhà mà trong lòng sẽ có chút đổ vỡ, nên mới cố ý miệng không sạch sẽ chọc Thời Lạc chơi. Thấy đôi mắt Thời Lạc đỏ liền hoảng sợ, bật cười, “Đây là làm sao vậy?”

Ký ức đêm đó thổ lộ, Thời Lạc kìm đều kìm không được nước mắt, đã khắc quá sâu. Dư Thúy ôm Thời Lạc. Nhanh chóng từ âm điệu tra nam chỉnh thành tiếng ấm nam ấm áp, ngữ khí nhẹ lại vài phần, “Vừa rồi không có việc gì chứ? Anh nói giỡn quá mức rồi phải không?”

“…… Không phải.” Tiếng Thời Lạc phát ách, “Không sao, không liên quan đến anh. Em chính là……”

Thời Lạc nhắm mắt lại hít sâu, không muốn nói nhiều, ngẩng đầu hôn lên môi Dư Thúy.

Dư Thúy sửng sốt. Sau khi bị Thời Lạc không quá kĩ thuật gặm trong chốc lát liền ôm Thời Lạc, đem Thời Lạc đẩy dựa lên cửa, cúi đầu hôn sâu.

Dư Thúy vừa hôn Thời Lạc vừa nhẹ nhàng vỗ đầu tóc ngắn ngủi của cậu, cũng trấn an sau cổ cậu.

Sau khi hôn ước chừng hơn mười phút có thừa, hơi thở Thời Lạc mới bình thản trở lại. Thời Lạc chậm rãi lại gần, sắc mặt đã khôi phục như thường. Thời Lạc lưu luyến nhấp nhấp môi, thấp giọng nói, “Em chính là…… Quá thích anh.”

Thời Lạc ngập ngừng, đột nhiên bất ngờ nói, “Dư Thúy, sau này đừng chia tay với em.”

Dư Thúy bật cười, “Rốt cuộc là làm sao vậy? Lời này đều nói ra ?”

“Không, không sao.” Chính Thời Lạc cũng cảm thấy mình làm ra vẻ, nhíu mày thấp giọng nói, “Fan nói quá đúng, sau khi nói chuyện yêu đương với anh…… Thật sự có thể bị anh làm chết, về sau không có khả năng lại thích người khác nữa.”

Dư Thúy nghe vậy lười nhác cười, thấp giọng hỏi, “Thời thần, anh nói lương tâm một chút, anh ‘làm' em cái gì? Anh thật sự ‘làm’ qua sao?”

Thời Lạc nghẹn lời, “Không…… Xem như không đi.”

Dư Thúy gật đầu, "Được, anh coi như đây là lời hay nghe…… Dính người đủ rồi sao? Còn hôn không?”

“Không được.” Thời Lạc hậu tri hậu giác nghiêng đầu, “…… Anh muốn uống thuốc không? Có thể bị lây bệnh không?”

Dư Thúy lại cúi đầu hôn lên môi Thời Lạc, “Muốn lây thì tối hôm qua đã lây rồi.”

Cửa phòng Thời Lạc đột nhiên vang lên, Dư Thúy xoa nhẹ đầu Thời Lạc một phen mới đi tới mở cửa.

Chu Hỏa nhìn trên dưới Dư Thúy, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cười một cái, “Sách……”

Dư Thúy coi như không thấy, nói, “Vừa lúc anh đến đây. Tối hôm qua Thời Lạc bị sốt. Hôm nay……”

“Không sao.” Thời Lạc trong toilet muộn thanh nói, “Không chậm trễ huấn luyện.”

Dư Thúy bất đắc dĩ cười, “Được rồi, nghe em ấy. Anh có chuyện gì? Tìm em ấy à?”

“Tìm cậu.” Chu Hỏa đem hai tấm vé đưa cho Dư Thúy, “Vé vào sân trận Saint với NSN."

Dư Thúy tiếp nhận, “Cảm ơn.”

“Hai cậu đi phía liên đoàn khẳng định sẽ biết. Không cần nói chỉ cần đến lúc qua cửa kiểm tra an ninh kiểu gì cũng sẽ bị nhận ra." Chu Hỏa hỏi, “Bằng không trước tiên lên tiếng thông báo, để đến lúc đó đạo bá đừng cho hai cậu lên màn ảnh? Không nói trước khẳng định muốn quay cận mặt các cậu luôn."

“Không cần.” Dư Thúy không sao cả nói, “Không nói trước, thích chụp thì chụp.”

Chu Hỏa thực vừa lòng cái trạng thái cửa tủ nhà ta mở ra này của Dư Thúy, lại hóng hớt nhìn nhìn vào trong, nhỏ giọng nói, “Nhưng mà làm sao anh cảm giác tiếng Thời thần không bình thường nhỉ.”

“Vừa mới khóc.” Dư Thúy bất đắc dĩ nói, “Đột nhiên nói với tôi vĩnh viễn cũng không muốn chia tay. Sau đó không biết thế nào liền lã chã rơi lệ. Có thể là bị cảm mạo ảnh hưởng. Người sau khi bị bệnh dễ dàng đa sầu đa cảm. Tuổi tác em ấy lại còn nhỏ. Khả năng chính là……”

Cửa toilet đột nhiên bị tuổi còn nhỏ Đột Kích Thủ đạp một phát, Dư Thúy săn sóc nói, “Thẹn quá hóa giận. Anh đi trước đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro