-Chapter 5-

Shirabu còn 7 tháng, bây giờ cậu có 2 tuần cho hoặc nhận.

Sau khi Semi yêu cầu 'lời khuyên về mối quan hệ', mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Đó là 3 ngày trước, vậy mà Shirabu cảm thấy như phổi của mình ngày càng nhỏ lại. Nhưng Semi không biết. Vì vậy Semi tiếp tục nói chuyện và nhắn tin cho Shirabu về cô gái tóc vàng với đôi mắt nâu này.

Hồi tưởng

Đó là ngày hôm sau khi Semi xin lời khuyên, và đúng như lời hứa Shirabu giờ đang đợi Semi. Cậu hối hận vì điều này. Cậu chỉ muốn quay lại và rời đi, và cậu đã làm được. Cậu quay lại và bắt đầu rời đi, nhưng cuộc sống có một cách khiến cậu rối tung lên.

"Này, Shira! Xin lỗi. Anh phải mất một lúc lâu, Tendou cứ làm phiền anh suốt." Semi nói to với một nụ cười khi anh lao đến cạnh người thấp hơn mình. Shirabu hít một hơi thật sâu và quay sang anh với vẻ mặt khó chịu.

"Có gì thì cứ nói cho em biết những gì anh định nói với em để em có thể rời đi," Shirabu nói, bước tới chiếc ghế dài và ngồi xuống. Đây không phải là cách cậu muốn dành giờ ăn trưa của mình.

"Ừ ừ ừ," Semi nói khi ngồi xuống cạnh cậu. Anh mở bữa trưa và đưa cho Shirabu một miếng cơm nắm.

"Đây."

"Không, em không đói."

"Anh không hỏi. Cầm lấy."

"Em không đói."

Semi nói: "Bọn anh không thể để chuyền hai của mình bị ốm lần nữa," Semi nói. Shirabu nhận lấy nó mà không nói một lời. Dù sao cậu cũng không biết phải nói gì, Đó chỉ là một tình huống kỳ lạ.

"Mọi chuyện hôm nay thế nào?" Semi hỏi khiến Shirabu trừng mắt.

"Anh muốn nói về cô gái nào đó đúng không. Anh phải kể cho em về cô ấy đã."

"Anh chỉ đang cố tỏ ra tốt với Bubu. Anh không nghĩ em là kiểu người thích nói chuyện với crush."

"Semi," Shirabu bực bội nói với hy vọng sẽ qua được chuyện này.

"Yeah yeah yeah." Anh vừa nói vừa gãi gáy. Anh hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu lại.

"Được rồi, cô gái này ..... cô ấy là học sinh năm hai giống như em. Ơ ..... cô ấy cũng có màu tóc của em và màu mắt giống nhau. Cô ấy thường ít nói, nhưng hoàn toàn nóng bỏng. -đầu. Cô ấy thích học rất nhiều và là bạn của nhau nhưng bọn anh cũng tranh cãi rất nhiều. Kiểu... giống anh và em. "

"Được thôi."

"Bọn anh đã không gần gũi cho đến một đêm này, anh nghĩ rằng cô ấy đã mất cảnh giác. Anh hiểu cô ấy hơn và khía cạnh thực sự dễ thương này ẩn dưới một khuôn mặt khó chịu. Dù sao, anh đang nói với em điều này vì anh không... biết cách đến gần cô ấy hơn mà không cần cô ấy đề phòng lần nữa, và vì em cũng vậy- "

"Cứ tiếp tục làm bất cứ điều gì anh đang làm." Shirabu cắt ngang.

"Hả?"

"Không ai "mở cửa" nếu họ không thoải mái, anh " mở cửa" khi anh cảm thấy an toàn. Nếu cô ấy để anh qua mặt sự đề phòng của cô ấy thì đó là điều tốt của anh. Anh sẽ đến gần hơn miễn là anh không vướng bận điều gì."

"Chính xác thì làm thế nào để anh không làm điều đó?"

"Đó là để anh tìm hiểu, còn em thì không cần quan tâm." Shirabu nói, giờ cuối cùng cũng cắn một miếng onigiri. Semi hít thở sâu và gật đầu.

"Được rồi. Anh đoán thế là công bằng." Semi nói ngả lưng vào ghế trước khi quay lại nhìn Shirabu. Cậu bé tóc màu đồng ngồi trông ngóng những cây hoa anh đào và những học sinh khác cùng nhau ăn trưa. Khuôn mặt cậu ấy ở trạng thái mềm mại, đôi mắt phản chiếu những cánh hoa mà cậu ấy đang nhìn. Semi không thể không đưa tay ra và vò tóc Shirabu. Hành động khiến cậu cứng đờ chỉ trong một giây.

"Em thực sự dễ thương khi em không có khuôn mặt xấu tính đó," Semi nói với một nụ cười tươi. Trước khi Shirabu có thể đáp lại, chuông đã rung lên và người con trai gái tóc vàng tro đã nói lời tạm biệt với cậu. Không biết về những bông hoa cậu đang ho sau lưng.

Kết thúc hồi tưởng

Bình thường Shirabu sẽ chỉ bảo Semi hãy bỏ đi và để cậu yên, nhưng mọi chuyện giờ đã khác. Thời gian còn lại của cậu sẽ không thuộc về, và cậu muốn nói chuyện với Semi khi cậu có cơ hội. Ngay cả khi một số cuộc nói chuyện đó là về người khác. Đáng buồn thay, hành động này đã khiến không gian trống trong phổi của cậu nhỏ lại. Điều đó có nghĩa là chơi bóng chuyền hoặc thậm chí nâng cặp sách của cậu là một hành động cực kỳ khó khăn, tiêu tốn quá nhiều sức lực.

Rất may hôm nay là thứ bảy, và cuối cùng Shirabu cũng chỉ có một mình. Cậu quyết định rằng đi đến công viên là một ý kiến ​​hay. Vì vậy, ở đó cậu đang ngồi trên một chiếc ghế dài, nghe nhạc. Cậu để tâm trí mình lang thang khi ngắm nhìn những bông hoa anh đào đã nở hoàn toàn. Cậu cảm thấy bình tĩnh nhất mà cậu từng có khi ngồi ở đó.

Tuy nhiên, đáng buồn thay, tất cả đã trở nên tồi tệ khi một người tóc đỏ nào đó nhận ra mặt sau của mái tóc màu đồng.

"Bubu! Em làm gì ở đây? Anh tưởng em đi học?" Tendou nói sau lưng cậu.

Shirabu giật bắn người vì giọng nói đột ngột, rồi bực bội lấy tai nghe ra.

"Gì?" cậu nói với một giọng gay gắt.

"Hừm, trông em tái nhợt luôn ấy." Tendou nói.

"Em luôn vậy..." Shirabu đáp.

"Đúng, dù sao thì anh cũng muốn hỏi em một điều."

"Nó là gì?" Shirabu hỏi.

"Em đang che giấu điều gì đó đúng không?" Tendou hỏi khiến Shirabu nhìn ra vẻ thắc mắc.

"Ý anh là gì?"

"Có điều gì đó đã xảy ra ở chỗ em và kể từ đó em đến lớp muộn, ngồi trong sân thay vì thư viện, em thậm chí còn nói chuyện với Semi."

"Không có gì đâu Tendou."

"Em nói dối."

"Để em yên," Shirabu nói

"Không, cho đến khi anh biết chuyện gì đang xảy ra. Anh lo lắng cho mày đó, Shirabu." Tendou nói lớn. Shirabu chỉ nhìn cây cối và bầu trời, bất cứ thứ gì không phải là Tendou. Cậu không muốn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh ấy, và cậu không biết phải nói gì. Tendou thở dài.

"Chà nếu em không nói với anh thì anh buộc phải đoán. Em thích Semi phải không?"

"Vâng..."

"Em không thể nói với anh- đợi đã. Cái gì?"

"Em không nói nữa."

"Ồ. Ồ! Anh đã đúng, em quả là có tình cảm với SemiSemi. Đừng bận tâm điều đó, khi nào em sẽ nói với cậu ấy? Bọn anh sẽ sớm tốt nghiệp đó nhớ nhé." Tendou nói trong sự phấn khích khi đẩy Shirabu một chút để có thêm chút ấn tượng.

"Không bao giờ."

"Cái gì! Thôi đừng như vậy, nhất định phải nói cho cậu ấy biết! Tin tưởng anh thì mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp!"

"Sẽ không đâu..."

"Có, sẽ có! Em có biết anh đã phải nghe tiếng thông bất tận của Semi bao nhiêu lần không?"

"Tendou dừng lại đi," Shirabu nói, giờ đang hối hận khi đi ra ngoài. Cậu biết Tendou sẽ không nói dối cậu, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng Semi cũng sẽ không. Anh sẽ không nói rằng anh thích một ai đó nếu anh không thích. Vì vậy, có thể Tendou đã đúng vào một thời điểm nào đó, nhưng anh không còn nữa. Chỉ riêng ý nghĩ đó thôi đã khiến Shirabu vừa vui, vừa có chút buồn.

"Thôi nào, anh có thể giúp em! Anh có thể làm việc đó vào lúc nào đó sau giờ học. Chỉ cần ở lại luyện tập thêm, anh tích cực Semi cũng sẽ ở lại, và em có thể thú nhận. Dù vậy anh cũng sẽ ở đó, chỉ là ẩn như vậy thôi em sẽ không phải quá lo lắng. Điều này sẽ rất vui. " Tendou tiếp tục. Đó là khi nó thực sự trở nên tồi tệ. Shirabu có thể cảm nhận được những cánh hoa.

'Ôi không, sao lại là bây giờ chứ...'

-End chap 5-

//1450 words//

Cre ảnh: https://www.pinterest.com/pin/2040762318072966/

Hai ~(UwU)~. Tớ đã quay trở lại rồi đây:3 Xin lỗi vì sự off phập phù của tớ. Giờ nghỉ hè rồi nên cứ yên tâm là tớ sẽ đăng chap mới đều đặn nhé=> (Nhân tiện thì các cậu đọc truyện thì cho tớ xin vote đi ạ;-;)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro