-Chapter 4-
Shirabu đã trở lại trường học được 3 tuần rồi. Có nghĩa là cậu còn 7 tháng nữa. Trong vòng 3 tuần học đó, Shirabu thấy mình phải lao vào nhà vệ sinh gần 4 lần một ngày. Rất may không ai nhìn thấy cánh hoa nào.
Sức chịu đựng của cậu ngày càng kém đi và mặc dù nó không phải là tất cả đều đáng chú ý, nhưng cậu biết rằng điều đó sẽ sớm thay đổi. Với tốc độ này, cậu có thể phải bỏ qua các buổi tập. Điều đó không phù hợp với cậu, chủ yếu là vì cậu biết huấn luyện viên của mình sẽ trở nên khó chịu.
Shirabu bắt đầu đi bộ đến trường với cảm giác có ai đó đang ở phía sau. Cậu quay lại nhìn nhưng không có ai ở phía sau hoặc thậm chí gần cậu. Đó là khi đầu cậu đưa ra một kết luận, và một kết luận duy nhất.
"Em biết anh ở đó Tendou." Cậu vừa nói vừa dừng lại để đợi tên đầu đỏ chui ra. Tendou bước ra từ sau một bụi cây, phủi những chiếc lá trên anh ta.
Shirabu nghĩ thật 'kỳ lạ' khi anh ấy nhảy đến chỗ cậu một cách vui vẻ.
"Chào buổi sáng Bubu." Tendou nói.
"Anh trốn trong bụi cây làm gì vậy?"
"Anh muốn đánh lén em=))." Tendou đã nói dối. Trên thực tế, anh ta muốn do thám cậu bé tóc màu đồng. Không có lý do gì đặc biệt ngoài thực tế là Tendou rất giỏi tìm ra khi nào mọi người đang che giấu mọi thứ. Và anh biết sự thật là Shirabu đang che giấu điều gì đó.
"Yeah, anh có thể không làm điều đó? Thật là kỳ lạ." Shirabu nói thẳng khi bắt đầu đi bộ đến trường, bây giờ là với Tendou.
"Kỳ lạ bằng vui vẻ."
"Với logic đó, anh sẽ phải ngồi tù."
"Ai nói đó không phải là kế hoạch?" Tendou nói đùa mặc dù Shirabu không thấy buồn cười. Cậu như không thấy Tendou buồn cười, nhưng dù thế nào đi nữa thì tên đầu đỏ cũng phải tôn trọng cậu.
Cả hai cùng đi trong im lặng một lúc cho đến khi Tendou phá vỡ nó.
"Anh sẽ hỏi em một vài điều và anh muốn em trả lời thành thật."
"Tốt hơn hết đừng là một câu hỏi kỳ lạ," Shirabu trả lời. Tendou gật đầu rồi dừng bước.
"Em vẫn không cảm thấy tốt phải không?" Tendou hỏi. Shirabu dừng bước, quay lưng lại với cái đầu đỏ cao lớn.
"Nếu em không cảm thấy khỏe, em sẽ không đến trường." Shirabu đã nói dối.
"Hừm, kể từ khi buổi học em nghỉ. Em ngày càng xa cách. Anh không bao giờ gặp em vào bữa trưa nữa, bộ đồ đạc của em hơi lung lay và em hầu như không nói chuyện với SemiSemi." Tendou nói vẫn đứng ở chỗ cũ. Shirabu thở dài.
"Em ăn ở bên ngoài, cánh tay em hơi đau và em không có gì để nói với Semi-san. Như vậy đã được chưa?"
"Em sẽ lấy nó, bây giờ." Cậu nói thì thầm phần cuối. Cả hai đều bắt đầu đi bộ trở lại, lần này là tăng tốc độ nhanh để không đến muộn.
Shirabu biết rằng với việc Tendou chất vấn cậu, cậu thực sự đã bị mắc kẹt.
- - -
Đã đến giờ ăn trưa và Shirabu đến khoảng sân nhỏ để ăn trưa, đề phòng một tên đầu đỏ nào đó đi tìm cậu.
Cậu ngồi trên một chiếc ghế dài gần cây hoa anh đào và bắt đầu ăn trưa trong khi phác thảo trong sổ tay.
Cuốn sổ của cậu được bao phủ bởi những bức phác thảo về những bông hoa. Giống như những bông hoa đang phát triển trong phổi của cậu. Sau khi tìm hiểu, cậu đã sớm phát hiện ra tên của loài hoa. Chúng được gọi là Anemone. Những bông hoa này có màu trắng, hồng, tím, đỏ và xanh lam. Những cái phát triển trong cậu có màu xanh lam.
Đó là một bông hoa đẹp, nhưng độc. Nếu nuốt phải nó có thể gây phồng rộp và khiến người đó bị bệnh, nó cũng có thể gây run và thậm chí co giật.
Điều đó có nghĩa là không được nuốt để tránh bị độc ngấm vào người.
Khi cậu tiếp tục vẽ bông hoa xinh đẹp, một người tóc đỏ nào đó xuất hiện sau lưng cậu.
"Này Bubu, có phiền nếu anh đi ăn với em chứ?" Tendou hỏi rồi ngồi xuống và lấy thức ăn của mình ra. Shirabu lắc đầu và tiếp tục vẽ.
Tendou nhìn qua bản phác thảo trong vài giây trước khi nhận ra đó là gì.
"Này không phải là hoa mà SemiSemi yêu thích sao?" Tendou hỏi.
"Có phải chúng không? Em không biết." Shirabu đã nói dối.
Tendou gật đầu với tốc độ như một đứa trẻ sẽ lắc lư. Một cơn đau đầu không đáng có, nhưng không gì khác ngoài mong đợi từ Tendou.
"Cậu ấy nói chúng là hoa yêu thích của cậu ấy. Anh không biết tại sao nhưng anh khá chắc rằng nó liên quan đến bố mẹ cậu ấy. Họ dùng để trang trí nhà bằng những bông màu trắng. Nó thực sự rất đẹp." Tendou nói với tốc độ nhanh. Shirabu chỉ gật đầu với cảm giác cay cay trong cổ họng khi nhắc đến Semi. Cậu nhanh chóng nhấp một ngụm nước để tạm thời giữ cho cánh hoa khỏi ra.
Hai người ngồi đó trong im lặng, thưởng thức bữa trưa và không khí mùa xuân tươi đẹp. Shirabu không hay thấy Tendou im lặng như vậy, nhưng cậu mừng vì anh ấy như vậy. Bằng cách này, cậu sẽ không phải lo lắng về việc Hanahaki của mình bị tiết lộ.
Mặt khác, Tendou đang quan sát cách Shirabu đưa tay lên cổ áo sơ mi để tạo khoảng cách với cổ. Nó như thể nó làm cậu nghẹt thở, nhưng anh có thể nói rằng nó không phải.
Bữa trưa của họ vẫn như vậy cho đến khi chuông reo khiến cả hai phải tạm biệt nhau, lao về lớp của họ. Hoặc trong trường hợp của Shirabu thì đó là phòng vệ sinh.
- - -
Cả trường và buổi tập bóng chuyền cuối cùng cũng đã kết thúc. Shirabu đã kiệt sức. Khi cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, một người tóc vàng tro đến gần cậu.
"Chuyện gì xảy ra với những cú chuyền của em vậy? Chúng có vẻ không ổn." Semi nói. Shirabu đứng dậy lấy túi và nhún vai.
"Cánh tay của em hơi đau." Cậu nói rõ ràng. Semi gật đầu và giật lấy chiếc túi của Shirabu từ tay cậu.
"Này! Đưa nó-"
"Nếu cánh tay của em bị đau, hãy để anh mang nó cho em. Bọn anh cần một chuyền hai trong tình trạng tốt." Anh nói cắt ngang Shirabu.
Lời nhận xét của anh khiến trái tim của Shirabu rung động và những bông hoa trong cậu cũng lớn lên một chút. Cậu bắt đầu ho dữ dội, khi Semi vỗ nhẹ vào lưng cậu để giúp cậu.
'Anh ấy sẽ tìm ra với tốc độ này. Chết tiệt.' Cậu nghĩ khi nhìn quanh để tìm một cái thùng rác nhưng nó ở phía bên kia phòng tập thể dục.
"Không có cách nào để đến đó mà không làm rơi vài cánh hoa..."
Shirabu nhanh chóng làm điều duy nhất cậu có thể nghĩ để giữ cho những cánh hoa không rơi ra khỏi miệng cậu.
Cậu nuốt chửng chúng.
Cậu lo lắng về hậu quả sau này, nhưng bây giờ, cậu nuốt tất cả những cánh hoa mềm mại. Chúng làm xước cổ họng cậu một chút và khiến nó có cảm giác như đang đóng lại nhưng cậu vẫn tiếp tục nuốt chúng. Cũng giống như một người sẽ từ chối.
Nó mất một vài giây nhưng cậu đã ổn. Hoặc tốt như bất cứ ai có thể ở trong tình huống này. Cậu hít một hơi thật sâu và thở dài.
"Em không bị bệnh nữa phải không?" Semi hỏi. Shirabu lắc đầu.
"Có lẽ chỉ là dị ứng."
"Nếu em nói vậy. Hãy thoải mái được không?" Semi nói với giọng lo lắng. Shirabu gật đầu. Và sau đó, cả hai vẫy tay chào đồng đội và bắt đầu đi bộ về nhà.
Khi họ bước đi, Shirabu vẫn dán mắt vào bầu trời. Đó là một đêm quang đãng và điều đó có nghĩa là các vì sao đã tắt.
Cậu thích ngắm nhìn những vì sao, nó giúp xoa dịu tâm trạng của cậu, và những lúc cậu cảm thấy cô đơn, chúng mang lại cho cậu sự bình yên.
Semi không thể không nhìn Shirabu trong tình trạng này. Thật hiếm khi thấy cậu bị cuốn hút vào một thứ gì đó. Đó là lúc Semi biết được điều gì đó mới mẻ về Shirabu.
Cậu thích những ngôi sao...
Tuy nhiên, có điều gì đó đã thu hút Semi. Đó là cách đôi mắt của Shirabu phản chiếu ánh sáng, tạo ra bầu trời đêm của riêng cậu trong đôi mắt màu nâu sẫm.
Semi có thể nhìn chằm chằm vào cậu hàng giờ, đếm tất cả những ngôi sao mắc kẹt trong mắt cậu. Đó là lúc anh nhận thấy Shirabu thực sự rất đẹp, nhưng tất cả bạn bè của anh cũng vậy. Thêm vào đó, anh đã để mắt đến một người đặc biệt.
"Nó đẹp phải không?" Shirabu hỏi phá vỡ sự im lặng.
"Ừ," Semi trả lời.
Cả hai đều im lặng sau đó. Họ đã bị thu hút bởi các vì sao, và cũng không có nhiều điều muốn nói.
Khi họ đến được vở kịch của Shirabu, Semi đã đưa lại túi cho cậu.
"Cảm ơn..."
"Mhm. Ồ ừm, Shira, anh có thể hỏi một điều được không?" Semi hỏi.
"Nói đi."
"Vậy chúng ta là bạn của nhau đúng không?" Semi hỏi.
"Ừm, em đoán vậy."
"Và bạn bè giúp đỡ lẫn nhau?"
"Rồi sao?"
"Chỉ là có cô gái này."
Shirabu không đáp lại. Đau quá... Cậu biết Semi đã phải lòng một cô gái, nhưng giờ cậu sẽ trở thành người bạn tư vấn tình cảm cho người mình thích. Cậu có thể cảm thấy những cánh hoa đang dựng lên nên bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Em không giỏi về những lời khuyên về mối quan hệ 'nhưng... hãy nói với em về điều đó vào ngày mai. Em sẽ giúp..."
Semi cười rạng rỡ.
"Cảm ơn, Shira! Hẹn gặp lại vào ngày mai! Hãy nghỉ ngơi nhé." Sau đó Semi bỏ đi để lại Shirabu trước cửa nhà cậu. Nước mắt lăn dài trên má, nhưng cậu vẫn mỉm cười.
"Nếu em phải chết để nhìn thấy anh được hạnh phúc, thì điều đó thật xứng đáng."
-End chap 4-
//1788 words//
Cre ảnh: https://www.pinterest.com/pin/141019032071723418/
*Anemone là cái hoa trên ảnh bìa đó=> (Và cũng là tên Ig của tớ)
//Khả năng off nốt thứ 2 tuần sau thôi nhá=3 Rồi lại đăng truyện bình thường//
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro